Chap 17-18

Chap 17

Park Chanyeol trở về phòng sau ngay cả xiêm y cũng không bỏ, liền trực tiếp leo lên giường nằm. Hắn giờ phút này đã tỉnh rượu hơn phân nửa, mà nửa điểm buồn ngủ cũng không có, lăn qua lăn lại, trong đầu thủy chung chỉ nghĩ tới hình bóng một người.

"Xiumin..." Hắn nhắm mắt lại, thở dài khẽ nói ra hai tiếng, nhưng lập tức ngậm chặt miệng lại, rất sợ sẽ nói ra thêm nhiều tâm tư.

Liền là như vậy trằn trọc, liền là như vậy đau lòng thống khổ, mà người kia cũng chưa chắc đã hiểu được, hắn cần gì phải tự mình chuốc lấy cực khổ thế này?

Hắn đường đường một Vương gia, từ nhỏ đã vận cẩm y ngọc thạch, được nuông chiều từ bé, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, chưa từng một lần lại thấy uất ức đến vậy?

Ngay từ đầu rõ ràng chỉ là vui đùa mà thôi, nào có biết được sau này lại lún sâu vào như vậy.

... Nếu chưa từng yêu thương thì tốt rồi.

Đúng vậy, cùng với như vậy cầu mà không được, còn không bằng không thương.

Cho dù động tình như thế nào? Cũng không đem chính tâm mình mở ra một lần nữa, cùng lắm thì... Lại đi yêu thương người khác.

Park Chanyeol quang là như thế này nghĩ, liền giác ngực đau đớn lại lợi hại chút. Hắn lại hào không để ý tới, chích chỉ một câu thôi khóe miệng, chậm rãi bật cười lên, thanh âm cúi đầu oa oa, nghe không ra là bi hay là hỉ.

Một đêm vô miên.

Buổi sáng ngày hôm sau, Park Chanyeol tinh thần đã cảm thấy tốt hơn, bên môi lại hiện lên nụ cười ôn hòa yếu ớt ngày thường , một đôi phượng mâu hơi hơi hướng lên trên, chuyển phán ẩn tình.

Hắn chỉ tùy tiện khoác lên người một chút quần áo, liền bước đi ra khỏi phòng, kết quả vừa mới mở ra cửa ra, liền nhìn thấy Xiumin đang thẳng tắp quỳ gối ở chỗ cũ, trường kiếm vẫn nằm ở bên cạnh, hiển nhiên nhất định đã quỳ ở đây suốt cả đêm qua.

Park Chanyeol tâm đầu nhất khiêu, đau đớn quen thuộc kia nhất thời lại dâng lên, vội vàng xoay người bước đi, làm bộ như cái gì cũng chưa có thấy, chậm rãi từng bước, lạnh lùng đi qua chỗ Xiumin.

Nhưng một lát sau, rồi lại ngạnh sinh sinh đích ngừng lại, liền quay lại, một phen kéo lấy cánh tay Xiumin.

"Vương gia?" Xiumin giật mình, tựa hồ cực kỳ kinh ngạc.

" Quỳ ở đây như vậy còn ra cái thể loại gì nữa?" Park Chanyeol hung tợn trừng trụ mắt nhìn, trên mặt hơi hơi hồng, bộ dáng có chút chật vật: " Còn không mau đứng lên?"

" Vâng." Xiumin theo lời đứng lên, nhưng bởi vì đã quỳ quá lâu như vậy, hai chân nhất thời nhũn ra, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.

Park Chanyeol vội vàng đỡ lấy thắt lưng của y, tiếp theo lấy lại được tỉnh táo mạnh mẽ đem người kia đẩy ra, phụng phịu nói (???) "Ngươi đêm qua đã không ngủ rồi? Mau vào phòng nghỉ ngơi trong chốc lát."

" Vương gia..." Xiumin tròn mắt ngạc nhiên, biểu tình đạm mạc xưa nay xuất hiện một chút thay đổi.

Park Chanyeol như lại cố ý không muốn nhìn thấy, xua xua tay, nói: " Hiện giờ ta muốn xuất môn một chuyến, ngươi không cần phải đi theo ."

" Chính là..."

" Làm sao lại nhiều lời đến vậy? " Park Chanyeol nhíu nhíu mày, trầm giọng nói " Còn không mau đi ngủ."

Xiumin gật đầu vâng lệnh,nhưng lại như trước đứng tại chỗ bất động, thẳng đến khi mắt thấy Park Chanyeol xoay người, dần dần đi khỏi tầm mắt, mới cúi người nhặt thanh bội kiếm ở dưới mặt đất lên, cẩn thận đưa kiếm vào vỏ, sau đó hướng về phía phòng Park Chanyeol mà đi đến. Y tất nhiên là không dám vào phòng nghỉ ngơi, chỉ có thể ở ngoài cửa đứng nghiêm, yên lặng chờ Park Chanyeol trở về.

Mới như mà vậy đã hết một ngày.

Park Chanyeol thẳng đến cho tới lúc chạng vạng mới trở về phủ, trong lòng đang ôm nữ tử diễm lệ trang điểm thật xinh đẹp, một đường nói nói cười cười hướng căn phòng đi tới.

Khi nhìn thấy Xiumin đang canh giữ ở cửa, hắn cái gì cũng không nói, chỉ liếc mắt một cái rồi liền dời ánh mắt đi, 'Phanh' một tiếng cánh cửa bật mở rung vang trời.

Xiumin thân thể theo chấn động cũng run lên một chút, nhưng không nhìn về phía cánh cửa đang đóng lại kia, vẫn là cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt bội kiếm bên hông, biểu tình một mảnh đạm mạc.

Mà trong phòng, Park Chanyeol lại bắt đầu uống rượu .

Hắn đều không phải là vội vã kết tân hoan, chính là trong lòng thấy buồn phiền, như thế nào cũng không thoát đi được, ra bên ngoài tìm nữ nhân trở về, cũng là vì giận quá mà thôi.

Hắn từ trước phong lưu khoái hoạt, như thế nào liệu được đến chính mình một khi động chân tình, là như vậy hết hy vọng, cho dù trong lòng ôm mỹ nhân xinh đẹp, cũng thủy chung không thể quên được người trong lòng .

Vì thế đành phải một bên uống rượu mua vui, một bên thở phì phì trừng trụ nhìn bóng dáng hiện trên cửa kia .

Xiumin càng thờ ơ, Park Chanyeol lại càng là nghiến răng nghiến lợi.

Cuối cùng rốt cục không thể nhịn được nữa, cầm trong tay cái chén hướng phía bàn mà đập xuống, mở miệng kêu: "Xiumin!"

" Có thuộc hạ." Xiumin lập tức ôm quyền, từ ngoài cánh cửa nói vọng vào.

Park Chanyeol chỉ là nghe xong thanh âm của y, cảm thấy ngực một trận xung động, phân phó: " Rượu uống hết rồi, ngươi đem bầu rượu khác đến đây."

"Vâng."

Không mất quá lâu, Xiumin liền mang cầm bầu rượu mới quay trở lại, đặt lên trên bàn rồi lặng yên không một tiếng động mà lui ra ngoài.

Park Chanyeol tầm mắt vẫn thủy chung đặt ở trên một người, vừa thấy người kia đi ra khỏi cửa liền lại tức giận đứng lên, mang theo chút choáng váng, gọi lại: " Xiumin, tiến vào rót rượu."

Xiumin không lên tiếng, tự nhiên ngoan ngoãn đi vào, cúi đầu động thủ châm rượu, thủy chung vẫn là cùng một bộ dáng.

Park Chanyeol từ trước rất thích sự nghe lời nhưng hiện giờ hắn lại cực kỳ chán ghét thái độ này, hận đến cắn răng nắm chặt tay, ngay cả uống rượu cũng cảm thấy cay đắng, ê ẩm đau đớn làm người ta vô cùng buồn bã.

Mắt thấy Xiumin rót rượu xong rồi lại lui ra ngoài cửa tiếp tục canh gác, hắn trong lòng không hiểu lại nổi lên tư vị gì, chỉ có thể đập mạnh tay xuống bàn, lại kêu lên: " Xiumin, ngươi cho ta..."

"..."

Phải nói thế nào bây giờ?

Chính hắn lại tìm không ra được lý do gì nữa.

Vì thế liền đẩy nữ tử đang ở trong lòng ra một cái, nói: " Đem nữ nhân này mang ra ngoài cho ta."

Nghe vậy, Xiumin tựa hồ có chút sửng sốt, nhưng như cũ vẫn nhất nhất làm theo, đem nàng kia mang ra khỏi phòng. Sau đó quay lại chờ đợi mệnh lệnh, chưa kịp mở miệng nói, đã bị Park Chanyeol bất ngờ ôm lấy .

" Xiumin." Park Chanyeol ôm chặt lấy Xiumin, rất nhanh dùng hơi thở ấm áp ghé vào lỗ tai y mà nhẹ nhàng khẽ gọi tên "Xiumin..."

" Vương gia?" Xiumin ngẩng đầu, nhất thời không còn sức lực, liền ngoan ngoãn để mặc cho hắn ôm, cũng không giãy dụa gì nữa.

" Câu nói lần trước, ngươi nói lại lần nữa cho ta nghe." Park Chanyeol tựa đầu vào bên vai Xiumin, lời nói giống như đang ra lệnh nhưng dường như có vài phần ủy khuất.

" Ta thích Vương gia." Xiumin nghĩ nghĩ, mỗi khi nói ra những lời này đều cảm thấy rất thư sướng .

Park Chanyeol không thấy hài lòng: " Nói lại lần nữa."

"... Thích..."

Xiumin theo lời Park Chanyeol phân phó, liền đem những lời kia mà nói, lặp đi lặp lại từng chữ một

Nhưng mỗi lần nghe những lời nói đó, càng khiến Park Chanyeol cảm thấy được đáy lòng đau đớn càng sâu, nhưng lại là luyến tiếc không muốn buông ra, ngược lại đem Xiumin ôm thật chặt, gần như thô bạo mà hôn lên đôi môi kia.

=====================

Chap 18

Hắn dùng sức hôn như vậy, cơ hồ đem môi Xiumin cắn đến xuất huyết.

Xiumin lại không kêu lên đau đớn cũng không giãy dụa, liền như vậy ngoan ngoãn mặc hắn hôn, con ngươi đen dần dần bịt kín hơi nước.

Trận mưa hôn qua đi, Park Chanyeol thoáng thối lui một chút, lấy tay xoa lên gương mặt Xiumin, từ từ thán: "Muốn tới năm nào tháng nào, ngươi mới có thể chủ động nói ra những lời này?"

Xiumin giật mình, quả nhiên lại là vẻ mặt mờ mịt.

Park Chanyeol thấy bộ dáng này, quả nhiên là lại vừa yêu vừa hận, giọng căm hận nói: "Ta nếu đã muốn đặt vào trong tay ngươi, tự nhiên cũng liền chẳng trách người khác, đúng hay không?"

Hắn vừa nói vừa cúi đầu xuống, thật sự vạn phần ủy khuất.

Rõ ràng nghĩ rõ ràng không cần tái yêu, nhưng chỉ phải vừa thấy đến Xiumin người này, ngực sẽ không chịu khống chế rung động đứng lên, căn bản thân bất do kỷ.

Cầu mà không được, lại cố tình tình có chú ý.

Nghĩ như vậy, Park Chanyeol không khỏi khe khẽ thở dài, trong lòng vẫn là buồn bực, cường lực trên tay đã giảm đi rất nhiều, nửa ôm nửa bế đem người kia đặt lên giường, nói: "Không phải bảo ngươi hảo hảo trở về phòng nghỉ ngơi sao? Như thế nào lại đứng ở ngoài cửa chờ ta?"

Xiumin lúc này cuối cùng nghe hiểu là hắn đang hỏi, vội đáp: "Thuộc hạ chờ Vương gia trở về."

Park Chanyeol sớm đoán được y hội sẽ trả lời như vậy, nhưng khi nghe thấy được rồi lại cảm giác được đáy lòng nổi lên đau, thấu quá ... đặt lên môi Xiumin một nụ hôn, hàm hàm hồ hồ nói: "Thôi, thôi..."

Trước mặt hắc y thanh niên này tuy rằng vô tình, nhưng rốt cuộc là toàn tâm toàn ý nghĩ tới chính hắn, cần gì phải cứng rắn buộc y đáp lại tình cảm của mình?

Nếu không chiếm được, cũng chỉ hảo lui mà cầu tiếp theo .

Dù sao buông xuống một lòng say mê, liền tình nguyện chính mình ủy khuất một chút, cũng không để Xiumin phải khó xử.

Park Chanyeol nhất loan khẽ hiện trên khóe miệng, trên mặt rốt cuộc lấy lại chút ý cười, ngữ khí nhẹ nhàng mềm mại, thanh âm lại ôn nhu đến cực điểm: "Ngươi suốt một đêm không có ngủ , không thấy mệt mỏi sao?"

Xiumin chính là lắc đầu.

Park Chanyeol liền ở bên má nhéo một phen, ôm y ở trên giường nằm xuống, vội vàng cởi quần áo, lấy chăn phủ lên trên người, nói: "Ngủ đi."

Xiumin gật gật đầu nhưng mắt lại mở thật to, con ngươi đen láy sâu thẳm như nước, phản chiếu lại hình bóng của Park Chanyeol trong đó.

Park Chanyeol trong tâm nhất thời nhảy dựng, vội vàng dùng tay che lên đôi mắt kia, giọng nói khàn khàn: "Ngươi đừng như vậy nhìn ta."

"Vương gia?" Xiumin mờ mịt khó hiểu.

Park Chanyeol hiểu được giải thích cũng là vô dụng, liền chỉ ôm chặt lấy y, cúi đầu niệm: "Xiumin... Xiumin... Xiumin..."

Gọi mãi như thế, thân thể lại bắt đầu cảm giác nóng lên, dùng sức ở trên người Xiumin mà cọ tới cọ lui, rốt cuộc nhịn không được đã mở miệng, nhuyễn thanh nói: "Xiumin, hôn ta."

Xiumin tự nhiên làm theo, hơi hơi ngẩng đầu lên đến, có chút ngốc lăng mà hôn lên môi Park Chanyeol, chính là hơi chạm vào liền lại lập tức rời đi.

Park Chanyeol bất giác động tình không thôi, há miệng ở bên tai Xiumin mà cắn cắn, ôn nhu nói: " Ngươi tối nay hảo hảo ở trên giường nằm, không được tái xuất quỷ nhập thần từ trên xà nhà xuất hiện nữa, nhớ chưa?"

"Vâng"

Park Chanyeol thấy y đáp lại như vậy thấy thực sảng khoái, tốt hơn hướng hắn trên người thấu quá khứ, ôn nhu như nước: " Xiumin, ngươi là của ta."

Xiumin im lặng một chút rồi như cũ nói: "... Vâng "

Park Chanyeol nghe xong lời này, địa phương bên dưới cảm thấy được vui mừng mà đứng lên. Hắn từ trước là cực tham luyến thân thể Xiumin, hiện tại bây giờ đang như vậy, chính là nghĩ đến Xiumin đã mệt mỏi cả ngày, thật sự luyến tiếc mà, chỉ có thể như vậy đem người ôm vào trong ngực đã là cảm thấy mỹ mãn, nhắm mắt lại liền đã ngủ say.

Hừng đông ngày hôm sau, Xiumin quả nhiên vẫn còn nằm ở trong lòng Park Chanyeol

Y kỳ thật sớm đã thanh tỉnh, chính là nghe theo lời Park Chanyeol phân phó không dám rời đi. Thân thể cứng ngắc, con ngươi mở to nhìn lên trần nhà, không nhúc nhích dù chỉ một phân.

Park Chanyeol vừa mở mắt, liền nhìn thấy biểu hiện này của Xiumin cùng với bộ dáng cổ quái kia, bất giác phát ra tiếng cười, khuất khởi ngón tay gõ lên trán rồi nói: "Rời giường ."

Xiumin như nhẹ nhàng thở ra, vội vàng ngồi dậy lấy ra một bên xiêm y hầu hạ Park Chanyeol mặc vào, sau đó chính mình tái chuyển qua tự mặc quần áo.

Park Chanyeol mị hí con ngươi, bỗng nhiên tâm niệm vừa động, tay để ở sau lưng Xiumin, cằm để ở bờ vai của y, tự mình chủ động thay y kéo vạt áo.

"Vương gia?" Xiumin hiển nhiên chấn động, thân thể lại cứng lại.

Park Chanyeol liền ở trên má y hôn một cái, cười dài nói: "Ngoan."

Sau đó ngưng hôn, hết sức chuyên chú mà xếp sắp lại vạt áo kia .

Đáng tiếc hắn nuông chiều đã thành quen, làm sao làm được loại chuyện này? Vật lộn, kiên nhẫn đến nửa ngày, cuối cùng lại đem kiện quần áo kia biến thành một mớ hỗn loạn.

Xiumin lại ngơ ngác, không có phản ứng gì. Park Chanyeol chính mình lại nở nụ cười, tâm tình cực vui vẻ, động thủ nâng mặt Xiumin lên, bình tĩnh ngắm nhìn.

Hai người tầm mắt vừa mới ngang nhau, Xiumin liền theo thói quen cúi thấp đầu xuống.

"Đừng cúi đầu, ta thích nhìn mặt của ngươi." Park Chanyeol vội vàng nâng cằm y trở lại, nhẹ nhàng nói "Chuyện tình cảm tương lai không ai có thể nói chính xác được, ta cũng không thể như vậy mà trông mong quá đi?"

"..." Xiumin kinh ngạc nói không nên lời.

Park Chanyeol vì thế lại cười rộ lên, động tác hai tay bắt đầu nhanh hơn, tiếp tục chiến đấu hăng hái với quần áo kia .

Nhưng đang chính lúc cao trào nhất thì đột nhiên có nha hoàn đến thông báo ở cửa phòng, nói là Kim Jongin thỉnh Vương gia đến uống trà. Park Chanyeol lắp bắp sợ hãi, tuy rằng cái tên Kim Jongin kỳ quái nhưng thế nào trở về nhanh như vậy được, lại vẫn là vỗ vỗ đầu Xiumin, bảo y ngoan ngoãn chờ hắn rồi một mình một người tới gặp Kim Jongin.

Đẩy cửa phòng ra, quả nhiên nhìn thấy người nọ chính là đang chậm rãi uống trà, khóe miệng hơi hơi hướng lên, mơ hồ hàm ẩn một tia cười lạnh.

Park Chanyeol đi về hướng Kim Jongin rồi ngồi xuống ghế, mở miệng liền hỏi: " Như thế nào nhanh như vậy đã trở lại ? Đã tìm được giải dược cho Tiểu thất? "

Kim Jongin quơ quơ cái chén trong tay, cũng không nhìn Park Chanyeol, chỉ lạnh lùng nói: " Ta mới vừa phát hiện ra một chuyện rất thú vị, tự nhiên vội vã trở về để nói cho Vương gia."

" Chuyện gì? " Park Chanyeol nghe ngữ khí hắn đầy trào phúng như vậy, mí mắt đột nhiên co giật, kinh hãi không hiểu.

Kim Jongin thủy chung bất động thanh sắc, thản nhiên cười nói: " Vương gia có biết...tên thị vệ kia đến đây như thế nào không? "

" Ngươi nói Xiumin? Y không phải từ Ảnh môn mà ra sao? Lại có thể vì điều gì đến đây?"

" Không có."

"A?"

" Ta đã kiểm tra rất rõ ràng. " Kim Jongin bên môi mỉm cười, trong mắt đã có sát ý lưu chuyển, khinh miêu đạm tả - nhẹ nhàng bâng quơ nói, " Ảnh môn chưa từng có huấn luyện qua người tên Xiumin này."

End chap 17-18
Từ giờ mình up 2 chap 1 lần :)
Tự hỏi sao mình lại edit bộ này đau lòng mún chết...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top