Chuyen tinh yeu hay
CHUYEN TINH CHUON CHUON
Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.
Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại.
Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác; đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than.
Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một ngày, thượng đế động lòng.
Thượng đế cho chàng trai đang gắng gượng một cơ hội. Ngài hỏi: "Con có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?" Chàng trai không chần chừ vội đáp: "Con bằng lòng"
Thượng đế nói: "Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không?" Không chần chừ chàng trai vội đáp: "Con bằng lòng"
Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy!
Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường.
Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu.
Cô ấy đi tìm rất lâu, khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra.
Mùa hạ đã trôi qua, mùa thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành, cánh chuồn không thể không ra đi. Vì thế cánh rơi cuối cùng của chuồn chuồn là trên vai người con gái.
Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em, nhưng thân xác quá nhẹ mỏng của chuồn chuồn cuối cùng vẫn không bị người con gái nhận ra.
Chớp mắt, mùa xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng chừng trời.Ai cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào, và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa.
Cánh chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra bể xem mặt trời lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu, chuồn chuồn không thể làm gì hơn.
Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở.
Mùa hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để ngoái về quá khứ.
Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.
Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói : "Con bằng lòng!". Chàng thấy người bác sĩ lồng chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một hạt lệ đau đớn.
Thượng đế hỏi: "Con đã hối hận rồi sao?" Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: "Con không!"
Thượng đế hài lòng nói: "Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!"
Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: " Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời..."
0Yêu một người không phải là nhất định phải có được họ. Nhưng đã có được một người thì hãy cố yêu lấy họ .... Có cánh chuồn nào trên vai bạn không ?
Và nếu bạn nhận được bài dịch này, chứng tỏ đang có một người nào đó yêu bạn, hoặc bởi vì bạn đang yêu quý một ai đó ở bên ....
1. Người khách tình cờ
Tôi biết đến quán cà phê này do một người bạn giới thiệu. Đó là một nơi khá yên tĩnh, với những bản nhạc nhẹ nhàng và êm ái, nơi tôi cảm thấy yên bình cũng như thanh thản trong tâm hồn vốn mệt mỏi với công việc từ lúc bình minh chào ngày mới.
Tôi bắt đầu để ý đến cô gái trẻ ngồi ở bàn đối diện khi cô ta đi một mình vào quán nhưng anh nhân viên lại đem ra hai ly nước. Một ly cà phê sữa cho cô và một ly đen đá ít đường cho người- nào- đấy sẽ ngồi ở chiếc ghế đối diện. Có lẽ, cô ấy đang chờ một người bạn nào đó, là bạn trai chăng? Phải rồi, vì hôm nay là cuối tuần mà! Các cặp tình nhân trẻ thì thường hay hẹn hò ở các quán cà phê lãng mạn vào dịp cuối tuần. Bỗng nhiên tôi phì cười, không hiểu sao tôi lại bắt đầu có sở thích để ý chuyện người khác. Phải chăng vì đôi mắt buồn trên gương mặt lạnh lùng của cô gái trẻ có một sức hút mãnh liệt với tôi?
Anh nhân viên trong quán tiến đến gần chỗ ngồi của cô , mỉm cười nhìn cô rồi hỏi:
- Tuần này của hai anh chị thế nào?
+ Vẫn thế anh ạ! Hạnh phúc và bình yên.
Cô gái trẻ vẫn chắp tay vào nhau, mỉm cười rồi nhẹ nhàng đáp trả. Vậy ra, tôi đã đoán đúng. Cô ấy đang chờ người yêu. Và hai người họ là khách quen của quán cà phê này
Một tiếng đồng hồ trôi qua, tôi nóng lòng muốn xem mặt anh chàng người yêu tốt số ấy là ai, nhưng vẫn không thấy anh ta đến. Đàn ông con trai mà lại để người yêu mình chờ đợi mỏi mòn như thế, thật không lịch sự chút nào.
Cô gái trẻ từ nãy giờ vẫn chăm chú nhìn vào màn hình di động trên tay, lâu lâu lại khẽ cười, nhưng đôi mắt vẫn đượm một chút gì đấy buồn và day dứt. Thỉnh thoảng cô liếc nhìn ly cà phê đen như màu mắt đang từ từ nhạt màu đi khi đá dần tan ra. Thời gian làm nhạt phai mọi thứ...?
Rồi tôi bỡ ngỡ khi cô gái trẻ gọi tính tiền và bước ra cửa, anh nhân viên buông một câu chào khó hiểu :
- Cám ơn hai anh chị và chúc một buổi tối cuối tuần hạnh phúc. Hẹn gặp cả hai vào tối thứ bảy tuần sau..
Tôi vẫn tròn xoe đôi mắt và cố gắng hiểu những gì đang diễn ra. Cô gái bỗng quay lại nhìn vào mắt tôi rồi mỉm cười. Có lẽ cô ấy đã biết có một kẻ tò mò đã trộm nhìn mình từ nãy đến giờ.
2. 2. Nhân viên lâu năm
3. Tôi làm part-time cho quán cà phê này từ khi là sinh viên năm nhất. Tôi thích làm vào buổi tối, nhất là cuối tuần, khi những cặp tình nhân chọn nơi đây làm điểm hẹn hò, tôi đã chứng kiến được những chuyện tình lãng mạn, hài hước, và cả đau đớn nữa..
Vẫn như mọi buổi tối thứ bảy, cô gái ấy đến cùng với người yêu của mình. Tôi lập tức pha nước cho cả hai, như thường lệ, anh- cà phê đen và cô- cà phê sữa. Đã lâu rồi tôi không được nói chuyện với anh. Anh ấy là một người vui tính, nhưng rất điềm đạm và cư xử lịch thiệp, cũng như chiều chuộng người yêu mình hết lòng.
Tôi đặt ly cà phê sữa cho cô, và ly cà phê đá cho anh. Tôi vẫn pha cho anh nhiều cà phê hơn những người khách khác - vì anh là một người khách đặc biệt của quán chúng tôi.
- Tuần này của hai anh chị thế nào? - Tôi hỏi một câu quen thuộc như thường lệ. Thường thì anh sẽ là người trả lời. Nhưng bây giờ thì không.
+ Vẫn thế anh ạ! Hạnh phúc và bình yên - Cố ấy mỉm cười nhìn tôi và đáp trả.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, tôi để ý có một vị khách ngồi gần cửa sổ suốt từ nãy đến giờ vẫn nhìn chăm chăm vào hai người họ. À không, chính xác là vào cô ấy. Cô đang mở điện thoại di động và xem lại hình ảnh hoặc tin nhắn gì đấy - tôi đoán thế - có lẽ là những tin nhắn của anh và hình hai người chụp bằng máy di động.
Khi ly cà phê đen của anh đã tan hết đá. Cô gọi tính tiền và bước ra cửa. Tôi mỉm cười chào hai người :
- Cám ơn hai anh chị và chúc một buổi tối cuối tuần hạnh phúc. Hẹn gặp cả hai vào tối thứ bảy tuần sau..
Cô nhìn về phía cửa sổ, mỉm cười với vị khách đang tròn xoe đôi mắt vì câu chào của tôi. Tôi không mấy ngạc nhiên, vì luôn có những vị khách tò mò về câu chuyện tình yêu của hai người họ.
3. Cô gái trẻ
Tôi và anh là bạn thân từ nhỏ. Đến hết năm cấp 3, chúng tôi quen nhau và hạnh phúc đến tận bây giờ. Nửa năm trước, anh dắt tôi vào một quán cà phê khá yên tĩnh, với những bản nhạc nhẹ nhàng và êm ái, làm thanh thản và dịu mát tâm hồn tôi. Khi tôi và anh cãi nhau, chúng tôi thường đến quán cà phê này, và sau đó thì lại làm lành với nhau, rất dễ dàng.
Sau một thời gian lui tới quán cà phê này vào mỗi tối cuối tuần thì chúng tôi đã trở thành khách quen của quán. Anh bắt chuyện với một nhân viên trạc tuổi chúng tôi, cậu ấy có vẻ thích cách nói chuyện của anh, và sau đó thì ba chúng tôi quen nhau.
Hôm nay, tôi lại đến đây cùng với anh. Tôi không cần gọi nước vì khi thấy chúng tôi, cậu nhân viên ấy sẽ biết mình nên pha nước gì. Ly cà phê đen cho anh lúc nào cũng được pha với rất nhiều cà phê, và chỉ bỏ một ít đường, vì anh thích uống như thế, cậu nhân viên cũng biết như thế.
- Tuần này của hai anh chị thế nào?- Cậu ấy hỏi chúng tôi một câu hỏi quen thuộc như thường lệ. Nếu như mọi khi, tôi sẽ để anh trả lời. Nhưng bây giờ thì không.
+ Vẫn thế anh ạ! Hạnh phúc và bình yên... - Tôi trả lời cậu ấy thật tự nhiên...
Một tiếng đồng hồ trôi qua, vị khách ở bàn đối diện gần cửa sổ vẫn nhìn vào tôi chăm chăm từ nãy giờ. Tôi cười nhạt, chẳng để tâm nữa, rồi lại mở di động và đọc những tin nhắn của anh từ nửa năm trước. Bây giờ, anh không còn nhắn tin cho tôi nữa, nhưng đọc lại những tin nhắn của anh, tôi vẫn cảm thấy hanh phúc. Mỗi khi chúng tôi giận nhau, anh luôn nhắn tin làm lành trước, và khi kết thúc một tin nhắn, anh thường để câu này vào cuối tin. "Hãy yêu anh như thể hôm nay là ngày cuối cùng ta bên nhau, em nhé..!"
Tôi nhìn ly cà phê đen đang dần đổi màu, với lớp đá đã tan thành nước ở phía trên, anh vẫn không uống dù chỉ một ít cùng tôi. Tôi thấy đắng ở cổ, nhưng vẫn cố kìm nén để nước mắt không rơi, vì tôi không muốn anh nhìn thấy tôi khóc.
Khi tôi gọi tính tiền và bước ra cửa, cậu nhân viên mỉm cười chào chúng tôi :
- Cám ơn hai anh chị và chúc một buổi tối cuối tuần hạnh phúc. Hẹn gặp cả hai vào tối thứ bảy tuần sau..
Thường thì anh sẽ quay lại và nói với cậu ấy rằng "Tất nhiên rồi! Vì chúng tôi là cặp tình nhân hạnh phúc nhất thế gian này..." Nhưng hôm nay, anh vẫn không nói gì.
Vị khách ở gần cửa sổ vẫn cứ nhìn hai chúng tôi. Tôi mỉm cười với ông ta rồi bước ra khỏi quán, hoà vào dòng người tấp nập ngoài kia, với những tiếng xe cộ réo lên inh ỏi, những ngọn đèn đường làm mắt tôi nhạt nhoà đẫm lệ...
Cuối cùng thì, tôi vẫn phải khóc, vì nhớ anh... Một người đã ra đi vĩnh viễn từ nửa năm trước.
"Anh có yêu em không?". Cô liếc đôi mắt đẹp nhìn anh cười, hỏi một cách tinh nghịch. Anh đang lái xe, nghe vậy phì cười: "Cái gì cơ? A đầu ngốc! Định trêu anh trai phải không?".
Rồi anh lại tiếp tục lái xe như thể không có chuyện gì xảy ra. Cô lườm anh nguýt dài một tiếng: "Anh nhớ đấy nhé! Sau này em lấy Lưu Đức Hoa rồi anh đừng có mà khóc đấy!". Anh bật cười ha hả: "Thôi cô nhóc, đừng có đùa nữa, để anh tập trung lái xe nào!". Cô và anh không phải là anh em ruột, trước đây chỉ là qua bạn bè giới thiệu và đã chơi thân với nhau từ rất nhiều năm rồi. Chỉ có điều anh luôn coi cô như một đứa em gái bé nhỏ của mình, còn cô thì đã thực sự bị tiếng sét ái tình khi lần đầu tiên nhìn thấy anh. Nhưng cô luôn giấu kín tình yêu của mình, không dám nói ra, cô vẫn hạnh phúc trong sự quan tâm, thương yêu của anh dành cho cô như một người em gái. Cho đến lúc anh tìm được người trong mộng của mình. Đó là một người con gái rất đẹp và kiêu hãnh. Anh say mê điên đảo vì cô ấy, và dần quên lãng cô...
Một hôm, cô bất chợt nhận được điện thoại của anh: "A đầu! Tối nay anh mời em đi ăn cơm! Anh trai muốn tặng cho em một bất ngờ lớn!". Anh định bụng sẽ giới thiệu người yêu của mình cho cô. "Bất ngờ gì vậy anh? Mà tại sao lâu lắm rồi anh chẳng gọi điện cho em, cũng chẳng buồn nhắn tin cho em nữa. Lần trước còn hứa đưa em đi ra biển, không biết anh còn nhớ không nữa!". Cô nói một hơi oán trách anh. Nhưng thực ra trong lòng cô lại đang rất vui, bởi vì anh đã không quên hôm nay là sinh nhật của cô. "Em đến rồi sẽ biết ngay thôi! Nhớ là phải trang điểm cho thật xinh đấy nhé! Anh muốn dành cho em một bất ngờ mà. Không đến thì đừng có trách anh đấy!". "Được rồi em sẽ đến. Vẫn ở chỗ cũ chứ?". "Không, ở nhà hàng X.. Anh đã đặt chỗ rồi, hôm nay sẽ mời em ăn món ăn của Pháp!".
Cô khẽ reo lên sung sướng. Từ lúc này, trong đầu cô chỉ nghĩ đến cuộc hẹn buổi tối nay với anh. Tối nay cô nhất định phải thổ lộ với anh tình cảm thực sự trong lòng mình, sẽ nói cho anh biết thực ra cô đã yêu anh từ rất lâu rồi... Trái tim cô đập rộn ràng... Tối nay, cô nhất định phải trang điểm thật đẹp, cô cũng muốn dành cho anh một sự bất ngờ. Rốt cuộc thì cũng gần nửa năm anh đã không gặp cô rồi...
Đến nơi, vừa nhìn thấy anh, cô reo lên: "Anh trai!". Hai má cô thoáng ửng đỏ. Có lẽ đã rất lâu rồi không gặp anh nên trong lòng cô có một sự hồi hộp khó tả. Anh nhìn cô thoáng sững lại: "Ái chà, A đầu tối nay quả thật rất xinh đẹp. Nào, nhanh lại đây nào, ngồi bên cạnh anh trai!".
Cô ngoan ngoãn ngồi xuống, e thẹn nói với anh: "Hôm nay... Hôm nay em cũng có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh. Em đã định nói với anh từ rất lâu rồi. Đó là em... em...".
Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, tim cô bỗng đập nhanh dữ dội, cô chưa biết nên bắt đầu thổ lộ với anh như thế nào. Anh bật cười: "Được rồi! Cứ từ từ nào, em ngồi nghỉ một lát đi, rồi chút nữa hẵng nói!".
Anh dịu dàng xoa đầu cô: "Hôm nay, anh trai sẽ giới thiệu một người cho em gái". Nói rồi, anh chỉ vào cô gái đang bước ra từ phòng vệ sinh. Giọng cô nghẹn lại: "Anh trai, hôm nay anh cũng hẹn người khác nữa à?". Rồi cô từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía tay anh chỉ. Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp và quyến rũ. Sự xuất hiện của cô gái đó dường như làm sáng bừng cả một góc phòng. Trong phút chốc, trong đầu cô bao trùm một đám mây đen u tối...
Anh vui vẻ giới thiệu: "Giới thiệu với em, đây là Giai Giai, bạn gái của anh. Còn đây là Mạc Mạc, đứa em gái anh yêu quý nhất mà anh vẫn hay kể với em đó! Hai người làm quen với nhau nhé!".
Cô gái tên Giai Giai đó mỉm cười nhìn cô một cách lịch sự: "Mạc Mạc, chị rất vui làm quen với em!". Hai tai Mạc Mạc ù đi, đầu óc cô thấy choáng váng. "Anh trai! Em cảm thấy dạ dày của em lại bị đau rồi. Có lẽ em phải về nhà trước thôi!". Anh lo lắng nhìn cô: "Sao vậy? Em lại bị đau dạ dày à? Có đau lắm không? Để anh đưa em tới bệnh viện nhé!". Cô vội vàng lắc đầu từ chối: "Không sao đâu anh trai. Em tự gọi xe về nhà được mà. Em chúc hai anh chị có một buổi tối vui vẻ! Tạm biệt!".
Nói rồi cô đứng dậy vội đi ra ngoài cửa. Tiếng nhạc buồn ngoài đường dội vào trái tim đang rỉ máu của cô. Cô vừa đi vừa khe khẽ hát, tự chúc mừng cho ngày sinh của mình, nước mắt chảy trên môi cô mặn chát...
Mười năm sau. Cô quay trở lại thành phố nơi cô chôn giấu mối tình đầu của mình. Giờ đây, cô đã kết hôn với một người đàn ông khác rất yêu cô, một người không bao giờ làm trái tim cô đau đớn, không bao giờ quên ngày sinh của cô...
Lần này trở về cũng là một phần vì công việc, nếu không, có lẽ cô đã không bao giờ muốn trở lại nơi này nữa. Bước vào công ty, trái tim cô bất chợt đập nhanh. Tại sao vậy nhỉ? Cô nhân viên dẫn cô vào văn phòng giám đốc. Cô cúi đầu chào người đàn ông đang ngồi quay lưng về phía mình: "Chào giám đốc, tôi là Mạc Mạc, nhân viên công ty Y.". "Chào cô! Ồ, Mạc Mạc? Tôi là... anh trai đây!".
Mạc Mạc không thể tin cô lại có thể gặp anh sau mười năm xa cách. Trông anh có vẻ phong độ, chững chạc hơn trước đây rất nhiều. Mạc Mạc kinh ngạc đến độ không nói lên lời. Trái tim cô lại chợt thấy nhói đau...
Anh sốt sắng hỏi: "Mạc Mạc! Bao năm qua em đi đâu, tại sao không nói với anh một lời từ biệt. Từ sau buổi ăn cơm hôm đó, anh chẳng bao giờ nhìn thấy em nữa, điện thoại cũng không liên lạc được, trường học thì bảo em đã nghỉ học rồi. Có chuyện gì xảy ra vậy?".
Cô nhìn anh gượng cười: "Chỉ là em muốn thay đổi không khí một chút thôi. Vội quá nên không kịp báo cho anh...". "Vậy bao năm qua em đã làm gì? Em vẫn tốt chứ?".
Anh vẫn không thể hiểu được sự ra đi âm thầm của cô. Cô vẫn giữ vẻ trầm tĩnh, bình thản đến lạ lùng. "Em vẫn tốt! Thôi chúng ta bàn vào công việc đi anh. Về hạng mục này, công ty em...".
Cô tránh ánh mắt khó hiểu của anh, và bắt tay vào công việc. Cô cũng không ở lại thành phố này thêm một ngày nào nữa. Dù ngày mai là ngày sinh nhật của cô.
Anh tiễn cô ra sân bay. Trước khi lên máy bay, cô đưa cho anh một bức thư. Anh cũng kinh ngạc nói: "Anh cũng có một bức thư cho em!". Nói rồi anh lấy từ trong túi ra một phong bì đưa cho cô. Ánh mắt anh nhìn cô lưu luyến: "Em thật sự không thể ở lại chơi một vài ngày sao?". Cô mỉm cười lắc đầu: "Không được, công ty em yêu cầu em phải về gấp. Thôi em đi đây...". Nói rồi cô vội vã bước đi.
Lên xe, anh mở bức thư của cô: "Anh trai! Hai tiếng này sao có vẻ xa lạ quá anh nhỉ. Vậy là cũng đã 10 năm không gặp anh rồi. Có lẽ anh vẫn còn rất thắc mắc về sự ra đi của em phải không? Ngày em đi, em đã gửi cho anh một lá thư. Trong đó em đã ghi địa chỉ nơi em ở và số điện thoại của em, còn có những lời thổ lộ của em dành cho anh nữa. Em vẫn chờ đợi anh có thể đến bên em trong những lần sinh nhật sau... Nhưng... Em đã đợi anh, đợi tròn tám năm, đợi cho đến khi trái tim em cạn khô nước mắt, đợi cho đến khi em là vợ của người khác... Giờ có lẽ nói những điều này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Có lẽ như bây giờ là tốt nhất với cả anh và em. Chúc anh luôn hạnh phúc. Mạc Mạc".
Anh vẫn ngồi chết lặng trên xe. Giờ đây anh bỗng hiểu ra tất cả... Bức thư cô viết cho anh, anh chưa bao giờ nhận được. Từ ngày cô ra đi, trong lòng anh cũng có một sự hụt hẫng rất lớn. Anh nhớ mọi thứ về cô, nhớ những lúc cô nhõng nhẽo anh, những lúc cô tức giận... Giờ đây, sau mười năm gặp lại, một lần nữa anh lại mất cô. Trái tim anh hụt hẫng vô bờ...
Trên máy bay, cô do dự mở phong bì của anh, một dòng chữ ngắn đập vào mắt cô: "Đừng đi được không? Anh muốn cả đời ở bên em, cùng em đón mọi lần sinh nhật...". Máy bay vẫn lặng lẽ lao vút lên bầu trời xanh thẳm...
Câu chuyện xảy ra ở một bệnh viện nhỏ ở vùng quê hẻo lánh .
Ở khoa hóa trị có một phụ nữ trẻ đang ở giai đoạn cuối của căn bệnh ung thư . Tuy luôn bị những cơn đau hành hạ nhưng chưa bao giờ người phụ nữ ấy quên trao cho cho chúng tôi một nụ cười biết ơn sau những lần điều trị . Những khi chồng cô tới thăm , mắt cô rạng ngời hạnh phúc . Đó là một người đàn ông đẹp trai , lịch thiệp và cũng thân thiện như vợ mình . Tôi rất ngưỡng mộ chuyện tình của họ . Hằng ngày anh mang đến cho cô những bó hoa tươi thắm cùng nụ cười rạng rỡ , anh đến bên giường nắm lấy tay cô và trò chuyện cùng cô . Những lúc quá đau đớn , cô khóc và trở nên cáu ghắt , anh ôm chặt cô vào lòng , an ủi động viên cho vợ mình cho đến khi cơn đau dịu đi . Anh luôn bên cô mỗi khi cô cần , anh giúp cô uống từng ngụm nước và không quên vuốt nhẹ đôi chân mày của cô . Mỗi đêm , trước khi ra về anh luôn đóng cửa để hai người có những giây phút bên nhau . Khi anh đi , chúng tôi thấy cô ấy đã say ngủ mà trên môi vẫn phảng phất nét cười .
Nhưng đêm ấy mọi chuyện đã thay đổi . Khi nhìn vào bảng theo dõi , kết quả cho thấy người vợ trẻ ấy sẽ không qua khỏi đêm nay . Mặc dù rất buồn nhưng tôi biết đó là cách tốt nhất cho cô ấy , từ nay cô sẽ không chịu những cơn đau thêm nữa .
Để bảng theo dõi trên bàn , tôi muốn đến phòng bệnh . Khi tôi bước vào phòng , cô mở mắt nhìn tôi hé môi cười một cách yếu ớt , nhưng hơi thở của cô nghe thất khó nhọc . Chồng cô ngồi bên cô mỉm cười nói : " Cho đến bây giờ món quà tuyệt vời nhất tôi dành cho cô ấy chính là tình yêu của tôi " .
Và tôi đã khóc khi nghe điều đó , tôi nói nếu họ cần bất cứ điều gì thì đừng ngại .Đêm ấy cô đã ra đi trong vòng tay người chồng yêu dấu . Tôi không biết làm gì hơn ngoài việc cố an ủi và chia sẻ nỗi đau này cùng chồng cô . Với khuôn mặt đẫm nước mắt , anh nghẹn ngào : " Xin hãy cho tôi ở bên cô ấy thêm một lúc " .
Bước ra khỏi phòng , đứng ở hành lang lau những giọt nước mắt , nhớ nụ cười , nhớ ánh mắt , nhớ những cái ôm ghì chặt mà cô ấy dành cho chúng tôi ...Tôi nhớ tất cả về cô ấy như một người bạn thân thiết , tôi cũng phần nào có thể cảm nhận được nỗi đau mà chồng cô đang chịu đựng . Bỗng nhiên từ trong phòng vọng ra một giọng hát trầm ấm mà tôi chưa từng được nghe . Không chỉ riêng tôi mà tất cả mọi người đều bị cuốn hút bởi giọng hát của anh khi anh cất lời bài Beautiful brown eyes . Rồi giai điệu khúc ca nhỏ dần , anh mở cửa gọi tôi đến , anh nhìn sâu vào mắt tôi , ôm chầm lấy tôi rồi nói :" Tôi đã hát bài này mỗi đêm cho cô ấy nghe kể từ ngày chúng tôi quen nhau . Mọi ngày tôi vẫn thường cố giữ cho giọng mình thật nhỏ để khỏi làm phiền bệnh nhân khác . Và tôi chắc rằng đêm nay trên thiên đường cô ấy cũng vẫn nghe tôi hát . Tôi xin lỗi đã quấy rầy mọi người .Tôi chỉ không biết sống ra sao khi thiếu vắng cô ấy , nhưng mỗi đêm tôi vẫn tiếp tục hát cho cô ấy . Chị có nghĩ rằng cô ấy nghe thấy tiếng tôi không ?".
Tôi khẽ gật đầu mà nước mắt vẫn tuôn . Anh ôm tôi một lần nữa , hôn lên má tôi và cảm ơn tôi cùng tất cả mọi người . Đoạn anh quay bước , cúi đầu khẽ húyt sáo giai điệu thân quen .
Khi anh bước đi , tôi nhìn theo , thầm cầu nguyện cho cô ấy , cho anh và cho tôi một ngày nào đó cũng tìm được một tình yêu như thế.
Một dạo nọ tôi tình cờ nghe một vị bác sĩ kể lại với câu chuyện tình buồn bi thảm
tôi cũng đã tự hỏi trên thế giới này liệu có tình yêu nào cao đẹp như vậy không
có người con gái và người con trai họ đã quen nhau từ rất lâu ,đã lâu lắm rồi ,
"My oi mai là đám cưới của mình rồi em chuẩn bị nha, tối nay anh sẽ chẳng ngủ được đâu vì chắc anh sẽ nhớ đến em suốt đêm mất "
"khang anh ơi mai tụi mình sẽ được hạnh phúc mà em sẽ mãi trọn đời yêu anh "
nhưng tối trước ngày tân hôn vị bác sĩ điều trị cho khang đã đến nhà , và nói
Tôi rất buồn vì câu phải nhập viện , kết quả khám bệnh cho thấy cậu bị ung thư giai đoạn cuối"
câu nói như sét đánh ngang tai gia đình khang , nhất là khang , đã làm cậu suy sụp hoàn toàn ,
aaaaaaaaaa
tiếng thét của khang gia đình khang như ngất xỉu ,
My đến thăm khang tại bệnh viện
" khang à , anh có biết là em đã khóc rất nhiều không sao anh lại như vậy anh đi rồi em biết ở với ai đây "
"em à , anh thật có lỗi với em , anh bây giờ chỉ còn đợi chết nũa thôi em đừng buồn nha ,
em hãy tìm 1 người chồng mới đi đừng đợi anh làm gì"
người con gái khóc và họ đã khóc rất nhiều nhưng biết làm sao đây , mỗi buổi tối họ đến
nằm cạnh nhau và kể chuyện cho nhau nghe , từ chuyện gia đình sau này từ chuyện con cái v.v
ngày tháng trôi qua còn một tháng nữa là khang sẽ chết , những ngày đó My đã khóc rất nhiều ,
"em à , những ngày nay anh muốn em sẽ làm cho mình thật đẹp anh mong hình ảnh của em sẽ đọng lại trong tâm trí anh , khi kiếp sau anh sẽ nhận ra em trong đám dông người trên thế gian này "
thế là ngày ngày My trang điểm thật đẹp thật lộng lẫy mong làm cho khang sẽ vui lòng ,
người bác sĩ điều trị cho khang rất làm ngạc nhiên khi thấy My trang điểm như vậy , ông nghĩ My là 1 người con gái (đỏng đảnh) không xứng đáng nhận được tình yêu của khang giành cho My
từng ngày ông điều trị cho My ông đã luôn khinh khi người con gái này ,
một tháng đã trôi qua cũng đến ngày khang ra đi
sau khi người bác sĩ gặp lại My ông không khỏi ngạc nhiên sao cô gái ăn mặc diêm dúa bây giờ lại tàn tạ như không còn có sức sống nữa , khuôn mặc hốc hác..
" bác sĩ à khi anh khang còn sống anh ấy muốn My luôn dep-. trước mặt anh ấy để hình ảnh my luôn trong tâm trí anh ấy , nhưng bác sĩ biết không ngày ngày phảitrang điểm để làm đẹp cho mình , mỗi lần phấn son như ngàn nhát dao đâm vào trái tim tôi ,chỉ vì muốn anh ấy yên lòng để ra đi tôi luôn cố gắng chịu đựng.Nhưng khi anh ấy ra đi tôi lại mong có kiếp sau, hy vọng có thể gặp lại anh ấy ,nếu có kiếp sau dù anh ấy có hình hài ra sao tôi vẫn một lòng yêu thương anh ấy "
vị bác sĩ nghe xong mới thấy mình sai và thật cảm động trước tình yêu của cô gái
NẾU CÓ KIẾP SAU TÔI HY VỌNG SẼ MÃI BÊN NGƯỜI TÔI YÊU
Xét về tình cảm, họ yêu nhau. Nhưng về lý trí,
rõ ràng, Tony không phải mẫu hình lý tưởng của cô. Joshy hiểu rõ hai
người là hai thế giới. Tony cũng chưa muốn có bạn gái để dồn sức cho sự
nghiệp. Ngoài mặt, cậu dửng dưng nhưng lại luôn có một sự quan tâm đặc
biệt không lời. Vì tất nhiên, dửng dưng chưa bao giờ có nghĩa là không
thích. Và họ đã có với nhau một tháng với những gì đẹp đẽ nhất. Mọi việc
đi nhanh hơn cả tên lửa NASA, đâu có ai biết cách làm cho tên lửa chậm
lại khi nó đã được phóng.
Cả Joshy và Tony đều cảm thấy những vấn đề không bình thường giữa hai
người nhưng họ luôn né tránh. Một sai lầm kinh điển của những đôi yêu
nhau. Không lâu sau đó, Tony đề nghị chia tay. Cậu đã phải chịu nhiều áp
lực trong việc cố gắng trở thành một người bạn trai. Việc có bạn gái đã
ngốn mất nhiều thời gian mà đáng lẽ ra cậu phải dành cho sự nghiệp của
mình.
Những ngày sau đó là những ngày u ám & nặng nề. Tony vẫn làm việc
đều đều dù cậu không thể phủ nhận rằng cậu thấy rất trống vắng. Khi đã
bình tĩnh hơn và thôi khóc, Joshy nhận thấy việc chia tay của hai người
là việc vô lý nhất cô từng biết. "Có lẽ mình phải làm một cái gì đó!".
Hai tuần sau, Joshy hẹn Tony đến quán nước quen thuộc. Cô nhìn thẳng vào
mắt Tony và hỏi: "Mình chia tay đã nửa tháng, anh đã cảm thấy thoải mái
và dễ chịu hơn chưa?". Chắc chẳng ai trên đời này cho rằng trống vắng
là một cảm giác thoải mái dễ chịu nhưng Tony vẫn im lặng. "Em đã có rất
nhiều điều không hiểu" - Joshy nói - "Nhưng ngày hôm đó, cả hai chúng ta
đều khong đủ bình tĩnh để nói chuyện với nhau. Em thật sự muốn biết anh
đã chịu áp lực như thế nào".
Không dễ để Tony nói ra những gì cậu nghĩ nhưng Joshy đã khéo léo thuyết
phục bằng tất cả những dịu dàng và cảm thông nhất mà cô có thể. Sau
cùng, cô nói: "Em thật sự không thể chịu đựng được khi mình mất nhau như
vậy. Nếu anh vẫn còn một chút tình cảm với em, chỉ cần một chút thôi
nhưng là tình cảm thật sự chứ không phải lòng thương hại và anh cũng
không muốn kết thúc như thế, chúng ta hãy cùng nhau bắt đầu lại thật
chậm. Em tin mình có cơ hội để làm mọi việc tốt đẹp hơn".
Tony im lặng rất lâu. "Mình sẽ bắt đầu thật chậm như thế nào?" - Cậu
hỏi. "Nếu anh thật sự muốn biết và muốn thử, hãy gật đầu cho em xem
nào!" - Joshy trả lời. Tony bật cười và gật đầu. Joshy vẫn luôn lém lỉnh
như thế.
Joshy chậm rãi. "Sẽ có một vài quy định bắt buộc, tất nhiên! Nhưng hãy
thoải mái anh nhé! Em chỉ muốn cùng anh chơi một trò chơi thôi! Và đây
là quy định của cô: Mỗi tuần họ sẽ gặp nhau ít nhất một lần và nhiều
nhất ba lần. Mỗi người được quyền chủ động những cuộc hẹn và cả việc sẽ
đi đâu trong một tuần. Tuần sau đến lượt người kia. Người bị động có
quyền từ chối nếu không thoải mái nhưng một tuần bắt buộc phải có một
lần đi cùng nhau. Đến khi một người muốn có cuộc hẹn thứ tư trong một
tuần và người kia đồng ý thì đã đến lúc mọi việc trở lại bình thường như
nó vốn như thế.
"Để bắt đầu, chúng ta sẽ bốc thăm" - Joshy lấy từ trong xắc tay hai lá
thăm be bé - "Người nào bốc được lá thăm ghi chữ THE FIRST sẽ là người
chủ động hẹn đầu tiên. Và tuần kế tiếp sẽ là quyền chủ động của người
kia. Cứ như thế! Anh đã luôn nhường em nên lần này em nhường anh trước
đấy!"
Tony bốc trúng lá thăm ghi chữ THE FIRST. Một tuần sau đó, cậu hẹn Joshy
và trò chơi bắt đầu. Không dễ để hàn lại những thứ đã vỡ. Rất nhiều lúc
Tony cảm thấy chán nản. Ý nghĩ về việc không hợp nhau làm cậu cứ muốn
bỏ cuộc giữa chừng. Nhưng tình yêu cậu dành cho Joshy là một tình yêu
thật sự. Joshy đã nói với cậu trước khi ra về ngày hôm đó: "Em chỉ cần
anh can đảm và kiên nhẫn chút thôi để cùng em vượt qua giai đoạn khó
khăn này". Cậu luôn nhắc nhở mình câu nói ấy để kìm bớt tính nóng vội và
mau nản. Joshy cũng không dễ chịu gì hơn. Cô phải đánh đòn tính tự ái
của mình rất nhiều roi để nó yên thân mà nằm xẹp xuống. Cô tập yêu luôn
cả những điều khiếm khuyết ở người con trai minh chọn. Cô lặp lại liên
tục trong đầu hai từ "kiên nhẫn". Đã có nhiều điều buồn cười xảy ra
trong suốt những ngày đó. Vì Joshy không hề quy định sẽ làm gì trong
những lần gặp nhau nên họ nghĩ ra đủ trò. Joshy bắt Tony phải đến tiệm
uốn tóc tán gẫu với cô trong khi các cô thợ rị mọ với cả đống ống cuốn
trên đầu. Tony cũng khiến Joshy dở khóc dở cười khi ngồi chờ cậu trên
thành hồ bơi nam. Họ đã cùng nhau chạy đua một chặng đường rất dài để
tìm lại nhau.
Dần dần, họ thấy thích thú được quyền "hành hạ" người kia mỗi tuần và cả
cái cách hỏi nhau khi bắt đầu một cuộc hẹn: "Chiều thứ sáu này em rảnh
không?". Thêm một thời gian nữa, họ bắt đầu thấy nhớ nhau và cần nhau
nhiều hơn là ba cuộc hẹn mỗi tuần. Tony đã thích nghi được với việc san
sẻ thời gian và áp lực cho một người luôn sẵn sàng lắng nghe cậu. Và cậu
nhận thấy việc có cả bạn gái lẫn sự nghiệp không phải là điều quá khó.
Vào tuần cuối cùng của tháng tư, Tony hẹn Joshy lần thứ tư trong một
tuần. Hôm đó là một ngày tuyệt vời không kém ngày đẹp trời lúc họ quen
nhau. Nhưng Joshy vẫn giữ nguyên quy tắc "mỗi người một tuần" của mình,
cô chỉ điều chỉnh nó thành thỏa thuận. "Và tất nhiên người ta có thể vi
phạm thỏa thuận trong những trường hợp có thể thương lượng được" - Joshy
nháy mắt tinh nghịch khi cả hai đứng mút kem.
Ngày 14 tháng 6, Joshy đem đến cho Tony một hũ thủy tinh đựng đầy socôla
với dòng chữ: "Be my valentine!". Joshy cười một nụ cười của nắng:
"Những chuyện không vui đã khiên chúng ta xa nhau vào đúng ngày lễ Tình
yêu. Em không muốn đợi đến năm sau mới đưa anh món quà này! Em yêu anh!"
- Cô hôn Tony.
"Có một điều anh đã thắc mắc rất lâu!" - Tony nói sau khi qua phút ngất
ngây - "Nếu ngày hôm đó em bốc phải lá thăm THE FIRST thì khi nào em sẽ
hẹn anh?" Một nụ cười bí ẩn nở trên môi Joshy: "Thì đã bao giờ em không
bốc phải là thăm THE FIRST đâu! Cả hai lá thăm đều là THE FIRST, em chỉ
không cho anh nhìn thấy lá thăm của em thôi! Em muốn anh bắt đầu khi anh
thật sự sẵn sàng. Còn em thì đã luôn sẵn sàng để chờ đợi anh!". Tony
hỏi tiếp, cố giấu vẻ xúc động: "Nếu như anh không chơi trò đó với em,
hoặc nếu như anh không hẹn lần thứ tư... nếu...". Nhưng hai ngón tay
xinh xinh của Joshy đã đặt lên môi Tony để ngăn cậu nói tiếp. Cô nhẹ
nhàng: "Đó là một bí mật! Khi đó, em sẽ tính cách khác nhưng em sẽ không
nói anh nghe đâu!" Tony vòng tay ôm lấy cô. Cậu cũng không cần biết đến
điều bí mật đó. Và sẽ chẳng bao giờ biết rằng Joshy chẳng có một dự
tính nào cho những tình huống đó. Bởi cô tin là cả hai sẽ làm cho mọi
việc tốt đẹp hơn.
Con người không ai là hoàn hảo. Không có gì bảo đảm rằng bạn sẽ tìm
được một người theo đúng những gì bạn đã vẽ ra cho một nửa của mình. Nếu
thật sự yêu thương và trân trọng ai đó, hãy làm cho họ hiểu và ở bên
bạn. Dù có thành công hay thất bại, bạn cũng không có gì để hối tiếc vì
đã không sống và yêu hết mình. Hãy cho những người yêu thương mình và
chính mình một cơ hội. Đừng bỏ cuộc quá sớm khi mọi thứ vẫn còn có thể!
Cô gái buông tay chàng trai ra. Chàng trai giật tay cô gái lại
" Em đùa cái gì đấy , có chuyện gì xảy ra ư?"
" không! chỉ là em muốn chia tay thôi , mệt mỏi quá!"
Cô gái quay mặt đi nhìn về hướng khác. Chàng trai bất lực. Im lặng. Cô
gái đứng lên
" Mình đi về đi anh! Em ko muốn ngồi đây lâu"
Chàng trai đứng lên . Cũng phải ! Họ chưa yêu nhau lâu , chưa có gì sâu
đậm cả .
" Thôi cũng quên nhanh thôi mà, chỉ là tình yêu vụt qua thôi mà". Chàng
trai thở dài nghĩ.
Tính cả thời gian quen và yêu chỉ vẻn vẹn 2 tháng , chàng trai cảm thấy
hơi hẫng hụt. Dù 2 tháng nhưng ngày nào họ cũng gặp nhau , ngày nào cũng
nói chuyện , 2 tháng , tức là 59 ngày họ hiểu về nhau , 2 tháng không
có ngày nào buồn , luôn là sự vui vẻ, dường như họ không thể thiếu nhau
được 1 ngày. Nhưng có 1 điều chưa bao giơ chàng trai được nghe 1 câu
chuyện buồn của cô gái . Trong cuộc nói chuyện của họ chỉ nói về 1 vấn
đề nào đó, về 1 người bạn của họ. Và giờ cô gái muốn chia tay , muốn anh
không còn xuất hiện trong cuộc sống của cô nữa. Chàng trai chấp nhận.
Không 1 nguyên nhân , không 1 lí do. Có lẽ cô gái cũng giống như bao đứa
con gái khác : Vui thì yêu , không thích nữa thì giải tán . Hãy cứ nghĩ
như chính tạo hóa , quy luật của cuộc sống thôi!
1 ngày , 2 ngày ...... 1 tuần trôi qua, cuộc sống của chàng trai thật vô
nghĩa , nó như 1 món ăn thiếu đi gia vị . Nhạt phếc ! không 1 tin nhắn ,
không còn sự hỏi thăm vào mỗi bình minh chàng trai thức dậy . Trống
trải ! Chàng trai vào phần danh sách , muốn chạy nhanh qua tên cô ,
nhưng ngón tay nó cứ dừng lại đó . Không chịu bấm phím nữa. Chàng trai
ấn nút gọi . 1 , 2 giây , bất giác chàng trai giật mình ấn nút tắt
" Điên quá rồi đấy". Chàng trai tự nhủ.
1 ngày , 2 ngày của tuần tiếp theo trôi qua , từng ngày trôi qua như xéo vò trong tim chàng trai. Không thể chịu nổi , chàng trai nhắn tin cho
cô gái
" Anh muốn gặp em , 1 lần thôi , dù là lần cuối , anh xin em !"
" Được ạ. Quán cafe lẫn đầu mình gặp nhau anh nhé!"
Chàng trai đang ngồi nhìn ra cửa sổ như 1 người vô hồn , 1 bóng dáng
ngồi xuống , chàng trai quay ra , cô gái đang ngồi trước mặt . Bằng
xương bằng thịt , Không giống như những ngày qua chàng trai chỉ ngắm cô
qua những bức ảnh cô từng gửi cho chàng trai . Như 1 người bị mất đi 1
thứ quý giá và người đó đã tìm lại được. Sừng sững ngay trước mắt. Nhưng
nửa tháng không gặp nhau , trông cô gái như gầy hơn , ánh mắt cô buồn
quá. Sau những lời hỏi thăm xã giao , cả 2 im lặng không nói câu gì. 1
tiếng đồng hồ trôi qua , bao trùm quanh họ là sự im lặng. Cô gái đứng
dậy :
" Nếu không có chuyện gì nữa thì em về trước nhé!"
" Tại sao em cứ như vậy thế , luôn là người muốn đi về , em không muốn
nhìn mặt anh , nói chuyện với anh sao? Vậy thì từ đầu em nói yêu anh làm
gì , không yêu thì đừng lừa dối như vậy !"
Chàng trai quát lên . Cô gái im lặng , ánh mắt vô hồn ngồi xuống.
" Em có biết 2 tuần qua anh sống thế nào không , anh như cạn kiệt sức
lực , anh không thể làm gì nên hồn , anh nhớ em ! Nhớ em nhiều lắm ! Nhớ
em da diết ! Anh biết khi anh nói điều này em sẽ cười vì anh quá ngu
ngốc , vì anh là 1 thăng con trai mà quỵ lụy 1 người không yêu mình như
vậy , Nhưng anh không thể chịu nổi ! Không thể chịu đươc cảnh 1 ngày
thiếu đi khuôn mặt em , 1 ngày thiếu đi những tin nhắn của em , 1 ngày
thiếu đi giọng nói của em , thiếu đi nụ cười của em . Thiếu em , anh
thiếu tất cả cuộc sống . Thiếu em anh như chết dần chết mòn đi từng
ngày"
" Chúng ta mới yêu nhau hơn 1 tháng thôi mà , chưa có gì sâu đậm cả , em
cũng như bao cô
gái khác thôi mà , anh có thể quên em để đến với người con gái khác mà"
Chàng trai ngước nhìn cô gái 1 hồi lâu :
" Nếu em nghĩ chuyện tình cảm dễ như vậy thì anh thất vọng vì đã yêu em
như thế này"
Chàng trai đứng dậy, trả tiền , đi xuống cầu thang. Cô gái cứ ngồi đó,
cô khóc , khóc rất nhiều, tim cô đau quằn quại, cô ấn nút gọi vào số
chàng trai :
" Em xin anh, hãy quay lại, em muốn nói với anh.......... ! Em muốn nói
là ....... Em .... em yêu anh nhiều lắm !"
Chàng trai tắt máy , đứng 1 hồi lâu, rồi anh chạy nhanh lên cầu thang ,
cô gái ngồi đấy , người run lên bần bật , cô khóc nhiều quá , chàng trai
ôm lấy cô gái , mặc cho mọi người xung quanh nhìn . Chàng trai cứ ôm
lấy cô gái , cô khóc thảm thiết trong vòng tay chàng trai .
" Tại sao em muốn chia tay anh , em yêu anh hay không yêu anh?"
" Em yêu anh........ em yêu anh nhiều lắm! .... Vì em sợ , em sợ, em sợ
khi em yêu anh nhiều quá ! Khi chẳng may anh rời bỏ em ! Em sẽ không
sống được vì yêu anh quá ! 2 tháng , không phải là con số lớn lao ,
nhưng tình yêu em dành cho anh còn lớn hơn cái thời gian nhỏ nhoi đó. "
Cô gái lau nước mắt
" Người ta đã nói : Tình chỉ đẹp khi tình dang dở - Không bao giờ có
tình yêu vĩnh cửu, chỉ có giây phút vĩnh cửu của tình yêu mà thôi , em
đã từng trải qua , sự phản bội của tình yêu 1 lần khiến em không dám yêu
ai quá nhiều. Và khi em nhận ra em yêu anh nhiều quá , em sợ ! Sợ 1
ngày anh rời xa em ! Em không muốn khi chúng ta có quá nhiều kỉ niệm ,
em sẽ không sống nổi mất"
Chàng trai ghì chặt lấy cô gái , ghì chặt lấy người con gái nông cạn ngu
ngốc
" Em là đồ ngốc , em có biết anh yêu em nhiều lắm không , em không biết
như thế nào mà em cứ tự sắp đặt cho cuộc sống của em , cuộc sống của
người khác vào con đừơng cụt , sao em ích kỉ thế ! Em không biết anh đã
sống những ngày thiếu em đau khổ thế nào không, Anh sống mà như mình
đang chết , anh sống mà như người vô hồn , vì ai em biết không? Vì 1 con
người ích kỉ là em đấy."
tình yêu không thành lời...
Ngay từ ban đầu , gia đình cô gái đã phản đối việc
cô hẹn hò với chàng trai đó. Họ nói rằng nền tảng của 2 gia đình không
giống nhau, và nếu cô lấy chàng trai, cô sẽ phải khổ sở cả đời.
Sự ngăn cản của gia đình làm cho chàng trai và cô gái cũng hay cãi nhau.
Chàng trai thì thấy bị tổn thương, còn cô gái luôn nghĩ chàng trai
không thông cảm cho mình, và thường hỏi anh:"Anh yêu em được đến mức
nào?".
Chàng trai, vốn không giỏi diễn đạt ngôn từ, nên không phải lúc nào cũng
làm cô gái vừa lòng. Cùng với sức ép từ phía gia đình, chàng trai quyết
định sẽ đi du học để khẳng định bản thân. Trước khi đi, anh nói với cô
gái:" Anh không biết diễn đạt những lời tốt đẹp, nhưng những gì anh biết
là anh rất yêu em. Nếu em đồng ý , anh muốn chăm sóc em trong suốt cuộc
đời . Anh sẽ cố gắng thuyết phục bố mẹ em. Em cố gắng chờ anh nhé?".
Cô gái gật đầu , và chàng trai đưa cô một chiếc nhẫn đính hôn.
Cô gái ra trường, đi làm , còn chàng trai tiếp tục du học.Họ gửi tình
yêu qua những lá thư và những cuộc điện thoại.Dù rất khó khăn nhưng họ
không bỏ cuộc.
Một ngày, trên đường đi làm, cô gái bị tai nạn ôtô và khi tỉnh dậy, cô
đã thấy mình nằm trong bệnh viện với rất nhiều người thân xung quanh .
Cô thấy mẹ đang khóc. Và khi cô muốn nói một lời trấn an mẹ, cô nhận ra
rằng tất cả những gì cô cố gắng phát âm đều không thành tiếng. Cô đã mất
giọng nói của mình...
Các bác sĩ nói rằng một phần của não cô đã bị ảnh hưởng, làm cho cô
không nói được nữa. Nghe lời mọi người an ủi nhưng bản thân thì không
nói được lời nào, cô gái rất suy sụp.
Trong bệnh viện, cô gái chỉ khóc một mình. Còn khi về nhà, tim cô thắt
lại mỗi khi cô nghe thấy tiếng điện thoại reo. Cô không muốn chàng trai
biết tình trạng của mình, và không muôn s mình trở thành gánh nặng, cô
đã viết một bức thư cho chàng trai nói rằng cô không thể chờ được nữa.
Cùng với bức thư, cô gái gửi trả chiếc nhẫn. Hồi âm từ chàng trai là
hàng trăm bức thư và hàng trăm cú điện thoại mà cô không thể trả lời.
Tất cả những gì cô gái có thể làm, ngoài việc khóc không thành tiếng ,
là khóc nhiều hơn nữa.
Bố mẹ cô gái quyết định chuyển nhà, hi vọng cô gái có thể quên đi quá
khứ mà sống lạc quan hơn.
Trong môi trường mới, cô gái học ngôn ngữ cử chỉ và bắt đầu một cuộc
sống mới. Cô tự dặn mình hàng ngày phải quên chàng trai đi. Cho đến một
hôm bạn cô tới thông báo rằng chàng trai đã trở về. Cô gái viết ra giấy,
dặn bạn đừng nói chỗ ở của cô cho chàng trai biết. Từ đó , cô không
nghe tin gì về người mình yêu nữa.
Một năm trôi qua, bạn cô mang tới cho cô một chiếc phong bì, với thiệp
mời đám cưới của chàng trai. Trái tim cô gái lại tan vỡ thêm một lần
nữa.
Nhưng khi mở tấm thiệp, cô rất ngạc nhiên khi thấy trong đó là tên của
chàng trai và tên của chính cô!
Vừa ngẩng lên định hỏi bạn có chuyện gì xảy ra, cô nhận ra chàng trai
đứng ngay bên cạnh mình. Anh dùng ngôn ngữ cử chỉ để nói với cô:"Anh đã
học ngôn ngữ này suốt một năm qua. Chỉ để nói rằng anh sẽ ở bên em dù
thế néo đi nữa, và anh không quên lời hứa của mình. Anh sẽ là tiếng nói
của em, vì anh yêu em".
Việc tiếp theo chàng trai làm là đeo lại chiếc nhẫn đính hôn vào tay cô
gái....
Nước Mỹ, năm 1972. Tại
một tỉnh
vùng núi xa xôi, trong một thị trấn nhỏ vô danh, có một chàng
trai bị kết án tù. Cảnh sát đã chứng minh được rằng anh phạm tội
và 3 năm tù là thời gian vừa đủ để anh sửa chữa lại mọi chuyện.
Nhưng Mary - người vợ sắp cưới của chàng trai- thì không thể tin
đều đó. Ngày mở phiên tòa, mặc cho chàng trai không ngừng quay
về phía sau tìm kiếm thì cô vẫn vắng mặt.
Trước khi lên chiếc xe dành riêng cho các tù nhân, chàng trai
nhờ chuyển cho Mary một lá thư rồi bước đi ngay. Anh không kịp
nhìn thấy Mary đang đứng khuất phía sau vừa khóc vừa nắm chặt tờ
giấy với những dòng ngắn ngủi: "Anh biết rằng anh không xứng
đáng với tình yêu của em. Anh cũng không dám hy vọng em còn yêu
anh sau những chuyện này. Nhưng nếu em tha thứ cho anh , hãy
buộc một dải ruy băng vàng lên cây sồi già duy nhất ở quảng
trường của thị trấn ngày anh trở về. Và nếu không nhìn thấy dải
ruy băng, anh sẽ ra đi mãi mãi và không bao giờ quấy rầy em
nữa."
Trong suốt 3
năm ngồi tù, dù chàng trai có mong mỏi tin tức của
Mary đến đâu thì cô vẫn bặt tin. Năm đầu tiên, anh tự nhủ rằng
có lẽ cô vẫn chưa thể quen được với việc chồng sắp cưới là người
phạm tội. Năm thứ 2, chàng trai nhờ người hỏi han tin tức và chỉ
nghe phong phanh rằng cô ấy đã đi xa , xa lắm và không biết khi
nào mới quay trở về. Đến những tháng cuối cùng trong tù, anh đã
không còn nghĩ đến những dải ruy băng vàng nữa, nhớ về cô gái
anh yêu lại càng không thể. Đến ngày ra tù, chàng trai quyết
định nhảy lên chuyến xe bus đi thẳng ra thành phố chứ không trở
về đi ngang qua quảng trường như anh đã hẹn.
Nhưng rồi một chuyến xe, hai chuyến xe đã dừng lại rồi chạy tiếp
mà chàng trai vẫn chần chừ không leo lên. Mãi tới khi chuyến
cuối cùng đã chạy qua, anh mới lầm lũi đi bộ tới quảng trường.
Lý trí bảo anh hãy đi theo hướng ngược lại, nhưng tình yêu trong
anh thì vẫn bắt anh hướng về phía trước.
Rồi 30 phút sau, người trong thị trấn ngạc nhiên thấy một chàng
trai khóc nức nở dưới tán sồi vàng rực bởi hàng trăm dải ruy
băng được buộc vào những nhánh sồi như lá vào mùa thu.
Một cô gái hỏi bạn trai của
mình :
-Tại sao anh yêu em?
-Sao em lại hỏi như thế, sao anh tìm được lí do chứ! - chàng trai
trả lời
-Không có lí do gì tức là anh không yêu em
-Em không thể suy diễn như thế được
-Nhưng bạn trai của bạn em luôn cho cô ấy biết lí do anh ta yêu
cô ấy
-Thôi được, anh yêu em vì em xinh đẹp, giỏi giang, nhanh
nhẹn. Anh yêu em vì nụ cười của em,
vì
em lạc quan. Anh yêu em vì em luôn quan tâm đến người khác
Cô gái cảm thấy rất hài lòng
Vài tuần sau cô gặp phải một tai nạn khủng khiếp, nhưng rất may
cơ vẫn còn sống. Bỗng nhiên cô trở nên cáu kỉnh vì cô thấy mình
vô dụng . Vài ngày sau khi bình phục cô nhận được lá thư từ bạn
trai của mình
"Chào em yêu
Anh yêu em vì em xinh đẹp . Thế thì với vết sẹo trên măt em bây
giờ anh không thể yêu em được nữa
Anh yêu em vì em giỏi giang nhưng bây giờ có làm được gì đâu
. Vậy thì anh không thể yêu em
Anh yêu em vì em nhanh nhẹn nhưng thực tế là em đang ngồi trên
xe lăn . Đây không phải lí do giúp anh có thể yêu em
Anh yêu em vì nụ cười của em. Bây giờ anh không thể yêu em nữa vì
em lúc nào cũng nhăn nhó, than vãn
Anh yêu em vì em quan tâm đến người khác nhưng bây giờ mọi người
lại phải quan tâm đến em quá nhiều. Anh không nên yêu em nữa
Đấy em chẳng có gì khiến anh phải yêu em vậy mà anh vẫn yêu em
. Em có cần lí do nào nữa không em yêu
Cô gái bật khóc và chắc chắn cô không cần một lí do nào nữa
. Còn
các bạn có bao giờ hởi những người thân của mình vì sao họ yêu
bạn không? Tình yêu đôi khi không nhất thiết phải cần lí do đâu
bạn ạ
Đã một năm kể từ khi Susan bị mù vì một
chẩn đoán sai của bác sĩ, cô đột ngột bị ném vào thế giới của bóng
tối, tức giận, tuyệt vọng và mặc cảm. Và tất cả những gì đủ để cô
còn bám víu vào cuộc sống là vì bạn trai cô - Mark.
Mark là một sĩ quan quân đội. Anh rất yêu Susan, đã nhìn thấy cô
tuyệt vọng đến mức nào, anh quyết định giúp Susan lấy lại được sức
mạnh và tự lập. Đầu tiên, anh tìm cho cô một công việc dành cho
người khiếm thị. Nhưng làm sao cô đến chỗ làm việc được đây ? Mark
đề nghị đưa cô đến chỗ làm hằng ngày, dù hai người ở hai đầu thành
phố. Tuy nhiên sau đó, Mark nhận ra rằng đó không phải là giải pháp.
Susan sẽ phải tự mình đi xe buýt, tự đến chỗ làm - đó mới là cách
đúng. Nhưng Susan rất nhạy cảm, cô ấy sẽ phản ứng thế nào ? Đúng như
với Mark nghĩ, Susan hết sức hốt hoảng khi nghe tới việc mình phải
tự đi xe buýt. "Em bị mù" mà"- Cô phản ứng bằng giọng cay đắng -
"Làm sao em biết em sẽ đi đến đâu? Anh bỏ rơi em phải không ? "
Mark rất đau lòng khi nghe những lời đó, nhưng anh biết phải làm gì.
Anh hứa sẽ cùng cô đi xe buýt mỗi sáng và mỗi chiều, bao lâu cũng
được, cho đến bao giờ cô quen với việc đi xe buýt.Trong hai tuần
liền, Mark trong bộ đồng phục quân đội, đi theo Susan đến nơi làm
việc. Anh dạy cô làm sao để sử dụng các giác quan khác, nhất là
thính giác, để biết mình đang ở đâu và làm sao để quen với môi
trường mới. Anh cũng giúp cô làm quen với những người lái xe buýt,
nhờ họ để mắt đến cô, giữ cho cô một chỗ ngồi hằng ngày ... Cuối
cùng, Susan nói cô có thể tự đi được.
Sáng thứ hai, lần đầu tiên, họ đi theo hai hướng khác nhau.
Thứ ba, thứ tư, thứ năm... Mỗi ngày Susan đều tự đi xe buýt đến chỗ
làm và đón xe buýt đi về. Susan cảm thất rất vui vì cô vẫn tự mình
làm được mọi việc. Thứ hai của 5 tuần sau đó, Susan đón xe buýt đi
làm như mọi khi. Khi cô đang đóng tiền mua vé tháng cho người lái
xe, bỗng anh lái xe nói: "Tôi thật ghen tỵ với cô đấy nhé !". Susan
không biết có phải anh ta nói với mình không. Nhưng nói cho cùng, có
ai mà lại đi ghen với một cô gái mù đang đấu tranh để mà sống chứ?
Cô hỏi:
- Sao anh lại ghen với tôi được ?
- Vì cô được quan tâm và bảo vệ. Cô quả là hạnh phúc !
- Tôi được bao vệ ? Anh nói thế tức là sao ?
- Suốt mấy tuần qua, sáng nào tôi cũng thấy một chàng trai mặc đồng
phục quân đội lái xe theo, rồi đứng bên kia đường nhìn cô xuống xe.
Anh ta nhìn theo đến khi cô đi qua đường an toàn, đi vào nơi cô làm
việc và vẫy tay chào cô rồi mới lái xe đi. Cô quả là một người may
mắn !
Susan khóc. Vì cô không nhìn thấy Mark nhưng cô cảm thấy Mark ở bên
cạnh. Cô là người may mắn vì cô đã nhận được một món quà mà cô không
cần phải nhìn thấy tận mắt để tin: món quà của tình yêu có thể mang ánh sáng đến những nơi nhiều bóng tối nhất. Tình yêu đích thực không
bao giờ gục ngã.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top