Chuyện tình Bộ Trưởng Nguyễn Văn Huyên và Tiểu thư Vi Kim Ngọc

HÔN NHÂN HẠNH PHÚC CỦA TIỂU THƯ VI KIM NGỌC VÀ BỘ TRƯỞNG NGUYỄN VĂN HUYÊN

Bộ trưởng giáo dục Nguyễn Văn Huyên công tác 29 năm (từ năm 1946 đến 1975). Ông là người có nhiều đóng góp cho ngành giáo dục nước nhà. Đằng sau thành công của ông luôn có hình bóng người vợ Vi Kim Ngọc và câu chuyện tình hạnh phúc.

Quan Tổng đốc Vi Văn Định nổi tiếng nghiêm khắc trong cuộc sống gia đình nhưng lại là người tiếp thu văn minh phương Tây từ rất sớm. Các cô con gái của cụ đều được dạy dỗ theo lối Tây học, được học tiếng Pháp, học đàn piano, học vẽ, học nhảy đầm... Vì thế, tiểu thư Vi Kim Ngọc ngay từ nhỏ đã "cầm kỳ thi họa". Khi cụ Vi còn làm quan ở Hưng Yên, cứ đều đặn hàng tuần, cụ sai người đưa con gái lên Hà Nội học. Cô giáo của tiểu thư Vi Kim Ngọc từng kể lại ấn tượng sâu đậm về cô học trò xuất thân lá ngọc cành vàng rằng: "Cái làm tôi thích thú nhất là Ngọc đánh dương cầm hay, lại biết vẽ, tính tình ý nhị nhẹ nhàng. Theo tôi, thật là một người lý tưởng..."

Tiếng thơm của ái nữ nhà quan Tổng đốc nổi tiếng khắp vùng. Năm tiểu thư Vi Kim Ngọc 13 tuổi, hai họ Vi và họ Dương đã hứa hôn. Thiếu gia Dương Thiệu Tước là một thanh niên ưu tú, nổi tiếng trong giới tân nhạc lúc bấy giờ. Ông nội của Dương Thiệu Tước nguyên là quan Tổng đốc Nam Định Dương Khuê (người bạn thân của nhà thơ Nguyễn Khuyến). Tuy nhiên, vào năm 16 tuổi, trước ảnh hưởng của "làn gió mới" khi các nữ nhân theo Tây học ngày càng nhiều, tiểu thư Vi Kim Ngọc đã đấu tranh với cha mình để từ chối hôn ước này. Cô tiểu thư xinh đẹp chỉ một lòng mơ ước "chọn người tài đức để trao gửi thân, nếu không gặp được đấng nam nhi hào hùng thì thà ở một mình suốt đời".

Cô tiểu thư Vi Kim Ngọc đã đấu tranh với cha, từ chối cuộc hôn nhân sắp đặt để đợi gặp được người tài đức cũng như tìm được hạnh phúc đích thực của mình.

Điều bất ngờ là cụ Vi Văn Định đã đồng ý trả lễ hứa hôn trong 3 năm theo truyền thống để con gái tự chọn người yêu. Lúc bấy giờ, hủy hôn là điều cấm kị, bởi việc này ảnh hưởng tới danh dự của nhà trai lẫn nhà gái. Nhưng vì tôn trọng hạnh phúc của con, quan Tổng đốc đã có hành động vượt ra khỏi khuôn khổ Nho giáo thông thường.

Năm 1935, trước khi GS Nguyễn Văn Huyên về nước, một người bạn của tiểu thư Vi Kim Ngọc đã đưa cho bà xem bức ảnh chân dung chàng trai 30 tuổi rất mực tuấn tú, giới thiệu là Tiến sĩ Văn khoa, lại còn có bằng cử nhân Luật. Bà Kim Ngọc nhận lời gặp gỡ. Ai ngờ vừa gặp, cặp trai tài gái sắc đã cảm mến nhau, "tình trong như đã mặt ngoài còn e".

Theo lời kể của GS Nguyễn Văn Huy, ông Huyên và bà Kim Ngọc đã có cuộc tiếp xúc riêng đầu tiên tại Thụy Khuê, trong tư gia một người bạn gái là con gái của học giả Nguyễn Văn Vĩnh. "Hôm ấy cha tôi đến cùng GS Nguyễn Mạnh Tường. Đó là lần đầu tiên cha mẹ tôi nói chuyện riêng với nhau. Sau đó cha tôi bỏ ông Nguyễn Mạnh Tường ở lại, đưa mẹ tôi lên xe hơi riêng, đi dạo mát vòng quanh Hà Nội".

Thời gian sau đó, tiểu thư Vi Kim Ngọc vẫn sống chủ yếu tại Thái Bình. Nhớ người yêu, ông Nguyễn Văn Huyên cứ Chủ nhật là lái xe hiệu Renault có hai chỗ ngồi phía trước và ba ghế ngồi phía sau xuống thăm. Thời đó đường sá Hà Nội - Thái Bình đi lại khó khăn, đò phà nhiều, phải đi hơn nửa ngày mới tới nơi, nhưng chàng trai si tình không quản ngại vất vả.

Có công đi lại có ngày nên duyên, vào năm 1936, đám cưới của tiểu thư Vi Kim Ngọc - con gái Tổng đốc Thái Bình Vi Văn Định - và Tiến sĩ Văn khoa Nguyễn Văn Huyên - em vợ của quan Khâm sai đại thần Phan Kế Toại - đã được diễn ra rất đình đám.

Sau khi kết hôn không lâu, tiểu thư mang thai con gái đầu lòng. Bà ốm nghén nặng suốt 4 tháng trời, từ 48-49kg xuống còn 41kg, không ăn được gì ngoài quả hạnh đào mà mẹ đẻ đem sang. Nhưng đặc biệt là, người chăm sóc tiểu thư không ai khác lại chính là đấng phu quân. Ông Huyên lo lắng cho vợ, ngày đêm túc trực. Trong nhật ký, bà Vi Kim Ngọc viết: "Cha chăm sóc mẹ từng li từng tí".

Bà Vi Kim Ngọc sinh nở tại bệnh viện tư nhân lớn nhất Đông Dương bấy giờ là nhà thương Đặng Vũ Lạc, ở ngay đối diện với căn biệt thự 95 phố Gămbetta (nay là phố Trần Hưng Đạo) mà gia đình sinh sống. 10 ngày trong viện, ông Huyên đều đặn nấu nướng cho vợ ăn. Không những thế, một tay ông còn bày biện trang hoàng nhà cửa để đón vợ con về nhà.

"Sau 10 ngày sinh, hai mẹ con được cha chuẩn bị chu đáo ở nhà. Trên phòng ngủ đã có chiếc giường xinh xắn mắc màn tuyn màu hồng... Suốt thời gian mẹ con ở trong viện, cha đã mua một chiếc xe đẩy rất mốt ở Gôđa - cửa hiệu to nhất Hà Nội...

Cha yêu mẹ, yêu con vô cùng! Từ đó tiếng yêu đương của cha mẹ đã có những lời líu lo, bập bẹ dần dần lớn lên...", trích nhật ký của bà Vi Kim Ngọc.

Trong 10 năm đầu tiên của cuộc hôn nhân, ông bà Huyên - Ngọc không được gần nhau nhiều. Giáo sư Nguyễn Văn Huyên dành phần lớn thời gian cho việc nghiên cứu, làm khoa học và hoạt động cách mạng. Nhưng theo lời kể của người con gái lớn là bà Nguyễn Kim Nữ Hạnh, bất cứ khi nào rảnh rỗi, ông Huyên đều giúp vợ chăm sóc con cái. Ông thường ngồi trên chiếc võng kê ở hiên nhà để ru con gái ngủ.

Năm 1946, bà Vi Kim Ngọc rời Hà Nội, mang các con theo chồng lên chiến khu bắt đầu cuộc kháng chiến trường kỳ dài 9 năm trời. Từ một tiểu thư lá ngọc cành vàng, vì tình yêu với bậc phu quân và niềm tin vào cách mạng, bà Vi Kim Ngọc không ngần ngại từ bỏ cuộc sống trí thức phong lưu, chỉ mang theo những vật dụng sinh hoạt tối thiểu để bước vào cuộc sống nghèo khổ, vất vả, hòa đồng với bà con địa phương như một thường dân.

Lên vùng kháng chiến, ông Huyên vẫn đi công tác biền biệt. Mỗi lần như thế, trang nhật ký của bà Kim Ngọc lại thấm đẫm nhớ thương: "Mùng 8-7 Mậu Tý, tức ngày 12-8-1948. Nắng thu đã hửng. Mát dịu núi rừng Việt Bắc. Không còn oi bức trời hè nữa. Sao cảnh buồn đến thế. Ngày bình thản quá! Trời thăm thẳm, núi xanh xanh, rừng âm u! Lại xa anh Huyên. Anh đi họp 10 ngày mới về, mãi chưa thấy anh về. Mỗi lần anh lên đường lòng em xao xuyến nhớ nhung! Nhớ anh quá! Hôm nay nhớ anh da diết!..."

Về phần ông Huyên trong mỗi chuyến đi bao giờ cũng tìm mua quà cho vợ mình. Thói quen của vị Bộ trưởng khiến nhiều người cùng đoàn ngạc nhiên. Bởi ông chọn quà rất kĩ và tinh. Ngoài phấn son, khăn lụa, hay mảnh vải đẹp để bà Kim Ngọc may áo dài, ông Huyên thường tìm mua thuốc nhuộm tóc cho bà. Cách ông chăm sóc bà luôn tinh tế và chu đáo từ những điều nhỏ bé.

Nguyễn Văn Huyên có sở thích nghe nhạc để thư giãn, mỗi khi ông mở nhạc từ chiếc máy hát cũ là bà Vi Kim Ngọc đi pha trà hay cà phê rồi lặng lẽ ngồi xuống bên chồng thưởng thức. Hai ông bà còn khiêu vũ với nhau rất ăn ý, vừa ngọt ngào vừa thanh lịch, khiến quan khách tại các bữa tiệc ngoại giao quốc tế phải trầm trồ khen ngợi. Trong nhà cũng chưa bao giờ thấy hai người lớn tiếng với nhau.

Trong hàng trăm lá thư mà ông bà Huyên - Ngọc viết cho nhau suốt 40 năm gắn bó, lá thư nào cũng nồng nàn tình yêu và sự trân quý đúng nghĩa "vợ chồng tương kính như tân". Từng kỷ niệm nhỏ của hai vợ chồng từ thời hẹn hò đều được tiểu thư Vi Kim Ngọc chắt chiu lưu giữ qua những trang viết. Ví như câu chuyện về một bức hình mà bà tặng cho chồng mình: "Tấm hình đó khi về em đã tặng anh! Anh còn nhớ không? Bức hình em, anh vẫn giữ mãi khi đến ngày chống Pháp, khi tản cư phải để lại Hà Nội. Sau này em cứ tiếc mãi bức ảnh ấy vì anh bảo: em có đôi mắt làm anh yêu say đắm..."

Và dù là lúc mới nên vợ nên chồng hay khi đã bước sang tuổi ông bà, bà Vi Kim Ngọc luôn gọi chồng mình âu yếm đầu mỗi bức thư rằng: "Anh kính yêu, muôn vàn kính yêu của em".

Năm 1975, GS Nguyễn Văn Huyên phát hiện mắc bệnh ở thận. Căn bệnh được đánh giá không quá nghiêm trọng. Ông đã cùng bà Kim Ngọc sang Đức, tranh thủ đi du lịch trước khi lên bàn phẫu thuật. Hai ông bà đã có 3 tuần trọn vẹn bên nhau đầy hạnh phúc sau mấy mươi năm bĩ cực, thoắt gần thoắt xa. Nhưng biến chứng xảy ra khiến GS Nguyễn Văn Huyên qua đời. Đột ngột mất đi người chồng cả đời tôn kính, yêu thương, bà Vi Kim Ngọc tưởng như không thể sống tiếp. Những dòng nhật ký vào thời gian này bi thương, tê tái như di chúc cuối cùng gửi lại cho các con.

"Bố tôi ra đi, mẹ khóc cạn nước mắt, bỏ ăn uống, thức trắng đêm. Cả ngày bà lần giở từng trang viết, từng kỷ vật của chồng ngắm nghía, ôm ấp. Có lần mẹ còn cầm di ảnh chồng, thủ thỉ tâm sự như lúc ông còn tại thế. Mỗi buổi tối, như một thói quen, bà pha sẵn cốc cà phê, bật bản nhạc ông thích, ngồi đó hàng giờ liền. Mọi đồ vật chồng sử dụng, bà giữ nguyên. Ngay cả hai chiếc vali dùng trong chuyến đi cuối cùng, mẹ nhắc tôi bảo quản cẩn thận. Với mẹ, bố tôi đang đi công tác xa thôi", GS Nguyễn Văn Huy kể.

——-

Nguyễn Văn Huyên (1905-1975) là một Giáo sư, tiến sĩ, nhà sử học, nhà dân tộc học, nhà giáo dục, nhà nghiên cứu văn hóa Việt Nam. Ông cũng là người giữ chức vụ Bộ trưởng Bộ Quốc gia Giáo dục Việt Nam trong thời gian dài nhất với 28 năm, 350 ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top