Chương 10

Lệ Giang khắp nơi chỗ nào cũng có suối.

Bên cạnh một ngõ nhỏ, dưới mái hiên, trước cửa sổ mỗi gian nhà, đều là những dòng suối trong vắt nhìn thấu đáy. Nơi thì dòng suối lớn hơn một chút, nơi thì nhỏ hơn một chút, nước suối chảy không ngừng, có chỗ chảy gấp gáp, chỗ lại chảy khoan thai, song bất cứ lúc nào bất kỳ nơi đâu dòng suối cũng đều trôi chảy xuống dưới thấp.

Róc rách, rào rào, ở Lệ Giang đâu đâu cucng là âm thanh này.

Những dòng suối nhỏ như một cái lưới, quây lấy thành Lệ Giang.

Tôi đi dọc theo một con suối, nhìn thấy một quán bún lòng nhỏ (bên cạnh có cửa hàng bán váy, một cô bé đứng ngay trước ngưỡng cửa, vừa xoay vòng vừa rao: "Ai mua đi, mua nhanh nào, vừa làm váy vừa có thể làm khăn quàng đê!"), tôi bèn lách người vào trong.

Lúc tôi rời khỏi quán bún lòng, trong bụng đã nhồi đầy một bát bún nóng hổi, miệng còn dính dầu mỡ, tôi quẹt mu bàn tay lau sạch.

Ngon thật.

Lúc cô bán hàng chào với ra, tôi quay đầu lại nói: "Cảm ơn".

Tôi quyết định đi loanh quanh, nhìn đồng hồ, không đeo. (Sao mình lại cứ quên thế nhỉ?)

Hồi sinh viên, tôi khoái một mình đi theo mọit ai đó.

Tôi ra phố một mình, tuỳ hứng kiếm lấy một người rồi bắt đầu đi theo. Thường thì đối tượng của tôi là các cô xinh đẹp, đôi khu tôi cũng đi theo ai đó khác, tỷ như một bà cụ xách làn, lột người trung niên đẩy xe. Tôi đi theo người ta, khoảng nửa tiếng gì đó, rồi nghỉ ngơi tại chỗ, làm một điếu thuốc, uống lon Coca, xong lại đi theo người khác.

Tôi đã dùng cách ấy để giết thời gian, để tìm hiểu thế giới này, và cũng học được dùng cách ấy để yêu một ai đó, để từ đó nhận ra chính mình.

Tôi đã thấy nét mặt của rất nhiều người khi ở một mình, điều này khiến tôi yêu rất nhiều người.

Tôi chọn được một cặp tình nhân.

Hai người tay cầm tay, cô gái đang dừng lại xem đồ lưu niệm bày bán ở sạp ven đường, gã trai vừa đi vừa ngó nghiêng. Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng giãn xa, hai cánh tay đang nắm chặt vì thế mà cũng căng ra, thân thể nghiêng về phía nhau, tạo thành một khối hình tượng trước mắt tôi, tôi liền chú ý đến bọn họ.

Cô gái tóc tém ngang tai, khuôn mặt tròn, người hơi đầy đặn nhưng không quá béo, mà cho người ta một cảm giác da thịt căng mềm mơn mởn. Cô mặc áo sọc kẻ đen trắng dài tay, quần jean, cảm giác rất thoải mái. Gã trai thì tôi cóc tả làm gì, tôi chẳng quan tâm hắn là ai.

Nếu trong mười giây hai người này không rời xa nhau, tôi sẽ đi theo họ.

Gã trai quay người lại, bước về phía cô gái.

Tôi đếm đến mười, bọn họ vẫn tay trong tay, bèn đứng bên cạnh chờ bọn họ đi tiếp.

Cô gái không mua gì, thẳng người lên, kéo tay gã trai đi tiếp.

Tôi đi phía sau, láng máng nghe hai người nói chuyện.

"Em muốn mua cho mẹ một cái lược sừng", cô gái nói.

"Để ban ngày mua," gã trai nói, "ban ngày mới nhìn rõ được màu của sừng."

"Anh có biết xem không?"

"Không."

"Vậy mà còn làm ra vẻ."

"Anh có nói là anh biết đâu."

"Anh vừa mới nói ban ngày mới nhìn rõ màu sừng còn gì!"

"Thì nhìn màu có phải là biết xem sừng tốt xấu thế nào đâu."

"Anh không biết thì xem màu làm gì?"

"Không biết thì không được xem màu à?"

"Không biết thì xem màu làm gì chứ?"

"Hừ, sao em lại nói thế?"

"Thế, thế, thế, em thế đấy!" Cô gái cười khúc khích, ngẩng mặt nhìn gã trai, trên gò má cô lộ ra đôi lúm đồng tiền dễ thương, gã trai liền thơm ngay vào đấy một cái, cả tôi cũng muốn hóng hớt đi lên thơm cô, nhưng tôi không làm thế. Hai người tiếp tục đi về phía trước, tôi tiếp tục đi đằng sau.

Họ im lặng khá lâu, sau lược sừng thì hồi lâu không nói thêm đề tài gì nữa, hai tay vẫn nắm chặt, bước đến phố Tứ Phương.

Bọn họ ngồi xuống bậc đá bên dòng suối chảy dọc phố Tứ Phương, gã trai ngồi trên bậc đá, còn cô gái ngồi trong lòng gã, hai người hôn nhau ở đây. Gã trai đưa tay luồn vào lưng cô gái, nhìn độ dài cánh tay gã, chắc chắn cũng sờ được đến huyệt Thần đạo, bàn tay ấy lại rút ra, lần xuống dưới. Cô gái hơi nhấc mông lên, hiển nhiên là để phối hợp với cái tay đang mò xuống kia.

Tôi đành ngồi xuống cách chỗ họ chừng năm sáu mét, kiên nhẫn chờ hai người ấy hôn nhau, cảm giác như mình rất chuyên tâm.

Nếu như không phải tôi ở đây kiên nhẫn đi theo bọn họ, thì cả phố Tứ Phương nhộn nhịp về đêm này chắc hẳn sẽ chẳng có người biết đôi trai gái đang ở đây hôn nhau một nụ hôn dài bất tận như thế. Đèn đường mù mờ, kê qua người lại, hai thân thể cọ sát vào nhau trong sự che chắn của bóng đêm, lúc sau tôi phát hiện ra cô gái đang khóc.

Gã trai giúp cô gái lau nước mắt, cô gái ngăn tay gã lại, đứng lên bỏ đi. Gã trai vội vàng đi theo, tôi cũng vội vàng bám theo.

Lúc đi đến ngõ Gò Hoa Anh Đào, cô gái không khóc nữa, hai người lại nắm tay nhau, tựa hồ như đang bước đi không mục đích. Dãy này toàn quán bar, rất ồn, tôi không thể ghé sát tai mình bên miệng họ, chỉ thấy môi hai người mấp máy, nhưng không nghe được họ nói gì, có lúc lại thấy họ cười.

Đi hết ngõ thì đến quảng trường Ngọc Hà, khá yên tĩnh, tôi lại nghe thấy tiếng trò chuyện của bọn họ.

Quảng trường Ngọc Hà

"Haizzz..." cô gái đang thở dài.

Gã trai im lặng.

"Ài, mấy hôm nay thật tuyệt," cô lại thở dài nói.

Gã trai chỉ mỉm cười.

"Bọn mình đi về đi," cô lại lên tiếng. "Mai anh còn phải bay chuyến sớm!"

Gã trai lắc đầu: "Không sao, mai anh có thể ngủ trên máy bay!"

Nói vậy nhưng cả hai vẫn quay đầu đi về, lúc bọn họ đi ngang qua, tôi làm bộ hờ hững nhường đường.

Suốt quãng đường về hai người gần như chẳng nói gì, bước chân mỗi lúc một nhanh hơn, tôi đi theo mà thở hồng hộc, đôi lúc cũng nghe thấy bọn họ cười. Gã trai vừa chạy bước nhỏ vừa trêu cô gái: "Ướt chưa?" đồng thời đưa tay bóp mông cô một cái, cô đét vào tay gã, ra vẻ giận dỗi "Ứ ừ" một tiếng. Sau đó, tôi thấy cả hai đi vào khách sạn Tĩnh Địa - thì ra bọn họ ở cùng khách sạn với tôi.

Thấy bọn họ đi vào khách sạn, tôi biết chuyến theo dõi kết thúc ở đây - chả nhẽ lại theo lên tận giường. Tôi không đi vào, mà rẽ sang phải, đi được vài bước, lại ma quỷ xui khiến thế nào lại quay đầu đi về bên trái, đi về hướng vận mệnh bên trái của tôi.

Đến một cái ngã ba không biết tên, trước mặt tôi xuất hiện một dòng suốt khá rộng, vừa hay độ cao chênh lệch cũng kha khá, vì vậy hình thành nên một cái thác có thể tạm coi là thác, thác nước phát ra âm thanh lớn hơn tiếng suối chảy đôi chút. Ngay đối diện với con thác này có một quán bar, chẳng hiểu thế nào tôi đi vào trong đó.

Thấy tôi, nhân viên quán bar liền ra đón, hỏi tôi đi mấy người, tôi bảo, chỉ có một.

Cô ta dẫn tôi đến chỗ cái sofa đặt ở góc quán, và để một cuốn menu đồ uống trước mặt.

Tôi gọi một chai vang đỏ, một chai là vừa đủ.

Nhân viên phục vụ khá xinh.

Góc gần phía cửa sổ có một cái micro, một cô gái đang vừa chơi guitar vừa hát.

Cô gái hát bài gì tôi không nghe rõ lời, mà mặt mũi cũng không nhìn rõ, nhưng giọng hát thì khá mê hoặc.

Có một số người linh hồn sống ở cổ họng, bọn chúng (những linh hồn) từ trong họng chạy ra, thấy người là giết, năm bước ném gạch, mười bước chém dao, hệt như sự kiện thiếu nữ giết người ở phố Cổ Lĩnh (1). Nếu bạn đã dính chưởng, kiểu gì cũng thập tử nhất sinh, nhẹ ra thì tàn tật cả đời; còn nếu bạn không trúng chiêu, thì cứ bình tĩnh mà chờ đợi.

(1)  Lấy ý từ phim "Thiếu nữ giết người ở phố Cổ Lĩnh", tên tiếng Anh "A brighter summer day", bộ phim nổi tiếng của Đài Loan năm 1991, kể về cô gái bị từ chối tình yêu đã dùng dao chém nhiều nhát vào người yêu trên phố Cổ Lĩnh.

Trong ánh đèn tờ mờ, tôi đảo mắt tìm quanh, tìm được một chỗ gần cô gái hơn, bèn đứng lên chuyển qua đó.

Một lát, tôi thấy cô nhân viên phục vụ xinh đẹp cầm chai rượu vang đã mở nắp ngơ ngác bước đến chỗ tô ngồi ban nãy, giật mình phát hiện ra tôi không còn ở đó nữa, sau đó thấy tôi giơ tay vẫy vẫy, cô mới thở phào nhẹ nhõm đi về phía tôi.

Tôi gọi một chai Bordeaux Chateau Saint - Germain năm năm, chai này bán trong siêu thị Carrefour ở Thượng Hải giá 130 tệ, quán bar ven đường ở Lệ Giang này bán 900 tệ.

Tôi rót một ly, chạm với không khí rồi ngửa cổ uống cạn.

Cô gái đang hát có khuôn mặt trái xoan xinh xắn, toát lên một nét dịu dàng khó tả. Lúc cô hạ hàng mi nhìn xuống đàn guitar, viền mắt liền thành một đường cong tuyệt đẹp, hình như tôi đã thấy ở đâu đó.

Tôi không rõ cô gái là khách hay ca sĩ của bar này, linh hồn cô nằm ở cổ họng, âm thanh trong trẻo phát ra từ nơi ấy vấn vít trong quán. Ánh đao ánh kiếm, gió lạnh từng cơn, khách trong quán đang vỗ tay rần rần, tôi mụ dần người đi, máu chảy thành sông. Tôi đang uống rượu một mình.

Tôi hy vọng mình là một người trống rỗng.

Uống thêm một ngụm, tôi lại trống rỗng đi một ít.

Chỗ rượu này đang rửa sạch bách tôi đi, rửa hết cả ký ức lẫn thân phận của tôi.

Lúc gọi chai thứ hai, tôi nghĩ mình đã hơi say rồi. Tôi ngất ngư đứng dậy, loạng choạng đi vào toilet nôn thốc nôn tháo. Những gì tôi nôn ra có lẽ là lớp cặn bã được rửa trôi, rửa sạch hoàn toàn khỏi cơ thể. Súc xong miệng, tôi cảm thấy mình đã hoàn toàn là một kẻ trống rỗng, chẳng lo gì, chẳng nghĩ gì, giống như một vong hồn, nhẹ nhàng lướt bay về chỗ ngồi.

Nếu như cuộc đời bắt đầu từ buổi tối hôm đó, tôi thấy cũng không tồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top