Chương 92: Cô cần anh hơn.
Chương 92: Cô cần anh hơn.
Hạ Đồng không biết đã chạy bao lâu, cô cũng không quan tâm, cứ chạy, chạy không có điểm đến.
Cô chẳng qua chỉ là một cô gái, chỉ là có vẻ bề ngoài mạnh mẽ kiên cường thôi!!!
Hạ Đồng chạy một mạch đến vườn hướng dương, chen qua từng cành hướng dương cao ngất, chui vào một góc của khu vườn, cô ngồi sụp xuống, những cành hoa như che chắn lấy cơ thể nhỏ bé vô lực của cô.
Hạ Đồng ôm hai chân mình, gục đầu vào giữa hai đầu gối, nước mắt như chực tuôn ra, từng giọt từng giọt như pha lê vỡ vụn.
Cả khu vườn hướng dương chỉ có từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua, mang theo từng tiếng khóc đầy thương tâm của cô.
…
Hôm nay, anh chợt thấy em khóc rồi vội vàng lau đi giọt nước mắt.
…
_Soạt soạt…
Những cành cây hướng dương bị kéo qua một bên vang lên những tiếng sột soạt, đôi mắt đen láy của người con trai nhìn cô gái đang gục đầu khóc trước mắt. Anh vươn tay ra cầm lấy cánh tay cô kéo cô đứng lên.
Bị kéo bất ngờ, Hạ Đồng giật mình nhìn người trước mặt, dáng người nhỏ bé đứng trước mặt anh, nước mắt ngân ngấn nơi khóe mắt, thút thít nói:
-Dương… Tử…
Dương Tử nhìn cô, không nói gì rút từ trong túi áo ra một chiếc khăn, đưa đến trước mặt cô, lau đi từng giọt nước mắt.
Hạ Đồng hức hức ngạc nhiên nhìn anh, nhưng lại cảm thấy có một cảm giác là lạ trong lòng dâng lên, trái tim nhỏ không hiểu bị gì cứ đập thình thịch thình thịch.
-Dương Tử…
Hạ Đồng không kìm được nước mắt, từng giọt lại rơi ra trên khuôn mặt chan hòa nơi cổ, cô như đứa trẻ bị mẹ la mắng ôm chầm lấy Dương Tử mà khóc. Một ngày càng lớn!!!
Cô không quan tâm mình lúc đó ra sao, không cần biết mình làm gì, cũng chẳng cần biết người trước mặt là ai, cô chỉ cần biết cô cần một người để dựa dẫm lúc yếu đuối.
Hơn bao giờ hết cô cảm thấy bờ vai của anh vững chắc lại đầy sự an toàn biết nhường nào!!!!!!!!!!!!
Mà Dương Tử không nói gì, cũng không hề có ý định đẩy cô ra, chỉ đứng im cho cô ôm mình mà khóc.
Lúc nãy ở phòng hội trưởng trong phòng nghỉ của anh, khi nhìn ra cửa sổ lại thấy cô gục mặt khóc dưới những cành hướng dương đầy sức sống, màu vàng rực rỡ của cây lại bị hình ảnh bất lực của cô làm cho sức sống yếu ớt đi dần.
Lại không hiểu vì sao anh lại đi xuống đây, lau nước mắt cho cô, cho cô mượn bờ vai của mình. Nước mắt của cô, lại làm anh cảm thấy khó chịu, nhức nhối đến thế!!!
Chưa một cô gái nào khóc, anh lại có cảm giác thế này, ngoại trừ cô ấy.
Bản thân anh không phải khó hiểu lắm sao? Khó hiểu đến mức anh sắp phát điên lên.
Hạ Đồng bờ vai run rẩy khóc nức nở, hai tay nắm chặt vạt áo anh, nước mắt cô làm ướt cả áo anh.
Vì sao lúc cô đau buồn khi ở bên cạnh Dương Tử và Lăng Hạo, cảm giác lại khác xa thế này?
Bên Lăng Hạo, cô cảm nhận được hơi ấm áp, sự quan tâm vô bờ của anh, sự bảo bọc đầy yêu thương của anh, chỉ đơn thuần là thích.
Bên Dương Tử, cô cảm nhận được sự lạnh lẽo nhưng mà cô luôn cảm thấy được sự quan tâm vô hình của anh, những cử chỉ quá mức tầm thường nhưng mà làm tim cô rộn ràng, cảm giác cần anh lại từ từ nhen nhóm trong lòng cô.
Có phải quá buồn cười không? Giữa một người quan tâm mình hết mực với một người như có như không quan tâm, cô lại cần người quan tâm cô như có như không…
Hạ Đồng khóc một lúc, đến khi mọi nước mắt đều tuôn ra mới buông anh ra, nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe, mặt lấm lem nước mắt. Hạ Đồng yếu ớt nói:
-Xin lỗi… đã làm ước áo anh.
-Không phải đã nói đừng bao giờ nói xin lỗi hay sao?-Dương Tử không nóng không lạnh nói
-Ngoài xin lỗi, tôi không biết nói gì nữa.-Hạ Đồng giọng lạc đi hẳn
-Đừng bao giờ nói xin lỗi, tôi rất ghét.
Thật ra có rất nhiều người nói xin lỗi với anh nhưng mà lời xin lỗi cứ như người nói vừa gây ra lỗi lầm với anh, đến khi anh chấp nhận lời xin lỗi, mọi sai lầm phanh phui, anh lại không muốn nhận nó. Cũng giống như lời xin lỗi của cô ấy cùng hắn ta………..
-Sao… sao anh lại ở đây? Đáng lẽ… anh nên ở lớp học?-Hạ Đồng nhìn anh, đôi mắt 9ã mất đi sự trong trẻo ngày thường, thay vào đó là một mảng sương mờ mịt
-Bởi vì có tiếng khóc làm tôi rất khó chịu.
Lời nói của anh, rốt cuộc là có hay không hàm ý?
Nhưng mà cho dù có hay không thì đối với Hạ Đồng đó chỉ là một câu đơn giản, hết sức đơn giản, câu của anh, đối với người ngu ngốc như cô có nghĩa, anh đang nói tiếng khóc của cô làm anh nhức đầu khó chịu.
-Tôi xin…-Hạ Đồng muốn nói xin lỗi nhưng chưa nói hết đã nuốt chữ còn lại vào họng, xém tí nữa là cô nói xin lỗi rồi
-Một lát đến Cake World lấy hồ sơ cho tôi.
-Hả!?-Hạ Đồng không hiểu nhìn anh
-Có hồ sơ cần gấp, một lát ra về cô qua Cake World lấy hồ sơ từ một cặp nam nữ, người nam mặc đồng phục trường Kin, còn người nữ mặc hội trưởng trường Jeil.
-Sao… sao…
-Cô quên mình là trợ lý của tôi hay sao? Lấy xong ghé nhà Chính đưa cho bà quản gia.-Dương Tử chậm rãi căn dặn
-Tôi biết rồi.-Hạ Đồng gật gật đầu nhỏ đáp
-Nhớ thì tốt, bây giờ lên lớp học, nếu không tôi cho cô nhảy ếch hát.-Dương Tử đút hai tay vào túi quần uy nghiêm nói
-Biết rồi.
Hạ Đồng nghe xong câu cuối đáp nhanh lẹ, như tên lửa chạy về lớp để lại người con trai phía sau.
Dưới ánh nắng mặt trời, nụ cười của anh lại tỏa sáng đến nhường nào. Không quá nhạt cũng không quá chói, chỉ đơn thuần là cười và cười.
Sau tức khắc, anh khựng người lại, anh cười sao? Rốt cục bản thân anh đang bị cái gì thế này?
Dương Tử nhìn “biển hướng dương” trước mặt, vươn tay chạm vào từng cánh hoa hướng dương, đã lâu lắm rồi, anh mới xuống đây nhỉ?
“Hương dương, là ngôn ngữ biểu lộ tình yêu, cappuccino là mối tình đẹp, mới chớm nở, cho nên em mới thích hai thứ này.”
***
Giờ ra về, Hạ Đồng sắp xếp tập vở vào cặp, đang định ra khỏi lớp lại bị chặn lại, Hạ Đồng ngước nhìn Nguyên Nhã.
-Chuyện gì?-Hạ Đồng ánh mắt yên ả như dòng suối trong veo
-Xin chào, mồi chài.-Nguyên Nhã khinh khỉnh giọng cười nói
Hạ Đồng không nói gì, im lặng nhìn Nguyên Nhã.
-Thật không ngờ mày lại là người kí hợp đồng với công ty Thiên Tử, những người trước tao còn có thể tin tưởng họ làm được, còn mày, làm gì có chuyện đó.
-Có liên quan đến cô sao?-Hạ Đồng nhàn nhạt hỏi
-Hạ Đồng, về được chưa?-Bạch Mai đứng cạnh cô, khoác lấy tay cô
-Được.
Hạ Đồng quay qua cười ngọt ngào với Bạch Mai, sau đó nhìn Nguyên Nhã nhạt giọng nói:
-Chuyện của tôi, không liên quan đến cô, đừng nghĩ cô ba lần bảy lượt gây sự tôi sẽ im lặng, bởi vì khi bị dồn vào đường cùng, con chó nó cũng quay lại cắn người đã dồn nó.
Hạ Đồng nói xong cùng Bạch Mai rời đi khỏi lớp, bỏ lại Nguyên Nhã. Ánh mắt Nguyên Nhã chăm chú nhìn, chẳng phải nihìn Hạ Đồng mà là Bạch Mai, khóe môi hơi nhếch lên.
Hạ Đồng cùng Bạch Mai ra tới cổng trường, Bạch Mai rủ cô dẫn Bạch Mai đi tham quan thành phố nhưng mà Hạ Đồng lại không thể đi, chỉ đành hẹn khi khác. Sau khi nhìn Bạch Mai lên xe Mercedes đỏ mới dắt xe đạp chạy đi.
Hạ Đồng dừng xe trước Cake World, mở cửa bước vào, chọn một bàn dễ nhìn thấy mình để ngồi. Gọi một ly Frappuccinoclassic, ngồi nhâm nhi đợi hai người mà Dương Tử nói.
Ai mà biết được, lại xui xẻo gặp phải tên điên.
Ngay khi tên con trai đó bước vào cô liền nhận ra, hắn chính là tên Viễn, người đã gây sự với cô trong buổi sinh nhật của Dương Tử. Hạ Đồng đúng là ra đường quên xem ngày.
Tên Viễn mặt khó ưa bước vào, đi đến quầy gọi một ly coffee, lại vô tình nhìn thấy cô, lại thấy quen quen.
Hạ Đồng không ngừng cầu trời khẩn phật, đừng bào giờ cho tên bậnh hoạn này nhận ra cô.
Đáng tiếc, tên Viễn rốt cục cũng nhớ ra cô là ai? Khóe môi nhếch lên nụ cười, nụ cười không phải của một chính nhân quân tử.
-Cô em, lại gặp nữa rồi.-Viễn rất đổi tự nhiên đi đến ngồi xuống cạnh cô
-Anh có phải nhận nhầm người không?-Hạ Đồng qua loa nhìn tên Viễn
-Làm sao nhầm được, sao lại ngồi đây một mình, có phải bị Dương Tử đá rồi không?
-Anh đừng có nói bậy, ai bị Dương Tử đá.-Hạ Đồng tâm trạng buồn bực nói
-Không phải sao? Nếu bị Dương Tử đá thì theo anh đi, hay là em muốn theo anh Lăng Hạo? Không phải cũng vì tiền sao?-Viễn càng nói thì lời nói càng khó nghe
-Anh…
Hạ Đồng giận run cả người, đang định cầm ly nước tạt thẳng vào mặt Viễn không ngờ có người đã làm trước cô một bước.
Người con trai gương mặt tuấn tú, đôi mày rậm, hàng mi dài, đôi mắt hiện lên những tia vui vẻ, đôi môi là nụ cười tươi, làm cho người đối diện có một cảm giác rất thoải mái, rất vui vẻ.
Cô có thể nhận ra, người con trai này chính là Đình Hiên, người bạn của Dương Tử.
Đình Hiên nắm lấy cổ áo sau lưng Viễn, bắt tên Viễn đứng thẳng dậy.
-Có phải muốn tôi về trường phạt cậu hay không?-Đình Hiên uy nghiêm nói
-Anh Đình Hiên…-nhất thời sắc mặt Viễn không chút huyết sắc
-Cậu ngày càng không xem lời tôi ra gì, lập tức xin lỗi ngay, sau đó về trường làm bản kiểm điểm nộp cho tôi.-Đình Hiên lạnh lùng ra lệnh
-Xin lỗi.-Viễn nói trong lòng không cam tâm
-Nói lại.
-Không, không cần thiết phải thế, cho anh ra đi đi.-Hạ Đồng vội xua tay nói
-Đi.-Đình Hiên buông tay ra, ám chỉ Viễn đi
Viễn đi, trong lòng đầy khâm phục, nhìn cô đầy oán hận mới bỏ đi.
Hạ Đồng nhìn tên Viễn đi mất, lại không hiểu vì sao dùng ánh mắt oán hận nhìn cô, ai mượn chọc cô bị bắt làm chi.
-Chào em.-Đình Hiên thu lại nét mặt uy nghiêm lạnh lùng lúc nãy, thay vào đó nụ cười vui vẻ
-Chào anh, Đình Hiên, chúng ta gặp nhau rồi.-Hạ Đồng mỉm cười đáp lại
-Anh là hội trưởng trường Kin. Em là trợ lý của Dương Tử, Hạ Đồng?
-Phải ạ, Dương Tử kêu em đến lấy hồ sơ.
-Đợi một người nữa đi.
Cả hai ngồi vào bàn đợi người còn lại, cánh cửa Cake World một lần nữa mở ra, đón chào một cô gái. Nét mặt hiền dịu của cô gái, đôi môi anh đào đỏ chúm chím, đôi mắt to tròn sáng long lanh, sóng mũi cao, làm da trắng mềm mại, mái tóc đen nhánh dài được xõa ngang lưng, vẻ đẹp của cô gái, vừa tươi trẻ lại ngọt ngào.
-Xin lỗi, tôi đến trễ.-cô gái ngồi vào bàn nói với Hạ Đồng và Đình Hiên
-Càng ngày cậu càng đi trễ.-Đình Hiên cười cười chọc
-Cậu ý kiến gì chứ?-cô gái trề môi nói
Lại phát hiện sự hiện diện của cô, quay sang cười ngọt ngào với Hạ Đồng, nói:
-Chào em, chị là Tuyết Ny, hội trưởng trường Jeil.
Cô nhớ ra rồi, cô gái này là bạn nhảy cùng Thiên trong sinh nhật Dương Tử.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top