Chương 137: Đau đến không còn cảm giác
Chương 137: Đau đến không còn cảm giác
Hạ Đồng bước vào trường, những học viên xung quanh đi ngang cô đều nói to nói nhỏ, liếc liếc nhìn nhìn nói này nọ.
Vẫn là thế, cuộc sống của cô đều bị những con người này soi mói, chỉ trỏ.
-A...
Đột nhiên đang bước đi cả người cô bị một người kéo lại, nhanh chóng cô rơi vào lòng ngực vững chắc của anh, Hạ Đồng ngước đầu, bắt gặp ánh mắt nhu tình lại mang theo một chút gì đó buồn bã.
Giống như đôi mắt lần đầu cô gặp anh, khi ấy đôi mắt anh hiện lên vừa bất cần vừa ưu thương, nỗi ưu thương ấy cũng giống như bây giờ.
-Lăng Hạo...
Lăng Hạo nhìn cô, môi mỏng hơi nâng lên một chút.
-Anh nhớ em lắm, đi theo anh.
Lăng Hạo nói xong câu đó thì nắm tay cô, kéo cô đi.
Hạ Đồng để anh kéo mình đi, trong đầu cô đang rối ren với đống suy nghĩ hỗn độn, rốt cục cô có nên mở lời hỏi anh không?
Lăng Hạo dẫn cô đến phòng nhạc, nhìn đám hướng dương vàng rực dưới ánh nắng mặt trời, vươn cao những đóa hoa to đẹp đẽ, cô lại thoáng nghĩ, biết bao giờ cô có đủ dũng cảm chống chọi lại mọi thứ như hướng dương chống lại ánh nắng.
Hạ Đồng đột nhiên dừng chân, không bước tiếp để vào phòng nhạc, ngẩng đầu nhìn Lăng Hạo phía trước.
Lăng Hạo cũng dừng bước, tay vẫn nắm chặt tay cô không buông nhưng không quay lại.
Ai mà biết trong lòng anh lúc đó lại lo sợ như thế nào?
-Lăng Hạo... mình...
Hạ Đồng cắn chặt môi, cổ họng như có gì ứ lại không nói ra được vế sau, rõ ràng cô cảm nhận được bàn tay của anh đang nắm cô run rẩy từng hồi.
-Mình...
-Anh vừa sáng tác ra một bài hát, vào trong anh đàn em nghe.-Lăng Hạo chưa đợi cô lên tiếng thì anh đã nói trước
-Lăng Hạo... em...
Hạ Đồng còn định nói vế sau thì đã bị anh kéo vào trong, cô biết anh đang trốn tránh trong lòng anh cũng biết cô muốn nói gì nhưng mà anh không muốn nghe.
Lăng Hạo ngồi vào chiếc đàn piano, bàn tay đặt lên bàn phím trắng đen, mỗi một lần thanh âm vang lên đều chạm vào tận sâu trái tim cô.
\\\"...Anh đã biết trước, ngày hôm nay ta,
Chẳng thể bên nhau được mãi...
Anh đã biết trước, tình yêu đôi ta
Như giấc mơ trôi qua vậy thôi !
Em nói dối đấy ! Rằng mình quên nhau đi
Đừng để yêu thương thêm đậm sâu..
Để hôm nay đây, lệ tràn cay trên mi này
Ai cách chia đôi mình thế anh ?
Làm sao buông cánh tay, khi anh đang yêu đậm sâu ?
Làm sao quên phút giây ,từng ngày nào mình đang có ?
Tiếng yêu vội vàng, giờ đắng cay ngờ ngàng
Tình yêu đôi ta, giờ chỉ là giấc mơ vậy sao ?
Làm sao quên tháng năm, hai ta yêu nhau nồng say ?
Làm sao quên nổi đau, còn lại một mình ai đó
Nhớ... nụ cười, còn nhớ một người
Làm sao em quên ? Vì đã yêu anh người hỡi!!...\\\"
Tâm can Hạ Đồng bị chạm vào mạnh mẽ, từng đợt như một cơn sóng lớn, như vũ bão mà cuốn sạch lấy cô.
Cô có gì xứng đáng để anh tốt với cô như thế? Lâm Hạ Đồng cô không xứng để Lăng Hạo anh đau lòng, không xứng...
Lăng Hạo đứng dậy bước đến cô, vươn tay ra kéo cô vào lòng mình.
Làm sao anh không biết lúc nãy cô muốn nói gì chứ? Chỉ là anh không muốn nghe, bản thân anh yêu cô như thế, đối với cô đã khắc ghi vào tận trái tim.
Khi nghe cô nói chuyện với Dương Tử trong bệnh viện, anh đã đến bar uống đến say bí tỉ, trời đất cũng không biết, anh say xỉn chạy chiếc Lamborghini trên đường cao tốc, suýt xảy ra tai nạn giao thông, bị bắt vào đồn cảnh sát, cảnh sát lại bị anh đánh, ba anh phải ra mặt giải quyết. Thế mà về nhà, cửa kính cũng bị anh làm vỡ nát.
Lúc đó, anh chỉ biết trong tim anh đau thế nào, đau đớn ra sao, cũng chỉ như kẻ điên làm chuyện điên rồ.
-Lăng...
-Đừng nói gì hết, cho anh ôm em một lát thôi.-Lăng Hạo mệt mỏi gục vào vai cô
Anh đang ôm cô nhưng mà anh cảm nhận được cô và anh có một bức tường cản, dù nhìn thấy nhau vẫn chỉ chạm vào nhau, trong lòng không chạm vào nhau được.
Hạ Đồng không đẩy anh ra, im lặng để anh ôm mình.
Hóa ra, kể cả mất đi cái không thuộc về mình, con người ta vẫn sẽ cảm thấy đau lòng.
- - -
Bạch Mai nhìn người con trai trước mặt, chạm vào đôi mắt lạnh lẽo kia, không một chút biểu cảm, trong lòng biết mình sẽ không thoát được.
-Có gì nói không?-Dương Tử ngồi ở ghế hội trường, ngã người vào ghế
-Không có.-Bạch Mai lắc đầu, vẫn không nói
Đình Hiên ngồi ở ghế sô pha, nhướng mắt nhìn Bạch Mai. Sa Sa trong lòng bồn chồn, hai tay siết chặt lại.
Đáng lẽ chuyện này chỉ có Dương Tử cùng Đình Hiên giải quyết, Bạch Mai là học viên trường Nhuận Lâm còn Viễn là học viên trường Kin, phải để hai hội trưởng giải quyết nhưng mà Sa Sa lại muốn cùng hai anh xử lí.
-Có nói hay không? Cô không thù không oán sao lại hại Hạ Đồng? Là có người sai khiến đúng không?-Dương Tử bị thái độ của Bạch Mai làm tức giận, ánh mắt hằn hộc quát
Sa Sa giật mình, dáng vẻ Dương Tử như một ma vương, không cảm xúc, không đoán được tâm tư của anh, ánh mắt chứa toàn băng lạnh.
Lỡ như Bạch Mai khai ra thì cô ta phải làm sao? Dương Tử đã luôn giữ khoảng cách với Sa Sa nếu nói ra thì Dương Tử chắc chắn cô ta trong mắt anh chẳng là gì, chỉ như vô hình.
-Bạch Mai, tôi nhìn sao cô cũng không phải kẻ có tâm độc địa, vì sao cô lại muốn giết chết Hạ Đồng?-Đình Hiên lên tiếng, nếu cứ tiếp tục thì chắc chắn Dương Tử không kìm chế nổi hậu quả thì Bạch Mai lãnh trọn
-Không có gì để nói.-Bạch Mai vẫn cứng miệng không nói
-Ba mẹ cô chắc hẳn không muốn nhìn con gái mình vào tù, cô làm thế có nghĩ khi ba mẹ cô biết sẽ ra sao không?-Dương Tử môi mỏng nhếch lên, thanh âm sắc lạnh
-Anh... anh không được làm gì họ?-Bạch Mai sợ hãi nhìn Dương Tử
-Tôi hỏi lại, có nói không?
-Là tôi không thích Hạ Đồng, nên mới làm thế, không ai sai khiến tôi cả.-Bạch Mai toàn bộ đều chỉ nói mình làm
-Trịnh Bạch Mai, tôi chưa hề đùa giỡn với ai cho nên cô không nói thế thì đợi ba mẹ cô vào thăm cô trong tù đi.
Dương Tử dửng dưng nói hết câu, lại như một Satan tái thế, lãnh khốc cười.
-Dương Tử, chuyện này để tôi giải quyết được không? Tôi sẽ làm Bạch Mai nói ra.-Đình Hiên đứng lên, lên tiếng xin thay
-Đình Hiên, đối với những người không chịu nói ra thì phải dùng biện pháp mạnh, cậu dùng lời nói chưa chắc cô ta đã nghe.-Dương Tử có chút khó chịu
-Tớ sẽ làm được, tin tớ. Tớ sẽ làm Bạch Mai nói ai chủ mưu, Bạch Mai là một cô gái không xấu xa như thế, chắc chắn có người uy hiếp Bạch Mai.-Đình Hiên hòa nhã nói
Bạch Mai trong lòng dâng lên một hồi cảm xúc khó tả, vừa vui mừng lại vừa xấu hổ, Đình Hiên nói sao cũng là một chàng trai tốt nhất đối với cô, anh nói anh tin cô, tim cô nhảy loạn xạ nhưng mà nghĩ đến chuyện mình gây ra, cảm thấy mình không xứng đáng với anh.
-Được, Đình Hiên tớ cho cậu một tuần, nếu trong một tuần cô ta không mói thì chắc chắn những lời tớ nói lúc nãy sẽ thành thật.-Dương Tử thấy Đình Hiên đã ra mặt nên cũng không làm khó tiếp tục nữa, tạm thời đồng ý
-Cậu cứ tin tớ.
Đình Hiên cười nhoẻn miệng, nhìn Bạch Mai.
Bạch Mai trong lòng ấm áp vô cùng.
Sa Sa mím môi, ánh mắt hung ác nhìn Bạch Mai, nếu đã đến mức này thì giữ cô ta làm gì nữa.
...
Giờ ra chơi, Hạ Đồng đứng trên sân thượng, từng luồn gió thổi qua mái tóc đen bồng bềnh của cô, thoang thoảng mùi thơm trên mái tóc cô lan tỏa trong không gian.
Tiếng bước chân phía sau lưng cô vang lên đều đều, Hạ Đồng quay mặt lại nhìn người đó, ánh mắt khẽ động.
Trải qua lâu, cô cùng người đó nhìn nhau, không ai nói một lời nào với ai, ánh mắt người đó hiện lên tia áy náy cùng hối hận.
-Có thể, nói chuyện không?-Bạch Mai đi đến đứng cạnh cô, nhìn xuống sân trường rộng lớn
-Ừ.
Hạ Đồng ừ một tiếng, cũng nhìn cảnh trước mặt.
-Xin lỗi.-Bạch Mai nói ra hai từ, hoàn toàn phát ra từ tận đáy lòng
-Tớ luôn nói...
Bạch Mai im lặng chờ Hạ Đồng nói tiếp.
-Cậu sẽ là bạn của mình, như mình với Dạ Thi. Tớ cũng nói, dù ai ở đây phản bội mình đều có thể nhưng mà cậu thì không, vì mình xem cậu là bạn, là người mình tin tưởng nhất ở đây.-Hạ Đồng nói trong lòng chua xót
-Có thể bây giờ tớ nói gì cậu cũng sẽ không tin mình, nhưng mà tớ xem cậu là người bạn duy nhất của mình, tớ chưa từng nói chuyện với ai nhiều như cậu, chưa ai cho tớ cảm giác gần gũi như cậu, tớ cũng chưa xem ai là bạn ngoài cậu.-Bạch Mai nói, vừa hối tiếc vừa đau lòng
-Phải chi, chuyện đi leo núi chỉ là một giấc mơ...
-Hạ Đồng, với tớ, cậu luôn luôn là một người bạn tốt nhất.
-Bạch Mai, tớ cũng từng xem dậu là bạn, tớ không tin cậu lại muốn giết tớ, tớ nghĩ cậu có lý do nhưng là cậu không thể nói ra, nếu thật sự là không phải chủ ý của cậu thì sau này chúng ta vẫn là bạn.-Hạ Đồng nói, đôi môi mỉm cười thành một đường dài
-Hạ Đồng, nhất định sẽ là thế, chúng ta vẫn là bạn.
Ánh mặt trời chiếu rọi soi sáng lên mọi vật, cả lên người hai cô gái, khóe môi cả hai cong lên một đường đẹp đẽ, hứa hẹn khi bọn họ đối diện nhau là lúc cả hai sẽ như trước.
...
Giờ ra về Hạ Đồng bị Lăng Hạo đi, trong lúc cô tình lại chạm mặt Dương Tử, anh không ngăn Lăng Hạo lại chỉ nhìn cô bị kéo đi, rõ ràng ánh mắt anh không tự chủ cứ nhìn cô muốn níu lại nhưng lại không làm.
Trong lòng Hạ Đồng buồn bã như có gì đó mất mác đi, cô hỏi Lăng Hạo đi đâu anh chỉ nói muốn cho cô xem một thứ. Cô im lặng ngồi trên xe cho anh dẫn đi.
Lăng Hạo chở cô đến một nhà hàng Tây, anh nói một đầu bếp nổi tiếng bên Pháp vừa về Việt Nam ở nhà hàng này muốn cùng cô nếm thử.
Dưới ánh nến lung linh, Hạ Đồng buồn bã nhìn dĩa gan ngỗng béo đặc trưng của Pháp, lại ăn không vô. Một phần là vì cô chưa đói, phần còn lại là vì chưa nghĩ ta nên làm sao cho thoã đáng mọi chuyện.
-Sao thế? Tay nghề không ngon sao?-Lăng Hạo thấy cô cứ dùng nĩa đẩy mấy miếng gan ngỗng qua lại hỏi
-Không phải, tại em chưa đói.-Hạ Đồng cười trừ, sau đó bỏ miếng gan ngỗng vào miệng
-Anh có bảo làm bánh macaron cho em, một láy họ sẽ đem lên.-Lăng Hạo mặc dù không vui nhưng vẫn giữ nét ưu nhã, ấm áp với cô
-Lăng Hạo... em...-Hạ Đồng định nói nhưng lại thôi, uống một ngụm rượu vang cho đỡ căng thẳng, một lát dễ mở lời hơn
Lăng Hạo giơ tay lên búng một cái, sau đó một nam phục vụ cầm một bó hoa đem lên.
Lăng Hạo cầm bó hoa to, đứng lên tao nhã cúi người tặng cho cô.
Hạ Đồng nhìn bó hoa hướng dương vàng rực cùng màu tím của loài oải hương Pháp phảng phất mùi hương dìu dịu dễ chịu, trong lòng thắt lại.
-Chê bó hoa không đẹp sao?-Lăng Hạo thấy cô đờ người, mày nhíu lại sau đó giãn ra nhanh chóng, trêu chọc hỏi cô
-Không phải, là đẹp quá làm em quên cả phản ứng nhận lấy.-Hạ Đồng vội giải thích
Sau đó cô cầm lấy bó hoa ngửi một lát rồi đặt lên bàn.
Móng tay cô ghim sâu vào lòng bàn tay, đau đến mức cô suýt khóc, à mà khóc không phải vì nỗi đau này mà là vì nỗi đau trong lòng cô, Lăng Hạo quá tốt, làm cô không muốn tổn thương anh.
Ân Di bỏ rơi anh, và cô cũng thế..........
Sau bữa ăn, Lăng Hạp chở cô về nhà Chính, anh dừng ở một nơi khuất ngay ngã rẽ, không dừng ở trước cổng.
Hạ Đồng cầm bó hoa lúc nãy, hai tay siết chặt, hít từng ngụm khí vào khoang ngực để thu hết can đảm nói.
-Lăng Hạo, em có chuyện muốn nói.
Lăng Hạo im lặng, ánh mắt chỉ còn ưu thương trong tâm dấy lên một cơn đau nhói mạnh mẽ.
Làm sao anh không biết cô nói gì, chỉ là không thể cho anh thêm một ngày hạnh phúc sao?
-Em nghĩ em sẽ quên được Dương Tử và yêu anh. Nhưng mà suốt khoảng thời gian ngắn ngủi vừa qua em vẫn còn rất yêu anh ấy.-Hạ Đồng nói những gì mình đang suy nghĩ
-Trễ rồi em nên vào nhà đi.-Lăng Hạo không muốn nghe tiếp, lảng sang chuyện khác
-Lăng Hạo, anh biết em muốn nói gì mà phải không? Anh đừng trốn tránh nữa, chúng ta không thể tiếp tục nữa, mình dừng lại đi.-Hạ Đồng nói, rõ ràng cảm nhận được cơ thể anh cứng ngắc, không nói lời nào
-Anh rất tốt, là em không có phúc có được tình cảm ấy, anh chửi em là cô gái xấu xa, nói em lợi dụng tình cảm của anh cũng được, em đều không nói gì, xin anh đừng tốt với em như thế nữa, em sẽ thấy rất có lỗi.-Hạ Đồng nói tiếp
Lăng Hạo vẫn ngồi im, anh bây giờ như rơi xuống đáy vực sâu thẳm, phía trước mặt ngoài màu đen ra chẳng còn gì.
-Xin lỗi Lăng Hạo, chúng ta hãy như trước là bạn của nhau.
Nói xong, Hạ Đồng bước xuống xe, bó hoa đặt lại trên ghế phụ.
Lăng Hạo nhắm mắt, miệng cười giễu bản thân mình, trong lòng cay đắng vô bờ.
Hạ Đồng đem lại cho anh cuộc sống đầy màu sắc, xóa đi màn đêm dày đặc trong lòng anh, thế mà cô lại đem đi những màu sắc tươi đẹp đi, trả anh bằng màu đen u tối hơn nữa.
Phải chi không yêu thì sẽ không đau, mà là do anh đã quá yêu cô, nói buông làm sao dễ dàng thế được khi cô trong tim anh đã đậm sâu không thể phai nhòa đi.
Đau đến không còn cảm giác!!!
Hạ Đồng bước vào nhà Chính bắt gặp Dương Tử đang đứng ngay cửa, ánh mắt anh dịu dàng nhu tình như nước, ngay cả vẻ lạnh lùng cố hữu cũng phai mờ.
Hạ Đồng nhìn anh, đôi môi anh đào vô thức cong lên một đường đẹp đẽ, cũng không biết vì sao mà mình lại cười?
Dương Tử bước về phía Hạ Đồng, dừng trước mặt cô ở khoảng cách nhất định, bàn tay to của anh vươn ra xoa lấy đầu cô.
-Mọi chuyện ổn rồi, em không cần lo gì cả.-Dương Tử cong môi, nói
-Dương Tử...
Hạ Đồng gọi tên anh, sau đó sà vào lòng anh. Giây phút này cô đã chờ đợi rất lâu rồi, lâu lắm rồi, chỉ cần ôm lấy anh, gọi tên anh mãi, nghe được nhịp tim đang đập kia của anh, cả hơi ấm của anh, tất cả cô đều muốn có...
-Anh biết không? Em luôn nhắc bản thân mình không được mơ tưởng đến anh, em không thể yêu anh nhưng mà em lại càng yêu anh sâu đậm, nếu thật sự chúng ta đến với nhau, có phải là sai lầm?-Hạ Đồng ôm chặt anh, hai tay vấu vào áo anh
-Nếu là sai lầm, anh nguyện để tiếp tục sai chỉ cần không mất em.-Dương Tử cũng ôm lấy cô, ghé sát tai cô nói khẽ
Cơ thể Hạ Đồng bị một trận sóng của hạnh phúc đánh đỗ, cô không tự chủ mà mỉm cười rơi nước mắt. Phải, chỉ cần câu nói này của anh thôi, cho dù là sai lầm cô cũng nguyện tiếp tục yêu, chỉ cần bên nhau, trọn kiếp không xa.
-Nếu đã sai thì cứ cho sai, không cần biết kết quả, không cần biết có bị cấm đoán hay không, chỉ cần chúng ta không mất nhau.-Hạ Đồng ghì chặt anh, nước mắt hạnh phúc như vỡ òa
-Phải, chỉ cần không mất nhau thì thế nào cũng không buông.
Dương Tử cảm nhận được cơ thể cô run lên, không phải vì sợ hãi mà vì hạnh phúc, vì những đau khổ trước kia của cô được báo đáp.
Yêu là khi bạn đang ôm ai đó chặt hết mức có thể nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ gần, cũng giống như cô và anh lúc này...
-Vì sao lại yêu em?-Hạ Đồng ôm anh ngẩng đầu nhìn anh
-Em không có gì tốt cả, cũng không xinh đẹp, không phải là tiểu thư giàu có, nhưng mà anh thì khác, mọi thứ anh đều có. Cho nên, dù em không phải là một cô gái hoàn hảo, nhưng anh nguyện để em yêu một người hoàn hảo như anh.-Dương Tử cúi đầu nhìn cô, ánh mắt đầy yêu chiều
Hạ Đồng cứng họng, hoàn toàn không biết nói gì.
-Vậy còn, lúc tan học vì sao khi Lăng Hạo kéo em đi, anh không ngăn lại?-cô nói, trong ngữ khí có chút bất mãn
-Bởi vì nếu anh ngăn lại, em làm sao nói rõ với Lăng Hạo?
-Lỡ như em không nói luôn sao?
-Hạ Đồng, em nghĩ anh không hiểu em sao? Em làm sao không nói được.
-Nhưng lỡ như em không nói thì làm sao?
-Gió lên rồi, mau vào thôi không lại bệnh.
Dương Tử không trả lời, kéo cô vào lòng đi vào trong.
-Sau này em đã là bạn gái anh, không được quá gần với người con trai khác, kể cả Tiểu Lạc.-Dương Tử dẫn cô vào nhà cảnh cáo nói
-Hơ, anh tỏ tình với em bao giờ? Anh có nói câu nào đại khái như làm bạn gái anh đi đâu chứ?-Hạ Đồng chu mỏ phản bác
-Vậy chứ những lời nãy giờ không tính là tỏ tình sao?-Dương Tử cau mày nhìn cô
-Không tính, không tính, phải có hoa, anh còn phải chân thành nói anh yêu em hỏi em có làm bạn gái anh không?-Hạ Đồng nói miệng cười tủm tỉm nghĩ đến cảnh anh tỏ tình mình sẽ ra sao?
-Em thử làm cho anh xem xem.-Dương Tử khóe môi giần giật
-Được. Dương Tử, em rất yêu anh, làm bạn trai em đi.
-Được anh đồng ý.
-Yaa... anh gian lận, không tính.
-Anh đồng ý làm bạn trai em rồi nhé, em đã là bạn gái của anh.
-Không tính, không tính, anh an gian.
-Làm sao đây, anh lại xem lời em nói là thật.
-Dương Tử....
Chị Ly nhìn Hạ Đồng cùng Dương Tử chạy lên cầu thang, khóe môi nở nụ cười, lâu lắm rồi nhà Chính mới vui vẻ tiếng cười đùa có sự tham gia của Dương Tử, từ khi Hạ Đồng đến đây nhà Chính lúc nào cũng như mùa xuân, tính tình Dương Tử cũng thay đổi mà hôm nay cúi cùng cũng thấy thiếu gia nhỏ của bọn họ chịu cười.
-Thiếu gia, chúc mừng cậu...
. . .
Người ta nói chuyện tốt không ra khỏi nhà thì chuyện xấu đã đồn ngàn dặm quả là không sai. Cái tin đồn Lâm Hạ Đồng cô vong ơn bạc tình bỏ Lăng Hạo làm bạn gái Dương Tử lan truyền nhanh như tốc độ ánh sáng.
Bây giờ nguyên trường Nhuận Lâm đi đâu cũng chỉ nghe cái tin đồn đó, đa số đều chĩa vào Lâm Hạ Đồng cô. Mà toàn lời lẽ không tốt.
Hạ Đồng cầm chồng sách trên tay khẽ thở phào, nếu mà tìm được kẻ lan truyền tin này cô nhất định hỏi cho rành rẽ, nói cô cám dỗ Lăng Hạo rồi quay sang dụ dỗ Dương Tử, bộ muốn dụ dỗ hai người này dễ lắm sao?
Cô biết nếu tin cô quen Dương Tử mà để mọi người biết sẽ thế này mà, cô và anh không cùng đẳng cấp, cái tin cô quen anh vì tiền tài danh lợi muốn kiếm chác cũng là lẽ thường.
Miệng đời nên họ luôn nói không thành có, miễn cô thật lòng yêu anh là được rồi.
Hạ Đồng đang đi thì chạm mặt Khiết Đạt, cô ngước đầu tươi cười với anh, lịch sự nói:
-Chào buổi sáng.
-Chào buổi sáng Hạ Đồng. Dương Tử đâu sao lại đi một mình?-Khiết Đạt cười vui vẻ đáp
-Anh ấy ở trong phòng hội trưởng em định tìm anh ấy. Anh và Thi vẫn tốt chứ?-Hạ Đồng nói
-Vẫn tốt, anh định cho Thi lên đây học cùng em, còn Tiểu Lạc ở nhà Chính cùng em.-Khiết Đạt đề xuất
-Cái đó...-Hạ Đồng hơi đắn đo
-Sao thế? Không thích sao?
-Không phải, chỉ là Tiểu Lạc ở nhà Chính em sợ phiền thôi.
-Dương Tử không nhỏ mọn như em nghĩ đâu. Cậu ấy sẽ đồng ý cho xem.-Khiết Đạt xua tay
-Nhưng mà... em thấy như...-Hạ Đồng không biết nên làm theo lời Khiết Đạt không?
-Nếu em sợ làm phiền Dương Tử vậy thì thế này, anh nuôi cơm Tiểu Lạc ba ngày, Dương Tử nuôi cơm ba ngày, chủ nhật thằng bé ở cùng em.
-Hả?-Hạ Đồng phì cười, làm như phân chia tài sản chẳng bằng
-Hạ Đồng, em đồng ý đi, anh không muốn xa Thi, đi mà.-Khiết Đạt giở trò
-Được được, em tạm thời đồng ý, là tạm thời nhé, sau này có đổi ý anh không được phản đối.-Hạ Đồng chịu thua
-Ok em, anh sẽ làm đơn nhập học cho Thi.
Hạ Đồng lắc đầu, nhìn Khiết Đạt yêu Thi đến thế, cô thầm mừng cho Thi, lại mỉm cười, cô và Dương Tử có phải cũng thế không?
-Em lên phòng hội trưởng tìm Dương Tử, tạm biệt anh.
Hạ Đồng nói, sau đó hơi cúi đầu rồi ôm chồng sách bước đi.
Căn biệt thự ngoại ô, Bạch Mai ngồi trên chiếc sô pha bên trong, hai tay nắm chặt váy mình nhìn dáo dác xung quanh. Lúc nãy khi đến trường, Bạch Mai còn chưa bước vào cổng thì đã bị kéo đi, mà đích thị là Đình Hiên kéo cô đi.
Cô hỏi anh dẫn mình đi đâu? Anh không đáp, chỉ bảo im lặng đừng làm loạn. Cô đòi nhảy xuống xe, anh lại bảo nếu muốn ba mẹ cô nhặt xác cô thì cứ việc.
Đôi khi không nên nhìn con người bằng vẻ bề ngoài. Đình Hiên là tiêu biểu nhất.
Lúc đầu Bạch Mai còn nghĩ Đình Hiên luôn hòa nhã vui vẻ với mọi người, ai mà ngờ anh lại có lúc cộc cằn khó gần.
-Uống đi.
Đình Hiên bưng hai ly coffee nóng hổi đặt lên bàn một ly cho cô còn một ly cho mình, anh ngồi xuống ghế đối diện cô.
-Cảm ơn.
Bạch Mai thầm nói một tiếng, sau đó cầm ly coffee lên uống một ngụm, quên mất là coffee nóng nên liền sặc.
-Sao không cẩn thận?-Đình Hiên nhíu mày, trách cứ
-Tôi tưởng...
Bạch Mai còn định nói bắt gặp ánh mắt cau có của anh, lặp tức im bật, là cô quá căng thẳng cùng lo sợ thôi.
-Dương Tử chỉ cho tôi ba ngày để cho cô nói ra sự thật...
-Tôi không có gì để nói.-Bạch Mai chưa nghe Đình Hiên nói hết đã cắt ngang lời anh
-Ba cô là người anh, mẹ là người Việt, sinh ra cô là con lai, tính cách quả thật cũng có nét ngang bướng của người Anh.-Đình Hiên không tỏ ra không vui, đặt ly coffee trên tay xuống bàn ngã người vào ghế
-Thế thì sao? Anh đem tôi đến đây tôi có thể kiện anh.-Bạch Mai trừng to đôi mắt xanh biếc của mình nhìn anh
-Kiện? Được, tôi cho cô kiện nhưng cảnh sát có tin hay không lại là một chuyện?-Đình Hiên không tức giận mà còn cười
-Anh... tôi nói rồi căn bản không ai sai khiến tôi cả, là tôi tự làm.-Bạch Mai buồn bực nói
-Công ty ba cô đang trong tình trạng khủng hoảng, nếu theo tôi ước chừng năm ngày nữa là tuyên bố phá sản, cô nói xem công ty thì mất, con gái vào tù, ba mẹ cô chịu nổi không?
-Không thể nào, rõ ràng...
Bạch Mai đang nói thì dừng lại, tâm trí rối bời, rõ ràng lúc bắt Hạ Đồng thì Kim Sa Sa nói sẽ viện trợ tiền cho công ty ba cô sao? Sao lại thế? Không, chắc chắn là Đình Hiên gạt cô?
-Anh nói dối, anh tưởng nói vậy là tôi tin sao?-Bạch Mai vô lực lắc đầu Thật ra trong lòng cô đang rất lo sợ...
-Tin hay không thì tùy cô, tôi nhìn cô thế nào cũng không phải kẻ có tâm địa xấu xa, Bạch Mai cô không nghĩ đến bản thân cũng nghĩ đến ba mẹ cô.-Đình Hiên kiên nhẫn nói
-Anh đừng gạt tôi nữa, tôi sẽ không tin đâu, còn nữa anh mau thả tôi ra mau, tôi muốn về nhà mình.-Bạch Mai cố giữ bình tĩnh, đứng lên
-Tôi bắt cô đến đây làm sao cho cô đi dễ dàng? Tôi cho cô một ngày suy nghĩ, sáng mai tôi đến tìm cô, thức ăn trong tủ lạnh đói thì lấy ăn, còn nữa đừng nghĩ đến việc bỏ trốn, bởi vì cho dù cô có tìm cách thoát thì tôi cũng tìm được cô. - Đình Hiên nói đồng thời cảnh cáo việc Bạch Mai nghĩ đến chuyện trốn đi.
-Anh... anh không có quyền giam giữ tôi.-Bạch Mai lớn tiếng hét
-Có hay không cũng chưa đến phiên cô lên tiếng, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn hay hành động ngu ngốc nào, nếu không ba mẹ cô cũng sẽ như cô khi ấy.
Nói xong, Đình Hiên quay người bỏ đi, Bạch Mai hoàn toàn sụp đổ ngồi bệt lên sàn nhà, đau lòng mà khóc, từng giọt rơi lên sàn, không ngừng nghĩ, tiếng khóc nức nở chua xót của cô như nhát dao chạm vào lòng người con trai. Đừng ép anh làm thế, là do em không chịu nói ra thôi... ... Hạ Đồng mở cửa phòng nghỉ trong phòng hội trưởng ra, thấy Dương Tử ngồi trên chiếc ghế cạnh ô cửa sổ ngước nhìn cánh đồng hoa hướng dương trước mặt. Hạ Đồng đặt sách lên bàn, kéo chiếc ghế ngồi kế bên anh, khuôn mặt tròn trịa đặt lên vai anh.
-Nhìn anh có vẻ suy tư, đang nghĩ đến việc nan giải sao?-Hạ Đồng lên tiếng
-Không phải, chỉ là nhìn cánh đồng hướng dương cùng phòng nhạc làm anh nhớ vài chuyện.-Dương Tử trìu mến dựa đầu mình vào đầu cô
-Là gì thế?
-Muốn biết sao?-Dương Tử cúi xuống nhìn cô Hạ Đồng ứ một tiếng nhìn anh, chờ anh nói. Anh kể, lúc trước khi cô cùng Lăng Hạo dưới phòng nhạc thì anh ở đây đều thấy hết mọi việc, anh nói có lần anh nhìn thấy cô thắt cravat cho Lăng Hạo, ánh mắt anh trầm xuống, cứ thế mà nhìn, nhìn đến khi cô thắt xong, lại nhìn nụ cười của cô dành cho Lăng Hạo. Từ sâu trong đáy lòng thoáng lung lay, anh có thể hiểu là vì cảnh tượng ấy như lúc Ân Di cũng thắt cravat cho Lăng Hạo. Lần thứ hai làm anh lung lay, là lúc cô bị phanh phui chuyện đến đây làm theo hợp đồng, cô ngồi giữa cánh đồng hướng dương, núp sau từng cành hoa mà khóc nức nở, tim anh như bị cào xé, mà không kìm được đi xuống dùng khăn lau nước mắt cho cô, cho cô ôm mình mà khóc, mặc dù lúc ấy cô đang phạm lỗi. Đến lần thứ ba, thì chính anh biết thân không phải vì nhìn thấy hình bóng Ân Di trên người cô, hai lần trước nếu là như thế thì chắc chắn lần này tuyệt đối không. Đó là lúc cô trở thành bạn gái Lăng Hạo, anh thấy cả hai nói gì đó có vẻ Lăng Hạo không vui, cô liền cười hòa hoãn từ phía sau ôm Lăng Hạo, nụ cười ấy ngọt ngào đến nhường nào, mà lại không dành cho anh.
-Thì ra ngay từ đầu anh đã biết rõ em làm gì với Lăng Hạo bên dưới? Em có thể xem anh đang theo dõi em không?-Hạ Đồng ngồi thẳng người, cười tươi để lộ hàm răng trắng đều của mình Không khó nhận ra niềm vui sướng cùng hạnh phúc trên gương mặt cô, trong ánh mắt cả nụ cười của cô.
-Nói là theo dõi thì quá rồi, còn nói vô tình thì không phải, bởi vì có một ngày có một cô gái đến quấy nhiễu cuộc sống của anh, mỗi ngày đều chạy xuống phòng nhạc, anh nhìn cô ấy bên trong phòng nhạc, từ từ thành thói quen, cứ đúng giờ lại ra cửa sổ xem cô ấy lại chưa? Ngày nào cô ấy lại thì anh vui vẻ, còn không tâm tình anh kém hẳn. Cứ như thế mà khắc sâu vào lòng. Dương Tử ánh mắt nhu tình dừng một lát, nhìn cô lại nói:
-Thế mà cô gái ấy không biết điều, xuống phòng nhạc chỉ tìm Lăng Hạo, không có Lăng Hạo thì không xuống. Hạ Đồng thoáng ngây dại, cả người như tê liệt, không kìm nén mà cười hạnh phúc nhìn Dương Tử, cảm xúc trong người cô, không thể dùng bất kì hình ảnh cùng lời nói nào miêu ta cho được. Nó quá mãnh liệt...
-Từ hôm nay, cô gái ấy không xuống phòng nhạc nữa, chỉ lên phòng hội trưởng thôi.-Hạ Đồng ôm lấy anh, càng ngày càng chặt
-Nói được phải làm được.
-Được, sẽ được, chắc chắn được.-Hạ Đồng như robot gật đầu máy móc
-Ngốc. Dương Tử cũng vòng tay ôm lấy cô vào lòng, trong lòng hạnh phúc vô bờ bến, niềm hạnh phúc thứ hai của anh, anh chắc chắn không làm vụt mất.
- - -
-Cử động rồi... bác sĩ cử động rồi... -Mau gọi chủ tịch, bảo cô ấy đã có phản ứng.
-Vâng. Cô gái, mau tỉnh lại, có người đang đợi cô..
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top