Chap 5: Này anh có mắt nhìn đường không?

       Sau khi mua đầy đủ, nó và cô Liên trở về biệt thự Hoa Hồng (nhà của cô Liên á). Ngôi biệt thự mang phong cách Pháp, xung quanh được trồng rất nhiều hoa hồng đỏ làm cho ngôi nhà như một tòa lâu đài. Sau đó nó được làm quen với Lâm quản gia , những người hầu trong nhà rồi biết phòng mình ở đâu sau đó ăn tối ngồi đọc sách trong phòng rồi mơ màng ngủ tại đó luôn.

Sáng hôm sau, khi nó đang chìm vào giấc mộng đẹp thì có tiếng gõ cửa, đang định la mắng cho kẻ nào dám phá giấc của bà chị nhà ta thì khi mở cửa đó chính là cô Liên, cô nhíu đôi chân mày lại rồi nói:

- Trời sáng rồi, cháu nên xuống dưới ăn sáng rồi đi học hôm nay là buổi học đầu tiên không nên đi trễ đâu cháu.

-          Dạ cháu biết rồi, cháu xuống ngay – Nói rồi nó tức tốc chạy vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân và thay đồ, chừng 20 phút sau nó đã xuất hiện dưới nhà.

Nó vừa bước xuống mọi người làm đều nhìn chằm chằm vào nó, ngay cả cô Liên. Nó đương nhiên là mặt đỏ như quả gấc (t/g: người gì đâu mà cảm xúc, suy nghĩ cứ để hết lên trên mặt).

-          Hôm nay cháu đẹp lắm! - cô Liên tấm tắc khen – Thôi cháu ngồi xuống ăn sáng đi.

Chỉ chờ thế nó ngồi ăn một cách ngấu nghiến, đến nỗi cô Liên phải bật cười. Lát sau, khi ăn xong, nó cầm chiếc xe đạp chạy đến trường. Trên đường, nó nhớ lại cuộc đối thoại với cô Liên trong bữa ăn:

-          Một lát ông Lâm sẽ đưa cháu đi học, học xong thì cháu hãy đứng ở cổng sẽ có người đến đón.

-          Thưa cô cháu cũng định nói với cô về việc đó cháu muốn cô cho cháu đi xe đạp đến trường được không ạ? Cháu dù gì cũng là nhận được học bổng mới được vào trường nổi tiếng đó nên cháu muốn nói thật – Nó thật thà nói

-          Nhưng cháu có biết là ngôi trường đó việc phân biệt tầng lớp rất sâu sắc không? Nếu cháu nói như thế chắc chắn cháu sẽ bị bắt nạt – Cô Liên lo lắng.

-          Cháu sẽ cố gắng không cho điều đó xảy ra đâu cô ạ, với lại lúc trước cháu cũng theo học một thời gian môn võ karate mà nên cô khỏi lo – nó tươi cười đáp

-          Ừ, mà một lát nữa là cô phải qua Mĩ rồi, chắc là trong 3 tháng tới cô sẽ không về được nên cháu cứ cầm cái thẻ tín dụng này và cái điện thoại, có cần tiền hay muốn gì cứ gọi cho cô - Cô Liên nhẹ nhàng căn dặn.

-          Vâng ạ -  nói xong nó vội xách chiếc xe đạp chạy luôn.

Giờ nghĩ lại nó mới nhớ là chiếc xe đạp không biết ở đâu ra mà bác Lâm đưa cho nó, dù gì nó cũng chỉ mới đưa cho ý kiến mà làm gì mà có nhanh đến như thế. Đang bâng quơ suy nghĩ nó chợt nghe tiếng la phía sau :

-          Cô kia tránh ra

Nhưng chưa kịp quay ra sau thì một chiếc xe BMW đã chạy lao tới.....nhưng cũng may thay chiếc xe vừa thắng kịp nếu không giờ này chắc nó đã ngồi uống trà ăn bánh với bác Vương. Mất 2 giây nó mới hoàn hồn lại, vội vàng dừng xe xắn tay áo lên nhưng nó chợt nhận ra là áo không có tay, bỏ qua điều đó nó bước đến bên chiếc xe sang trọng gõ tay, à không đập vào cửa kính xe nói:

- Này không có mắt nhìn đường à, này mau ra đây nói chuyện coi!!

   Từ trong xe, một thằng con trai bước ra, đập vào mắt nó là một khuôn mặt tựa như thiên thần, chỉ biết diễn tả bằng hai từ đẹp trai, nó không phải hạn 'mai trê'  (mê trai ý) nhưng cũng phải sững sờ đến 3 giây. Người con trai phát ra giọng lạnh không kém gì đôi mắt ấy nói:

- Cô nói đủ chưa ? Đúng là mới sáng sớm đã đụng phải một con gà mái rồi?

Nó đang chìm trong vẻ đẹp trai của hắn, và tưởng tượng ra là hắn sẽ bước đến ân cần hỏi thăm nó có bị sao không, rồi rối rít xin lỗi thì những lời nói mà hắn nói ra đầu tiên làm nó rơi từ thiên đàng rớt xuống 12 tầng địa ngục. Nó vội vàng thu bộ mặt ngẩn ngơ đó lại, chống tay nói:

- Thì con rùa nãy giờ trốn trong xe chính là anh? Nhưng cũng may anh còn biết khôn mà bước ra nếu không thì tôi sẽ chửi cho anh ngóc đầu không nổi luôn. - Nó dương dương tự đắc.

- Hừ cô dám sao? - Hắn khinh bỉ nói.

-Sao không dám. Tôi nói cho anh biết anh phải bồi thường thiệt hại cho tôi đó.

- Bồi thường? Cô đùa chắc? Ai mới là người phải bồi thường? - Hắn mỉa mai nói.

- Đương nhiên là tôi không đùa, anh nhìn xem xém một tí nữa là anh đụng trúng tui rồi, cũng may là tui có phúc lớn mạng lớn nhưng chưa sao, nhưng dù gì anh cũng phải bồi thường về khoản làm tổn hại tinh thần của tui chứ - Nó thản nhiên đáp.

- Thôi được muốn bồi thường chứ gì - Nói rồi hắn rút trong bóp ra 4 tờ 500.000đ thẩy trước mặt nó (t/g: đụng một cái mà được 2 triệu sướng kinh) rồi bỏ đi lên xe,chiếc xe lăn bánh rồi biến mất.

Còn nó đứng đó như trời trồng không ngờ hắn dám làm như vậy, không ngờ hắn xem cô là hạng người thừa nước đục thả câu như vậy. Haiz cuộc đời quả thật là ngày một thêm đáng buồn, vội nhặt mấy tấm tiền đó lên, nhưng chợt nhớ là mình phải đến lớp, nhìn xuống đồng hồ đã là 7:45* rồi nó tức tốc ba chân bốn cẳng chạy đến lớp

The end. Chap sau sẽ thú vị lắm đấy

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top