Tuy nhiên, con người sẽ tự động bỏ qua một số cảm xúc xấu hổ. Nhất là khi con trai sống cùng nhau thì những cảnh như vậy là khó tránh khỏi. Sau khi Hanamichi rửa mặt và đánh răng bằng kem đánh răng có vị bạc hà, cậu đã quên mất sự xấu hổ trước đó.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, Rukawa không còn ở phòng khách nữa mà quay trở lại phòng ngủ và tiếp tục ngủ. Hanamichi biết tâm trạng lúc thức dậy của Rukawa, vì vậy cậu không muốn gặp rắc rối vào sáng sớm, nên cậu đã xuống bếp làm bữa sáng một mình. Hanamichi đã nấu Okonomiyaki cho hai người, và cậu thực sự rất dễ dàng quên đi mọi chuyện.
Ăn xong đã là bảy giờ, Hanamichi thu dọn cặp sách đi ra ngoài, hôm nay cậu trở lại trường học.
Khi còn cách cổng khu chung cư vài bước chân, cậu đã thấy bóng dáng vài người quen đứng đợi ở cổng với cặp sách lủng lẳng. Khi Hanamichi đi ngang qua, họ mỉm cười và vẫy tay chào "Yo, Hanamichi, ngày đầu tiên sống với đối thủ thế nào?" Đó là Yohei, Danu, Noma và Takamiya.
Hanamichi đã rất ngạc nhiên "Tại sao bọn mày lại ở đây?" Những người bạn tốt của cậu thỉnh thoảng đến thăm cậu trong những ngày còn ở bệnh viện. Nhân tiện, Rukawa cũng đến thăm cậu, nhưng lần nào hắn cũng đến với đội bóng rổ, và chỉ toàn nói những lời khó nghe.
"Tụi mình vẫn sẽ đi học cùng nhau như trước."
"Yohei..." Hanamichi nước mắt lưng tròng.
"Chắc chắn rồi, chúng ta đã mất rất nhiều niềm vui khi không có Hanamichi... Hahaha."
Bọn họ nhìn nhau cười, nhưng không phải nụ cười ấm áp mà là cười phá lên khi nghĩ ra điều gì đó thú vị, Hanamichi cay đắng lau nước mắt, cậu thật sự không nên tin những kẻ xấu này còn có lương tâm. Cậu sải bước xuyên qua đám đông và đi thẳng về phía trước "Hừm, thiên tài này đã là vị cứu tinh của bóng rổ và thu hút sự chú ý của cả Nhật Bản. Ai muốn tham gia cùng bọn mày, lũ người tầm thường, hừm."
Bạn bè thản nhiên đi theo sau Hanamichi, Yohei quay lại nhìn căn hộ cao cấp rợp bóng cây xanh, không khỏi thở dài "Nhưng Rukawa giàu thật đấy, còn sống ở một nơi tốt như vậy."
"Thì sao?" Hanamichi thản nhiên trả lời, "Tao nghĩ nó chỉ là vẻ ngoài thôi, tao cho mày biết, thế giới của những người giàu có rất phức tạp. Dù sao, trước khi Rukawa nói về những điều tồi tệ của gia đình nó, tao vẫn nghĩ những điều đó chỉ có trên truyền hình."
"Thật tuyệt vời." Danu nói.
Yohei nghĩ đến điều gì đó "Ý mày là... gia đình Rukawa là xã hội đen?"
"Này, làm sao Yohei biết?"
Yohei mỉm cười "Hanamichi có còn nhớ cô gái mà mày thích ở trường cấp 2 không? Cô gái là hàng xóm của nhà tao ấy. Người mà mày đã thấy cô ấy tỏ tình với Rukawa và thậm chí đánh nhau với Rukawa vì điều đó?"
Hanamichi xấu hổ gãi đầu "Lâu quá rồi."
"Khi mày ở bệnh viện, cô ấy đến nhà tao chào rồi nói sẽ chuyển đi. Bố cô ấy là trùm xã hội đen, giờ ra tù muốn đưa hai mẹ con đi cùng. Cả hai đã nói về một số thứ, và tất nhiên là Rukawa, cô ấy đã nói với tao."
"Cho nên..." Hanamichi nhớ tới bởi vì cô gái này mà cậu cùng Rukawa gặp mặt, nhưng khuôn mặt cô đã mơ hồ, ngày đó lần đầu tiên nhìn thấy Rukawa thì vẫn như cũ in sâu trong đầu cậu.
Thành thật mà nói, cậu chưa bao giờ nhìn thấy một người nào như Rukawa Kaede, cậu chỉ cần nhìn vào hắn là biết ngay hắn không phải người bình thường.
Vậy còn bản thân Hanamichi thì sao? Cậu trông như thế nào với người ngoài? Tài năng nổi bật nhất của cậu là cơ thể to lớn và thần kinh vận động. Tuy nhiên, cậu từng nhìn thấy một ông chú có dáng người giống mình tại công trường xây dựng gần bệnh viện. Sau khi trò chuyện với ông chú thì cậu biết được ông chú đã từng tham gia thi ném bóng Olympic khi còn trẻ, và giành được huy chương bạc.
"Huấn luyện viên ở trường trung học của nhóc từng là thành viên đội tuyển bóng rổ quốc gia, cũng từng giảng dạy ở trường đại học sao?" Ông chú hút một hơi thuốc, "Vậy thì nhất định phải có xuất thân trong gia đình giàu có, hoặc là giỏi thể thao và chăm chỉ học tập, nếu không..." Ông chú chỉ vào mình, "Hầu hết bọn họ đều giống tao."
"Chàng trai trẻ," ông chú mở lon bia và uống một ngụm lớn, "Từ mặt nhóc, tao có thể biết nhóc là một tên lưu manh, nhưng tao vẫn khuyên nhóc không nên đi theo con đường của một vận động viên. Thời kỳ đỉnh cao chỉ là một vài năm. Sau đó, nhóc làm thế nào để nuôi sống bản thân? Nhóc có xuất thân danh giá và thông minh không? Nếu nhóc không có gia thế và học vấn, nhóc có thể chuyển sang showbiz khi nổi tiếng. Nhóc có đẹp trai không? Nhìn vào vẻ ngoài của nhóc, chắc là đã bị đá năm mươi lần rồi?"
"Hả? Chú, chú uống nhiều quá hại não rồi, tui không có bị đá năm chục lần, ngược lại có rất nhiều fan tỏ tình với tui, tui cảm thấy rất phiền phức!"
"Được rồi, được rồi, nhóc nói sao thì là vậy."
Khi đó Hanamichi vừa mới cùng Shohoku đánh bại Sannoh, là lúc lòng tự tin của cậu bùng nổ, đương nhiên sẽ không coi trọng lời nói nhảm của ông chú, Hanamichi hỏi ông chú như chọc ghẹo một đứa trẻ "Vậy nói cho tui biết tui phải làm gì?"
"Thế giới ngầm," ông chú kiên định nói, "Nếu như nhóc làm xã hội đen, thành công chỉ là vấn đề thời gian, nhóc thử nghĩ xem, nhóc có lòng tin sẽ không bao giờ thua khi đánh nhau không? Bóng rổ có thể làm được điều đó không?"
"Hừ, tại sao không? Tui là thiên tài mà!"
—— Hanamichi khi đó đã nói như vậy với ông chú, hiện tại cậu cũng nói với chính mình như vậy. Yohei mỉm cười và vỗ vai Hanamichi: "Đúng vậy, cần phải có nghị lực như vậy!"
Khi cả bọn đang nói chuyện, họ đã đến phía bắc Shonan, các học sinh trong sân trường lần lượt chú ý đến Hanamichi và thì thầm: "Nhìn kìa, Sakuragi đã trở lại."
Hanamichi cảm nhận được ánh mắt của mọi người, vô cùng tự hào "Quả nhiên, tao là một thiên tài mang danh hiệu cứu tinh của câu lạc bộ bóng rổ, mọi nhất cử nhất động của tao đều thu hút sự chú ý của thế giới!"
Hanamichi đầu tiên báo cáo với Văn phòng Học vụ, trở lại lớp học và bắt đầu một ngày mới, chính là nằm trên bàn ngủ.
Sau đó, cậu phát hiện ra rằng buổi chiều không có lớp học thể dục trong phòng bóng rổ, vì vậy cậu trốn học và đi tập bóng rổ trước. Ở trong bệnh viện hơn một tháng không tập thể dục, biết bản thân nhất định không còn linh hoạt, Hanamichi muốn lén trở lại trình độ ban đầu trước khi buổi tập bóng rổ bắt đầu, sau đó khiến đội bóng rổ kinh ngạc, quả nhiên là một thiên tài.
Hanamichi tưởng tượng ra vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ, cười hì hì đi vào phòng thay đồ của câu lạc bộ bóng rổ. Phòng thay đồ vẫn ngăn nắp như trước, nhưng không thể tránh khỏi có mùi mồ hôi, Hanamichi nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào cánh cửa tủ có ghi "Rukawa Kaede" được viết nguệch ngoạc như học sinh tiểu học.
"..." Hanamichi lại nghĩ tới khuôn mặt của Rukawa, cậu kịch liệt lắc đầu, vội vàng thay quần áo cùng giày bóng rổ, đi đến sân bóng rổ. Khi cậu cầm đến quả bóng rổ, cậu cảm thấy như đã qua thật lâu và tim cậu đập thình thịch, nếu cậu quên tất cả thì sao?
Hanamichi bắt đầu thực hiện từng động tác cơ bản theo quy trình đã học trước đó, đầu tiên là dẫn bóng, sau đó là chuyền bóng. Trí nhớ cơ bắp rất mạnh, sau khi luyện tập cậu đã dần có lại cảm xúc, cuối cùng cậu cười nói "Quả nhiên, mình là thiên tài, mình không quên bất kỳ cái nào."
Việc tiếp theo là ném bóng, Hanamichi lúc này có chút áy náy, cậu nhớ lại những điểm chính đã ghi nhớ trong lần huấn luyện trước đó, cẩn thận sắp xếp động tác, tay trái chỉ dùng để hỗ trợ, sau đó ném bóng.
Quả bóng vẽ một vòng cung trong không trung, sau đó đập vào rổ và bay đi!
"A!" Hanamichi hít sâu một hơi, bắt đầu cảm thấy có chỗ không đúng.
Cậu sắp xếp lại tư thế của mình theo các điểm chính, và ném một lần nữa, nhưng vẫn trượt.
Không, không, là 20.000 lần ném bóng. Làm sao có thể dễ dàng quên được? Hanamichi trở nên thiếu kiên nhẫn, và chuyển động của cậu bắt đầu trở nên hỗn loạn, kết quả là cậu đã ném trượt hoàn toàn mười quả bóng.
"Làm sao vậy......"
Hanamichi choáng váng, sau đó cậu nghiến răng, nhặt quả bóng rổ và nhảy từ vạch ném phạt - tao sẽ cho mày thấy!
Quả bóng vừa chạm vào vành rổ sau liền bay đi, Hanamichi cũng ngã xuống đất, trước khi tiếp đất còn vô cùng sợ hãi, sợ mình lại bị thương phải đến bệnh viện, sau khi ngã phịch xuống đất, Hanamichi nhanh chóng đứng dậy và di chuyển, sau khi chắc chắn rằng không sao, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là cậu vẫn phải thừa nhận rằng mình phải làm lại từ đầu.
Hanamichi ngồi trên mặt đất chán nản một lúc, sau đó đứng dậy và tiếp tục ném bóng.
"Một hai ba......"
Chỉ là 20.000 lần ném bóng, nếu cậu ném 5.000 lần mỗi ngày, cậu sẽ bù lại được trong ba ngày.
Buổi trưa nhanh chóng trôi qua, sau giờ học các học sinh lần lượt tham gia hoạt động câu lạc bộ. Các học sinh năm nhất của câu lạc bộ bóng rổ chịu trách nhiệm dọn dẹp, vì vậy các học sinh năm nhất Kuwata và Ishii đã vội vã đến hội trường bóng rổ sau khi thay quần áo. Vừa đến đã gặp Hanamichi mặc áo ba lỗ đen và quần đùi thể thao màu trắng, tập trung vào việc luyện tập ném bóng.
"...Một nghìn năm trăm năm mươi sáu, một nghìn năm trăm năm mươi bảy, một nghìn năm trăm năm mươi tám..."
Kuwata cùng Ishii đều lộ ra nụ cười chân thành: "Sakuragi, cậu đã trở lại!"
Hanamichi quay đầu nhìn bọn họ, cười đáp: "A, người tầm thường, khoảng thời gian này có nhớ thiên tài không?"
"Thiên tài cái gì, lo lau sàn đi."
Hanamichi vừa nghe liền biết là ai nói, cậu nghiến răng nghiến lợi nhìn người đang tiến vào trong khi kéo thẳng miếng đệm khuỷu tay trên cánh tay "Rukawa..."
Rukawa nhìn chằm chằm vào Hanamichi một lúc rồi đột nhiên nói "Món Okonomiyaki mày làm sáng nay hơi mặn."
"Hả?!" Kuwata và Ishii giật mình, "Ý cậu là sao, tại sao Sakuragi lại làm Okonomiyaki cho Rukawa?"
Hanamichi lập tức nhảy dựng lên: "Đồ cáo hôi, sao lại nói nhảm!" Nói kiểu đó sẽ khiến cho mọi người đều cảm thấy cả hai có gì đó gian trá, khiến trong mắt Hanamichi lửa giận hừng hực.
"Chỉ là..." Rukawa vốn không còn gì để nói với người khác, lần này đột nhiên thích tán gẫu, "Sakuragi chữa trị lâu như vậy, tôi dạy nó chơi bóng rổ, cho nên dùng thân thể báo đáp tôi mà thôi."
"Ai kêu mày dạy! Tại sao tao dùng thân thể báo đáp mày, tao chỉ nấu cơm thôi, mày đừng có nói năng xảo trá! Đồ cáo hôi..." Hanamichi càng tức giận, cuối cùng, cậu lao đến và đẩy Rukawa ngã, rồi cả hai lại đánh nhau ngay trong ngày đầu tiên Hanamichi quay lại.
Cuối cùng cả hai cũng bị bắt buộc dừng tay, các học sinh năm nhất dọn dẹp sạch sẽ. Các học sinh năm hai, năm ba cũng lần lượt đến, đương nhiên khi đến thì phải "làm lành" với Hanamichi trước đã, và Mitsui ấn đầu Hanamichi xuống, anh xoa mái tóc đỏ của cậu và nói "Trông cậu rất năng động đấy, đồ ngốc cơ bắp."
"Mitchin! Ryochin!"
"Vì vậy, đã nói đừng gọi như vậy!" Mitsui nói.
Sau khi "thân mật" xong, Hanamichi nói với Ryota "Ryochin, tui mới phát hiện ra rằng ông khăng khăng bắt tui ở với con cáo hôi và yêu cầu nó dạy tui chơi bóng rổ. Ông có nghĩ đến hậu quả ngày hôm nay không?"
"Chà... chú cũng không thể làm gì được. Cúp mùa đông chỉ còn hơn một tháng nữa. Nếu chỉ là huấn luyện bình thường, sự tiến bộ của chú sẽ không rõ ràng. Anh là một hậu vệ, vì vậy anh không thể dạy chú. Sức khỏe hiện tại của huấn luyện viên không cho phép thầy dành cả ngày với chú. Anh đã hỏi Rukawa rồi, có gì không biết cứ hỏi nó."
"Nói cách khác, tui cùng Rukawa chênh lệch lớn như vậy sao? Tui còn cần nó chỉ dạy tui." Hanamichi bất đắc dĩ.
Lúc này, Rukawa bay lên và hoàn thành cú úp rổ một cách đẹp mắt khiến các cô gái đến xem hò hét. Ryota khoanh tay và hếch cằm sang một bên, thể hiện mình không cần phải nói thêm.
"Hừ." Hanamichi càng cảm thấy không tin, càng quyết tâm đánh bại Rukawa. Bước đầu tiên là ném bóng 20.000 lần càng sớm càng tốt.
Sau khi mọi người khởi động, Ryota gọi mọi người lại với nhau, và sau khi tập luyện, việc cuối cùng là rèn luyện thể chất. Khi xếp hàng xong, Ryota chỉ cần nói "chạy", Hanamichi liền lao lên phía trước như một con chó hoang, cậu luôn bỏ xa đội, và cuối cùng thậm chí còn chạy thêm hai vòng.
Sau khi hoàn thành tất cả các bài huấn luyện thể chất, Hanamichi mệt mỏi đến mức mềm nhũn ngã trên mặt đất, Rukawa đứng ở trước mặt cậu thở dài "Làm gì mà vất vả như vậy? Vừa mới xuất viện không phải sao?"
"Hừm, không phải việc của mày!"
Hanamichi ngay lập tức quên mệt mỏi, bật dậy như không có chuyện gì xảy ra và tiếp tục luyện tập.
Hoạt động của câu lạc bộ bóng rổ thường kết thúc vào lúc sáu giờ, sau khi kết thúc, Hanamichi cùng những học sinh năm nhất khác lau sàn nhà như thường lệ, sau đó bắt đầu hoàn thành kế hoạch 20.000 lần ném bóng của mình. Cậu bận tâm với mục tiêu của mình đến nỗi không nhận ra rằng Rukawa đã ở lại, tập luyện bên nửa sân còn lại.
"Hai nghìn tám trăm ba mươi bảy, hai nghìn tám trăm ba mươi tám, hai nghìn tám trăm ba mươi chín... a..." Hanamichi mồ hôi đầm đìa hai tay, không có cách nào giữ lấy quả bóng. Hanamichi muốn đi đến vòi nước để rửa sạch mồ hôi, nhưng cậu bước một bước và ngã xuống đất... dù sao thì cậu cũng mệt mỏi, và cậu đã quá đói để đứng dậy, nhìn đồng hồ trên tường nhòe đi trước mắt "Mới có tám giờ... Hôm nay mệt quá, đường còn dài".
Hanamichi cảm thấy mình thực sự nên ra ngoài ăn gì đó, nhưng cậu thậm chí không thể tập trung sức lực để đứng dậy, bất lực ngồi một lúc. Cậu đột nhiên ngửi thấy mùi ramen tonkotsu nồng nặc. Cậu yếu ớt ngẩng đầu lên, liền thấy Rukawa bưng một hộp gỗ mang đi vào, đặt ở trước mặt Hanamichi, mở nắp ra, bên trong là hai bát mì ramen lớn.
"Mau lên, quỷ đói không thể chơi bóng rổ."
"Chậc." Hanamichi theo thói quen lộ ra vẻ mặt chán ghét, nhưng thân thể lại thành thật lấy ra một bát ăn ngấu nghiến, khóe mắt liếc nhìn Rukawa đang ngồi bên cạnh chậm rãi ăn ramen, bức tường vững chãi trong lòng dần suy sụp, dù sao cũng không thể ghét bỏ một người đang lo lắng xem mình đã ăn hay chưa.
"Việc luyện tập thế nào rồi?" Rukawa hỏi.
"Khi ném khoảng một nghìn lần, tỷ lệ trúng sẽ tăng lên, nhưng sau khi đến hai nghìn, nó hoàn toàn không trúng." Hanamichi nói thật.
"Tất nhiên rồi."
Sau khi Hanamichi ăn xong mì, cậu lại nhảy lên và nhặt một quả bóng rổ, Rukawa nói "Mày muốn làm gì?"
Hanamichi nói "Nếu tao không thể ném xong 5.000 lần ngày hôm nay, thì làm sao tao có thể ném đủ 20.000 lần trong ba ngày." Sau khi nói xong, cậu đã ném bóng, nhưng không trúng rổ.
Rukawa đặt bát mì ăn dở xuống, đi tới trước mặt Hanamichi chặn lại, nói "Đừng ngốc, mày sẽ chết."
Hanamichi cười nói "Tao không phải mày, tao sẽ không vô cớ ngã xuống." Cậu không nhìn Rukawa, chỉ nhắm vào rổ, sau đó ném bóng.
Tuy nhiên, ngay khi ném nó, Rukawa đã nhanh chóng quay lại và nhảy lên một cách bùng nổ trước khi quả bóng chuẩn bị rơi vào rổ, đập quả bóng bay đi.
"Mày làm cái gì?!" Hanamichi nhất thời nổi giận.
"Không được ném nữa."
"Mày là cái thá gì!" Hanamichi rống to, nghi hoặc bản thân, lo lắng, mệt mỏi, đói bụng, đủ loại cảm giác tiêu cực tích tụ trong cơ thể một ngày, cuối cùng bùng nổ, phiền phức duy nhất chính là bận rộn đến mức không có thời gian ăn cơm. Thiếu gia như hắn thì biết cái gì! Hắn đã bao giờ ăn cơm với nước lã chưa? Đã bao giờ tự khâu kim vào vết thương của mình chưa? Cậu biết cậu càng ngày càng mắc nợ bạn bè. Cậu càng nhận ra rằng sẽ không bao giờ có thể báo đáp tình cảm của họ. Chuyện này... Nước mắt Hanamichi không ngừng tuôn ra, cậu cầm một quả bóng ném đến trước mặt Rukawa, "Đó là tất cả những gì tao có!"
Không phải Hanamichi không biết Rukawa có ý tốt, chỉ là hôm nay cậu không thích hắn, chẳng qua là vì khiêu khích hắn cùng mình đánh nhau, cậu muốn trút giận mà không cần suy nghĩ cái gì, chỉ có như vậy cậu mới có thể tạm thời quên đi những nỗi lo của mình.
Rukawa bất ngờ chỉ có thể lặng lẽ nhìn Hanamichi một hồi, sau đó thở dài, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt quả bóng do Hanamichi ném lên.
Rukawa cầm quả bóng đi tới trước mặt Hanamichi, đưa tay vuốt ve gò má Hanamichi, dùng ngón tay cái lau đi nước mắt "Đừng khóc, đồ ngốc."
Sau đó, Hanamichi mới nhận ra rằng bàn tay của Rukawa không mềm mại như cậu nghĩ, lòng bàn tay hắn đầy những vết chai.
Trái tim Rukawa nhói lên đau đớn, hắn luôn cho rằng Hanamichi luôn rực rỡ và hạnh phúc, rằng cậu sẽ dũng cảm tiến lên như một anh hùng manga, và sẽ không để trái tim mình phải chịu bất cứ tổn thương nào. Thật không ngờ, Hanamichi không phải lúc nào cũng lạc quan như vậy, cậu chỉ là giấu đi nỗi buồn ở nơi sâu nhất trong lòng mà thôi.
"Sao phải lo lắng, đồ ngốc," Rukawa nói, "Mày được định sẵn để trở nên thành công, vì vậy đừng lo lắng."
Khi Rukawa nói những lời nhẹ nhàng bằng giọng nói của mình, cậu thật không thể cưỡng lại được.
Hanamichi giật giật khóe miệng cười nói "Hiếm khi thấy mày ăn nói đàng hoàng, Rukawa, nhưng tao không cần lời nói dối của mày."
"Tao không nói dối, mày không bao giờ soi gương sao?"
"Mày thực sự nghĩ như vậy?"
Rukawa gật đầu "Hơn nữa, bóng rổ chưa bao giờ là tất cả đối với mày. Mày không hiểu câu này có nghĩa là gì... và may mắn thay, nếu không mày cũng sẽ giống như tao thôi. Người mà mày quan tâm đang ở ngay trước mặt mày, nhưng không thể nào..." Trước khi nói xong Rukawa nhìn đi chỗ khác một cách mất tự nhiên, sau đó quay người bước đi.
"Mày muốn nói cái gì?" Hanamichi tim đập thình thịch, mở to hai mắt nhìn hắn.
Rukawa không trả lời, hắn cầm lấy một quả bóng và vỗ nhẹ vào nó, sau đó thản nhiên ném nó vào rổ. Hanamichi nhìn Rukawa đang một mình dẫn bóng và ném bóng, khi Rukawa tập bóng rổ, xung quanh hắn dường như có một bức tường cao vô hình, mỗi khi cậu nghĩ đến Rukawa, cậu đều cảm thấy hắn mãi mãi không cho ai bước qua bức tường này.
Rukawa vỗ về quả bóng, chậm rãi đi về phía sau, nói với Hanamichi "Vậy... không cần như trước lo cứu bóng, không cần đặt cược tất cả. Đối với một số người mà nói, không cần. Không cần phải hứa hẹn gì cả."
"Rukawa...mày..." Hanamichi biết Rukawa có ý gì đó, nhưng cậu trở nên sợ hãi, và cuối cùng cậu chọn cách im lặng.
"Về thôi," Rukawa nói, "còn phải trả hộp thức ăn mang đi cho cửa hàng."
Hanamichi gật đầu.
Cả hai vào phòng thay đồ để thay quần áo rồi đến nhà kho để xe đạp lấy xe của Rukawa. Rukawa ngồi trên xe và nói "Lên đi, không đi nổi nữa đúng không?"
Hanamichi cảm thấy toàn thân đau nhức, không thể phản bác, đành ngồi ở ghế sau, để Rukawa chở về.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top