Chap 3: Ý tưởng của Ryota

Năm học ở Nhật Bản kết thúc vào tháng 3, sau đó là kỳ nghỉ xuân ngắn ngủi. Trong kỳ nghỉ này, Rukawa hoặc đến sân bóng rổ công cộng để tập bóng rổ, hoặc đạp xe dọc theo bờ biển Shonan, hoặc tắm dưới ánh nắng ấm áp trên bãi biển. Chẳng mấy chốc đã đến ngày đầu tiên đến trường cấp ba.

Rukawa đạp xe qua các con phố và con hẻm như một con chim ưng, sau khi vào cổng chính của Shohoku, hắn giảm tốc độ và đi giữa những học sinh mặc đồng phục, hắn bóp thắng và dừng lại khi nhìn thấy một bức tường màu đỏ.

"Lớp 7 năm nhất..." Rukawa tìm thấy tên của mình và bắt đầu tìm Hanamichi "Tên ngốc đó đâu rồi?"

Khi đó, Hanamichi biết kết quả đã ngay lập tức gọi Rukawa để khoe khoang, trong đó, Hanamichi đã đạt vừa đủ điểm và Yohei thậm chí còn vượt xa điểm chuẩn 30 điểm, nhưng điều này cũng đủ khiến Hanamichi tự hào: "Quả nhiên là một thiên tài, tao đã thi vào cấp 3 chỉ trong hai tuần, có lời giải thích nào khác ngoài thiên tài không?"

Ngoài ra còn có các đề thi trước đó ở Shohoku, Rukawa muốn nói điều này, nhưng hắn không muốn phá hủy sự vui vẻ của Hanamichi.

Sau đó, Rukawa nhận được một chiếc áo đấu có chữ ký của Jordan được gửi đến nhà (nó được Hanamichi và những người bạn của cậu cố gắng tìm kiếm, và đó thực sự là món quà mà Rukawa vô cùng mong muốn), và họ không liên lạc với nhau nữa. Vì suy cho cùng, họ là những người đến từ các thế giới khác nhau, Rukawa không chơi pachinko, không đọc truyện tranh và không lê la trong quán ăn vỉa hè. Hanamichi và những người bạn của cậu biết rằng bọn họ là một đám du côn và họ không muốn làm phiền cuộc sống nghiêm túc ban đầu của Rukawa quá nhiều.

Rukawa không nghĩ rằng có gì sai với điều này, một số người sẽ xuất hiện trong cuộc sống của hắn và sau đó biến mất sau một thời gian. Hắn chấp nhận sự sắp đặt là sẽ không giữ ai bên mình.

Rukawa thấy lớp của Hanamichi, lớp 10 năm nhất.

Hắn quay xe muốn rời đi, lại nghe thấy giọng nói tươi cười rạng rỡ của Hanamichi "Tao học cùng lớp với Yohei!"

Rukawa xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy trong đám người đột nhiên xuất hiện một cái đầu đỏ, nghe được người bạn mập mạp nói "Hahaha, tao muốn Yohei trông chừng Hanamichi."

Rukawa nhớ lại tính cách của Yohei khi chăm sóc Hanamichi. Hừm, đó là bảo mẫu của cậu chắc? Nhưng nhìn vẻ mặt vô tư nói chuyện cười đùa của Hanamichi với bạn bè, cuối cùng hắn cũng cảm thấy nhẹ nhõm, Hanamichi không ở bên cạnh hắn cũng không sao, chỉ cần Rukawa có thể nhìn thấy Hanamichi mỗi ngày, cùng cậu đùa giỡn vài câu là đủ.

Rukawa đã nghĩ như vậy, cho đến ngày hôm đó, trên sân thượng, Hanamichi điên cuồng đánh hắn vì một cô gái phiền phức, và nhìn cô ấy với ánh mắt cuồng nhiệt mà Rukawa chưa từng thấy trước đây, như thể linh hồn của cậu cũng đã bị lấy đi.

Sau đó, Rukawa mới nhận ra rằng Hanamichi vẫn là một người đàn ông, giống như những người đàn ông khác, cậu rất thích phụ nữ vì một số lý do. Cậu sẽ yêu phụ nữ và kết hôn, sau đó Rukawa trở thành tên ngốc nhất thế giới.

"Tên khốn, sao mày dám làm tổn thương trái tim non nớt của cô ấy!"

Bụp bụp! Binh binh!

Ahh... Đây là sức mạnh gấp nhiều lần so với lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, Rukawa chợt nghĩ. Đây có phải là sự khác biệt giữa việc bảo vệ người phụ nữ mà cậu yêu với những người phụ nữ khác không?

"Đau quá, đồ khốn." Rukawa cuối cùng cũng không nhịn được đấm cậu một cái.

Sân thượng này đã trở thành nơi cuối cùng hắn muốn ở lại. Rukawa lấy tay áo lau vết máu rồi nhanh chóng rời đi, nhưng cô gái rắc rối đã đến quan tâm hắn.

"Không phải tôi đã bảo cậu để tôi yên sao?"

Sau khi Rukawa ném ra câu này, hắn rời đi. Nếu thành thật mà nói, hắn khá tự hào rằng cô gái phiền phức đó thích hắn, vì vậy ước muốn của Hanamichi sẽ không bao giờ được hoàn thành. Rukawa không làm gì nhưng làm mọi thứ, một cách thành thật.

Sau đó, Hanamichi thực sự tham gia câu lạc bộ bóng rổ, hắn chưa kịp vui mừng thì nhận ra rằng cậu tham gia câu lạc bộ bóng rổ là để lấy lòng cô gái phiền phức. Tuy nhiên, kể từ khi Rukawa bị đánh, hắn không còn kỳ vọng và hắn cũng không quá ghen tị.

Mặc dù vậy hắn vẫn không thể ngừng khiêu khích Hanamichi, bởi vì... điều này thực sự thú vị.

Sau đó, Hanamichi dần dần học được cách cư xử đàng hoàng, nhưng cậu luôn bị đuổi khỏi sân. Một ngày trước trận đấu với Shoyo, Rukawa như thường lệ đến sân bóng rổ công cộng để tập luyện vào buổi sáng, và nhìn thấy Hanamichi đang bí mật tập nhồi bóng rồi lại úp rổ.

"Ahhh, quả bóng của mình!"

Quả bóng rổ bay lên điểm cao nhất trong không trung, sau đó rơi theo hình vòng cung và rơi vào tay Rukawa.

Hanamichi vội vàng chạy tới, nhìn thấy Rukawa thì dừng lại, bất đắc dĩ bĩu môi "Con cáo hôi," cậu đưa tay về phía Rukawa, "Trả bóng lại cho tao."

Rukawa ném túi của mình xuống bãi cỏ, xoay tròn quả bóng trong đầu ngón tay và hếch cằm khiêu khích với Hanamichi "Muốn thì tự đi mà lấy."

"Con cáo hôi chết tiệt!"

Hanamichi lao về phía trước để lấy quả bóng rổ, Rukawa, người đã nhìn thấy nỗ lực của cậu, lùi lại một bước, chuyển quả bóng sang tay kia và tiếp tục xoay. Hanamichi tức giận đến nắm lấy quần áo của Rukawa và giật mạnh về phía mình, Rukawa không thể đứng vững và ngã vào người Hanamichi, quả bóng trượt khỏi đầu ngón tay của hắn và nó sắp bị Hanamichi bắt lấy. Rukawa ngay lập tức nắm lấy Hanamichi và vặn người cậu, nghiến răng và đập quả bóng cực mạnh về phía xa, nhưng hắn đã ngã xuống đất cùng với Hanamichi.

"Đau quá!" Bị coi như miếng đệm thịt Hanamichi đau đớn thở ra.

Tuy nhiên, Rukawa, người phấn đấu trở thành người mạnh nhất để chiến thắng tất cả, bất chấp Hanamichi đầy đau đớn, đã lật người và bay về hướng quả bóng trong ba bước chân, hắn đã lấy được bóng một lần nữa.

Rukawa sau đó xoay bóng, đắc ý nhìn Hanamichi chạy tới "Phạm lỗi cũng vô dụng."

"A a! Rukawa Kaede, tao giết mày!"

"Đề phòng tao trước đã."

Bang Bang! Hanamichi còn chưa kịp phản ứng, Rukawa đã đập bóng, bóng rơi xuống đất giữa hai chân Hanamichi, sau đó nảy về phía sau, cùng lúc đó Rukawa bay người đón lấy bóng, nhanh chóng rê bóng vào rổ. Khi Hanamichi đến bảng rổ thì đã quá muộn, cậu nhìn Rukawa dốc toàn lực nhảy lên, sau đó hắn dùng hai tay nắm lấy quả bóng và đẩy bóng đi một vòng trong không trung, rớt xuống.

Hanamichi sửng sốt, không khỏi kinh ngạc cũng không khỏi buồn bã, trong đầu vang lên một giọng nói: Có lẽ cả đời mình cũng không thể hoàn thành một động tác đẹp đẽ như vậy.

Rukawa nhặt quả bóng lên, đối mặt với Hanamichi, thở dài và nói "Quả bóng này đi theo mày, và mày sẽ không bao giờ có thể ném bóng. Nó cũng thật đáng thương."

"Mày nói cái gì, Rukawa Kaede!" Hanamichi đỏ mặt, hướng Rukawa rống to, "Tao... Tao là thiên tài... " Hanamichi hít sâu một hơi, đi tới trước mặt Rukawa, chỉ vào hắn nói: "Có một ngày, tao sẽ lấy quả bóng rổ từ tay mày và đập nó lên đầu mày."

"Muốn sao cũng được," Hanamichi hiện tại thực sự không thể khơi dậy tinh thần cạnh tranh của Rukawa, "Nếu biết mình thua thiệt bao nhiêu thì đi mau, đây là chỗ của tao."

"Hả? Mày không biết ai đến trước được dùng trước sao? Đồ cáo hôi, chỗ này của tao!"

Rukawa thở dài "Cho dù là của mày, mày có thể chơi bóng không?"

"Ư..." Hanamichi trực tiếp bị nội thương.

"Vậy thì tao sẽ không khách sáo đâu." Rukawa cầm quả bóng, quay người đối mặt với vành bóng rổ, vỗ nhẹ quả bóng và bắt đầu thực hiện bài huấn luyện ném bóng như thường lệ.

Hắn vừa ném bóng, đã bị Hanamichi bất ngờ lao tới bắt lấy.

Không gì có thể so sánh được với sự tức giận vì bị chặn, khuôn mặt của Rukawa đen đi ngay lập tức.

Khỏi nói Hanamichi tự hào đến mức nào, cậu ngửa mặt lên trời cười to: "Hahahaha, con cáo ngu ngốc, rốt cuộc thì trông tao thật tuyệt, chính là như vậy, hahaha." Cậu cầm quả bóng bằng một tay và nhấc nó lên, muốn bắt chước Rukawa xoay bóng bằng ngón trỏ của mình. Cậu xoay quả bóng, nhưng nó đã bay ra xa và đập vào đầu cậu một tiếng, cậu loạng choạng vài lần trước khi bắt lại được bóng, nhìn Rukawa cười và nói, "Hãy dùng bóng rổ để quyết định, người chiến thắng ở lại đây."

Sau đó, họ thi đấu, tất nhiên lần nào Rukawa cũng thắng, nhưng Hanamichi chắc chắn sẽ gian lận và phải thi đấu lại mới được tính. Cứ kéo tới kéo lui mãi cho đến tận giờ đi học.

Trong những ngày sau đó, mỗi khi Rukawa đến sân bóng rổ, hắn sẽ va vào Hanamichi, và họ sẽ lao vào cấu xé lẫn nhau. Mặc dù đó không phải là ý định ban đầu của hai người, nhưng Hanamichi có Rukawa là đối thủ và khả năng của cậu đã được cải thiện nhảy vọt.

Có người có thể hỏi, yêu nhau chém giết nhiều ngày như vậy, lại không có chuyện gì sao? Hầu hết những người đặt câu hỏi này đều chưa từng chơi bóng rổ một chọi một với người khác, tình hình thực tế là một khi bạn bước vào trạng thái giành bóng, bạn thực sự muốn làm mọi cách để giết đối thủ, và anh em có thể quay lưng lại với nhau, vì vậy trong khoảng thời gian này, họ không những không phát triển mối quan hệ mà sự căng thẳng của Rukawa đối với Hanamichi, người luôn giành giật với mình cũng giảm đi một chút.

Đương nhiên, một khi lại trở thành đồng đội, Rukawa sẽ trở lại thích trạng thái ban đầu của Hanamichi, biểu hiện cụ thể là nếu Hanamichi không chọc giận hoặc khiêu khích hắn, hắn sẽ làm mọi cách để thu hút sự chú ý của cậu và tận hưởng nó một cách vô tội. Có thể thấy rằng, Rukawa Kaede thật sự độc thân nhờ vào thực lực.

—---

Mối quan hệ này được duy trì cho đến khi kết thúc cuộc thi quốc gia, Shohoku trở thành một ngôi sao đang lên nhờ đánh bại Sannoh, nhưng Hanamichi phải trị thương trong một thời gian dài, và át chủ bài của Shohoku là Rukawa cũng gặp tai nạn.

Trong khi Hanamichi đang hồi phục, đội bóng rổ Shohoku đã đấu tập với đội bóng rổ Suga ở Tokyo. Trong trận đấu này, át chủ bài Rukawa của Shohoku thường xuyên mắc lỗi, chưa kể mỗi trận đều ném bóng không vào.

Mitsui Hisashi cùng Miyagi Ryota sửng sốt "Rukawa... Chẳng lẽ là bị Sakuragi nhập?"

Ở cuối hiệp một, trong lúc tạm nghỉ, Ryota đi đến chỗ Rukawa đang rửa mặt và hỏi hắn "Rukawa, sao vậy?"

"..."

"Không chỉ là trận này, anh thấy tuần này chú em không có tinh thần... Cũng không phải là nhớ Hanamichi chứ?"

"..." Rukawa nhìn Ryota.

"Thật đáng sợ," Ryota vội vàng giơ tay đầu hàng, "Đùa hơi quá rồi, nhưng anh không thể không quan tâm chú, tinh thần của át chủ bài sẽ ảnh hưởng đến toàn đội."

"Đừng lo." Rukawa nói.

Sau đó, trong hiệp hai, Rukawa đột nhiên thể hiện sức mạnh của mình, động tác của hắn trở nên cực kỳ nhanh chóng và hắn không còn phạm lỗi nữa, mặc dù hắn vẫn ném bóng ra ngoài, nhưng Rukawa đã tạo ra nhiều cơ hội tấn công hơn, vì vậy Shohoku vẫn nhanh chóng vượt lên dẫn trước trong năm phút đầu tiên, và khoảng cách điểm số tiếp tục được nới rộng.

Nhưng mà, Ryota cẩn thận quan sát, có thể thấy rằng cơ thể Rukawa bắt đầu kêu gào rất nhanh. Vẫn còn mười phút trước khi kết thúc trận đấu. Và khi Rukawa đưa đội dẫn trước 35 điểm, huấn luyện viên Anzai yêu cầu thay người trước khi trận đấu tạm dừng, Rukawa cướp bóng một mình để đột phá nhanh, rồi lại lui xuống. Khán giả la hét phấn khích, nhưng cơ thể Rukawa mềm nhũn, hắn ngã về phía trước, ngã xuống sàn và bất tỉnh.

Khi Rukawa tỉnh dậy thì trời đã chạng vạng, hắn cố gắng mở mắt ra và nhìn thấy Ayako "Chị..."

Ayako mỉm cười hiền lành "Tỉnh rồi sao Rukawa... Thấy cậu không tốt mà để cậu chơi, lần này đều là lỗi của Ryota."

"Đây là đâu?"

"Bệnh viện, bác sĩ khám sức khỏe cho cậu, viêm dạ dày, suy dinh dưỡng, mất nước, làm việc quá sức..." Ayako khẽ thở dài, "Khoảng thời gian này cậu có chăm sóc bản thân không?"

"Em không sao." Là một vận động viên, gặp vấn đề về thể chất cũng đáng xấu hổ như một nhạc sĩ có vấn đề về thính giác, Rukawa không chịu thừa nhận điều đó.

Ayako cũng không tranh cãi với hắn, cô và Rukawa đều học trường cấp 2 Tomigaoka, vì vậy biết rõ lai lịch của Rukawa, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Rukawa, một học sinh ngoan ngoãn trong câu lạc bộ bóng rổ, lại xuất thân từ một gia đình xã hội đen, chứ đừng nói đến việc cậu là con riêng của bảo vật quốc gia - Yoko Rukawa, một đại minh tinh.

Nếu Ayako nhớ không nhầm, Yoko Rukawa đã sống ở Pháp từ khi cô còn nhỏ, vậy Rukawa, người được gia đình thế giới ngầm Nhật Bản nuôi dưỡng, lớn lên như thế nào? Từ hồi còn học ở Tomigaoka, cô nhớ Rukawa đã tập luyện một mình trên sân bóng rổ vào lúc nửa đêm.

"Có thắng không?" Rukawa hỏi.

Ayako lấy lại tinh thần "Chà, nhờ có cậu, chúng ta đã dẫn trước năm mươi điểm."

Rukawa gật đầu.

Ayako thấy bên ngoài trời đã tối, liền đứng dậy nói "Cũng muộn rồi, chị về đây... Yên tâm, không có gì nghiêm trọng, bác sĩ nói cậu chỉ cần ở lại bệnh viện theo dõi, nghỉ ngơi vài ngày."

Rukawa gật đầu "Tạm biệt tiền bối."

Sau khi Ayako rời đi, Rukawa có chút chán nản nằm trên gối, chỉ chốc lát sau, liền nhận được điện thoại từ bộ phận hành chính của bệnh viện: "Xin chào, Rukawa, bạn có thể vui lòng cung cấp số điện thoại của người giám hộ không? Chúng tôi liên lạc không được cho số điện thoại của nhà trường cung cấp."

Rukawa nhớ rằng khi điền thông tin cá nhân của mình khi nhập học, hắn đã tình cờ điền thông tin nhà của ông mình. Bây giờ, hắn chỉ có thể liên lạc với người phụ nữ đó, phải không?

Rukawa rất bất đắc dĩ, có người khăng khăng nói rằng lần này hắn đang nghĩ đến tên ngốc đỏ khi nhập viện, nhưng Rukawa cho rằng nguyên nhân chính là mấy tháng nay sinh hoạt phí không được chuyển vào thẻ của hắn. Hắn không muốn mở miệng với người phụ nữ đó một chút nào, và cuộc sống của hắn trở nên tùy tiện hơn, một người trưởng thành có thể đột ngột qua đời sau khi trải qua nhiều ngày như vậy, tất cả là nhờ vào cơ thể khỏe mạnh thường xuyên tập luyện giúp Rukawa chống đỡ đến tận bây giờ.

"Tôi sẽ tự liên lạc với người nhà." Rukawa cuối cùng cũng nói, và bệnh viện đồng ý.

Bên ngoài phòng có một chiếc điện thoại hoạt động bằng đồng xu, Rukawa bỏ những đồng xu cuối cùng vào đó, một lúc sau, nó được kết nối.

Người phụ nữ lạnh lùng lên tiếng "Tôi là Yoko Rukawa."

"Là tôi đây."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu rồi nói "Có chuyện gì vậy?"

Rukawa nhanh chóng suy nghĩ xem trực tiếp xin tiền sẽ xấu hổ hơn hay thừa nhận rằng mình vào bệnh viện vì không có ai chăm sóc sẽ xấu hổ hơn, cuối cùng lựa chọn nói "Tôi nhập viện. "

"Nó nghiêm trọng không?"

"KHÔNG."

"Có cần mẹ đến gặp không?"

"Không cần thiết."

"Vậy thì chú ý đến bản thân nhiều hơn, muốn làm vận động viên, thân thể là quan trọng nhất."

"Đợi đã!" Người duy nhất có thể khiến Rukawa mất bình tĩnh chính là mẹ ruột của hắn.

"Con nói đi."

Rukawa chỉ có thể thừa nhận "Tôi không có tiền để trả viện phí."

"Làm sao, mẹ mỗi tháng đều nhờ người chuyển tiền cho con... Nhớ rồi, người quản gia trước đây phụ trách việc này. À mẹ đã sa thải bà ấy, đã mấy tháng rồi sao?"

"Tại sao lại sa thải bà ấy?" Dù sao thì bà ấy cũng đã chăm sóc cho hắn, Rukawa có chút lo lắng.

"Rắc rối."

"..." Lẽ ra hắn không nên hỏi câu này.

"Đây là lỗi của mẹ, xin lỗi, khoản sinh hoạt phí tiếp theo sẽ sớm được chuyển," giọng điệu của bà giống như một cuộc đàm phán kinh doanh, "Còn gì nữa không?"

"Không."

"Vậy thì tạm biệt."

"Tạm biệt."

Sau khi cúp điện thoại, Rukawa vừa kiểm tra thẻ ATM vừa ăn trong nhà ăn của bệnh viện ở tầng một. Trước sự ngạc nhiên của Rukawa, số tiền đến quá nhanh và khá nhiều.

Sau bữa tối, Rukawa trở lại phòng bệnh của mình, hắn mở cửa, rồi đóng cửa lại, xác nhận số phòng là chính xác, lại mở cửa ra, vẫn thấy một căn phòng tràn ngập hoa thơm, Rukawa bước vào phòng, hương hoa càng thêm nồng, giữa những bông hoa còn có mấy giỏ trái cây, bên cạnh giường có một tấm thiệp nhét những cánh hoa, trên đó viết bằng nét chữ bay bổng của người phụ nữ: "Chúc con chóng bình phục."

Rukawa ngồi xuống bên giường, tùy ý lấy trong giỏ trái cây ra một quả chuối, vừa ăn vừa nhìn căn phòng giống như một khu vườn thu nhỏ và chìm trong suy nghĩ của chính mình.

Rukawa ở lại bệnh viện vài ngày trước khi xuất viện và trở lại đội.

Không lâu sau, khi Rukawa đang uống nước trong giờ giải lao của đội bóng rổ, hắn nhìn thấy Ryota và Ayako thì thầm với nhau, Ryota bước đến gần Rukawa và nói "Tên ngốc đó sắp quay lại."

"Khi nào?" Rukawa đặt ly nước xuống.

"Ngày mai" Ryota nói với nụ cười ranh mãnh đặc trưng, ​​"Anh có một ý tưởng."

Vì vậy, khi Hanamichi ra khỏi bệnh viện, những gì cậu nhìn thấy là Rukawa đang dựa vào thân cây thổi bong bóng mũi.

Một đàn hải âu bay ngang qua cất tiếng kêu trong trẻo, Rukawa giật mình tỉnh dậy, nuốt nước bọt và nhìn thấy Hanamichi với đôi mắt ngái ngủ. Hanamichi đeo một chiếc ba lô, mặc áo phông trắng và quần jean xanh nhạt, mái tóc đỏ mềm mại của cậu bị gió biển thổi nhẹ.

"Tóc dài." Rukawa nói với giọng mũi vẫn còn chưa tỉnh táo.

"Dù sao cũng đã lâu rồi tao không cắt... Gần bằng mày!" Hanamichi tức giận ném ba lô xuống bãi biển, "Ryota nói câu lạc bộ bóng rổ tới đón tao, tại sao chỉ có một mình mày! Mày cho rằng điều tao muốn thấy đầu tiên sau khi xuất viện là cái bản mặt của mày sao?"

Rukawa quay người và đi thẳng về phía trước, để lại dấu chân trên cát. Hanamichi không muốn đi cùng hắn, nhưng không có cách nào vì hướng Rukawa là lối ra gần nhất, vì vậy cậu miễn cưỡng nhặt ba lô lên và đi theo dấu chân của hắn.

Đi ra khỏi bãi biển là vỉa hè lát gạch đỏ, Rukawa lấy chìa khóa từ trong túi ra, tìm chiếc xe đạp đậu bên đường, ngồi lên đó, chỉ vào băng ghế sau "Lên đi."

Hanamichi "..."

Thấy Hanamichi không nhúc nhích, Rukawa quay đầu nhìn cậu nói "Tao đưa mày về nhà."

Hanamichi nhìn Rukawa, hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi và quần tây đen, ánh nắng chói chang chiếu lên khuôn mặt thanh tú của hắn, gió biển thổi tung mái tóc đen mềm mại, Rukawa nói ra những lời như vậy, cậu tin rằng không cô gái nào có thể cưỡng lại được. Nhưng Hanamichi là một tên đàn ông, cậu đã rất thích thú khi nghe Rukawa nói điều này.

"Haha... hahahaha," Hanamichi vung tay, che cái bụng đang đau vì cười, "Rukawa, tuy rằng mày là một tên phiền phức, nhưng mày cũng rất đáng yêu."

"Cái quái gì vậy."

"Tao là con trai, và tao còn cao to nữa. Làm thế nào mà mày nảy ra ý tưởng chở tao về nhà bằng xe đạp?"

Rukawa quay mặt lại "Tao chở được."

"Vậy thử xem." Hanamichi cười tủm tỉm ngồi ở băng ghế sau, xốc ba lô lên vai Rukawa, "Nếu mày tới đón tao, vậy thì phiền mày rồi."

Rukawa cũng không có phản đối, cúi thấp người, giữ chặt tay lái, trầm giọng nói "Ngồi yên."

"Ừm."

Hanamichi vừa nói xong, liền cảm giác gió biển kịch liệt xẹt qua tóc, Rukawa quả nhiên chở cậu, tốc độ cực nhanh.

"Hahaha, thật tuyệt vời. Có phải vì tao trêu mày nên mày cố gắng hết sức không?"

"Không phải đâu." Rukawa nói.

Phong cảnh trên bờ biển phía nam Shonan nhanh chóng lùi lại, Hanamichi cảm thấy gió biển phả vào má mình, và biết rằng Rukawa đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, hắn đang thở nặng nề, và chắc hẳn hắn đã bị gió biển vào đầy khí quản.

"Rukawa, mày tốt hơn đi chậm một chút, tao đã biết mày rất khỏe rồi, không cần tỏ vẻ."

"Đừng dùng những từ khó hiểu như vậy, đồ ngốc!" Rukawa nói, "Chú ý đang xuống dốc."

"A?" Hanamichi sửng sốt một chút, liền cảm thấy cơ thể đột ngột lao tới "A!"

Thân thể không bị khống chế ngã xuống, Hanamichi ở trước mắt choáng váng, lúc bắt được một vật liền ôm chặt lấy. Khi chiếc xe dần ổn định trở lại và Hanamichi dần lấy lại bình tĩnh, cậu mới nhận ra thứ mình đang ôm chặt chính là... eo của Rukawa!

"Này!"

Hanamichi vội vàng buông ra, đỏ mặt, không phải con gái, xấu hổ cái gì... Chẳng qua, ai ở trong hoàn cảnh này cũng sẽ cảm thấy mình chết chắc! Đặc biệt là khi cậu đang ôm một đối thủ mà cậu luôn coi thường!

"Mày, mày, mày... lái xe kiểu gì thế!" Hanamichi quyết định hỏi tội kẻ thủ ác trước.

"..." Rukawa không biết vì sao không nói chuyện, cũng không có nhân cơ hội trêu chọc cậu, cũng không biết có phải hay không bị cháy nắng, lỗ tai thoạt nhìn rất đỏ.

Các tòa nhà và người đi bộ ngày càng dày đặc, và khu đô thị dần hiện ra, và Hanamichi muốn phát điên, cậu biết rằng chỗ này cách xa khu nhà của cậu. Vì vậy cậu đã để Rukawa chở mình, đến khi cậu nhận ra, Rukawa đã chở cậu đến vào chỗ này. Một khu chung cư cao cấp.

"Không, nhà tao không phải ở đây ... Nhân tiện, đây không phải là nhà của mày sao?" Hanamichi nói.

Rukawa đạp phanh dưới nhà: "Bây giờ mày sống ở đây."

"Hả? Xảy ra chuyện gì?"

"Đội trưởng nói, từ nay về sau mày sẽ sống ở nơi này."

"Tao không muốn. Tại sao khỉ đột lại muốn tao sống trong cái hang cáo tồi tàn này? Tại sao tao phải làm theo"

"Là đội trưởng Miyagi."

"Miyagi? Vậy thì tao càng không nghe! Trả túi cho tao!"

Rukawa không bao giờ khăng khăng về mọi thứ, vì vậy hắn đã trả lại chiếc túi cho Hanamichi. Hanamichi rời khỏi đây với chiếc túi trên lưng, đến nhà hàng mà cậu từng đến để chuẩn bị ăn một bữa thịnh soạn, sau khi gọi tất cả các món ăn, đến lúc phải trả tiền trước, Hanamichi mới nhận ra rằng ví của mình đã hoàn toàn trống rỗng.

Việc điều trị trong bệnh viện được bảo hiểm chi trả, nhưng chỉ cần bạn đau ốm, luôn có nhiều khoản chi phí bổ sung. Là một đứa trẻ mồ côi, cậu sẽ đều đặn nhận được tiền trợ cấp hàng tháng, và số tiền ít ỏi mà cậu dành dụm được trong hai năm qua đã được đổ vào bệnh viện.

Hanamichi không còn cách nào khác đành quay về nhà. Vừa mở cửa bước vào, cậu suýt nữa bị mùi hôi bên trong làm cho ngạt thở. Cậu rất ngăn nắp, nhưng lúc đó cậu được chở thẳng từ địa điểm thi đấu đến bệnh viện và không có thời gian về nhà.

"Trời ạ, tại sao trước khi đi không nhớ tới trong tủ lạnh có dưa hấu..."

Nước mắt lưng tròng, Hanamichi dọn dẹp nhà cửa trong chốc lát, rửa sạch nồi cơm điện, nấu một nồi cơm rồi ăn cơm trộn với đường trắng.

Đang ăn cơm, điện thoại trong nhà vang lên, Hanamichi nhai một ngụm trả lời "A lô?"

"Này, Hanamichi, chú em có ở nhà không?"

Hanamichi nuốt cơm "Ryochin."

"Vốn là anh gọi điện thoại cho Rukawa, lại phát hiện chú không có ở đó. Thế nào, chú em đối với quyết định sáng suốt của đội trưởng không tin tưởng sao?"

"Thật không sáng suốt! Tui còn tưởng rằng Ryochin bị khùng rồi, ông thật sự muốn tui ở chung nhà với con cáo đó?"

"Ừ." Ryota không nói nên lời, đây thực sự là một câu nói mạnh mẽ ... Anh nhận ra rằng Hanamichi không thể hiểu được sự khôn ngoan trong quyết định của mình, vì vậy anh bắt đầu đe dọa và dụ dỗ "Hanamichi, chú không muốn học cách Windmill Dunk sao?"

"Windmill dunk là gì?"

"Quả nhiên là lính mới... là xoay bóng trong không trung và sau đó ghi điểm."

"A! Ru..." Hanamichi nuốt lại những lời sau đó, cậu muốn nói rằng Rukawa đã làm điều đó, và cậu đã rất ghen tị vào thời điểm đó.

"Còn có Tomahawk, Free Throw Line, Double Clutch, v.v."

Hanamichi, người từng bị khỉ đột quản lý nghiêm ngặt, mở đôi mắt sáng rực "Tui có thể làm tất cả những cái đó?"

"Ừ... bởi vì phong cách quản lý của anh không giống khỉ đột, nhưng tiền đề là," Ryota thay đổi giọng điệu, "Chú phải nghe anh một lần, và sống với Rukawa một thời gian trước khi Cúp mùa đông kết thúc ."

Sau khi cân nhắc rất nhiều, Hanamichi cuối cùng đã thỏa hiệp: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top