Chap 19: Ngoại truyện: Hanamichi trở thành một cô gái
[! ! ! Cảnh báo] Hanamichi biến thành con gái
Rukawa ngủ cho đến khi máy bay hạ cánh ở sân bay Yokohama, đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm, hắn cõng túi hành lý trên lưng và đi về phía lối ra sân bay, ngáp dài không ngừng. Tháng 7 đến tháng 10 không phải là mùa giải NBA và Rukawa sẽ trở lại Nhật Bản để thi đấu cùng Hanamichi trong vài tháng này.
Vốn tưởng rằng sắp được gặp Hanamichi, Rukawa không khỏi mong chờ, nhưng khi đi đến lối ra, lại không thấy bóng dáng quen thuộc kia. Thay vào đó, trợ lý của Hanamichi đã đến đón hắn thay cậu.
"Xảy ra sự cố." Trợ lý nói
Người trợ lý đưa Rukawa trở về nơi ở của họ rồi rời đi, Rukawa một mình đi đến cửa với chiếc túi trên lưng, hắn nhấn khóa tổ hợp, và cánh cửa mở ra.
Rukawa cúi đầu xuống và nhìn thấy phiên bản thu nhỏ của Hanamichi, cậu đang nhìn chằm chằm vào hắn với vẻ mặt đau khổ. Rukawa dùng thân hình cao lớn che chắn, quay đầu liếc nhìn để chắc chắn rằng không có tay săn ảnh nào đang lén lút chụp ảnh, sau đó bước vào nhà đóng cửa lại.
Mối quan hệ giữa Rukawa và Hanamichi đã không còn là bí mật trên các phương tiện truyền thông, đội bóng đã phải chi rất nhiều tiền để bịt miệng đám nhà báo, nếu tình hình bây giờ bị phát hiện, sẽ có rất nhiều rắc rối.
Rukawa đi vào nhà, thở phào nhẹ nhõm, vứt túi du lịch, ấn Hanamichi lên cửa, cong khóe miệng.
"Ngoại trừ hình thể ra, còn gì khác nữa không? Để anh xem một chút."
Khi Hanamichi nhìn lên Rukawa, người hiện tại to lớn gần gấp đôi mình, cậu liền mếu máo. Hanamichi hôm nay định đến đón Rukawa, nhưng khi tỉnh dậy, cậu phát hiện mình đã biến thành một cô gái, là một cô gái cao chưa tới 1m6! Rukawa sợ Hanamichi sẽ khóc, vội vàng ôm Hanamichi vào lòng.
"Đừng khóc, cho anh biết chuyện gì đã xảy ra, nếu không anh không thể giải quyết được."
Hanamichi nghẹn ngào nói "Em cũng... cũng không biết... Ngủ dậy liền như thế này..."
Bây giờ Hanamichi vẫn mặc nguyên chiếc áo phông trắng và quần đùi đen, hiện tại chúng cực kỳ to lớn trên người cậu, tóc vẫn ngắn, giọng nói vẫn khàn khàn nhưng tone giọng đã cao hơn trước rất nhiều.
"Như vậy... chúng ta chỉ có thể từ từ nghĩ ra biện pháp," Rukawa nhẹ nhàng dùng ngón tay lau đi nước mắt của Hanamichi, "Đồ ngốc, không phải em mù hay tàn tật, khóc cái gì."
Hanamichi dần dần ngừng khóc, Rukawa lấy tay xoa xoa gáy Hanamichi "Ở nhà còn cái gì không? Làm cho anh ăn đi."
Rukawa chưa bao giờ ăn suất ăn trên máy bay, cho dù chuyến bay dài bao lâu, hắn cũng chỉ ăn bánh mì trắng của riêng mình, vì vậy hắn phải ăn bù khi về nhà.
Hanamichi gật đầu, và khi cả hai đang đi về phía nhà bếp, Hanamichi đột nhiên quay lại và ôm eo Rukawa.
"Có chuyện gì vậy?" Rukawa hỏi.
"Em biến thành con gái, anh không muốn em sao?"
Hanamichi áp mặt vào ngực Rukawa ủ rũ hỏi, Rukawa hồi lâu cũng không có trả lời, Hanamichi trong lòng càng ngày càng lạnh, sau đó nghe được tiếng Rukawa cười.
"Cười cái gì?" Hanamichi buông tay, khó chịu nhìn hắn.
Rukawa đặt tay lên vai Hanamichi, hiện tại Hanamichi nhỏ bé như vậy, Rukawa cũng không cần nhấc tay, chỉ cần thoải mái vòng tay ôm cậu, trên mặt còn mang theo nụ cười.
"Đồ ngốc."
"Đây là câu hỏi ngu ngốc sao?" Hanamichi cau mày, "Anh căn bản không có hứng thú với phụ nữ, lo lắng như vậy cũng là chuyện bình thường."
Mặc dù vậy, Rukawa vẫn cho rằng vấn đề Hanamichi đề cập là ngu ngốc. Tình cảm của hắn dành cho Hanamichi đã vượt qua khía cạnh đó. Ngay cả khi cậu trở thành phụ nữ, người phụ nữ đó vẫn là Hanamichi.
"Là thế này," Rukawa nói, "Nếu em là phụ nữ vào thời điểm đó, anh sẽ quan tâm đến phụ nữ vì em."
Hanamichi ngay lập tức đỏ mặt, con cáo này với vẻ mặt bình thường sao có thể nói ra những lời đáng xấu hổ như vậy? Cậu cảm thấy ngại ngùng, đẩy Rukawa ra và đi vào bếp.
"Đừng có đổ lỗi cho em về cái trò cuồng dâm biến thái của anh."
Cuối cùng, Rukawa bắt lấy cậu từ phía sau. Sự khác biệt về chiều cao giữa hai người khiến Rukawa hất cậu lên như bắt một con gà. Hanamichi dùng hết sức đá và đánh hắn nhưng cánh tay của Rukawa không hề cử động một chút cơ bắp nào.
Lần đầu tiên hắn bắt được Hanamichi dễ dàng như vậy, điều này thỏa mãn bản tính đàn ông của Rukawa, khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên. Hắn một tay ôm Hanamichi đi vào phòng ngủ, ném Hanamichi lên chiếc giường mềm mại, sau đó lao về phía trước , hung ác hôn cậu.
" ...Đồ khốn, anh bắt nạt em!" Hanamichi liên tục mắng mỏ hắn trong khi vùng vẫy, nhưng lời nói của cậu nghe giống như đang quyến rũ Rukawa.
Hanamichi bây giờ thật nhỏ bé và mềm mại... Cậu hoàn toàn khác với khi còn là một người đàn ông, Rukawa lo lắng rằng cánh tay và đôi chân bé nhỏ của cậu sẽ bị gãy nếu hắn dùng sức. Động tác và nụ hôn của hắn trở nên nhẹ nhàng hơn, Hanamichi rất nhanh liền đầu hàng, dần dần không còn giãy giụa nữa, chỉ khẽ rên rỉ.
Rukawa vén áo phông của Hanamichi lên, nhìn cậu và nói "Anh muốn xem nó."
Bàn tay nhỏ bé của Hanamichi bỗng nhiên nắm lấy cánh tay Rukawa, nghiêm túc nhìn hắn nói "Anh chắc chắn chưa, nếu anh nhìn thấy xong bỏ đi, em sẽ không tha thứ cho anh."
"Ừ." Rukawa đồng ý, rồi từ từ nhấc áo phông của Hanamichi lên.
Không biết có phải do ảnh hưởng của nội tiết tố nữ hay không, mà Hanamichi cảm thấy giây phút này còn xấu hổ hơn cả khi mất trinh năm đó, cậu đỏ mặt và rất lo lắng không biết Rukawa sẽ phản ứng thế nào.
Nếu người trước mặt là một tên trai thẳng bình thường, Hanamichi có thể tự tin thể hiện ra ngoài, bởi vì cậu đã nhìn thấy, nơi đó thực sự rất lớn. Nhưng đây là Rukawa, Hanamichi không biết Rukawa tránh né với phụ nữ đến mức nào, nếu Rukawa nhìn thấy sẽ nôn ra thì sao? Cậu sẽ buồn đến chết mất.
Rukawa cởi hoàn toàn áo phông của Hanamichi, ngực của Hanamichi lộ ra ngoài, Rukawa chống đầu nhìn xuống một lúc rồi nói "Thật lớn."
Hanamichi cảm thấy ngượng ngùng, lời nói không rõ ràng "Vậy, như vậy, có tốt hay không?"
"Không thể không nói thân thể đàn ông thì tốt hơn. Nhưng... nói thế nào nhỉ, anh có phản ứng, không phải bởi vì thân thể này, mà bởi vì Hanamichi hiện tại đã trở thành phụ nữ..."
Rukawa nhìn vì Hanamichi, người trở nên nhút nhát gấp đôi khi là phụ nữ, thậm chí còn có nhũ hoa sẫm màu hơn. Bởi vì quần đùi của Hanamichi quá rộng, phần lớn mông của cậu bị lộ ra trong quá trình vật lộn, Rukawa không hỏi bất kỳ câu hỏi nào và chỉ xé quần đùi của cậu ra. Nơi giữa hai chân của Hanamichi hoàn toàn biến thành bộ phận sinh dục của phụ nữ và toàn bộ lông tơ phơi bày trước mắt Rukawa.
"Tại sao em không mặc quần lót?"
"Đột nhiên thành ra thế này... Em không nghĩ được nhiều như vậy..."
"Đàn ông thì không cần mặc, nhưng phụ nữ không mặc thì rất dễ sinh bệnh... Giờ là phụ nữ thì phải chú ý những thứ này."
Hanamichi vừa xấu hổ vừa tức giận suýt nữa đụng vào tường "Đừng nói nữa! Em sớm muộn gì cũng sẽ trở về! Đồ cáo hôi xấu xa!"
Rukawa hai tay chống cằm nhìn cơ thể trần truồng của Hanamichi, vì cậu vẫn còn mái tóc ngắn màu đỏ và giọng nói khàn khàn với giọng mũi dễ thương nên khi mặc quần áo rộng rãi, cậu thực sự trông giống một cậu bé mảnh khảnh, và bây giờ khi cậu cởi quần áo ra, cậu thực sự trông giống như một cô gái, một cô gái cá tính với mái tóc đỏ rất ngắn.
"Làm sao?" Rukawa hỏi.
"Hả? Tự dưng hỏi cái gì vậy, con cáo hôi này."
"Anh hỏi em, cùng phụ nữ làm thế nào?"
Hanamichi đang nhặt áo phông lên để che cơ thể, cậu vốn tưởng rằng Rukawa chỉ tò mò muốn xem thôi, nhưng không ngờ rằng Rukawa sẽ thực sự nghĩ về điều đó. Cái này... cái này có được không? Sau khi làm chuyện đó, họ có thể trở lại cuộc sống bình thường không? Điều gì sẽ xảy ra nếu cuối cùng Rukawa vẫn không thể thích phụ nữ và Hanamichi không thể trở về? Điều gì sẽ xảy ra nếu Rukawa bắt đầu thích phụ nữ và Hanamichi trở về ban đầu?
"Em không muốn à?" Rukawa kéo Hanamichi đến bên cạnh mình, hiện tại Hanamichi nhỏ nhắn đang ngồi trong lòng Rukawa, hắn ôm Hanamichi, nụ hôn ướt át rơi xuống vành tai và gáy nhạy cảm nhất của Hanamichi, "Dù Hanamichi trở thành thế nào đi chăng nữa, anh vẫn sẽ thích, để anh làm, được không?"
Hanamichi nhẹ nhàng rên rỉ, cuối cùng chỉ có thể đầu hàng Rukawa, thế giới nên vui mừng vì Rukawa tâm tính dị thường, nếu không thì đã có bao nhiêu người đau khổ rồi.
Rukawa đặt Hanamichi lên giường, hai chân mảnh khảnh của cậu gập lại, nơi riêng tư của Hanamichi lộ ra trước mắt Rukawa. Ngón tay Rukawa đầu tiên vuốt ve phía sau Hanamichi, đó là nơi hắn vẫn thường dùng, nhưng bây giờ Hanamichi không còn tuyến tiền liệt, vì vậy cậu có thể không cảm thấy thoải mái khi sử dụng nơi này. Sau đó... ngón tay Rukawa trượt đến âm đạo.
"Nơi này sao lại ẩm ướt, em không tự chủ được sao?"
"Không phải! Anh còn không biết phụ nữ hưng phấn sẽ bị ướt sao!" Hanamichi buột miệng nói.
"Anh không biết," Rukawa tò mò vuốt ve chất nhầy, "Làm sao em biết?"
Hanamichi gãi má "Bên trong AV."
"Hừm," Rukawa cười, "Vậy nói cho anh biết phải làm thế nào?"
Dưới sự hướng dẫn của Hanamichi, Rukawa cuối cùng đã tiến vào cơ thể của Hanamichi, hắn thở ra và từ từ đẩy dương vật lên "Quả nhiên, nơi này phù hợp với sự sinh sản tự nhiên, và nó thậm chí còn tự động tiết ra chất bôi trơn. Nếu phía sau của em có thể làm được điều này, thật sự sẽ rất tuyệt."
"Anh thật phiền phức."
Hanamichi lớn tiếng rên rỉ, cảm giác được dương vật Rukawa đâm vào một chỗ chưa từng có.
Rukawa rút ra, xoay lưng Hanamichi đối diện với mình, sau đó lại đè lên người cậu tiến vào. Hanamichi biết rằng điều này có nghĩa là Rukawa đang chạy nước rút, cậu cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cậu không thể nói ra, cho đến khi Rukawa khoa trương thở ra một hơi, sau đó lực đẩy chậm lại, Hanamichi cảm giác được trong cơ thể có thứ gì đó đang chảy ra, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt.
"Không thể xuất tinh vào bên trong! Em sẽ... Em sẽ mang thai!"
Làm phụ nữ đã đủ khó xử rồi, nếu lúc này lại mang thai, sao có thể thay đổi trở về như cũ.
"Không sao đâu." Rukawa thờ ơ nói.
"Hả? Không phải anh dám để em mang thai đó chứ?"
Hanamichi xoay người, trừng mắt nhìn Rukawa, thấy Rukawa cầm trong tay bao cao su chứa đầy tinh dịch, lắc lắc nhìn cậu.
"Anh đã đeo vào rất lâu rồi. Em sung sướng đến mức không nhận ra."
Nói xong, hắn buộc chiếc bao cao su và ném nó lên bụng của Hanamichi. Có một vài chiếc bao cao su trong tủ đầu giường của họ, nhưng chúng không được sử dụng thường xuyên, thật may là Rukawa có thể nhớ ra.
Hanamichi tức giận trừng mắt nhìn hắn, nhưng cuối cùng cũng dịu lại và mỉm cười. Con cáo của cậu, dù bao nhiêu năm trôi qua, hắn vẫn là một cậu bé ngoan.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top