Chap 18: Ngoại Truyện: Ba Mươi Tuổi

Đối với trận đấu giải nghệ của Rukawa tại NBA, chỉ riêng vé xem đã được bán hết với 20 triệu đô la Mỹ. Trong bài phát biểu giải nghệ, khán giả cuồng nhiệt cổ vũ đến khản cổ, Rukawa cầm bài phát biểu do đội ngũ chuẩn bị sẵn trong tay, cuối cùng chọn nghi thức truyền thống cúi đầu chào mọi người và nói "Cảm ơn."

Sau khi kết thúc, Rukawa lên xe của mình dưới sự che chắn của vệ sĩ. Tài xế khéo léo lái xe lên đường cao tốc, và Rukawa nhận được cuộc gọi từ Hanamichi "Chúc mừng anh đã giải nghệ, cáo già!"

"Hừm." Khóe miệng Rukawa không khỏi nhếch lên.

"Khi nào anh về?"

"Đến sân bay Yokohama vào trưa ngày kia."

"Hả? Vậy thì em sẽ không có thời gian để đón anh!" Hanamichi nghe có vẻ thất vọng.

"Không sao."

"Được rồi... trận đấu sắp bắt đầu, em không nói với anh nữa, tạm biệt."

"Ừm, em cúp máy đi."

Rukawa đợi Hanamichi cúp điện thoại, đặt tay lên khung cửa sổ, cuối cùng thưởng thức cảnh đêm của bờ biển New York, gió tháng tư thổi tung mái tóc đen bồng bềnh của hắn. Lúc này, điện thoại lại vang lên, Rukawa thấy ID người gọi là Sendoh Akira, liền kết nối "Có chuyện gì vậy?"

"Rukawa, tôi đã xem truyền hình trực tiếp, chúc mừng."

"Ừm."

"Tôi không gặp Sakuragi, chẳng phải cậu ấy đã đến New York để xem sao?"

"Em ấy đang ở giữa mùa giải và không thể đi."

"Vậy. . . Cậu ấy thế nào?"

"Rất tốt—này, anh có phải khá quan tâm đến em ấy không?" Rukawa nói với giọng điệu khó chịu.

"Ha ha ha, " Sendoh cười nói, "Không phải hai người ở bên nhau... gần mười lăm năm sao? Tôi không muốn làm hỏng phong cảnh. Bất quá, nam nữ còn không thể duy trì yêu xa lâu như vậy, rất đáng ngưỡng mộ."

"Không có gì." Rukawa nói, hắn thật sự nghĩ như vậy, hắn không biết người khác yêu đương như thế nào, hắn và Hanamichi cũng không gặp khó khăn trở ngại gì, chỉ là bình lặng ở bên nhau, rồi những năm tháng này dần trôi qua.

Năm đó Rukawa và Hanamichi cùng học tại Đại học Thể dục Thể thao Kanagawa, họ nhanh chóng gây chấn động giới bóng rổ Nhật Bản, được chọn vào đội Kanagawa, sau đó dẫn dắt đội Kanagawa giành chức vô địch giải chuyên nghiệp quốc gia, cuối cùng được chọn vào đội tuyển quốc gia.

Vào đêm trước khi tốt nghiệp đại học, Hanamichi và Rukawa đã tham gia dự thảo NBA, và cuối cùng đã được Golden State Warriors và New York Knicks lựa chọn. Ở Knicks, Rukawa dần dần chuyển sang vị trí hậu vệ ghi điểm vì khác biệt về thể chất của người da vàng với người phương Tây. Hắn chăm chỉ tập ném bóng, xử lý bóng và cướp bóng, cuối cùng trở thành nòng cốt của đội, dẫn dắt Knicks đến chức vô địch NBA. Hắn cũng trở thành một ngôi sao NBA thực sự và được chọn vào Đại sảnh Danh vọng NBA. Mặt khác, Hanamichi chưa bao giờ quen với cuộc sống ở Hoa Kỳ và đã chọn trở về Nhật Bản sau một thời gian ngắn ở lại với Warriors, tiếp tục chơi cho đội Kanagawa.

Chuyện là như vậy, Rukawa và Hanamichi bắt đầu một mối quan hệ yêu xa kéo dài gần mười năm. Khi mùa giải NBA kết thúc, Rukawa bay về Nhật Bản, rõ ràng nói là để cống hiến cho đất nước, nhưng thực chất là để đồng hành cùng Hanamichi. Đã... mười năm rồi. Yêu xa quả thực rất buồn, Rukawa từng ước có thể ở bên Hanamichi mỗi ngày, thậm chí còn cãi nhau vì Hanamichi không muốn đến Mỹ. Giờ đây, ước nguyện được ở bên nhau sắp thành hiện thực nhưng Rukawa lại lúng túng không biết sau khi rời bỏ bóng rổ, hắn còn có thể làm gì nữa? Hanamichi bây giờ cũng là một ngôi sao bóng rổ hạng nặng ở Nhật Bản, không thể ở bên hắn cả ngày, Hanamichi bận thì phải làm sao đây?

"Ha..." Sendoh tựa hồ thay Rukawa thở dài, "Ba mươi tuổi đã giải nghệ, thật sự là đáng tiếc."

"Tôi bị thương, tôi không thể làm gì được." Lý do giải nghệ của Rukawa là ở vòng loại trực tiếp năm ngoái, Rukawa bị một đối thủ nặng 200 kg giẫm lên và bị gãy khớp xương bàn chân.

"Khi nào cậu về, tôi ra sân bay đón cậu, chắc Sakuragi không có thời gian đón cậu, tôi có chuyện muốn nói với cậu, sau đó đi đón Sakuragi, cùng nhau ăn cơm."

"Được."

"Khi nào cậu về?"

"Buổi chiều ngày mai."

"Xong chuyện là trực tiếp về nhà?"

"Không, tôi đi Long Island, đội tổ chức tiệc chia tay cho tôi ở đó, lần này tôi không thể vắng mặt."

...

Trong lúc trò chuyện, chiếc xe chạy đến Long Island và dừng lại trước một biệt thự sang trọng, âm nhạc tiệc tùng sôi động vang cả một góc trời, các cầu thủ Knicks đang hút xì gà và cười đùa phóng đãng với bạn gái hoặc gái mại dâm cao cấp trong vòng tay. Rukawa vừa định cúp điện thoại, Sendoh bên kia ngăn lại, nghiêm túc nói với hắn "Đây là thời khắc cuối cùng, cậu nhất định phải kiên trì."

"Anh nghĩ tôi là ai." Rukawa nói một cách thờ ơ.

Rukawa vừa bước ra khỏi cửa xe, những người tụ tập trên bãi cỏ của biệt thự đã ồ lên reo hò "Nhân vật chính đến rồi!" Đồng đội quen thuộc nhất của Rukawa ôm chầm lấy hắn "Đây là bữa tiệc cuối cùng, cuối cùng thì cậu cũng đến."

Rukawa vẫn chưa biết làm thế nào để đáp lại sự nhiệt tình phóng khoáng của người Mỹ, vì vậy hắn chỉ gật đầu. Thấy Rukawa không thoải mái, đồng đội của hắn cười nói "Yên tâm, hôm nay tôi sẽ không ép phụ nữ với cậu. Chúng tôi đã biết cậu không giỏi chuyện ấy, cậu chỉ cần tìm một nơi yên tĩnh để ở một mình là được."

"Chơi với chúng tôi đi," một đồng đội khác ôm cổ Rukawa và xoa đầu hắn, chân thành nói "Cậu và bạn trai nhỏ của cậu nên có một khoảng thời gian vui vẻ và bắt đầu một cuộc sống mới."

Lúc này, những đồng đội khác cũng xúm lại một chỗ, tất cả đồng đội đều nâng ly sâm panh trong tay hướng về phía hắn "Chúc mừng!"

Rukawa cũng nâng ly rượu sâm panh trong tay về phía họ, sau đó uống hết chỉ trong một ngụm, đây là lúc hắn thực sự coi những người đồng đội ồn ào này như những người bạn. Sau khi nói chuyện với đồng đội, Rukawa tìm một ban công yên tĩnh để lặng lẽ uống rượu và hút thuốc.

Dưới ảnh hưởng của huấn luyện viên huyền thoại NBA "Cardinal" Auerbach, các cầu thủ NBA có thói quen hút xì gà, và Jordan là một người mê xì gà cuồng nhiệt. Nhiều năm trước, Rukawa đã lo lắng rằng Hanamichi sẽ có những thói quen xấu, nhưng hắn không bao giờ nghĩ rằng cuối cùng mình lại là người hút thuốc và uống rượu. Hắn không phải rất giống người phụ nữ đó sao? Mặc dù Rukawa thường không chạm vào những thứ này vì chức năng thể chất.

Bầu trời đêm chuyển sang màu vàng, và trời bắt đầu sáng. Tiếng nhạc và tiếng ồn gần như làm sập mái nhà cuối cùng cũng dần lắng xuống, Rukawa bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, đầu gật gật, gần như ngủ thiếp đi, hắn không để ý rằng có một người lặng lẽ đẩy cánh cửa của ban công ra rồi bước tới, quỳ xuống trước mặt Rukawa, vuốt ve chân hắn như cung kính một vị thần. Rukawa đột nhiên tỉnh lại, đá người đàn ông ra, nhíu mày "Làm gì vậy?"

Người đàn ông không nói, nhưng ánh mắt cuồng nhiệt mà cậu ta nhìn Rukawa đã nói lên tất cả, cậu ta ở đây là vì hắn, và khi nhìn thấy Rukawa ngồi một mình trên ban công, cậu ta đã rất vui mừng. Cậu ta thở hổn hển, ngồi xuống ôm lấy đôi giày da của Rukawa mà gặm.

"Tsk." Rukawa bực bội đạp lên mặt cậu ta để khiến cậu ta ngừng lại, và đứng dậy.

Rukawa liếc nhìn người đàn ông, một cậu bé da trắng điển hình, mặc một chiếc áo phông đỏ bó sát và quần bò cắt xén. Khi Rukawa lần đầu đến đất nước này, hắn đã bị phân biệt đối xử bởi những người da trắng như vậy, và bây giờ một người như vậy sẵn sàng liếm chân hắn... Đây là điều mà Hanamichi sẽ không bao giờ làm.

Rukawa là một siêu S, và hắn rất thích bắt nạt người khác, nhưng Hanamichi lại thích tình dục thân mật và nhẹ nhàng, điều này khiến ham muốn tình dục của Rukawa thường không được thỏa mãn. Và cậu bé da trắng này, bất kể Rukawa làm gì, cậu ta sẽ vui vẻ chấp nhận nó, phải không? Nhưng không được. Hắn thực sự không quan tâm đến những người khác ngoài Hanamichi.

Trước đó là ông ngoại sau đó là mẹ hắn, Rukawa cũng dần cảm thấy có lẽ cuộc sống cô độc vốn dĩ là định mệnh của hắn, Hanamichi là khả năng duy nhất của hắn, và Rukawa không muốn mất đi cậu. Nhưng điều này không có nghĩa là Rukawa ép buộc bản thân vì không muốn lặp lại sai lầm của mẹ mình, mà là hắn thực sự khác với mẹ mình, và hắn không cảm thấy thú vị khi quậy phá. Hắn đã sống một cuộc sống yên bình và không thể tìm ra lý do để phá hỏng tất cả. Bên cạnh đó, dụ dỗ Hanamichi chấp nhận làm M đã là một loại khoái cảm tột đỉnh, nghĩ đến Hanamichi, mọi thứ khác đều trở nên buồn tẻ.

Cái kia là một suy nghĩ thoáng qua trong đầu Rukawa, sau khi đứng dậy, hắn rời khỏi ban công, rời khỏi biệt thự, bắt xe đi đến sân bay.

Sau khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Yokohama, Rukawa tìm thấy xe của Sendoh và lên xe. Sendoh nhìn đồng hồ "Sakuragi chắc thi đấu xong rồi."

Rukawa gật đầu, lấy điện thoại di động ra gọi cho Hanamichi, sau khi kết nối, là giọng nói vang dội của Hanamichi, Sendoh không nghe thấy Hanamichi nói gì, cuối cùng Rukawa nói "Hiểu rồi" và cúp điện thoại.

"Làm sao?" Sendoh hỏi.

"Một đồng đội của em ấy bị bong gân. Em ấy lo lắng và đã đến bệnh viện... Chúng ta đến bệnh viện đón em ấy."

"Được."

Trên đường đi đến bệnh viện, Sendoh nói với Rukawa "Chuyện tôi muốn nói với cậu chính là nhà chính, cậu không phải từng nói sớm muộn gì cũng sẽ mua lại sao? Hiện tại cậu đã về nước, tôi nghĩ đã đến lúc."

Không ngờ, Rukawa nói "Để cho anh, tôi không muốn nữa."

"Đừng như vậy... tôi giảm giá 20% cho cậu được không?"

"Tại sao anh lại muốn bán nó như vậy?"

Sendoh thành thật nói "Gia đình tôi muốn hoàn toàn rút lui, sau này nghiêm túc kinh doanh bất động sản, giữ lại nhà chính cũng vô dụng, muốn bán cho người khác cũng không được. Dù sao, ông của cậu cũng được chôn cất ở đó."

Rukawa nói "Tôi đã mua một nơi ở mới."

"Nơi nào?"

"Vẫn là Kanagawa. Tôi đã nghĩ về ông ngoại của mình," Rukawa nói, "Đến lúc đó, tôi sẽ đi cùng Hanamichi để mang những cây hồng đến nhà mới. Những thứ khác, anh muốn bán cho ai thì tuỳ, tôi không có vấn đề gì."

"Được, " Sendoh gật đầu, sau đó nói "Những thứ này... Tôi không nghĩ cậu lại thích."

Rukawa nói "Hanamichi thích những thứ này. Em ấy đã nhiều lần nói rằng em ấy muốn có một khu vườn."

Sendoh cảm nhận sâu sắc rằng mình đang được phát cơm chó, vì vậy anh đã thay đổi chủ đề và nói điều gì đó sẽ không khiến anh cảm thấy bản thân quá cô đơn.

Trong khi nói chuyện, họ đã đến bệnh viện, Sendoh đậu xe ở bãi đậu xe của bệnh viện, một lúc sau Hanamichi đi ra ngoài, mặc dù bây giờ đã là ngôi sao bóng rổ nhưng cậu vẫn mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, quần kaki sáng màu và mang giày thể thao Nike. Cậu nhìn quanh cửa khu nhà điều trị ngoại trú, Sendoh bấm còi, Hanamichi đi về phía chiếc xe. Cậu mở cửa xe, vừa ngồi xuống băng ghế sau đã kêu lên một tiếng "Khát nước quá, có nước không?"

Rukawa lấy một chai nước đóng chai đưa lại cho Hanamichi, cậu nhận lấy, uống hai ba ngụm rồi thở dài "Sống rồi."

"Em thắng à?" Rukawa hỏi.

"Tất nhiên là em thắng! Và trong trường hợp không có tiền đạo, em đúng là một thiên tài!" Hanamichi đắc thắng nói.

"Ha ha ha. . . " Sendoh không nhịn được cười ra tiếng.

"Anh cười cái gì, Sendoh?"

Sendoh cười đủ rồi nói "Cậu nhiều năm như vậy một chút cũng không thay đổi."

"Tôi căn bản không biết anh khen hay là chửi." Hanamichi không cam lòng nói.

"Đương nhiên là khen rồi." Sendoh khởi động xe, lái ra khỏi bệnh viện, "Muốn ăn cái gì?"

"Anh bao sao?" Hanamichi hỏi Sendoh.

"Ừm."

"Vậy thì tùy ý!" Hanamichi đỡ lưng phụ lái, cùng Rukawa thảo luận "Nhà hàng kaiseki mà em đã ăn trước đó có khá nhiều quy tắc, nhưng ăn rất ngon đúng không?"

Rukawa gật đầu "Em muốn ăn cái gì cũng được."

"Này, này, nếu ăn đồ miễn phí thì cũng nên khiêm tốn chút, được chứ? Cậu định giết tôi đấy à" Tuy rằng Sendoh nói như vậy, nhưng anh vẫn thành thật đi ăn ở địa điểm mà Hanamichi đã chọn.

Trong bữa tối, Rukawa nói với Hanamichi về việc trồng cây hồng, Hanamichi rất sốt ruột, lập tức nói "Còn đợi ngày mai làm gì? Chiều nay nếu không có việc gì thì đi ngay chiều nay!"

"Đừng lo," Rukawa nói, "Anh có việc phải làm vào chiều nay."

"Có chuyện gì vậy?"

"Sau này em sẽ biết." Rukawa nói.

"Được." Hanamich nghĩ thầm, dù sao cũng là công việc của Rukawa, cậu cũng không quá để ý.

Ngày hôm sau, thời tiết thật tuyệt vời, bầu trời trong xanh và mùa xuân ấm áp. Rukawa và Hanamichi bắt taxi đến nhà chính, và những người làm vườn được thuê đã đợi sẵn ở đó. Mặc dù Rukawa không muốn ông của mình bị chạm vào, nhưng việc bứng cây vẫn cần sự trợ giúp của chuyên gia. Cây hồng đã trở nên cao lớn và mạnh mẽ dưới sự chăm sóc cẩn thận của Hanamichi và Rukawa trong những năm qua, bây giờ khi mùa xuân đã đến, những bông hoa vàng ẩn hiện trong những chiếc lá rộng. Đầu tiên Rukawa tìm một nơi, đào ra một chiếc bình ngọc, mở nắp bình ngọc ra, Hanamichi cũng đi đến xem, bên trong là giấy chứng nhận tốt nghiệp cấp 2 của Rukawa, sau này là bằng tốt nghiệp cấp 3, giấy chứng nhận tốt nghiệp đại học, và nhiều thứ khác như các loại huy chương.

"Em rất nhớ anh, " Hanamichi cười nói, "Cây này chúng ta trồng đã nhiều năm như vậy."

"Cũng chừng ấy năm em ở bên cạnh anh." Rukawa nói.

Hanamichi đỏ mặt, khó chịu cúi đầu "Đồ cáo hôi, không sợ bị người ta nghe thấy sao."

Rukawa mỉm cười, đặt mọi thứ trở lại trong chiếc bình ngọc và ra hiệu cho các công nhân bắt đầu làm việc. Họ đào rễ của những cây hồng và mang chúng đến chiếc xe tải đậu dưới chân núi, và lái chiếc xe tải đến ngôi nhà mới của Rukawa và Hanamichi.

Rukawa ngồi lên yên xe đạp được mang đến, chỉ vào yên sau nói "Lên đi, anh chở em."

"Ông chú ba mươi tuổi, xin hãy lượng sức." Hanamichi nói như vậy, nhưng vẫn ngồi vắt vẻo trên chiếc yên sau của Rukawa.

Lúc đầu có hơi khó khăn, nhưng Rukawa đã nhanh chóng lấy lại thăng bằng một cách dễ dàng. Ôm eo Rukawa, cậu nghĩ đến cảnh khi Rukawa đón cậu từ bệnh viện bằng xe đạp hồi trung học, khi ấy cũng gần như thế này. Lúc đó vô tình ôm hắn cảm thấy rất xấu hổ, nhưng hiện tại bọn họ đã phát triển thành mối quan hệ công khai ôm ấp. Thật khó có thể tưởng tượng một cái ôm khi ấy lại thay đổi toàn bộ cuộc đời cậu.

Còn Rukawa, người đang chở Hanamichi, nhìn khung cảnh đang nhanh chóng vụt qua xung quanh mình, và nhớ lại khoảng thời gian khi hắn chuyển ra khỏi nhà của ông ngoại. Khi đó, hắn một mình xông vào màn đêm dày đặc với hành trang đơn giản nhất, tương lai đầy lo lắng và rủi ro, nhưng sau này, vì có Hanamichi tồn tại, và vì có Hanamichi ở bên cạnh, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn. Bây giờ hắn sắp chuyển đến một nơi ở mới, và sắp bắt đầu một cuộc sống mới đầy những điều chưa biết, và lần này hắn có Hanamichi ở bên cạnh, và hắn mong chờ những điều chưa biết, dù là tốt hay xấu. Dù là cùng Hanamichi huấn luyện, chăm sóc cuộc sống của Hanamichi hay cùng nhau đi du lịch thì đều rất thú vị, nhưng Rukawa không hiểu sao trước khi trở về nước hắn lại bối rối đến thế.

"Chúng ta đến rồi." Rukawa dừng xe trước cổng ngôi nhà mới của mình.

"Đây..." Hanamichi xuống xe, nhìn thấy cây hồng dựa vào cửa hàng rào trên xe đẩy trước cửa, hình như cậu hiểu ra điều gì, nhưng cậu không chắc lắm.

"Đây là nhà mới của chúng ta." Rukawa đi tới chỗ Hanamichi, vòng tay ôm lấy cậu nói.

Hanamichi nhìn căn nhà gỗ và sân vườn mới toanh trước mặt, hốc mắt đỏ hoe, nhưng vẫn cố chấp nói "Cáo hôi, anh còn không cùng em thảo luận! Nếu như em không thích nơi này thì sao? Ngoài ra, anh có đang đánh giá thấp em không? Em là một thiên tài bóng rổ. Em có khả năng để mua chỗ này, vì vậy anh không cần phải đưa nó cho em."

Vào ngày sinh nhật của Hanamichi, Rukawa đã tặng một món quà nhỏ, sau đó nói rằng sẽ mất vài ngày để nhận được món quà lớn hơn, và hóa ra là thế này.

"Anh biết em có thể mua được. Đây là nguyện vọng của anh. Em không thích sao?"

Hanamichi nói "Em không nói không thích."

"Tốt rồi, chúng ta trước tiên trồng cái cây đi."

"Ừm."

Rukawa dạy Hanamichi mở khóa tổ hợp, sau khi cửa mở ra, hai người cùng nhau dùng xe đẩy chở cây hồng đến vườn, sau đó cẩn thận trồng cây theo những lưu ý mà thợ vườn đã dạy. Cây hồng sau khi được trồng đã lặng lẽ đứng ở một góc vườn, nó đang canh giữ ngôi nhà của họ như một vị thần hộ mệnh.

Rukawa và Hanamichi ngồi trên mặt đất dưới bóng cây hồng, Rukawa lấy ra một túi tài liệu và đưa cho Hanamichi một tờ giấy. Hanamichi nhìn thấy đó là một tờ đơn xin nhận con nuôi, yêu cầu Rukawa Kaede nhận Sakuragi Hanamichi làm con nuôi. Hôn nhân đồng giới không được công nhận ở Nhật Bản vào thời điểm đó, vì vậy các cặp đồng giới thường nhập gia theo cách này. Hắn đã điền vào phần thuộc về Rukawa.

"Còn cái này." Rukawa đưa cho Hanamichi một tờ giấy khác, đó là một tờ di chúc có công chứng, trên đó viết rằng nếu Rukawa chết thì toàn bộ tài sản thừa kế sẽ thuộc về Hanamichi. "Còn cái này nữa, nhưng cái này chỉ có hiệu lực nếu em trở thành con nuôi của anh."

Rukawa đưa cho Hanamichi tờ giấy cuối cùng, đó là bảo hiểm nhân thọ, nếu tính mạng của Rukawa xảy ra chuyện gì, Hanamichi sẽ nhận được một khoản bồi thường rất lớn. Hóa ra chiều qua Rukawa bận là vì những thứ này.

"Hanamichi, hãy để anh là một thành viên trong gia đình em. Kỳ thực trên đời này có câu nói kéo thẳng một người đàn ông xuống nước là rất không có đạo đức. Lúc đó anh không hiểu. Những mong muốn của anh khiến em đau khổ quá nhiều. Những bất bình và đau khổ lẽ ra em không đáng phải chịu đựng. Bây giờ anh phải thừa nhận rằng nếu không có anh, em đã có con và sống một cuộc sống bình thường và hạnh phúc. Em phải là người cha tốt nhất trên đời. Về chuyện này, anh luôn có lỗi, anh biết em luôn khao khát một gia đình êm ấm, nhưng anh đã chạy theo thành công của bản thân, bỏ mặc em một mình ở Nhật Bản. Anh sẽ dùng mọi thứ để bù đắp cho em, và anh cũng muốn nhận nuôi một đứa bé làm con của chúng ta, nhưng anh biết những điều đó cũng không thể bù đắp cho sự mất mát của em."

Con cáo Rukawa nói năng không được hay lắm, có vẻ như đang cầu hôn nhưng những gì hắn nói chẳng có ý nghĩa gì cả. Hanamichi không khỏi thở dài, nhưng mắt mũi đã đỏ bừng "Cáo... Mấy câu nói gì đó thật phiền phức, nói không được thì nói ít đi, em cũng không biết anh áy náy ở chỗ nào. Thay vì lo lắng về nó những thứ đó, tốt hơn hết là thay đổi tính khí của anh đi, ông chú."

"Em thì trẻ hơn anh chắc?"

"Anh..."

Hanamichi không nói gì, bởi vì cậu biết hiện tại mình nói nhất định sẽ gây nên cãi vã, nhưng bây giờ không phải lúc cãi cọ. Cậu cầm bút và viết tên mình từng nét một vào cột "Con nuôi" của đơn đăng ký. Thật ra thì cậu đã biết cách thức này từ lâu, nhưng điều này không hay ho lắm, với tư cách là con nuôi, cậu sẽ phải đổi họ.

"Nếu thay đổi họ trên hộ khẩu, em có thể thay đổi họ của mình, nhưng em sẽ không thay đổi công khai."

"Đương nhiên." Rukawa cũng cho rằng không cần thiết, Sakuragi Hanamichi là Sakuragi Hanamichi, không cần phải thay đổi dù chỉ một từ hay một nét.

Sau khi điền vào đơn đăng ký, Hanamichi tìm thấy một tờ giấy trắng và viết di chúc của riêng mình để trao toàn bộ tài sản thừa kế cho Rukawa.

"Còn về phần bảo hiểm..." Hanamichi xé mấy tờ giấy thành từng mảnh, "Quên đi. Bố của Yohei mua bảo hiểm nhân thọ, sau đó Yohei ngã bệnh. Em thấy thật là xui xẻo."

Rukawa không hề phản đối, ở Mỹ cái gì cũng phải có bảo hiểm, tính cách của Hanamichi không nên hứng thú với những thứ như vậy.

Sau khi làm xong, Hanamichi và Rukawa dựa vào cây hồng nhìn tài liệu trong tay, Hanamichi nói "Với những thứ này, mối quan hệ của chúng ta dường như còn sâu đậm hơn nhiều cặp đôi."

Rukawa gật đầu.

"Anh có nghiêm túc về việc nhận nuôi một đứa trẻ?"

Rukawa nói, "Rất nghiêm túc."

"Quá ngoài ý muốn, em đã tiếp nhận anh vĩnh viễn sẽ không thích trẻ con, nhưng bây giờ anh làm em rất mong chờ, anh nhất định phải có trách nhiệm."

Suy đoán của Hanamichi là chính xác, Rukawa thực sự không có tình yêu với trẻ con, bản thân hắn lớn lên trong một gia đình không trọn vẹn. Nhưng nếu là vì Hanamichi, nếu có thể nhìn thấy Hanamichi làm cha, hắn rất vui lòng.

Rukawa ôm Hanamichi và nói, "Anh sẽ có trách nhiệm."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top