Chap 16: Công việc bán thời gian là không đủ

Hanamichi ngủ gật khi giáo viên đang giảng bài, và thức dậy vào giờ giải lao trước tiết học cuối cùng. Cậu lấy sổ tay và máy tính ra để tính toán. Cha mẹ của Yohei cũng đang mượn tiền ở khắp mọi nơi và họ đã chấp nhận sự giúp đỡ của Hanamichi, bởi vì Hanamichi và họ về cơ bản là một gia đình, và nếu Hanamichi xảy ra chuyện gì, gia đình Yohei dù có phá sản cũng sẽ giúp cậu.

Sau khi chuông báo vào tiết học cuối cùng vang lên, giáo viên dạy Hóa chậm rãi đi vào, thầy giáo ngồi vào trên bục giảng, mở một quyển tạp chí ra, nói với mọi người hôm nay là giờ tự học. Cậu học sinh ngoan lập tức lộ ra vẻ mặt chán ghét, còn Hanamichi thì lặng lẽ nắm chặt tay "May quá!"

Bởi vì Hanamichi cho dù có vắng mặt thì giáo viên hóa cũng chẳng buồn quan tâm đến cậu, nên sau khi thu dọn cặp sách, Hanamichi khom lưng lẻn ra cửa sau, quả nhiên giáo viên không để ý.

Sau khi trốn đi, Hanamichi đến công trường làm việc, cuối tuần cậu thường đến đây, công trường bất cứ lúc nào cũng cần người, hơn nữa đây cũng là địa bàn của bọn xã hội đen, bởi vì công trường bình thường không tuyển trẻ vị thành niên.

"Hanamichi, hôm nay nhóc cũng tới sao?" Các chú lau mồ hôi và mỉm cười chào Hanamichi.

"Ừm, chào chú Chuột và chú Trâu!" Tài năng đặt biệt danh của Hanamichi sẽ không bị chôn vùi ở bất cứ đâu.

Các chú mỉm cười và không bận tâm đến cậu. Sau khi làm việc tại công trường cho đến giờ tan học, Hanamichi nhận lương trả theo ngày và đến làm việc tại cửa hàng tiện lợi sầm uất nhất trong khu phố.

Hanamichi đang bận rộn như ong ở quầy tính tiền thì nhìn thấy một vài học sinh từ trường học gần đó mặc áo thi đấu và cầm bóng rổ bước vào, họ lấy một vài chai nước uống thể thao và đến quầy thanh toán hóa đơn.

Hanamichi cúi đầu đóng gói đồ uống thể thao, khóe mắt liếc nhìn quả bóng rổ trong tay bọn họ, nhớ tới cảm giác chạm vào bóng rổ và tiếng quả bóng lọt vào lưới, không khỏi cảm thấy ngứa ngáy. Nếu có thể, cậu không muốn từ bỏ bóng rổ chút nào, nhưng có rất nhiều thứ không phải cứ muốn là được.

Cáo bây giờ có lẽ đang luyện tập với đội bóng đi? Cậu cũng biết gần đây tâm trạng hắn không tốt, bọn họ đã lâu không làm tình, Rukawa mỗi ngày về đến nhà đều thấy Hanamichi ngủ gật, cho dù nghĩ đến cũng không nỡ làm cậu khó xử.

Thực ra thì cậu cũng cảm thấy hơi có lỗi sau một thời gian dài. Hanamichi muốn nói rằng Rukawa có thể làm bất cứ điều gì hắn muốn miễn là đừng đánh thức cậu. Nhưng cậu quá xấu hổ để nói điều đó, và ngay cả khi cậu nói ra, Rukawa chắc chắn sẽ không đồng ý. Vì vậy, hiện tại trong câu lạc bộ bóng rổ, cả đàn anh và đàn em đều phải chịu áp lực cực kỳ thấp của Rukawa.

Sau khi đám học sinh rời đi cũng là lúc đến giờ tan tầm, và một nhóm nhân viên văn phòng mới lại đến. Hanamichi bận rộn cả buổi, cuối cùng cũng tan làm. Hanamichi đang định thay đồng phục, thì một người bước vào và lấy một hộp bento teriyaki Fat Niu đến thanh toán, sau đó nghe thấy người đàn ông đột nhiên nói "Cháu không phải Hanamichi sao?"

Hanamichi ngẩng đầu lên, nhìn một hồi, cuối cùng cũng hiểu ra "Chú?"

Người trước mặt cậu vẫn mặc bộ vest màu tím và áo sơ mi hoa, chú ấy là người của hội Shodo, người đã cứu Rukawa và sau đó mua lại căn hộ, đồng thời là em họ của bố Hanamichi, chú Yatou. Họ nhận nhau vào ngày hôm đó, nhưng kể từ đó thì không còn liên lạc.

"Cháu đang làm gì ở đây, làm thêm?"

Hanamichi gãi đầu "Dạ."

Chú béo híp mắt "Cháu thiếu tiền à?"

"Không, không." Hanamichi lắp bắp khi nói dối.

"Nếu như cháu có tâm sự gì, cứ nói với chú, dù gì chú vẫn là người thân của cháu."

Hanamichi ngây thơ đã bị những lời nói của ông chú béo dụ dỗ mà nói ra sự thật, cậu nói với ông chú về việc cần tiền chữa bệnh bạch cầu cho người bạn tốt của mình.

"Đứa trẻ này..." Ông chú béo hoàn toàn cảm động, trên đời này còn có đứa trẻ trong sáng tốt bụng như vậy sao? "Nếu cháu cần tiền, chú sẽ cho cháu mượn."

"Thật sao?..." Hanamichi còn chưa nói hết đã nhận ra, "Chú không chỉ cho mượn đơn thuần đúng không?"

"Chú cũng không thể làm gì được," ông chú béo nhún vai, "Dù sao đó cũng là tiền mà các anh em vất vả mới có được. Tiền lãi năm phần trăm, và trả mười ngày một lần."

Hanamichi lắc đầu "Quên đi."

Cậu ngày nào cũng làm việc bán thời gian cộng với số tiền mà cha mẹ Yohei dành dụm được cũng chỉ đủ để Yohei chi tiêu hàng ngày trong bệnh viện, thật sự không cần gánh thêm khoản nợ này. Nếu là cậu trước kia, có lẽ sẽ mượn, bởi vì cậu là người đến đâu hay đến đó. Nhưng giờ cậu đã ở bên Rukawa, người sống một cuộc sống nghiêm túc và luôn tính toán trước sau. Cậu nghĩ tốt hơn hết là nên giữ khoảng cách với loại người không có điểm mấu chốt này.

"Vậy nếu cần, hãy đến chỗ chú bất cứ lúc nào." Người đàn ông đặt tiền bento và danh thiếp lên máy tính tiền. Hanamichi bỏ tiền vào máy tính tiền, vứt danh thiếp, thay quần áo và vội vã đến chỗ làm tiếp theo, câu lạc bộ nam.

Ba giờ sáng, Hanamichi vẫn chưa về nhà, Rukawa đã ngủ say nhưng vẫn để đèn cho cậu ở phòng khách. Hanamichi đi tắm và lặng lẽ vào phòng ngủ nằm xuống. Rukawa nằm nghiêng quay lưng về phía cậu, hơi thở đều đều, Hanamichi nhìn khuôn mặt say ngủ của Rukawa một lúc, hôn nhẹ lên má hắn rồi ôm lưng Rukawa chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau là cuối tuần, Hanamichi cuối cùng cũng có thể ngủ nướng và đến công trường lúc chín giờ. Nhưng đến tám giờ, tiếng điện thoại chói tai từ phòng khách truyền đến, Hanamichi khó khăn mở mắt ra, đứng dậy nghe điện thoại.

"Xin chào, tôi là Sakuragi." Hanamichi cau mày xoa xoa thái dương. Cậu nhìn thấy một đĩa bánh bao hấp trên bàn ăn, nhưng trong nhà không có ai. Rukawa có lẽ đã đến sân bóng rổ công cộng để tập bóng rổ sau khi hấp bánh bao đông lạnh. Bây giờ là cuối tháng 5 và vòng loại cấp quận cho cuộc thi quốc gia đã bắt đầu.

"Hanamichi, là chú." Là bố của Yohei, "Có người hiến tủy phù hợp với Yohei rồi!"

Tin tức tốt này lập tức quét sạch cơn buồn ngủ của Hanamichi, cậu nhảy dựng lên, mừng rỡ nói "Thật tuyệt!"

"Ha ha, mọi người đều rất vui, không nghĩ tới sớm như vậy."

"Vâng, thật tuyệt!"

"Ừm, ngày mai tiến hành ca cấy ghép... Bác sĩ gọi chú, chú cúp máy đây."

"Hừm... khoan đã chú, chi phí phẫu thuật cấy ghép có đủ không?"

Bố Yohei thở dài và nói "Hanamichi, đừng lo lắng về điều đó, chú sẽ làm việc chăm chỉ, Hanamichi... cháu là một cậu bé ngoan, cháu đã cho đi quá nhiều..." Ông nghẹn ngào khi nghe cậu nói.

Hanamichi nghe vậy liền trở nên lo lắng, cậu biết bố Yohei đã mua một hợp đồng bảo hiểm nhân thọ, người thụ hưởng chính là Yohei, một trong những nguyên nhân khiến cậu làm việc chăm chỉ như vậy là vì sợ bố Yohei nghĩ quẩn "Chú! Cháu biết chỗ nào có thể lấy tiền, chú chờ tin vui của cháu!"

"Hanamichi, cháu làm gì, Hanamichi..."

Hanamichi không thèm xỏ giày vào, cậu mang dép lê chạy đến cửa hàng tiện lợi nơi cậu làm việc, mở cửa xông vào, thở hổn hển hỏi cô gái thu ngân "Rác hôm qua đâu rồi?"

Cô gái sửng sốt trước người con trai tóc đỏ có khuôn mặt dữ tợn, đờ đẫn trả lời "Đã bị xe rác lấy đi lâu rồi."

"Vậy sao?..." Hanamichi xoay người nhìn quanh cửa hàng tiện lợi, gãi đầu gãi tai muốn tìm cách, nhưng ánh mắt lại vô tình liếc qua, lướt đến đáy tủ bên trong quầy thu ngân, chỗ đó có một tấm thẻ.

"Đó là cái gì?" Hanamichi hỏi.

"Một tấm danh thiếp, sáng nay tôi thấy nó vứt dưới đất, tôi dùng nó để kê chân tủ." Cô gái đáp.

"Cái đó là của tôi, cô có thể trả lại cho tôi được không?" Hanamichi bình thường đối với phụ nữ rất khách sáo.

"Đương nhiên!" Cô gái cúi người rút danh thiếp ra, đưa cho Hanamichi. Hanamichi nhìn thấy đó là danh thiếp của chú Yotou. Cậu cầm danh thiếp và chạy đến bốt điện thoại công cộng, lục túi, tìm thấy hai đồng xu, bỏ vào và gọi cho chú Yotou.

Hanamichi cắt ngang và nói, "Cho cháu mượn tiền, lãi năm phần trăm, phải không? Cháu hứa với chú."

"Được! Hiện tại có thể tới lấy."

Hanamichi nhìn thấy địa chỉ ghi trên danh thiếp ở gần đó nên chạy thẳng đến. Sau khi Yohei ngã bệnh, Hanamichi đã chú ý đến những thông tin liên quan nên biết chi phí cấy ghép tủy xương là bao nhiêu. Chỗ ở của ông chú được gọi là "Văn phòng XX", Hanamichi đến văn phòng của chú Yotou, bước lên cầu thang hẹp và bẩn thỉu, vừa bước vào cửa đã thấy chú Yotou đang ngồi sau bàn làm việc của ông chủ.

Trước mặt cậu là một vali tiền, bên cạnh là một hợp đồng cho vay. Hanamichi không thèm để ý đến đám xã hội đen mặc áo sặc sỡ hút thuốc, uống rượu, đánh bài ở phía bên kia phòng làm việc, cậu đi thẳng đến bàn làm việc của ông chú, đếm tiền, xem hợp đồng cho vay rồi ký tên. Lăn dấu vân tay khi cậu cảm thấy rằng không có vấn đề gì. Hanamichi quanh năm tiếp xúc với những người như vậy, cậu biết mình phải cẩn thận, cậu đã cẩn thận xác nhận số tiền và lãi suất của hai hợp đồng cho vay.

Người đàn ông gác chân lên bàn, hút một điếu thuốc cười nói "Có cần phải đề phòng chú như vậy không? Dù gì chú cũng là người giám hộ của cháu."

Hanamichi nhíu mày nghĩ nghĩ, hình như có chuyện như vậy. Cha của Hanamichi qua đời khi cậu học năm đầu tiên ở trường trung học cơ sở và cha mẹ cậu không có họ hàng thân thiết, vì vậy quyền giám hộ Hanamichi được giao cho người em họ của cha cậu sống cùng phố. Nhưng người đàn ông này ngay cả tang lễ của cha cậu cũng không tham gia, trực tiếp vào tù, nếu không nhắc tới, Hanamichi căn bản sẽ không nhớ.

"Thật xin lỗi," Hanamichi đóng vali tiền lại, gấp một trong những hợp đồng vay tiền và đút vào túi quần, "Bây giờ cháu phải đi cứu người giám hộ thực sự của mình."

Đầu tiên, Hanamichi gọi điện và nói với gia đình Yohei về vấn đề này để trấn an họ, sau đó đến bệnh viện để thanh toán hóa đơn bằng vali tiền mặt. Trên đường đi, mọi người đều ngó nghiêng, nhưng Hanamichi không sợ bị người khác cướp. Đầu tiên, không ai tin rằng một thanh niên đi dép lê và quần jean bạc màu lại có nhiều tiền như vậy, ngay cả khi ai đó nghĩ đến chuyện đó, thì họ vẫn phải cân nhắc bởi vẻ ngoài của Hanamichi.

Hanamichi vừa cầm vali tiền mặt đến khoa nội trú để thanh toán hóa đơn, nhân viên hành chính của khoa nội trú nhìn thoáng qua đã biết đó là từ vay nặng lãi, nhưng họ cũng không ngạc nhiên, vì hàng năm có rất nhiều người làm việc này.

Sau khi thanh toán thành công, Hanamichi cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, đưa hợp đồng vay cho bố mẹ Yohei xem, họ gật đầu, tuy lãi cao, ba người làm lụng vất vả nhưng vẫn trả được, mấu chốt là Yohei được bình an.

Ca phẫu thuật của Yohei diễn ra rất suôn sẻ, mặc dù phải dùng thuốc ức chế suốt đời nhưng cậu đã khỏe lên từng ngày, năng lượng được cải thiện và hai má đã có sắc hồng. Sau ca phẫu thuật cấy ghép, Yohei được xuất viện sau khi được theo dõi trong một tháng, mặc dù Hanamichi vẫn tiếp tục làm nhiều công việc mỗi ngày nhưng tâm trạng của cậu đã khác.

Vào thứ bảy này, Rukawa có một trận đấu vào buổi sáng, vì vậy hắn nhanh chóng kết thúc buổi tập và ăn sáng với Hanamichi. Hanamichi ngai ngấu nghiến thức ăn, thay quần áo lao động và chuẩn bị đi ra ngoài.

Rukawa nhìn thấy mặt trời tháng sáu rực rỡ bên ngoài cửa sổ "Em nghỉ ngơi đi," Rukawa nói "Hôm nay anh đi làm thay em."

Hanamichi đang thay giày, nghe vậy lắc đầu cười nói "Thôi đi, con cáo ốm yếu này... Hơn nữa, không phải còn thi đấu sao?"

"Đối thủ không có thực lực. Có thể thắng mà không có anh." Rukawa nói.

Hanamichi đổi giày đứng lên, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Rukawa, trong lòng ấm áp, cậu dịu giọng nói "Không sao, hiện tại Yohei mỗi ngày đều tốt lên, em cũng không có mệt mỏi."

Nói xong Hanamichi rời đi, khi đến công trường, sau khi đùa giỡn với các chú, Hanamichi tập trung vào công việc của mình, cậu đang xếp gạch thì nghe thấy có vài người đi qua trò chuyện.

"Đến rồi, thế nào, đã đủ ấn tượng chưa?"

"Thật ra......"

"Nếu anh ký hợp đồng ngay bây giờ, giá thuê sẽ chỉ bằng 60% giá thị trường."

Hanamichi ngẩng đầu lên, nhìn thấy vài người mặc âu phục, đi giày da đội mũ bảo hộ đi tới, trong số đó, người đang rao bán hùng hồn chính là ông chú béo — hóa ra tòa nhà mà Hanamichi đang xây dựng thuộc sở hữu của ông ta. Ông chú liếc nhìn cậu khi đi ngang qua, rồi quay đi và tiếp tục rao bán.

Khi mặt trời càng lúc càng lên cao, cũng đã gần trưa, Hanamichi tìm một bậc thềm ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm hộp do Rukawa làm, tuy rằng không ngon chút nào nhưng dù sao cũng được nấu chín, còn có nhiều rau và thịt. Lúc này, ông chú đi tới, lấy tờ quảng cáo của tòa nhà văn phòng che nắng, hỏi Hanamichi "Cháu dạo này thế nào?"

"Không tốt lắm," Hanamichi vừa nói vừa gặm đùi gà, "Nếu tiền lương có thể được trả nhiều hơn thì tốt biết mấy."

Ông chú cười không đáp, giả vờ tiếc hùi hụi nói "Thấy người như cháu ở đây xếp gạch chú rất đau lòng."

Hanamichi gắp một miếng thịt bò và nhai nó từ từ trong miệng, xem ông chú béo biểu diễn. Thấy cậu không trả lời, ông chú ngập ngừng nói tiếp "Vào văn phòng chú làm việc thì tốt hơn, thằng đệ cũ của chú đỡ súng cho chú mà chết, chỉ còn một chỗ trống mà thôi. Đến đó, cháu không cần phải làm các công việc khác, tiền gốc và tiền lãi sẽ được trừ trực tiếp vào lương, và chú sẽ trợ cấp cho cháu hàng tháng."

"À... để cháu suy nghĩ đã."

"Được rồi."

Sau khi ông chú rời đi, Hanamichi ăn xong hộp bento của mình, nằm trên bậc thềm lấy hộp bento làm gối và bắt đầu nghỉ trưa. Nếu cậu đến loại văn phòng đó, vậy thì... cậu hoàn toàn là xã hội đen, phải không?

Hanamichi lấy mu bàn tay che ánh nắng chói chang, nghĩ đến bóng rổ, gần hai tháng rồi cậu không đụng đến nó. Cậu thực sự sẽ phải hoàn toàn từ bỏ con đường này? Mặc dù nhiều người nói rằng đi vào thế giới ngầm thực sự phù hợp với cậu, còn Rukawa nói cậu cố giữ lấy quả bóng rổ, nhưng nói thì dễ hơn làm.

Hanamichi nhớ lại giấc mơ mà cậu từng có, được NBA lựa chọn, nhận được chiếc cúp vô địch, được vỗ tay và vinh danh... thật quá tuyệt vời. Hanamichi nắm chặt tay về phía mặt trời, nhưng chỉ là khoảng không trống rỗng.

Mỗi ngày cắm mặt làm 12 tiếng lao động nặng nhọc so với từ bỏ giấc mơ và gia nhập thế giới ngầm để phô trương sức mạnh và ăn đồ nóng...

Phải nói rằng những điều kiện mà ông chú đưa ra quả thật rất dễ khiến người ta động tâm, và nó không phải là một khoản tiền nhỏ. Đây rõ ràng không phải là một sự lựa chọn khó khăn. Hanamichi lấy mu bàn tay che mắt — vậy thì đừng nghĩ đến bóng rổ, chỉ cần cáo hôi, đó là cuộc sống của chính cậu, vì vậy không có gì phải áy náy.

"Sakuragi, mày muốn ngủ đến bao giờ? Đến giờ làm việc rồi, nhanh xếp gạch đi!"

Người quản đốc từ xa hét lên. Hanamichi lấy mũ bảo hộ che mặt, nằm bất động tại chỗ ngủ, không thèm để ý đến ông ta. Quản đốc hung hăng đi tới "Mày làm sao vậy."

"Ông tới vừa đúng lúc, trả tiền lương hôm nay cho tôi, tôi nghỉ việc." Hanamichi uể oải nói.

"Hả? Mày đang làm gì vậy?"

Hanamichi bỏ mũ bảo hộ khỏi mặt, nheo mắt nhìn quản đốc và nói "Làm ông chủ của ông, tôi sẽ làm xã hội đen."

Những lời này có sức thuyết phục đặc biệt với Hanamichi, trên thực tế, kể từ khi Hanamichi bắt đầu làm việc, cậu đã nhận được lời mời gia nhập từ nhiều băng đảng địa phương, và cuối cùng cậu cũng dấn thân vào con đường này. Vẻ mặt của quản đốc lập tức trở nên khó coi, nhưng ông ta không dám trả lời, ngoan ngoãn rời đi để giải quyết tiền lương cho Hanamichi.

Hanamichi cười đắc thắng và tiếp tục ngủ với chiếc mũ bảo hộ của mình, đó là một trong những lợi ích của việc trở thành một tay xã hội đen. Sau khi nhận được tiền lương, Hanamichi đi đến bốt điện thoại công cộng và gọi cho chú Yotou "Cháu làm cho chú, nhưng chú phải đồng ý với ba điều kiện."

Điều kiện của Hanamichi là cậu phải tiếp tục đi học, học hết cấp 3, sau giờ học mỗi ngày đến văn phòng làm việc, bây giờ coi như là thời gian thực tập. Việc những tên côn đồ trên đường phố nơi cậu sống bước vào thế giới ngầm sau khi tốt nghiệp cấp 2 hoặc cấp 3 là điều rất bình thường, nhưng theo nhận thức của Rukawa, không chỉ cấp 3, mà ngay cả đại học cũng là bắt buộc. Cậu cũng không tránh khỏi bị tác động. Rốt cuộc, cậu vẫn nghi ngờ về việc trở thành xã hội đen, nếu cậu vẫn chơi bóng rổ, cậu có thể trốn học một cách vui vẻ, nhưng bây giờ cậu bắt đầu tiến vào thế giới ngầm, điều này khiến Hanamichi không muốn rời khỏi khuôn viên trường cho lắm.

Đương nhiên Hanamichi cũng cùng Rukawa nói qua chuyện này, Rukawa dù sao cũng là Rukawa, cho dù trong lòng không vui cũng sẽ không nói ra, hắn cũng chưa bao giờ mạnh mẽ can thiệp vào lựa chọn cuộc sống của Hanamichi, huống chi Hanamichi bây giờ không còn quá mệt mỏi, cậu về nhà lúc chín giờ mỗi ngày, thậm chí còn sớm hơn một chút so với thời gian Rukawa tập bóng, cậu sẽ chuẩn bị bữa tối và cùng nhau ăn cơm khi Rukawa về, thậm chí còn mát xa cho Rukawa trước khi đi ngủ.

Một đêm, trong lúc mát xa, Rukawa hỏi Hanamichi "Em làm gì ở đó, có nguy hiểm không?"

Hanamichi ấn cánh tay đang căng cứng của Rukawa, không cần suy nghĩ mà nói "Không nguy hiểm, chỉ là những công việc như in ấn, sao chụp, quét ảnh mà thôi. Thực ra, bọn xã hội đen không đánh nhau hàng ngày. Bọn họ chỉ quản lý tiền bạc và đàn em là chính."

"Đã ai nói em hút thuốc hay uống rượu chưa? Lần nào về em cũng toàn mùi khói và rượu".

"Cũng đành thôi, bọn họ là một đám xã hội đen chính hiệu, đều hút thuốc, uống rượu, đánh bạc... Nhưng anh yên tâm, em sẽ không theo bọn họ, em vẫn luôn thấy mùi thuốc lá và rượu rất khó chịu. Em không hiểu tại sao một số người lại nghiện nó!"

Rukawa nhớ tới Yoko, một người nghiện thuốc lá và rượu nặng, người đã trả lời câu hỏi tương tự của Rukawa "Tất nhiên mùi vị không ngon, nhưng thuốc lá và rượu sẽ khiến người ta quên đi mọi muộn phiền và căng thẳng." Sống trong môi trường đó cả ngày, sẽ sớm nhiễm những thói hư tật xấu.

Hanamichi xoa xoa da đầu Rukawa, nhẹ giọng hỏi "Còn anh, cuộc thi thế nào?"

"Ngày mốt sẽ là trận thứ ba của vòng tính điểm. Chúng ta nhất định phải thắng."

"Ừm" Hanamichi nghe nói đội bóng rổ vẫn thắng liên tiếp mà không cần đến mình, tâm trạng có chút hỗn loạn, "Nhân tiện, ngày mốt đến lượt em trực ở văn phòng, nếu có kết quả thì nhớ gọi đến báo cho em biết."

"Được."

"Số điện thoại là..." Hanamichi muốn nói cho Rukawa số điện thoại, nhưng lại nghe thấy tiếng thở đều đều, Rukawa đã ngủ thiếp đi. "Đồ cáo hôi chết tiệt, người ta còn muốn làm cái kia!" Hanamichi khẽ mắng, nhưng đương nhiên không đủ lớn để đánh thức cáo, cậu nhẹ nhàng đắp chăn cho Rukawa, bản thân cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ngày mốt là chủ nhật, Hanamichi đến văn phòng trực, cậu nói là trực, nhưng không có việc gì làm, chỉ là phòng có chuyện khẩn cấp. Hanamichi nằm trên sô pha da xem phim hoạt hình " Yu Yu Hakusho" trên TV, ngủ khi buồn ngủ và gọi đồ ăn khi thức dậy. Làm trùm xã hội đen cũng tốt, cậu có thể yên tâm làm trùm xã hội đen, không ai cằn nhằn cậu. Hanamichi gọi đồ ăn mang về của Burger King cho bữa tối, ăn xong bốn cái burger thịt bò, Hanamichi liền ngủ thiếp đi, mơ hồ cảm thấy có người mở cửa bước vào, đột nhiên nhảy dựng lên "Ai vậy?!"

Người nọ khéo léo giơ hai tay lên "Là tôi!"

Hanamichi dụi dụi mắt, cuối cùng cũng nhìn rõ ràng, người này mặc một bộ đồ thủy thủ, tóc dài đến eo, là một nữ sinh trung học. Hanamichi nhìn cô luôn cảm thấy có chút quen mắt, cô cũng cảm thấy như vậy. Cô nhìn Hanamichi một cách cẩn thận và nói "Chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa? Cậu sống ở đường nào?"

Hanamichi gãi đầu "Đường Katasekaigan."

"Tôi cũng từng ở đường Katasekaigan!" Nữ sinh cấp ba đột nhiên nhớ tới, "Cậu là Hanamichi?"

Hanamichi cũng nhớ ra, gần như cùng lúc nói với cô "Chị Seiko!"

Seiko là hàng xóm cũ của Hanamichi, lớn hơn Hanamichi một tuổi và ngày thường đều chăm sóc cậu rất chu đáo. Trước khi học trung học, Hanamichi đã luôn mong chờ người chị này, mặc dù cậu thích rất nhiều cô gái nhưng nỗi nhớ người con gái này của cậu rất sâu sắc. Nhưng ông trời thích trêu ngươi, Seiko đã thầm yêu Rukawa ở trường bên cạnh, vào ngày Rukawa tốt nghiệp, cô đến tỏ tình với hắn, tình cờ để Hanamichi chứng kiến ​​toàn bộ quá trình, Hanamichi cũng đánh nhau với Rukawa để rồi mọi chuyện tiến triển như hiện tại. Sau đó, bố của Seiko ra tù và mang theo mẹ con cô đến nơi khác, khi đó Hanamichi đang ở trong bệnh viện nên không từ biệt cô. Dù chỉ mới hai năm ngắn ngủi nhưng họ đã thay đổi rất nhiều kể từ đó, chẳng trách không thể nhận ra nhau. Hanamichi cắt tóc còn Seiko vô tư với mái tóc vàng bù xù cũng được duỗi thẳng với màu đen dịu dàng. Seiko ôn hòa cười với Hanamichi, kéo cậu ngồi xuống ghế sô pha.

"Không ngờ lại gặp em ở đây, nghe Yohei nói sau này em chơi bóng rổ đúng không?"

Hanamichi trong lòng có chút chua xót, nhưng vẫn cười nói "Xảy ra nhiều chuyện, em rốt cuộc vẫn làm xã hội đen."

"Vậy à? Chị rất muốn xem vận động viên Hanamichi."

"Hì hì," Hanamichi chỉ lúng túng cười cười, "Sao chị lại tới đây?"

Cô cười nói "Đồ ngốc này, em vẫn không biết à? Người bố mới ra tù của chị là chủ chỗ này."

"Hả?!" Hanamichi sửng sốt hồi lâu mới ý thức được, "Thì ra chị là con gái của chú béo?"

"Đúng."

"Vậy chúng ta coi như là họ hàng? Chú Yotou là em họ của cha em, không, vậy sao chị không phải họ Sakuragi?"

"Bởi vì chị lấy họ của mẹ, đồ ngốc."

"Ha ha, chúng ta là hàng xóm lâu như vậy, kỳ thật cũng giống người nhà." Hanamichi cười nói, "Thế giới này thật nhỏ."

"Không có gì lạ. Khu chúng ta sống từng là một ngôi làng, những người đến đó ít nhiều đều có quan hệ huyết thống."

Seiko vừa nói chuyện với Hanamichi vừa đi đến tủ rượu của bố mình lấy một chai rượu rum và hai chiếc ly, sau đó trở lại sô pha ngồi xuống rót rượu, hỏi Hanamichi "Em uống được bao nhiêu?"

Hanamichi vội vàng xua tay "Em không uống."

"Tên xã hội đen nào mà không uống rượu? Dù sao sớm muộn gì cũng phải uống, sớm từ bỏ phản kháng thì tốt hơn."

Seiko rót rượu vào ly còn lại mà không có bất kỳ lời giải thích nào. Hanamichi khó khăn lắm mới có thể từ chối một cô gái, cậu cầm chiếc cốc đưa lên chạm môi, giả vờ nhấp một ngụm rồi đặt lên bàn cà phê. Dù sao bây giờ chỉ có đèn phòng tắm được bật, văn phòng khắp nơi tối om, Seiko chỉ quan tâm đến việc uống rượu một mình, không có ý định để tâm đến Hanamichi, cô vừa uống vừa tán gẫu với cậu, hỏi thăm về những thứ khác nhau ở Katasekaigan. Mấy người vô gia cư còn ở con sông gần đó không? Chuyện gì đã xảy ra với con mèo hoang đen trong công viên hay gì đó. Chẳng mấy chốc Seiko đã hơi say, cô nói nhiều hơn và tiếng cười của cô trở nên không kiềm chế được.

Hanamichi nhận lấy cốc rượu từ tay cô "Đừng uống nữa, chị say rồi, em gọi chú béo tới đón chị."

"Chị không muốn!" Seiko dùng sức lắc đầu, "Chị bởi vì cùng ông ta cãi nhau mới bỏ đi, mỗi lần cãi nhau, chị đều ngủ ở chỗ này, ông ta có một đêm yên tĩnh cũng vui vẻ."

"Tại sao lại cãi nhau?"

"Bởi vì..." Seiko đột nhiên lộ ra vẻ mặt vô cùng bi thương, "Em có biết người đỡ ​​súng cho bố chị mà chết không?"

Hanamichi gật đầu.

"Đó là bạn trai của chị," Seiko che mặt bắt đầu nức nở, "Chị trách ông ta dẫn anh ấy đến nơi nguy hiểm như vậy, cũng trách chị không biết điều."

"Chắc chị buồn lắm." Hanamichi hiểu nỗi đau của Seiko, nếu Rukawa có chuyện gì xảy ra, cậu e rằng bản thân cũng không chịu nổi.

"Hanamichi..."

Seiko nằm trong lòng Hanamichi không nói gì bắt đầu khóc, Hanamichi nhẹ nhàng kéo người ra, muốn rời khỏi người đang khóc mà không làm phiền cô. Tuy nhiên, Seiko nhạy cảm cảm nhận được sự phản kháng của Hanamichi, đã lâu rồi, lần đầu tiên có một người đàn ông sẵn sàng lắng nghe cô một cách nghiêm túc và an ủi cô, cô không muốn rời xa sự dịu dàng này.

"Em có thích chị không?"

Hanamichi cau mày, dừng lại và nhìn Seiko. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt của Seiko điểm một vệt ửng hồng yểu điệu đến đau lòng, mái tóc đen bù xù càng tôn thêm vẻ đẹp mong manh của cô. Cô là mẫu phụ nữ mà Hanamichi thích, thanh tú dịu dàng, nhìn một cô gái như vậy dường như có thể nhìn thấy hình ảnh gia đình ấm áp xinh đẹp một thời của Hanamichi. Hanamichi đã từng rất thích cô, nhưng bây giờ dường như cảm giác đó đã rất xa vời, thay vào đó, nghĩ đến cảm giác trẻ con lúc đó sẽ cảm thấy rất ngại ngùng và xấu hổ.

"Thật xin lỗi, không được rồi," Hanamichi nghiêm túc nói, "Em đã có người mình thích rồi, chúng em đang hẹn hò."

Seiko xấu hổ cắn môi, ngồi thẳng dậy, vuốt tóc nói "Chị mới phải nói lời xin lỗi, say xỉn còn nói những lời kỳ quái như vậy, quên đi."

"Chà, em sẽ quên thôi. Nhân tiện... chị không còn thích Rukawa sao?"

"Em nói ai?" Seiko lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

"Rukawa, chị đã thổ lộ với cậu ấy."

Kết quả là cả hai bên liên quan đều đã quên (Rukawa chắc hẳn đã quên), nhưng Hanamichi thì nhớ rất rõ. Seiko xoa xoa cái đầu nặng trĩu, đột nhiên nhớ tới mình đã làm cái gì, vừa xấu hổ vừa ngại ngùng "Trời ạ, chị làm ra chuyện như vậy... Lúc đó chị bị ngốc sao? Đưa cốc cho chị, chị phải uống và quên đi."

"Chị thích Rukawa thì đâu có ngốc. Rukawa có rất nhiều người thích." Hanamichi nhịn không được phản bác.

"Lúc đó chị thật sự trẻ con và không biết gì," Seiko che mắt lại, "Cậu ấy chưa bao giờ để ý đến chị, lại đối xử tệ với chị, cho nên chị càng vì thế mà thích cậu ấy nhiều hơn, còn cho rằng cậu ấy như vậy thật đẹp thật ngầu,... lúc đó còn quá nhỏ không hiểu chuyện gì......"

"Đúng vậy."

Hanamichi phát hiện ra rằng các cô gái càng lớn thì càng đồng tình với cậu. Tất nhiên Rukawa đối với cậu rất tốt và dễ thương, nhưng thái độ của hắn đối với các cô gái thực sự khiến Hanamichi cũng không thể chịu đựng được, nhưng vẫn còn rất nhiều cô gái tiến tới, điều này thực sự gây nhiều phiền nhiễu.

Hanamichi nghĩ về điều này, và thấy rằng Seiko đã say và bắt đầu làm loạn, cậu cảm thấy để cô ở lại đây một đêm là không tốt, vì vậy cậu đã gọi chú Yotou đến đón. Sau khi chú Yotou đến đón Seiko, Hanamichi cất rượu, nằm trên ghế sô pha một lúc, nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, đột nhiên rất nhớ Rukawa - vì vậy Hanamichi chuồn về nhà, ở trường, cậu luôn trốn học bất cứ khi nào cậu muốn. Nơi nào có kỷ luật, Hanamichi càng lười kiềm chế bản thân.

Bây giờ là mười một giờ tối, Rukawa lẽ ra đã ngủ say, Hanamichi dùng chìa khóa mở cửa, vừa tra vào ổ khóa liền nghe thấy tiếng bước chân, cửa bị kéo ra, Rukawa đứng ở trong nhà, vẻ mặt kinh ngạc "Tại sao em lại về?"

'Là vì nhớ anh nên chạy về gặp anh', nhưng khi đối mặt với hắn, Hanamichi lại không thể nói ra lời thật lòng được, "Anh muốn em đi làm chuyện xấu sao?"

Rukawa chán nản đảo mắt, xoay người bước vào phòng, ngồi xuống bàn ăn, tiếp tục ăn hoa quả. Mỗi khi Rukawa ăn trái cây, hắn phải gọt vỏ và cắt thành từng miếng, đặt chúng vào đĩa thủy tinh và ăn bằng nĩa trái cây.

Hanamichi thay giày đi vào, rửa sạch một quả táo, gặm vài miếng để tiêu tan cảm giác béo ngậy của món burger thịt bò lúc tối, ngồi đối diện với Rukawa, cậu vừa gặm quả táo, vừa nói "Anh còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"

"Nhớ." Rukawa nói.

"Vậy anh còn nhớ cô gái tỏ tình với anh ngày đó không?"

"Anh nhớ chuyện gì đã xảy ra. Em vì chuyện đó mà đánh nhau với anh, nhưng anh không nhớ gì về người phụ nữ đó."

Hanamichi nói thật với hắn "Cô ấy thực ra là con gái của chú béo. Cô ấy từng là hàng xóm của em và sống sát nhà Yohei. Hôm nay cô ấy đến văn phòng và tỏ tình với em."

"Cái gì?" Rukawa cuối cùng cũng ngừng ăn trái cây.

Nhìn thấy bộ dạng của Rukawa, Hanamichi vui mừng khôn tả, đắc thắng nói "Đương nhiên là em kiên quyết từ chối, còn nói với cô ấy rằng em đang hẹn hò."

"Vậy sao." Nghe được cậu trả lời của Hanamichi, Rukawa tiếp tục ăn trái cây.

"Chỉ vậy thôi?"

"Em nhất định sẽ chọn anh."

Rukawa vừa ăn trái cây vừa nói, giọng điệu như đang nói một sự thật rất bình thường. Hắn thừa nhận rằng nếu Hanamichi chọn Haruko hoặc người phụ nữ cậu gặp trên xe điện, hắn thực sự sẽ cảm thấy thất vọng, nhưng họ còn không có khả năng thì những người khác, bất kể giới tính, sẽ không thể vượt qua hắn.

Hanamichi nhai táo không biết nói gì, người yêu lo lắng được mất đương nhiên khiến cậu đau lòng, nhưng người yêu tự tin rằng cậu chỉ yêu mình hắn cũng khiến cậu không nói nên lời.

Rukawa đợi Hanamichi ăn xong táo mới tiến lên hôn cậu, hôn thật lâu, sau đó Rukawa ôm lấy Hanamichi, cười nói "Hoa đào có vị táo."

Hanamichi mím môi "Anh thật phiền phức."

Rukawa lại hôn Hanamichi, ôm cậu đứng dậy. Rukawa thích làm tình trong phòng ngủ, nhưng Hanamichi thích sáng tạo, cậu ngồi trên bàn ăn, vòng chân qua eo Rukawa và kéo hắn. Trong khi hôn hắn, cậu bắt đầu cởi nút áo sơ mi trắng của Rukawa, rồi thô bạo xé toạc quần jean và quần lót của mình. Họ không có thời gian để cởi quần áo nhẹ nhàng, Rukawa vội vàng mở khóa quần và bôi trơn, sau đó đưa vào cơ thể Hanamichi.

Lần này họ làm tình rất mạnh bạo, Hanamichi điên cuồng rên rỉ nói "Mà... Anh chưa... nói cho em biết... hôm nay... Shohoku có thắng không?"

Những giọt mồ hôi chảy dài trên mái tóc và bộ ngực trắng nõn của Rukawa, Rukawa nói "Tất nhiên là anh đã thắng. Em nghĩ người đàn ông của em là ai?"

"Thôi đi, anh... đủ sức sao, con cáo yếu đuối?" Hanamichi cố ý khiêu khích hắn.

Rukawa liếc nhìn Hanamichi, và trực tiếp nhấn cậu xuống bàn ăn, và không thả cậu ra cho đến khi Hanamichi khóc lóc cầu xin hắn tha thứ.

Xong xuôi, hai người khoác tay nhau nằm trên ghế sô pha, thản nhiên xem chương trình TV, khi phỏng vấn một người qua đường là nhân viên ngân hàng, Rukawa chợt nghĩ ra một chuyện "Nhân tiện, anh quên nói cho em biết." Hắn vươn tay, từ trong cặp sách treo sau ghế sô pha lấy ra một quyển sổ tiết kiệm, đưa cho Hanamichi.

"Đây là cái gì?" Hanamichi mở sổ tiết kiệm, nhìn thấy một số tiền rất lớn được chuyển vào, tóm lại là mấy con số 0. Cậu lập tức nghĩ tới, "Không phải bán nhà chính đó chứ?"

Rukawa gật đầu.

"Còn mộ của ông ngoại anh thì sao?" Hanamichi run rẩy hỏi.

Rukawa nói "Anh đã bán nó cho gia đình Sendoh cùng với ngọn núi, gia đình họ vẫn luôn muốn nhà chính, vậy thì hãy đưa nó cho họ. Anh đã nói với Sendoh về ông ngoại, và anh ta hứa sẽ chăm sóc ông."

Trước đó Rukawa đã nói với Hanamichi rằng hắn và Sendoh là họ hàng, Hanamichi cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng vẫn nghẹn ngào "Dù sao em cũng không cần nhiều tiền như vậy."

"Phần còn lại anh sẽ giữ, sớm muộn gì anh cũng sẽ mua lại." Rukawa ngữ khí rất kiên định, hắn vẫn luôn không muốn bản thân thua kém Sendoh.

"Yên tâm đi, bố mẹ Yohei là người tốt, họ nhất định sẽ sớm báo đáp anh." Hanamichi nói.

"Cái đó không thành vấn đề." Rukawa nói, hắn biết mối quan hệ giữa Hanamichi và nhà Yohei, trong khoảng thời gian này, hắn biết mình không nên như vậy nhưng vẫn không khỏi ghen tị. Cậu có khác gì con dâu của nhà Yohei không?

"Đương nhiên không thể thờ ơ!" Hanamichi tuy rằng cười nói, nhưng có thể thấy được cậu rất nghiêm túc. Cậu nói xong, một lúc sau mới ngáp một cái "Buồn ngủ quá, đi ngủ đi?"

"Em không trở lại làm việc sao?"

"Đương nhiên không cần!" Hanamichi nói, "Em bây giờ không nợ ông ta nữa, về đó làm gì, ai cũng nói em thích hợp làm xã hội đen, nhưng em một chút cũng không thích... Em muốn quay lại câu lạc bộ bóng rổ, không có thiên tài, Ryota và những người khác phải làm như thế nào?"

Rukawa cười nhẹ và gật đầu. Hắn hôn lên má Hanamichi, sau đó ôm chặt Hanamichi, ngửi thật sâu mái tóc đỏ của cậu, thở dài nói "Hoan nghênh trở về! Cố lên, Hanamichi, đội bóng không có em chán quá." Rukawa hiếm khi thổ lộ tâm sự yếu đuối như vậy, trái tim Hanamichi rung động, ôm eo Rukawa càng chặt hơn.

Cái nóng của mùa hè đang ngày càng gay gắt, trong căn phòng ngủ oi ả, hai thanh niên ôm nhau ngủ thì nóng lắm, nhưng họ thích như thế này. Niềm hạnh phúc được ôm người mình yêu dễ dàng vượt qua mọi thứ khác.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top