Chap 12: Cuộc sống mùa đông ngọt ngào
Trường trung học Shohoku bắt đầu kỳ nghỉ đông vào ngày 24 tháng 12, khi câu lạc bộ bóng rổ Shohoku trở lại trường vào buổi chiều, tình cờ vừa kịp tham gia lễ bế giảng. Bọn họ dù gì cũng đoạt giải Á quân của Cúp mùa đông mang lại vinh dự cho nhà trường, đương nhiên càng phải tham gia. Sau bốn giờ nghi thức, kỳ nghỉ đông chính thức bắt đầu.
Hanamichi và Rukawa mua nguyên liệu cho bữa tối ở khu mua sắm và trở về nhà. Sau khi vào cửa, Rukawa kéo Hanamichi vừa mới thay giày, và nói với đôi mắt rực lửa "Tao hỏi mày, bây giờ cuộc thi đã kết thúc, mày muốn ở lại đây hay về nhà?"
"Cố ý hỏi," Hanamichi bĩu môi, "Muốn tao đi sao?"
"Không có."
"Tao không thể không chăm sóc cái dạ dày của mày. Đừng quên rằng sẽ có Cuộc thi Quốc gia vào năm tới, Cúp mùa đông và nhiều cuộc thi khác!"
Rukawa ôm Hanamichi và nói "Không liên quan gì đến những thứ đó. Điều tao muốn là mày. Mày có thể nấu ăn hay chơi bóng rổ không quan trọng."
Hanamichi bị sự thẳng thắn đột ngột làm cho choáng váng, sau đó nóng ran khắp mặt, tại sao con cáo này lại luôn chủ động khi ở cùng nhau? Hắn không thể ngừng nói về mấy cái xấu hổ và sến sẩm này, trước đây cậu đâu có thấy hắn như vậy.
Rukawa ôm lấy Hanamichi, ngay sau đó hô hấp trở nên hỗn loạn, vì vậy nói "Đi tắm đi."
"Ừm."
Họ cùng nhau tắm trong bồn tắm như thường lệ, Hanamichi nhận ra rằng bồn tắm của Rukawa lớn hơn của khách sạn, đủ cho hai người, và căn hộ của Rukawa, cậu nên nói thế nào... liệu lắp bồn tắm lớn như vậy có phải vì mục đích này là chính không? Mấy chữ "thu hút các cô gái" được thể hiện khắp nơi, cậu nhớ Rukawa từng nói rằng căn hộ được ông ngoại mua cho - chẳng lẽ ý của ông là như vậy?
Hanamichi không khỏi ngượng ngùng hỏi Rukawa, người đang nghịch tóc sau lưng mình "Trước tao... mày... mày... đã... mang người khác tới đây sao?"
"Tất nhiên là không rồi. Từ đầu đến cuối mày là người duy nhất." Rukawa trả lời.
Có lẽ là bởi vì trong phòng tắm nhiệt độ quá nóng, Hanamichi có chút choáng váng. Một người như Rukawa Kaede chỉ có mình cậu. Cậu sung sướng đến độ sợ bị ông trời trừng phạt.
"Còn mày thì sao?" Rukawa dùng ngón tay giữ cằm Hanamichi để khiến cậu phải đối mặt với mình, "Không phải mày đã lăn lộn với mấy cô gái xấu xa đó như mèo động dục khi đang làm chuyện xấu sao?"
Hanamichi nghe xong liền đau đầu "Tên cáo hôi này... Mày bình thường đều nói như vậy về phụ nữ sao? Làm sao có thể nói như vậy về người khác? Thật là xấu xa! Tao nói cho mày biết, mày phải xin lỗi tất cả phụ nữ trên thế giới! Đồ khốn nạn!"
Rukawa thực sự tức giận khi nhìn thấy Hanamichi như vậy, hắn giơ ba ngón tay nửa đùa nửa thật và nói "Tao xin lỗi tất cả phụ nữ... ngoại trừ người phụ nữ đó."
"Vậy còn tạm được." Hanamichi dần dần bình tĩnh lại.
"Thế nào? Nói thật đi, tao đã chuẩn bị tinh thần... nhưng nói rằng tao không ghen một chút nào là nói dối."
"Không." Hanamichi miễn cưỡng thừa nhận. Cậu phải nói rằng tâm lý của một tên đàn ông nổi tiếng và Hanamichi thực sự khác nhau. Rukawa có thể hào phóng thừa nhận rằng hắn chưa bao giờ quan hệ. Hanamichi cảm thấy như nhặt được kho báu. Tuy nhiên, cậu cảm thấy xấu hổ khi phải thừa nhận rằng cậu không có kinh nghiệm, và cậu không muốn Rukawa nghĩ rằng không ai thích cậu.
"Thật thú vị, còn có thể còn zin, mấy người bọn mày trước đây đều là lưu manh." Hanamichi mím môi trắng bệch nhìn Rukawa, thấy hắn tâm tình tốt, còn tưởng rằng hắn đang khen Hanamichi, nhưng Hanamichi nghe như châm chọc. Thầm nghĩ tại sao mình lại thích con cáo hôi này?
Sau khi tắm xong, hôn và vuốt ve trên giường trong phòng ngủ một lúc, tay của Rukawa lần xuống lưng Hanamichi và chạm vào mông của cậu.
Hanamichi đột nhiên mở mắt ra, run giọng nói "Mày... Mày làm gì vậy?"
"Còn làm gì nữa..." Rukawa nói một cách logic, "Chết tiệt."
"Không, không, không!" Hanamichi ôm mông lùi lại, sau khi ở cùng Rukawa, cậu tất nhiên sẽ chú ý đến chuyện nam nữ. Cậu tình cờ nghe được các cô gái trong lớp thảo luận về truyện tranh và tiểu thuyết BL yêu thích của họ. Mặc dù Hanamichi vẫn không hiểu tại sao con gái lại dễ thương như vậy, nhưng Hanamichi đã ghi nhớ nội dung cuộc thảo luận của họ, trong những tác phẩm này, kẻ chủ động ở trên sẽ nhét vào lỗ đít của kẻ nhận ở dưới, không có ngoại lệ!
"Chuyện đó," Hanamichi vừa nói vừa lùi lại, "Đó đều là tưởng tượng của phụ nữ thôi. Trên thực tế, đàn ông và đàn ông, tao không nghĩ họ đều muốn như vậy đâu? Chúng ta đã làm rồi, thật sự không cần thử bất cứ điều gì khác. Không cần!"
"Không thử làm sao biết?" Rukawa biết không dễ dàng khống chế Hanamichi, vì thế hắn lao về phía trước, dùng trọng lượng cơ thể đè lên Hanamichi, đồng thời bóp chặt chất bôi trơn và nhanh chóng bôi nó vào phía sau của Hanamichi.
Hanamichi cảm thấy ớn lạnh ở mông và khóc nức nở, biết rằng mình bất lực. Nếu cậu nghiêm túc chống cự, Rukawa làm sao khuất phục được cậu, chỉ là Rukawa luôn làm chủ và chơi đùa với cậu rất nhiều, bây giờ cậu không thể phản kháng hắn khi ở trên giường.
Rukawa nhẹ nhàng gặm vành tai của Hanamichi, khiến thân thể Hanamichi mềm nhũn thành một vũng nước, sau khi Rukawa chiếm được phần thắng, hắn dùng một giọng rất dịu dàng nói "Ngoan ngoãn cho mày thoải mái."
Hanamichi bĩu môi và nói "Nếu mày làm tao bị thương, tao nhất định sẽ giết mày." Nhưng cậu vẫn phụ lòng Rukawa.
Rukawa lấy thêm chất trơn lên tay, và lần đầu tiên cố gắng đưa vào bằng một ngón tay."Oa... Đau quá, xuống đi, cáo hôi, tao lập tức giết mày!"
Rukawa cũng toát mồ hôi, hắn hôn lên má cậu đang đỏ bừng và nói "Thư giãn đi."
Hanamichi dần dần quen với ngón tay của Rukawa, Rukawa thử đâm vào, hỏi cậu "Cảm thấy thế nào?"
"Tao không thể nói... giống như tao đang đi nặng vậy."
Rukawa đầu đầy hắc tuyến, kiến thức của hắn chỉ giới hạn ở phim khiêu dâm, trong đó người đàn ông thoạt nhìn có vẻ rất hưởng thụ, nhưng kỳ thật bọn họ không vui sao? Ngoài ra, nơi đó cũng không phải chỗ để làm chuyện đó.
Lúc này, Hanamichi ngượng ngùng nói "Mày. . . Mày thử tìm... ờ, tìm... tuyến tiền liệt?"
"Là cái gì?"
"Truyện BL mà bọn con gái lớp tao hay đọc, khi tao đến hiệu sách đọc "Bảy viên ngọc rồng", tình cờ lật xem, hình như nó nói vậy, có thể chạm vào... cái tuyến đó... cái đó là một điểm nhạy cảm."
Hanamichi nói xong xấu hổ chui đầu vào trong chăn, thật sự rất xấu hổ, nếu như biết trước đã dùng vũ lực phản công! Ngay khi Rukawa ngẩng đầu lên, hắn nhớ đến cấu trúc cơ thể của một người đàn ông được đề cập trong lớp sức khỏe thể chất và cảm thấy rằng đây là trường hợp nên làm. Hắn dùng tay kia vuốt ve trán Hanamichi vài cái, nói: "Vậy yên tâm đi, tao đi tìm."
Hanamichi hít một hơi thật sâu để thả lỏng, cảm nhận được những ngón tay xương xẩu của Rukawa đang mò mẫm bên trong vách thịt của mình, khi ngón tay chạm vào một chỗ, Hanamichi không khỏi kêu lên một tiếng rên rỉ. Âm thanh này lọt vào tai Rukawa, hắn co ngón tay lại, tập trung nhấn vào điểm đó bằng vết chai sần sùi trên đầu ngón tay, tiếng rên rỉ của Hanamichi như tiếng chim hót, liên tục lọt ra khỏi miệng.
Rukawa cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn xoay ngón tay quanh Hanamichi và cười nhẹ nói "Thật sự ở đây rồi. Mày rên như phụ nữ vậy."
"Không có, đồ xấu xa!" Hanamichi không biết những lời cậu nói bằng chất giọng hiện tại sẽ chỉ càng làm cho ngọn lửa trong lòng Rukawa bùng lên.
Đúng như dự đoán, Rukawa cắn môi khi bị khiêu khích, và sốt ruột thêm ngón tay thứ hai vào. Hanamichi rất thoải mái, nhanh chóng làm quen với ngón thứ hai. Rukawa cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, và dần dần thêm ngón thứ ba và thứ tư. Cuối cùng, hắn không thể chịu đựng được nữa, và kéo chân của Hanamichi để đẩy nơi cương cứng vào nơi đã được mở rộng của Hanamichi. Hắn thèm khát nhìn chằm chằm Hanamichi "Tao đi vào đây."
Hanamichi nhìn Rukawa đầu tóc và khuôn mặt đẫm mồ hôi, thầm nghĩ mình thích hắn biết bao nhiêu, hai người ở bên nhau vui vẻ biết bao nhiêu, giơ tay khoác lên cổ Rukawa, khẽ cười gật đầu "Ừ."
Rukawa ôm eo Hanamichi, từ từ tiến vào, đương nhiên lúc đầu có chút kháng cự, nhưng hắn từ từ đẩy về phía trước, cuối cùng tất cả đều ở trong cơ thể của Hanamichi.
"A. . . Cáo. . ."
Rukawa nghiến răng không nói gì, tuy rằng rất xấu hổ nhưng cũng phải thừa nhận, hắn không nhịn được muốn xuất tinh sau năm lần đâm, có thể nói là hắn đã vận dụng sự tự chủ mạnh mẽ nhất cả đời mới có thể kiềm chế. Trong tâm trí của hắn đếm tên của các đội bóng rổ NBA để chuyển hướng sự chú ý. Hắn cũng muốn chú ý đến Hanamichi, nhưng hắn không thể, chỉ cần hắn thả lỏng bây giờ, hắn sẽ hoàn toàn xấu hổ.
Nhưng Hanamichi vẫn liên tiếp xúi giục hắn, hai tay cậu lang thang khắp cơ thể Rukawa, thậm chí còn dùng ngón tay cái cào vào ngực hắn.
"Đừng làm loạn," Rukawa nói, "Nói cho tao biết mày muốn gì, nói cho tao nhanh lên." Điều này hầu như không thể đánh lạc hướng hắn.
"Thêm một chút... đi xuống một chút."
Rukawa điều chỉnh góc độ "Ở đây?"
"Chút nữa..."
"Đây?"
"A... Chỗ đó..."
Bây giờ yêu cầu Rukawa phải kiểm soát sức lực của mình thì hơi quá, hắn nhắm vào điểm nhạy cảm của Hanamichi một lúc, sau đó nắm lấy dương vật của Hanamichi lên xuống loạn xạ vài lần khiến cậu xuất tinh khắp bụng, sau đó hắn cũng rùng mình xuất tinh trong cơ thể của Hanamichi.
Cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hắn nhận thấy tim mình đập như trống trận, thở ra một hơi dài rồi nằm xuống bên cạnh Hanamichi. Rukawa nhẹ giọng hỏi "Đau không?"
Hanamichi lắc đầu "Không sao, chỉ là lần sau chúng ta đổi chỗ được không?"
"Đừng nghĩ về nó." Rukawa kiên quyết nói.
Hanamichi cũng không quá để tâm. Cậu dần dần cảm thấy Rukawa phương diện này kỳ thật có chút biến thái, hắn nhất định phải chiếm ưu thế tuyệt đối. Hắn quyết định cho cậu hưởng thụ hay chịu khổ, hắn sẽ không cho phép cậu trở nên không vâng lời. Tuy nhiên, Hanamichi thực sự khoan dung với Rukawa hơn rất nhiều so với những người xung quanh, mặc dù cậu thích cách yêu đương nhẹ nhàng hơn, nhưng vì cậu thích Rukawa, cậu sẵn sàng đáp ứng hắn.
"Tối nay gọi pizza đi, tao thật sự không muốn làm gì nữa." Hanamichi nói.
"Đương nhiên." Rukawa hôn nhẹ lên trán Hanamichi, sau đó bấm điện thoại ở đầu giường.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hanamichi mở mắt ra, Rukawa như bạch tuộc quấn lấy cậu, đầu tựa ở sau gáy cậu ngủ say. Hanamichi khác với Rukawa, cậu là một người không thể nằm im, và nhanh chóng trở nên nóng nảy, cậu nhẹ nhàng tách khỏi Rukawa và ngồi dậy, nhưng cậu chưa kịp ngồi yên, Rukawa, người đang buồn ngủ, đã ngồi dậy, ôm lấy cậu và ngã xuống giường. Sau đó, tay hắn chạm vào nơi mà hắn mới tiến vào ngày hôm qua.
Hanamichi cảm nhận được vật cứng rắn của Rukawa dưới lưng, vội vàng nói "Tao nghỉ ngơi một lát đã, vẫn có chút không thoải mái."
"Không thoải mái à?" Rukawa hỏi với giọng mũi nặng nề.
"Hừ hừ!"
"Để tao xem một chút." Rukawa vừa nói vừa chui vào trong chăn, dùng ngón tay mở ra khe mông của Hanamichi kiểm tra. Hanamichi cảm nhận được luồng không khí nóng bỏng từ hơi thở của Rukawa, và cậu khó có thể không ngâm nga.
"Có vẻ ổn..." Rukawa nói, "Hôm qua tao không dùng nhiều lắm."
"Đồ khốn kiếp!" Hanamichi lại bị những lời vô liêm sỉ này của Rukawa chọc tức.
"Nhưng nếu mày không thoải mái, hãy đợi cho đến khi mày sẵn sàng." Rukawa ra khỏi chăn, ôm Hanamichi và ngủ thiếp đi ngay lập tức.
Hanamichi cảm nhận được nhiệt độ trong lồng ngực Rukawa, trong lòng cũng ấm áp, mặc dù Rukawa lúc bắt đầu là một tên khốn, nhưng ngay từ đầu hắn đã tôn trọng quyết định của cậu... Trời ạ, đây chẳng phải chính là tự vả trong truyền thuyết sao? Tại sao cậu lúc nào cũng nghĩ đến tên khốn này, Rukawa, một tên đàn ông tồi tệ, hắn sẽ không chơi chết cậu đúng không?
Hanamichi nằm trong lòng Rukawa không bao lâu liền đi tắm rửa làm bữa sáng, buổi sáng Rukawa không thể dậy nên Hanamichi phụ trách làm bữa sáng, đổi lại Rukawa chịu trách nhiệm dọn dẹp nhà bếp. Mặc dù nấu ăn rất thú vị, nhưng dọn dẹp lại khiến Hanamichi rất khó chịu, vì vậy cậu rất hài lòng.
Sau khi Rukawa tắm rửa xong, Hanamichi đã làm xong bữa sáng truyền thống của Nhật Bản, đó là cơm với một vài món phụ, bao gồm cá thu đao, tamagoyaki, đậu bắp và súp miso.
Hanamichi vui vẻ nói "Mấy ngày nay tao đã ăn đủ đồ ăn phương Tây ở Yokohama rồi, nay chuyển sang đồ ăn nhẹ Nhật Bản." với một chiếc tạp dề trên ngực.
"Đúng vậy" Rukawa ngồi trên ghế ăn, thấy Hanamichi dọn đồ ăn xong, liền bế cậu đặt lên đùi mình, hôn lên tấm lưng trần của Hanamichi rồi nói "Tao cũng muốn ăn một ít đồ ăn Nhật Bản."
Hắn đưa tay ôm ngực Hanamichi, xuyên qua quần áo và tạp dề, nhìn bóng đen phản chiếu trên màn hình TV trước mặt nói "Tạp dề rớt xuống rồi, nhìn đầu vú của mày kìa."
"Đồ ngốc, đều là lỗi của mày." Hanamichi không tự tin mắng một tiếng, cậu biết bữa cơm này mình ăn không được ngon.
Rukawa mỉm cười, ngay lập tức cởi quần đùi của Hanamichi, cởi nút thắt lưng để giải phóng dương vật đang cương cứng của mình, sau khi bôi đủ chất bôi trơn, hắn trực tiếp đâm vào.
"Tên khốn, mày không mở rộng sao?"
"Tao mới làm ngày hôm qua, hôm nay chưa hồi phục, mày xem, rất thuận lợi."
Rukawa đưa tay vuốt ve gò má của Hanamichi, nâng khuôn mặt đang rũ rượi của Hanamichi lên, bắt cậu xem hai người làm tình trong hình ảnh phản chiếu trên màn hình TV.
Hanamichi không thể nhìn bản thân bị đùa giỡn như vậy, cậu muốn quay đi, nhưng bị Rukawa thu hút, khi làm những điều này, hắn sẽ có biểu cảm rất linh hoạt.
Sau một đêm đút vào, thật sự không còn cảm giác khó khăn, Rukawa nhàn nhã chọc chọc vài cái, đối Hanamichi nói "Chúng ta ăn thôi."
"Làm sao mà ăn được!"
"Mày muốn ăn cái gì cũng được." Rukawa dùng đũa gắp một miếng tamagoyaki đưa đến bên miệng Hanamichi, bị Hanamichi từ chối ăn, hắn nói "Nếu mày không ăn, tao cũng không ăn."
Hanamichi đành phải há miệng nhận miếng tamagoyaki Rukawa gắp, sau đó cầm đũa bắt đầu ăn cơm. Cậu thực sự cảm thấy đói và ăn hết bát cơm trong tư thế khó nói này, cậu ngày càng bị Rukawa dẫn dắt vào thế giới kỳ lạ, không thể quay đầu.
Có lẽ Rukawa không dễ tính như vẻ bề ngoài của hắn, hắn luôn nhai chậm và ăn rất lâu mới xong. Đợi Hanamichi nuốt miếng cơm cuối cùng, hắn đẩy Hanamichi đến bàn ăn, ghì thân trên của cậu lên bàn ăn, còn mình từ đằng sau chuyển động, tỉ mỉ quan sát nơi đang ngậm chặt hắn.
Lần này hắn kéo dài rất lâu, giống như muốn nhấm nháp hương vị mà ngày hôm qua hắn chưa thưởng thức đủ. Hắn bị hơi ấm trong cơ thể Hanamichi làm say mê, cuối cùng không nhịn được xuất tinh vào trong trước khi kịp giúp Hanamichi xuất tinh.
Rukawa phát ra một tiếng rên rỉ tuyệt đẹp, sau đó mở mắt ra, nhìn thấy Hanamichi cũng đang thở dốc, mặc dù dương vật vẫn cương cứng, nhưng trên mặt đất đã tích tụ một vũng chất lỏng màu trắng đục, đây nhất định là tinh dịch của Hanamichi.
"Mày tự chạm vào khi chưa được phép à?" Rukawa nhướng mày nói.
"Đương nhiên không phải! Là. . . Nơi đó... Mày luôn làm bậy, có vài lần cảm thấy rất kỳ quái, sau đó. . . Không tự chủ được chảy ra ngoài..."
"Đúng là mày sẽ xuất tinh chỉ vì bị chơi ở phía sau," Rukawa cười, "đồ vô dụng."
"Này..." Hanamichi cảm thấy xấu hổ, và cậu phản bác lại, "Mày vẫn không biết tao có thể làm tốt như thế nào?! Hãy cho tao một cơ hội! Mày chắc chắn kém hơn tao."
Rukawa không nói nữa, lúc trước chỉ là sờ soạng bên ngoài cơ thể, Hanamichi đã thực sự chứng minh được thực lực của mình, dù sao cậu cũng là một vận động viên có thân hình cường tráng.
Hắn sau khi làm xong liền buồn ngủ, ngáp một cái nói "Ngủ tiếp nhé?"
Hanamichi không còn chút sức lực nào nữa, vì vậy cậu gật đầu.
Rukawa trực tiếp ôm ngang Hanamichi bế đi vào phòng ngủ. Là một người đàn ông, Hanamichi chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ bị đối xử như vậy, nhưng nếu đối phương là Rukawa, điều đó thực sự khiến cậu, một chàng trai thô lỗ, có chút trái tim thiếu nữ.
"Tinh dịch trong người mày không ngừng nhỏ xuống sàn." Rukawa đột nhiên nói.
Hanamichi nhìn một loạt vết bẩn màu trắng trên sàn nhà, và trái tim của cậu như chết lặng."Biến đi, con cáo điên!!!"
Kết quả là hôm nay hai người hầu như không xuống giường, ngủ trưa sau khi tỉnh lại liền tiếp tục làm tình, khi đói thì ăn mấy lát bánh mì nướng, no lại cùng nhau lăn lộn. Vào buổi tối, Hanamichi cuối cùng cũng nấu một ít mì, nhưng lại bị Rukawa bắt gặp trước quầy bếp và tiếp tục tấn công.
Khi đến giờ chuẩn bị đi ngủ, cuối cùng họ cũng đạt đến giới hạn của mình, vì vậy cả hai chán nản chui vào chăn và cùng nhau xem TV. Lễ Giáng sinh từ khắp nơi trên đất nước được chiếu trên TV, Hanamichi ngáp và nói, "Nhắc mới nhớ, sinh nhật của mày đã gần đến rồi."
"Ừm."
"Mày thường trải qua như thế nào?"
"Mỗi năm, tao đi với ông nội đến một biệt thự bên hồ trong một ngày, BBQ, ăn bánh và đốt pháo hoa."
"...Nói gì khác dễ hơn đi, biệt thự ven hồ vẫn còn chứ?"
"Nó đã bị bán bởi người phụ nữ đó."
"Vậy tao sẽ tổ chức theo truyền thống của nhà Sakuragi cho mày, kỳ thật so với tiệc BBQ bên biệt thự cũng không kém hơn là bao."
"Được." Rukawa khẽ hôn lên môi Hanamichi, thầm nghĩ có lẽ hắn là người may mắn, mỗi năm vào ngày sinh nhật đều sẽ có người vì hắn mà làm hết sức mình.
Thời gian trôi nhanh, chẳng bao lâu nữa sẽ đến sinh nhật của Rukawa, mấy ngày nay thời tiết trở lạnh, thời gian hắn và Hanamichi ở trên giường nhiều hơn là ở dưới đất. Nhưng khi Rukawa tỉnh dậy, tấm đệm bên cạnh hắn đã lạnh ngắt. Hắn ngồi dậy, sáng sớm xuất thần khiến hắn cảm thấy như có ảo giác. Chẳng lẽ Hanamichi chưa từng tới đây, tất cả chỉ là một giấc mộng đẹp?
Rukawa mặc vào bộ đồ ngủ, đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Hanamichi mặc tạp dề bận rộn ở trong phòng bếp, nhìn thấy Rukawa cười rạng rỡ "Cáo, sinh nhật vui vẻ!"
Rukawa mỉm cười, đi đến sau lưng Hanamichi, vòng tay qua eo cậu, tựa cằm lên cổ cậu hỏi "Mày làm gì vậy?"
"Món đầu tiên cho sinh nhật của gia đình Sakuragi là mì soba!"
"Soba quá nhạt nhẽo."
"Sinh nhật đương nhiên phải ăn mì, có nghĩa là trường thọ." Hanamichi rất nhanh bưng hai bát mì lên bàn. Mì soba do Hanamichi làm tuy nhạt nhưng lại có mùi thơm quyến rũ, Rukawa ăn hết một bát mì lớn với vẻ hạnh phúc.
Bữa trưa ăn uống thịnh soạn nên ăn sáng xong phải bắt đầu chuẩn bị, Hanamichi phải đi siêu thị mua nguyên liệu trước, để Rukawa yên tâm ở nhà. Khi Rukawa nhìn thấy Hanamichi, thấy cậu mặc một chiếc áo nỉ bên ngoài áo len liền nói "Bên ngoài trời lạnh lắm, mặc thêm vào."
"Không sao, mình đồng da sắt như tao làm sao mà sợ lạnh được?"
Rukawa thở dài "'Mình đồng da sắt' là cái gì... Vận động viên nhìn vậy nhưng lại dễ bị cảm hơn người thường, đợi đã." Rukawa đi vào phòng để đồ, lấy chiếc áo khoác da màu đen có lớp lót bằng len cashmere của mình ra và mặc vào cho Hanamichi "Ít nhất hãy mặc cái này."
"Hả? Dì trong siêu thị sẽ nhìn thấy tao mặc cái này, rất xấu hổ!"
"Hai chúng ta mỗi ngày đều cùng nhau đi siêu thị mua rau... Dì hẳn là nhìn ra manh mối rồi, không có gì đáng xấu hổ."
Hanamichi không còn cách nào khác ngoài việc nhượng bộ, xấu hổ nghĩ, thực sự không dễ dàng để có một mối quan hệ âm thầm, và nó vẫn bị phát hiện. Hanamichi không biết rằng chuyện giữa cậu và Rukawa đã bị đội bóng rổ Shohoku, tòa nhà này và thậm chí cả khu mua sắm nhìn ra.
Những ngày này không phải đi học, Hanamichi nhàn nhã đẩy xe đẩy ra vào siêu thị trước khi đến quầy thu ngân tính tiền. Dì trong siêu thị đẩy kính "Ồ? Hôm nay cháu đến đây một mình sao?"
"Vâng" Hanamichi lắp bắp, hai má ửng hồng, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, "Hôm nay là sinh nhật của cậu ấy." Với mức độ giấu diếm tệ hại của mình, cậu vẫn muốn mối quan hệ của cả hai là bí mật.
"Được, vậy miễn phí mấy cây nến đó cho cháu, và giúp dì chúc mừng sinh nhật cậu ấy."
"Cám ơn dì!" Hanamichi vui vẻ cười nói.
Sau khi Hanamichi thanh toán xong và rời đi, dì nhìn bóng lưng của Hanamichi, và nghĩ đến hình ảnh Hanamichi và Rukawa đứng cạnh nhau, dì không thể không nở nụ cười - thật là một cặp đôi dễ thương và bắt mắt!
Hanamichi đi chợ về và bắt đầu nấu ăn, Rukawa cảm thấy buồn chán và muốn giúp đỡ, nhưng Hanamichi phản đối. Cuối cùng Hanamichi đã làm việc chăm chỉ để nấu bốn món ăn khó, tất cả đều là những món Rukawa thích ăn.
"Cuối cùng... đương nhiên là...," Hanamichi gắp thức ăn trong nồi ra hai đĩa, "Cơm chiên thịt bò, là món Kaede thích nhất!"
'Kaede' Rukawa có cảm xúc lẫn lộn, đây chưa phải là điều hắn muốn nghe nhất.
"Nhắc mới nhớ, ba tháng nữa là sinh nhật của mày đúng không? Mày định thế nào?"
Hanamichi cẩn thận đem cơm chiên đặt lên bàn ăn "Sinh nhật của tao còn sớm, mày không cần suy nghĩ nhiều"
"Tao nói này nhắc nhở mày, tao lớn hơn mày ba tháng, không phải nên dùng kính ngữ sao?"
Hanamichi cong môi, con cáo này còn muốn Hanamichi gọi hắn là "Anh Kaede".
"Chỉ có ba tháng..."
Rukawa ôm vai Hanamichi, dụi trán vào má Hanamichi, nhỏ giọng nói "Sinh nhật anh cũng không thể sao..."
Hanamichi lập tức từ bỏ phản kháng "Anh Kaede..." Con cáo xảo quyệt này học làm nũng từ khi nào vậy?
Rukawa ngẩng đầu nhìn Hanamichi "Gọi lại được không?"
Dù sao cũng là sinh nhật của hắn, cứ chiều hắn đi, Hanamichi cười nói "Anh Kaede."
Rukawa ôm Hanamichi chặt hơn nữa, mặc dù hắn vẫn không có biểu cảm gì, nhưng từ lồng ngực phập phồng và cơ bụng đột nhiên căng lên của Rukawa, Hanamichi biết rằng hắn sắp không xong rồi.
Thấy Rukawa cố gắng chịu đựng, Hanamichi cảm thấy khá thú vị, tách khỏi Rukawa và ngồi trên ghế ăn, cười ranh mãnh nói "Ăn đi, anh Kaede."
Nắm đấm của Rukawa nới lỏng rồi siết chặt, siết chặt rồi lại nới lỏng, cuối cùng quyết định không lãng phí bữa ăn mà Hanamichi đã vất vả mới có được. Vì vậy hắn cũng ngồi xuống ghế và thành thật ăn.
Sau bữa trưa, Rukawa như thường lệ đánh một giấc đến tận ba giờ chiều, khi tỉnh dậy thì ngửi thấy mùi khói, lần theo mùi đó, hắn đi đến phòng khách thì thấy Hanamichi đang ở trên ban công phòng khách, với một lò nướng BBQ.
"Dậy rồi hả?" Hanamichi dùng kẹp gắp than củi đang bốc khói, "Em tìm thấy nó trong kho, và nó hoàn toàn có thể sử dụng được."
"Đây là cái được sử dụng trong biệt thự bên hồ." Rukawa nói "Mấy cái còn lại là gì?"
"Bánh và pháo hoa. Bánh nướng đã nướng xong, khu trung tâm cấm đốt pháo hoa, em sẽ nghĩ biện pháp." Hanamichi sắp xếp than củi, đặt vỉ nướng sạch sẽ lên trên "Bây giờ chuẩn bị được rồi."
Những xiên rau và xiên thịt được nướng trên vỉ nướng, cậu hỏi Rukawa "Năm nào anh cũng nướng thịt với ông ngoại, chẳng phải nên có một số công thức về món thịt nướng của ông sao?"
"Ừ," Rukawa đi đến ban công, dùng kẹp gắp một miếng thịt bò thăn, phết đều dầu ô liu lên hai mặt rồi đặt lên vỉ nướng, "Ông lần nào cũng làm, ăn rất ngon, anh nhớ là...". Rukawa nghĩ về cách làm của ông ngoại, khi miếng bít tết chín được một nửa, hắn đổ rượu vang đỏ lên trên, bề mặt miếng bít tết bắt lửa, sau khi rượu cháy hết, ngọn lửa cũng tắt, chỉ còn lại mùi khét. Rukawa rắc lá hương thảo, muối và hạt tiêu đen nghiền lên miếng bít tết trước khi bày ra đĩa.
"Tuyệt vời." Hanamichi không giỏi nấu đồ ăn phương Tây, nhưng cậu chưa bao giờ kén chọn thức ăn, mùi thịt bò trộn với rượu vang đỏ thật hấp dẫn. Một con mèo từ nhà đối diện đã nhảy lên ban công và vươn cổ để nhìn vào.
Rukawa dùng dao và nĩa cắt bít tết thành từng miếng nhỏ, sau đó đưa nĩa cho Hanamichi "Nếm thử đi."
Hanamichi dùng nĩa gắp một miếng bỏ vào miệng, hết lời khen ngợi "Siêu ngon!"
Rukawa cũng ăn một miếng "Là khẩu vị của ông ngoại."
"Vậy là cáo hôi đã thừa kế bảo vật quý giá nhất của thân nhân, nhất định phải bảo vệ cẩn thận." Hanamichi vui vẻ nhận xét.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top