Q1 - C6: Lấy oán trả ơn?
Thiên Bình chạy trốn ngay cả hô hấp cũng không dám, thủy chung không có cách thoát khỏi truy đuổi của hồng xà, dùng từ “truy đuổi” tuyệt không quá!
Không biết tại sao, nàng mơ hồ cảm giác được hồng xà này đáng lẽ đã sớm đuổi kịp nàng mới đúng, nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định theo sau nàng, giống như là… đang cố ý trêu cợt nàng.
Có khả năng sao? Rắn cũng sẽ trêu cợt người? Thật không thể tưởng tượng nổi!
Không biết chạy bao lâu, nàng rốt cục vô phương chống đỡ, đôi chân mềm nhũn, té ngã trên tuyết, sợ hãi quay đầu nhìn lại? Gì? Con rắn kia thế nào cũng dừng lại?
Cô Thiên Yết thả lỏng đuôi, nhìn phía trước cái…tiểu nữ nhân kia té ngã cũng bộ dạng vụng về như vậy, tràn ngập vui vẻ, thật là tiểu nữ nhân vụng về, bất quá tư thế té ngã cũng thật khả ái, xem tứ chi nàng giãy dụa, bộ dáng giống như gấu mèo rơi xuống đất.
Thiên Bình trợn to đôi mắt, nàng hoa mắt phải không, dĩ nhiên cảm giác được con cự xà kia đang cười, hơn nữa là cái kiểu cười này, y hệt như điệu cười của bọn tiểu nhân đắc ý. Nhìn nó ở cách đó không xa buông lỏng cái đuôi, bộ dáng ưu nhã nhởn nhơ, trong lòng Thiên Bình tức thì dâng lên một cơn giận không biết tên, nàng khẳng định con rắn này cố ý coi nàng là chuyện cười!
“Uy! Ngươi muốn ăn muốn giết cứ lại đây, ta Tô Thiên Bình nhận thức được, bất quá ta phải nói cho ngươi, ta thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho ngươi, đến lúc đó ta nhất định cho ngươi muốn sống cũng sống không nổi.” Thiên Bình quay nhìn nó nói, cũng mặc kệ nó có nghe được hay không.
Ha ha… Xem lúc nàng tức giận khuôn mặt tròn trịa càng ngày càng khả ái, uy hiếp hắn? Coi như nàng làm quỷ cũng vô phương đối phó với hắn, trên trời dưới đất, với tu vi của hắn ngay cả Ngọc Hoàng đại đế cũng nể hắn ba phần, huống chi một cái Diêm Vương nho nhỏ. Mà nàng nếu như trở thành quỷ thì càng thấp không cần bàn tới.
Hắn phun khí, vươn cao đuôi rắn, như đang rất thảnh thơi.
“Ai nha, ngươi, con rắn không biết tốt xấu, cư nhiên còn dám cười ta, thật không biết lượng sức? Xem ta đánh chết ngươi.” Thiên Bình trừng mắt nhìn qua, nắm lên một nắm tuyết hướng phía nó ném mạnh.
Nàng thật sự phát điên rồi, cảm giác được bản thân nhìn được biểu cảm của rắn, cảm giác được rắn cũng cười nhạo người.
Cô Thiên Yết tránh sang một bên, tránh được dễ dàng một khối lại một khối tuyết cầu nàng ném tới, ha ha, xem ra người tiểu nữ nhân này chơi rất tốt, không chỉ có nói chuyện ầm ỉ với rắn, còn đùa giỡn với hắn, lá gan hình như không nhỏ. Hắn cùng nàng chơi đùa coi như trò chơi nhỏ đi.
Trong lúc hốt hoảng, Thiên Bình tự nhiên thấy phía trước cách đó không xa hình như có một cái giống như bẫy kẹp, nàng chớp mắt nhìn lại, thật là bẫy thú, là một cái bẫy gập to chuyên môn dùng để săn bắt.
Nàng đảo đảo đôi tròng mắt, nảy ra một kế, cả người thoáng chốc tràn ngập ý chí chiến đấu, giống một tiếng trống cổ vũ làm tinh thần hăng hái dâng lên, nàng quay đầu lại làm một cái mặt quỷ với hồng xà, sau đó tiếp tục chạy nhanh về phía trước.
Cô Thiên Yết thấy nàng chạy, lập tức cũng đuổi sát theo sau......
Ha, nó quả nhiên theo tới, hừ, xem lần này ta cho ngươi chết rất khó xem nha!
Đôi mắt của Thiên Bình nhuộm đầy vẻ đắc ý, mắt thấy cạm bẫy cách nàng càng ngày càng gần, nàng bắt đầu tăng tốc, thay đổi tốc độ chậm chạp, cấp tốc chạy vội về phía trước.
Cô Thiên Yết nhìn tiểu nữ nhân tự xưng tên là Tô Thiên Bình kia đột nhiên chạy trốn nhanh như vậy, có chút kinh ngạc, xem ra nàng còn rất có sức lực nha, nhưng mà, như vậy đùa mới vui không phải sao? Dù sao bất kể nàng chạy trốn nhanh bao nhiêu, hắn cũng đuổi theo kịp!
Ngay lúc hắn nhàn nhã khinh địch đuổi nhanh đến, đột nhiên, Thiên Bình chuyển hướng, Cô Thiên Yết đang đắc ý không kịp phản ứng, liền nhanh chóng ngã vào một cái hố to, cái đuôi nhất thời bị một trận đau đớn.
Chết tiệt, tiểu nữ nhân này thế nhưng dùng cạm bẫy đến ám toán hắn! Cái đuôi...... Đau quá!
Hắn nhìn lại, chỉ thấy cái đuôi đang bị một cái kẹp bằng sắt kẹp chặt, chảy máu......
“Ha ha...... Ngu ngốc, ta đã nói ta sẽ không bỏ qua của ngươi, hừ! Cho ngươi thấy sự lợi hại của bổn tiểu thư, ha ha...... Bye bye, không tiễn!” Thiên Bình chỉ vào hồng xà không thể nhúc nhích kia, cười đến đắc ý.
Nhưng mà nàng cũng không dám ở lại lâu, vạn nhất cự xà này giãy giụa thoát được, thì chơi không vui rồi.
Nhìn bóng dáng của Thiên Bình chạy xa, Cô Thiên Yết giận đến nghiến răng nghiến lợi, xà mắt màu đỏ trong suốt lưu chuyển ánh lửa:“Nữ nhân đáng chết, thế nhưng lấy oán trả ơn, đối đãi với ta - ân nhân hai lần cứu mạng nàng ta - như vậy, giữa chúng ta kết thù lớn rồi!”
Tô Thiên Bình à, ngươi bỏ chạy đi, chúng ta nhất định sẽ gặp lại, đến lúc đó nhất định cho ngươi nếm thử sự lợi hại của bổn vương!.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top