50: Át chủ bài

Phần 50: Át chủ bài  

La La không chắc bước tiếp theo của chuyện này phải làm thế nào, xử lý riêng hay là công.

Vương Vĩ nói: "Phòng tài vụ đã biết việc này, thế nào cũng báo cáo cho Hà Tất Đắc rồi. Không chỉ có hai trăm nghìn đồng mắc vào đây mà chủ yếu là tính chất quá ghê gớm, việc đến nước này thì anh cũng không thể không báo cáo. Anh cũng viết cái e-mail nói tình hình sự việc, cụ thể để cho HR xử lý là được rồi."

La La nghĩ ngợi thấy cũng chỉ còn cách đó thôi bèn nói: "Em cho Mạch Kỳ thu xếp ngay để phòng thi công thay hết khoá cửa phòng anh. Anh tốt nhất là đổi hết ngay toàn bộ mật mã vào các hệ thống của công ty đi."

Việc đầu tiên Vương Vĩ làm là lần lượt gọi điện thoại cho cấp dưới của mình là giám đốc khu nam lớn Khâu Kiệt Khắc và giám đốc khu bắc lớn, nói cho họ biết đã xảy ra chuyện gì. Không cần Vương Vĩ dặn dò thêm, hai người đều quán triệt ngay, việc này bung ra là công ty sẽ kiểm tra chi phí của họ ngay, hai người lập tức chia ra tự kiểm tra chi phí của cả đội trong nửa năm trở lại.

Vương Vĩ lại tìm đến Tề Hạo Thiên và Roger, báo cáo bằng miệng trước. Tề Hạo Thiên từ trước đến nay ghét nhất là người ta lừa ông, một khi đã phát hiện ra ai lừa mình thì quyết không nương tay! Vì thế thái độ của ông rất dứt khoát, trả lại tiền, đuổi việc. Roger rất kinh ngạc, sự thật bày ra đó, ông ta không nói gì được, đành phải đồng ý với Tề Hạo Thiên.

Vương Vĩ trở về phòng làm việc của mình thì viết ngay e-mail, gửi cho Tề Hạo Thiên, Roger, Hà Tất Đắc, Liszt và Roy, xin HR phối hợp với phòng bán hàng xử lý việc này.

Liszt quản lý quan hệ nhân viên, ông bàn trước với Vương Vĩ, biết là muốn làm cho Daisy thừa nhận việc này không khó, quan trọng là cô ta có thể sẽ kéo một số chuyện khác vào để đe doạ công ty, một giám đốc khu lớn cũng biết được phần nào các tin tức quan trọng của công ty. Vì thế, Liszt đoán là cuối cùng công ty phải chấp nhận thương lượng với cô ta một số tiền bồi thường hợp lý để dễ bề đẩy cô ta đi thôi.

Liszt tự ra mặt tìm Daisy nói chuyện, vì tiếng Anh của Daisy không được tốt, Liszt vốn định để Đồng Gia Minh làm phiên dịch, nhưng Đồng Gia Minh thường ngày quan hệ tốt với Daisy, không muốn làm nhiệm vụ này lắm bèn đẩy La La ra làm chân phiên dịch này, thoái thác là bản thân anh có thể đi nói chuyện với Isabella. Liszt nghĩ thấy cũng được bèn đồng ý, La La nghe rồi thầm kêu khổ, lại không dễ trốn việc đành phải dày mặt lên mà đi, cô quyết định cố gắng không nói gì, tránh Daisy nhằm vào mình.

Nói chưa được bao lâu thì Daisy thừa nhận nhanh gọn, sửa số và làm giả chữ ký đều do cô ta làm, là cô ta thừa lúc Isabella không chú ý, mỗi tháng sau khi Vương Vĩ ký, trước khi Isabella tổng kết số liệu, lấy đơn từ ra sửa xong lại nhét vào, tất cả không liên quan gì đến Isabella.

Về phía Isabella, rõ ràng là đã bàn trước với Daisy, một mực khẳng định mình hoàn toàn không biết việc này, chỉ hơi mất tập trung mà thôi, cũng không tính là lỗi quá lớn. Vì Vương Vĩ mỗi tháng đều xem báo cáo chi phí phòng tài vụ gửi anh, chủ nhiệm phòng đã không nhìn ra thì cô ta chỉ là một trợ lý nhỏ, yêu cầu của công ty đối với cô ta không nên cao hơn yêu cầu với một chủ nhiệm.

Dù biết chắc cô ta nói dối vì một hai lần còn có thể, mười mấy lần thì người tỉ mỉ như Isabella làm sao lại để cho Daisy qua mặt được, nhưng cả hai người đều khăng khăng là việc như vậy, Liszt đành phải tạm dẹp vấn đề thông đồng hay đơn độc gây án qua một bên, nói đến chuyện trả lại hai trăm nghìn.

Daisy bèn nói, hai trăm nghìn dù thông qua nhiều đường đều đến tài khoản cá nhân của cô ta, nhưng cuối cùng tất cả đều dùng vào việc của công ty rồi, cô ta đã tiêu hết tiền vào những khách hàng nào đó rồi.

Liszt ôn hoà nói: "Daisy ạ, công ty cung cấp cho nhân viên bán hàng tiền giao dịch hợp lý cần có, mời khách hàng ăn, mua ít quà nhỏ trong vòng hai trăm đồng, những chuyện lớn lại có dự toán chi phí thị trường hợp lý, sao cô lại không dùng những khoản dự toán này?"

Daisy tráo trở nói: "Phải, tôi thành thật xin lỗi, đúng là tôi đã vi phạm quy chuẩn hành vi thương nghiệp của công ty rồi, tôi cho khách hàng lợi ích về tiền, nhưng tôi mà không làm như thế thì không hoàn thành được chỉ tiêu của công ty đặt cho tôi, năng suất tăng trưởng mà DB yêu cầu cao hơn trình độ trung bình của chúng tôi, đầu tư theo quy định của công ty thì tôi có tiêu tiền cũng không có khách mua hàng, ai mà không biết là có cách hiệu quả nhất là cho khách hàng lợi ích về tiền chứ? Tôi hoàn toàn là vì công ty nên mới bất đắc dĩ có hạ sách này."

Liszt nói: "Quy chuẩn hành vi thương nghiệp của chúng ta viết rất rõ ràng, chúng ta phải làm ăn một cách hợp pháp, cô làm thế này hoàn toàn là hành vi của cá nhân cô, tôi e rằng chỉ có một mình cô chịu trách nhiệm thôi, Daisy ạ."

Daisy thở dài: "DB đã nuôi dưỡng tôi nhiều năm, tôi cũng biết cái lý ông nói. Nếu không thì thế này đi, hai trăm nghìn không phải con số nhỏ, tôi chỉ còn cách tìm đến khách hàng đòi tiền về, sau đó mới trả cho công ty được."

Liszt nghe là hiểu ngay, Daisy đang đe dọa công ty đây, cô ta toàn phụ trách khách hàng lớn của công ty cả, cô ta đi gây chuyện với khách hàng thật thì sau này còn ai dám làm ăn với DB nữa.

Hơn nữa, ở đây có một vấn đề rất nhạy cảm, Daisy trộn lẫn "cá nhân tham ô" vào "thương nghiệp hối lộ"; DB là công ty Mỹ, chịu "FCPA" (luật 'Chống hủ bại ở nước ngoài' của Mỹ) trói buộc rất nghiêm khắc, nếu công ty bị kéo vào chuyện như thế này thì dù cuối cùng có được gột sạch, rắc rối vẫn cứ không ít, chỉ riêng chuyện nghĩ cách đối phó với báo chí cũng đủ đau đầu rồi.

Nói đến luật "Chống hủ bại ở nước ngoài" của Mỹ, thì đây là một trong những điều có nhiều tranh luận nhất của luật pháp Mỹ. Luật này quy định, để phát triển làm ăn mà hối lộ quan chức chính phủ nước ngoài là hành vi vi phạm pháp luật. Luật không chỉ nhằm vào công ty Mỹ mà thậm chí còn trói buộc hành vi cá nhân của các công ty không phải của Mỹ có cổ phiếu trên thị trường Mỹ.

Một khi đã phạm vào luật "Chống hủ bại ở nước ngoài" và bị trừng phạt thì công ty sẽ phải nộp phạt hai triệu đô la, còn các cá nhân có chức danh ở cấp cao trong công ty cùng với chủ tịch hội đồng quản trị, cổ đông, nhân viên và nhà đại lý có thể đối mặt với hình phạt đến năm năm tù.

Chỗ chí mạng của Daisy là cá nhân tham ô; còn đối với DB thì phải cố tránh bị cuốn vào tiếng xấu hối lộ.

Liszt thầm thừa nhận, Daisy rất có mưu lược, cô ta không những lợi dụng tâm lý không muốn gây rắc rối cho khách hàng của DB, nhất định nói hai trăm nghìn đồng đều đã tiêu vào khách hàng, nhằm làm cho công ty không dám ném chuột sợ vỡ bình, không thu hai trăm nghìn về được; cô ta lại còn hiển nhiên muốn nắm lấy điều cấm kỵ là công ty không muốn bị cuốn vào chuyện hối lộ, cô ta lấy đó làm át chủ bài, quay ngược lại đe dọa công ty. Liszt đoán tiếp theo Daisy có đến tám chín phần là muốn đòi DB bồi thường tinh thần cho cô ta một khoản đây.

Liszt biết không thể để lộ chỗ yếu ra được, đành phải đi được bước nào hay bước đó: "Daisy, tôi rất hiểu áp lực công việc của cô, nhưng thực ra ngoài chuyện cái cách cô lấy hai trăm nghìn đó vốn dĩ là vi phạm thao tác nghề nghiệp và phạm pháp thì cô thậm chí còn không thể chứng minh hai trăm nghìn này rút cục đã tiêu đi đâu."

Daisy đồng tình: "Câu hỏi của ông rất hợp lý, tôi tất nhiên là phải chứng minh hai trăm nghìn này đúng là đã tiêu vào khách hàng, nếu không tôi mà bỏ tiền vào túi mình thì thành tham ô rồi còn gì? Ở đây có một danh sách, giờ tôi đưa công ty."

Liszt nhận lấy bản danh sách, là tiếng Trung ông không đọc được bèn đưa cho La La, La La xem rồi đưa mắt làm hiệu, Liszt liền tuyên bố tạm ngừng cuộc họp.

Liszt tìm đến Vương Vĩ cùng xem, trên danh sách có tên họ của một số khách hàng lớn, quà tặng họ và giá tiền, ví dụ như một máy tính xách tay IBM sê ri nào đó, giá hai mươi nghìn bảy chục đồng, còn kèm thêm các thông tin như số hoá đơn, số hiệu máy.

Vương Vĩ xem là đau đầu, anh nói với Liszt, Daisy đã cung cấp được những thông tin này tức là có khả năng có chuyện này thật. Vương Vĩ trong bụng rất rõ, hai trăm nghìn đó Daisy chắc chắn là chia với Isabella rồi, e rằng không chỉ có ngần đó. Về những cái lợi cho khách hàng, nếu có thật thì Daisy có đến tám chín phần mười là đã lọc thêm từ chi phí của phòng thị trường đưa để cho khách hàng rồi, ví dụ công ty quy định có thể mở hội nghị giao lưu học thuật cho khách hàng, sau đó hội nghị đã định sẵn không chính thức cử hành, chỉ là làm thêm ít hoá đơn vờ lấy chi phí cho hội nghị, lấy tiền của công ty mà thôi, lấy được tiền rồi thì dùng để mua máy tính xách tay tặng khách hàng, việc này tất nhiên không được quy chuẩn hành vi thương nghiệp của công ty và luật pháp hco phép. Nhưng Vương Vĩ không dám bới vấn đề này ra, sợ làm chuyện phức tạp hơn, nếu công ty làm nghiêm thì e rằng Khâu Kiệt Khắc cũng phải cuốn gói, ai cũng đi cả chỉ còn một mình anh thì cũng khỏi làm nữa. Với việc này Liszt cũng đoán ra được vài phần, chỉ không tiện vạch ra.

Lúc mới bắt đầu, Liszt nói với Daisy: "Có một sự thật ở đây, Daisy, cách cô lấy hai trăm nghìn đó là phi pháp, sự thực là ở chuyện này công ty có quyền khởi kiện."

Daisy bình thản nói: "Ông nói phải, như thế tôi có thể bị kiện, trừ phi tôi tích cực trả lại tiền và chủ động công khai. Nhưng hy vọng công ty có thể tính đến chuyện tôi thật sự vì lợi ích của công ty mới bất đắc dĩ phải làm như thế, chỉ tiêu bán hàng đặt ra đó, tôi không hoàn thành thì bị đuổi việc, với lại đây cũng là nguy cơ nghề nghiệp của tôi, là ai gây ra chứ? Là DB mà. Cũng không chỉ có mình tôi mới tính đường biến đổi, cứ xem giám đốc khu nam lớn Khâu Kiệt Khắc của phòng chúng tôi đi, anh ta là người rất linh động, e rằng còn lắm cách hơn tôi. Vương Vĩ, Tony Lâm, thậm chí giám đốc cũ Hà Hảo Đức, người nọ lại thông minh hơn người kia, họ có những cách gì, họ có tự thân đi làm không đều khó mà biết được. Ông có thể nói hành vi của một mình tôi không phải là của cả công ty, chẳng lẽ bao nhiêu nhân viên quản lý cao cấp như thế cũng đều là hành vi cá nhân à? Nếu hành vi của họ đều tính là cá nhân cả thì DB nên đuổi hết họ đi rồi xử lý tôi, tôi khắc không nói được gì; nếu không thì cứ nói thẳng hành vi của họ là hành vi của công ty, DB sẽ bị luật 'Chống hủ bại ở nước ngoài' của Mỹ trừng phạt!"

Daisy nhanh gọn xé màn che cuối cùng, một hơi ác liệt ném con át chủ bài mấu chốt vào mặt Liszt.

Liszt là cú già, tất nhiên không bị Daisy dọa dễ dàng thế nhưng ông cũng thấy rõ ánh mắt điên cuồng của Daisy rồi, ông nghĩ tốt nhất là không dùng chiêu khởi kiện để thương thuyết với Daisy nữa, liền nói: "Daisy, hiện giờ hai trăm nghìn này của cô có bằng chứng thực tế, bản thân cô cũng đã thừa nhận rồi. Còn việc mấy nhân viên quản lý cao cấp của DB có cùng cách nghĩ như cô mà cô nhắc đến đó thì tôi thấy, việc dựa trên suy đoán và trên thực tế là hai chuyện khác nhau."

Daisy đã chờ sẵn câu này của ông, cười: "Ông Liszt, người bán hàng thích nói chuyện bằng thành tích, nghề của chúng tôi chú trọng kết quả nhất, từ trước đến nay tôi chú ý thu thập sự thật và thông tin. Lối đi của đồng nghiệp Khâu Kiệt Khắc tất nhiên là tôi có chứng cớ rồi, nếu ông cần thì lúc nào tôi cũng cung cấp được. Ngoài ra, về mấy vị quan cao và giám đốc cũ tôi vừa nhắc đến, cách nghĩ của họ, tôi đều có ghi âm chia cho ông nghe được, chắc chắn là những đoạn ghi âm này có thể làm giá đỡ tốt cho suy luận của tôi. Tất nhiên là ông cũng không thể bảo người ta đến nghĩ cũng không được, pháp luật chỉ phán quyết cho hành vi, không định đoạt được cách nghĩ trong bụng người ta, nhưng dầu gì họ cũng đường đường là quan cao của DB, nếu những tư tưởng đó của họ gặp phải báo chí thì DB sẽ có hình ảnh trong xã hội thế nào đây? Còn ai múôn dùng sản phẩm của DB nữa? DB Châu Á - Thái Bình Dương và tổng bộ DB ở Mỹ còn tín nhiệm được tầng lãnh đạo của DB Trung Quốc không?"

Liszt nghe ra rồi, ý của Daisy là đến Tề Hạo Thiên cũng bị cuốn cả vào, cô ta lại còn chuẩn bị sẵn cung cấp bằng chứng làm giá đỡ cho ý của mình nữa, cô ta cũng ngầm đánh tiếng sẽ lộ cho báo chí biết. Con người này định dùng chỗ chí mạng của mình đánh bạc một mẻ với chỗ chí mạng của DB đây.

Khi Daisy nói đến ghi âm thì đôi mắt đầy ẩn ý liếc La La một cái, cô ta hỏi La La bằng tiếng Anh: "La La, cô thấy tôi nói phải không?"

Cô ta nói rồi không chờ La La trả lời quay mặt đi nói với Liszt: "Liszt, tôi là người thành thật, cái gì tôi nói cũng đáng tin cả, chỉ cần công ty tính kỹ, tôi luôn hợp tác với công ty."

Liszt biết không thể tỏ ý muốn lấy thứ trong tay cô ta, tránh cô ta được thể tăng giá, liền dùng giọng vừa ôn hoà vừa kiên quyết nói: "Daisy, công ty giải quyết vấn đề dựa trên sự thực và chính sách của công ty, đối với ai cũng công bằng, ai vi phạm pháp luật và chính sách của công ty thì đều phải tự chịu trách nhiệm với hành vi của mình, bất kỳ ai cũng thế. Nếu cô thấy nhân vật cấp cao nào ở công ty có hành vi vi phạm chính sách của công ty thì cô có thể tố với thanh tra. Nhưng việc này và việc của cô là hai chuyện khác nhau."

Daisy xem vẻ mặt Liszt rồi nói: "Liszt, tôi không muốn làm khó cho công ty, dầu sao công ty cũng đã nuôi dưỡng tôi nhiều năm. Tôi cũng muốn giải quyết vấn đề thôi mà."

Liszt cười nói: "Tôi hoan nghênh thái độ của cô. Cô thấy thế nào thì mới giải quyết vấn đề được đây?"

Daisy thở dài: "À, xảy ra nhiều chuyện như thế, tôi cũng không thể làm ở đây được nữa. Tôi đề nghị công ty hoặc là cho Vương Vĩ từ chức, hoặc là bồi thường cho tôi tám trăm nghìn. Ông biết đấy, chuyện này giáng cho tôi một đòn đau, có là ai cũng không chịu nổi, không biết đến bao giờ tôi mới phục hồi được tinh thần sức lực."

Liszt nhủ thầm, khá lắm, cuối cùng cũng đưa thẳng tiền ra ngoài mặt rồi, ông nhún vai nói: "Daisy, nghe tôi nói này, cô vừa nhắc đến chuyện giải quyết vấn đề, thế là rất tốt. Đã muốn giải quyết vấn đề thì chúng ta phải chân thành thực tế mới có tính khả thi được. Cô thấy phải không?"

Daisy nói: "Đây là ý kiến của lương tâm tôi."

Liszt nói: "Về cơ bản, tôi có thể cho cô một ý kiến, việc này không liên quan đến Vương Vĩ được. Tôi góp ý cho cô tập trung vào phương án giải quyết có tính khả thi."

Daisy nói: "Hy vọng công ty suy xét kỹ ý kiến của tôi."

Liszt làm ra vẻ sốt ruột: "Được thôi, Daisy, tôi biết rồi, hôm nay nói đến đây thôi. Xem tình hình trước mắt thì từ giờ trở đi cô tạm thời không cần đi làm nữa, có việc gì công ty sẽ thông báo cho cô."

Chờ Daisy đi ra rồi, Liszt mới vẫy tay với La La một cái nói: "Hay rồi, Tề Hạo Thiên bảo tôi đòi hai trăm nghìn về, giờ tôi không những không đòi được tiền mà còn phải trả tám trăm nghìn nữa."

Tề Hạo Thiên nghe Liszt báo cáo xong, nổi giận nói: "Tôi ghét nhất là có người uy hiếp tôi! Tám trăm nghìn! Tôi có cho báo chí cũng không cho cô ta! Cái tay Khâu Kiệt Khắc đó, cho phòng quản lý nội bộ tra xét ngay chi phí trong mười hai tháng gần đây của anh ta, chi phí của khu bắc lớn dưới quyền Vương Vĩ cũng phải kiểm tra!"

Roger từ trước đến nay chưa từng khiêm nhường như thế, ông ta trốn ra xa tít, tự làm mình như biến mất vậy.

Sau khi Roy và Liszt cùng thảo luận, cũng cảm thấy không cần phải quá nhường nhịn với người như Daisy, nhưng vẫn phải tính đường đi nước bước, tốt nhất chớ làm ồn đến báo chí, một khi chuyện đã ra khỏi phạm vi công ty thì chỉ e sẽ bị động khi giải quyết, hai người bèn khuyên riêng Tề Hạo Thiên, Tề Hạo Thiên vẫn đang nóng, nói: "Nếu Vương Vĩ và Tony Lâm có chuyện thật thì tôi sẽ tuyển hai chủ nhiệm khác."

Roy nghĩ thầm, sếp mụ đầu rồi, nếu như điều tra ra chi phí có vấn đề đều trong nửa năm trở lại từ khi Tề Hạo Thiên đến thì còn chưa biết là ai cuốn gói đâu. Ồn ào đến tai Châu Á - Thái Bình Dương với Mỹ, ít nhất người ta cũng hỏi, hai chủ nhiệm bán hàng quan trọng nhất đều có vấn đề, giám đốc toàn vùng là ông làm ăn ra sao thế?

Roy và Liszt lại phải khuyên một lần nữa, Tề Hạo Thiên cũng buông tay nói: "Mức cuối cùng của tôi là không đòi hai trăm nghìn đó nữa, khỏi gây rắc rối cho khách hàng. Daisy dứt khoát phải biến mất!"

Cuối cùng quyết định, cứ để mặc Daisy vài ngày, chờ cô ta hạ bớt nhiệt rồi bàn tiếp.

Liszt và Roy bước ra khỏi văn phòng của Tề Hạo Thiên, cùng đi đến chỗ Hà Tất Đắc, Liszt vốn lo cái thói máy móc tài vụ của Hà Tất Đắc lại nhoi ra, may mà Hà Tất Đắc nghe ý kiến của Tề Hạo Thiên về hai trăm nghìn xong lại không nói gì hết, chỉ gật đầu. Ba người quyết xong, cho phòng quản lý nội bộ ra tay kiểm tra tiền của Khâu Kiệt Khắc, phải lục ra được một ít vấn đề để cho phòng bán hàng và phòng thị trường khiêm nhường bớt đi, lại không được kiểm tra quá sâu để tránh mất hết cả tinh thần làm ăn, cuối cùng vẫn là công việc của công ty bị tổn thương.  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top