Chương 49 : Ngoại truyện 5 : Tình yêu trẻ con, nhưng lại khiến người ta vui vẻ
Tháng 3 năm 2020, trời vừa ấm lên đã trở lạnh, nhưng sức sống cũng vẫn rất dồi dào mạnh mẽ.
Trong mùa sinh sôi nảy nở của cỏ cây hoa lá không may nhiễm phải virus đang hoành hành này, Taehyung đột nhiên sốt cao.
Đó là một buổi chiều sương mù nặng nề, trong không khí xen lẫn màu vàng của bão cát, thời tiết vô cùng tồi tệ.
Người đi bộ trên phố đều đeo khẩu trang, thậm chí còn có người khoa trương tới mức đeo thứ đồ giống như mặt nạ chống độc.
Vỗn dĩ là cuối tuần, nhưng khi Hyeon Soo thức dậy vào buổi sáng đã nhận được thông báo, chỉ có thể vội vàng đến công ty tăng ca.
Trong công ty có mấy người nói đùa với Hwang Yong, ông chủ, tăng ca trong thời tiết như thế này thật sự không tính là tai nạn lao động sao ? Cảm giác khí quản đều bị khói mù đè nén hết rồi.
Hwang Yong không hổ danh là người bị nhân viên mắng là 'Hwang bóc lột' trong suốt tám năm qua, anh ta chỉ nói rằng, sau khi tăng ca xong mỗi người có thể đến bộ phận hậu cần lấy một túi khẩu trang.
Hành động tử tế này đã nhận được một tiếng 'xùy' rõ to của tất cả những người đang tăng ca tại công ty.
Sương mù dày đặc đến mức gần như không thể nhìn thấy rõ đồ bày biện bên trong tòa nhà văn phòng phía đối diện, mơ hồ nhận biết được hoa cắm trong bình là một cành hoa Phi yến.
Màu xanh lam tươi sống, trong tầm nhìn chỉ toàn sương mù, tạo nên một cảnh sắc tuyệt đẹp.
Hyeon Soo bỏ kính viễn vọng xuống, nhắn tin cho Taehyung, dặn anh khi ra ngoài nhất định phải đeo khẩu trang. Tin nhắn được gửi đi, ngước mắt lên lần nữa thì nhìn thấy Hwang Yong đứng bên cạnh cửa phòng làm việc của cô, giơ tay, nhìn dáng vẻ có lẽ đang chuẩn bị gõ cửa.
"Tìm tôi có việc sao ?"
Hwang Yong nói không có gì, chỉ là đi ngang qua, hỏi cô có muốn uống cà phê không ?
Sau đó anh ta chỉ chỉ vào di động của cô, cười hỏi một câu: "Khi nào mới được ăn kẹo mừng của cô đây ?"
Hyeon Soo cười phóng khoáng: "Có thể là cuối hè, cũng có thể là mùa thu, phải xem bố mẹ tôi khi nào có thời gian về nước đã, họ rất bận."
Hwang Yong gật đầu: "Vậy chúc mừng cô trước nhé."
Thật ra Hyeon Soo không mấy đành lòng nói đến chủ đề này.
Mắt hạnh dạo này rõ ràng đã nhận được dư vị của tình yêu rồi, mỗi ngày đi qua quầy lễ tân, cảm thấy nụ cười của cô ấy càng ngày càng xán lạn hơn.
Hôm nay cũng thế, thời tiết khắc nghiệt lại còn tăng ca, vậy mà cũng chẳng ngăn được gương mặt tràn đầy cảnh xuân tươi đẹp của Mắt hạnh.
Hyeon Soo không nhịn được nghĩ:
Xem ra Hwang Yong thật sự không còn hy vọng gì nữa rồi.
Ôi, Hwang Yong đáng thương.
Taehyung trả lời tin nhắn lại rất nhanh, anh nói anh đeo khẩu trang rồi, dặn cô không cần lo lắng.
Còn nói bận xong nhớ gọi điện thoại trước cho anh, anh đến đón cô.
Thời tiết tệ như vậy, Hyeon Soo không muốn anh cất công đến tận đây.
Cô bận xong việc cũng không nói với Taehyung, tự mình về trước.
Cũng thật trùng hợp, cô bịt khẩu trang chạy bước nhỏ, không ngờ lại gặp được Taehyung cũng vừa bận xong việc đang quay về nhà ở đầu phố Myeongdong.
Sương mù dày đặc, nhưng cô biết bóng dáng đó chính là anh.
Cô như chú chim vui vẻ, chạy như bay về phía đó, bổ nhào vào trong lòng Taehyung.
Phát hiện người đàn ông này mặc dù ôm chặt eo cô, nhưng lại không giống như mọi khi lưu manh vỗ vào mông cô.
Đường hoàng, đứng đắn, một chút 'chấm mút' cũng không có ?
Hyeon Soo khó hiểu ngẩng đầu, nhìn thấy ấn đường của Taehyung hơi nhíu lại, mí mắt ở đuôi lông mi thấp thoáng ửng đỏ.
Cô nâng cánh tay, áp mu bàn tay lên trán anh, nóng bỏng như lửa đốt.
Hyeon Soo kéo áo khoác của Taehyung về nhà, trước lúc vào sân còn dùng một chân đạp tung cánh cổng, dọa cho Lee Yang sợ hết hồn.
"Sao thế ? Hai người... cãi nhau đấy à ?"
Khi Taehyung cất lời có chút khàn khàn, ho hai tiếng mới nói, trong thanh âm xen lẫn sự bất lực: "Anh hơi mệt nên muốn về nhà uống thuốc, đúng lúc bị Nữ Vương nhà chúng ta bắt gặp, thế là anh bị bắt quả tang rồi."
'Nữ Vương' giờ phút này vô cùng hống hách, chống nạnh tay đứng trên ngưỡng cửa.
Cô tháo khẩu trang: "Em luôn nghiêm túc nghe theo lời anh nói, 'không cởi bỏ quần áo mùa đông quá sớm vào mùa xuân, không nên mặc đồ quá ấm vào mùa thu', đến bây giờ em vẫn đang mặc áo phao lông vũ đây này. Còn anh thì sao, lúc nào cũng chỉ mặc độc một chiếc áo khoác, bây giờ bị bệnh rồi chứ gì ?!"
Cô sốt ruột đến mức bắn luôn cả tiếng Seoul.
Hyeon Soo đứng trên ngưỡng cửa mới miễn cưỡng cao bằng Taehyung.
Taehyung muốn hôn Hyeon Soo nhưng lại sợ cảm lạnh là do nhiễm virus sẽ lây lan.
Anh chỉ có thể đeo khẩu trang lên giúp cô, sau đó sát lại gần, chạm nhẹ qua hai lớp vải khẩu trang, coi như một nụ hôn.
Có lẽ mọi thứ luôn có những sai sót ngẫu nhiên.
Taehyung có sức khỏe khá tốt, hầu như không bị bệnh, Hyeon Soo từng chứng kiến hai lần anh phát sốt, cô đều nhờ Jungkook gọi bác sĩ đến khám.
Bác sĩ nói tên mấy loại thuốc, Hyeon Soo ghi nhớ, nói rằng tự mình đến tiệm thuốc mua là được.
Thời tiết bên ngoài cực kỳ xấu, Hyeon Soo rời khỏi tiệm thuốc, không ngờ trời lại đổ mưa.
Mưa vừa dày vừa tầm tã, gột rửa hết đi những bụi bặm trong không khí, nhưng cũng khiến Hyeon Soo nhất thời bối rối, xách một túi thuốc, không thể về nhà.
Cô đang suy nghĩ xem có nên gọi điện cho Lee Yang bảo cậu ấy mang ô đến hay không.
Người đàn ông đứng cùng bên cạnh dưới mái hiên của tiệm thuốc trong quá trình bạt ô đột nhiên lên tiếng, ngữ khí kinh ngạc: "Hyeon Soo ? Là Hyeon Soo sao ?"
Hyeon Soo nghiêng đầu, trầm lặng nghĩ rồi mới đáp lại một câu: "Đàn anh Ban."
Cũng không phải cố ý muốn gọi đàn anh, chỉ là cô không nhớ tên anh ta là gì nữa.
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu đen, quàng khăn quàng cổ dày dặn, đeo kính, thoạt nhìn trông rất lịch thiệp.
Hyeon Soo thu lại ánh mắt quan sát, thoáng nhớ về nhiều năm trước khi còn ở trong khuôn viên trường Đại học, người trước mặt mặc một bộ quần áo thể thao, nhuộm tóc vàng hoe.
Lúc ấy khi đàn anh họ Ban này ở dưới ký túc xá gọi tên cô nào có phải dáng vẻ nhã nhặn thế này.
Thời gian, quả thực là một nhà ảo thuật.
"Tốt nghiệp nhiều năm vậy rồi còn gọi đàn anh gì chứ, ngại chết đi được ấy."
Người đàn ông cười nói: "Mấy chục năm không gặp, anh cảm thấy em vẫn y hệt hồi Đại học, không giống anh, phát tướng cả rồi. Gì ấy nhỉ, em không mang theo ô à ? Em đi đâu ? Anh tiễn em ?"
Hyeon Soo lắc đầu: "Không cần đâu..."
"Cô Oh ! Tôi manh ô tới cho vô rồi đây !"
Lee Yang giơ ô chạy tới từ đằng xa, vẩy vẩy những hạt mưa dính trên trán lúc chạy: "Anh Kim thấy bên ngoài đổ mưa, đang kẹp nhiệt độ mà vẫn đạp tôi ra ngoài, bảo tôi mang ô đến cho cô."
"Bao nhiêu độ ?"
"Hình như là 38 độ, bác sĩ nói tạm ổn rồi."
Hyeon Soo thở phào một hơi, nghiêng đầu nói với người đàn ông: "Người nhà em mang ô tới rồi, không làm phiền anh Ban nữa, tạm biệt."
"Được, tạm biệt."
Sau khi quay về, Hyeon Soo rót một cốc nước ấm cho Taehyung uống thuốc.
Còn vỗ vỗ vào trán anh như dỗ dành đứa trẻ con, nói, anh ngủ một lát đi, tới giờ ăn cơm tối em sẽ gọi anh dậy.
Taehyung quả thật có hơi buồn ngủ, nhịn cười 'ừm' khẽ một tiếng.
Đợi cô mang cốc nước không ra khỏi phòng ngủ thì ngay lập tức bị hai tên chúa hóng hớt mai phục ở nên ngoài là Lee Yang và Jungkook qua một bên.
Mái hiên rất rộng, trời nắng che mát, trời mưa che mưa.
Vậy nên dưới cửa sổ luôn được đặt những chiếc ghế gỗ do Lee Yang làm thủ công.
Ba người bọn họ ngồi trên ghế, thì thầm to nhỏ.
Jungkook chẳng đứng đắn chút nào, con gái đã học mẫu giáo rồi mà vẫn nhiều chuyện hệt như trước kia. Anh ấy nháy mắt hỏi: "Chị dâu, lúc nãy em nghe Lee Yang nói rồi, chị gặp được người quen à ? Đàn anh thời Đại học ? Còn muốn che ô đưa chị đi bôi trong mưa ? Lee Yang còn nói, ai da..."
"Anh Jeon, anh chẳng ra làm sao cả ! Tự anh muốn hoang chuyện là cứ lôi tôi vào là sao ?"
"Vậy cậu cũng không nói, sao tôi biết được chứ ?"
Hai người này vì để hóng chuyện mà còn đặc biệt mang hẳn một đĩa hoa quả tới.
Hyeon Soo tức cười liếc hai người họ một cái, lấy một quả quýt bóc vỏ, cố ý kéo dài âm điệu: "Muốn biết hả ~~~"
"Muốn !"
"Muốn !"
Hai cái con người này, một người là ông bố đơn thân nuôi nấng con cái, một người là FA trời sinh chưa yêu đương lần nào. Tình cảm của Taehyung và Hyeon Soo lại ổn định, một chút tin tức để hóng hớt cũng chẳng có.
Trong cuộc sống thường ngày hoàn toàn dựa vào nhừn câu chuyện phong lưu ngày xửa ngày xưa của mấy ông bà già trong Viện dưỡng lão kể lại để nghe cho vui tai.
Cuối cùng cũng tóm được một chút quá khứ có thể truy tận ngọn nguồn của Hyeon Soo, mắt hai người họ như phát quang.
"Cũng không có gì, lúc chị học năm nhất Đại học, người vừa gặp lúc nãy đã dùng nến xếp thành hình trái tim ở dưới ký túc xá để tỏ tình với chị."
"Úi giời !"
"Vãi chưởng !"
Trời âm u đổ mưa, đang vào chập tối, trong nhà bật đèn.
Ánh đèn hắt ra từ ô cửa sổ tạo thành một hình tứ giác phản quang trên mặt đất trước mặt, bị nước mưa tí tách rơi xuống.
Ba người đang nói chuyện rất hăng say, đột nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng ho khan, không hẹn mà cùng quay đầu, ngước mắt liền nhìn thấy Taehyung khoác một chiếc áo len, đứng bên cạnh cửa sổ, cụp mắt, đang nhìn ba người họ.
Jungkook thấy tình hình không ổn, kéo theo Lee Yang đội mưa chạy biến dạng.
Trước khi đi còn không quên giậu đổ bìm leo, nói, ai da chị dâu à, hồi học Đại học chị cũng lãng mạn quá cơ, ha ha ha ha.
Hyeon Soo ném một quả quýt qua, cũng chuẩn lắm, trúng ngay sau gáy Jungkook.
Người bị ném trúng bước chân loạng choạng.
Từ trước đến giờ Hyeon Soo ném đồ chưa từng chuẩn như vậy, đến cả ném rác trong không trung cũng đều ném chệch ra bên ngoài thùng rác.
Sau đấy Taehyung phải đứng dậy đi nhặt ném lại lần nữa.
Lần này trúng chính giữa hồng tâm, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có đúng một khả năng.
Jungkook đáng bị đánh !
Lee Yang là một đứa trẻ tiết kiệm, quay đầu nhặt quýt, sau đó tiếp tục chạy như bay.
Người khác đều chạy rồi, Hyeon Soo chỉ có thể đứng dậy đi vào trong nhà, ôm Taehyung.
Cô đút một miếng quýt vào miệng anh: "Không phải em đã bảo anh uống thuốc xong thì ngủ một lát, đợi tới lúc ăn cơm tối sẽ gọi anh dậy sao ?"
Taehyung lái sang chuyện khác: "Sau đó thì sao ?"
"Sau đó cái gì chứ ?"
Hyeon Soo sợ anh bị lạnh, cô đóng cửa sổ, khi quay đầu mới phản ứng lại.
Taehyung đang hỏi cô sau khi được tỏ tình bằng xếp nến hình trái tim thì thế nào ?
Cô mỉm cười, kéo Taehyung vào trong phòng ngủ: "Còn sau đó cái gì nữa, đương nhiên là bị dì quản lý ký túc phát hiện rồi, dì ấy nói đốt nến ở nơi đó không an toàn, dùng nước dập tắt, sau đó lấy chổi quét dọn sạch sẽ."
Taehyung cũng cười theo, anh hỏi cô, anh nhớ hồi Đại học em có bạn trai cũ, là người xếp nến đấy à ?
Cô nói tát nhiên không phải, bạn trai hồi Đại học là yêu xa.
Có điều đợt Tết xem vòng bạn bè của bạn bè chung, hình như Namjoon đã kết hôn rồi.
Còn tưởng rằng Taehyung vì bị ốm nên tâm lý yếu đuối, đang ghen tuông những chuyện trước kia.
Hyeon Soo dứt khoác mở vòng bạn bè của người bạn đó cho Taehyung xem, nói, anh nhìn đi, người ta còn là đám cưới chạy bầu nữa đây này.
Taehyung nhìn kỹ bức ảnh một lúc, đưa tay lên trên đỉnh đầu cô ấn một cái, lên tiếng đánh giá, người đàn ông này thật chẳng có mắt nhìn.
Hyeon Soo bất ngờ quay đầu nhìn Taehyung.
Anh không có bất cứ tia ghen tuông nào cả, chỉ có một gương mặt dịu dàng.
Thời gian đã trôi qua quá lâu, tâm trạng lúc thất tình của khi đó thật ra cô đã chẳng còn nhớ rõ nữa.
Nhưng Taehyung vẫn lo lắng một cách tinh tế, sợ cô nhìn thấy người ta sẽ tức cảnh sinh tình, sẽ không vui.
Mái hiên ngoài cửa sổ đổ mưa, được ánh đèn trong phòng chiếu sáng như những tia sao băng, nhấp nháy, rơi lộp độp xuống mặt đất.
Bầu trời vào buổi chiều vẫn còn u ám, nhưng giờ phút này lại giống như được dát vàng bởi màu sắc của ánh đèn, ấm áp, ẩm ướt.
"Em còn lâu mới vì người đàn ông khác mà không vui."
Taehyung bật cười, nhắc lại chuyện cũ.
Anh nói Hyeon Soo khi ấy thất tình khõ rất dã man, chắc chắn là rất đau lòng. Khi anh nhìn thấy cô, cô đầu bù tóc rối ngồi ở nơi ánh sáng leo lắt, không nói một tiếng nào.
Anh nói, lại còn tưởng trông thấy ma rồi chứ.
Hyeon Soo tức sắp chết, kịch liệt phản bác: "Taehyung ! Em đầu bù tóc rồi lúc nào chứ, hôm đó em rõ ràng xinh đẹp như tiên nữ !"
"Là anh nói sai rồi, giống tiên nữ."
Nhưng người như anh đứng đắn không quá ba giây, một khắc sau đã thò tay vào trong cổ áo cô, hỏi cô, hóa ra kích cỡ của tiên nữ là B à ?
Bị Hyeon Soo cắn một phát thật mạnh vào cổ tay.
"Tiên nữ cắn người ?" Người bị cắn còn rất sung sướng, nâng cao tông điệu hỏi.
"Đây đâu gọi là cắn người !"
Hyeon Soo hất cằm, chiêm ngưỡng dấu răng ngay ngắn của chính mình, cân nhắc câu chữ rồi nói: "Đây là... tặng anh một chiếc đồng hồ đeo tay !"
Taehyung giơ cổ tay lên nhìn: "Được, anh thấy cũng đến nỗi, đẹp hơn của Vacheron Cóntantin."
Khi còn bé luôn có trò tinh nghịch thế này.
Trẻ con hồi ấy đâu có được đồ chơi lung linh đẹp mắt như ngày nay, trưởng bối trong nhà dỗ dành bọn trẻ, đôi khi dùng luôn bút bi vẽ một chiếc đồng hồ đeo tay lên cổ tay.
Càng sống càng quay về ngày xưa, còn nói đùa loại chuyện ngây ngô như thế này nữa.
Có lẽ tình yêu khiến người ta trẻ con.
Nhưng cũng khiến người ta vui vẻ.
Sức khỏe của Taehyung thật sự rất tốt, Hyeon Soo còn đang suy nghĩ nếu như khó hạ sốt thì sẽ đưa anh đếm bệnh viện khám bệnh.
Kết quả uống thuốc còn chưa được nửa tiếng đã hạ sốt rồi, đến ngay cả tiếng ho cũng chỉ thỉnh thoảng mới nghe thấy.
Có lẽ bởi vì anh nhắc đến khung cảnh lần đầu gặp mặt,.Hyeon Soo cũng theo đó hồi tưởng lại quá khứ.
Cô nói, Taehyung, em có thể gặp được anh, quả thực là một chuyện quá đỗi tốt đẹp.
Taehyung thích loại chủ đề như thế này, anh nghiêng đầu, tỏ ý cô nói cụ thể hơn.
Hyeon Soo chậm rãi tiếp lời, nói với anh về những chuyện khi bản thân còn nhỏ.
Thật ra khi còn nhỏ cô rất thích đi học, ở trường có bạn bè, có thầy cô, náo nhiệt biết bao.
Về tới nhà thì nhàm chán vô cùng, chỉ có mỗi một dì giúp việc nấu cơm.
Khi đó vẫn chưa chọn cố định dì Jin, bảo mẫu trong nhà cứ nửa năm hoặc một năm là lại thay một lần, cũng chẳng tạo dựng được tình cảm gì.
Hyeon Soo khi ấy không thích nhất chính là trời đổ mưa, chỉ cần đổ mưa, còn chưa tới giờ tan học là đã có thể nhìn thấy phụ huynh tới đón con cái đứng đầy ngoài cổng trường thông qua cửa sổ phòng học.
Những chiếc ô đủ màu, đủ kiểu dáng, giống như cây nấm sặc sỡ, nhưng lại chẳng có một cây nấm nào thuộc về cô.
Hyeon Soo vĩnh viễn không có người tới đón.
Cô có tiền bắt taxi, nhưng hồi đấy taxi không dễ bắt, đặc biệt là vào ngày mưa.
Khi còn nhỏ Hyeon Soo đã rất thông minh hiểu chuyện, cô biết bản thân có thể sống và học tập trong một môi trường thuận lợi như vậy đều là vì những thành tựu trong sự nghiệp của bố mẹ.
Vậy nên từ trước tới giờ cô chưa từng oán trách.
Chỉ có thỉnh thoảng khi được bố mẹ nuôi hoặc mẹ nuôi đến đón Seokjin cùng đón lên trên xe, nghe những cuộc trò chuyện hoặc cuộc đối thoại giữa gia đình họ, nghe Seokjin bị mắng vì thành tích thấp, cô luôn cảm thấy đó là một loại ấm cúng rất khó để có thể diễn tả được thành lời.
Dù cho Kim thiếu gia có bị mẹ nuôi nhéo tai giáo huấn, nói đề bài trên đề thi dễ như thế mà vẫn có thể không thi đạt được, có phải là cần đi làm kiểm tra trí tuệ không ?
Hyeon Soo cũng ngưỡng mộ lắm.
Mưa phùn rơi trong sân, tích tách âm vang.
Hyeon Soo nhìn Taehyung rất đỗi dịu dàng: "Sau này em quen được anh trong cơn mưa, khi gặp lại mưa, dường như cũng không còn cảm thấy mưa đáng ghét như thế nữa."
Hyeon Soo nhớ lại đêm mưa trên phố Myeongdong năm 2012, cũng nhớ lại Busan ngập trong mưa bão của mùa hè năm ấy.
Gương mặt cô tràn ngập ý cười, chọn múi to nhất của quả quýt đang cầm trong tay, tách ra, đưa vào miệng Taehyung.
Hiếm khi giọng nói cô nhẹ nhàng: "Anh ăn đi."
Taehyung ngậm quýt trong miệng, ấn đường hơi nhíu lại.
Hyeon Soo còn tưởng anh đau lòng vì cô, đang chuẩn bị an ủi anh mấy câu, nói với anh rằng đều đã qua rồi, bây giờ cô thích ngày mưa lắm.
Vậy mà anh lại nói: "Hyeon Soo, em đã ăn thử quả quýt này chưa vậy ?"
"...Vẫn chưa, sao thế anh ?"
Hyeon Soo đứng dưới ánh đèn, trong tay giơ nửa quả quýt còn lại, biểu cảm mờ mịt.
"Chua."
Hyeon Soo đen mặt, sau đó nhét hết quả quýy vào miệng mình, bất thình lình nhào qua hôn Taehyung, đẩy quýt vào trong miệng anh.
Ai bảo anh phá hỏng bầu không khí ! Chua chết anh đi !
Taehyung bị chua đến mức nhắm tịt mắt lại, ho khan mấy tiếng.
Hyeon Soo chiếm được món hời lại còn ra vẻ, nói văn vở thì là, bị ốm cần phải bổ sung vitamin, anh xem em yêu anh nhiều như thế ?
Kết quả vui quá hòa buồn, ngày thứ hai còn chưa đợi tỉnh dậy thì bản thân đã ho sặc ho sụa trước.
Người bị bệnb trước là Taehyung giờ đây tinh thần tràn đầy.
Còn cô, bởi vù nụ hôn nghịch ngợm đoa mà đã nhiém virus, vừa chảy nước mũi vừa ho, kéo dài tận mấy ngày liền.
Trong khoảng thơid gian này Jungkook có ghé qua chơi, nhìn thấy chóp mũi Hyeon Soo bị lau bằng khăn giấy đến mức đỏ ửng thì anh ấy để lộ ra một nụ cười trêu chọc xấu xa.
Anh ấy sờ trán, biết rõ còn cố ý hỏi: "Ai da, sao em nhớ người bị bệnh là anh Kim cơ mà nhỉ ? Sao đây ? Lẽ nào em nhớ sai rồi ?"
Hyeon Soo vẫnn còn ghi thù chuyện bị bán đứng, chán chẳng thèm để ý đến anh ấy.
Jungkook sờ sờ cằm, hỏi Taehyung: "Anh Kim, có chuyện gì vậy ? Anh bị ốm mà cũng không tiết chế một chút, anh nhìn anh lây bệnh cho chị dâu rồi kìa."
Hyeon Soo chậm rãi lên tiếng: "Taehyung, bạn bè của anh nhiều như vậy, em giết một người anh không để ý chứ ?"
Jungkook cười ha hả trốn sau lưng Taehyung, miệng vẫn tiếp tục nói: "Anh Kim anh xem đi, giọng của chị dâu khàn hết cả rồi, có phải là hét đến mức..."
Nếu không phải có Lee Yang kéo lại, thì Hyeon Soo đã dùng chiếc hộp khăn giấy cứng trong tay đập vỡ đầu Jungkook.
Song thật ra Jungkook là một người rất chu đáo.
Đùa thì đùa vậy, nhưng chớp mắt đã mang tặng nguyên hai hộp thuốc bổ to đùng, còn tặng cả một hộp kẹo ngậm giảm đau họng.
Sợ bị đánh chết nên không dám tự mignh mang đến, anh ấy chuyển giao lại cho Taehyung.
Taehyung dùng chiếc hộp chọc chọc vào cánh tay Hyeon Soo, trêu cô: "Người bạn này của anh có còn muốn giết không ?"
"Cũng vẫn biết điều lắm, thôi tạm giữ lại một khoảng thời gian đi." Một vị Nữ Vương nào đó tự cao tự đại nói như vậy.
Máy hôm đó cứ càng về đêm là Hyeon Soo lại càng ho nghiêm trọng, Taehyung cũng luôn bên cạnh cô, vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi, cũng rót nước ấm cho cô.
Hyeon Soo sợ anh nghỉ ngơi không tốt, cô nói mình sang phòng ngủ dành cho khách ở bên cạnh.
Taehyung từ chối: "Em không ở đây anh càng ngủ không ngon."
Có lột hôm tỉnh dậy lúc rạng sáng, sắc trời mờ mờ.
Hyeon Soo ho quá nên thức giấc luôn, cô xoay người, mượn ánh sáng mờ ảo ngắm nhìn Taehyung.
Taehyung chưa tỉnh, nhưng cảm giác được cô đang ho, giống như thói quen mà vươn tay ra ôm cô, vỗ nhẹ vào lưng cô.
Anh hỏi: "Em uống nước không ?"
Trong ngữ khí xen lán tia buồn ngủ, hệ như nhuốm mộy tầng sương mai, nhẹ nhàng, dịu dàng.
Trong lòng Hyeon Soo mềm nhũn, lắc đầu nói em không uống.
Taehyung chậm rãi mở mắt, mí mắt trên bởi vì buồn ngủ mà gấp lại thành hai tầng nếp nhăn.
Thứ ánh sáng mờ ảo như vậy khiến cho màu sắc của anh càng thêm sâu hút, giống như hồ nước đầy ắp sương mù vào sáng sớm.
"Không ngủ được à ?"
"Ừm, có một chút, ho đến mức tỉnh luôn rồi, hay là anh dỗ em đi ?"
Có lẽ nghe giọng Hyeon Soo quả thực tràn đầy tinh thần Taehyung cũng dần dần tỉnh táo.
Anh ngồi nửa người dậy, dựa vào đầu giường, đột nhiên nói: "Anh hát cho em nghe nhé ?"
Khi còn đi học, Hyeon Soo cũng đã từng gặp những chàng trai hát tỏ tình với cô, cô không có cảm tình gì với cách thức này.
Luôn cảm thấy ôm cây đàn ghi ta, vừa đàn vừa hát giống như một màn trình diễn tài năng cá nhân, chẳng lãng mạn ấm áp chút nào.
Nhưng sau khi Taehyung cất lời, Hyeon Soo mới phát hiện, không phải cô không có cảm tình với chuyện ca hát này, mà là không có cảm tình với những người ca hát đó.
Bài hát mà Taehyung hát là một bài đồng quê rất lâu về trước, Take me home - Country Roads.
Không phải kiểu dịu dàng, ngọt ngào, thậm chí anh còn nhắm mắt, giống như đang nói mơ, nhưng khi nghe lại cảm thấy cực kỳ thoải mái, dễ chịu.
Đầu ngón tay của Taehyung gõ nhẹ vào xương bướm của Hyeon Soo theo từng tiết tấu.
Mỗi một lần chạm đều giống như mang theo tích điện, kích thích nhịp tim đập rộn ràng.
Bọ họ đều để mặt mộc, đến cả quần áo trang sức cũng không có, là dáng vẻ nguyên thủ và thuần khiết nhất của loài người.
Vậy mà vào thời khắc này, tình yêu đong đầy.
Thẳng đến lúc ăn bữa sáng, trong đầu Hyeon Soo đều là giai điệu Taehyung ngâm nga.
Cô cũng hát theo một chút, giọng khàn đặc, chẳng hay gì cả.
Taehyung đang múc cháo cho cô, cảm nhận được ánh mắt của Hyeon Soo, anh nhướng mày nhìn qua.
Người con gái thều thào nói, thật sự phải hôn anh lần nữa mới được, trả lại virus cho anh.
Sau lưng cô là cửa sổ phòng ăn, ánh sáng ban mai vàng rực, mái tóc xõa xoăn trên đầu vai cũng phủ một tầng ánh sáng màu vâu vàng.
Taehyung bỏ thìa canh xuống, chống một chân dưới đất, ghế gỗ trượt ra một khoảng cách trên nền gạch men.
Anh vẫy vẫy tay: "Tới đây, trả lại virus cho anh."
Hyeon Soo do dự, cuối cùng thở dài: "Thôi đi, em yêu anh như vậy, sao nỡ lây sang cho..."
Còn chưa nói hết câu thì đã bị anh kéo cả ghế lẫn người qua hôn chặt môi.
Hyeon Soo phút chốc sửng sốt, giơ tay đánh anh: "Sẽ bị ốm đó ! Anh làm gì thế hả ?"
Taehyung cười nói: "Nếm thử xem chiếc miệng nhỏ này của em có phải nôi mật không mà nói chuyện lại ngọt ngào như vậy."
Sau khi đổ một trận mưa, nhiệt độ nhanh chíng tăng trở lại.
Trong sân có hai cây Hải đường đang nở hoa rất đẹp.
Hyeon Soo sát lại gần ngửi ngửi, không có bất cứ mùi thơm nồng nàn nào như trong tưởng tượng, cô vẫn không từ bỏ, lại càng sát gần hơn nữa.
Đằng sau truyền đến tiếng cười khẽ của Taehyung, anh nói: "Một là hận cá cháy lắm xương; hai là hận Hải đường không thơm; ba là hận Hồng Lâu Mộng chưa hoàn chỉnh. Cô Trương Ái Linh từng nói, Hải đường không thơm là tiếc nuối, sao em vẫn chưa chịu từ bỏ vậy ?"
Hyeon Soo nghe thấy thế quay đầu.
Cây Hải đường này không cao, cô ngồi xổm dưới đất, ngước đầu nhìn dáng vẻ cụp mí mắt vủa Taehyung, đột nhiên cảm thấy câu nói ở trên mạng nói rất đúng 'Sợ nhất là lưu manh có văn hóa', quả thực là mê người cực kỳ.
Vốn dĩ muốn chụp ảnh hoa Hải đường đăng lên vòng bạn bè, ngẫm nghĩ, cuối cùng lại thôi.
Khoảng thời gian đó Hyeon Soo không muốn mở vòng bạn bè lắm, trong đó ngoại trừ Seokjin ra thì vẫn là Seokjin.
Cách yêu của Seokjin vẫn giống hệt trước kia, nồng cháy, hơn nữa còn si mê quá mức.
Hyeon Soo thật sự không muốn nhìn thấy vô số những bài đăng spam kín vòng bạn bè của anh ấy nữa.
Khi Jungkook ghé qua nhà lần nữa, anh ấy đến tìm Taehyung bàn chuyện.
Bà nội Jeon tuổi tác đã cao, trong nhà không có người chăm sóc, muốn đưa bà đến Viện dưỡng lão của Taehyung.
Có điều Taehyung có việc nên đã ra ngoài rồi, Jungkook ngồi trong sân nói chuyện với Hyeon Soo
Nói về lần đầu tiên gặp Taehyung, Jungkook nghĩ nghĩ, nói hình như khi đó em đang học cấp ba, anh Kim cũng là học sinh cấp ba.
Hyeon Soo chưa từng nghe về những chuyện trong quá khứ của Taehyung, hứng thú hỏi: "Lúc anh ấy học cấp ba trông như thế nào ?"
"Đẹp trai, là kiểu rất kiệm lời, ăn mặc cực kỳ phong cách."
Jungkook nhíu mày: "Khi ấy em giống như một thằng nhà quê vậy, còn mặc cả quần lót thể thao nữa chứ, anh Kim thì từ trên xuống dưới toàn hàng hiệu."
Jungkook nói bởi vì năm ấy gặp Taehyung, anh ấy mới cảm thấy bản thân không đủ thời lượng, thế nên sau này mới bắt đầu thích mua mua mua.
"Nhưng anh Kim và em không giống nhau lắm, em là kiểu người 'nhân sinh đắc ý khi được tận hưởng triệt để' đấy."
Hyeon Soo bỗng nhiên nhở ra lúc đầu nghe nói đến tên của Jungkook là do Seokjin nói với cô.
Seokjin nói Jungkook đi Macao mổ chuyến thôi mà có thể thua tận mấy triệu won.
Cô hỏi Jungkook chuyện này là thật hay giả, Jungkook với vẻ mặt 'chuyện cũ xin đừng nhắc lại' đưa ra kết luận: "Đừng nói nữa, mất mặt lắm."
Thế là Hyeon Soo đã biết, chuyện đó là sự thật.
Hyeon Soo nhất thời ngẩn người, lại tiếp tục lắng nghe Jungkook kể về những chuyện cũ có liên quan đến Taehyung.
Đó là mùa đông năm 2006, ở Ilsan, hai nhà Jeon - Kim gặp mặt trong bữa tiệc, Jungkook gặp mặt Taehyung lần thứ hai.
Khi đó việc kinh doanh của nhà học Jeon vừa mới mở rộng phát triển đến đông bắc, có một số chuyện cần mượn quan hệ trong nhà Taehyung giúp đỡ.
Taehyung đại diện cho bà ngoại của anh, xa xôi ngàn dặm, được mời mới Ilsan.
Taehyung khi ấy vừa mới tốt nghiệp Đại học, đang học lên cao học, vứ học vừa giúp bà ngoại của anh làm việc.
Thân phận của anh khi đó đã không thể xem thường, đến ngay cả những người lớn tuổi hơn anh cũng phải gọi anh một tiếng 'anh Kim'.
Để xoa dịu cục diện, trong bữa tiệc còn có những ông chủ khác, ai ai cũng nhanh mồm nhanh miệng.
Bầu không khí của bữa tiệc đó khá ổn, qua ba tuần rượu, nhóm người này bắt đầu nói đến những tin tức trong năm, lúc này nói Philippines bỏ án tử hình, lúc khác nói đường sắt cao tốc của Đài Loan đã thông xe.
Jungkook hùa theo một lúc, đột nhiên nhớ ra nhiệm vụ của mình là phải ở bên cạnh Taehyung.
Vừa quay đầu liền nhìn thấy rõ sắc mặt của Taehyung.
Taehyung dường như không thích nghi được với loại thời tiết quá lạnh thế này, hầu như không ăn gì cả, chỉ uống mỗi trà nóng.
Sắc mặt anh nhợt nhạt hệt như tuyết đêm ngoài cửa sổ, để ý tới ánh mắt của Jungkook, anh để lộ ra một nụ cười lịch sự nhưng xa cách.
"Anh Kim, không uống chút nào sao ? Rượu trắng này hôm nay ngon lắm, uống nhiều ngày mai tỉnh dậy cũng sẽ không bị đau đầu đâu."
"Em với mọi người uống đi, anh uống trà là được."
Khi đó Jungkook đã cảm thấy người anh trai họ Kim này chắc chắn sẽ đạt được những thành tựu to lớn.
Mới 20 mấy tuổi đầu mà đã khiến cho người ta không thể nắm bắt được.
Kết thúc bữa tiệc, Jungkook khôn khéo tinh tế, trưởng bối trong nhà cũng căn dặn Jungkook rồi, để anh đưa Taehyung đi chơi.
Jungkook cũng có ý đồ riêng, thầm nghĩ, đi theo trăm won kiếm triệu won, đối xử tốt biết đâu sau này sẽ có cơ hội hợp tác, thế là dứt khoác cùng đi ăn, cùng đi uống rượu, cùng đi ngâm bồn, phục vụ trọn gói hết luôn.
Nhưng sau khi chơi xong mộ vòng, anh ấy phát hiện thật ra Taehyung là một người rất vô vị.
Coi trọng ăn uống, nhưng ăn không nhiều.
Uống rượu cũng có mức độ, uống đến một lương nhất định là giơ tay nói ngừng, ai khuyên cũng không có tác dụng.
Còn chơi ấy à, chẳng có cái gì hign được vào mắt cả.
Jungkook đặc biệt đưa Taehyung đến cả một hộp đêm đắt cắt cổ, phụ nữ trong đó xinh đẹp, đến cả minh tinh cũng có nốt.
Trên sân khấu có người phụ nữ đang múa cột, thân thể uyển chuyển uốn éo, biết bao đàn ông ở dưới sân khấu máu mũi phun trào.
Có một người phụ nữ eo thon, mông đẫy đà liếc mắt đưa tình với đám người Jungkook.
Jungkook nghĩ, Taehyung ở bên cạnh, không thể đêt anh Kim cảm thấy anh ta keo kiệt được, thế là ném luôn một xấp tiền giấy qua đó.
Kết quả quay đầu lại phát hiện Taehyung đã đi tới chỗ cạnh cửa sổ cách đó cả trăm mét từ lâu rồi.
Hộp đêm ồn ào náo nhiệt, anh bàng quang không màng, mở một cánh cửa sổ, dựa vào tường hút thuốc.
Ilsan mới lạnh làm sao, thứ thổi vào từ bên ngoài cửa sổ đều là sương muối, cửa sổ còn có chút băng.
Nhưng Taehyung đứng ở đó, như thể thật sự cảm thấy thành phố cô độc phủ đầy tuyết ngoài kia còn có ý nghĩa hơn đám phụ nữ trong căn phòng này.
Hôm đó Jungkook còn phạm phải một sai lầm, anh ấy vốn muốn tìm hai người phụ nữ đến để bầu bạn với Taehyung vào buổi tối.
Nhưng nhìn dáng vẻ, Taehyung chắc chắn không đồng ý.
Jungkook nói một câu: "Anh Kim, anh không có hứng thú với phụ nữ à ? Thế đàn ông thì sao ?"
Jungkook nói, năm đó ánh mắt của Taehyung nhìn anh ấy, bây giờ nghĩ lại vẫn còn cảm thấy rùng mình.
"Tí nữa thì tưởng bản thân đã phá hỏng chuyện làm ăn của gia đình rồi, không ngủ ngon tận mấy ngày liền !"
Hyeon Soo cười đến mức nội thương.
Cô luôn cảm thấy Jungkook mồm mép nhanh nhẹn, cứ như thành tinh vậy, không ngờ trước kia cũng từng sợ sệt lo lắng đến thế.
Jungkook cũng cười theo, chỉ có điều khi nhắc lại những tháng ngày tiêu xài phung phí, đáy mắt anh ấy rốt cuộc cũng có chút tia khác lạ.
Ngừng một lúc, anh ấy lại nói: "Chị dâu, trước kia em không hiểu, nhưng bây giờ em thật lòng cảm thấy chị và anh Kim có thể ở bên nhau, quả thực là quá tuyệt vời."
Bởi vì khách sạn ở gần nên Jungkook thường đưa Solie đến ăn trực cơm.
Anh ấy từng thấy Taehyung gắp thức ăn cho Hyeon Soo.
Cũng từng thấy Hyeon Soo cắn miếng thịt nạc bên trên miếng thịt kho tàu, bỏ thịt mỡ vào trong bát Taehyung, sau đó gương mặt của Taehyung sẽ lộ ra tia bất lực, thay cô ăn hết.
Mỗi lúc như vậy, Jungkook đều đột nhiên cảm thấy, hóa ra năm đó ở Ilsan, cảnh tượng Taehyung đứng bên cửa sổ hút thuốc, thật ra lại là cô đơn.
Nếu như khi ấy có Hyeon Soo ở đó, thì tốt rồi.
Anh ấy nói một đống lời cảm khái, Hyeon Soo vẫn đang nhìn anh ấy chằm chằm.
Jungkook khó hiểu: "Chị dâu ? Chị nghĩ gì đấy ?"
Hyeon Soo nói: "Chị đang nghĩ, ném em vào trong giếng bỏ hoang của nhà hàng xóm, ngã chết hoặc chết chìm, cách thức này liệu có được không ?"
Jungkook phản ứng lại một lúc mới nhớ ra, ban nãy bản thân đã nói quá đỗi chân thành, cũng nói luôn cả chuyện sắp xếp phụ nữ cho Taehyung.
Anh ấy cười ha ha nhận lỗi, nói đều là quá khứ rồi, hơn nữa anh Kim giữ mình trong sạch, không bao giờ tùy tiện động vào phụ nữ, anh ấy cảm thấy phiền lắm.
Hyeon Soo cũng không thật sự so đo tính toán.
Có lẽ từ tận trong trái tim cô đã coi Jungkook và Lee Yang là bạn bè, cũng giống như Seokjin vậy, thi thoảng trêu đùa, tranh cãi, đấu võ miệng.
"Chị dâu chị đừng giận, em có ảnh hồi trước của anh Kim, chị xem không ?"
Hyeon Soo cuối cùng cũng thỏa hiệp, đổi được một bức ảnh lúc trước.
Taehyung và Lee Yang từ bên ngoài quay lại, Hyeon Soo cũng kết thúc cuộc tán gẫu với Jungkook, ngồi một bên, uống thứ trà bảo vệ cổ họng, lắng nghe nhóm người Taehyung bàn bạc về chuyện của bà nội Jeon.
Khi ba người đàn ông này ngồi chụm lại một chỗ, bàn bạc xem phải thu xếp.ổn thỏa cho người gì như thế nào, kỳ thực có một loại cảm giác vô cùng, vô cùng dịu dàng.
Trước kia Hyeon Soo cảm thấy Taehyung ăn sung mặc sướng, tiêu tiền như nước.
Nhưng thật ra không phải.
Thi thoảng Hyeon Soo cũng sẽ đi cùng Taehyung và Lee Yang đến Viện dưỡng lão.
Dáng vẻ Taehyung quan tâm đến sức khỏe của những người già.
Dáng vẻ cẩn thận hỏi han về những bữa ăn của người già.
Dáng vẻ thảo luận với Lee Yang và Viện dưỡng lão về việc liệu có nên mở một buổi tọa đàm địny kỳ tư vấn tâm lý cho người cao tuổi hay không.
Những khoảnh khắc đó không những không làm Taehyung lu mờ, mà ngược lại, Hyeon Soo cho rằng, so với trước kia thì một Taehyung như thế này còn càng hấp dẫn, càng mê người hơn.
Cô thích lắng nghe Taehyung chuyện trò với những ông bà cụ râu tóc bạc phơ.
Thỉnh thoảng có những ông bà cụ thính giác không tốt, khiến cho một người cao quý, tự tôn cao như Taehyung phải che tay lên bên miệng, nâng cao giọng, giống như hét lên nói chuyện với họ.
Cảnh tượng đó dịu dàng, ấm cúng đến mức không có gì sáng bằng.
Có người già nghe ngóng, hỏi Taehyung đã kết hôn chưa.
Taehyung liền chỉ vào Hyeon Soo, trong mắt chứa ý cười, nói, năm nay cháu sữ kết hôn, vợ chưa cưới của cháu ở đằng kia.
Jungkook ăn cơm tối ở nhà hai người họ xong mới tời đi, trước khi đi ngủ, Taehyung phát hiện cô gái của anh có chút khác thường, cứ luôn nhìn chằm chằm vào di động ngẩn người.
Sát lại gần hỏi mới biết, cô lấy được một bức hình trước kia từ chỗ Jungkook.
Là bức hình 10 mấy năm trước rồi, di động trong tay còn lad iphone đời đầu.
Taehyung không nhìn ra được điểm gì đặc biệt, chỉ cảm thấy khi đó quả thực trẻ tuổi hơn một chút mà thôi.
Hyeon Soo ở bên cạnh, cầm di động than ngắn thở dài: "Anh bảo anh đẹp trai như này, trước kia lúc còn đi học có phải có rất nhiều con gái theo đuổi anh không ?"
"Không có nhiều lắm."
"Từng nhận được thư tình chứ ?"
Taehyung mỉm cười: "Nhưng không có người xếp nến thành hình trái tim ở dưới ký túc xá cho anh."
Bản chất cá muối như Hyeon Soo chỉ thích tích cực khi có những chuyện liên quan đến Taehyung.
Cô nói anh đợi đó, em phải cho anh xem ảnh trước kia của em, cũng rất đẹp, tuyệt đối không thua anh đâu !
Bố Oh và mẹ Oh chắc chắn không có, trong tâm trí của họ chỉ có công việc và công việc.
Hyeon Soo đặc biệt gọi điện thoại cho dì Jin, nói muốn một tấm hình lúc còn nhỏ, dì Jin nói chắc là ở chỗ bà có, để bà tìm kỹ lại đã.
Bình thường dì Jin rất ít khi dùng di động, có lẽ phải mất một lúc mới có thể gửi qua cho cô được, Hyeon Soo vừa nghịch di động vừa chờ đợi, đột nhiên nhìn thấy tin nhắn ký nhận hàng chuyển phát nhanh.
Từ ngày chuyển đến Myeong dong, hàng chuyển phát nhanh của Hyeon Soo đều được gửi tới đây, ban ngày khi có Lee Yang là anh ấy sẽ luôn ký nhận giúp cô.
Nhìn thấy tin nhắn cô mới nhớ ra, hôm nay có một kiện hàng vẫn chưa bóc.
Taehyung ngồi trên giường, nhìn bóng dáng Hyeon Soo đi đi lại lại trước mặt anh.
Cô luôn có những dụng cụ nhỏ rất đặc biệt, giống như hiện tại vậy, Hyeon Soo cầm một thứ hình tròn to bằng quả trứng gà, không ngờ lại là con dao chuyên dùng để bóc hàng chuyển phát nhanh.
Vẫn còn một thứ đồ trông giống như con dấu lăn mà cô cầm trong tay, lăn lăn trên thông tin chuyển phát nhanh, bên trên biến thành một mảng màu đen.
Hyeon Soo ngước mắt, đối diện với ánh mắt của Taehyung, lộ vẻ đắc ý: "Không hiểu rồi chứ gì ? Đây là thứ chuyên dùng để bôi vào đơn hàng chuyển phát nhanh."
"Tại sao phải bôi vậy ?"
"Không an toàn chứ sao, cái này vứt bên ngoài rất dễ bị rò rỉ thông tin cá nhân đó."
Bóc kiện hàng ra, bên trong là hai chai sữa tắm.
Hyeon Soo giơ lên cho Taehyung xem: "Chai sữa tắm này là Mắt hạnh giới thiệu cho em, nói là vị đào, rất dễ ngửi."
Bởi vì là sữa tắm nên Hyeon Soo đã ngỏ lời mời Taehyung tắm chung.
Cô nghĩ rất đơn giản, cảm thấy có đồ gì tốt thì phải sẻ chia, ai ngờ lại sẻ chia cả bản thân đi luôn.
Taehyung chẳng có đánh giá gì về sữa tắm cả, khi bàn tay phủ lên trên một cách thành thục, anh nói dáng mông của cô trông còn giống trái đào hơn.
Lẫn trong tiếng vòi hoa sen, Hyeon Soo chất vấn Taehyung một cách đứt quãng, không phải đã nói là dùng thử sữa tắm mới sao ? Anh đang làm gì thế hả ?
Anh cười khẽ bên tai cô, quệt bọt sữa tắm lên trên má cô, nói: "Đang làm chuyện nên làm trong mùa xuân."
Đợi tới lúc ra khỏi phòng tắm Hyeon Soo đã không còn muốn đếm xỉa đến anh nữa, thắt lưng đau nhức vùi vào trong chăn, co rúc lại thành một con tôm.
Trong di động có hai tin nhắn chưa đọc, là dì Jin gửi ảnh đến.
Hyeon Soo mở ra xem, dở khóc dở cười.
Taehyung sát lại gần, hôn má cô: "Xem gì vậy ?"
"Xem ảnh của em..."
Anh cũng di chuyển tầm mắt tới màn hình di động, quả nhiên bật cười thành tiếng.
Không ngờ bức ảnh lại là khi Hyeon Soo còn bé tí, cô bé bụ bẫm mặc chiếc quần hở đũng.
Giữa hai đôi chân mũm mỉm đặt một quả táo để che đi, đôi mắt mửo to hết cỡ, giống như vô cũng tò mò về mọi thứ, khóe môi còn có một chút nước miếng sáng lấp lánh.
Hyeon Soo giải thích nói, nước miếng đó là do cô không nhìn vào máy ảnh, người già trong nhà dùng đồ ăn thu hút sự chú ý của cô, thế nên cô mới thèm đến mức chảy nước miếng như vậy.
Di động rung lên, dì Jin lại gửi một bức ảnh nữa qua.
Là ảnh thẻ khi Hyeon Soo học cấp ba.
Hyeon Soo đắc ý đưa ảnh cho Taehyung xem, nói, thế nào, em trước kia cũng rất đẹp ấy chứ ?
Một lúc lâu vẫn không nhận được phản hồi của Taehyung, Hyeon Soo quay đầu, nghe thấy Taehyung cười nói: "Không có gì, may mà không gặp được em lúc còn học cấp ba."
"Anh có ý gì chứ ! Em không đẹp sao ?!"
Anh nói: "Là anh sợ nếu quen biết quá sớm quá sẽ không kiềm chế được, muốn dụ dỗ em yêu sớm, dụ dỗ em trốn chạy cùng anh."
Hyeon Soo cảm thấy yêu sớm và trốn chạy đối với Taehyung mà nói có hơi quá thuần khiết rồi thì phải, cô hoài nghi hỏi, chỉ có thế thôi sao ?
Taehyung sát lại gần, môi chạm vào vành tai của cô, khẽ nói: "Còn muốn dụ dỗ em lên giường nữa."
"Taehyung, sao anh háo sắc thế hả ?!"
Có lẽ sợ cô sẽ cắn người, Taehyung ghì chặt cô vào lòng, Hyeon Soo không cử động được, chỉ có thể nhìn thấy một chút sự vật gì đó từ bờ cai rộng của anh.
Trong bình hoa trên đầu giường cắm một cành Hải đường màu hồng phấn, là cành hoa bị gió to thổi gãy vào mấy hôm trước.
Lee Yang nói ngôn ngữ của loài hoa này không tốt, có ý nghĩa về một tình yêu đắng chát và nỗi khổ biệt ly.
Nhưng giờ phút này khi Hyeon Soo phóng tầm mắt qua phía đó, bông hoa được ánh đèn hắt lên trên tường.
Thầm nghĩ, cũng không có gì không tốt cả, coi nhìn trông giống tình yêu lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top