Giải đáp thắc mắc tại giảng Pháp ở Tế Nam
Lý Hồng Chí
Đệ tử: Khi luyện công [trong đầu] chợt lóe lên lời mắng chửi người khác là chuyện gì?
Sư phụ: Chính là [vì] chư vị có một nguyên thần không tốt hoặc do nghiệp tư tưởng khởi tác dụng. Có người còn có thể có phụ thể. Phàm là luyện lẫn với công pháp khác thì sẽ như vậy. Chúng ta không trộn lẫn vào luyện; luyện Pháp Luân Đại Pháp một cách thuần tịnh không có phụ thể; [trường hợp trên] hầu hết là tác dụng của nghiệp tư tưởng.
Đệ tử: Bản thân việc tu luyện khắc khổ là một loại chấp trước phải không?
Sư phụ: Tu luyện không phải là chấp trước, tu luyện là phản bổn quy chân, quay về bản tính con người, đó là bản tính của chư vị, cho nên nó không phải là chấp trước. Nhưng nếu chư vị cứ mãi nói ở miệng, nói rằng tôi chính là muốn tu thành Phật, hôm nay tôi đề cao được bao nhiêu, khi nào tôi có thể thành Phật, thì chư vị là chấp trước. Hữu tâm luyện công, vô tâm đắc công, chư vị chỉ quan tâm đến tu, có nguyện vọng như vậy là được rồi.
Đệ tử: Người chưa tham gia lớp học mà học luyện Pháp Luân Đại Pháp, thì Pháp thân của Thầy có tịnh hóa thân thể họ thành nãi bạch thể65 và đắc được khí cơ không?
Sư phụ: Người không tham gia lớp học họ không là học viên của chúng tôi thì tôi quản họ làm gì đây? Tùy tiện quản người thường [sao], [vậy] tôi cài cái này cho những người trên toàn Trung Quốc có được không? Tự mình học công, chiểu theo sách mà học, chiểu theo băng tiếng mà học, thì có thể đắc được không? Tôi bảo mọi người này, tương lai hình thức học công chính là hình thức ấy. Bởi vì chư vị có Pháp thân của tôi quản; trong sách của tôi có Pháp thân; trong băng hình, băng tiếng của tôi đều có; thật sự có thể làm theo tiêu chuẩn của người luyện công, thì họ cũng có thể đắc được. Nhưng nhất định phải thật sự chiểu theo tiêu chuẩn người luyện công mà tu luyện thì mới có thể đắc được. Nói rằng tôi chỉ muốn rèn luyện thân thể không muốn tu lên cao thì sẽ không đắc được.
Đệ tử: Con là học viên mới luyện được gần một tháng, [con] phát hiện không có nước miếng khi chống lưỡi vào hàm trên sẽ khó khăn, xin Thầy chỉ bảo?
Sư phụ: Không nói rằng đã luyện công rồi, thì thứ gì chư vị cũng cải biến ngay lập tức. Tâm tính của chư vị thế nào đây? Chư vị muốn đạt được trạng thái của người luyện công chư vị cần phải cải biến chính mình, từ tâm tính mà cải biến. Có người nói tôi đã luyện Pháp Luân Đại Pháp rồi, sao bệnh của tôi vẫn không khỏi? Chư vị ở nơi người thường chư vị vẫn là người thường, chư vị luyện luyện động tác này liền muốn khỏi [bệnh], như vậy đâu có được? Mục đích không đúng, thì hiệu quả cũng không như vậy.
Đệ tử: Luyện công thêm vào ý niệm, thì Pháp Luân sẽ biến dạng chăng?
Sư phụ: Thêm vào ý niệm của công pháp khác thì Pháp Luân sẽ biến dạng. Còn như nói suy nghĩ loạn bát nháo của bản thân chư vị [vốn] thuộc về tâm chấp trước của người thường, vậy thì không biến dạng. Hễ là thêm vào tín tức trong công pháp khác, không chỉ động tác tay của chư vị, [mà] trong tư tưởng chư vị thêm vào loại ý niệm dẫn đạo này, hô hấp gì đó, hoặc cách nghĩ của công pháp này nọ, thì đều sẽ biến dạng. Bởi vì tu luyện chính là một vấn đề nghiêm túc, nhất định phải tu luyện chuyên nhất.
Đệ tử: Lão hòa thượng viên tịch cả nghìn năm mà nhục thân bất hoại, phải chăng đã được vật chất cao năng lượng chuyển hóa?
Sư phụ: Trên thực tế đã được vật chất cao năng lượng chuyển hóa rồi. Vì trong Phật giáo giảng niết bàn không giảng mang theo thân thể, nên thân thể đó họ không cần nữa. Nếu họ cần, thì thân thể ấy của họ đã được vật chất cao năng lượng chuyển hóa rồi. Như núi Cửu Hoa Sơn có ba vị hòa thượng, thân thể đều là thân thể nhục thân mấy trăm năm, trên nghìn năm bất hoại chính là vì thân thể của họ đã hoàn toàn được vật chất cao năng lượng thay thế, chúng đã không còn là thân thể người thường nữa, nên chúng bất hoại.
Đệ tử: Công pháp có thể luyện xuất ra nguyên anh có phải đều là chính Pháp?
Sư phụ: Không nhất định là vậy. Có [cái] lúc đầu không là tà pháp, ban đầu còn khá tốt, không tu tâm tính tới sau này liền biến thành tà, không chừng sau này nguyên anh của nó sẽ bị hóa mất, không hóa mất thì cũng sẽ rất tà ác. Không thể dựa vào hình thức xuất công mà xét, xuất ra được những thứ gì thì cũng không thể dựa vào đó mà xét được. Công pháp nào thì cũng đều phải tu luyện tâm tính.
Đệ tử: Pháp Luân tại vị trí bụng dưới có thể mang theo tới đời sau không?
Sư phụ: Chúng ta cũng không giảng cái gì đời sau hay không đời sau. Chúng ta yêu cầu trong xã hội người thường đạt được mục đích khai công khai ngộ. Tôi bảo chư vị này, đến tầng thứ rất cao vẫn có thể tu luyện; nhưng người thường bình thường sau khi tu luyện đến một tầng thứ nhất định và xuất công thì liền dừng lại; chư vị luyện tiếp nó cũng không tăng, chỉ cao ngần ấy. Nhưng trong những tình huống cực kỳ đặc thù, cũng có diễn luyện tăng trưởng công trong không gian nào đó; tương lai chư vị tu luyện ra Pháp Luân của bản thân mình thì vĩnh viễn khởi tác dụng, vĩnh viễn mang theo.
Đệ tử: Thầy thường nhắc tới hai chữ 'chân tu', trong khi giảng bài cũng nhắc tới 'đệ tử chân tu', xin Thầy giải thích?
Sư phụ: Chân tu chính là chư vị chân chính mà tu. Chính là ý nghĩa này.
Đệ tử: Tam hoa tụ đỉnh trên đầu chỉ có hai đóa hoa thì là chuyện gì?
Sư phụ: Vậy không phải tam hoa tụ đỉnh. Công ấy, các loại trạng thái xuất ra quả thực quá nhiều rồi, quá nhiều rồi. Con đường tôi đi qua, thời kỳ đầu hoặc tại tầng thứ rất nông, thì công có hình thức biến hóa hàng nghìn hàng vạn kiểu, nhớ không xuể, tôi cũng không đi nhớ chúng. Bản thân mỗi từng tầng thứ có biến hóa của thân thể cũng khác nhau.
Đệ tử: Hình tượng sinh ra tại phần dưới của bụng dưới là nguyên anh, còn hình tượng chỗ ngực này là ai?
Sư phụ: Chư vị đã luyện thứ nào khác rồi. Người tu luyện khi chân chính tu luyện thì thứ gì cũng đều buông bỏ, Pháp thân của tôi sẽ xử lý hết giúp chư vị. Đương nhiên chúng ta đôi khi người ta xuất công, thì trên bề mặt biểu bì sẽ xuất hiện một số hình tượng của Phật, sẽ xuất hiện rất nhiều, họ còn động đậy nữa, vì họ là tồn tại vật chất, biết nói chuyện, biết di động, đương nhiên đó đều thuộc về [trạng thái] chính thường.
Đệ tử: Giả dụ có người muốn trộm tài vật trên thân học viên hoặc gây tổn hại [cho họ], thì Pháp Luân Đại Pháp có thể phát huy tác dụng hay không?
Sư phụ: Tôi nói với chư vị rằng vạn sự đều có nhân duyên66. Chư vị mất tiền, Pháp Luân mặc kệ, rất có thể là có nguyên nhân. 'Dùng Pháp Luân để trị kẻ trộm tài vật của chư vị' có phải chư vị có cái tâm này không? Vậy đâu có được? Không chừng những thứ đó là nợ người ta, bản thân mình thấy khó chịu liền muốn dùng Pháp Luân đánh người khác, thế sao được? [Nếu thế] chẳng phải tôi dạy tà pháp sao? Đừng nghĩ mãi những chuyện này. Người tu luyện có Pháp thân của tôi quản chư vị, [khi nào] cần bảo hộ thì họ sẽ bảo hộ chư vị.
Đệ tử: Nhìn nhận như thế nào về kinh Phật?
Sư phụ: Kinh Phật chân chính, kinh do Thích Ca Mâu Ni giảng, thì tôi thừa nhận. Nhưng Phật Thích Ca Mâu Ni nói, tất cả những gì trong kinh sách, những điều thực sự của Ông thì không đến mười phần trăm.
Đệ tử: Con xuống một lăng mộ cổ tại điểm du lịch xem ngắm một chút, xin hỏi, đi xem lăng mộ có ảnh hưởng Pháp Luân Đại Pháp không?
Sư phụ: Không ảnh hưởng. Nhưng cố gắng bớt đến những nơi đó. Những thứ này âm khí quá nặng. Ngoài ra, nói thế nào nhỉ, những nơi không sạch sẽ chúng ta đều không muốn tới, những thứ loạn bát nháo rất là không tốt. Đó chính là ngôi mộ mà!
Đệ tử: Trong mơ có một con rắn chui vào quần áo con đã bóp chết nó, là Thầy an bài khảo nghiệm tâm tính của con phải không?
Sư phụ: Những thứ này chui vào mà xử chết là đúng rồi. Những thứ xấu này chính là muốn phụ thể, đó chính là ma. Xã hội nhân loại phát triển tới ngày nay để chúng can nhiễu quả thực là quá ghê gớm rồi, giới khí công để nó làm loạn quả thực tới mức không chấp nhận được nữa. Trong chùa cũng như vậy đều là những thứ này đang làm loạn.
Đệ tử: Thế giới Pháp Luân vốn đã có [từ trước] hay là mới?
Sư phụ: Vốn đã có [từ trước]. Chư vị suy nghĩ viển vông67 quá rồi.
Đệ tử: Không dùng khí công để khám bệnh, mà dùng những biện pháp như xoa bóp, châm cứu? Ngoài sách khí công ra, thì những sách như «Sơn Hải Kinh», «Hoàng Đế Nội Kinh» có thể đọc không?
Sư phụ: Chư vị vẫn chưa buông được những tâm này, chư vị đọc mục đích là gì? Những sách kia đều không phải sách tu luyện Đại Pháp, chư vị đọc chúng làm gì? Chư vị muốn đắc được những gì từ trong đó chăng? Nếu không thì chư vị đọc chúng làm chi? Nếu chư vị thực sự cho rằng câu kia là đúng, thì chư vị đã tiếp thu rồi, công của chư vị sẽ bị loạn. Tại sao trong Phật giáo, Đạo giáo trước kia không cho phép tiếp xúc bất kỳ sách nào khác ngoài kinh sách [của họ], chính là sợ những thứ của họ bị loạn. [Muốn] đảm bảo chư vị thực tu thì phải nghiêm túc đối đãi vấn đề này, giải quyết vấn đề căn bản của chư vị; làm sao chư vị có thể không nghiêm túc chứ, lẽ nào chư vị có thể không buông bỏ nổi cái tâm ấy; tôi chỉ là giảng đạo lý này. [Nếu] không muốn tu luyện chỉ muốn đào sâu nghiên cứu những thứ kia, thì tùy chư vị đọc, tôi không phải không cho người thường đọc. Còn nói có thể xoa bóp hoặc châm cứu hay không, [nếu] chư vị là bác sỹ Trung Y, thì chư vị khám [bệnh] cũng được, không sao. [Nếu] chư vị không phải là bác sỹ và chư vị luyện Đại Pháp, mà lại muốn khám bệnh cho người ta, thì tôi nói rằng chư vị hãy buông bỏ tâm chấp trước đó đi.
Đệ tử: Học viên Pháp Luân Đại Pháp ngoài Thầy ra còn có thượng sư khác hay không.
Sư phụ: Trong học viên Pháp Luân Đại Pháp không có bất kỳ ai được xưng là Thầy; đều là học viên, đều là đệ tử. Mọi người đều đang học, đều đang tu. Tương lai sau khi khai công khai ngộ, chỉ có thể dùng cách xưng hô trong tầng thứ đó của Phật gia để xưng hô. Pháp Luân Đại Pháp cũng không có thượng sư nào khác.
Đệ tử: Mẹ thực sự của chúng con là ai, bà ấy là mẹ chung của chúng ta phải không?
Sư phụ: Lại nghĩ viển vông; chư vị sao có thể đàm luận ngang hàng với tôi?! Sinh mệnh có hai loại hình thức [nguồn gốc] nguyên lai, một loại là sản sinh ra trong sự vận động của các chủng vật chất tại các tầng thứ trong vũ trụ, cho nên khá là nguyên thủy, nhưng một mạch lưu truyền tới tận ngày nay. Trong sự vận động của vũ trụ vẫn có thể sản sinh sinh mệnh, vẫn đang sản sinh, cho nên có người sinh mệnh không lâu như vậy, có người lịch sử rất ngắn. Còn có một loại hình thức chính là sinh ra bởi những sinh mệnh cao cấp vốn đã xuất hiện từ rất sớm ở các tầng thứ, những người như thế, tôi thấy [vậy] vẫn là khá hạnh phúc, họ còn có mẹ. Ngay cả những [sinh mệnh] tiên thiên sinh ra kia, họ cũng rất hâm mộ [những sinh mệnh] có mẹ, [vì] họ không có mẹ.
Đệ tử: Vì truy cầu đại Pháp chính Đạo, mà nghĩ đủ mọi cách đi khắp nơi theo thầy Lý nghe giảng có được không?
Sư phụ: Có người đi theo lớp nghe giảng, vì để đắc Pháp, cái tâm đó tôi cũng không thể phản đối. Nhưng có một điểm mọi người đừng quên, là cần phải chân chính thực tu! Chư vị cứ mãi đi theo [tôi] như vậy cũng không được, chư vị chỉ nghe suông; tâm tính bản thân chư vị phải trong tu luyện thực tế mà ma luyện, chư vị phải thực tu. Một số người nghĩ đi theo tôi thì không có nạn, [vậy thì] chư vị tu gì đây? Có người còn tưởng tôi sắp vào núi, muốn theo tôi vào núi tu; vậy chẳng phải chư vị tu phó ý thức rồi sao? Hai loại hình thức tu luyện, chư vị muốn đề cao bản thân chư vị hoàn thành quá trình tu luyện này của chư vị, thì chư vị cần phải ở nơi người thường mà tu một cách hết sức thiết thực, phải học Pháp tốt.
Đệ tử: [Ngài] có thể giảng một chút về khởi nguyên68 của nhân loại được không?
Sư phụ: Giữa những dòng chữ69 đều là [cái tâm] tìm hiểu tri thức, chư vị vẫn là buông bỏ tâm đó đi. Tôi đã giảng khởi nguyên của nhân loại rồi, sinh mệnh chẳng phải là dưới sự vận động của những vật chất sớm nhất trong không gian vũ trụ mới sản sinh ra sinh mệnh hay sao?
Đệ tử: Đối với những người bị hình thần toàn diệt mà nói thì nguyên thần của họ còn tồn tại không?
Sư phụ: Cả hình thần đều 'toàn diệt' rồi thì còn tồn tại gì chứ, giống hệt như trong vũ trụ này xưa nay chưa hề có họ. Nhưng quá trình bị toàn diệt là thống khổ và hối hận cùng cực. Tại không gian của chúng ta sẽ cảm thấy [họ] lập tức chết xong, nhưng trong trường thời gian [của kẻ] bị tiêu hủy lại cảm thấy đằng đẵng vô tỷ70.
Đệ tử: Kinh nguyệt của phụ nữ lớn tuổi có trở lại phải chăng là tồn tại vấn đề [có thể] tiếp tục sinh sản?
Sư phụ: Khi chúng ta luyện công thân thể chuyển hóa theo hướng trẻ lại là để chư vị tu mệnh, chứ không phải dùng để sống cuộc sống kia của người thường. Nó có thể dẫn tới vấn đề [nêu trên]; vì toàn bộ thân thể đều chuyển hóa về phương diện tuổi trẻ, cho nên chư vị vẫn phải chú ý những việc này.
Đệ tử: Khi tuyên truyền Pháp Luân Đại Pháp với người khác, liệu có nên lấy ngôn từ trong giảng Pháp của Sư phụ làm tư tưởng chỉ đạo, hay là lấy Chân-Thiện-Nhẫn mà Sư phụ giảng trên tổng thể làm tư tưởng chỉ đạo?
Sư phụ: Pháp của tôi chính là tôi giảng, là một thứ thống nhất, điều tôi giảng ra chính là những gì trong Đại Pháp này. Những gì tôi giảng ra tại đây không hề giảng quan điểm cá nhân tôi, cho nên khi mọi người giảng những điều này, chỉ có thể nói trong sách viết như thế như thế, hoặc Thầy giảng như thế như thế là được rồi. Tốt nhất là đọc sách [thành tiếng]. Chư vị không được lấy những lời tôi giảng thành lời của chư vị mà giảng nói, nếu vậy Nó sẽ không khởi được tác dụng này, hơn nữa [đó] còn là hành vi trộm Pháp. Nhưng nói về cảm thụ cá nhân thì được, điều đó với Pháp là hai chuyện [khác nhau].
Đệ tử: Những thành phố nhà lầu ảo ảnh mà người ta nhìn thấy [là gì vậy]?
Sư phụ: Tôi nói [đó] chính là cảnh tượng tại không gian khác lấp loáng hiện ra một cách tình cờ ngẫu nhiên. Kiến trúc bên đó cũng không phải toàn là [kiến trúc] kiểu cổ, cũng có kiểu kiến trúc nhà lầu như hiện nay. Hơn nữa tại không gian bên đó có thứ có thể di động.
Đệ tử: Nhìn nhận như thế nào về những lời nói dối có thiện ý? Ví như ai đó gặp bệnh hiểm nghèo?
Sư phụ: Ví dụ họ đã mắc bệnh ung thư, chư vị không muốn nói cho họ tình hình chân thực, như vậy miễn cưỡng thì cũng khả dĩ. Xuất phát điểm của chư vị vẫn là vì người khác, vẫn là muốn tốt cho người khác. Đương nhiên tôi nghĩ rằng những sự tình này khi đến tầng thứ cao rồi, thì chư vị cũng có thể tự mình thu xếp ngay chính, tôi nghĩ rằng với người bệnh thì không nên nói dối. Sợ bệnh nhân đau khổ ấy chẳng phải là Lý trong người thường sao? Sau khi tu luyện lên đến cao tầng thì phát hiện không phải là chuyện như vậy nữa. Thống khổ sẽ tiêu nghiệp đến đời sau sẽ đắc được điều tốt.
Đệ tử: Xuất phát từ sự tôn kính và cảm kích, chúng con dâng hương, cúng dường cho chư Phật, Bồ tát và Pháp thân của Sư phụ, thì có tính là tâm chấp trước không?
Sư phụ: Thứ nhất đó là cái tâm kính ngưỡng. Thứ hai kỳ thực người ta đều tưởng rằng đó thứ về hình thức; [thật ra] hương cháy xong thì khói mà nó bốc ra, chư vị nhìn thấy là khói tại không gian này, nhưng tại không gian khác nó cũng có khói. Bên này của chúng ta vật chất ấy tiêu mất rồi thì tại bên kia lại sản sinh. Họ cần những thứ ấy để diễn hóa pháp của họ, cho nên cúng dường cho họ, không chỉ là cái tâm kính ngưỡng mà còn có một tầng quan hệ như vậy. Cúng dường mà, nếu không sao lại nói là cúng dường71 chứ.
Đệ tử: Trên thân của người luyện công xuất hiện hình tượng của Phật thì là chuyện gì?
Sư phụ: Là bình thường. Công chính là như thế, thời kỳ đầu còn nhỏ hơn cả hạt gạo, sau này càng ngày càng lớn. Vì mỗi tầng lạp tử của thân thể đều phải cải biến, cuối cùng trở thành Phật thể.
Đệ tử: Thầy có thể giảng một chút cho chúng con về thế giới Pháp Luân không?
Sư phụ: Có học viên chúng ta đã nhìn thấy, có non có nước, lâu đài đình các, muốn biết tường tận vậy thì chư vị hãy tu luyện.
Đệ tử: Có một số Đại Giác Giả truyền đại Pháp phổ độ chúng sinh, vì sao từ xưa tới nay không nghe thấy người ta nhắc tới?
Sư phụ: Phật Thích Ca Mâu Ni giảng Phật Như Lai nhiều như số cát sông Hằng72, có thể giảng hết ra từng người một không? Những điều chư vị không nên biết thì sẽ không để chư vị biết. Người thường chuyện gì cũng biết rồi, vậy chẳng phải đảo ngược rồi sao? Chư vị thành Phật rồi, họ thành người thường rồi hay sao? Người thường sao có thể biết được những điều cao thâm như vậy. Trước kia những gì cao hơn Như Lai trở lên đều không để con người biết. Hơn nữa Thế giới Pháp Luân không nằm trong vũ trụ này; kỳ thực Phật Thích Ca Mâu Ni đã từng giảng về chuyện của chúng ta, cũng từng giảng chuyện của tôi trước kia, có điều được ghi chép lại, có điều đã không còn ghi chép.
Đệ tử: Nếu người có phụ thể khiến chúng con tán công thì làm thế nào?
Sư phụ: Tán công là ý gì? Nó không có bản sự đó. Bản thân chư vị giữ không vững mà chiêu mời những thứ đó, chư vị muốn [chúng], thì đó lại là chuyện khác. Chư vị bất động tâm thì nó không thể làm hại chư vị. Trong tâm mà sợ thì chính là chấp trước, cũng là không kiên định vào Đại Pháp; Pháp thân của tôi chỉ có thể phụ trách những người kiên định tu Đại Pháp.
Đệ tử: Bình thường mở mắt nhìn thấy xung quanh có Pháp Luân lớn nhỏ xoay chuyển, khi nhắm mắt lại thì không nhìn thấy chuyện này là sao, nên đối đãi thế nào?
Sư phụ: Mở mắt và nhắm mắt đều như nhau, đây là một kiểu nhìn theo thói quen. Quen rồi thì đều có thể nhìn thấy được.
Đệ tử: Nghiên cứu Kỳ Môn Độn Giáp, khoa chúc do có được không?
Sư phụ: Khoa chúc do thuộc về những thứ như linh thể thấp quỷ thần gì đó, tu Đại Pháp thì chư vị còn nghiên cứu nó làm gì? Chu Dịch, Kỳ Môn Độn Giáp nếu chư vị muốn nghiên cứu những thứ này thì chư vị cứ nghiên cứu; nhưng làm một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp, tôi nói rằng [như vậy] không phù hợp. Những thứ này có một số là những thứ thuật loại, có một số là những thứ của tầng thấp nhất của Đạo gia. Tự thân chư vị hãy suy nghĩ xem làm thế nào.
Đệ tử: Trong Phật giáo coi trọng phóng sinh, cho rằng phóng sinh có thể tiêu tai, trường thọ...?
Sư phụ: Những chuyện này đều là hữu vi, không phải là tu luyện. Hơn nữa chư vị cũng không thể phóng [sinh] được, không chừng trong đó có con đã hết thọ mệnh; hữu ý làm những sự tình này thì chính là tâm chấp trước. Chúng ta giảng vô vi, tại sao chư vị cứ phải hữu vi mà đi làm những việc này? Bắn chim cũng vậy, bắt cá cũng vậy, kỳ thực những người đó chuyên làm những việc này. Có người mua rồi, lần sau họ lại đi bắt nó về, chư vị mua hết cho họ, chư vị phóng sinh rồi, tốt thôi, ngày mai lại đi bắt. Chư vị còn mua về phóng sinh nữa không? Cũng bằng như giúp họ làm việc xấu, tôi nói rằng cố gắng đừng làm những việc này. Hiện nay trong Phật giáo cũng làm ra những sự việc hữu vi này. Bởi vì Thích Ca Mâu Ni năm đó khi truyền Pháp, là không có những hình thức đó.
Đệ tử: Con không luyện công đó nữa muốn đem tranh đang treo đốt đi, có người muốn luyện muốn xin về, con biết nó không tốt lại tặng cho người khác như vậy có phải là không có đạo đức hay không?
Sư phụ: Họ nhất định xin, mà chư vị cũng đã làm rồi thì đừng quản họ nữa. Tặng người đương nhiên không tốt rồi, thứ đó lại sẽ đi hại người khác.
Đệ tử: Đôi khi Pháp tượng73 của Đại Sư trong nhà hiển hiện ra vị Đại Phật kim quang lấp lánh, đôi khi khuôn mặt lại nghiêm khắc và đầy lo lắng?
Sư phụ: Là vậy đó. Khi chư vị làm việc tốt, Pháp thân của tôi sẽ hiển hiện ra dáng vẻ vui mừng, hoặc là phóng ra ánh quang. Nếu khi chư vị làm việc xấu Ông sẽ [trông] vô cùng nghiêm túc.
Đệ tử: Bạn thân tin vào tà pháp thì có nên khuyên ngăn họ?
Sư phụ: Có thể khuyên ngăn họ. Họ tin tà môn oai đạo, thì đừng để họ học, chư vị đang cứu người mà. Cứ nhất quyết tin thì chư vị cũng đừng miễn cưỡng quản, tùy họ đi thôi.
Đệ tử: Sau khi phó ý thức đi rồi chủ ý thức sẽ ở trạng thái như thế nào?
Sư phụ: Sau khi phó ý thức đi rồi chư vị [sẽ] không biết, không hề có trạng thái gì cả.
Đệ tử: Vượt quan74 sắc có xuất hiện hiện tượng lặp đi lặp lại không?
Sư phụ: Đúng vậy, sẽ xuất hiện. Một lần chư vị vượt [quan] không tốt, thì nó sẽ xuất hiện lặp đi lặp lại, hiện nay chư vị giữ được rất tốt, tương lai thì thế nào? Vẫn phải khảo nghiệm chư vị.
Đệ tử: Học viên Pháp Luân Đại Pháp kết thúc khóa học bao lâu thì nam nữ mới có thể ở cùng nhau?
Sư phụ: Tại lớp học chúng tôi cũng không nói rằng hai vợ chồng chư vị hãy ở riêng mà! Chúng tôi giảng rằng chư vị phải xem nhẹ cái tâm đó, hiện nay trong sinh hoạt chư vị vẫn có thể bảo trì sinh hoạt bình thường là được rồi, hiện nay chỉ có thể yêu cầu chư vị như vậy, nói rằng sau khi chư vị học thì đều làm hòa thượng, hòa thượng không ra hòa thượng, ni cô không ra ni cô, ái nhân75 của chư vị không luyện công sẽ gây chuyện đòi ly hôn với chư vị, đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ai ai cũng đều thành dạng như vậy sao? Chính là chư vị không được nghĩ quá nặng về nó, tương lai sau khi dần dần đề cao lên chư vị sẽ biết nên đối đãi thế nào.
Đệ tử: Con đã làm phẫu thuật cắt bỏ tử cung thì có ảnh hưởng tới luyện công không?
Sư phụ: Không ảnh hưởng gì. Thân thể nơi không gian vật chất bên này của chư vị đã cắt bỏ nó đi, nhưng bên kia thì chưa cắt bỏ.
Đệ tử: Tu luyện tâm tính đạt tới một giai đoạn nhất định thì phải chăng không thể có bất kỳ niệm đầu bất hảo nào sản sinh?
Sư phụ: Vì toàn thể quá trình tu luyện tâm tính, đều là loại bỏ những tư tưởng bất hảo và các chủng dục vọng của chư vị. Nói rằng trong quá trình tu luyện chư vị loại bỏ nó đi cả rồi, không còn sản sinh tư tưởng bất hảo nào nữa, vậy chẳng phải chư vị đã tu luyện tới đích rồi sao? Chư vị đã công thành viên mãn rồi sao? Cho nên trong quá trình tu luyện vẫn sẽ xuất hiện. Có lúc lóe lên niệm đầu bất hảo đó đều là bình thường, nhưng cũng phải chú ý những thứ này, phải chú ý bài trừ nó.
Đệ tử: Học viên Pháp Luân Đại Pháp có thể tảo mộ, thăm người ốm nặng không?
Sư phụ: Chuyện này nếu buộc phải đi thì chư vị cứ đi, trong nhà không có ai tảo mộ thì chư vị cứ đi tảo. Nhưng có một điểm, khi tầng thứ của chư vị đã rất cao, khi năng lượng rất lớn chư vị đi sẽ khiến nó sợ hãi, sẽ khiến nó bị đẩy ra rất xa.
Đệ tử: Cháu ngoại con tám tuổi khai thiên mục, nhưng hơn chín tuổi lại bị đóng lại?
Sư phụ: Khi trẻ nhỏ không giữ vững được bản thân, hoặc người lớn trong nhà không chú ý, khi cứ bảo trẻ nhỏ xem tới xem lui, làm tăng trưởng tâm chấp trước của chư vị, thì đều dễ hủy đi đứa trẻ. Tôi nói với chư vị rằng, tôi nhìn thấy những đứa trẻ luyện công của chúng ta, rất nhiều em là có lai lịch, chư vị không được làm hủy chúng, chư vị không tu được lên trên lại còn làm hủy chúng, tội rất lớn đó.
Đệ tử: Học viên gặp kẻ xấu cường bạo76 có nên đánh trả?
Sư phụ: Người tu luyện chân chính chúng ta sẽ không gặp phải chuyện như vậy. Những chuyện không chỗ gì tốt cho tu luyện, thì sẽ không an bài cho chư vị.
Đệ tử: Người nhà học luyện Pháp Luân Đại Pháp mà chưa bắt đầu học thì có thể cho [họ] nghe băng tiếng không?
Sư phụ: Người muốn học Pháp Luân Đại Pháp [thì] có thể nghe. Tùy tùy tiện tiện cho người không tin và phá hoại Pháp nghe, không chịu trách nhiệm mà tùy tiện ai cũng cho nghe, tôi nói như vậy thì không được. Không khéo máy thu âm của chư vị sẽ bị hỏng, băng hình cũng bị xóa sạch.
Đệ tử: Bộ công pháp Ngài dạy đây vì sao phải làm chín lần?
Sư phụ: Phật gia giảng 'cửu cửu quy chân' mà. Vũ trụ này của chúng ta, hiện nay đã xảy ra chín lần hủy diệt, rồi lại tổ hợp lại mới. Rất nhiều sự việc trong vũ trụ này, đều coi con số chín này là con số lớn nhất.
Đệ tử: Trên thân và phần đầu có thể có Pháp Luân cố định không?
Sư phụ: Ngoài cái tại bụng dưới ra thì không có Pháp Luân cố định nào cả. [Cái] trên vai, trên đầu của chư vị, đó đều là để điều chỉnh thân thể của chư vị, cái đó không phải là cấp cho chư vị. Điều chỉnh thân thể xong thì không cần nữa, Nó sẽ quay trở về. Cái thực sự cấp cho chư vị là [Pháp Luân] tại vị trí bụng dưới đó. Sau này chư vị luyện công cũng sẽ luyện xuất ra cái [Pháp Luân] của mình.
Đệ tử: Có người sau khi khai mở thiên mục nhìn thấy rất nhiều Pháp thân của Ngài, có người nói trong nhà chỉ có thể có một Pháp thân?
Sư phụ: Cái đó không nhất định. Pháp thân của tôi quả thực nhiều không đếm xuể, quá nhiều rồi.
Đệ tử: Khi ngồi đả tọa suy ngẫm về những sai lầm của mình, thể ngộ về cổ huấn77 nào đó?
Sư phụ: Cổ huấn không phải là Pháp lý tu luyện, chư vị đừng cứ mãi cổ huấn cổ huấn. Lời người xưa nói không nhất định là chân lý, chỉ có đặc tính vũ trụ này mới là tiêu chuẩn duy nhất đo lường sự tốt xấu của con người. Tốt và xấu mà người xưa giảng đó cũng chỉ là tiêu chuẩn nơi người thường. Đương nhiên có [những điều] một số người giảng, thánh nhân giảng là những điều mang tính triết lý ở tầng thứ rất cao thì cũng được thôi, tôi nghĩ rằng chư vị đừng chấp trước vào những thứ này. Tu Đại Pháp thì chư vị phải chiểu theo Pháp của tôi làm chỉ đạo.
Đệ tử: Có học viên thiên mục khai mở rồi có thể nói chuyện với Pháp thân của Ngài, ngẫu nhiên Pháp thân của Ngài còn nói mấy câu nói đùa?
Sư phụ: Điều này thì có thể. Nói câu nói đùa hoặc nói lời ngược lại để chư vị ngộ, nhưng Ông sẽ không trực tiếp nói thẳng giảng Pháp gì cho chư vị, làm một số chuyện gì đó cho chư vị.
Đệ tử: Nếu tâm tính không vượt được quan thì Pháp Luân có biến dạng không?
Sư phụ: Tâm tính chưa vượt qua được thì Pháp Luân sẽ không biến dạng, không quan hệ gì với Pháp Luân. Pháp Luân biến dạng đều do luyện lẫn công pháp khác mà ra.
Đệ tử: Cơ sở của Pháp Luân Đại Pháp khi nào mới được xây dựng?
Sư phụ: Chưa có kế hoạch; cơ sở của Pháp Luân Đại Pháp sau này nếu xây dựng, cũng là do các đệ tử chuyên tu, người xuất gia chúng ta quản lý; cũng đồng dạng không động đến tiền tài.
Đệ tử: Pháp thân và công thân của Thầy về bản chất có gì khác nhau?
Sư phụ: Chư vị không có công thân. Hình tượng công thân của tôi và hình tượng hiện nay của tôi là giống nhau, là do công cấu thành. Pháp thân là từ trong thân thể mà sinh ra cũng là do công và Pháp hình thành. Hình tượng của Pháp thân thì giống như [hình tượng] tóc xanh lam xoăn xoăn, mặc áo vàng. Công thân thì giống hệt như tôi.
Đệ tử: Trong số mệnh của con định ra là không có duyên về hôn nhân, có phải là chưa trải qua cuộc sống của người thường thì vĩnh viễn không thành chính quả?
Sư phụ: Không có chuyện đó. Chúng tôi giảng rồi, vốn dĩ chư vị đã có thể buông bỏ những thứ này, [thì] trên hình thức cũng buông những thứ ấy cũng được thôi; tôi nói với chư vị chính là ý này. Cũng giống như hôm nọ tôi giảng về vấn đề ăn thịt, có người chính là không ăn thịt, [nên dù] sinh ra trạng thái đó hay không thì cũng không ăn nữa; tôi nói như vậy cũng rất là tốt, không ăn thì không ăn nữa, không [cần] khởi chấp trước này.
Đệ tử: Đứa cháu năm tuổi của con chưa luyện công [nhưng] cũng nhìn thấy chỗ phía trên giữa hai lông mày của mình có Pháp Luân đang xoay chuyển?
Sư phụ: Tôi vừa giảng có rất nhiều người luyện công, thực ra hễ tiến vào đây thì chính là duyên phận. Có người mang con tới, có rất nhiều đứa trẻ là có lai lịch, đều là muốn đắc bộ Pháp này. Một số đứa trẻ căn cơ tương đối tốt, đáng được đắc gì thì sẽ đắc. Một người đắc Pháp là cả nhà thọ ích.
Đệ tử: Buổi chiều khi Thầy giảng Pháp, con nhìn thấy ở giữa đại sảnh nhà [thi đấu] thể dục thể thao có hai người khổng lồ, nhìn không thấy mặt đứng tại đó?
Sư phụ: Đó là công thân của tôi.
Đệ tử: Trong mơ thấy Thầy dạy con luyện song thủ xung quán?
Sư phụ: Đó chính là Pháp thân của tôi dạy chư vị luyện công.
Đệ tử: Ban đêm mơ thấy luyện Pháp Luân Đại Pháp có phải là phó ý thức?
Sư phụ: Bản thân chư vị biết rất rõ ràng rằng bản thân chư vị ở đó luyện công, thì chính là chủ ý thức của chư vị luyện rồi.
Đệ tử: Có lúc có những việc con có thể nhẫn được vững, khống chế được vững; nhưng trong tâm lại thường bất bình?
Sư phụ: Tức là mặc dù trên bề mặt chư vị có thể nhẫn được vững, nhưng trong tâm chư vị vẫn chưa buông xuống, vậy cũng không được. Mọi người biết rằng người đạt đến tầng thứ La Hán, gặp phải chuyện gì cũng không để trong tâm, hết thảy mọi thứ người thường hoàn toàn không để trong tâm, cứ cười ha ha thôi, chịu bao nhiêu thiệt thòi họ vẫn cười ha ha. Thật sự có thể làm được thì chư vị đã đạt đến quả vị sơ cấp của La Hán rồi.
Đệ tử: Luyện Pháp Luân Đại Pháp có thể đồng thời rèn luyện thể dục không?
Sư phụ: Có thể được. Chư vị muốn luyện thì cứ luyện; hiện giờ cái gì chư vị cũng buông xuống được, thì chẳng phải chư vị đã tu thành rồi sao? Cùng với việc chư vị không ngừng luyện công, có những việc tự chư vị sẽ coi nhẹ, bảo chư vị đi làm chư vị cũng không muốn làm nữa.
Đệ tử: Khi luyện tĩnh công muỗi cắn một cái mà dùng tay bắt có được không?
Sư phụ: Bắt thì bắt thôi, nhưng tốt nhất là đừng bắt. Đúng lúc luyện công chư vị hễ chộp bắt thì khí cơ trên thân kia là loạn rồi. Trên thực tế đó đều thuộc về về hình thức can nhiễu của ma; mặc kệ nó, hoàn nghiệp chẳng phải tốt sao?
Đệ tử: Khi luyện Pháp Luân Đại Pháp có được tập Thái Cực quyền không?
Sư phụ: Không được! Thái Cực quyền chính là khí công. Không chỉ Thái Cực quyền là khí công, mà Thái Cực kiếm, còn có Bát Quái quyền, Hình Ý quyền những loại này đều thuộc về khí công. Còn chư vị nói tôi cứ muốn luyện, vậy thì chư vị cứ việc luyện. Điều tôi giảng tại đây là thực sự chịu trách nhiệm với học viên, [mà] đề ra yêu cầu. Tu luyện lên tầng thứ cao phải chuyên nhất. Chư vị nói chư vị cứ muốn luyện thứ đó, tôi nói chư vị cứ việc, nếu chư vị thật sự có thể tu xuất lai thì cũng tốt. Không phải [tôi] nhất quyết bảo chư vị tu Pháp Luân Đại Pháp, tôi chỉ là nói với chư vị một vấn đề về chuyên nhất, đối đãi thật nghiêm túc với vấn đề tu luyện. Thái Cực quyền cũng không tệ, nhưng bộ phận tâm pháp của nó không hề được truyền ra, cho nên chỉ có thể khỏe thân, không thể tu luyện.
Đệ tử: Khai ngộ tại tầng thứ thấp nhất phải chăng có thể đến thế giới Pháp Luân?
Sư phụ: Khai công tại tầng thứ thấp, tức là khai công tại tầng thứ rất thấp, thì họ không đến nổi thế giới Pháp Luân, cũng không lên nổi tầng thứ cao hơn, bởi vì họ chỉ có thể tu cao ngần ấy.
Đệ tử: Công tác trong công đoàn không thể tránh khỏi việc vay mượn, điều động nhân sự thì làm thế nào?
Sư phụ: Tại các giai tầng đều có thể làm người tốt, đều có thể luyện công. Chư vị làm công tác gì thì cũng là công tác trong người thường của chư vị. Nói rằng chiểu theo quy định của đơn vị chư vị mà làm, có thể là chư vị không có gì sai, nhưng khi xử lý vấn đề chư vị phải thiện với người khác78, hết mực nghĩ cho người khác. Chư vị cứ chiểu theo Đại Pháp này mà làm. Cả những vấn đề cụ thể này cũng hỏi tôi, cũng cần tôi giảng cho chư vị, thì chư vị còn tu gì nữa? Chư vị còn ngộ gì nữa đây?
Đệ tử: Đồng nghiệp và người nhà của con đều chưa tham gia lớp học, bình thường họ cùng luyện công với các học viên cũ có được không?
Sư phụ: Coi bản thân mình là người luyện công, tới lúc đáng được đắc thì đều có thể đắc được. Hôm nay chư vị từ lớp học bước ra mà chư vị không coi mình là người luyện công, thì chư vị cũng chẳng đắc được gì.
Đệ tử: Luyện Pháp Luân Đại Pháp thì những hoạt động nào phải cấm chỉ? Những hoạt động nào có thể phối hợp?
Sư phụ: Việc xấu chư vị phải cấm chỉ trước tiên, cứ tu luyện một cách tự nhiên trong người thường, cũng không cố ý tạo ra mâu thuẫn. Những việc có lợi cho hồng Pháp thì có thể phối hợp.
Đệ tử: Làm Phật sự79 trong chùa là chuyện như thế nào?
Sư phụ: Nó là hình thức tôn giáo, không có quan hệ gì với chúng ta.
Đệ tử: Luyện đến trình độ nào thì mới có thể tiến vào thế giới Pháp Luân.
Sư phụ: Tu thành.
Đệ tử: Luyện Pháp Luân Đại Pháp có thể nhảy disco không?
Sư phụ: Cùng với việc chư vị không ngừng đề cao, chư vị sẽ cảm thấy nó càng ngày càng không có ý nghĩa. Cuối cùng sẽ phát hiện loại nhảy này mang theo ma tính.
Đệ tử: Có người trong khi luyện công cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé?
Sư phụ: Đúng vậy, có người nguyên thần vốn rất nhỏ, ngồi trong Nê Hoàn cung chư vị sẽ cảm thấy rất nhỏ. Nhưng cái thân thể này lại có thể biến lớn, có lúc chư vị cảm thấy bản thân mình quả thực đỉnh thiên lập địa80, đó đều là bình thường. Ngoài ra, thân thể trong không gian này là có thể biến hóa.
Đệ tử: Có những người vì một chút việc nhỏ mà nổi giận thì có thể tăng công không?
Sư phụ: Cả chuyện nhỏ cũng không vượt qua được đã nổi giận mà còn muốn tăng công sao? Chúng ta nên coi mình là người luyện công. Ngẫu nhiên chư vị vì chút việc nhỏ mà bực mình một chút thì cũng không ảnh hưởng chư vị, nhưng chư vị cứ thế mãi thì không được, chư vị cần phải đề cao.
Đệ tử: Kỳ số 4 của «Cửa sổ văn nghệ»81 có nhất trí với quan điểm Đại Pháp của Ngài không?
Sư phụ: Nó là không thể ngang hàng bàn luận82 với Pháp của tôi. Pháp của tôi chính là chiểu theo nội dung mà tôi giảng, ngoài ra không còn gì khác. 'Cửa sổ văn nghệ' là thứ được viết từ góc độ văn học nghệ thuật. Nghệ thuật nó là nói bắt nguồn từ cuộc sống mà thổi phồng cuộc sống, hoặc là có thể nắm bắt thứ nào đó mà tô vẽ nó một chút, hoặc là dùng thủ pháp của nó mà biểu hiện. Mọi người nhất thiết không được luyện theo thứ này, chiểu theo chỉ đạo của thứ này thì không được đâu. Bởi vì nó là tác phẩm nghệ thuật, cho nên trong đó có những điều hư cấu. Muốn tu luyện thì hãy theo chỉ đạo của Pháp này.
Đệ tử: Ông đã đọc qua kinh Phật Tạng Mật83 chưa?
Sư phụ: Tạng Mật tôi hoàn toàn không đọc. Kinh Phật ở Hán địa tôi cũng không xem.
Đệ tử: Khi luyện tĩnh công hai tay kết định ấn thì cảm thấy mặt và cánh tay không thể thả lỏng, [hỏi] có thể không kết ấn [được] không?
Sư phụ: Hai tay không thể thả lỏng là bình thường thôi, dòng năng lượng trong quá trình lưu chuyển sẽ sản sinh ra một loại lực từ có thể hút chặt. Chư vị không kết ấn đâu có được? Nên làm thế nào hãy làm thế nấy, chư vị không kết ấn thì không thể sản sinh dòng năng lượng ấy. Dòng năng lượng ấy không thông thì làm thế nào diễn luyện chư vị và công đây?
Đệ tử: Sách khí công trước kia nên xử lý thế nào cho tốt?
Sư phụ: Chư vị cảm thấy xử lý thế nào tốt thì xử lý như thế nấy. Tôi cảm thấy về con ma kia cứ triệt để tiêu hủy thì tốt.
Đệ tử: Ông làm việc thay cho vị Phật nào đó phải không?
Sư phụ: Tôi có việc của tôi, họ có việc của họ, không phải là ai thay thế ai. Việc truyền Pháp độ nhân này không có ai có thể thay thế được.
Đệ tử: Trong khi con luyện công cứ ngáp [liên tục] hết cái này tới cái khác?
Sư phụ: Do não của chư vị đang trong quá trình điều chỉnh mà ra, hoặc là trong lúc luyện công khí xung rất nhiều thì cũng sẽ sinh ra trạng thái này, quá bình thường rồi.
Đệ tử: Trong khi luyện Thần Thông Gia Trì Pháp đả thủ ấn thì cẳng tay dùng lực hay là cả cánh tay [đều] dùng lực?
Sư phụ: Đả thủ ấn có đặc điểm chính là cẳng tay dẫn động bắp tay84. Mà công pháp Đạo gia thông thường từ võ đi lên, động tác của họ, thông thường bắp tay dẫn động cẳng tay. Đả thủ ấn là cẳng tay dẫn động bắp tay, khi cẳng tay động, nó xoay chuyển khiến bắp tay động theo, cho nên khi đả thủ ấn thì cẳng tay sẽ dùng một chút lực.
Đệ tử: Khi ngủ mơ một cách thanh tỉnh mà vận động tùy cơ85 mà làm ra động tác, đánh ra thủ ấn mà con thấy tốt lắm thì là chuyện gì?
Sư phụ: Chính là khởi tâm hoan hỷ tạo thành. Nếu như động tác mà chư vị làm không phải là động tác của Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi, thì chư vị hãy mau chóng đừng làm nữa! Đây chính là ma can nhiễu chư vị, muốn thêm những thứ loạn bát nháo vào trong công của chư vị để phá hoại chư vị. Cho nên những động tác mà tôi không dạy thì chư vị không được làm. Đả đại thủ ấn, tôi nói chư vị này, chư vị nhất quyết không được làm! Chư vị mà làm thì chính là ma can nhiễu chư vị, chỉnh chư vị, hại chư vị, thêm các thứ vào trong đó; chư vị không được sinh ra tâm hoan hỷ, điểm này mà chư vị cũng không giữ được vững. Tương lai chư vị nhìn thấy những vị có bản sự lớn cao thế nọ thế kia, chư vị mà đi theo họ thì chư vị cũng kết thúc rồi.
Đệ tử: Hàm nghĩa của 'chính quả' là gì?
Sư phụ: Hàm nghĩa của 'chính quả' chính là tu luyện trong chính Pháp đạt được công thành viên mãn, đó là đã đắc được chính quả. Chính quả là có phân biệt về quả vị, La Hán quả, Bồ Tát quả còn có đắc Phật quả, đều gọi là 'quả vị'.
Đệ tử: Trong mơ hoặc trong định làm thế nào phân biệt được Bồ Tát thật giả hoặc Pháp thân thật giả?
Sư phụ: [Biến ra] Pháp thân của tôi thì có biến hóa thế nào cũng không giống, chư vị nhìn kỹ sẽ thấy nó không giống, không thể biến thành giống như vậy được. Nếu thực sự không dễ phân biệt quá thì có thể gọi tên tôi. [Về biến thành] Bồ Tát thì rất khó nói.
Đệ tử: Có việc giữa trạm phụ đạo và phụ đạo viên gây chuyện không đoàn kết?
Sư phụ: Hiện tượng này trong Pháp Luân Đại Pháp chúng ta xem chừng không nhiều. Còn nói về vấn đề giữa các phụ đạo viên có chút quan điểm bất đồng, thì cũng là cơ hội đề cao tâm tính. Chúng ta cũng không giảng danh từ đoàn kết hay không đoàn kết, chúng ta chỉ giảng tu luyện tâm tính, tu luyện bản thân, ai làm không tốt thì là vấn đề của cá nhân họ. Ai nổi nóng với người khác, ai buôn chuyện về người khác, thì tốt xấu đều là [do] bản thân mình, họ không phải là tu bản thân. Phàm đã làm như vậy thì tâm tính của họ không tốt, tối thiểu thì về vấn đề này thì họ không đạt.
Đệ tử: Con là học viên cũ, ở lớp học lần này đột nhiên có một sức mạnh muốn bắt con từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp, cũng xác thực khiến con sản sinh niệm đầu bất hảo?
Sư phụ: Điều đó nói lên rằng chư vị đã chiến thắng nó. Phàm là trước và sau khi nảy sinh tình huống loại này, nhất định phải kiên định tu luyện Đại Pháp, phân rõ bản thân, [rằng kia] là nghiệp tư tưởng và phụ thể làm. Chỉ cần phân rõ đó không phải là bản thân mình, thì Pháp thân của tôi sẽ giúp chư vị thanh lý.
Đệ tử: Luyện công tập thể, [và] luyện công cá nhân thì hiệu quả có như nhau không?
Sư phụ: Như nhau! Luyện công tập thể chủ yếu là mọi người cùng nhau chia sẻ thảo luận, đề cao nhanh hơn, cũng sẽ tốt cho việc tăng cường hứng thú luyện công của chư vị. Luyện đơn độc, đóng cửa mà luyện, bản thân dường như sẽ bế tắc một chút, chính là như vậy, kỳ thực đều như nhau.
Đệ tử: Người luyện công không được người khác lý giải phải chăng là có thể muốn gì làm nấy không?
Sư phụ: Tối thiểu chư vị phải để người ta lý giải, cứ luôn biểu hiện vô cùng siêu thường thì không được, phải chú ý vấn đề này. Trong người thường chư vị vẫn phải chú ý [sao cho] giống như người thường, trên bề mặt giữa người với người là không có sai khác. Chỉ là trong nội tâm của mình đang tu luyện, đang đề cao bản thân chư vị.
Đệ tử: Khi điệp khấu tiểu phúc hai tay chạm vào nhau thì có giảm công không?
Sư phụ: Tay không được chạm vào nhau. Sẽ không giảm công, nhưng dễ làm loạn bộ cơ. Chư vị luyện công là để gia cường khí cơ.
Đệ tử: Sau khi đả tọa tinh thần tỏ ra bất an, tính cách có đôi chút cô tịch?
Sư phụ: Hễ khi xuất hiện tình huống này, [hãy] kiên định tu luyện Đại Pháp, chư vị phải giữ vững bản thân cho tốt. Đồng thời phân rõ bản thân mình và nghiệp tư tưởng.
Đệ tử: Sau khi luyện Pháp Luân Đại Pháp trải qua một giai đoạn [con] cảm thấy chân ngày càng cứng là do nguyên nhân gì.
Sư phụ: Có hai tình huống, một là học viên của chúng ta khi đang luyện công đã làm sai điều gì; một nữa là trường kỳ chỉ luyện công mà không làm theo tiêu chuẩn của người luyện công, tâm tính không lên được, đều sẽ xuất hiện tình huống này. Phàm là trong luyện công phát hiện mình thụt lùi, chỗ nào đó không đúng đắn, thì chư vì hãy từ tâm tính mà tìm đảm bảo chư vị sẽ phát sinh biến hóa.
Đệ tử: Đấu tranh tư tưởng của người là chủ ý thức hay phó ý thức?
Sư phụ: Phó ý thức, các chủng quan niệm và nghiệp tư tưởng của người, phụ thể đều sẽ xuất hiện tranh đấu, nhưng người tu luyện thông thường thì đa số là [do] quan niệm của bản thân chư vị. Khi quan niệm và nghiệp tư tưởng bản thân chư vị bị tiêu đi thì sẽ tranh đấu, thế này không tốt thế kia không tốt, là trạng thái sinh trong tư tưởng của chư vị.
Đệ tử: Tính cách là chủ nguyên thần quyết định hay là di truyền từ tính cách của cha mẹ?
Sư phụ: Tính cách của người ta có quan hệ trực tiếp với cha mẹ chư vị, nguyên thần của chư vị khởi tác dụng chủ đạo. Nhưng những thứ cha mẹ chư vị mang tới cũng khởi tác dụng nhất định.
Đệ tử: Bài "Thần thông Đại Pháp" trong «Cửa sổ văn nghệ» có phải Sư phụ đồng ý in phát hành không?
Sư phụ: Không qua thẩm duyệt bản thảo, [cũng] không hỏi han tôi. Những thứ này chỉ là tác phẩm văn nghệ, chư vị kệ nó, nó chỉ là một hình thức kể chuyện. Tương lai khi cần thiết, tôi có thể đem quá trình tu luyện của tôi và những việc tôi làm này viết thành một truyện ký lưu lại cho mọi người. Hiện giờ vẫn chưa được, cơ duyên chưa chín muồi, bởi vì một số điều rất cao, viết ra người bình thường không tiếp thụ nổi.
Đệ tử: Nhìn nhận thế nào về việc vì sinh sống mà đầu cơ cổ phiếu?
Sư phụ: Chư vị kinh doanh một chút thì tốt hơn, đầu cơ cổ phiếu chính là đánh bạc, là lấy tiền của người khác. Có người chơi cổ phiếu khuynh gia bại sản, chư vị có biết đó là mùi vị gì không? Người tu luyện tuyệt đối không được làm những chuyện này, tâm đó tu thế nào đây! Còn chơi mạt chược nữa, 'có thể chơi mạt chược không', chư vị chẳng bằng nói với tôi, rằng 'Thầy ơi con đánh bạc có được không'. Người luyện công làm thế nào đo lường tâm tính của chư vị, bản thân chư vị có chiểu theo Đại Pháp này mà làm không?
Đệ tử: Có người luyện công nói bản mệnh của con là cáo, [khi] luyện công [con] cứ nghĩ đến cáo?
Sư phụ: Chư vị đừng nghe họ nói như vậy, rất có thể họ là cáo phụ thể; họ bảo chư vị là gì thì chư vị là đó sao? [Tôi] nói mọi người này, đời trước nguyên thần của chư vị là gì cũng không quan trọng. Đời này chư vị có thể tu luyện thì là chuyện của đời này, đến khi chư vị tu luyện tới một trình độ nhất định, những thứ bất hảo kia của chư vị đều sẽ thoái lui hết, những tín tức này đều sẽ thoái lui hết, không hề gì. Hôm nay tôi giảng Pháp giảng tới bước này [tôi] bảo mọi người rằng, từ người chuyển sinh thành người không có bao nhiêu, luân hồi trong lục đạo nó chính là như vậy.
Đệ tử: Đi chùa mua về bùa trừ tà in trên vải vàng có được không?
Sư phụ: Đại đa số bản thân [chúng] chính là tà, trong nhà sao có thể cúng những thứ này? Trừ tà gì chứ? Thời kỳ mạt Pháp trong chùa còn rất loạn. Thích Ca Mâu Ni không hề dạy đệ tử làm những chuyện loạn Pháp hữu vi này. Có hòa thượng trên thân cũng có mang phụ thể; vì kiếm tiền mà bán cho chư vị. Nếu thứ đó có mang theo phụ thể thì làm thế nào?
Đệ tử: Pháp Luân mà Thầy cấp cho và [Pháp Luân] mà bản thân luyện ra có khác biệt gì?
Sư phụ: Tạm thời chư vị chưa thể luyện ra được, chư vị vẫn phải tự mình tu cho tốt. Khi công thành viên mãn chư vị mới có cái của mình.
Đệ tử: Phương pháp quán tâm của Thiền tông có giúp gì cho việc nhập tĩnh không?
Sư phụ: Vậy chư vị đã sang tu luyện Thiền tông rồi. Chúng tôi bảo chư vị không nghĩ gì cả, chiểu theo phương pháp tu luyện của chúng tôi mà tu luyện; rất nhiều phương pháp tu luyện là phó ý thức tu luyện. Thiền tông từ thời Huệ Năng về sau, pháp tu đã loạn rồi, càng ngày càng cực đoan, càng ngày càng tạp, bên trên đều không thừa nhận [nó] nữa. Chư vị vẫn chiểu theo Thiền tông mà tu luyện là sao? Trong tôn giáo bất kể môn nào cũng không thể can nhiễu lẫn nhau, không thể trộn lẫn nhau mà tu, [đều] giảng 'bất nhị pháp môn'; chư vị lẽ nào đến bây giờ [khi mà] tôi giảng đến hôm nay rồi chư vị vẫn còn hỏi câu này là sao? Làm như vậy làm sao được?
Đệ tử: Nếu có người Pháp Luân bị biến dạng thì nên làm thế nào?
Sư phụ: Đại đa số [nếu] Pháp Luân biến dạng, thì họ không thể luyện tiếp được nữa. Bởi vì từ một nghĩa nào đó mà giảng thì họ là đã làm chuyện xấu, đã làm chuyện rất xấu. Nhưng có một bộ phận, trước kia có người Pháp Luân biến dạng mà điều chỉnh lại được, phàm là những cái điều chỉnh lại và Pháp Luân mà tôi cài cho thì đều không giống nhau. Thứ cài cho chư vị hầu như là loại cơ để hình thành Pháp Luân, chư vị dần dần tự mình mà tu, không thể cứ mãi cấp cho chư vị thế sao được. Tùy theo việc chư vị luyện công, Nó cũng có thể hình thành, nhưng chư vị phải tự mình phó xuất nhiều.
Đệ tử: Có lúc khi luyện công cảm thấy mặt đất đang xoay chuyển.
Sư phụ: Bình thường thôi, núi long đất lở cũng đều là bình thường, nhưng nhục thân của chư vị thì không động.
Đệ tử: Thiên mục khai mở tới tầng Thiên nhãn thì có thể thấy được Pháp Luân không?
Sư phụ: Không thấy được. Đều phải ở tại tầng Huệ nhãn, cho nên tôi khai mở cho chư vị tới tầng Huệ nhãn. Bởi vì Pháp Luân là tồn tại ở không gian khác.
Đệ tử: Chúng con vốn trước kia luyện công gì đó liệu có ảnh hưởng tới Pháp Luân Đại Pháp không?
Sư phụ: Vốn trước kia luyện công nào cũng không hề gì, chư vị ở trong trường này của tôi thì đã điều chỉnh lại cho chư vị rồi. [Ai] chân chính tu luyện Đại Pháp, ngay cả chư vị chưa từng tham gia lớp học được tôi đích thân điều chỉnh, mà chân chính tu luyện tại điểm luyện công của Pháp Luân Đại Pháp, thì cũng có thể được điều chỉnh như nhau.
Đệ tử: Bình thường con hay xoa bóp đầu cho người khác, để trị bệnh đau đầu?
Sư phụ: Tôi đã giảng tiêu chuẩn của người luyện công, chư vị cảm thấy là người luyện công làm thế nào cho tốt thì làm thế nấy; trị bệnh thì không phải là đệ tử của tôi.
Đệ tử: [Khi] đả tọa trong thời gian tại lớp học [con] nhìn thấy Pháp thân của Thầy và những cảnh tượng khác, sau lớp học thì không thấy nữa, có phải Pháp thân của Thầy đã đi rồi không?
Sư phụ: [Khi] chư vị ở trong trường này tâm thái của chư vị tốt phi thường, đã đạt tới một tiêu chuẩn nhất định. Sau khi đi chư vị liền buông lơi, [chư vị] vẫn phải dũng mãnh tinh tấn tu lên như thế. Nhưng khi thiên mục đang hồi phục thì cũng không nhìn thấy, cũng có thể vì để trừ bỏ tâm chấp trước của chư vị mà làm vậy.
Đệ tử: Con muốn viết một bộ sách về Ngài và Pháp Luân Đại Pháp, thỉnh Đại Sư cho phép...?
Sư phụ: Tôi không thích người khác viết về tôi, tôi chỉ là truyền Pháp này để mọi người học Pháp.
Đệ tử: Con là bác sỹ đã từng học châm chứu, có thể dùng châm cứu trị bệnh không?
Sư phụ: Trung Y, Tây Y chữa bệnh đó là bình thường. Tôi giảng là không được dùng công để khám bệnh.
Đệ tử: Con gái con mười một tuổi chưa từng tham gia lớp học, trước kia có bệnh, học tập không tốt, con thông qua lớp học thì bệnh của con gái đã khỏi rồi, nhưng tính nết lại không hề thay đổi?
Sư phụ: Vậy phải dạy bảo trẻ nhỏ, giảng cho nó đạo lý mà tôi đã giảng. Mười một tuổi là có thể học Pháp rồi.
Lời kết
Không còn gì thêm cần giảng, vì tôi cảm thấy những gì cần giảng đều giảng rồi. Lớp học của chúng ta lần này, một số điều là những điều chưa giảng trong mấy khóa học trước thì chúng tôi đều đã giảng ở lần này. Chủ yếu là tôi nghĩ rằng, thời gian tôi truyền công đây về cơ bản là kết thúc rồi, cho nên muốn đem những thứ chân chính lưu lại cả cho mọi người, sao cho mọi người sau này trong quá trình tu luyện, có công và Pháp này chỉ đạo mọi người. Trong toàn bộ quá trình truyền công, chúng tôi cũng là theo [nguyên tắc] có trách nhiệm với mọi người, đồng thời cũng có trách nhiệm với xã hội, như vậy chúng tôi mới có thể thu được hiệu quả thật tốt. Trên thực tế chúng tôi cũng theo nguyên tắc ấy mà làm. Còn như làm được tốt xấu thế nào thì tôi cũng không muốn nói nữa, bởi vì làm được tốt hay dở, tôi làm như thế nào, có chịu trách nhiệm với mọi người hay không, những người ngồi tại đây tự có công luận, cho nên tôi không giảng những sự việc này nữa. Đương nhiên nguyện vọng của tôi chính là muốn đem thứ này truyền xuất ra, để chúng ta càng nhiều người hơn nữa có thể thọ ích, những người thật sự có thể muốn tu luyện, thì có Pháp có thể tu luyện lên trên. Đồng thời trong quá trình truyền Pháp, tôi cũng giảng ra đạo lý đã là con người, thì nên làm người như thế nào. Cũng mong những người từ lớp học này trở về nếu không thể chiểu theo Đại Pháp mà tu luyện, thì ít nhất cũng hẳn là làm người tốt, kỳ thực chư vị đã biết làm người tốt, tôi biết. Dù tại đây chư vị không muốn tu luyện, thì sau khi ra về chư vị cũng nhất định sẽ làm một người tốt, vậy cũng sẽ có ích cho xã hội chúng ta.
Trong quá trình truyền công truyền Pháp, đương nhiên cũng có những điều không thuận lợi, can nhiễu trên mọi phương diện cũng rất lớn. Nhưng mở lớp tại Tế Nam, nhờ đơn vị tổ chức chúng ta và các vị lãnh đạo của nhà thể dục chúng ta đây, các vị lãnh đạo trên mọi phương diện của Hiệp hội khí công tỉnh thành phố đã ủng hộ rất lớn, khiến cho lớp học này của chúng ta khá viên mãn. Trong quá trình mở lớp, những điều tôi giảng đây toàn bộ đều là để chỉ đạo mọi người luyện công, chỉ đạo tu luyện lên tầng thứ cao. Trong quá khứ giảng Pháp không có ai giảng những điều này. Thậm chí chúng ta có những người, bất kể chư vị có thể thừa nhận cũng vậy, không thừa nhận cũng vậy, những điều chúng tôi giảng hôm nay là vô cùng minh xác, kết hợp khoa học hiện đại và khoa học nhân thể hiện nay mà giảng. Không giống như những thứ từ ngữ hàm hồ được giảng trước kia. Tại đây chúng tôi đã giảng rất rõ ràng rồi, hơn nữa tầng thứ giảng rất cao. [Làm] như vậy, chủ yếu là vì mọi người, là để chư vị tu luyện, tương lai có thể thật sự đề cao tầng thứ tu luyện lên trên, đó là xuất phát điểm của tôi.
Trong quá trình chúng tôi truyền công, rất nhiều người cảm thấy Pháp cũng rất tốt, nhưng bắt đầu làm thì rất khó. Kỳ thực tôi nói rằng khó hay không khó là xem người nào nói. Một người thường rất đỗi bình thường không muốn tu luyện, họ sẽ nói, họ sẽ cảm thấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp quả thực khó quá rồi, không thể nghĩ bàn, tu không thành. Họ là người thường, họ không muốn tu luyện họ sẽ thấy rất là khó. Những người tu luyện chân chính, để tôi nói thì nó rất dễ dàng, không phải thứ gì cao không thể với tới. Kỳ thực có rất nhiều học viên cũ chúng ta ngồi tại đây, còn có những học viên cũ không tới [đây], đã tu luyện lên đến tầng thứ tương đối cao rồi. Tôi không nói với chư vị những điều này, chủ yếu [vì] e rằng chư vị sinh tâm chấp trước, hiu hiu tự đắc, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc công lực chư vị tăng trưởng lên. Bởi vì làm một người thực sự có quyết tâm tu luyện, họ có thể nhẫn chịu được vững, có thể với lợi ích các loại trước mặt, [mà] có thể buông bỏ tâm chấp trước kia, có thể coi nó rất nhẹ; kỳ thực tôi nói rằng chỉ cần có thể làm được điểm này, thì người ta đã cảm thấy rất khó rồi. Những người nói là khó, chính là [vì] họ không thể buông bỏ những thứ ấy. Bản thân công pháp tu luyện không hề khó, bản thân việc đề cao tầng thứ cũng không khó gì cả, chính là không buông bỏ được nhân tâm nên họ mới nói là khó. Bởi vì đang trong lợi ích hiện thực thì rất khó buông nó xuống, lợi ích kia đã đang ở đó, chư vị nói xem cái tâm này họ vứt bỏ sao đây? Họ cho rằng khó thực tế cũng chính là khó tại chỗ này. Khi chúng ta phát sinh mâu thuẫn giữa người với người, không nhẫn được, không nhẫn được cái khẩu khí kia, thậm chí không thể coi mình là người luyện công mà đối đãi, tôi nói vậy là không được. Kỳ thực chúng ta làm người luyện công, không ngại gì thì hãy thử xem. Trước kia thời tôi tu luyện có rất nhiều cao nhân cũng từng nói với tôi lời thế này, chính là chớ thấy rằng việc này chư vị cảm thấy rất khó, 'nan nhẫn năng nhẫn'. Chư vị thấy không được, khó làm được nhưng mà 'nan hành năng hành'. Thực ra cũng là như thế, không ngại mọi người trở về thử xem. Khi thực sự đang trong kiếp nạn hoặc là trong khi vượt quan, chư vị hãy thử xem, khó nhẫn thì cứ nhẫn xem, thấy là không làm được, khó thành được, vậy thì chư vị cứ thử xem sao, rốt cuộc có làm được không? Nếu chư vị thật sự có thể làm được, chư vị sẽ phát hiện rằng đúng là 'liễu ám hoa minh hựu nhất thôn'86.
[Tôi] không muốn nói quá nhiều nữa, bởi vì tôi giảng cũng rất nhiều rồi. Giảng quá nhiều thì mọi người cũng rất khó nhớ kỹ được. Hy vọng mọi người sau này trong tu luyện có thể coi mình là một người luyện công mà nhìn nhận, chân chính tu luyện bản thân. Cho nên tôi mong các học viên mới và cũ ngồi tại đây, đều có thể tu luyện trong Đại Pháp, đều có thể công thành viên mãn! Lớp học này của chúng ta đã kết thúc, hy vọng mọi người về nhà tận dụng thời gian thực tu! Giảng bấy nhiêu thôi.
* * * * * * * * *
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top