Giải đáp thắc mắc tại giảng Pháp ở Diên Cát

Lý Hồng Chí

Đệ tử: Bẩm sinh đã có thể ngồi song bàn thì có quan hệ với căn cơ tốt xấu hay không?
Sư phụ: Điều này không có quan hệ lớn lắm, nhưng cũng không thể nói là tuyệt đối không có, nguyên nhân rất phức tạp. Lao động trường kỳ hoặc chưa từng ngồi song bàn, thì bắt đầu xếp bằng sẽ rất khó chịu.
Đệ tử: Nguyên Thủy Thiên Tôn là Giác Giả cao nhất trong vũ trụ phải không?
Sư phụ: Kỳ thực đây toàn là phương phức tư tưởng của người thường, ngay bản thân [nó] có mang theo sự bất kính. [Ông có] công cao hơn Như Lai một chút, không phải là Thần lớn nhất.
Đệ tử: Vũ trụ vẫn là lấy Chân-Thiện-Nhẫn làm chân lý phải không?
Sư phụ: Vũ trụ chính là chủng đặc tính Chân-Thiện-Nhẫn này, trên tầng thứ càng cao thì thể hiện càng rõ ràng.
Đệ tử: Sau khi tu tới tầng thứ vốn định trước bởi các nhân tố như căn cơ của tự thân, nếu vẫn còn muốn tu lên trên phải chăng vẫn phải tiếp tục tu luyện trong người thường?
Sư phụ: Đúng vậy. Tại nơi khác chư vị không thể tu, chỉ có ở trạng thái người thường này là dễ tu nhất. Còn tại những tầng thứ khác họ cũng không phải là không thể tu. Nhưng mà, nói ví dụ thế này nhé, chính là vì họ không có khổ mà chịu cho nên họ tu rất chậm, thậm chí không thể tu. Không có cơ hội và hoàn cảnh như thế này đề cao tâm tính của họ, nên khiến họ không thể tu. Giữa người với người, sinh mệnh với sinh mệnh tại tầng thứ cao đó quả thực không có mâu thuẫn, hơn nữa đều là đại tự tại87. Chư vị nói xem họ tu thế nào đây, vô cùng khó khăn.
Đệ tử: Trong bổn môn [chúng ta] sau khi tu viên mãn phải chăng là sẽ trải qua trạng thái 'sinh lão bệnh tử' của Phật?
Sư phụ: Trạng thái 'sinh lão bệnh tử' của Phật gì chứ? Tôi bảo mọi người này, ở tầng thứ rất cao nó cũng tồn tại một loại nhân tố thế này, gọi là 'thành trụ hoại', tôi cũng đã giảng rằng giữa nó và 'sinh lão bệnh tử' là có quan hệ, đó chính là thể hiện tại tầng thứ đồng đẳng với bản thân họ. Nhưng đó là điều xa xôi, bất khả tư nghị, là một con số niên đại còn lớn hơn những con số thiên văn, chư vị căn bản không cần quản nó.
Đệ tử: 'Tiên bái vô sinh hậu bái Phật', 'vô sinh lão mẫu' là chuyện gì?
Sư phụ: Nào có 'vô sinh lão mẫu' gì chứ? Hoàn toàn không có Thần nào như vậy. Hiện nay những danh từ loạn lung tung trong người thường rất là nhiều; hoàn toàn không có chuyện đó. Tôi bảo mọi người này, có một số tà pháp, của cáo chồn quỷ rắn, bởi vì tầng này không biết chuyện của tầng kia, [mà] các Giác Giả chính Pháp đều không lý gì tới nó88. Nó cảm thấy nó tu luyện được dường như cao lắm rồi, nó chưa hề gặp ai cao hơn nó, nó cũng không tin rằng có ai cao hơn nó. Điều gì nó cũng dám nói, nhất nó nhì trời89, cho nên nó cũng không giảng tâm tính, chế tạo ra rất nhiều danh từ loạn thế loạn Pháp. Mọi người cứ tu theo những điều được truyền trong môn này của chúng ta, hãy vứt hết những chuyện loạn bát nháo kia đi.
Đệ tử: Những vị sư phụ của Ngài sao đều quỳ trong hội trường, hơn nữa khắp hội trường đều là hoa sen còn có cả thiên binh thiên tướng.
Sư phụ: Không ai trong đó là sư phụ của tôi cả, bên trên kia ai cũng đối đãi với tôi như vậy, chỉ có con người các vị là không biết. Chư vị tưởng rằng [vì] họ là Phật, chư vị tưởng rằng [vì] họ là Đạo, nên họ là sư phụ của tôi, vậy mà tầng thứ cao hơn thì nhiều [vị] hơn nhiều. Không được cứ thấy ai thì đó là sư phụ của tôi. Khi tôi giảng Pháp, chư Thần hộ Pháp từ trên xuống dưới rất là nhiều. Chư vị nhìn thấy thì là nhìn thấy rồi, gồm cả những học viên khác cũng đã nhìn thấy.
Đệ tử: Xin Thầy giải thích một chút về những thứ như phòng ốc, mộ tổ, phong thủy được nói đến trong Thái Cực, Bát Quái?
Sư phụ: Chư vị hãy mau chóng vứt bỏ hết những thứ này đi, đây đều là những thứ trong tiểu đạo thế gian. Tôi truyền Đại Pháp cho chư vị, mọi người biết rằng một người tu luyện, mọi thứ của chư vị đều đã được cải biến. [Đối với] một người tu luyện thì tất cả những thứ này đều không khởi tác dụng với chư vị, cho nên chư vị phải buông bỏ nó. Nhưng bản thân chư vị có tâm chấp trước không bỏ thì không được đâu, chư vị cứ mãi cho rằng phong thủy đó khởi tác dụng đối với chư vị, đó chính là tâm chấp trước, có lẽ không chừng lại thật sự có trạng thái này, đó chính là để trừ bỏ tâm chấp trước của chư vị.
Đệ tử: Bởi vì sinh mệnh là cha mẹ cấp cho, hiếu thuận với họ có phải là hoàn trả nghiệp không?
Sư phụ: Tại đây không liên quan tới vấn đề nghiệp, con người sống chính là vì cái tình, con người chính là vì cái tình này mà sống. Chư vị hiếu thuận cha mẹ thì chư vị cũng là vì cái tình này; cha mẹ yêu quý chư vị cũng là cái tình, đều là cái tình nơi con người. Đương nhiên chúng ta giảng từ góc độ khác, cha mẹ sinh ra chư vị, nuôi dưỡng chư vị, thì chư vị nên đối tốt với họ, chính là nên như vậy. Cho nên chư vị nói chư vị không tốt với cha mẹ, thì từ cái lý của người thường thì không chấp nhận được, từ trên tầng thứ cao mà xét thì cũng không được. Nhưng tu luyện thì phải dần dần buông bỏ cái tình này.
Đệ tử: Pháp môn này của chúng ta có phải là siêu xuất khỏi pháp môn Quán Âm và Di Lặc?
Sư phụ: Quán Âm không có pháp môn, Di Lặc cũng không có pháp môn; [kia] là do ma loạn Pháp mà bịa ra. Chư vị hãy học thật kỹ Pháp này thì chư vị sẽ biết. Kỳ thực rất nhiều chuyện tôi đều giảng ra rồi; điều chúng ta luyện là toàn bộ vũ trụ —một điều to lớn như vậy— chư vị thử nghĩ xem Nó là gì. Sao có thể dùng những thứ tà pháp đó để so sánh chứ?
Đệ tử: Ba năm trước con đã quy y nơi cửa Phật [nhưng] chưa thọ giới, thì có ảnh hưởng gì tới tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sau này không?
Sư phụ: Ngay cả hình thức còn không theo thì sao tính là quy y được? Chưa quy y, chư vị chỉ là tin Phật giáo, chỉ có thể nói như vậy. Cái gọi là quy y cũng không hề gì, cái đó không ảnh hưởng gì, Phật không coi trọng tôn giáo, chỉ coi trọng nhân tâm. Quy y ấy không phải là quy vào Phật, mà là quy vào tôn giáo. Tu môn nào là việc cá nhân chư vị. Chư vị nói chư vị chỉ tu trong Phật giáo thì chư vị cứ tu trong Phật giáo, chư vị nói chư vị tu trong Pháp Luân Đại Pháp thì chư vị cứ tu trong Pháp Luân Đại Pháp. Mọi người tới [đây] đều là duyên phận, tôi phải có trách nhiệm với mọi người. Nên tôi nói với mọi người rằng, hiện giờ trong Phật giáo rất không dễ tu, thời kỳ mạt Pháp này thật là loạn, hòa thượng bản thân còn rất khó tự độ. Không bảo chư vị biết cũng là không có trách nhiệm.
Đệ tử: Thưa Thầy, nguyên anh là chủ ý thức tu thành phải không? [Nếu] phó ý thức cũng tu thành thì là quả vị gì? Nguyên anh tu thành rồi đi không gian khác, vậy [giữa] nó và bản thể thì ai chi phối nó?
Sư phụ: Chính là chủ ý thức của chư vị làm chủ tể90 cái thân thể này mà tu thành [nguyên anh]. Phó ý thức trong pháp môn này của chúng ta tương lai sẽ làm hộ pháp của chư vị, [nó] đồng thời đắc Đạo. Nguyên anh của chư vị là bản thân chư vị tu luyện ra, đương nhiên do bản thân chư vị chi phối. Đi không gian khác gì chứ? Chư vị không làm chủ nó, thì nó cũng sẽ không động, nó chính là thân thể sau khi viên mãn: Phật thể.
Đệ tử: Trong tình huống nào có thể dùng công năng của mình?
Sư phụ: Người nêu ra câu hỏi này nếu chư vị chưa nghe giảng, thì tôi có thể lượng thứ cho chư vị. Hôm nay đã là buổi thứ mười, chư vị còn nghĩ tới dùng công năng, dùng công năng làm gì? Để làm việc gì? Tâm chấp trước đó sao còn chưa bỏ? Đương nhiên là một người tu luyện, nên xuất [ra công năng] thì nó sẽ xuất, [khi] có thể dùng thì sẽ biết. Chư vị không được chấp trước vào những thứ này. Mang theo bất kỳ tâm hữu cầu nào cũng đều không thể đắc Pháp.
Đệ tử: Học viên Pháp Luân Đại Pháp qua tu luyện mà đạt tới tầng thứ khác nhau, mấy năm sau họ sẽ đến [vị trí] nào?
Sư phụ: Phó xuất bao nhiêu đắc được bấy nhiêu, [ai] tu luyện thì tốt nhất sẽ viên mãn công thành; tu luyện kém một chút [thì] tầng thứ đó cũng không tệ, nhưng mà, có thể không nhảy xuất khỏi tam giới. Bởi vì chư vị chỉ khi thật sự đắc quả vị, mới có thể nhảy ra khỏi tam giới. Có người rất giỏi, có thể tu được rất cao; có người nửa tu nửa không91, thì cũng có thể đắc được một chút, có thể làm Thiên nhân của tầng thứ khác nhau trong tam giới.
Đệ tử: Trong tình huống nào thì Pháp thân tự mình đi mất?
Sư phụ: Chừng nào chư vị là người tu luyện thì Ông sẽ quản chư vị, mãi tới khi chư vị viên mãn. Trừ phi không tu luyện nữa, triệt để không tu luyện nữa, Ông cũng thất vọng rồi, thấy chư vị quả thật không được nữa, vậy thì Ông cũng không quản chư vị nữa. Pháp Luân cũng như vậy, chẳng hạn chư vị không tu luyện nữa, người thường liệu có thể mang một thứ như thế này sao? Chư vị muốn Nó thì cũng vô dụng, bởi vì chư vị không tu luyện thì Nó cũng không khởi tác dụng đối với chư vị.
Đệ tử: Nguyên thần, chủ nguyên thần và thức thần là cùng một ý nghĩa phải không?
Sư phụ: 'Chủ nguyên thần' chính là bản thân chư vị, chư vị nghĩ gì, chư vị làm gì, lúc bình thường chư vị làm những gì thì chính là bản thân chư vị. 'Phó nguyên thần' nó cùng với chư vị đồng thời từ trong thai mẹ giáng sinh mà ra, gọi cùng một tên với chư vị. Nhưng nó và chư vị có sự khác biệt, chư vị làm chuyện gì nó cũng biết; nó làm việc gì chư vị không hề biết. Cho nên về căn bản mà giảng lại không phải [cùng] là một [nguyên] thần, như vậy căn bản lại cũng không phải là bản thân chư vị. Chỉ có bản thân chư vị, tức là ta muốn làm gì, thực thi việc gì, lúc rất rõ ràng minh bạch thì đó là tự kỷ chân chính của chư vị. Con người chính là như vậy, xưa nay vốn là một loại hình thức như vậy, cho nên đều có phó nguyên thần. 'Nguyên thần' là một cách nói khái quát, một cách khái quát mà giảng phó nguyên thần và nguyên thần đều tính là ở trong đó, cho nên chúng tôi giảng nguyên thần, nguyên thần. Tại đây chúng tôi giảng là 'chủ nguyên thần' và 'phó nguyên thần'. Còn nói về 'thức thần', đó là điều giảng trong Đạo giáo, đó họ là nói đến chủ nguyên thần.
Đệ tử: Mang thai rồi có thể luyện Pháp Luân Đại Pháp không?
Sư phụ: Có thể, không hề gì. Trước kia có người đưa tờ câu hỏi, nói rằng 'phụ nữ mang thai luyện Pháp Luân Đại Pháp, Pháp Luân kia xoay chuyển trong bụng, Ông nói xem em bé đó có thể chịu được không?' Tôi nói với mọi người, rằng nó không ở cùng một không gian. Nếu ở cùng một không gian, mà Pháp Luân xoay tới xoay lui ở trong, thì đến ruột của chư vị cũng không chịu nổi; không ở cùng một không gian. Các không gian đều có hình thức tồn tại của thân thể chư vị.
Đệ tử: Con thấy phiền não vì dáng lùn, xin hỏi có thể cao lên được không?
Sư phụ: Làm sao chuyện gì cũng tới hỏi tôi? Ở đây tôi dạy là người luyện công. Ôm giữ những tâm chấp trước này mà tu liệu có được chăng?! Dáng lùn có ảnh hưởng chư vị tu luyện không? Điều tôi dạy nơi đây là Đại Pháp tu luyện lên tầng thứ cao. Chư vị muốn làm người thường, còn muốn làm một người thường có hình tượng hoàn mỹ, thì đừng tới tìm tôi, hãy tới bệnh viện làm cái gì đó gọi là phẫu thuật thẩm mỹ đi. Thời gian lâu như vậy giảng đã mười buổi rồi, có người vẫn còn không biết tôi đang giảng điều gì, sao những chuyện này chư vị còn tới hỏi tôi chứ? Chuyện của người thường chúng tôi không quản, chư vị ôm giữ tâm chấp trước này tới nghe giảng cũng không được, không đắc được gì cả. Nhưng tôi biết rằng, sau khi thông qua học Pháp chư vị sẽ minh bạch ra.
Đệ tử: Trước khi luyện Pháp Luân Đại Pháp tiến hành xoa bóp [được không]?
Sư phụ: Xoa bóp gì chứ? Khi đại mạch, khí cơ này của Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi vận chuyển thì mọi thứ đều làm cho chư vị rồi, chư vị còn xoa bóp gì đây? Chúng tôi dạy chư vị gì thì chư vị luyện nấy, những gì không dạy chư vị thì chư vị nhất quyết không được thêm lung tung những thứ này vào trong đó, [nó] đều có mang những tín tức loạn bát nháo của các loại khí công, tín tức của khí công giả, thứ gì cũng có. Không được thêm vào thứ gì cả, ngay cả ý niệm cũng không được thêm vào. Tu luyện một cách hết sức thuần tịnh thì mới nhanh được.
Đệ tử: Con là giáo viên thể dục, [người ta] yêu cầu con dạy cho học sinh một số thứ trong công pháp của những môn phái khác, như là Nhất Chỉ thiền, Thái Cực quyền thì nên làm thế nào?
Sư phụ: Vậy thì chư vị hãy dạy Pháp Luân Đại Pháp của chúng ta, làm chuyện tốt biết mấy. Đương nhiên chư vị muốn luyện Pháp Luân Đại Pháp tôi mới bảo chư vị làm như vậy. Nếu chư vị dạy những thứ khác, thì vẫn quả thực là không được. Chư vị nói chư vị không luyện Pháp Luân Đại Pháp, vậy tôi cũng không quản. Bởi vì, tôi bảo chư vị này, tu luyện chân chính thì phải chuyên nhất. Kỳ thực vấn đề cụ thể như thế này là tôi không hề muốn giải đáp, chư vị đều có thể tự cân nhắc mà làm.
Dùng thủ pháp khí công khác để khám bệnh cho người ta cũng không được, chư vị hễ dùng là sẽ thêm vào những thứ khác, nó liền tới, công của chư vị sẽ bị loạn cũng như thế.
Đệ tử: Dùng băng tiếng của công pháp khác để luyện công có được không?
Sư phụ: Những thứ này đều mang theo tín tức của môn đó. Tôi giảng thế này rồi sao vẫn hồ đồ như vậy chứ? Chư vị luyện Pháp Luân Đại Pháp thì chư vị là luyện Pháp Luân Đại Pháp, những thứ kia căn bản chư vị ngay cả động vào cũng không thể động, hễ động là sẽ nhiễm lên thân chư vị. Mời thần đến thì dễ tiễn thần đi thì khó92, chư vị không thể tiễn nó đi được. Pháp thân của tôi cũng không muốn quản, ngộ tính của chư vị kém như vậy, Pháp này đã giảng ra tới mức độ này rồi, chư vị vẫn còn như thế! Vậy thì hãy đợi tự chư vị ngộ, tự mình ngã lộn nhào, thực sự khiến chư vị ngã thật đau, không chịu được nữa, từ đó mới có thể trừ bỏ tâm của chư vị.
Đệ tử: Khí sinh ra khi bị nấc thì nuốt vào trong miệng hay nhổ ra ngoài?
Sư phụ: Khí do chư vị bị nấc chư vị còn nuốt nó làm gì? Hãy nhổ ra ngoài. Chúng ta khi điều chỉnh thân thể đa số nấc đẩy ra thì đều là khí thải, đều là khí bẩn, bởi vì nó là thuộc về khí bẩn trong phủ tạng.
Đệ tử: Xuất phát từ mục đích hành thiện có thể ngăn cản những người luyện công khác không?
Sư phụ: Không được. Con người chính là như vậy. Họ tiến vào cửa nào là lựa chọn của tự họ; chư vị thấy Pháp Luân Đại Pháp chúng ta hễ mở lớp thường luôn có mấy khí công giả cũng đồng thời tới mở lớp, chính là xem các vị vào cửa nào. Con người đắc Pháp quả là không dễ, đắc chính Pháp càng khó hơn. Chúng ta có thể nói cho mọi người biết, khuyến thiện mà họ không nghe, không nghe thì thôi. Chư vị cố ngăn cản họ, họ không muốn thành Phật mà chư vị cứ nhất quyết muốn họ phải thành Phật, nào có đạo lý đó? Tự họ phải tu bằng cái tâm của họ, họ không muốn tu thì chư vị có thể quản được chăng? Họ muốn thành ma thì cũng không chịu thôi, chính là đạo lý này.
Đệ tử: Trạng thái kết ấn sau khi luyện xong mỗi bộ công pháp và kết ấn khi bắt đầu bài công pháp tiếp theo có thể không bỏ tay ra không?
Sư phụ: Phải rồi. Chư vị luyện bài tiếp sau thì không cần bỏ tay ra nữa, trực tiếp đã kết ấn, sau đó tiếp tục bài công pháp tiếp theo. Nhưng mỗi bài công pháp yêu cầu làm chín lần thì ắt phải làm chín lần, dừng lại [để] kết ấn, sau đó chư vị làm tiếp. Vì sao cần làm như vậy? Vì như mọi người biết, khi luyện công tại cao tầng chúng ta giảng vô vi, không hề có bất cứ ý niệm nào. Chư vị cứ mãi đếm số, kỳ thực tu luyện đến cao tầng, chư vị có thể cứ nghe mãi băng ghi âm sao? Mục đích của việc nghe băng ghi âm kia chính là để nghe được năng lượng tốt có mang theo trong âm nhạc của môn chúng ta. Đồng thời lại có thể khiến người luyện công một niệm thay vạn niệm, nghe được âm nhạc chư vị sẽ không nghĩ tới những chuyện bất hảo khác, tư tưởng của chư vị sẽ không bị tạp, chủ yếu là mục đích này. Đến tu luyện khi đến tầng thứ cao, mọi người thử nghĩ xem, chư vị có thể cứ mãi nghe nhạc hay đếm số không? Không được. Mỗi lần chúng ta luyện công đều là chín lần, cứ như vậy sẽ khiến bộ cơ này, khí cơ, cơ chế mà tôi cài cho chư vị là cố định vào số chín, cho nên nếu chư vị luyện công tại tầng thứ cao thì chư vị hoàn toàn không cần đếm số. Bản thân chư vị ở đó luyện công, khi chư vị làm đến chín lần, đảm bảo bộ cơ đó nó sẽ đóng lại, lực lượng của nó rất lớn, có thể cảm giác lực lượng của nó tồn tại, tự bản thân nó sẽ điệp khấu tiểu phúc. Tới lần thứ chín thì tự nó sẽ đẩy Pháp Luân. Tay của chư vị là tùy theo cơ mà chuyển động, tới tầng thứ cao thì chính là như vậy.
Đệ tử: Trong Quán Thông Lưỡng Cực Pháp có phải trước tiên nghĩ tới hai cái ống rỗng không?
Sư phụ: Đương nhiên, khi Quán Thông Lưỡng Cực Pháp chủ yếu là bảo mọi người, để thêm vào trong tư tưởng mọi người một khái niệm như vậy, thân thể của ta như một cái ống rỗng, giống hai cái ống rỗng hoặc giống một cái ống rỗng. Chủ yếu là khi quán thông khiến dòng năng lượng này của chư vị thông suốt không gặp trở ngại, trong thân thể không có trở ngại, chủ yếu là ý tứ ấy. Nhưng khi chư vị luyện công thì không được nghĩ mãi mình là cái ống rỗng, trước khi luyện công thêm vào cách nghĩ như vậy là được rồi.
Đệ tử: Không thể kiên trì đứng được, thì ngồi có thể luyện công không?
Sư phụ: Đại Pháp này của chúng ta chính là yêu cầu những người thật sự có thể tu luyện. Chư vị nói chư vị không thể đứng được mà vẫn muốn luyện, bởi vì chư vị luyện như vậy sẽ không thể đạt được yêu cầu của luyện công, bộ cơ này cũng dễ bị lệch, không giống với yếu lĩnh của chúng tôi.
Đệ tử: Niệm Phật, bái Phật có ảnh hưởng tu luyện không?
Sư phụ: Có ảnh hưởng. Người tin Phật giáo, tôi nói với chư vị, Pháp trong Phật giáo không phải là toàn bộ Phật Pháp, nó chỉ là một bộ phận rất nhỏ bé trong Phật Pháp. Tín đồ Phật giáo vẫn luôn không dám thừa nhận thực tế này; kỳ thực ngay cả kinh sách [Phật giáo] cũng có luận thuật [như vậy]. Chư vị tu pháp môn nào là một vấn đề nghiêm túc. Chư vị muốn tu pháp môn nào chúng tôi cũng không phản đối, chư vị cứ tu. Nếu chư vị muốn tu pháp môn này thì chư vị là tu pháp môn này. Bất nhị pháp môn; trong Phật giáo quá khứ đều không cho phép loạn tu, chư vị niệm tên của họ, thì chẳng phải chư vị muốn để họ quản chư vị hay sao? Chư vị niệm tên của họ làm gì đây?
Đệ tử: Trong những khí công thịnh hành ở Trung Quốc những môn nào thuộc về chính Pháp?
Sư phụ: Giả nhiều hơn thật mấy trăm lần. Chúng tôi không thể điểm danh, không thể làm như vậy, không thể chuyện gì cũng nói rõ ra, như vậy thì con người tu cũng quá dễ rồi. Nhưng có một số chúng ta cũng nên là có thể phân biệt ra.
Đệ tử: Kinh Lăng Nghiêm là do chính miệng Thích Ca Mâu Ni truyền ra phải không?
Sư phụ: Kinh Lăng Nghiêm à, tôi bảo mọi người này, Thích Ca Mâu Ni không hề nói mình đã truyền Lăng Nghiêm Kinh, Kim Cương Kinh, [hay] Tâm Kinh. Thích Ca Mâu Ni khi còn tại thế, hoàn toàn không hề giảng rằng ta truyền kinh sách nào đó, cũng không hề đặt tên. Thích Ca Mâu Ni giảng Pháp; là người đời sau chỉnh lý ra kinh sách, đặt tên cho kinh sách, gọi là kinh này kinh kia. Đều là người đời sau chỉnh lý ra, và đặt tên. So với điều mà Phật lúc tại thế giảng —thời gian, không gian, tính nhắm thẳng— đều đã thay đổi rồi; thêm vào là những giải thích và những thay đổi một cách vô ý hay cố ý khi người đời sau chỉnh lý, thêm nữa là ký ức không hoàn chỉnh v.v., những điều của Phật trong đó đã không còn nhiều nữa.
Đệ tử: Phật thờ cúng trong nhà có thể dâng hương không?
Sư phụ: Chư vị muốn dâng hương thì dâng hương thôi. Chư Phật đều tôn kính lẫn nhau, đều là Phật gia, không có chuyện là ta tôn kính vị này mà không tôn kính vị kia, không có ý này. Đều là Phật gia thì đều phải tôn kính. Nhưng tu môn nào là vấn đề nghiêm túc, kính [trọng] là vấn đề kính [trọng], tu là vấn đề tu.
Đệ tử: Người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp có thể ăn hành, gừng, tỏi chăng?
Sư phụ: Tôi bảo mọi người này, người thường chúng ta làm cơm, bảo chư vị cho hành, gừng, tỏi thì tôi nói rằng cũng không vấn đề gì. Nếu chư vị không phải là tu luyện tập thể chư vị không can nhiễu tới người khác, thì chư vị ăn ít đi một chút, chư vị đừng ăn nhiều. Bởi vì những thứ này mùi vị kích thích rất mạnh. Nói rằng tôi nghiện, chỉ thích ăn hành chấm tương, đó cũng là nghiện, cũng là chấp trước. Nghĩa là chúng ta không truy cầu thứ này. Hơn nữa cái mùi vị này, phàm là những thứ có mùi vị kích thích, thì đối với thần kinh của chư vị sẽ kích thích rất mạnh, dễ gây nghiện. Đồng thời, những linh thể mà chư vị tu luyện xuất lai kia, cũng không thể chịu nổi cái mùi này. Uống rượu cũng như vậy, cho nên mọi người thử nghĩ xem, nó chính là vấn đề này. Đương nhiên chư vị ăn ít đi một chút, bởi vì chư vị tu luyện trong người thường, chư vị không chấp trước mà ăn một chút cũng không sao. Tự mình hãy thu xếp thích đáng quan hệ này; nói rằng chúng ta tu luyện trong người thường, [phù hợp] ở mức độ tối đa, dẫu sao cũng để chư vị giống với người thường. Nhưng tự mình nên dùng tiêu chuẩn của người luyện công mà yêu cầu bản thân.
Đệ tử: Vì sao có người lần đầu tiên nghe giảng bài có ba, bốn hôm đã cảm thấy Pháp Luân xoay chuyển? Chỗ nào cũng có, đều xoay chuyển, nhưng có người đã học tới ba lớp, nhưng vẫn không có cảm giác?
Sư phụ: Có người học tập Pháp Luân Đại Pháp này, đi theo lớp học [các nơi], cảm thấy Pháp này tốt, đây là khẳng định. Nhưng mà, tâm trị bệnh của họ hoàn toàn không buông bỏ, nói rằng tôi theo thêm vài lớp thì bệnh này sẽ khỏi, có người như vậy. Đương nhiên ôm giữ tâm thái nào cũng đều có, những người đi theo lớp không phải đều tới để tu luyện, tới để cầu Pháp. Còn có người vốn là không mẫn cảm, khi Pháp Luân bắt đầu xoay chuyển thì không biết, đợi tới khi Nó ổn định xong, thì chư vị lại càng không biết. Chúng ta có rất nhiều người rất mẫn cảm, ngay lúc ban đầu đã cảm thấy Pháp Luân này xoay chuyển tới xoay chuyển lui, cuối cùng lại không cảm giác nữa. Vì sao không cảm giác nữa? Bởi vì Pháp Luân đó, khi Nó thích ứng được rồi thì chư vị sẽ không còn cảm giác nữa; lúc đó còn cảm giác gì nữa? Chư vị có biết được khi bình thường dạ dày này của chư vị đang co bóp không? Tức là khi trở thành một bộ phận của thân thể thì chư vị sẽ không cảm giác thấy được. Máu trong huyết quản đang chảy chư vị có cảm giác thấy không? Ý tứ là như vậy.
Đệ tử: Hiện tại con sắp tới Hàn Quốc, nếu người Hàn Quốc muốn học Pháp Luân Đại Pháp thì có thể dạy họ không?
Sư phụ: Đương nhiên có thể. Dùng tiếng Triều Tiên để phiên dịch cho họ. Chư vị có thể phiên dịch ra mà giảng cho họ, vậy không vấn đề gì, Đại Pháp cần truyền cho toàn nhân loại.
Đệ tử: Một người học Pháp cả nhà thọ ích, thế còn toàn bộ người nhà đều không học Pháp Luân Đại Pháp, cũng không tin vào công [Pháp] mà đôi khi còn châm chọc, thì họ có thể thọ ích được không?
Sư phụ: Vấn đề này cần xét theo hai phương diện. Có người châm chọc chư vị, có lẽ là khảo nghiệm tâm của chư vị với Pháp này có vững vàng hay không, có kiên định hay không. Người nhà có thể nói với chư vị những lời không dễ nghe, cũng là giúp chư vị tiêu nghiệp, nó có thể có nhân tố về nhiều phương diện tồn tại. Đương nhiên chúng ta giảng trong tình huống thông thường, không phải trong [tình huống] cực đặc thù này, luyện công khẳng định là toàn gia thọ ích. Ngay cả trường trong nhà chư vị cũng phải thanh lý ra hết, đương nhiên trong hoàn cảnh của một trường như vậy những người này là đã được thọ ích rồi. Còn một loại [tình huống] là có thể người nhà bị một loại ma khống chế, ngược lại mà xét thì cũng là việc tốt, [để] kiên định chư vị mà, kiên định rồi thì Sư phụ sẽ thanh lý.
Đệ tử: Chúng con một lòng một dạ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thực lòng mà tu luyện cũng tức là đệ tử Pháp Luân Đại Pháp rồi, nhưng còn chưa tu luyện tới quả vị La Hán mà đã chết đi [thì sao]?
Sư phụ: Giống như tôi vừa giảng, chư vị phó xuất bao nhiêu thì đắc được bấy nhiêu. Cho nên chúng tôi giảng tu luyện nếu muốn đạt được viên mãn thì hãy tận dụng thời gian tu luyện! Mọi người biết trong chùa kia vì sao lại gọi điện mà Thích Ca Mâu Ni ngồi tọa là 'Đại Hùng bảo điện' không? Bởi vì Thích Ca Mâu Ni giảng tu luyện Phật Pháp phải dũng mãnh tinh tấn như 'hùng sư'93! Cho nên thời bấy giờ có người [ví] Ông là 'hùng sư'. Ngoài ra chúng ta là tính mệnh song tu, những người thực sự tinh tấn thì nhất định sẽ kéo dài sinh mệnh mà viên mãn.
Đệ tử: Muốn bái Thầy làm sư?
Sư phụ: Tôi bảo mọi người này, [với] người chân chính tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tôi đều phải coi chư vị như đồ đệ mà dẫn dắt. Cấp cho chư vị nhiều thứ như thế này, cài cho chư vị nhiều thứ như thế này, Pháp đã giảng cho chư vị đến mức này rồi, công cũng dạy cho chư vị rồi, Pháp thân của tôi sẽ bảo hộ chư vị luyện công. Như vậy còn không phải là dẫn dắt chư vị như đồ đệ sao? Người ta độc tu đơn truyền94 cũng không có dẫn dắt như vậy đâu. Nói với chư vị rằng, tôi đã làm việc trước nay chưa từng có ai làm, đã mở ra cánh cửa to lớn nhất. Nhưng chúng tôi không giảng hình thức xưa kia; nói như mọi người đều quỳ tại đây dập đầu trước tôi, chắp tay lạy, thì chúng ta là bái sư rồi; tôi không hề giảng điều này. Vì sao không giảng điều đó? Mọi người nghĩ xem, chư vị không tu luyện, chư vị bái lạy thì có tác dụng gì chứ? Chư vị nói tôi là đệ tử Pháp Luân Đại Pháp, tôi cũng dập đầu bái sư rồi, Lý Hồng Chí thừa nhận tôi là đệ tử. Chư vị ra khỏi cửa lại muốn gì làm nấy, chư vị làm chuyện tổn hại Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi, chư vị không chiểu theo yêu cầu của Pháp này mà làm, chư vị có thể được tính là đệ tử không? Cho nên tôi không giảng cái hình thức ấy, ngược lại chư vị còn làm bại hoại danh tiếng chúng tôi, do đó tôi hoàn toàn không giảng hình thức này. Chư vị tu thì chư vị chính là đệ tử môn này, chúng tôi sẽ có trách nhiệm với chư vị; chư vị không tu vậy thì chúng tôi không thể chịu trách nhiệm với chư vị được, chư vị cũng không phải là đệ tử môn này. Chính là đối đãi như vậy.
Đệ tử: Khi luyện Quán Thông Lưỡng Cực Pháp "ý tưởng"95, "cảm giác" có phải là không phù hợp với yêu cầu không?
Sư phụ: Đúng rồi. Đừng cảm giác cũng đừng ý tưởng gì hết. Chư vị chỉ quản việc luyện, tĩnh tĩnh mà luyện, không nghĩ gì cả.
Đệ tử: Khi người khác nói chuyện, trước lúc họ nói con thường có thể biết họ sắp nói những gì? Vì sao?
Sư phụ: Đây chính là vì chư vị đã có công năng tha tâm thông96, nếu chư vị chăm chỉ luyện công thì có thể gia cường nó. Nhưng không được dùng nó làm việc bất hảo. Không làm những việc bất hảo thì có thể giữ được nó. Người khác nghĩ chư vị không tốt chư vị không được tức giận, hãy dùng tiêu chuẩn của người luyện công mà yêu cầu bản thân.
Đệ tử: Con ở xa tận Thượng Hải, trong khi luyện công nếu có nghi vấn thì liên hệ với ai?
Sư phụ: Thượng Hải không tính là xa. Học viên chúng ta có việc gì cùng nhau giao lưu một chút thì cũng khá tốt. Bởi vì một số người nghe giảng xong rồi, nhưng tôi giảng nhiều quá không thể nhớ hết. Có thể dùng băng tiếng, cố gắng nghe nhiều băng tiếng. Thượng Hải cách chỗ của chư vị gần nhất chính là trạm phụ đạo Hợp Phì. Thượng Hải có lời mời, nhưng mãi không có xác nhận cuối cùng. Thượng Hải cũng có không ít người học, cũng có rất nhiều người tới học, có thể cùng nhau giao lưu đề cao. Thượng Hải, Vũ Hán, Quảng Châu, Trịnh Châu, Trùng Khánh, Thành Đô, nói chung là toàn quốc hầu như tất cả các thành phố lớn đều có trạm phụ đạo Pháp Luân Đại Pháp chúng ta, đều có thể liên hệ. Kỳ thực có một số sự việc, [nếu] tự mình chiểu theo Pháp này mà làm, tôi nghĩ đều có thể ngộ ra được. Bởi vì tôi đều đã giảng ra một cách hệ thống. Tương lai chúng ta sẽ còn xuất bản sách, cung cấp thuận tiện lớn hơn nữa cho tu luyện.
Đệ tử: Khi đả tọa lúc bình thường thường hay ngửi thấy một mùi thơm?
Sư phụ: Đây là điều rất bình thường, rất bình thường. Bởi vì loại mùi thơm này nó bắt nguồn từ không gian khác.
Đệ tử: Chưa tham gia lớp học thì có thể đắc Pháp Luân không?
Sư phụ: Người chân chính tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chư vị học theo sách, thật sự có thể theo yêu cầu trong sách mà làm, thì có thể đắc được như nhau. Tức là chư vị chân chính tu luyện thì có thể [đắc] được.
Đệ tử: Trong khi ngủ con dùng tay sờ được Pháp Luân? Phía trước ngực trái, còn nhớ rất rõ ràng, dùng tay đẩy có thể di chuyển trái phải, nhưng khi con tỉnh dậy vừa sờ vào thì không có gì cả?
Sư phụ: Đó là chư vị làm chủ thân thể tại không gian khác mà sờ được. Đúng, khi chư vị tỉnh lại cái thân thể này mà sờ thì không còn nữa rồi. Bởi vì nhục thân phải hoàn toàn đồng hóa sau đó mới có thể sờ được.
Đệ tử: Chữ Nhẫn trong đặc tính Chân-Thiện-Nhẫn của vũ trụ này, trong xã hội người thường còn dễ lý giải, trên tầng thứ cao không có tranh đấu không có mâu thuẫn, mà cũng cần có Nhẫn là vì sao? Vũ trụ vì sao cần Nhẫn?
Sư phụ: Vũ trụ này không giống như lý giải đó của chư vị, Nó là một hệ thống khổng lồ phức tạp lắm. Ngoài sự tồn tại của chủng nhân loại hữu hình này, còn có tồn tại chủng nhân loại vô hình. Không gian mà chúng tôi nói, chẳng hạn không gian cao tầng cũng có vấn đề tồn tại nơi tầng thứ của họ. Tôi bảo chư vị này, tại rất nhiều nơi xa xôi cũng đều có tồn tại thân thể giống nhân loại chúng ta, sắc thân như thế này khá nhiều, trải khắp vũ trụ. Hơn nữa trong các tầng thứ khác nhau còn có chư Giác Giả khác nhau, giữa họ với nhau cũng có tồn tại quan hệ xã hội. Cũng có hình thức như vậy thuộc tầng thứ cao hơn tồn tại; Nhẫn mà chư vị lý giải là Nhẫn được lý giải trên cơ sở tư tưởng con người, Nhẫn còn tồn tại nội hàm cao hơn. Chư vị [bảo] không có điều đó có được không? Chư vị đứng tại góc độ người thường đây mà chư vị lý giải Đại Pháp này thì hoàn toàn không thể lý giải được.
Đệ tử: Có chuyện mất đức giữa vợ chồng với nhau hay không?
Sư phụ: Đúng vậy. Chư vị cứ hay đánh vợ mình, tôi thấy chư vị đã nợ họ rồi; chư vị cứ hay mắng chửi chồng mình thì chư vị cũng nợ họ giống như thế. Đều là con người, đều là sinh mệnh, ai với ai cũng đều là loại quan hệ nghiệp lực ấy. Con cái và cha mẹ cũng có tồn tại loại quan hệ này, bởi vì nhục thân của nó là chư vị cấp cho, nhưng sinh mệnh của nó lại không phải chư vị cấp cho, cho nên cũng không thể đối xử với nó quá phận quá. Là con cái mà đối với cha mẹ nuôi dưỡng chư vị sinh ra chư vị thì tối thiểu họ đã nuôi dưỡng chư vị, có ân có đức đối với chư vị, chư vị phải tôn kính họ, nếu không chư vị cũng đã nợ người ta rồi.
Đệ tử: [Từ khi] tham gia lớp học tới nay chân của con bệnh vẫn chưa thấy khỏi?
Sư phụ: Chư vị không buông được cái tâm này rồi, tại đây tôi không phải tới trị bệnh cho chư vị. Chư vị không buông bỏ được thì tôi không thể quản gì được; không sợ chư vị có bệnh, chỉ sợ chư vị không buông tâm xuống được; thêm nữa chư vị không tin vào tu luyện thì lại càng không có cách nào. Ở đây [tôi] quản là người tu luyện. Một người thường, thì Pháp thân của tôi không quản. Tôi cũng không thể tự tay trị bệnh cho chư vị. Cách nghĩ đến để trị bệnh này của chư vị, chủng tư tưởng này mà không bỏ đi, chư vị không thể coi mình là người luyện công thì quản thế nào? Tôi không phải tới để trị bệnh, mà là để truyền Phật Pháp.
Đệ tử: Trong mộng thấy chỗ thiên mục Pháp Luân đang xoay chuyển? Lại nhìn thấy vật chất màu trắng, còn nhìn thấy cao thủ võ công v.v.?
Sư phụ: Đó không phải là mộng, chính là chư vị đã nhìn thấy. Đây đều là bình thường, nhìn thấy điều gì thì cũng đều là bình thường. Đừng chấp trước nó, đừng truy cầu nó, cứ tự nhiên, tĩnh tĩnh quan sát là được rồi.
Đệ tử: Thường xuất hiện cảm giác toàn thân cao, lớn, trống rỗng?
Sư phụ: Phải rồi. Thân thể người, thân thể tại không gian khác, khi luyện công nó sẽ biến lớn, thân thể tại không gian khác bao gồm nguyên thần trong đó, đều có thể biến lớn và thu nhỏ. Có người biến tới mức cảm thấy mình rất nhỏ, có người cảm thấy rất lớn, đây đều là hiện tượng chính thường. Khi luyện công đều sẽ xuất hiện, công đang tăng trưởng mà dung lượng của thân thể cũng đang lớn hơn lên.
Đệ tử: [Trong] năm bài công pháp, bài một, bài ba, và bài năm có động tác nam tả nữ hữu, bên nào là âm, bên nào là dương?
Sư phụ: Bên trái được coi là dương, bên phải được coi là âm; sau lưng được coi là dương, phía trước được coi là âm; thân trên được coi là dương, thân dưới được coi là âm.
Đệ tử: Chúng sinh trên trái đất có phải sẽ không luân hồi nữa?
Sư phụ: Trọng điểm của luân hồi chính là nói sinh mệnh trên địa cầu này, lẽ nào có thể không luân hồi? Con người làm người không phải là mục đích, hãy nhanh chóng nắm chắc cơ hội làm người này mà tu luyện cho tốt, đời sau không chừng sẽ chuyển sinh thành thứ gì đó, không có thân thể người thì sẽ không cho chư vị tu luyện nữa. Nhưng không phải ai ai cũng đều tu luyện, mọi người đều tu luyện cũng không nhất định đều tinh tấn. Xã hội nhân loại sẽ vĩnh viễn tồn tại.
Đệ tử: Trong mộng xin Thầy ký tên, ký xong tên của mình, và nghe Thầy nói về tâm tính, sau khi tỉnh dậy lại cảm thấy người trong mộng càng ngày càng không giống Thầy?
Sư phụ: Đúng đó. Mọi người phải hết sức chú ý những chuyện này, họ lẽ nào có thể ký tên cho chư vị trong mộng, nói chuyện tâm tính gì gì đó, lấy cờ hiệu của chúng ta97, giảng những thứ gì đi nữa thì cũng không nhất định [là vậy]. Mọi người phải hết sức chú ý, đây chính là do chấp trước cầu ký tên dẫn khởi. Kỳ thực Pháp này của chúng ta đã thuyết rất rõ ràng [vấn đề này] rồi, chỉ là chư vị có muốn đối chiếu theo đó hay không. Mọi người nghĩ xem, chúng tôi lặp lại nhấn mạnh rằng, Giác Giả kia không thể giảng Pháp ở đó, giảng Pháp chính là tiết lộ thiên cơ, đều có thể rớt xuống. Họ sao dám giảng Pháp cho chư vị trong mộng chứ, chính là vấn đề này. Cho nên chúng tôi giảng đi giảng lại những điều này, [đó] đều là can nhiễu của ma.
Đệ tử: Thầy giảng không tu tâm tính chỉ luyện động tác thì không đắc công, những thứ như cáo là không giảng tâm tính, chúng chỉ là làm động tác luyện công mà thôi, chúng sao có thể đắc công?
Sư phụ: Người thường cũng có tồn tại năng lượng nhất định, nhưng họ [có] rất ít. Hơn nữa người có căn cơ tốt bẩm sinh98 còn mang theo năng lượng rất lớn. Những thứ động vật này, nó tại không gian khác nó không chịu cái mê của xã hội người thường, có thể nhìn thấy năng lượng, vậy thì nó vừa trộm vừa luyện, nó cũng có thể đắc được một chút công. Nhưng không cho phép nó cao. Người mà căn cơ tốt một chút, chư vị luyện công một chút, chư vị không tu tâm tính chư vị cũng có thể tăng lên một chút công. Vì sao? Vì tâm tính của căn cơ chư vị có lẽ cao một chút, tiêu chuẩn tâm tính của chư vị tại đó. Nhưng mà, chư vị nếu muốn tu luyện chân chính, thì chư vị cần tu luyện cho hẳn hoi, nếu không chư vị [muốn] tăng trưởng lên cao hơn thì chư vị cũng không thể tăng trưởng lên được, chư vị không đắc chính Pháp. Là một người bình thường muốn tu luyện, đều phải chân chính tu luyện tâm tính, chư vị mới có thể vọt trội lên, mới có thể nhảy ra được. Tại không gian khác những thứ kia chúng có thể đắc được một chút năng lượng, [và] người kia cũng có thể đắc được một chút năng lượng, nhưng không đáng kể gì cả. Tôi đã giảng rồi, nó nghìn năm tu đạo, vạn năm tu đạo cũng không đủ cho ngón tay nhỏ của Phật vê một cái, nó liền không còn gì cả, nhưng trong người thường đã coi nó rất huyền [diệu] rồi.
Đệ tử: Có người nói một số thành thị phía Nam nghiệp lực rất lớn, con học đại học ở Thượng Hải thì có bị ảnh hưởng không?
Sư phụ: Tôi giảng cho mọi người rằng, tới thời kỳ mạt Pháp không phải [là nói vấn đề] ở địa phương nào, [mà] các nơi đều có người tốt, các nơi đều có người không tốt. Nhưng từ nghiệp lực lớn nhỏ mà giảng, mỗi nơi có hoàn cảnh khác nhau của mỗi nơi. Nhưng tư tưởng của con người xét về một điểm nào đó, có địa khu bất hảo một cách nổi cộm, điều này thì có.
Đệ tử: Dùng thiên mục nhìn thấy màu xanh lam trong ảnh của Thầy biến thành màu vàng kim?
Sư phụ: Đó đều là bình thường. Khi khai thiên mục, con mắt này thấu qua một không gian thì lại có thể [nhìn thấy] là một màu sắc khác.
Đệ tử: Thế giới Pháp Luân trong vũ trụ thì ở hướng nào, vị trí nào?
Sư phụ: Vũ trụ không có cảm nhận về phương hướng giống người ta nhận thức. Tôi nói rằng đó là nơi nào, bao xa, cự ly này sao có thể đo lường với chư vị đây? Không thể dùng [khái niệm] ki-lô-mét kia của người thường mà tính toán, nhưng mà, từ thân thể của tôi có thể phản ánh ra được, bởi vì tôi và Nó có liên hệ. Cho nên học viên của chúng ta nhìn thấy sau thân của tôi có non có nước, lâu đài đình các đẹp đẽ phi thường. Có rất nhiều học viên cũng nói với tôi, họ đã nhìn thấy những cảnh tượng này, kỳ thực đó là chư vị nhìn thấy một phần của Nó thôi.
Đệ tử: Thế giới Pháp Luân và thế giới Cực Lạc trong Tịnh Độ có gì khác biệt?
Sư phụ: Thế giới Pháp Luân chúng ta to lớn hơn, tầng thứ cao hơn, cũng tức là xa hơn.
Đệ tử: Con là giáo đồ Ki Tô99 đã được mục sư làm lễ rửa tội?
Sư phụ: Có thể tu Đại Pháp như nhau. Luyện Pháp Luân Đại Pháp chư vị muốn luyện thì cứ luyện không sao cả. Không ai trừng phạt chư vị, đều là tu luyện chính Pháp. Chư vị muốn ở môn nào là do chư vị quyết định; tôi bảo chư vị này, Ki Tô giáo cũng là chính giáo. Chỉ là [họ] cũng vào thời kỳ mạt Pháp rồi, giáo nghĩa đều [bị] con người ngày nay lý giải lệch lạc rồi. Nhưng tôi không nhìn thấy trong thiên quốc của Jesus có người phương Đông. Jesus và Jehovah đương thời đều không bảo [tôn] giáo của Họ truyền về hướng Đông.
Đệ tử: Dùi mài nghiên cứu kỹ thuật, nỗ lực học tập tri thức văn hóa có được coi là chấp trước không?
Sư phụ: Chúng ta [nếu] là nhân viên kỹ thuật, [thì] công việc chức trách của chư vị trong đơn vị là làm nghiên cứu. Chư vị không tạo ra thành quả, làm không ra thành tích gì, tôi nghĩ rằng, chư vị cũng không xứng đáng với công việc và tiền lương mà đơn vị cấp cho chư vị. Người luyện công thì đâu đâu cũng đều nên thể hiện ra là người tốt, công việc chúng ta làm thì nên làm nó cho tốt, bởi vì đây không phải chấp trước. Vì sao nói vậy? Chư vị là đang mưu cầu phúc lợi cho người khác, sáng tạo giá trị cho nhiều người trong xã hội hơn nữa. Ít nhất thì chư vị là vì đơn vị, không phải vì một cá nhân chư vị. Đây là việc chư vị nên làm trong xã hội người thường. Còn như học tập tri thức văn hóa có được coi là chấp trước không? Tôi đã giảng, chúng ta cũng cần ủng hộ việc học tập văn hóa. Bởi vì người ta nếu không có tri thức, thì đối với Pháp này của chúng ta cũng rất khó lý giải. Còn như học sinh này có tâm muốn vào đại học thì có phải là chấp trước không? Chư vị cứ mãi nghĩ tới việc vào đại học, ở nhà lẩm bẩm rằng chư vị phải vào đại học, áp lực tinh thần rất lớn, tôi nói rằng đó chính là chấp trước. Đó chẳng phải là chấp trước sao? Cũng giống như hôm nọ tôi giảng, chư vị làm tốt công việc chư vị phụ trách, chư vị xứng đáng với cha mẹ chư vị, xứng đáng với trường học, chư vị học tập cho tốt thì những gì chư vị đáng có chẳng phải sẽ có sao. Chư vị không học tập cho tốt thì chư vị có thể vào đại học không? Chư vị đã học tập tốt rồi, những gì chư vị nên đắc được chẳng phải sẽ đắc được sao? Chư vị học tập một cách tự nhiên là được rồi, [và] chư vị sẽ vào đại học; cứ nghĩ ngợi mãi, truy cầu mãi, thì đó chính là chấp trước.
Đệ tử: Sau khi nghe Thầy giảng bài thì không còn hứng thú với chuyện của người thường nữa, không còn hứng thú với việc điều chỉnh cấp bậc, với những cuốn sách khác, không biết có đúng không?
Sư phụ: Là như vậy, kỳ thực đó là hiện tượng tự nhiên, nghĩa là thuận theo việc bản thân chúng ta luyện công, tư tưởng thăng hoa, [sẽ] phát hiện một số sự việc nơi người thường chính là những thứ rất thấp, [là] những thứ tầng thứ người thường này. Họ sẽ cảm thấy không có ý nghĩa gì, kỳ thực là cảnh giới tư tưởng của chư vị đã thăng hoa lên trên rồi. Chẳng phải tôi thường giảng câu đó sao? Tôi nói rằng người luyện công này, sau khi lên tới tầng thứ cao, sẽ cảm thấy có một rãnh ngăn lớn với người thường. Điều chư vị muốn nói thì người khác nghe không vào, chư vị cũng không muốn nói chuyện với người thường. Những sự tình giảng trong người thường chư vị hoàn toàn không muốn nghe. Quanh đi quẩn lại chỉ là chút chuyện đó nơi người thường, mấy nghìn năm nay cứ nói đi nói lại chút chuyện nơi người thường đó, chư vị không thích nghe. Thông thường người tu luyện ít nói, không thích lên tiếng; đây cũng là một nguyên nhân, sẽ xuất hiện vấn đề này. Cùng với việc chư vị càng ngày càng thăng hoa, chư vị sẽ phát hiện càng ngày càng coi nhẹ những sự tình này.
Đệ tử: [Trong] bài công pháp thứ năm có bốn động tác tĩnh chỉ100 mỗi [động tác] bảo trì thời gian bao lâu?
Sư phụ: Động tác gia trì công năng này yêu cầu cần luyện thời gian rất lâu, [những người] đi làm thì buổi sáng hàng ngày làm theo thời gian trong băng ghi âm là khả dĩ, kỳ thực không có thời gian cụ thể. [Bài] công pháp này tuy đơn giản, nhưng độ khó lớn phi thường, bởi vì yêu cầu người ta phải ngồi một thời gian rất lâu, hiện tại có người không thể ngồi lâu được như vậy. Không thể ngồi lâu đến vậy, thì chư vị có thể ngồi được bao nhiêu lâu thì tính bấy nhiêu thời gian vậy. Chư vị chia đều nó ra, có thể ngồi thời gian bao lâu [để] sau đó chư vị chia ra một nửa. Kỳ thực khi ngồi đả tọa, cuối cùng định được rồi thì yêu cầu thời gian còn dài hơn, hiện nay chư vị chưa làm được điểm này, thì chư vị hãy từ từ mà luyện. Hiện nay muốn quy định cứng nhắc thì căn bản cũng không phù hợp với thực tế.
Đệ tử: Đồng nghiệp cùng văn phòng chúng con hiện đang luyện tà pháp, tương lai hợp tác thời gian lâu thì nên làm thế nào?
Sư phụ: Đang luyện tà pháp thì chư vị hãy bảo với họ thứ họ luyện không tốt, họ thực sự vẫn muốn luyện, thì tùy họ vậy thôi. Sự việc trong công tác thì cứ qua lại làm việc với họ bình thường, tu luyện chính Pháp thì không sợ thứ gì cả, kệ nó, không hề gì đâu.
Đệ tử: Học viên tham gia lớp học lần này phải chăng thì là đệ tử Pháp Luân Đại Pháp?
Sư phụ: Điều này đã giảng rồi, chân chính tu luyện thì tôi sẽ coi chư vị như đệ tử mà dẫn dắt; không tu luyện thì tôi sẽ không coi chư vị là đệ tử.
Đệ tử: Học Pháp Luân Đại Pháp thì có thể học những tri thức ngoài công pháp [khí công] không?
Sư phụ: Không hề gì. Nào là toán lý hóa, hình học, các vị học tri thức của các vị nơi người thường. Chư vị vẫn đang sống nơi người thường, chư vị chỉ đang tu luyện trong Pháp Luân Đại Pháp; những việc nơi người thường chư vị không làm cũng không được.
Đệ tử: Trong khi luyện công đôi khi trong miệng xuất hiện nước bọt thì xử lý thế nào?
Sư phụ: Chư vị đừng nhổ ra. Nước bọt thì chư vị hãy nuốt vào trong, bởi vì tôi đã cài cho chư vị bộ cơ sẵn có cả rồi, chư vị kệ nó, và nó sẽ tự nhiên nuốt xuống. Ai rỗi việc cứ hay nhổ nước bọt ra, 'kim tân ngọc dịch'101, cho nên người luyện công coi nó rất trân quý.
Đệ tử: Trong quần chúng người ta có những người rất xấu, cách nghĩ xấu, loại người này lẽ ra nên gặp ác báo; còn người hành thiện vui vẻ giúp người, người hành thiện lại không có phúc báo là vì sao?
Sư phụ: Ý của chư vị là nói vì sao người tốt sống không thoải mái, người xấu lại sống tự tại như vậy, là ý này phải không? [Tôi] bảo mọi người này, người tốt sống không thoải mái là vì từ sinh mệnh cao cấp mà nhìn, thì con người sống không phải vì để chư vị làm người. Cho nên chư vị làm người [thế này] là vì chư vị rớt đến bước này rồi, cấp cho chư vị cơ hội này để chư vị quay trở về. Nhưng [nếu] vẫn không ngộ ra, tại nơi đây còn tạo nghiệp nữa, còn làm chuyện xấu nữa, thì sẽ có nghiệp lực luân báo. Giác Giả thấy rằng, mau chóng trả xong những nghiệp lực này và chư vị thoát khỏi nơi này. Người càng tốt thì càng để chư vị gấp rút trả nghiệp, chư vị trả thứ này thì chẳng phải chư vị cần chịu khổ chịu tội sao? Cho nên thường thường có người tại đời này, người này khá lắm, [nhưng] mãi cứ chịu tội chịu khổ. Thậm chí làm việc gì tốt thì người ta cũng chẳng hiểu cho, cứ vu oan giá họa. Còn có người, bản thân làm được thành tích gì đó, công danh lại bị người khác đoạt mất. Thường xảy ra sự việc như thế, là như vậy đó, chúng tôi thấy là như vậy, là đạo lý ấy. Đây là một nguyên nhân mà người tốt thường sống không được tự tại lắm, nhưng cũng không phải hoàn toàn như vậy, [còn] có quan hệ với [lượng] nghiệp lực lớn nhỏ. Mục đích là muốn sau khi chư vị trả nghiệp nhanh chóng thoát ly bể khổ. Vậy người xấu kia thì làm thế nào? [Với] kẻ xấu họ cũng từ góc độ tâm từ bi mà xét. Kẻ xấu ấy chư vị thấy họ làm việc xấu, họ là đang cấp đức cho người ta, họ làm bao nhiêu việc xấu thì cấp cho người ta bấy nhiêu đức. Thấy rằng người này đang tự hại mình trong vô tri, họ hại bản thân họ, [thì] chư vị quản họ thế nào? Người ta cũng không muốn trừng phạt họ nữa, bản thân họ đã tự hại mình rồi, chư vị còn trừng phạt họ làm chi?! Người kia làm việc xấu và dường như không trừng phạt họ, không ai quản họ. Họ giống như bị mất kiểm soát, không ai muốn quản họ. Vì sao vậy? Vì họ chính đang đợi tự mình hủy diệt chính mình, đợi khi họ chết thì sẽ tiêu hủy triệt để, chả còn gì cả. Họ chính là như vậy. Tốt xấu mà con người nhìn nhận [thì ở cao tầng] là phản [đảo] lại.
Thông thường tiêu chuẩn mà người thường đo lường người tốt xấu đều là đứng từ góc độ cá nhân mà đo lường, đối tốt với tôi thì tôi nói rằng họ tốt, hoặc là trong quan niệm của tôi tôi cho rằng là tốt, thì tôi nói họ tốt; nhưng như thế không được. Đối tốt với chư vị thì nói là tốt, [thì] quan niệm của chư vị vẫn là quan niệm người thường hữu hạn, tiêu chuẩn của họ cũng thấp. Đặc tính của vũ trụ này mới là tiêu chuẩn chân chính để đo lường tốt xấu.
Đệ tử: Con nhìn thấy tượng Phật các loại trong cửa hàng bách hóa, đầu cảm thấy nặng trĩu?
Sư phụ: Phải rồi, có những thứ xấu không chỗ nào không xâm nhập vào102, nhưng với người tu luyện Đại Pháp thì không hề gì.
Đệ tử: Trước đây từng tiếp xúc với ngôn ngữ Phật giáo, khi luyện công ngẫu nhiên vọt ra 'úm-ba-hông-mi...'?
Sư phụ: Đó là trong Mật tông, đó là chú ngữ trong Mật tông. Hiện nay những thứ tà môn oai đạo [người ta] cũng đang niệm, cũng đang dùng, ngay cả Đạo gia cũng niệm, hiện nay cũng đã loạn cả rồi, đừng để những thứ này can nhiễu. Có người khi đang ngủ còn đánh ra đại thủ ấn, đánh ra các loại thủ ấn, chư vị đều phải buông bỏ, không thể đánh. Điều tôi dạy chư vị chính là những điều này, chư vị hãy nắm chắc những điều này mà luyện.
Đệ tử: Xảy ra chuyện ngộ độc thức ăn thì nên làm thế nào?
Sư phụ: [Với] học viên tu luyện chân chính chúng ta thì loại việc này quá ít. Chúng ta mà gặp nạn nào không liên quan tới tu luyện, là người tu luyện chân chính thì đều có thể tránh được, đảm bảo là như vậy. Phát sinh nạn lớn đến mấy cũng có thể tránh được, nhưng tiền đề phải là người tu luyện chân chính. [Nếu] không thể đạt tiêu chuẩn tu luyện, tại người thường hoàn toàn không yêu cầu đề cao tâm tính tự thân thì khó nói lắm. Có người hỏi tôi rằng, nói tôi đã luyện thời gian lâu như vậy sao bệnh này mãi không khỏi nhỉ? Tâm tính của chư vị như thế nào chứ? Chư vị làm vài động tác liền muốn khỏi bệnh ư? Chúng tôi cũng không phải là tới để trị bệnh cho chư vị, chúng tôi tại đây là tu luyện, chẳng phải vấn đề này sao? Nói như nếu xảy ra trúng độc, tôi thấy rằng trong học viên của chúng ta vẫn quả thực không có hiện tượng này. Có người gặp chuyện loại này, thì cái bát đó cũng đánh vỡ rồi không lọt vào miệng. Nếu chư vị quả thực trúng độc, vậy chư vị thật sự phải đi bệnh viện. Bởi vì nếu chư vị quả thực không thể giữ vững bản thân, biết mình không phải người luyện công chân chính mà xuất hiện vấn đề này, thì chư vị thật sự vẫn phải đi khám bác sỹ. Là người luyện công, những việc này thông thường sẽ không xuất hiện.
Đệ tử: Người luyện Pháp Luân Đại Pháp hiến máu chắc không có vấn đề gì?
Sư phụ: Đương nhiên chúng tôi cũng không chủ trương không cho chư vị hiến. Dù sao thì máu của chư vị nếu hiến cho người khác thì quá trân quý. Nhưng mà, những việc này trong học viên, đệ tử Pháp Luân Đại Pháp chúng ta dường như cũng rất ít xuất hiện, việc này tôi không thể nói một cách tuyệt đối. Thực sự mà gặp phải [việc] khiến chư vị hiến thì chư vị cũng phải hiến thôi.
Đệ tử: Hy vọng hàng năm vào dịp Tết hoặc ngày lễ khác dù là mỗi năm một lần Ngài có thể dùng hình thức truyền hình để gặp mặt học viên chúng con?
Sư phụ: Đó là việc của đài truyền hình. Thực ra một số việc chúng ta nên là tùy duyên.
Đệ tử: Khi con luyện công một chữ 'hỷ' lớn được trùm bởi tấm vải dần dần được kéo mở ra, để con xem?
Sư phụ: Điều này chính là bảo rằng chư vị đã đắc Pháp, điểm hóa chư vị, [rằng] đã học Đại Pháp rồi.
Đệ tử: Người nghiệp lực rất lớn toàn muốn cùng luyện với người công cao hơn, thì có ảnh hưởng gì đến người cao công không?
Sư phụ: Không hề có chút ảnh hưởng nào, đối với người công cao mà xét, thì nghiệp lực không là gì cả.
Đệ tử: Pháp Luân biến dạng trong tình huống nào?
Sư phụ: Trộn lẫn công khác vào mà luyện, trong ý niệm trộn lẫn ý niệm của công khác mà luyện thì cũng biến dạng. Ngoại lực vĩnh viễn cũng không phá hoại nổi Pháp Luân.
Đệ tử: Thành-trụ-hoại trong vũ trụ là kết quả diễn hóa của chính Nó hay là do Đại Giác Giả khống chế?
Sư phụ: Vũ trụ này chính là [theo] hình thức tồn tại như thế. Đồng thời vũ trụ này lại có Giác Giả rất to lớn có thể khống chế Nó. Nhưng cũng là chiểu theo Lý của vũ trụ này mà hành sự, gọi là 'tự nhiên mà sinh, tự nhiên mà diệt'103. Nó diệt hay không diệt thì cũng không quan hệ gì đến Ông, không quản được Ông, Nó nổ tung thì cũng không nổ được Ông, Ông lại tạo lại. Lịch sử của vũ trụ quá lâu dài rồi, Phật Đạo Thần thì khỏi cần suy nghĩ, còn đối với con người thì rất đáng sợ.
Đệ tử: Pháp Luân tại bụng dưới của con đang xoay chuyển, nóng lên, trướng lên thì có bình thường không?
Sư phụ: Ái chà, trong bụng của chư vị có Pháp Luân rồi, [là] thứ của sinh mệnh cao cấp, [mà] trong tâm chư vị sao vẫn bất ổn. Pháp Luân còn có thể hại chư vị sao?! Nói cách khác đó chính là Phật đó!
Đệ tử: Trước "Cách mạng Văn hóa" Diên Cát có năm ngôi chùa, thời "Cách mạng Văn hóa" bị dỡ bỏ. Nghe nói hiện nay đang xây lại, học viên Pháp Luân Đại Pháp có thể quyên góp không?
Sư phụ: Tôi nghĩ rằng những sự việc này đều không nên quản, người ta quyên góp cho người ta, người ta tu điều trong pháp môn kia của người ta.
Đệ tử: Con hạ quyết tâm luyện thật tốt Pháp Luân Đại Pháp, thường hay nghĩ yêu cầu bản thân như vậy thì có tính là chấp trước hay không?
Sư phụ: Yêu cầu bản thân làm người tốt đó không tính là chấp trước, muốn phản bổn quy chân, đây là bản tính con người đã xuất lai. Ngược lại còn có thể phá trừ chấp trước.
Đệ tử: Con là một cư sỹ xin hỏi đọc kinh Lăng Nghiêm được không?
Sư phụ: Chúng ta có sách tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chư vị có thể đọc, tương lai còn xuất bản nữa. Chư vị cứ đọc kinh Lăng Nghiêm, kinh Kim Cương, kinh này kinh khác, thì chẳng phải chư vị tu luyện những điều của môn đó rồi sao? Chính là vấn đề này. Tôi cũng không phản đối chư vị xem, [thế] chư vị đi tu luyện môn đó là được rồi; [nói] chư vị không thể chân đặt trên hai thuyền chính là ý này.
Đệ tử: Dạy cho người mắc bệnh tâm thần nhẹ?
Sư phụ: Tôi nghĩ rằng tốt nhất chư vị vẫn là đừng chiêu mời phiền phức này, vì họ không thể khống chế bản thân, họ nghe không minh bạch. Tới khi não bộ của họ bị những tín tức ngoại lai khống chế, ma nào cũng có thể can nhiễu họ, lúc đó chư vị sẽ không dễ xử lý. Đến khi họ lên cơn, ma nào cũng có thể khống chế họ, cho nên họ không những không khởi tác dụng tốt, họ còn phá hoại hình tượng của Pháp Luân Đại Pháp. Xưa nay chúng tôi đều không muốn dạy học cho người bệnh tâm thần chính là ý đó, họ hoàn toàn không khống chế nổi, hễ tới lúc đó, ma nào cũng can nhiễu tới họ, thứ gì cũng bị phá hoại, luyện cũng như không.
Đệ tử: Vài ngày trước bạn bè tới nhà mang theo phụ thể, sáng sớm hôm sau luyện công con phụ thể đó tiện thể tới cùng luyện công, luyện xong thì rời đi, chuyện này nên làm thế nào?
Sư phụ: Nhìn thấy sự việc này hãy gọi gọi tên của tôi, kỳ thực cũng là khảo nghiệm chư vị. Những chuyện này rất phức tạp.
Đệ tử: Làm thế nào để bảo vệ Đại Pháp?
Sư phụ: Chúng ta không thể đi đánh đi đấu với người ta, [chúng ta] không cấp thị trường104 cho họ là được rồi. Bản thân can nhiễu mà người tu luyện gặp phải chính là một quan [khảo nghiệm].
Đệ tử: Có người nói xấu Pháp Luân Đại Pháp thì đối đãi thế nào?
Sư phụ: Không để ý tới họ. Nếu họ cứ nói một cách ngoan cố, ngang ngược vô lý, thì chư vị có thể đối đãi giống họ không? Không để ý tới họ, không có thị trường là xong, kỳ thực chuyện này xuất hiện cũng là để khảo nghiệm tâm tính người ta.
Đệ tử: Pháp Luân mà Thầy cấp cho chúng con có trở nên mạnh hơn không?
Sư phụ: Sẽ càng ngày càng mạnh mẽ, tự Nó có thể biến thành rất lớn cũng có thể biến thành rất nhỏ, tại không gian khác Nó có thể biến hóa.
Đệ tử: Lúc luyện công tạm thời vẫn chưa thể nhập tĩnh thì có luyện ra tà pháp không?
Sư phụ: Sẽ không. Chư vị không nghĩ thứ xấu, coi mình là người luyện công. Bài trừ niệm xấu mà nghiệp tư tưởng phản ánh trong đầu não.
Đệ tử: Ngài nói rằng cây có linh tính thì nó có thể tu luyện không? Có thể thành Phật không?
Sư phụ: Ngoài con người ra thì không cho những thứ khác tu luyện đắc chính Pháp, vạn vật đều có linh không chỉ là cây, chỉ có con người mới có thể tu chính Pháp đắc Đạo.
Đệ tử: Luyện Đại Pháp có thể thờ cúng bài vị của tổ tiên không?
Sư phụ: Có những thứ gọi là 'tổ tiên' [nhưng] không phải là tổ tông tiên thiên của chư vị, đó không phải là người đắc Đạo nào cả, cũng không phải Phật nào ở cao tầng. Đó chính là âm hồn tại tầng thấp. Tâm tính của nó rất hữu hạn, đều có thể can nhiễu chư vị tu luyện. Chư vị có cái tâm đó thì hãy tu luyện cho tốt, sau khi đắc chính quả thì đi độ họ.
Đệ tử: Luyện công [mà] sản sinh tâm từ bi thì sẽ chảy nước mắt phải không?
Sư phụ: Có hai loại tình huống, bây giờ có người luyện công cứ hay chảy nước mắt, hễ nhìn thấy tôi họ cũng muốn rơi lệ. Khi luyện công [họ] cũng muốn rơi lệ. Đây là chuyện gì? Đó chính là phó nguyên thần nhìn thấy tôi thanh lý ra bao nhiêu thứ bất hảo khỏi thân thể chư vị, đồng thời tôi lại cho chư vị những thứ trân quý vô tỷ, do đó nó vô cùng kích động. Chủ nguyên thần của chư vị không biết. Vì sao cứ rơi lệ? Chính là vì nó đã nhìn thấy. Chủ nguyên thần của chư vị nếu thật sự tự mình nhìn thấy rồi, chư vị làm thế nào để cảm tạ tôi tâm tình ấy của chư vị cũng không thể biểu đạt nổi. Còn có một tình huống nữa, khi chúng ta luyện tới một trình độ nhất định, cũng sẽ xuất tâm từ bi, cũng sẽ rơi lệ. Nhưng đó đều có tính nhắm thẳng. Nhìn thấy việc sát sinh, nhìn thấy người này bị bắt nạt, nói chung nó có tính nhắm thẳng thì cũng sẽ rơi lệ. Đó chính là tâm từ bi đã xuất ra.
Đệ tử: Khi luyện công đột nhiên có việc thì làm thế nào?
Sư phụ: [Tình huống] có việc thì tôi đã giảng rồi. Chúng ta không giảng thu công, chư vị đứng dậy là đi thôi, cần làm gì thì làm đó. Pháp Luân này tự Nó sẽ ngay lập tức thu hồi lại năng lượng mà chư vị tản xạ.
Đệ tử: Khi luyện Pháp Luân Trang Pháp có phải hai tay cảm thấy Pháp Luân xoay chuyển thì mới được tính là ôm tròn?
Sư phụ: Không nhất định thế. Có người cá biệt không cảm giác được sự xoay chuyển, 80 đến 90% số người tại đây đều có thể cảm giác được sự xoay chuyển.
Đệ tử: Khi tu luyện có thể đeo trang sức bằng vàng bạc không?
Sư phụ: Khi luyện công tốt nhất đừng đeo những thứ này, kỳ thực người ta đeo nó không gì khác là tâm hiển thị thôi. Đã kết hôn mà đeo nhẫn đó là biểu thị đã kết hôn, tôi nói rằng điều đó thì lại không có vấn đề gì lắm. Nhưng khi luyện khí nó sẽ khởi tác dụng cản trở. Vàng bạc đều có thể phát ra một loại vật chất [màu] vàng trắng, tựa như một loại khí, nó có thể khởi một loại tác dụng cản trở. Bởi vì nó mạnh hơn khí trong thân thể người thường của chư vị, cho nên nó có thể cản trở. Luyện công thì nó không cản trở nổi. Có một số người có thể cảm thấy rằng [nó] có thể tránh tà, đương nhiên các chủng tâm thái đều có. Luyện công thì chư vị còn sợ tà gì? Tu luyện chính Pháp thì cái gì cũng không sợ.
Đệ tử: Khi luyện công tay luôn nóng?
Sư phụ: Vậy là đúng rồi. Bệnh đều là thứ thuộc về âm tính. Đôi khi chúng ta sẽ xuất hiện trạng thái âm dương phân minh, thân thể một nửa thì mát, một nửa thì nóng. Nó còn có thể hoán vị, chẳng hạn bên này thì mát, bên kia thì nóng. Đó đều thuộc về hiện tượng bình thường, đó thuộc về trạng thái âm dương phân minh.
Đệ tử: Người luyện Pháp Luân Đại Pháp có thể dập đầu trước người đã chết không?
Sư phụ: Nếu chư vị thực sự là một người luyện công đã xuất công rồi, thì nó thực sự không thể chịu nổi cái dập đầu này của chư vị. Chư vị hễ dập đầu tiếp, nó sẽ sợ tới không còn bóng dáng đâu. Nếu thực sự là thứ không tốt lắm, thì cái dập đầu này của chư vị sẽ khiến nó phải chết. Đương nhiên người thường không thể phân biệt được những sự việc này. Người tu luyện chư vị có thể khom lưng {cúi mình}, làm thế tay theo lễ tiết của nhà Phật, tôi nghĩ cũng khá tốt. Không thể dập đầu trước người đã chết. Chúng còn đang đợi chư vị độ đấy, chư vị dập đầu trước nó gì chứ.
Đệ tử: Tâm tính không thể nâng lên được thì đả tọa sẽ đau phải không?
Sư phụ: Chư vị tâm tính nâng lên rồi chân vẫn sẽ đau.
Đệ tử: Điệp khấu tiểu phúc và hai tay đẩy Pháp Luân chuyển động thuận chiều kim đồng hồ bốn lần [thì] bàn tay có phải vẫn là liên hoa chưởng phải không?
Sư phụ: Đúng vậy. Đều là liên hoa chưởng, năm bài công pháp từ đầu đến cuối đều là hình dạng ấy.
Đệ tử: Có tạp chí từng đăng rằng cáo biến thành người có phải thật không?
Sư phụ: Vũ trụ này vốn rất phức tạp, chỉ là con người không tin, những sự việc này người luyện công chúng ta mặc kệ nó, điều này không có quan hệ với người luyện công chúng ta nên đừng hỏi nữa.
Đệ tử: Nghiên cứu Chu Dịch có thể luyện Pháp Luân Đại Pháp không?
Sư phụ: Tốt nhất là chư vị hãy buông bỏ, bên trong đó cũng mang theo một số thứ khác. So với Đại Pháp thì nó quá nhỏ bé, không đáng để người tu Đại Pháp nghiên cứu, trừ khi đó là công tác bình thường của chư vị.
Đệ tử: Tầng thứ nơi con người này nghiệp lực rất nặng, làm sao [có thể] xuất hiện người đại căn khí?
Sư phụ: Thông thường đều là có lai lịch, đều là có lai lịch cả đấy.
Đệ tử: Trong Thần Thông Gia Trì Pháp dùng lực và khí cơ thì có mâu thuẫn với nhau không?
Sư phụ: Khi đả thủ ấn là cẳng tay dẫn động bắp tay105, cho nên giữa cẳng tay và cổ tay, ngay cả ngón tay cũng có một lực độ nhất định. Tới khi gia trì thần thông thì thả lỏng, hoàn toàn là thả lỏng. Phối hợp khéo léo với bộ cơ.
Đệ tử: Luyện công tới tầng thứ nào thì mới có Pháp thân?
Sư phụ: Pháp thân kia đều là hình tượng Phật. Tóc màu xanh lam, mặc áo cà sa màu vàng, tu luyện phải đạt tới tầng thứ đó mới có thể tu xuất Pháp thân.
Đệ tử: Có được uống thuốc hay không?
Sư phụ: Có người hỏi tôi nếu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mà uống thuốc thì không được phải không? Chư vị có uống thuốc hay không tôi không quản, tôi ở đây chỉ yêu cầu người luyện công làm theo tiêu chuẩn của người luyện công. Chư vị không làm được điều đó, chư vị không chiểu theo tiêu chuẩn tâm tính này mà làm, tới lúc đó chư vị không uống thuốc mà xuất hiện vấn đề, chư vị nói Lý Hồng Chí không cho chư vị uống. Mọi người thử nghĩ xem, chư vị không thể coi chư vị là người luyện công, [nếu] chư vị xuất hiện vấn đề, chư vị không uống thuốc đương nhiên sẽ xuất hiện nguy hiểm. Người thường họ chính là như vậy. Học viên chúng ta cũng không được coi nó là điều kiện hoặc quy định cho học viên mới nhập môn, phải để cho bản thân họ ngộ, nhưng có thể điểm hóa.
Đệ tử: Trong khi giáo dục con cái do tình huống bức bách mà đánh mắng con cái thì có lưu lại nghiệp lực cho mình không?
Sư phụ: Con cái thì nên quản giáo, không quản giáo mà dung túng cũng sẽ mất đức, chư vị không quản giáo thì sẽ thất trách với trách nhiệm làm cha mẹ của chư vị, cho nên cần phải quản. Con cái không nghe lời, chẳng hạn chúng ta quản nặng một chút cũng không vấn đề gì, nhưng chư vị không được coi nó như súc sinh, như vậy thì không được, điều này phải phân rõ. Chúng ta quản con cái cũng đừng nóng giận, chư vị thực sự nóng giận cũng không được, như thế chư vị vẫn có vấn đề Nhẫn. Nhẫn không phải là tức giận rồi mới nhẫn, mà là không tức giận. Sinh mệnh chân chính của nó không phải chư vị cấp cho, con cái cũng có nơi nguồn gốc tiên thiên của nó, cho nên nó cũng là sinh mệnh độc lập. Phải quản một cách lý trí.
Đệ tử: Nếu luyện công [của] phụ thể thì có xảy ra hậu quả gì không?
Sư phụ: Vậy chính là có phụ thể rồi. Hàng ngày hút tinh hoa của thân thể chư vị.
Đệ tử: Luyện Pháp Luân Đại Pháp có thể nổ tung không?
Sư phụ: Không thể. Phó xuất bao nhiêu đắc được bấy nhiêu, sẽ không bị nổ.
Đệ tử: Tại điểm luyện công ai có thể sớm ngồi song bàn, thời gian đả tọa lâu thì cho là công của họ luyện được tốt?
Sư phụ: Họ ngồi thời gian lâu, chỉ có thể nói là luyện được tốt về một phương diện này. Còn nói về tổng thể người ta tu luyện tốt thế nào, thì không thể dùng thời gian đả tọa dài ngắn mà đo lường, cũng không thể dùng công năng mà đo lường. Nói rằng người này có công năng, tầng thứ thiên mục cao thì họ là [tu được] cao, [liền] sùng bái họ, [thế] không được! Tiêu chuẩn duy nhất mà chúng ta đo lường tốt xấu chính là xem tâm tính cao thấp của người ta, lấy Đại Pháp làm chuẩn, lấy tâm tính cao thấp mà đo lường người ta tu luyện được tốt hay xấu. Tương lai đến một tầng thứ nhất định, nhìn màu sắc trên thân thể người ta cũng có thể nhìn ra tầng thứ tu luyện. Vì sao? Bởi vì màu sắc là như thế này, đỏ cam vàng lục lam chàm tím106 hữu sắc vô sắc, biến hóa chín loại màu sắc. Đợi đến lúc màu trắng, toàn thân thể trắng mờ mờ, [lúc] màu trắng, thì người đó đã luyện tới tầng thứ cao nhất của thế gian pháp rồi. Đợi đến khi tu luyện thành vô sắc, vậy sẽ tiến nhập vào trong trạng thái quá độ là thấu minh thể107 rồi, xuất khỏi thế gian Pháp. Cho nên [từ] đỏ cam vàng lục lam chàm tím trong tầng thứ này, đã có thể phân biệt ra tầng thứ tu luyện của người ta. Vừa mới vào thì thân thể của họ là màu đỏ thắm, chính là màu đỏ. Đến khi tu luyện La Hán Pháp, vẫn là bắt đầu lại đỏ cam vàng lục lam chàm tím, nhưng màu sắc đó đẹp hơn nhiều so với màu sắc khi chư vị tu luyện thế gian pháp, [nó] trong suốt. Khi bước ra khỏi La Hán sơ quả108, khi bước vào tu luyện La Hán chính quả, vẫn là đỏ cam vàng lục lam chàm tím, nhưng màu sắc này lại đẹp hơn nữa, không ngừng thăng hoa lên trên. Chính là ánh sáng do thân thể chư vị phát ra, màu sắc của công đều là như vậy.
Đệ tử: Cơ chế và khí cơ có gì khác nhau?
Sư phụ: 'Cơ chế' chính là những nhân tố như là tăng công xuất công cho chư vị mà được cài vào trong thân thể của chư vị, có thể cải biến thân thể chư vị và tu luyện xuất ra mọi thứ của chư vị, bao gồm sản sinh những thứ như nguyên anh, chúng tôi đều thống nhất gọi nó là cơ chế. Còn 'khí cơ', trên thực tế chính là thứ mà được cài bên ngoài thân thể chư vị, thứ mà tay chư vị không động [nhưng] nó lại có thể dẫn động tay của chư vị luyện công.
Đệ tử: Có [người] dân tộc Triều Tiên nghe không hiểu, [đối với việc] đắc Pháp Luân có ảnh hưởng không?
Sư phụ: Tôi nghĩ rằng tới đây đại đa số đều là có duyên phận. Rất nhiều người chúng ta nghe không hiểu tiếng Hán, nhưng bệnh của họ đều đã khỏi rồi, bởi vì căn cơ tốt vẫn có thể đắc như nhau, ở đây còn có vấn đề căn cơ tốt.
Lời kết
Mấy ngày nay đều là tôi giảng, không còn nhiều để giảng hơn nữa. Chúng ta rất nhiều học viên đều muốn tôi tặng họ vài câu, tôi không thể đều tặng cho chư vị vài câu cho từng người một. Bởi vì mọi người tu hay không còn cần xem bản thân chư vị, cho nên tôi thống nhất tặng cho mọi người mấy câu. Thời tôi mới truyền công, gặp rất nhiều ma nạn, là không thể tưởng tượng nổi. Lúc đó tôi chỉ giữ chắc một cách nghĩ như thế này. Những Đại Giác Giả vô cùng cao những lúc nhìn thấy tôi rất khó nhẫn chịu họ bèn nói: Nan nhẫn năng nhẫn, nan hành năng hành109. Tôi muốn tặng cho mọi người hai câu ấy. Công này của tôi truyền tới ngày hôm nay, tạm thời đến lúc kết thúc, tôi cũng cần nghỉ ngơi một chút.
Tôi trong quá trình truyền công, đã bảo trì nhất quán thái độ có trách nhiệm với học viên, có trách nhiệm với xã hội, trong suốt quá trình truyền công hiệu quả thu được khá tốt, khá lý tưởng. Mặc dù chúng ta có một số học viên dân tộc thiểu số không nghe hiểu tiếng Hán, nhưng cũng lần lượt thu được hiệu quả khá lý tưởng. Bởi vì Phật gia có câu rằng, chúng tôi giảng duyên phận, mọi người ngồi tại đây chính là duyên phận. Đã là đều có duyên phận này rồi, chúng ta hãy nắm chắc cơ hội này, đừng để tuột mất. Có thể có được duyên phận thế này, mọi người chúng ta nên trân quý nó; đã học rồi thì tôi cũng nghĩ rằng mọi người cần kiên trì luyện nó tiếp tục. Cứ như vậy, tối thiểu nhất [dù] chư vị không muốn đạt tới tầng thứ thật cao, bởi vì chúng tôi giảng phó xuất bao nhiêu sẽ đắc được bấy nhiêu, tối thiểu là chư vị sẽ có một thân thể khỏe mạnh, hoặc là chư vị có thể đề cao tầng thứ của chư vị, điều này bảo đảm sẽ đạt được. Đương nhiên mục đích của chúng tôi là muốn thật sự dẫn những người có thể viên mãn lên tầng thứ cao. Hôm nọ tôi đã giảng, đừng thấy hằng mấy nghìn người ngồi đây nghe Pháp, tôi nói tôi không quá lạc quan, không biết có bao nhiêu người có thể thật sự tu luyện tiếp tục, có thể thật sự đạt được mục tiêu lý tưởng nhất. Tôi là nghĩ như vậy, tôi hy vọng mọi người đều có thể hạ quyết tâm tu luyện tiếp tục. Tựa như hai câu tôi vừa tặng mọi người: kiên trì đến cuối cùng ấy mới là vàng ròng, ai có thể kiên trì tới cuối cùng thì ấy mới là viên mãn.
Bản thân phương pháp tu Phật không hề khó, khó chính là khó ở chỗ ngay trong xã hội người thường mà vứt bỏ tâm chấp trước của người thường, đó là khó nhất. Nhưng điều tốt là hôm nay tôi đã giảng ra đạo lý này, Pháp ở cao tầng này cho mọi người rồi, có thể chiểu theo Pháp này mà tu, mà luyện. Quá khứ rất nhiều người muốn tu luyện lên cao tầng, họ không đắc Pháp, khổ vì không có Pháp họ không cách nào tu lên được. Hôm nay thuận tiện chính là thuận tiện ở chỗ này, Pháp này đã đưa tới tận cổng nhà chư vị. Trong quá khứ có rất nhiều người, các địa khu đều có, muốn tới nơi nào đó, đi tìm minh sư, mà học, mà tu. Pháp môn này của chúng tôi có thể nói là pháp môn thuận tiện nhất, cũng là tu được nhanh nhất, bởi vì Nó tu luyện trực chỉ nhân tâm. Thế này chư vị cũng không cần phải đi đâu bái sư nữa, thứ này chúng tôi đã mang tới tận cửa cho chư vị rồi, xem xem có thể tu hay không. Có thể tu thì chư vị tu, nếu không thể tu thì chư vị cũng đừng nghĩ tới chuyện tu luyện nữa, chính là đạo lý như vậy. Trong toàn bộ quá trình giảng bài, những vấn đề đề cập đến khá cao, nội dung được giảng ra cũng là những điều mà trước nay chư vị chưa từng nghe. Không chỉ là khí công sư, ngay cả trong tôn giáo cũng có rất nhiều thứ không được phép biết cao như vậy, rõ như vậy. Cho nên tôi nói rằng tôi đã làm một chuyện tiền nhân chưa hề làm, đã mở ra một cánh cửa lớn. Hơn nữa có một số việc đã giảng rất rõ ràng, nếu vẫn không thể tu thì là vấn đề cá nhân rồi. Đương nhiên chúng tôi là có trách nhiệm với mọi người, Pháp được giảng thấu cho chư vị, Lý được giảng thấu cho chư vị, tương lai chúng tôi còn cần bảo hộ chư vị nữa.
Trường luyện công của chúng tôi không giống với trường thông thường, toàn bộ trường luyện công đều được chụp bởi một cái nắp, công pháp khác muốn tiến nhập vào luyện, vào trong nhóm người này của chúng ta, vào giữa các học viên, thì nó cũng không thể tiến vào được cái nắp này của chúng tôi. Bởi vì nó giống như khí cầu, chư vị tiến nhập vào chỗ ở giữa, chư vị cũng không thể vào được. Năng lượng của toàn bộ trường khá lớn, không cần tôi thanh lý, vì Pháp thân của tôi sẽ trực tiếp làm chuyện này. Chư vị có Pháp thân của tôi quản, họ tất nhiên sẽ làm việc này. Chúng tôi đã cấp cho mọi người bao nhiêu thứ, tôi cũng không muốn nói nó chi tiết thêm nữa. Mục đích duy nhất chính là muốn mọi người có thể thật sự đắc Pháp tu luyện, chính là mục đích ấy. Cũng hy vọng mọi người đều có thể trong quá trình tu luyện sau này, không ngừng hướng thượng, không ngừng đề cao công lực của mình, đều có thể công thành viên mãn!

                     * * * * * * * * *

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #lyhongchi