yêu là gì?

có ai mà định nghĩa được từ yêu đâu nhỉ. đối với mỗi người, yêu lại mang một ý nghĩa khác nhau. lại đây. ngồi xuống để tôi kể cho các bạn nghe yêu đối với tôi là gì nhé.

suốt cả cuộc đời này tôi từng chứng kiến nhiều điều nhưng có một vài chuyện sẽ như in hằn vào trong tâm trí tôi. cái ngày mà tôi nhận ra à thì ra trong tôi yêu chính là như vậy, thì khi đó tôi vốn dĩ đã được trải nghiệm nó rồi. và có lẽ yêu luôn luôn tồn tại một cách có thể là vô tình hoặc vô ý trong cuộc sống của tôi.

1.
ngày hôm đó, một ngày trời mưa tầm tã, từ tối hôm qua đến giờ không ngớt một tí nào cả. choi wooje ngồi trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa như trút. từng hạt mưa nặng nề đập vào kính cửa sổ phòng em. chán quá. hôm nay lẽ ra phải là một ngày cuối tuần vui vẻ của em và các anh, mọi người sẽ đi chơi với nhau nhưng cuối cùng lại bị cơn mưa cản trở.

"wooje à. ra ăn cơm thôi." minseok mở cửa phòng em nhỏ, cậu dùng tông giọng nhẹ nhàng ngọt ngào gọi em.

"dạ em ra liền."

tại vì đang là kì nghỉ nên đội khá thoải mái trong việc ngủ nghỉ ăn uống, anh seongwoong cũng không muốn mấy đứa bị áp lực sau giải mùa hè, vậy nên là cứ để cho lũ trẻ thoải mái ăn uống ngủ nghỉ.

"anh đã gỡ xương cá ra cho wooje rồi nè. lại ăn đi." moon hyeonjoon thấy em nhỏ khuôn mặt lờ đờ đi đến thì vẫy vẫy em ý muốn em ngồi cạnh mình.

"wooje có muốn uống sữa không? anh lấy cho em nhé?" thấy em nhỏ không đáp, moon hyeonjoon lại đứng dậy đi về phía tủ lấy ra một hộp sữa chuối, thậm chí còn tận tình cắm luôn ống cho em.

"em lớn rồi mà, hyeonjoon đừng như thế nữa." wooje phụng phịu ngồi xuống ghế gần hyeonjoon, em đưa tay nhận lấy hộp sữa từ tay anh trai miệng còn không quên trách hyeonjoon vài câu.

"em vẫn là em bé của anh. mãi là em bé của anh mà." moon hyeonjoon dạo gần đây niềng răng nên cậu khá là ít khi cười. nhưng chỉ cần có sự xuất hiện của wooje là cậu sẽ tự động nhếch khoé môi, ánh mắt nhìn em đầy chìu mến và một nụ cười treo trên môi.

2.
lee minhyung đi đến ngồi xuống cái ghế đá trong công viên. cậu thề rằng bản thân không thể nào quên lần đầu tiên cậu và minseok gặp nhau, có lẽ nó sẽ là một hình xăm không thể xoá bỏ trong kí ức của cậu.

đúng vậy. hai người gặp nhau lần đầu là ở tại công viên này. ngày hôm đó sau khi stream xong thì minhyung đã chủ động nhắn tin cho minseok. cậu nói rằng muốn rủ minseok đi ăn đêm vì stream xong có chút đói và cũng muốn bàn bạc với minseok về một số chuyện liên quan đến giải challenger sắp tới mà minhyung sẽ tham gia. cứ nghĩ rằng minseok sẽ từ chối, vì hồi đó hai người vẫn chưa về một đội, minseok vẫn còn ở drx. minseok bảo các anh khó lắm không cho minseok đi đâu, thế nên phải trốn đi mới được.

ngày hôm đó cũng vậy, minhyung ngồi ở ghế đá đợi minseok. một lúc sau một người nhỏ từ đằng xa chạy đến chỗ minhyung.

"xin lỗi nhé. minhyung đợi tớ có lâu không?" minseok thở hồng hộc như vừa tham gia một giải điền kinh về.

"không đâu. tớ cũng vừa mới đến thôi." minhyung cười cười nhìn minseok, cậu sẽ không nói là cậu đợi minseok gần 30 phút rồi đâu. đây sẽ là bí mật.

ngồi một lúc minhyung chợt nhận ra bản thân đã đợi người kia được cả tiếng rồi. bỗng từ đằng sau cậu vang lên một giọng nói quen thuộc. minhyung đứng lên quay người nhìn về phía giọng nói kia.

"minhyung à. bạn đợi em có lâu không?" minseok chạy đến xà vào vòng tay ấm áp của bạn trai.

"đợi minseokie dù có đợi cả đời thì anh cũng vẫn sẽ đợi."

"sến súa quá đi."

minseok ngại ngùng đưa tay ôm mặt bạn trai nhẹ nhàng hôn vào môi con gấu lớn. ánh mắt cả hai nhìn nhau đều tran chứa hạnh phúc và niềm vui.

3.
park jaehyeok im lặng nhìn vào màn hình điện thoại, anh không thể hiện một chút biểu cảm nào cả. seo jinhyeok mà không đập vào vai thì có lẽ park jaehyeok đã bị hút luôn vào cái điện thoại rồi.

"anh chăm chú nhìn cái gì đấy?" jinhyeok hỏi han người anh đang trưng ra cái bản mặt đần thối kia. cậu đoán chắc tên này đang thất tình.

"không có gì. đi ăn không?" park jaehyeok tắt điện thoại đứng dậy khoác áo. anh muốn đi ra ngoài cho thoải mái đầu óc.

"em đi với." zhuo ding cũng lóc cóc đứng dậy. sau khi hoàn thành buổi stream cậu thật sự muốn uống một lon bia để thoải mái đầu óc.

cả ba đi mua vài lon bia với đồ ăn về phòng tập rồi ngồi vừa uống vừa tâm sự. park jaehyeok không nói nhiều, anh chỉ cầm điện thoại nhìn ngắm cái gì đó. jinhyeok nhăn mặt, cậu đi đế ngó vào nhìn xem rốt cuộc cái gì đã khiến cho người anh của cậu cứ nhìn ngắm suốt từ tối đến giờ.

"anh siwoo à?" jinhyeok hỏi.

"hả?" park jaehyeok giật mình lập tức tắt điện thoại.

"em hỏi anh đang xem ảnh của anh siwoo à?"

"à. không. không có gì." park jaehyeok cầm theo điện thoại đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. zhuo ding ngao ngán. lại lén lén lút lút nói chuyện với công chúa rồi.

"cậu chưa biết à? anh ấy đang suy. đang nhớ công chúa của anh ấy." zhuo ding nói. còn tiện tại lấy điện thoại ra lướt lướt tìm kiếm cái gì đó.

"đây nè." cậu đưa điện thoại cho jinhyeok.

trong điện thoại là video park jaehyeok ngồi đối diện với son siwoo, cả hai đều mặc đồng phục của geng. chỉ nhìn thấy tấm lưng rộng với cái tên ruler đang ngồi đối diện với siwoo, một tay đặt bên dưới bị che khuất bởi cái bàn. một tay park jaehyeok đưa lên vén tóc của siwoo ra sau. son siwoo ngồi im lặng nhìn park jaehyeok, để mặc cho người kia nghịch tóc mình. không cần góc quay khác cũng có thể nhìn ra được ánh mắt của park jaehyeok lúc đó chứa biết bao nhiêu yêu thương. và tất cả đều dành hết cho son siwoo. chỉ có mỗi một mình son siwoo tồn tại trong mắt park jaehyeok.

4.
eom seonghyeon là một người chủ động còn ngài bé của anh thì lại khá là bị động. có thể trong game ngài làm chủ cuộc chơi, cân hai cân ba, không ai dám đụng đến ngài. nhưng ở ngoài hay là những lúc ở bên cạnh eom seonghyeon thì ngài bé park ruhan lại là một con người hoàn toàn khác.

hai người ngủ chung vậy nên cứ thức dậy là sẽ nhìn thấy khuôn mặt nhau đầu tiên. không cần biết hôm đó trời nắng hay mưa, chỉ cần được nhìn thấy mặt nhau thì ngày hôm đó nhất định sẽ rất đẹp.

"dạo này em gầy đi nhiều lắm đó." seonghyeon đi đến ôm lấy ruhan từ phía sau, còn không quên đặt một nụ hôn nhẹ nhàng vào gáy người yêu. thành công khiến ruhan rùng mình một cái.

"có đâu. em bị nuôi béo lên tận 2 cân đây này." ruhan quay người lại đối diện với bạn trai. cậu đưa tay vòng qua cổ kéo người kia sát lại gần hơn nữa.

"phải béo lên thêm 2 cân nữa. như này vẫn chưa đạt tiêu chuẩn." eom seonghyeon nũng nịu xoa xoa eo ruhan, còn vùi mặt vào hõm cổ của cậu tham lam hít lấy mùi hương dịu nhẹ từ cơ thể và nước xả vải.

"gì đây. định nuôi em béo thành lợn rồi bán đi sao?" ruhan cũng xoa xoa tấm lưng rộng của người kia cười cười.

"đúng rồi. bán cho anh. gả cho anh. anh lấy về giữ làm của riêng." eom seonghyeon thành công khiến bạn trai nhỏ bé bật cười thành tiếng. anh tựa trán hai người với nhau rồi nhẹ nhàng hôn lên môi bạn trai nhỏ.

dứt nụ hôn eom seonghyeon nhìn vào khuôn mặt đỏ lựng lên vì xấu hổ kia rồi không nhịn được lại thả thêm vài nụ hôn nữa xuống má và môi. "anh yêu em." eom seonghyeon hận không thể đem toàn bộ người nhỏ trước mặt khảm vào cơ thể, để mãi mãi giữ làm của riêng. anh dùng mọi sự yêu thương chìu mến nhìn vào mắt ruhan.

"em cũng yêu seonghyeon."

5.
thì đó, tình yêu đối với tôi đơn giản vậy thôi mà. chỉ là những ánh nhìn đầy chìu mến, những nụ cười rực rỡ nở trên môi, những nụ hôn nhẹ nhàng dịu êm hoặc là những cử chỉ ân cần mà đầy sự trân trọng.

vậy đối với bạn tình yêu là gì?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top