Chuyện, tro tàn rực rỡ.
#6
"Lửa đẹp lắm,
Lửa làm em mê mẩn..."
"Có mà như không", là hạnh phúc của Hậu.
Với Nhàn, là đau đớn và dung dưỡng.
Còn Loan - con người điên điên dại dại cũng khao khát và bám víu vào chút tình yêu mỏng manh.
Ta nhìn thấy tình yêu ẩn giấu, nhẫn nhịn của Hậu dành cho Dương. Nhìn thấy một tình yêu dung thứ và tiệm cận với tình thương trong ánh mắt Nhàn nhìn theo Tam. Và nhìn thứ tình cảm chân phương đầy vị tha của Loan điên dại trao gửi Khang.
Đúng vậy, tro tàn có rực rỡ đến mấy thì cũng chỉ là tro tàn. Người ta cứ mãi nghĩ đến tình, đến nghĩa, đến đức hy sinh, chịu đựng và bao dung để rồi quên đi rằng, cũng chính từ đó mà ba người phụ nữ ấy đã sống trong đau khổ, đến tàn lụi tâm hồn.
Lửa - hình ảnh chất chứa bi thương lẫn khao khát yêu thương. Vốn dĩ, không có gì mang tính nghệ thuật hơn là tình yêu.
Lạ.
Cái rực rỡ nó lạ lắm, cái đẹp từ khổ đau lại chính là cái hấp dẫn con người.
- Saigon, 22 thang 12 -
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top