Chương 25
Về Bắc Kinh nghỉ ngơi thật ra cũng có chỗ tốt, điều kiện cuộc sống an tĩnh khiến cho thân thể Trương Nam khôi phục rất nhanh. Đi bệnh viện kiểm tra định kì, cơ bản đứa nhỏ ổn định lại rồi, phát triển rất khá, mặc dù bỏ công việc trong tay xuống, nhưng Trương Nam cảm giác mình trở về rất có giá trị.
Chào tạm biệt Tiểu Triệu đi cùng mình đến bệnh viện ở cửa tiểu khu, Trương Nam đạp nhẹ bước chân đi về nhà, vừa mới ở tiệm thuốc bắc hốt thố ti (dây tơ hồng), dâu tằm gởi, tẩm bổ xương cốt, chuẩn bị hầm canh cách thủy cho mình bồi bổ khí, ha ha... Còn mua thêm ngân châm, lúc quay về có thể châm cứu cho Viên Lãng chửa trị vết thương lúc huấn luyện.
Dây tơ hồng? Nhớ tới lúc nhỏ học thuộc lòng bài thơ: Cùng quân làm tân hôn, tơ hồng quắn cây tùng. Tơ hồng sinh ra thì vợ chồng sẽ nên duyên. Trương Nam cúi đầu cười một cái, nghĩ: Viên Lãng... em để thân thể điều dưỡng tốt, anh sẽ đón em trở về, được chưa?
Ánh mặt trời mùa đông Bắc Kinh yếu ớt vô lực, khu nhà ban ngày rất vắng vẻ, ánh mặt trời trắng xóa, có vẻ lạnh lẽo... Trương Nam đi tới đi lui, đột nhiên cảm thấy có người theo dõi mình, yên lặng dò xét tình huống chung quanh, góc quanh yên tĩnh hẻo lánh. Không có người đi đường, không có bảo vệ... Phải về nhà, phải đi ngang qua công viên nhỏ trồng đầy cây tùng phía trước này. Viên Lãng từng nói: Hoàn cảnh như vậy phục kích rất có lợi... Ha ha... Trương Nam lắc đầu, thật đúng, gả một bộ đội đặc chủng cũng bị lây bệnh nghề nghiệp rồi.
Lúc đi qua con đường đầy cây xanh này, bước chân vẫn chậm lại. Bất ngờ hoặc nằm ngoài dự đoán , cây diệp màu xanh thẫm phía trước mặt bỗng chốc động đậy, một bóng người nhào ra, đưa tay tóm cổ Trương Nam. Trương Nam theo bản năng quay thân né tránh, tay cầm gói thuốc đông y đánh về phía người trước mặt, thừa dịp hắn ta đang mê mang tránh né qua một bên, khuỷu tay Trương Nam giơ ra, dùng sức dưới chân, đem tên này vật ngã, không đợi hắn ta ngả xuống, con dao tập cảnh, người nọ kêu lên một tiếng đau đớn, hôn mê bất tỉnh. Trương Nam gọn gàng đứng dậy vững vàng, nhíu mày mỉm cười: "Người này có khả năng đi cướp đường sao? Một ít kỹ thuật đều không có." Những điều Viên Lãng dạy trước đây cô không có tự tin, cô không có ý định lập tức bỏ chạy, ngược lại lấy điện thoại di động ra chuẩn bị báo cảnh sát, vẫn chưa kip quay số điện thoại, chỉ cảm thấy sau lưng một hơi gió không tốt, giống như có vật gì đánh tới, Trương Nam cắn răng khẽ lăn qua, nhẹ nhàng tránh ra tấn công, vững vàng đứng lên, trừng mắt nhìn đối phương: Một người đàn ông cường tráng xuất hiện trước mắt. Lại nhìn kỹ phía xa, trong góc chạy ra một người bảo vệ. nhìn kỹ người tới, : "Đánh cướp?"
Người nọ không để ý tới cô, cầm đoạn sắt phất tay đập xuống. Trương Nam chau mày, quay người tránh né, người này này thân thể cường tráng, dây sắt vung lên nhẹ nhàng như gió. Không dám tấn công, Trương Nam chỉ có thể dựa vào thân thể của mình mà né tránh, vật lộn một lúc, cô dường như cảm thấy dưới bụng co rút đau đớn, mím môi, cục cưng trong bụng không thích cô làm động tác mạnh mẽ như vậy.
Giằng co với nhau sẽ không có lợi! Trương Nam cắn răng một cái, tránh thanh sắt đang vung tới trước mặt chậm mất nửa nhịp, thanh sắt lướt qua cánh tay trái, đập xuống làm đau đớn. Viên Lãng chơi luyện chiến thuật: Dùng tốt dịch xe! Cùng người nọ giao nhau trong nháy mắt, tron tay Trương Nam lóe sáng, một cây ngân châm vừa lúc cắm vào nguyệt đạo trên bả vai của anh ta. Người nọ chỉ run rẩy một chút, thanh sắt rơi xuống đất. Trương Nam bay đến đạp một cái, làm anh ta lảo đảo ngả xuống .
Cánh tay trái bị đau nóng rát, mồ hôi lạnh tỏa ra phía sau lưng, Trương Nam thở hổn hển xoa nhẹ bụng, muốn an ủi đứa bé, người mới vừa đứng lên, từ rừng cây phía sau, lại gặp một người trước đó không lâu. Trương Nam bất ngờ, nhớ lại: "Ngải Di Nhĩ..." Ngải Di Nhĩ nhìn Trương Nam, đột nhiên cười: "Sao A Lãng không nói vợ anh ấy là con soi cái nhỉ?" Vươn tay ra, làm một tư thế: "Mỹ nhân! Để tôi xem thử người phụ nữ của Lãng hung hãn như thế nào..."
Sau đó hai giờ, khi bảo vệ tuần tra tiểu khu phát hiện bảo vệ bị mất tích, lập tức báo án. Cảnh sát địa phương lại đây tìm kiếm, nơi này chỉ còn mỗi một bảo vệ bị hôn mê, có dấu vết đấu đá ở hiện trường, thuốc rơi khắp nơi trên mặt đất.
Có người cảnh sát biết một chút về thuốc, nhặt lên ngưởi: thố ti, bồi dưỡng gan thân, an thai.
Cây tùng la tỏa hương thơm, thố ti đứt ruột. Sống chết không biết, vì ai cùng mùi thơm?
Tề hoàn cảm giác được, đội trưởng nhận được tin tức chị dâu bình an thì tâm tình không tệ. Hôm nay anh ấy và Thiết đội đi hội nghị trở về, thì kéo mình qua phòng làm việc nói: "Đội trưởng hai người là tôi bây giờ gặp phải kẻ địch, đã qua cấp trên phân tích tình huống, trên tổ chức phái tôi đi chấp hành nhiệm vụ mai phục, huấn luyện hằng ngày nơi này giao cho cậu phụ trách. Trung đội ba ở đây chờ tôi từ bên kia phát lệnh bất cứ lúc nào rồi tiến triển, sau đó xem tình huống tới "Chém đầu" hay là "bao vây". Lần này Cục An Toàn cùng cảnh sát địa phương đều coi trọng, là ẩn núp phá bỏ tổ chức độc hại ẩn sâu tận biên giới, khả năng phía dưới cũng lớn. Tề Hoàn, cơ hội tham chiến này là tôi tranh thủ, nhiều an hem nhìn như vậy, tôi tuyệt đối không xem như biểu diễn đánh trận." Tề hoàn gật đầu: "Đội trưởng anh yên tâm, nhóm bí đỏ tôi sẽ cho anh thấy trái không được trời." Cười: "Anh nhiều tim." Viên Lãng liếc anh ta: "Yên tâm, cẩn thận, trái tim nhiều chỗ như vậy sao? !" Lại vui vẻ, vỗ vỗ Tề Hoàn, rất chân thành: "Có cậu ở đây, tôi bớt lo!" Liền xoay người lại tự mình đi chuẩn bị.
Tề Hoàn cười: "Đội trường anh quan tâm nhiều nhất!" Tự mình nghĩ: Chị dâu không ở đây, đội trưởng còn có một chút thấp thỏm.
Trong một công trình xây dựng vùng ngoại thành Bắc Kinh.
Trương Nam run rẩy một chút, bình tĩnh tỉnh lại, đau quá... Trên người đau... Ở đâu đều đau... Lại vừa đau vừa lạnh... Hoản loạn một chút, rất nhiều chỗ đau đớn, bụng chỉ đau một chút, cùng các vết thương đau đớn, những đau đớn này có thể ở mức độ nhẹ, đứa nhỏ, dường như tốt rồi...
Một ly nước lạnh được đưa tới bên miệng, có một giọng nói con gái: "Cô đã tỉnh... Thật tốt quá..." Trương Nam mơ hồ nhìn cô gái trước mặt có chút quen mắt, ngửi mùi vị của nước, mút hai cái, cảm thấy khá hơn một chút.
Nhìn kỹ chung quanh, trong phòng có bốn người: Mình, cô gái đưa nước cho mình ―― tóc mai tán loạn, xem ra cũng là một trong những con tin, trong gốc có người đàn ông bị trói lại một chỗ, còn có Ngải Di Nhĩ...
Ngải Di Nhĩ quan sát Trương Nam đang nằm trên mặt đất: Cô đang run rẩy. Nhớ lại bộ dáng của cô lúc bị tóm được, Ngải Di Nhỉ nhớ lại: Người phụ nữ của A Lãng thật mạnh mẽ. Đôi mắt nén giận trong rất đẹp, cánh môi nhuốm máu nhếch lên, đau đớn cũng đứng thẳng lưng... Lúc bị đánh bại cũng xinh đẹp như vậy: Kiêu ngạo vừa mềm yếu, giống như ngược lại mình đang nằm dưới họng súng của con sói cái xinh đẹp kia... Anh ta nói một câu tiếng Hán còn nghọng nghịu: "Mỹ nhân, cô đã tỉnh?"
Trương Nam được cô gái kia đỡ ngồi dậy, ho khan nói: "Anh cùng Viên Lãng không phải là bạn bè sao... Bạn bè mà đối xử tàn nhẫn với vợ bạn như vậy sao..." Ngải Di Nhĩ rất buồn rầu: "A Lãng anh ấy không nghe tôi. Tôi khuyên anh ấy cùng làm sự nghiệp thần thánh. Anh ấy không chịu." Sau đó ngồi xuống nói với Trương Nam: "Có một thằng cha họ Trần người Nga, bán cho chúng tôi tin tình báo giả, ông ta bây giờ rất thảm, nhưng ông ta nói cô có bí mật rất có giá trị. Gọi là TJ, đúng không?"
Ác mộng từ lâu! Trương Nam rùng mình một cái, xoay mặt: "Ngải Di Nhĩ, thả tôi, nếu không Viên Lãng sẽ không bỏ qua cho anh." Ngải Di nhĩ ngẩn người, đột nhiên hung hăng nắm lấy Trương Nam, lúc đó mặt mày như bị lửa giận thiêu đốt: "Anh ấy không tha cho thì thế nào? Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều nói A Lãng thông minh biết rõ mọi chuyện! Ngải Di Nhĩ ở đâu cũng không bằng Viên Lãng! Chỉ có trưởng lão biết, tôi mạnh hơn anh ta! Con trai của Duy Ngô Nhĩ mới là người mạnh mẽ nhất trên thảo nguyên! Tôi tin trên đời này đạo lý là chân thật nhất, tôi phụng thờ thần linh. A Lãng cái gì cũng không biết!" Sau đó anh ta mỉm cười khinh bỉ: "Anh ấy làm sao có thể biết được? Trên người anh ấy chỉ có một chút máu Kazakhstan, anh ấy đã bị máu người Hán trộn lẫn! Trưởng lão dùng anh ấy xong, sẽ bỏ rơi anh ấy!"
Trương Nam vô lực nhắm lại mắt: "Trên người của tôi ngay cả một ít máu Kazakhstan đều không có, tôi là người Hán thuần túy, bây giờ anh bỏ rơi tôi đi." Ngải Di Nhỉ lắc đầu: "Mẹ A Lãng nói cô sẽ cứu người, xinh đẹp lại hiền lành, giống như Quan Âm của người Hán. Tôi không tin, tôi không tin Bồ Tát của người Hán. Cô phải chứng minh cho tôi thấy." Trương Nam nhíu mày: "Anh nói gì..."
Ngải Di Nhỉ lấy miếng vải bố trong miệng người đàn ông ra, nói với Trương Nam: "Nếu như cô thật sự thiện lương như vậy, thì sẽ không thể nhìn đồng bào người Hán chịu khổ... Bọn họ là vô tội, còn chụp cho cô hình đám cưới xinh đẹp như vậy, vui sướng..." Một dao đặt lên ngực cô gái kia nói: "Nói đi, nói cho tôi biết cái bí mật có giá trị liên thành kia. Nếu không tôi giết cô ấy... Quan Âm, bọn họ đều nói cô hiền lành..."
Trương Nam có chút hốt hoảng: "Anh buông cô ấy ra! Cái gì tôi cũng không biết, tôi không quen ông Trần này... Một người lừa gạt các anh làm sao có thể tin như vậy? Ngải Di Nhỉ thần của anh cho phép các anh giết người vô tội sao?" Ngải Di Nhĩ rất cố chấp: "Nếu như vì có nhiều người lên thiên đường... Thần linh sẽ không trách tội bàn tay tôi nhuốm máu." Cười một cái: "Huống chi nếu như cô ta chết, cũng là vì cô." Nói xong trên tay tăng lực, cô gái kia cảm thấy mũi dao lạnh như băng, khóc thét lên: "Chị ơi! Cứu em với! Lúc chị kết hôn là em trang điểm cho chị... Em cầu xin chị... Nói cho anh ta biết! Em không muốn chết!" Nhiếp ảnh bên cảnh dường như cũng khóc lên, cầu xinTrương Nam: "Cô nói cho bọn hắn biết đi... Cô ta vẫn là con nít... Cô ta còn chưa có kết hôn mà... Đừng... Đừng để cho bọn họ giết chúng tôi..."
Toàn thân Trương Nam căng thẳng, cắn chặt răng: "Tôi không biết. Tôi không biết. Tôi không biết..." Tay Ngải Di Nhĩ đột nhiên tăng lực, cô gái nhỏ kêu thảm một tiếng, máu tươi từ trước ngực cô phun ra, co quắp hai nhi, thì bất động... Trương Nam hung hăng nhắm mắt lại.
Ngải Di Nhĩ nở nụ cười, dùng bàn tay toàn máu tươi vuốt ve mặt Trương Nam, hài lòng nhìn gương mặt xinh đẹp của cô dính đầy máu đen: "Cô xem, bây giờ cô thành cái dạng này... Ai chịu tin tưởng cô là Quan Âm?" Đem máu xoa môi Trương Nam: "Người Hán không phải Quan Âm, người Hán xinh đẹp đều không phải, cô là quỷ... Là yêu quái hút máu người... Cô nói, nếu như A Lãng trông thấy bộ dáng bây giờ của cô, sao còn có thể yêu cô?" Hoãng sợ, sợ hãi cùng mùi máu tanh nồng đậm, Trương Nam đột nhiên không thể chịu được mà nôn thốc nôn tháo, nôn đến khóc lên, như nôn đến ruột gan đứt từng khúc...
Ngải Di Nhĩ tò mò nhìn nàng, tay trượt xuống dưới, rơi xuống trên bụng Trương Nam, nhẹ nhàng mà trượt, lực rất mềm mại: "Cô mang thai sao? Nơi này đứa nhỏ của A lãng?" Trương Nam sởn tóc gáy mà nhìn anh ta,lệ rơi đầy mặt, cắn răng, không nói gì.
Ngải Di Nhĩ đột nhiên xoay người lại, nắm chặt người đàn ông kia, "Nói cho tôi biết, bí mật này là cái gì? Nếu như người đàn ông này cũng đã chết, Thần thánh sẽ giáng tội cho con của cô. Ha ha... Cô mang cốt nhục của A Lãng lại trơ mắt nhìn người vô tội chết đi, tên oắt con này mang theo sự nguyền rủa mà sinh ra! Ta chờ không được để nhìn thấy biểu tình của A Lãng rồi"
Người đàn ông kia run lẫy bẫy không còn giống con người, trong miệng ừ ừ cầu xin Trương Nam: "Nói đi... Tôi không muốn chết... Van cầu cô
Dưới áp lực, Trương Nam cuối cùng khóc ra tiếng, nghẹn ngào thở không ra hơi: "Van cầu anh, Ngải Di Nhĩ... Van cầu anh, thả anh ta đi... tôi thật sự không biết, thời gian quá lâu, tôi không nhớ rõ... Tôi thật không nhớ rõ rồi... Thật sự... Van cầu anh..."
Ngải Di Nhĩ gật đầu, một dao đâm chọc vào cổ tên kia, động mạch máu chịu lực phun ra tung tóe... Trương Nam nhắm chặt hai mắt lại: "A!" hét lớn một tiếng
Ngải Di Nhĩ hung hăng ném thi thể người đàn ông kia về phía Trương Nam: "Cô là yêu quái! Yêu quái hại chết hắn ta! Dù cho cô xinh đẹp nhiều bao nhiêu, ngươi đều là yêu quái uống máu!" Dứt lời quay người đi.
Trên người bị thi thể nặng trịch đè lên, toàn thân Trương Nam run rẩy, chậm rãi đem mình co rút thành một cục, khóc: "Viên Lãng... Viên Lãng... Em lạnh... Đau... Em... Không phải... Yêu quái..."
Giây phút này Viên Lãng đang uống rượu trên đồng cỏ ở Tân Cương, uống đến hồ đồ... Mông lung cảm thấy Trương Nam đang ở bên cạnh mình, vui vẻ chạy như điên trên đồng cỏ, còn giống như có ở đây cười "Khanh khách, vẫy đầu, cười bản thân mình... Làm sao có thể? Vợ đã mang con về Bắc Kinh nghĩ ngơi, nghỉ ngơi ở đó...
Những người khác ở binh đoàn kiến thiết, đời đời đều biết, tất cả mọi người truyền khắp: lão Nhị nhà họ Viên không học giỏi, ở bộ đội trên bái Thần Tiên làm cho người trong nhà khai trừ... Vì vậy gặp Viên Lãng thì đôi xử rất lạnh nhạt...
Nhà họ Viên dường như muốn lật trời rồi, cha Viên dường như muốn cắt đứt chân của Viên Lãng, mẹ Viên cho anh ta quỳ xuống, mới bảo vệ tánh mạng nguyên lành. Cha mẹ Trương Nam du lịch ở Tân Cương cùng nói chuyện với Viên Lãng, sự đột ngột chuyển biến tư tưởng một cách cực đoan của anh làm cho bọn họ ngột ngạt dường như không thở nôi, dọn dẹp một chút thì về Bắc Kinh rồi. Lần này Viên Lãng tính triệt để không đợi có người thấy, dứt khoát ngày ngày cưỡi ngựa trong đồng cỏ, uống rượu... Say khướt đi đến chỗ nào tính chỗ đó...
Nhà họ Viên mây sầu ảm đạm, mẹ nó lau nước mắt, cha anh xụ mặt không nói gì. Đang chán đến sinh bệnh đột nhiên nhận được tin khẩn từ Bắc Kinh, mọi người đều sắp điên: "Trương Nam mất tích..." Mẹ Viên dường như thở không nổi đi: "Nghiệp chướng! Con dâu tôi đang mang thai đứa nhỏ ..." Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, ngược lại Viên Lãng không thấy nữa. Thanh niên cường tráng ở xung quanh hàng xóm láng giềng đều rãi đi tìm, nhưng tìm mấy lần ở đồng cỏ, nơi đó có bóng dáng của anh sao? Mọi người đều trở về mắng: Đây không phải là người có lỗi sao!
Trời tối nhanh, mặt trời đi lặn ở phía Tân, A Lãng trên đồng cỏ
Viên Lãng ngã ngồi dưới đất nghĩ ngợi lung tung: Bây giờ Nam Nam đang làm gì? Còn nôn không? Thiết lữ đoàn chơi đùa bí đỏ của ta không có Tề hoàn thì ngoài mặt hung hăn, bên trong thực sự là một lão già, Thiết lữ đoàn là một lão hồ ly bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, không thể trêu chọn vào hai lữ đoàn này, có chuyện phiền toái cho phép ức hiếp Tề hoàn! Không có mình trong coi, những thứ bí đỏ này cũng giống như một, ở trong lữ đoàn hỗn độn không biết có ăn được hay lại uổng công? Cũng đừng có nhiệm vụ khẩn cấp. Thành Tài còn non, Ngô Triết còn thiếu kinh nghiệm, Hứa Tam Đa... Tôi liền trong mong anh đừng làm Tề Hoàn tức chết... Thành tài nói muốn tổ chức trận đấu để Ngô Triết PK(đồ sát) Hứa Tam Đa, Tiết Cương toàn cục, hỏi đặt cược cho ai, ha ha... Nhóm tiểu tử ngốc này cho rằng tôi không biết... Ai... Tổ chức chậm thôi, để cho ta cũng nghe, tôi cá là Hứa Tam Đa thắng... Thật muốn xem Ngô Triết bị đánh vỡ răng...
Đêm hôm đó, dưới vầng trăng sáng, gió lạnh, sói đều không ra. Sau đó, lão già Duy Ngô Nhĩ xuất hiện trước mặt Viên Lãng: "Tiểu tử, mày đau đớn sao? Đây là ý chỉ của thần, ông ta để cho tao tới gặp mày..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top