1

Một câu chuyện giản dị: Ở nước Mĩ năm 1972, một đôi trai gái yêu nhau. Chàng trai phạm tội, vào tù với lời nhắn "ngày anh về, nếu em tha thứ cho anh thì hãy buộc lên cây Sồi già duy nhất ở quàng trường một dải ruy băng vàng". Cô gái ở lại và bặt vô âm tín. Ba năm sau, ngày ra tù, chàng trai dường như đã quên mất lời hẹn ước năm nao và nhớ về người con gái anh yêu lại càng không - vì chàng nghĩ, cô gái ấy đã quên anh rồi... Nhưng, cuối cùng người ta đã thấy một chàng trai khóc nức nở dưới một gốc cây Sồi vàng rực bởi bạt ngàn những dải ruy băng... Đấy, chỉ có thế thôi! Giản dị như trăm nghìn các câu chuyện tình yêu khác mà chúng ta vẫn thường bắt gặp ở đâu đấy nhưng không hiểu sao, câu chuyện này lại có sức ám ảnh với cậu đến vậy, một sức ám ảnh huyền bí, huyền bí đến nỗi cậu tưởng như mình đã từng sống trong vương quốc của câu chuyện ấy...

Nhớ ngày nào xem bộ phim ngôn tình - bộ phim ấy mang tên gì thì cậu không nhớ, nhưng có một điều cậu nhớ rất rõ... Khi kết thúc phim, cả màn hình bỗng vàng rực bởi những dải ruy băng bạt ngàn bay trong gió - một cô gái mang "trái tim của mùa thu" đứng giữa những dải ruy băng ấy đợi một chàng trai... Người xem chỉ ồ lên vì vẻ đẹp lãng mạn của nó; riêng cậu, cậu biết rằng, đằng sau mỗi dải ruy băng còn là cả một tình yêu...

Buổi sáng nơi vùng cao thật đẹp, sương bảng lảng một màu trăng trắng, phía bên kia, tiếng sáo của ai đó ngân vi vu...Bên chiếc bàn nhỏ, li café hoà tan tỏa hương thơm quyến rũ, cậu ngồi đó thả hồn theo tiếng sáo. Cậu lên đây theo dự án cấp phát điện vùng cao của công ty. Lẽ ra, xong dự án là cậu đã về, nhưng cậu lại xin ở lại. Nhiều người thường nửa đùa, nửa thật:

- Jaemin ở đây, cái chức giám đốc kinh doanh gửi lại cho vợ tương lai à?. Những lúc như thế cậu chỉ cười rồi lảng sảng chuyện khác.

Thế là đã ba năm rồi, nhanh thật. Ba năm qua, cậu chưa một lần về lại thủ đô. Nhớ Seoul thế! Ba năm qua, cậu cũng không nhắn một dòng tin nào, không nhận một cuộc điện nào của anh, mặc anh ba năm chờ đợi, ba năm gửi tin đi trong vô vọng... cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ tha thứ cho anh.

Cậu bạn thân thường thủ thỉ: "Còn giận là con yêu". Ừ, thì cậu có chối đâu, cậu vẫn yêu anh đấy. Yêu đấy nhưng sẽ không tha thứ, mà cũng chính vì yêu nên cậu không thể tha thứ. Cứ mỗi lần nhớ tới, vết thương lòng chưa một lần lành miệng lại ứa máu, nhói đau. Mặc ba năm qua anh bao lời giải thích, mặc ba năm qua bao lời anh xin lỗi... cậu vẫn không trở về, không tha thứ...

Kể từ "một đêm đau" trong mùa hè năm ấy, cậu cảm thấy vô cùng hoang mang, chán nản, mất niềm tin... cậu trốn khỏi công ty một tháng, nhiều đêm lang thang vô định trên đường, rồi về nơi ẩn náu an toàn của cậu trong căn hộ giữa lòng Seoul. Không một sự giúp đỡ. Không một lời khuyên bảo. Không cả sự ủng hộ nhiệt tình của cậu bạn thân. Thậm chí, cậu cũng không còn muốn quay lại với công việc. Cậu đã phải chứng kiến tận mắt cảnh phản bội của Jeno, người mà cậu nghĩ, mình sẽ tôn thờ cho đến tận cuối đời.

Vì thế, cậu ra đi và ở lại đây - trên vùng núi cao này. Và thật may, điều đó cũng có tác dụng phần nào.

Cậu rời mắt khỏi khoảng không, nhìn về phía chiếc điện thoại đang reo inh ong - có tin nhắn mới:
- Anh biết rằng em đang uống café nhé. Trời lạnh, em nhớ mặc đủ ấm nha. Yêu và nhớ.
Cậu mỉm cười. Đã thật lâu rồi, anh không còn nhắn những dòng tin như xin lỗi, như mong cậu trở về. Chỉ là những lời động viên, an ủi, chỉ là những dòng tin dặn cậu thế này, thế kia... Vẫn in như những chuyến công tác xa ngày xưa của cậu, như chưa từng có chuyện hai người giận nhau, chưa từng có chuyện cậu ra đi, mặc anh ba năm qua ra sao, thế nào, cậu không cần quan tâm, không cần biết.

Đã bao lần cậu muốn gửi một dòng tin gì đó lại cho anh, muốn nhắn cho anh biết cậu nhớ anh đến nhường nào và nhớ đến ra sao..Nhưng, lòng tự cao không cho phép cậu làm thế.

Anh đã phản bội cậu - dù đó là lí do gì như bao lần anh giải thích đi nữa - thì anh cũng không đáng được tha thứ, không đáng được nhận một dòng tin nào từ cậu. Cúp điện thoại, cậu lật bâng quơ mấy trang dự án.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top