Quyển 1 - Chương 5: Lần đầu gặp gỡ
"Quan Cẩm." Ôn Tĩnh Hàn gọi lại người vừa đến giờ tan tầm là vội vã ra về. "Tan ca đến bệnh viện thăm Đàm Khúc đi."
"Sao lại là tôi?" Quan Cẩm nhíu mày.
Ôn Tĩnh Hàn ôn hòa nói: "Bởi vì người cứu cậu ta là cậu, ít nhiều cậu ta sẽ tín nhiệm cậu. Cậu ta là nhân chứng quan trọng của chúng ta, sớm một ngày mở miệng là sớm một ngày phá án."
"Tôi tan ca rồi." Quan Cẩm rất bất mãn với yêu cầu tăng ca này.
"Cảnh sát không có tan ca, sau này cậu sẽ biết." Ôn Tĩnh Hàn để lại một câu 'nguyền rủa' cực ác, mình thì thản nhiên đi về nhà.
Quan Cẩm đứng tại chỗ hít sâu ba lượt mới nhịn được xúc động muốn đánh nhau, đi gọi xe đến bệnh viện, trên đường còn phá lệ mua một giỏ hoa quả. Không phải hắn đột nhiên có lòng tốt, mà là từ sau khi hắn biết còn có cụm từ 'nhà nước chi trả', hắn cho rằng tất cả phí dụng liên quan đến vụ án đều không cần mình tự bỏ tiền ra, cho nên hắn mua hoa quả rồi gọi xe taxi rất là sung sướng. Lúc trước tiêu tiền như nước, giờ phải tính toán tỉ mỉ thắt lưng buộc bụng làm hắn thấy rất khó chịu. Chỗ tiền Quan Cẩm gửi ở ngân hàng ít đến đáng thương, bản thân hắn có tài khoản với số tiền rất lớn nhưng hắn không dám mạo hiểm đi rút, tránh rước lấy tai vạ khi mình còn chưa đủ khả năng tự bảo vệ bản thân. Đã chết một lần rồi, bây giờ hắn rất tiếc mạng.
Đàm Khúc vẫn như lúc trước, một mình nằm run rẩy trong chăn, ánh mắt hoảng sợ. Khi Quan Cẩm xuất hiện, trong mắt cậu có một tia sáng chớp qua, nhưng chỉ trong giây lát.
Quan Cẩm đặt giỏ hoa quả xuống, muốn tìm lời nào đó để an ủi, nhưng nghĩ mãi không ra. Từ trước tới nay, hắn chưa bao giờ đi quan tâm an ủi ai cả, muốn giả cũng giả không được.
"Cố gắng dưỡng bệnh cho tốt." Cuối cùng hắn nghẹn được một câu, nghĩ rồi lại nói: "Nam tử hán đại trượng phu, coi như bị chó cắn đi, đừng làm như đàn bà gặp chút chuyện là muốn chết muốn sống. Đàn ông thì phải báo thù!".
Đàm Khúc run rẩy càng mãnh liệt hơn.
Quan Cẩm buông tha cho việc thuyết giáo, xoay người ra khỏi phòng bệnh. Anh cảnh sát đứng canh ngoài cửa tò mò nhìn hắn, chờ hắn đi xa rồi còn nói thầm: đúng là mất trí nhớ thật, trước kia thấy ai cũng cúi đầu, giờ chẳng những ngẩng đầu ưỡn ngực mà còn không coi ai ra gì, một câu chào cũng chẳng có.
Quan Cẩm càng chạy càng nhanh, gào thét trong lòng: Shit! Tôi muốn tra ra kẻ đứng sau việc hại chết mình, chặt hắn ra làm tám mảnh, rồi sống những tháng ngày thảnh thơi. Vì sao tôi phải quan tâm đến một thằng nhóc yếu đuối, xem một đống phim truyền hình ngớ ngẩn, thảo luận vụ án chẳng liên quan gì đến tôi!!!
Bác sĩ và bệnh nhân đi trên hành lang nhìn sắc mặt xanh mét của hắn mà hoảng, đều bước vòng qua. Cứ chạy mãi mà không nhìn, vừa qua một ngã rẽ, Quan Cẩm thiếu chút nữa va phải lồng ngực một người đàn ông cao lớn. Trong chớp mắt, Quan Cẩm nghiêng người né qua, nhưng hắn vừa dùng thân thể này chưa lâu nên không thuần thục, vì thế mất thăng bằng ngã sang bên.
Một bàn tay rắn chắc nắm chặt lấy cánh tay hắn, tránh cho hắn bị ngã chổng vó trong bệnh viện.
"Không sao chứ?" Giọng người đàn ông trầm trầm, lông mày khẽ nhíu.
Quan Cẩm vốn đang tức giận, nhìn đến cái vẻ mặt như cười như không đáng đánh đòn của người này lại càng nóng tính. Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn đè ép xúc động muốn giết người. Là một sát thủ hàng đầu, cảm xúc của hắn dao động cực nhỏ, nhưng từ khi biến thành người khác, lý trí của hắn lại lần nữa bị phá vỡ, vừa rồi thiếu chút nữa là để lộ sát ý. Quan Cẩm vuốt mặt, không trả lời, cũng không quay đầu lại, rời đi.
Người đàn ông nhẹ nhàng chỉnh lại cà vạt, ánh mắt hơi trầm xuống nhìn người vừa đi. Lúc nãy mình bị ảo giác sao? Thế nào mà trong nháy mắt lại cảm thấy nguy hiểm trước nay chưa từng có, như thể có một thanh đao đặt trên cổ, lưỡi đao kề sát làn da – cảm giác tử vong.
..............
"Tổ trưởng, Câu lạc bộ Tử Lan trực thuộc một công ty kinh doanh khách sạn tên Ly Sơn. Đây là công ty cổ phần, bên đầu tư nước ngoài là chủ của một chuỗi khách sạn nhà hàng nước Mỹ, còn bên nắm giữ cổ phần chính là nhà đầu tư trong nước – Doanh nghiệp Ẩm thực Ly Sơn. Nhưng Câu lạc bộ Tử Lan lại không phải do Ly Sơn khống chế, nó là tài sản tư nhân của một cổ đông lớn. Tôi chưa tra được người bỏ vốn." – Lâm Bạch báo cáo.
"Tiếp tục điều tra, vị cổ đông này rất trọng yếu. Mặt khác, tra xem tình hình kinh doanh của Ly Sơn thế nào." – Ôn Tĩnh Hàn nói – "Kiều Vũ, hai chúng ta đến đài truyền hình, Đàm Khúc vẫn là điểm đột phá quan trọng của chúng ta. Quan Cẩm nếu không có việc gì thì đi luôn."
Ba người đều là lần đầu tiên đến trường quay ở đài truyền hình.
Trần Kiều Vũ kinh ngạc: "Đây chính là trường quay?"
Quan Cẩm quét nhìn vài lần: "Kiến trúc giả, người cũng giả."
Ôn Tĩnh Hàn không nói gì, đi vài bước đến chỗ đám người tụ tập ở trường quay. Đột nhiên, bên cạnh có người lao ra, túm lấy anh nói rất nhiệt tình: "Cậu đến thử vai hả? Ây chà, điều kiện của cậu thế này mà diễn vai quần chúng thì quá phí. Không bằng tới công ty chúng tôi đi, tôi cam đoan sẽ làm cậu nổi tiếng!" Người nọ kích động xoa tay, hai mắt sáng rực nhìn anh.
Ngay sau đó, người nọ lại nhìn về phía sau anh: "Bọn họ cũng đến cùng cậu hả? Điều kiện khá tốt, các cậu ..."
Ôn Tĩnh Hàn nhấc tay ngắt lời người nhiệt tình quá trớn nọ: "Xin hỏi anh là?"
"Cậu không biết tôi?" Anh ta dường như rất kinh ngạc, lại nhìn bọn Quan Cẩm đương mặt không đổi sắc: "Hai người cũng không biết tôi?"
"Anh là nghệ sĩ?" Trần Kiều Vũ cẩn thận điểm lại những nghệ sĩ trong trí nhớ, không biết.
"... Tôi là Mạt Vi, người đại diện của tập đoàn giải trí Kinh Thiên." Mạt Vi lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho Ôn Tĩnh Hàn.
Ôn Tĩnh Hàn hơi nhướn mày: "Người đại diện kim bài(*)?"
"Quả nhiên là cậu biết mà." Mạt Vi rất tự hào. "Tôi chưa bao giờ chủ động dẫn dắt ai. Phàm là người tôi nhìn trúng, hiện tại ai cũng thành tai to mặt lớn cả." Trong mắt anh ta luôn phát ra sóng điện kiểu như "cậu sẽ phát đạt, cậu sẽ nổi tiếng, cảm ơn tôi đi", đáng tiếc ba người kia đều là vật cách điện, vẫn thờ ơ như trước.
Ôn Tĩnh Hàn hỏi: "Trường quay này là do Kinh Thiên đầu tư dựng lên phải không?"
Mạt Vi sửng sốt: "Đương nhiên rồi, Kinh Thiên tài lực hùng hậu, chỉ có nó mới đủ khả năng đào tạo ra siêu sao."
"Anh Mạt." Một giọng dễ nghe truyền đến.
"Aaaaaaaaaaa!" Trần Kiều Vũ đột nhiên kích động, túm tay Quan Cẩm lắc lấy lắc để. "Là Vân Khanh đấy! Thần tượng của tôi! Không ngờ có thể nhìn gần như vậy, người thực còn đẹp hơn cả trên TV nha "
Quan Cẩm giật gật khóe miệng, yên lặng vặn tay Trần Kiều Vũ đang hai mắt đầy sao ra.
Mạt Vi hỏi: "Quay xong rồi?"
"Vâng." Vân Khanh đảo mắt nhìn qua Ôn Tĩnh Hàn, Quan Cẩm và Trần Kiều Vũ. "Đây là mấy người mà chủ tịch Mẫn nhờ anh chiếu cố sao?" Hai chữ 'chiếu cố' làm người ta không khỏi nghĩ sâu xa.
"Tôi có thể đào tạo cậu ta thành người nối tiếp cậu." Mạt Vi chỉ Ôn Tĩnh Hàn.
Vân Khanh khoanh hai tay cười nhạo: "Anh Mạt, chủ tịch hình như thích loại đằng sau hơn." Ánh mắt anh ta nhìn về phía Quan Cẩm.
Quan Cẩm sửng sốt, hai mắt nheo lại: "Anh, họ tên, giới tính, tuổi, quê quán."
Lần này đến phiên Vân Khanh sửng sốt.
"Mạt tiên sinh, tôi yêu cầu được gặp người điều hành và phụ trách toàn bộ trường quay này, phiền anh phối hợp." Ôn Tĩnh Hàn lấy phù hiệu cảnh sát lòe lòe tỏa sáng ra, mỉm cười quơ qua quơ lại: "Chúng tôi đang thi hành công vụ."
Cằm Mạt Vi rơi thẳng xuống đất.
Một người trung niên vóc dáng hơi thấp chạy lại, thở phì phò: "Ra là đồng chí cảnh sát. Ngại quá, tôi bận việc ở bên kia nên đón tiếp chậm trễ."
"Không có gì, xin lỗi vì đã làm phiền công việc của mọi người, chúng tôi đang điều tra một vụ án liên quan đến nơi này, muốn tìm hiểu tình huống một chút." – Ôn Tĩnh Hàn nói – "Anh là người phụ trách ở đây?"
"Vâng, tôi là Đổng Hưng Thịnh, giám đốc trường quay."
"Vậy ở đây từng quay một bộ phim tên là 'Tuyết rơi' đúng không?"
"Đúng vậy. Đây là bộ phim vừa quay xong năm ngoái." Đổng Hưng Thịnh nói.
"Vậy diễn viên quần chúng của bộ phim này là tìm ở đâu tới?"
"Việc này, lúc mới vào chắc anh không để ý, ngoài cửa trường quay có rất nhiều người tụ tập, có một phần là fan, một phần là chờ thử vai quần chúng. Hiện tại giới trẻ đều ôm giấc mơ có một ngày được làm ngôi sao, không có phương pháp thì nghĩ muốn thông qua vai quần chúng kết bạn với người trong giới, hoặc nếu gặp dịp liền một bước lên trời." Đổng Hưng Thịnh lắc đầu, nói với vẻ lõi đời: "Nào có dễ dàng như vậy. Trong vô vàn người may ra mới được một thiên vương như Vân Khanh."
"Đều chỉ làm tạm thời thôi sao?"
"Không phải tất cả, một số bộ phim yêu cầu có diễn viên cố định. Ngạch quản lý diễn viên của chúng tôi có người chuyên phụ trách ký hợp đồng với người đóng vai quần chúng trước khi quay. Một số người phải dựa vào nó mà kiếm cơm ăn, mà làm tạm thời chỗ tôi cũng có nhiều lắm."
"Có thể cho tôi gặp người phụ trách trực tiếp các diễn viên quần chúng không?"
"Đương nhiên là được. Chỉ là ..." – Đổng Hưng Thịnh thử hỏi – "Đã có chuyện gì vậy?"
Ôn Tĩnh Hàn chỉ mỉm cười, không nói.
Đổng Hưng Thịnh lăn lộn trong giới giải trí đã lâu, khả năng nhìn mặt đoán ý xếp hạng đầu, biết là không nên hỏi nên vội nói lảng đi: "Tôi đi tìm người ngay đây, tìm ngay đây!"
Trần Kiều Vũ ghé sát tai Quan Cẩm nói: "Này này, cậu nhìn thấy không, người đang diễn kia chính là người đóng vai nam chính trong bộ phim rẻ tiền đó đấy. Nói chứ, cùng một loại hình với cậu đó nha, hà hà ..."
"Loại hình gì?"
"Loại thanh tú dễ mến "
Đó cũng từng là loại hắn thích nhất, nhu thuận biết nghe lời. Mà hiện tại, bản thân trở thành loại người mình muốn đè nhất — Khóc không ra nước mắt, lòng thật xót xa QAQ.
_________________
(*) Kim bài: ở đây để chỉ một người đại diện rất giỏi, có bản lĩnh, có tiếng tăm trong giới giải trí. Thông thường đi kèm với một diễn viên nổi tiếng luôn có một người quản lý (một người đại diện) giỏi giang. Họ không chỉ phụ trách liên hệ các bộ phim, các quảng cáo, các chương trình truyền hình cho diễn viên, mà còn xử lý rất nhiều rắc rối cho diễn viên, ví dụ điển hình nhất là các vụ scandal tai tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top