Chương 24.1: Hoài nghi
24 · Hoài nghi
◎ Mọi thứ có thật sự trùng hợp như vậy sao? ◎
Hứa Mộng Du giống như hài tử làm chuyện sai, thật ngượng ngùng mà nằm xuống đưa lưng về phía Hạ Tư Lê, cuộn tròn ở trên giường, cậu cầm lấy di động, mắt nhìn thông báo của tổ chương trình gửi đến, đó là nhiệm vụ hôm nay.
"Tổ chương trình nói hôm nay muốn hoàn thành nhiệm vụ nhặt rác."
Hạ Tư Lê ngồi dậy: "Đợi chút ăn cơm sáng liền đi."
Anh cầm quần áo treo trên tường, xiêm y treo cả đêm, đã phơi khô.
Thay xong, anh mở ra cửa gỗ đi ra ngoài: "Tôi đi xuống trước nhìn xem có cái gì ăn."
Chờ anh đi rồi, Hứa Mộng Du mới ngồi dậy thay quần áo. Thay xong quần áo, cậu lại bắt đầu sửa sang lại giường chăn, chờ đem phòng thu dọn sạch sẽ, mới mở cameras.
Anh mở cửa đi ra ngoài, bên ngoài đã không mưa, một cổ hương vị thiên nhiên dũng mãnh vào xoang mũi, là hơi thở nguyên thủy.
Cậu thích sự tươi mát sau cơn mưa chui từ dưới đất lên, hít sâu một hơi không khí mới mẻ, nắm lấy thang gỗ leo xuống.
Thang gỗ dính bọt nước tinh oánh dịch thấu, còn có ốc sên nhỏ đi động bò qua lại, cậu đem GoPro mở ra, cameras hướng tiểu ốc sên, cùng phòng phát sóng trực tiếp khán giả nói: "Thật đáng yêu ốc sên."
【 Thật là ốc sên, tôi đều đã lâu không thấy được ốc sên. 】
【 Lão bà mặt nghiêng thật đẹp a, sáng sớm tinh mơ liền muốn tôi liếm bình. 】
【 Chỉ có tôi cảm thấy Du bảo thanh âm thật ngọt sao? Một nữ hài tử như tôi cũng thích. 】
【 Cảm giác trên cô đảo cũng không tồi ai, sau khi mưa, hoàn cảnh đều biến tốt. 】
Hứa Mộng Du xuống mộc thang, nhìn đến Hạ Tư Lê đang đứng bên cạnh một phòng gỗ, cậu còn chưa đi đi vào, đã ngửi được một trận mùi hương.
Cậu kinh ngạc nói: "Anh đang nấu cơm sao?"
Đó là một gian phòng bếp, nhưng thập phần đơn sơ, bên trong chỉ có mấy thứ đồ làm bếp, Hạ Tư Lê lúc này đứng trước bệ bếp, một bàn tay cầm xẻng, một bàn tay bưng nồi, đang điên muỗng.
"???"
Trong ký ức, lúc trước Hạ Tư Lê trên tòa đảo khác, tựa hồ chưa từng chạm vào nồi. Tuy rằng mỗi lần anh đều hỗ trợ, nhưng lại không có chưởng bếp.
Anh còn sẽ điên muỗng?
【 Oa! Lão công điên muỗng thật soái a. 】
【 Quá có mị lực, nấu cơm cũng có mị lực như vậy. 】
【 Du bảo, lại luân hãm đi. 】
Hạ Tư Lê sườn đối với môn, trả lời nói: "Nấu mì, mì trứng xào cà chua."
Hứa Mộng Du không chút bủn xỉn khen: "Kỹ thuật điên muỗng này của anh có thể a. Anh không phải không biết nấu cơm sao? Làm sao còn biết làm cà chua xào trứng?"
"Tôi khi nào từng nói tôi không biết nấu cơm?" Hạ Tư Lê quay đầu tới, "Tôi nói tôi chỉ biết cách làm cơm, chưa nói không biết làm đồ ăn Trung Quốc."
Hứa Mộng Du ngượng ngùng nói: "Vậy sao anh lúc trước không bộc lộ tài năng với mọi người a?"
Hạ Tư Lê đem nồi buông xuống: "Không muốn làm."
"?"
"Được rồi."
Hạ Tư Lê chỉ chỉ vòi nước bên ngoài, nói: "Cậu rửa mặt trước, sau đó tới ăn cơm."
"Được."
Hứa Mộng Du đặt GoPro lên trên bàn, sau đó lên lầu cầm đồ dùng tẩy rửa, xuống dưới đánh răng rửa mặt.
【 Chỉ có tôi cảm thấy hình ảnh thật ấm áp sao? 】
【 Hai người liền lưu lại trên cô đảo đi, ở nơi này sinh một ổ con khỉ nhỏ rồi lại trở về. 】
【 Nam năm không nghĩ nấu cho những người khác, chỉ làm cho Du bảo nha, lại gặm tới rồi. 】
Rửa mặt xong, Hạ Tư Lê nấu mì cũng xong, anh rải chút hành thái, bưng tới trên bàn: "Nếm thử."
"Thơm quá a!"
Hứa Mộng Du cầm GoPro chụp một tấm đặc tả mì trong chén: "Cảm giác sẽ ăn rất ngon nha."
Cậu gấp không chờ nổi mà gắp một ngụm mì sợi, kinh hỉ mà ngẩng đầu, giơ ngón tay cái lên: "Ăn ngon! Thật sự ăn rất ngon!"
Hạ Tư Lê ngồi xuống đối diện cậu: "Nguyên liệu nấu ăn hữu hạn, chỉ có thể đơn giản nấu một chút, chờ sau khi trở lại đảo bên kia, lại làm cho cậu cái khác."
"Anh còn biết làm cái gì a?"
"Cậu muốn ăn cái gì, tôi liền sẽ biết làm cái đó."
"Lợi hại như vậy? Anh có kỹ năng này sao còn không dùng sớm chút? Phàm là ngày đó anh không làm đĩa salad rau dưa kia, nữ khách mời đều sẽ chọn anh."
Hạ Tư Lê hỏi lại: "Vậy cậu có được số phiếu cao, hiện tại có người chọn cậu sao?"
"......"
【 Ha ha ha ha, bạo kích a! Nam năm anh không cần đả kích lão bà anh như vậy được không? 】
【 Nhìn Hứa Mộng Du ăn cơm thơm quá a, xem đến tôi đều muốn ăn mì trứng cà chua. 】
Hứa Mộng Du dẩu dẩu miệng, chôn đầu ăn mì.
Cậu phát hiện nhận thức lâu rồi, Hạ Tư Lê người này miệng còn rất độc.
Hạ Tư Lê tiếp theo lại nói: "Được rồi, không phải có ý nói cậu không tốt."
Hứa Mộng Du khóe miệng nhấp cười: "Tôi biết......"
Cậu lộ ra một nụ cười giảo hoạt: "Dù sao, anh phát lại thẻ người tốt cho tôi sao."
Hạ Tư Lê nói: "Cậu phát trước mà."
【 Ngọa tào! Lại rải đường? 】
【 Như này còn không tại chỗ kết hôn luôn đi, còn chờ cái gì? 】
【Thẻ người tốt gì? Hai người đã cho nhau biết đối phương phát thẻ người tốt cho mình sao? 】
Hai người ăn xong cơm sáng, liền xuất phát đi nhặt rác. Bọn họ giữa trưa không tính toán trở về, vì thế liền đem đồ có thể ăn trong phòng bếp đều nấu hết mang theo, hai trái trứng luộc, hai căn bắp bổng, còn có mấy cái bánh mì, miễn cưỡng có thể giữa trưa ăn một bữa.
Cũng may tổ chương trình có chút lương tâm, cho mỗi người chuẩn bị mũ rơm che nắng trên đầu, Hạ Tư Lê cầm lấy mũ, đội lên đầu Hứa Mộng Du.
"Cảm ơn."
Sau cơn mưa sáng sớm không khí thoải mái tươi mới, ánh mặt trời chiếu vào trong rừng cây rậm rạp, tựa như rơi xuống điểm điểm kim phiến.
Hai người trong tay cầm một cái kìm, Hạ Tư Lê đề ra một cái túi, Hứa Mộng Du thì cầm GoPro, sau đó hai người cứ như vậy bước lên hành trình nhặt rác.
Chỉ có hoàn thành trọng lượng tổ chương trình quy định, mới có thể trở về.
Nhưng mà diện tích hải đảo lớn, yêu cầu phạm vi lớn sưu tầm, mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.
"Đi bờ biển." Hạ Tư Lê nói.
Bờ biển rác nhiều, đều là bị sóng nước biển đánh lên đảo.
Hai người đi tới bãi biển, bọn họ đã đổi trước thành dép lê, Hứa Mộng Du ngừng lại, khom lưng đem ống quần sắn lên tới rồi đầu gối, lộ ra hai chân trắng bóng tinh tế.
"Hạ Tư Lê, chỗ đó, thật nhiều rác!"
Cậu cầm trang bị hướng tới bên kia hưng phấn mà chạy, Hạ Tư Lê nhìn thấy trước mắt một thân ảnh trắng thổi qua, ánh mắt không tự chủ được mà dừng lại trên đôi chân dài tuyết trắng kia của Hứa Mộng Du.
"Mau tới a, đem túi lấy tới đựng rác a." Hứa Mộng Du đứng ở bên kia hô to anh.
Anh không trả lời, mà nâng tay phải lên, lòng bàn tay mở ra, cách khoảng không che nửa khuôn mặt của Hứa Mộng Du, chỉ lộ ra một đôi mắt trạm trạm có thần.
Anh yên lặng nhìn thật lâu, ánh mắt dần dần thâm thúy.
Nhiều năm trước, thiếu niên kia chính là hình dạng như vậy, đội mũ ngư dân to rộng, dùng phong thư che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời khiếp đảm.
Đôi mắt tương tự, bút tích tương tự, học cùng một ngôi trường, tất cả thật sự trùng hợp như vậy sao?
Mới đầu khi anh nhìn thấy tấm thiệp kia, anh còn tưởng rằng mình lại si ngốc, đều đã qua nhiều năm như vậy, chữ viết của thiếu niên kia vậy mà còn có thể ảnh hưởng anh.
Anh đem tất cả quy kết cho tâm ma của mình quấy phá, cho rằng mình lại phát bệnh.
Chính là khi anh biết được Hứa Mộng Du học cùng một trường với mình, anh lại bắt đầu hoài nghi.
Tối hôm qua, anh từng bước một mà thử, đối phương đối với hôn môi phản ứng lớn như vậy, càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
Anh nhìn nam hài bên kia, thầm nghĩ: Hứa Mộng Du, chính là cậu, đúng không?
"Hạ Tư Lê, anh đang ngẩn người nghĩ gì a?" Hứa Mộng Du không ý thức được anh đang làm gì, chỉ cho rằng anh vươn tay chắn ánh mặt trời.
"Tới."
Hạ Tư Lê buông tay xuống, không nhanh không chậm qua đi, tựa như tản bộ.
"Cậu đừng nhìn thấy rác mà hưng phấn như vậy, người khác không biết, còn tưởng rằng cậu tìm được bảo vật gì."
Hứa Mộng Du cười nói: "Chúng ta cái này gọi làm biến phế vì bảo."
"Cậu nói...... rất có đạo lý."
Hạ Tư Lê đem túi mở ra, hai người đem rác từng cái gắp vào.
"Không tồi, thu hoạch tràn đầy." Hứa Mộng Du hôm nay tinh thần rất tốt, lập tức lại chạy như bay đi xuống một chỗ.
"Cậu chậm một chút."
Trong phòng đạo bá, đạo diễn Vương Hạo nhìn số liệu của hai phân cảnh, hai người bên cô đảo nhân số người xem online vậy mà vượt qua nhân số sáu người bên này.
Hứa Mộng Du và Hạ Tư Lê chỉ cần nhặt cái rác rưởi, liền có trên ngàn vạn người khán giả đang xem, hai người này nhân khí cũng quá cao.
Nguyên bản khi lên kế cho chương trình này, nhân khí vương trong kịch bản của hắn hẳn là Thẩm Tinh Hoài, chính là hiện giờ giết ra một Hứa Mộng Du và Hạ Tư Lê, kế hoạch nguyên bản bị quấy rầy, người phía trên lại không ngừng gây áp lực cho hắn, hắn hiện tại phiền muộn thật sự.
"Làm sao vậy? Nhân khí vượng còn không cao hứng a? Vương đạo?"
"Ngươi không hiểu." Vương Hạo nhéo nhéo giữa mày.
Nhân khí vượng hắn đương nhiên cao hứng, chính là sợ Tề Thịnh bên kia không cao hứng.
"Tân khách mời xác định tốt thời gian chưa?"
"Đã xác định tốt."
"Vậy được rồi." Vương đạo đem kịch bản khép lại, ném ở trên bàn, kịch bản này không xem cũng được.
Bờ biển, hai người hành tẩu dọc theo bờ cát, đi vòng quanh hải đảo hơn nửa cái vòng, nhặt tràn đầy một túi rác.
【 Tôi thật lần đầu thấy nhặt rác còn vui vẻ như vậy. 】
【 Các người không hiểu, đó gọi là tình yêu, các người không cảm thấy hiện tại bong bóng hồng phấn giữa hai người sắp tràn ra khỏi màn hình rồi sao? 】
【 Kiểu thời gian hai người cùng một chỗ này, thật sự rất tốt đẹp a. Hy vọng Tinh Hoài ca ca và ảnh đế cũng tới một lần. 】
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top