29.2
Sau khi Tuyết Văn và Bạch Thanh Hoan biểu diễn kết thúc, Sa Sa cảm thán một tiếng với Lương Thành ở bên cạnh: "Xong rồi, tôi cảm giác chúng ta muốn thành nhóm xếp cuối cùng."
"Không có việc gì, cuối cùng thì cuối cùng." Lương Thành tâm rất lớn, không thèm quan tâm thứ tự xếp hạng thi đấu.
Ngay sau đó, nhóm thứ ba muốn đi lên biểu diễn, nhóm này rất được chờ mong, là Thẩm Tinh Hoài và Hàn Dịch.
Hai người muốn biểu diễn ca khúc là một bài hát tiếng Anh kinh điển, tên gọi là 《Nothing's Gonna Change My Love For You》.
Thẩm Tinh Hoài kỳ thật là vì cùng nhóm với Hạ Tư Lê mà cố ý chuẩn bị bài hát tiếng Anh này, nhưng đáng tiếc không thể cùng nhóm với anh.
Hứa Mộng Du khi nghe thấy tên bài hát, kinh ngạc mở to mắt, trong truyện gốc Thẩm Tinh Hoài ở kỳ một của chương trình, đã hát bài này cho Hạ Tư Lê, đáng tiếc Hạ Tư Lê là sắt thép thẳng nam, không thể đọc hiểu thâm ý của Thẩm Tinh Hoài.
Thích một thẳng nam bẻ không cong, loại cảm thụ này chỉ sợ cũng chỉ có cậu thấu hiểu đi.
Chỉ có thể đem đối phương để ở trong lòng, trở thành bạch nguyệt quang cất giữ trong chiếc hộp thời gian.
Hôm nay hát chính là Thẩm Tinh Hoài, Hàn Dịch chủ yếu phụ trách đánh đàn nhạc đệm, dưới ánh trăng, hai người tựa như vương tử ưu nhã bước ra từ lâu đài, Thẩm Tinh Hoài thân là vai chính, năng lực ca hát không thể nghi ngờ, bài hát tiếng Anh đầy thâm tình này được hắn hát ra cảm giác thuộc về riêng mình, mà cái loại cảm giác này tên là yêu thầm.
Đặc biệt là khúc hát khi hắn và Hàn Dịch hợp xướng, suy diễn đến phi thường tốt, như kéo người ta vào trong đoạn phim điện ảnh, gần gũi mà cảm nhận được tình yêu say đắm lại ngược tâm giữa các vai chính.
【 Ô ô ô, ca ca a, đại nhân hát chính của tôi đã trở lại. 】
【 Tinh Hoài ca ca về sau hãy ca hát nhiều hơn a, không cần quên chúng em đều mê đắm ca nhạc của anh. 】
【 Không nghĩ tới ảnh đế ca hát thế nhưng cũng quái dễ nghe, ai nói diễn viên đều sẽ không biết ca hát, này không phải hát đến khá tốt sao? 】
【 ta bắt đầu tin, ảnh đế phía trước vẫn luôn thích người, chính là nhà của chúng ta ca ca đi, kia thâm tình ánh mắt không giống như là diễn. 】
【 chính là ta rất sợ hãi ảnh đế là thợ săn a, loại này thâm tình diễn với hắn mà nói dễ như trở bàn tay. 】
"Trời ạ, nhìn xem nhân gia, đây mới là chuyên nghiệp, xướng đến cũng thật tốt quá đi." Toa Toa vẻ mặt say mê cùng hâm mộ, "Này khẳng định là đệ nhất danh đi."
Lương Thành lại cầm bất đồng ý kiến: "Ta đảo không cho là như vậy."
"Hiểu." Toa Toa liếc hắn liếc mắt một cái, tâm nói: Ngươi là Hạ ca cùng Tiểu Du fan CP đầu lĩnh sao.
Thẩm Tinh Hoài cùng Hàn Dịch biểu diễn sau khi kết thúc, Hứa Mộng Du cùng Hạ Tư Lê đứng lên, đi sân khấu chỗ đợi lên sân khấu.
"Tiểu Du, Hạ ca, các cậu cố lên!" Toa Toa ở thính phòng cho bọn cậu hò hét.
Hứa Mộng Du nguyên bản cho rằng chính mình sẽ không thực khẩn trương, nhưng khi thật sự đi lên sân khấu, cậu mới phát hiện mình thực sự rất khẩn trương.
Kỳ thật từ sau trận thi đấu đó vào hai năm trước, cậu đã không được mời tham dự ca hát trên sân khấu lớn như vậy, nhiều lắm cũng chỉ là ca hát trong bữa tiệc mừng tân sinh viên của trường học, nhưng hôm nay là livestream, nhân số khán giả online là hơn 6000 vạn.
Tùy tiện xảy ra một chút sai sót, đều có thể khiến võng hữu phun(mắng) chết cậu.
Hạ Tư Lê nhìn ra cậu khẩn trương, đến gần cạnh người cậu, cúi đầu nói bên tai phải cậu: "Tin tưởng tôi, sẽ không thua."
Hứa Mộng Du giật mình mà ngẩng đầu lên nhìn anh, nghĩ thầm sao anh biết mình đang lo lắng cái gì?
Chẳng lẽ anh biết chuyện mình hai năm trước bại bởi Thẩm Tinh Hoài?
Sao anh lại biết?
Là Thẩm Tinh Hoài nói với anh sao?
Hứa Mộng Du không có tự tin như anh, cũng không cảm thấy mình có thể thắng vai chính công thụ, nhưng cậu vẫn cười nói: "Ân!"
"Nên lên sân khấu thôi."
Lúc này, mọi người mới nhìn thấy Hạ Tư Lê lấy một cây đàn violon từ trong túi nhạc cụ ra, Bạch Thanh Hoan lấy làm lạ hỏi: "Anh muốn biểu diễn đàn violon?"
Thẩm Tinh Hoài cũng lộ ra ngạc nhiên: "Nhóm bọn họ khi nào đã chọn đàn violon a?"
Lương Thành cắn răng: "Hai gia hỏa này quá cố gắng, tối hôm qua hơn nửa đêm chính là trộm ra tập đàn đi."
Sa Sa ôm mặt vẻ mặt chờ mong: "Hạ ca vậy mà biết kéo đàn violon, lại đẹp trai thêm một độ cao nữa, nam thần đây."
【 Tiểu...... Đàn violon? 】
【 Thật là đàn violon nha! 】
【 Nam năm biết kéo đàn violon? 】
【 A a a a, quả nhiên là kinh hỉ a, lão công quá trâu bò. 】
【 Này quả thực là chọc trúng lòng tôi, tôi thích nhất chính là khí chất của nam sinh biết kéo đàn violon. 】
【 Nam năm giống như quý công tử trong tiểu thuyết a. 】
【 Đàn violon siêu khó kéo, khi còn nhỏ tôi từng học qua, từ bỏ. 】
Trên sân khấu, đặt hai giá để microphone, hai người ngồi trên chiếc ghế cao nhỏ phía sau microphone, Hứa Mộng Du ôm đàn ghi-ta, nói với microphone: "Sau đây sẽ mang đến cho mọi người bài hát mang tên《 Tưởng niệm 》."
"Oa nga!" Dưới sân khấu, vang lên tiếng vỗ tay và hoan hô nhiệt liệt. Hứa Mộng Du ngón tay đặt trên dây đàn, hòa cùng nhạc đệm gảy dây đàn, cậu và Hạ Tư Lê ở bên phải liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó mở miệng hát lên.
Giọng hát của Hứa Mộng Du rất khác ngày thường, cậu hát đến chuyên chú nghiêm túc, như là chìm vào trong thế giới của ca khúc, tiếng ca của cậu thanh triệt ấm áp, phảng phất có một loại ma lực, làm người muốn ngừng mà không được.
【 Mở miệng một cái là tôi đã quỳ xuống a!!! Ai nói Hứa Mộng Du không biết ca hát?! 】
【 Thật sự cực dễ nghe. Bản nhân là anti-fan cũng cảm thấy dễ nghe. 】
【 Ánh nhìn đối diện vừa rồi, má tôi ơi, so với phim thần tượng còn giống phim thần tượng hơn. 】
Hai người trên sân khấu, mặc áo sơmi trắng tinh, đeo cà vạt màu đen, khiến người ta cảm giác như về lại thời học sinh, bọn họ chính là sạch sẽ thuần túy tốt đẹp như vậy, giống như hai thiếu niên 17-18 tuổi.
Trên đài ánh đèn vừa đúng, ấm áp nhu mỹ, chiếu vào trên mặt hai người, tia sáng nhỏ vụn ánh lên sợi tóc đen nhánh sợi, không ai lại không động tâm vì thiếu niên như vậy.
Hai người phối hợp ăn ý, một người đơn ca một đoạn, giai điệu du dương thật giống như là đang kể rõ một câu chuyện xưa, người nghe phảng phất như đặt mình trong một mùa mưa ẩm ướt nóng bức, trong mùa hè đó mưa rơi không ngừng, người bên cạnh nói cười vui vẻ, nhưng chính mình lại tưởng niệm một người xa xôi không thể với tới.
Người kia đã đi đến một nơi rất xa rất xa, không biết còn có thể trở về nữa không.
"Ở ẩm ướt mùa mưa, lá rụng bay qua phía trước cửa sổ, ngừng ở phòng học ngươi rời đi ba năm......"
"Tôi luôn cho rằng là mùa hè quá mức ưu thương, nhưng kỳ thật là thời điểm ngươi đi, đem mùa hè của tôi cũng cùng nhau mang đi......"
"Từ đó về sau,tôi vẫn luôn tưởng niệm mùa hè......"
Khi hát đến đoạn cuối cùng, ánh đèn trên sân khấu dập tắt, sau đó có một chiếc đèn sáng lên, chỉ thắp sáng vì Hạ Tư Lê.
Một khắc kia, toàn bộ thế giới đều đình chỉ chuyển động, chỉ còn lại thanh âm của đàn violon.
Hứa Mộng Du trong bóng đêm hướng tia sáng duy nhất kia nhìn lại, trong phút chốc, cậu cảm giác mình trở về cao trung Sơn Thành, cậu ngồi dưới sân khấu trong một đám người, nghe thấy người chủ trì giới thiệu: "Sau đây xin mời cao nhất ban 1(Lớp 10-1) Hạ Tư Lê, mang đến cho mọi người một tiết mục độc tấu đàn violon."
Trong một tràng hoan hô vỗ tay, thiếu niên mặc sơ mi trắng ngồi giữa sân khấu, an tĩnh kéo cây đàn cây trên vai, cực kỳ giống vương tử ưu nhã được miêu tả trong truyện cổ tích.
Vì sao sẽ thích Hạ Tư Lê chứ?
Trước khi gặp được Hạ Tư Lê, cậu vẫn luôn cho rằng mình hẳn là thích con gái.
Chính là sau khi gặp được Hạ Tư Lê, cậu mới biết được thích cũng không giới hạn trong giới tính.
Bị Hạ Tư Lê hấp dẫn, hình như chính là một sự kiện định mệnh trong cuộc đời.
Cậu vô pháp chống cự vận mệnh.
.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top