21.1: Cô đảo
21 · Cô đảo
◎ Cùng nhau lưu đày cô đảo ◎
Hứa Mộng Du lúc này mới ý thức được, mình trong lúc lơ đãng đã hô lên tên anh.
Xong đời, này không phải lòi đuôi sao?
Hạ Tư Lê cong người, bàn tay to dùng sức nắm chặt cánh tay cậu, chính mình thật giống như là bị anh đóng đinh dưới thân cây.
Cậu ngửa đầu, nương theo tia sáng ánh trăng vụn vặt nhìn anh, ánh mắt hoảng loạn vô thố, há mồm giải thích: "Tôi...... tôi......"
Hạ Tư Lê ánh mắt như ưng bên trong tỏa ra tia nguy hiểm, càng thêm áp sát người cậu, cơ hồ sắp dán vào cậu: "Tôi nhớ rõ tôi chưa nói với cậu tên tiếng Trung của tôi, cậu là từ đâu biết đến?"
Hứa Mộng Du trái tim kinh hoàng, học trưởng như vậy là cậu chưa bao giờ từng gặp qua, anh của đêm nay trở nên rất khác.
Thật nguy hiểm nột.
Tư thế áp chế tuyệt đối như vậy, làm cậu rơi vào hạ phong, cậu có chút hoảng loạn mà bắt lấy vạt áo anh, nói: "Tôi đoán...... đoán. Anh lớn lên có chút giống một học trưởng trong trường học trước kia của chúng tôi, rất có danh tiếng."
"Trường học nào?" Hạ Tư Lê hỏi.
"Sơn Thành Thất Trung."
Cậu chỉ có thể giải thích như vậy, chỉ mong Hạ Tư Lê có thể tin tưởng cậu, chỉ cần anh nhớ không được diện mạo của mình, hẳn là sẽ không liên tưởng đến chuyện thổ lộ kia.
"Cậu cũng học sinh của Sơn Thành Thất Trung? Cậu thuộc lớp nào?"
"Tôi nhỏ hơn anh một lớp."
Hạ Tư Lê sau khi đã hỏi ra đáp án, lại không có buông cậu ra, vẫn như cũ nhìn chằm chằm mặt cậu, tựa hồ muốn đem mặt cậu chọc ra một cái động.
"Cậu khi nào thì nhận ra?" Anh lại hỏi.
Hứa Mộng Du chột dạ mà chuyển động thủy mắt: "Sau khi ghi hình được vài ngày, tôi không quá xác định, muốn hỏi anh, lại không cơ hội hỏi."
Hạ Tư Lê tựa hồ không tính toán dễ dàng buông tha cho cậu: "Sao cậu không dám nhìn tôi?"
"Tôi......" Tròng mắt cậu hoảng loạn mà chuyển động, đón nhận ánh mắt anh, thanh âm cũng mang theo chút run rẩy, "Học trưởng anh dựa đến thân cận quá......"
Cảm giác hai người hô hấp đều dính vào nhau.
Hạ Tư Lê đôi mắt ở ban đêm rất sáng, giống hai viên hắc diệu thạch lộng lẫy, hai người dán đến thật gần, mũi phảng phất muốn đụng vào nhau, thoạt nhìn thật giống như là muốn hôn môi.
"Gần sao?"
"Này còn không gần sao?"
Hạ Tư Lê cúi người về phía trước, môi phảng phất muốn hạ xuống: "Còn có thể lại càng gần."
"Học...... Học trưởng......"
Hứa Mộng Du thanh âm đều run lên, sắp bị anh dọa khóc, nồng đậm mùi rượu phun ở gương mặt, cậu bắt đầu hoài nghi anh có phải uống say rồi không?
Bằng không, làm sao có cảm giác như là muốn tửu hậu loạn tính đâu?
"Lá gan của cậu không phải rất lớn sao?" Hạ Tư Lê không cúi xuống nữa.
"Ân???" Hứa Mộng Du ánh mắt hoang mang khó hiểu.
"Vừa rồi sờ đến rất lớn mật."
"Khụ!" Hứa Mộng Du bị câu này của anh trêu chọc đến cho rất muốn tìm cái hầm ngầm chui vào.
"Tôi......" Cậu giải thích nói, "Tôi đều là bị bắt buộc. Tôi thật sự không nghĩ tới anh sẽ thua."
Hạ Tư Lê nhìn chằm chằm cậu đang cúi đầu, bỗng nhiên nghiêng nghiêng đầu, ngữ khí có chút tà ác: "Vậy chúng ta thử lại lần nữa xem? Nhìn xem cậu có thể thua không?"
"A?"
"Không được......" Hứa Mộng Du vội vàng dùng tay đẩy anh ra.
Chỉ nghĩ đến trong đầu đã muốn té xỉu rồi, đừng nói thật sự ra tay.
Cậu nhưng chịu không nổi kiểu trêu chọc như vậy.
Cũng may Hạ Tư Lê chỉ là dọa dọa cậu, cũng không có thật sự làm ra hành động thực tế.
Anh thối lui hai bước, đùa nghịch trong tay GoPro: "Đi thôi."
Phòng đạo bá, mấy người gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, nhìn đến bên kia màn ảnh đen nhánh một mảnh, đã tính toán gọi người phản hồi cô đảo, kết quả màn ảnh đột nhiên vào lúc này lại khôi phục ánh sáng, hình ảnh xuất hiện bóng người.
Hạ Tư Lê giải thích cho mọi người: "Vừa rồi một không cẩn thận ấn nhầm nút tắt."
Vương Hạo cấp phó đạo diễn nói: "Vẫn là kêu hai người đi qua đi, thủ bọn họ, đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện gì, chương trình của chúng ta có thể sẽ không thực hiện nổi nữa."
"Được. Tôi đi sắp xếp."
【 Màn ảnh rốt cuộc khôi phục, có hình ảnh. 】
【 Vừa mới đã xảy ra chuyện gì a? 】
【 Thật là ấn nhầm nút tắt sao? Hai người các anh không phải là cõng chúng tôi trộm kiss đi. 】
【 Cho nên Hạ Tư Lê là ai? Chính là nam năm sao? 】
【 Lão công tên thật dễ nghe a, yêu yêu. 】
【 Các cô không phát hiện điểm mù sao? Nam năm thế mà đã lén đem tên nói cho Hứa Mộng Du! 】
【 Đúng vậy đúng vậy, bọn họ quan hệ đã tốt đến như vậy sao? Chúng ta cũng không biết nha. 】
"Anh tìm được nơi ở chưa?" Hứa Mộng Du hỏi.
"Tìm được rồi, đi theo tôi đi."
Hai người vừa mới đi vài bước đường, không trung liền hạ mưa to tầm tã.
"Không phải chứ? Thật trời mưa?"
Hứa Mộng Du thầm nghĩ chẳng lẽ là mình hôm nay bị Thần Xui Xẻo bám vào người?
Này trời mưa đến thật lớn, từng viên từng viên hạt mưa to như hạt đậu, nện vào người còn có chút đau.
"Nhà gỗ liền ở phía trước." Hạ Tư Lê nhanh hơn bước chân.
【 Cảm tạ ông trời, hy vọng trận mưa này đến càng thêm mãnh liệt hơn chút đi. 】
【 Tốt nhất là đem hai người vây lại ở trong phòng cho tôi, một ngày một đêm đều ra không được. 】
【 Oa dựa, cả một ngày một đêm a? Du bảo của chúng ta làm sao mà chịu nổi? 】
Hứa Mộng Du theo sát phía sau Hạ Tư Lê chạy vội, không chạy quá lâu, liền thấy một nhà gỗ nhỏ ở trên cây.
"Đó chính là nơi đêm nay chúng ta sẽ ở sao?"
Thoạt nhìn thật nguyên thủy a, cậu còn chưa từng ở trong loại phòng kiểu này đâu.
"Đi lên trước." Hạ Tư Lê đi qua, dọc theo thang gỗ trên thân cây leo đi lên.
Thang gỗ không cao, Hứa Mộng Du cũng đi theo hướng lên trên leo, khi leo đến trên cùng, Hạ Tư Lê một bàn tay duỗi xuống dưới đỡ cậu.
Cậu lập tức không nhiều làm tự hỏi, nắm lấy bàn tay kia leo đi lên, sau đó bị kéo vào trong phòng.
Sau khi vào, mưa không rơi đến được, cậu đứng ở cạnh cửa, gỡ xuống ba lô trên người, treo lên giá treo.
Không gian nhà gỗ không lớn, bên trong chỉ có một cái giường 2m, bên cạnh còn có một cái bàn nhỏ, sau đó liền không có những thứ gì khác.
Một bên Hạ Tư Lê đem GoPro ném lên trên bàn, sau đó cởi áo khoác trên người.
Hứa Mộng Du trước tiên quan sát bốn góc phòng, phát hiện trong đó một góc có đặt một cái camera.
Hạ Tư Lê chú ý tới tầm mắt cậu, đi qua đi, dùng một miếng vải đen đem cameras che đậy.
"Anh?"
Hạ Tư Lê nói: "Tôi hiện tại muốn thay quần áo, bọn họ cũng không thể xem."
【 Có thể! Có thể! Tôi có thể! 】
【 Cầu xin ca ca cho tôi xem!!! 】
【 lão công anh quá đem chúng tôi như người ngoài. 】
Hạ Tư Lê nói: "Cậu cũng thay bộ quần áo khác đi, mắc mưa sẽ cảm lạnh."
"Được."
Cậu thấy Hạ Tư Lê từ trong túi lấy ra một bộ áo ngủ, sau đó nâng lên cánh tay, trực tiếp ở ngay trước mặt cậu, cởi áo thun màu đen trên người ra.
"??!!"
Cậu lập tức xoay người, đưa lưng về phía Hạ Tư Lê, đôi tay khẩn trương mà giảo động thủ chỉ, mới vừa rồi kia kinh hồng thoáng nhìn, ở trong đầu cậu không ngừng hiện lại.
Cậu không nghĩ tới Hạ Tư Lê vậy mà cứ thế ở trước mặt cậu cởi sạch!
Da thịt trắng như tuyết, khẩn thật mảnh khảnh eo bụng, đường cong lưu sướng lưng......
Cứu mạng, nóng quá a!
Hạ Tư Lê đổi xong áo trên, quay đầu, thấy cậu đưa lưng về phía mình, buồn cười hỏi: "Cậu đang làm gì đâu? Diện bích tư quá
Sao?"
"Tôi...... tôi chờ anh thay xong."
Hạ Tư Lê thay áo ngủ, thoáng nhìn bên tai cậu đỏ lên, nói: "Cậu còn không thay, đợi chút hơi ẩm nhập thể, ngày mai sẽ bị cảm."
"Tôi lập tức...... lập tức thay."
Cậu cẩn thận nghe động tĩnh phía sau, chờ khi Hạ Tư Lê thay xong, cậu mới xoay người lấy áo ngủ trong ba lô ra.
Nhưng hiện tại có một cái nan đề là, Hạ Tư Lê tựa hồ cũng không tính toán lảng tránh.
Chỉ thấy anh đem quần áo ướt của mình treo lên trên vách tường, sau đó lại bắt đầu mân mê cái GoPro kia, phòng chỉ lớn như vậy, cũng không có một nơi có thể tránh đi.
Cậu lại không thể làm cho Hạ Tư Lê lảng tránh, như vậy có vẻ mình quá làm kiêu.
Cậu chỉ có thể xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía anh bắt đầu cởi áo trên.
【 A a a a màn ảnh đâu màn ảnh đâu? 】
【 Hai người các anh sao không ai nói chuyện? Không phải là miệng bị chặn rồi đi? 】
【 Được được được, hai người củi khô bốc lửa không cho chúng tôi xem đúng không? 】
【 Phát ra chút thanh âm cũng được nha, đừng diễn kịch câm a. 】
【 Lúc này thanh âm nhưng nghe không được, ngượng ngùng. 】
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top