20.1: Nhịp tim


20 · Nhịp tim

◎ Tuyến nhân ngư không thể loạn sờ nha, rất nguy hiểm ◎

"Oa!!!"

Nữ sinh thét chói tai ở ban đêm phiêu đãng, là tiếng kêu của nhóm nhân viên công tác tiểu tỷ tỷ.

Hứa Mộng Du nâng lên đôi mắt sợ hãi, cùng Hạ Tư Lê liếc mắt nhìn nhau một cái, đồng tử đen nhánh của anh chiếu ảnh ngược của ánh lửa, nóng đến kinh người.

Cậu hoảng loạn mà chuyển rời tầm mắt, nói lắp nói: "Vậy...... bắt...... bắt đầu được chưa?"

Đạo diễn tuyên bố: "Hiện tại thử thách bắt đầu."

Hứa Mộng Du mím môi, một bàn tay nâng lên, lại không dám đi phía trước.

"Mau sờ a." Lương Thành ở bên cạnh cổ vũ cho cậu cố lên.

Hứa Mộng Du cúi đầu, nhỏ giọng khiếp đảm hỏi: "Vậy tôi...... luồn tay vào đây?"

Đỉnh đầu truyền đến thanh âm trầm thấp từ tính của Hạ Tư Lê: "Ân."

Khóa kéo áo khoác của Hạ Tư Lê chưa kéo lên, bên trong mặc một cái áo thun màu đen, tay cậu sờ tới chỗ vạt áo thun, run run rẩy rẩy mà chui vào, vừa đi vào thì đầu ngón tay đã đụng phải eo của anh, sợ tới mức cậu nửa ngày không dám động.

"Làm gì đấy? Hứa Mộng Du, đang biểu diễn một hai ba người gỗ à."

Hứa Mộng Du nhắm lại hai mắt, tích đủ dũng khí, bàn tay mở ra, bao lấy phần eo bụng Hạ Tư Lê.

Cứng quá.

Thật rắn chắc.

Gương mặt cậu ầm ầm xoát đỏ, chậm rãi du tẩu ở mặt trên, dưới lòng bàn tay là làn da trơn trượt hữu lực, từng khối từng khối cơ bụng phân cách đều đều, tràn ngập lực lượng nam tính.

Cậu không nghĩ tới dưới quần áo Hạ Tư Lê sẽ là dáng người mê người thế này, không chỉ có cơ bụng, còn có tuyến nhân ngư.

"Mau hình dung a, không cần chỉ biết sờ."

Hứa Mộng Du mở to mắt, ánh lửa chiếu vào mặt cậu, chiếu đến mặt cậu đặc biệt hồng.

Tay cậu chuyển hướng lên trên, vạt áo Hạ Tư Lê cũng bị cuốn lên theo, lộ ra một chút da thịt trắng tuyết, chọc đến một đám khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp liên tục thét chói tai.

【 A a a a! Lại hướng lên trên một chút a! Tôi muốn xem cơ bụng! 】

【 Nhìn đến eo lão công, tôi muốn chảy máu mũi. 】

【 Du bảo, cậu đấu tranh chút đi, nam 5 người ta một chút phản ứng cũng không có, mà nhịp tim của cậu sao đã nhảy lên tới 120 rồi? 】

Lương Thành còn hưng phấn hơn cậu: "Có cảm giác gì a? Miêu tả miêu tả."

Cậu lẩm bẩm nói nhỏ: "Đặc biệt...... cứng."

Hạ Tư Lê nghe xong, ho mạnh một tiếng.

【 Cứu mạng! Hứa Mộng Du, muốn nghe một chút xem cậu đang nói hổ lang chi từ gì? Khiến cho nam năm của chúng ta đều phải thẹn thùng. 】

【 Rống rống rống rống rống, cẩn thận phòng phát sóng trực tiếp bị ban. 】

【 Là ai hâm mộ tôi không nói. 】

【 Hứa Mộng Du, cậu buông nam năm ra, để tôi tới! 】

Hứa Mộng Du cũng ý thức được chính mình nói thái quá, lập tức giải thích: "Là cơ bắp thực cứng."

【 Ân hử? Không phải cơ bắp, chẳng lẽ còn có thể là cái gì? 】

【 Hứa Mộng Du, cậu cũng không thể sờ loạn a! 】

【 Để tôi nhìn xem có bao nhiêu cứng! Vén lên tới a, có cái gì là chúng ta vip không thể xem sao? 】

"Nói đi nói đi, có mấy khối cơ bụng?" Lương Thành hỏi.

Dưới sự cổ vũ của Lương Thành, Hứa Mộng Du lá gan lớn hơn rất nhiều, cậu chạm đến bụng Hạ Tư Lê cảm thụ thật cẩn thận, êm tai nói lời bình luận: "Một, hai, ba, bốn...... Tổng cộng có tám khối cơ bụng, mỗi một khối đều thực rắn chắc......"

"Làn da thực mịn, giống sữa bò cơ, xúc cảm thực thoải mái."

【 Du bảo, cậu thật sự nói lời bình luận lên a? 】

【 Lại hạnh phúc đi, bé con của tui. 】

Hứa Mộng Du không chú ý tới ánh mắt Hạ Tư Lê đang dần dần gia tăng, bàn tay nhỏ kia tựa như lông chim, lướt nhẹ trên da thịt anh, trêu chọc tiếng lòng anh.

Một cổ cảm giác dị dạng ở trong lòng dâng lên, không phải chán ghét, cũng không phải ghê tởm, mà là cảm giác thực ngứa thực tê dại.

Như là sẽ nghiện.

Hứa Mộng Du ngón tay theo đường vân cơ bụng dời xuống, vạt áo rơi xuống, chặn tay cậu, cậu sờ đến Hạ Tư Lê eo bụng chỗ tuyến nhân ngư, kề sát mép quần, vân da thập phần rõ ràng. Tim cậu đập như sấm, lòng bàn tay nóng lên, dùng rất nhỏ thanh âm nói: "Tuyến nhân ngư...... Cũng rất có...... Mị lực."

Cậu cảm giác đỉnh đầu có tầm mắt nóng cháy nhìn chăm chú vào mình, Hạ Tư Lê nhợt nhạt mà kêu rên một tiếng, thanh âm kia cực có lực mị hoặc.

Ngay sau đó, trên cổ tay anh nhịp tim vòng tay bỗng nhiên biến lượng, con số bên trên lấy tốc độ cực nhanh dâng lên, lập tức đã đột phá một trăm.

【 Tôi đi, xoay ngược lại?! 】

【 Trướng đến thật nhanh!!! 】

【 Nam năm, anh rốt cuộc không giả vờ nổi nữa đi. 】

【 Lão công lỗ tai đỏ, mau xem a, không phải là bị câu ra phản ứng rồi đi. 】

【 Tuyến nhân ngư cũng không thể loạn sờ a, rất nguy hiểm. 】

Hứa Mộng Du giật mình nhìn con số trên vòng tay Hạ Tư Lê vậy mà vượt qua mình, đây là điều cậu trăm triệu không nghĩ tới, cậu ôm tâm thái phải thua khi chơi trò chơi này, nhưng không nghĩ tới chơi chơi, nhịp tim Hạ Tư Lê vậy mà điên cuồng dâng lên?

Cậu nhìn về phía đôi mắt Hạ Tư Lê, phát hiện đối phương đôi mắt thâm thúy kia lần đầu có gợn sóng, anh tránh đi tầm mắt nhìn trộm của cậu, chuyển hướng tròng mắt về phía nơi khác.

"???"

Cậu thậm chí hoài nghi có phải vòng tay này hỏng rồi không, bằng không nhịp tim Hạ Tư Lê làm sao còn sẽ tăng nhanh hơn mình? Thế mà đã tăng tới 140, điều này bình thường sao?

Lương Thành kích động đứng lên: "Hứa Mộng Du, cậu thắng rồi! Cậu quá lợi hại!"

"Tôi thắng?" Hứa Mộng Du cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

"Đúng vậy! Cậu thắng! Cậu thế mà đem cái tên cao lãnh muốn ch·ết này câu dẫn đến động tâm, lợi hại a!"

"Câu dẫn đến động tâm?" Hứa Mộng Du kinh ngạc nhìn về phía Hạ Tư Lê, đây xem như động tâm sao?

Hạ Tư Lê lỗ tai phiếm hồng, cắn răng nhắc nhở: "Kết thúc rồi thì đứng lên thôi."

"Nga, nga." Hứa Mộng Du lúc này mới "Cọ" một chút từ trên đùi anh đứng lên, thực xin lỗi mà cho cúi người với anh một cái.

"Cậu cho cậu ta khom lưng làm gì?" Sa Sa sắp cắn đã ch·ết.

Hứa Mộng Du nói: "Đều do tôi, tôi không nghĩ tới chính mình sẽ thắng."

Cậu đã làm tốt chuẩn bị đi cô đảo, hiện tại lại làm hại Hạ Tư Lê phải đi cô đảo, cậu thật sự thực xin lỗi.

Lương Thành ôm bụng cười cười to: "Ha ha ha ha ha ha, cậu đây là đang Versailles ( khoe ngầm, làm màu ) sao? Thắng chính là thắng, người nào đó giả vờ đến cao lãnh, kết quả đâu, chậc."

"Là tôi sai, tôi không nên sờ lâu như vậy." Hứa Mộng Du còn đang xin lỗi.

Không chỉ không nên sờ lâu như vậy, còn không nên sinh ra ý tưởng tà ác với thân thể anh.

Hạ Tư Lê kéo xuống đồng hồ vòng tay trên cổ tay đang hiển thị con số sáng trưng, ném lên trên bàn, bực bội nói: "Là tôi thua."

Thẩm Tinh Hoài ở bên cạnh tức giận đến mức dậm chân, tức chết rồi, vì sao chuyện tốt như vậy không tới phiên hắn? Cố tình để Hứa Mộng Du đụng phải.

Nghiêng đối diện Tuyết Văn thấy một màn như vậy, cũng lâm vào trong trầm mặc thật sâu.

Đạo diễn cười đến mắt híp lại: "Được, một khi đã như vậy, người bị lưu đày cô đảo chính là Savion tiên sinh."

"Kế tiếp, còn có một bí ẩn chưa công bố, đó chính là số phiếu của thợ săn tiền thưởng."

"Mời nhìn lên màn hình lớn, đây là kết quả bỏ phiếu của đêm nay."

Mọi người hướng lên màn hình sân khấu nhìn lại, bên trên công bố số phiếu mỗi người thu được, người xếp hạng cao nhất, là Hạ Tư Lê.

【 A??? 】

【 Kết quả này thật ngoài dự đoán a. 】

【 Con gái bầu cho nam năm, tôi có thể hiểu, bởi vì anh quá câu nhân, nhưng là con trai cũng bầu cho anh, tôi lại không hiểu, chẳng lẽ là bởi vì ghen ghét? 】

【 Lầu trên nói đúng, khẳng định là ghen ghét. 】

【 Nghĩ như vậy, cảm giác nam năm thật sự rất giống thợ săn, không phải là đạo diễn thiết trí riêng một tấm vương bài đi. 】

【 Chương trình khác sẽ tìm một người đặc biệt đẹp trai để đảm đương cờ hiệu, tôi cảm thấy không phải anh ấy. 】

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top