18.1: Lời nói thật lòng
18 · Lời nói thật lòng
◎ Từng gửi tin nhắn cho tôi sao? ◎
Hứa Mộng Du lấy áo ngủ, rũ mở ra, mà Hạ Tư Lê cũng rất phối hợp mà đem cánh tay xỏ vào.
Cậu thay anh đem vạt áo của áo ngủ hợp lại, che khuất ngực, lúc này mới dám mở to mắt ra, lại đỡ anh nằm xuống, đắp chăn lên, làm một lễ nghi cáo lui: "Công tước đại nhân, ngài hiện tại có thể nghỉ ngơi."
Làm xong này hết thảy, cậu vén rèm lên xuống giường, liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, lập tức phát sóng trực tiếp sẽ kết thúc.
Cậu đi đến cạnh sô pha ngồi xuống, rót một chén nước uống, chờ đợi phát sóng trực tiếp kết thúc.
【 Lão bà, cậu xuống dưới làm gì? Cậu phải ngủ bên trên a! 】
【 Bên người hầu hạ a, muốn suốt đêm đều bên cạnh a. 】
【 Đáng ghét, tổ chương trình sao lại đặt một cái sô pha ở trong phòng làm gì? 】
【 Đừng nói hai vị ca ca ngủ không được, tôi hiện tại đều kích động đến ngủ không được, tổ chương trình phát sóng trực tiếp 24 giờ cho tôi a! 】
Chờ đến giờ, Hứa Mộng Du đi qua dùng khăn trải bàn che cameras lại.
Trên giường Hạ Tư Lê xốc chăn lên ngồi dậy, vén rèm liền nhìn thấy người đối diện đang ngồi trên sô pha, chỉ chừa cho anh một bóng dáng lãnh diễm, đầu tóc dài kia đen nhánh lượng lệ buông xuống tới eo, váy hầu gái phác họa ra vòng eo mảnh khảnh, một chân dài tinh tế nâng lên, một bàn tay đang cởi tất chân màu trắng trên đùi.
"Khụ!"
Ánh mắt anh kinh hoảng dời đi nơi khác.
Hứa Mộng Du bị tiếng ho khan này dọa sợ tới mức xoay người lại: "Nha! Sao anh lại xác ch·ết vùng dậy?"
Hạ Tư Lê: "......"
Anh vén rèm lên xuống giường: "Tôi đi tắm rửa."
"Úc."
Chờ trong phòng tắm vang lên tiếng nước, Hứa Mộng Du mới tiếp tục cởi tất chân trên đùi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Dọa chết người, giống như quỷ vậy."
Hạ Tư Lê tắm xong đi ra, một bên lau tóc một bên nói: "Cậu tắm đi."
"Được."
Hứa Mộng Du ngẩng đầu liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, thầm nghĩ đêm nay sao anh tắm lâu như vậy?
Cậu cầm áo ngủ đi vào phòng tắm tắm rửa, chờ khi cậu trở ra, phát hiện trên giường không có người, mà Hạ Tư Lê đã bá chiếm sô pha của mình.
"Sao anh không ngủ trên giường?"
Hạ Tư Lê thân hình thon dài nằm trên sô pha, nhìn có vẻ sô pha có chút nhỏ, trả lời: "Cậu ngủ."
Hứa Mộng Du còn muốn nói, thì nghe thấy anh lại nói: "Công tước nói cho cậu ngủ."
"Được rồi."
Hứa Mộng Du xoay người muốn đi, rồi lại nghe thấy anh thanh âm, "Từ từ, cậu lại đây một chút."
"Ân? Làm sao vậy?" Cậu hướng tới sô pha đi qua.
Hạ Tư Lê dùng tay chỉ trên sô pha rải rác hai cái tất chân màu trắng, nói: "Hỗ trợ...... Lấy đi một chút."
Hứa Mộng Du đôi mắt trợn lên, một bước dài tiến lên, nắm lấy hai cái tất chân, xoay người bỏ chạy.
Thảo!
Xã hội tính tử vong a!
Hạ Tư Lê sẽ không phải là bởi vì không dám cầm đi!
Cứu mạng, cho nên lúc anh vừa mới nằm đằng kia, liền nhìn chằm chằm vào hai cái tất chân này xem sao?
Cậu cầm hai củ khoai lang bỏng tay này không biết vứt đi nơi nào, cuối cùng chỉ đành ném vào thùng rác.
Cậu tắm xong sấy khô đầu tóc, cũng không có lên giường nghỉ ngơi, mà đi dạo khắp nơi. Lần đầu tiên ở phòng tổng thống lớn như vậy, cậu đương nhiên phải hảo hảo tham quan một chút.
Phòng rất lớn, trang hoàng xa hoa, trên vách tường treo cổ xưa điếu chung, ở một mặt tường, còn có một bể cá trong suốt như pha lê, bên trong có vài con cá kim sắc bơi lội.
Cậu đứng trước bể cá pha lê, cầm một nắm thức ăn cho cá rải cho chúng nó, đằng sau vang lên một giọng tiếng Pháp lưu loát, đặc biệt dễ nghe.
Cậu quay đầu lại, phát hiện Hạ Tư Lê trên sô pha cũng không có ngủ, mà là dựa ngồi ở trên sô pha, trong tay cầm iPad, trên tai nhét tai nghe, hình như đang cùng người khác gọi điện thoại.
Lúc anh nói tiếng Pháp đặc biệt quyến rũ, tốc độ Hứa Mộng Du cho cá ăn thả chậm lại, lỗ tai vẫn luôn nghe thanh âm của anh ở đằng kia.
Hạ Tư Lê giờ phút này đang xem một phần báo cáo tài vụ tháng này, vừa nhìn vừa cùng người trong điện thoại giao lưu.
Anh ghé mắt nhìn lướt qua người nơi xa, Hứa Mộng Du mặc một bộ áo ngủ màu trắng ở trong phòng nơi nơi chạy loạn, hai chân tuyết trắng luôn sẽ xâm nhập vào tầm mắt anh.
Anh lại thất thần.
Đây đã không biết là lần thứ mấy anh thất thần trong đêm nay.
Anh bắt buộc mình thu hồi tầm mắt, tiếp tục xem báo cáo trên màn hình.
"Oa!"
Một tiếng reo hưng phấn từ nơi xa bay tới, lại lần nữa hấp dẫn lực chú ý của anh.
Hứa Mộng Du phát hiện một quầy bar, nơi đó có rất nhiều rượu, nhịn không được phát ra một tiếng kinh hô.
"Những chai rượu này có thể uống không?"
"Có thể." Hạ Tư Lê trả lời.
Hứa Mộng Du đem mỗi một loại rượu đều nhìn kỹ một lần, cậu đêm nay có chút hưng phấn, có lẽ uống rượu xong sẽ càng dễ đi vào giấc ngủ một chút.
"Anh muốn uống một chút không?" Cậu cách không hỏi Hạ Tư Lê.
"Không cần."
Trong điện thoại người nghe thấy Hạ Tư Lê đang nói chuyện, giật mình hỏi một câu: "Hạ tổng, bên cạnh ngài còn có người a?"
Dựa theo lệch múi giờ tới tính toán, quốc nội hiện tại hẳn là buổi tối 11 giờ, lúc này nên là thời gian đi ngủ, bên cạnh Hạ Tư Lê vậy mà còn có người, điều này làm hắn không thể không kinh ngạc.
Hạ Tư Lê nhéo nhéo giữa chân mày, không rõ ngọn nguồn mà tâm phiền ý loạn: "Bạn cùng phòng."
Hứa Mộng Du chọn lựa tốt một chai rượu, sau đó bắt lấy ra, đổ một chút vào ly.
Cậu nhấp một ngụm, vị cũng không tệ lắm, cậu dạo quanh phòng khắp nơi đều đi một lần, chờ lúc quay lại bên cạnh sô pha, phát hiện nơi đó đã không một bóng người, Hạ Tư Lê không thấy.
Cậu đi đến phòng vệ sinh nhìn nhìn, cũng không có, xốc lên màn giường đưa mắt nhìn trên giường, như cũ là trống không.
Di, người đâu?
Cậu đi tới bên ngoài ban công, chẳng lẽ là đi ra ngoài?
Ban công so với trong tưởng tượng của cậu còn lớn hơn, không chỉ có ghế nằm, còn có bàn, đứng ở lan can, có thể nhìn thấy biển rộng mênh mang nơi xa.
Ở chỗ dựa tường, có một cầu thang hướng lên trên, cậu đỡ lan can đi đến, bên trên gió có hơi lớn, thổi tóc mái của cậu đều bay hết lên.
Sau khi cậu đi lên, quả thực tìm được Hạ Tư Lê: "Sao anh lại chạy tới nơi này?"
Nơi này là nóc phòng của thuyền, Hạ Tư Lê ngồi trên mái nhà hơi nghiêng, áo ngủ lỏng lẻo, tư thế lười biếng, anh cắt đứt cuộc gọi Bluetooth, trả lời: "Đi lên hóng gió."
Hứa Mộng Du đi đến bên cạnh anh, trong tay bưng một ly rượu, lay động một chút bên trong màu đỏ rượu: "Này rượu thơm quá, anh ngửi ngửi."
Cậu vừa mới đã uống vài ngụm, hiện tại trên gương mặt đã nổi lên hai tầng đỏ ửng nhàn nhạt.
Hạ Tư Lê theo tay cậu, ngửi ngửi rượu trong ly, sâu kín nói: "89 năm khăn đồ tư."
"Này anh cũng biết?" Hứa Mộng Du kinh ngạc.
"Uống ra hương vị gì?" Hạ Tư Lê hỏi cậu.
"Giống như có bạc hà hương vị, còn có chocolate, sữa bò?" Hứa Mộng Du gãi gãi đầu, "Tôi không hiểu rượu, tôi chỉ cảm thấy uống khá ngon."
Hạ Tư Lê lấy cái ly trong tay cậu, ngửa đầu uống một ngụm, Hứa Mộng Du xông lên suy nghĩ ngăn cản anh, chính là còn không có kịp, liền thấy anh đã uống rồi.
Mặt cậu lập tức bạo đỏ: Anh...... Anh uống...... Là vị trí tôi mới vừa uống qua."
Hạ Tư Lê động tác khựng lại, đồng tử dần dần phóng đại, ngụm rượu kia ngậm trong miệng nuốt cũng không phải, phun cũng không được.
Dần dần, vành tai anh cũng bắt đầu nổi lên một tầng hồng nhạt, Hứa Mộng Du nhanh chóng đoạt chén rượu trong tay anh, ngập ngừng nói: "Tôi tưởng nói cho anh, nhưng là, anh uống quá nhanh."
Này này này...... Chẳng phải là tính gián tiếp hôn môi?
Anh có thể sẽ ghê tởm khó chịu không a?
Cứu mạng a! Vì sao loại chuyện này 囧 luôn là bị mình đụng phải a?
Cậu buông chén rượu, xoay người bước đi như bay mà chạy xuống cầu thang, Hạ Tư Lê cho rằng cậu ngượng ngùng chạy đi rồi, chậm rãi đem rượu trong miệng nuốt đi xuống, nhưng chẳng được bao lâu, "Lộc cộc" tiếng bước chân lại vang lên, anh nhìn thấy Hứa Mộng Du lại về rồi.
Hứa Mộng Du không phải chạy trốn, mà là đi xuống lấy khăn lông, cậu cầm một cái khăn lông ướt nhẹp, chạy trở về, bổ nhào vào Hạ Tư Lê trước mặt, đi lau miệng anh: "Tôi giúp anh lau lau."
Hạ Tư Lê: "???"
Hứa Mộng Du giống như dỗ tiểu hài tử trấn an anh: "Lau khô liền không có việc gì."
Cậu dùng khăn lông cọ qua bờ môi của anh, trên dưới lau vài lần, thẳng đến đôi môi kia bị ma sát đến đỏ thắm như máu mới dừng lại.
Cậu trừng lớn mắt, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm đôi môi đỏ kia.
Thật...... Mê người.
Thật muốn cắn một ngụm.
Cậu thầm mắng mình chịu không nổi dụ hoặc, chỉ là uống một chút rượu, liền bắt đầu suy nghĩ bậy bạ.
Mắng xong chính mình, cậu lại đi mắng Hạ Tư Lê.
Yêu nghiệt hại ta!
Hạ Tư Lê bị cậu đè ở dưới thân chớp chớp lông mi dày, mắt đen chuyển động, nhắc nhở nói: "Cậu hở hết."
"?!!!!"
Hứa Mộng Du bỗng nhiên đứng dậy, cúi đầu xem áo choàng của mình, áo ngủ này cũng chỉ có một cái dây lưng bên hông, một khi có động tác lớn, liền sẽ hở hết.
Vừa mới hở chỗ nào rồi? Chẳng lẽ là vạt áo rộng mở?
Cho nên Hạ Tư Lê nhìn thấy chân cậu? Hay là thấy được càng nhiều?
Cứu!!!!!
Cậu không nên ở chỗ này, cậu hẳn là ở dưới đáy thuyền.
Mặt cậu lập tức hồng tới tận cổ, Hạ Tư Lê lại nói: "Trêu cậu thôi."
"???"
Cậu hai con mắt hầm hầm trừng trở về.
Hạ Tư Lê đôi tay giao nhau bỏ ra sau đầu, không chút để ý mà nói: "Không thấy được bộ vị mấu chốt."
Anh! Tôi cầu anh! Đừng nói nữa!
Lại nói tôi liền nhảy xuống biển cho anh xem.
Cậu ở bên người anh ngồi xuống, đem áo ngủ vạt áo sửa sang lại đến kín kẽ, dáng ngồi đoan chính, sợ lại lộ một chút.
Trái lại bên cạnh cậu Hạ Tư Lê, tư thái thanh thản, một cái chân dài gấp khúc lên, áo ngủ hơi hất, lộ ra đầu gối cùng một chút đùi.
"Không cần nhìn loạn." Người bên cạnh nhắc nhở cậu.
Hứa Mộng Du thu hồi tầm mắt, làm bộ bình tĩnh mà nhìn về biển, nhìn xem núi.
"Nằm xuống đi." Hạ Tư Lê lại nói.
Hứa Mộng Du làm theo lời, ngả ra sau nằm trên mái nghiêng.
Mái nhà này nghiêng khoảng 60°, nằm bên trên thực thoải mái, vừa ngửa đầu là có thể thấy bầu trời đầy sao.
"Oa! Thật nhiều ngôi sao a!"
Thì ra lúc này cậu mới minh bạch Hạ Tư Lê kêu cậu nằm xuống là vì muốn cậu xem ngôi sao.
"Thật xinh đẹp......"
Cậu vươn một bàn tay, chạm đến phía chân trời, những ngôi sao đó thật giống như là từng viên kẹo trong lòng bàn tay cậu, muốn viên nào là có thể hái đến viên đó.
Hôm nay, cậu và Hạ Tư Lê cùng nhau ngắm sao.
Khóe miệng cậu cong lên một nụ cười thỏa mãn, nguyện vọng lúc cậu niên thiếu, đang từng bước từng bước được thực hiện.
*
Ngày kế tiếp, hai người về tới trên hải đảo.
Hứa Mộng Du cuối cùng lý giải vì sao sau khi Thẩm Tinh Hoài và Bạch Thanh Hoan trở về từ du thuyền, sẽ mệt mỏi như vậy.
Bị tổ đạo diễn lăn lộn như thế, có thể không mệt sao?
Còn may hôm nay không cần quay hạng mục gì liên quan đến thể lực, ban ngày tự do hoạt động, buổi tối sẽ cử hành một bữa tiệc tối bên lửa trại, mà chủ đề tiệc tối là lời nói thật và Đại Mạo Hiểm.
Đạo diễn sẽ ở tiệc tối đêm nay, công bố nhân số thợ săn.
Vừa nghe thấy tin tức này, có người kích động, có người lại đang chột dạ.
"Thì ra ngày hôm qua không gửi tin nhắn động tâm, là bởi vì hôm nay nghẹn đại chiêu đâu, tổ chương trình rất biết chơi a." Lương Thành cười nói.
Hàn Dịch trêu chọc nói: "Cho nên Lương đạo tới đây là để học hỏi kinh nghiệm đạo diễn sao?"
Đạo diễn Vương Hạo nhanh chóng nói: "Không dám không dám, cùng học hỏi nhau học hỏi nhau."
Bạch Thanh Hoan hỏi: "Lời nói thật, chẳng phải là thợ săn sẽ lập tức bị bại lộ sao?"
Đạo diễn giải thích: "Vấn đề là không thể trực tiếp hỏi ' bạn có phải thợ săn không? ' như vậy, mọi người có thể hỏi một ít vấn đề liên quan, để suy đoán xem đối phương có phải thợ săn hay không."
"Vì gia tăng người xem tham dự cảm giác, đêm nay lời nói thật và Đại Mạo Hiểm chúng ta cũng sẽ ngẫu nhiên rút ra câu hỏi và Đại Mạo Hiểm của người xem, người có tiến độ hoàn thành kém cỏi nhất, và người thợ săn bị bầu phiếu cao nhất, sẽ phải chịu trừng phạt."
"Trừng phạt là cái gì?" Thẩm Tinh Hoài hỏi.
Đạo diễn lộ ra một nụ cười thần bí: "Điều này, chờ buổi tối sau khi bầu phiếu sẽ công bố."
【 Nhìn có vẻ rất kích thích!!! 】
【 Mấy giờ sau bắt đầu a? Có thể cho cái thời gian chuẩn xác không, để tôi ngồi canh trước. 】
【 Mọi người nhanh đi gọi bọn tỷ muội tới cùng nhau xem, Đại Mạo Hiểm hôm nay không thể khiến cho phòng phát sóng trực tiếp chỉnh ra sóng gió, tui không họ Lý. 】
【 Thật đáng sợ nga, các người khủng bố như vậy, sẽ dọa đến các khách mời. 】
【 Nói đi Đại Mạo Hiểm tôi có thể để nam năm cởi cho chúng ta xem không? 】
【 Có thể chứ có thể chứ có thể chứ? 】
Làn đạn đã bắt đầu nổi điên, các khách mời lại đang làm bộ bình tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top