17.2


Hẹn hò......

Hứa Mộng Du tưởng tượng đến hẹn hò, liền lập tức ngồi nghiêm chỉnh, lưng dựng đến thẳng tắp, động tác cắt bò bít tết phá lệ văn nhã, cực kỳ giống một vị...... thục nữ.

【 Ha ha ha ha ha, cười ch·ết ta, nhìn hai người bọn họ. 】

【 Trước nay chưa thấy qua hẹn hò biệt nữu như vậy, nhưng mà càng biệt nữu càng là muốn nhìn. 】

【 Cầu xin các anh tương tác ánh mắt đi a! Đừng chỉ biết cúi đầu ăn cơm a. 】

【 Savion: Không dám nhìn. Nửa điểm cũng không dám nhìn. 】

"Cái này ăn thật ngon a!" Hứa Mộng Du khi ăn tới một miếng gan ngỗng, kinh hỉ nói.

Hạ Tư Lê cuối cùng là ngẩng đầu lên, hỏi: "Cái nào a?"

"Cái này." Hứa Mộng Du gắp cho anh một khối đặt vào đĩa của anh, "Công tước đại nhân, ngài mau nếm thử."

Hạ Tư Lê nghe vậy, tay dừng một chút: "Cậu...... không cần thời thời khắc khắc phải diễn."

"Không được, nhân viên công tác nói, hôm nay cả đêm đều phải bảo trì thân phận này, bằng không sẽ có trừng phạt."

【 Ai nha! Du bảo, cậu uy anh ấy a!!! 】

【 Công tước đại nhân yêu cầu cậu uy! 】

【 Tôi muốn xem trừng phạt! Tôi muốn xem Du bảo mặc trang phục hầu gái khiêu vũ trước mặt nam năm! 】

【 Ha ha ha ha ha, tỷ muội cô thật cũng dám tưởng, nam năm sẽ chảy máu mũi đi. 】

Hạ Tư Lê gắp miếng gan ngỗng kia lên, bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhấm nháp: "Cũng không tệ lắm."

Bữa cơm này, hai người đều rất ăn ý mà ăn thật nhanh, như là trên băng ghế có kim đâm, sau khi ăn xong tuyệt không lưu lại.

"Công tước đại nhân, tôi đưa anh trở về nghỉ ngơi đi."

Hứa Mộng Du đứng lên, đi tới phía sau Hạ Tư Lê, đẩy xe lăn cùng anh hướng trong khoang thuyền đi đến.

Nhân viên công tác tiến lên dẫn đường cho bọn cậu, đưa bọn họ vào một gian phòng tổng thống, nói: "Nơi này, đó là phòng của hai người đêm nay."

"Một gian phòng?" Hứa Mộng Du hỏi.

"Cậu là hầu gái bên người công tước đại nhân, tự nhiên phải hầu hạ bên cạnh."

Hứa Mộng Du: "?"

Hạ Tư Lê: "."

【 Hầu hạ bên cạnh! Mau mau mau! Tôi thật muốn nhìn phương pháp hầu hạ là dạng gì. 】

【 Công tước đại nhân chân không thể động, có phải muốn hầu hạ tắm rửa a! 】

Hứa Mộng Du liếc mắt đánh giá phòng, gian phòng này thực sự rất lớn, trang hoàng xa hoa, rất có phong tình Châu Âu, cảm giác cổ điển cung đình.

Đặc biệt là chiếc giường kia, sao còn rũ màn lụa?

"Tôi muốn hỏi một chút, ngày hôm qua Thẩm Tinh Hoài bọn họ tới chỗ này, cũng là một gian phòng?"

"Bọn họ rút đến chính là quốc vương và vương hậu, vương hậu địa vị cao, có chính mình phòng."

Hứa Mộng Du: "......"

Hoá ra do cậu là hầu gái địa vị thấp.

Nhân viên công tác giải thích nói: "Bởi vì công tước gặp nạn có tật ở chân, yêu cầu hầu gái bên người chiếu cố."

Hứa Mộng Du thiếu chút nữa liền nói ra "Anh ấy lại không phải thật sự què!".

Ngủ cùng một gian phòng cậu cũng không có ý kiến gì, rốt cuộc hai người vốn dĩ chính là bạn cùng phòng mà, chủ yếu là vì tại sao lại chỉ có một chiếc giường a?

Cậu nhìn nhìn, còn may trong phòng có một cái sô pha, vì thế cậu thỏa hiệp: "Công tước đại nhân muốn nghỉ ngơi, các người người không liên quan lui ra đi."

【 Ha ha ha ha ha, lão bà bắt đầu đuổi người. 】

【 Hận không thể nhanh chóng bắt đầu thế giới hai người. 】

Nhân viên công tác đưa một tấm thẻ nhiệm vụ: "Xin hãy hoàn thành nhiệm vụ dưới đây trước khi phát sóng trực tiếp kết thúc, cần phải bảo trì thiết lập nhân vật, nếu không, trừng phạt tùy thời đều có thể đến."

Trong phòng có cameras, nhân viên công tác lời này ý tứ là, bọn họ đi rồi cũng muốn tiếp tục diễn tiếp, diễn đến phát sóng trực tiếp kết thúc.

Hứa Mộng Du tiếp nhận thẻ nhiệm vụ, nhìn thoáng qua, sau đó...... muốn xé.

"Yên tâm đi, tôi sẽ hảo hảo hầu hạ công tước đại nhân."

Cậu tiễn mọi người ra khỏi phòng, dùng sức đóng cửa lại, sau đó cầm thẻ nhiệm vụ đi trở về đến trước mặt Hạ Tư Lê, cho anh nhìn thoáng qua.

Nếu là nhiệm vụ, vậy cần thiết muốn cho khán giả biết, vì thế cậu đem tấm thẻ hướng màn ảnh triển lãm một chút.

[ Hãy hầu hạ công tước đại nhân rửa mặt, rửa tay, thay quần áo ( áo trên ), rồi đỡ công tước đại nhân lên giường nghỉ ngơi. ]

【 Thay quần áo? Ngọa tào ngọa tào ngọa tào. 】

【 Kích thích như vậy sao??? 】

【 Phòng phát sóng trực tiếp có thể bị cấm không a? 】

【 Đài trái cây vì lưu lượng thật tranh đua a, nhưng tôi liền thích họ tranh đua như vậy. 】

【 Cười ch·ết, tổ chương trình còn chuyên môn bỏ thêm hai chữ áo trên, thật sợ Hứa Mộng Du cho người ta cởi hết a? 】

Hứa Mộng Du nói: "Công tước đại nhân, vậy tôi bắt đầu đây."

Cậu đi đến trong phòng tắm, cầm một cái khăn lông, ướt nhẹp vắt khô, sau đó đi trở về, không khỏi phân trần mà đem khăn lông đắp lên gương mặt thanh lãnh của Hạ Tư Lê.

Hạ Tư Lê: "......"

Lau xong mặt rồi, cậu lại lau tay cho anh, lúc lau tay, cậu chậm rãi lại, lau chùi mỗi một đầu ngón tay cho anh.

Hạ Tư Lê tay thật xinh đẹp, cân xứng thon dài, móng tay cắt thật sự gọn gàng, đặc biệt là gân xanh nhô lên trên mu bàn tay, tràn ngập sức bật.

Hứa Mộng Du biết anh không thích con trai đụng vào, cho nên tận lực không đụng đến da thịt anh, một bàn tay bắt lấy cánh tay anh, một bàn tay cách khăn lông chà lau cho anh.

【 Tay khống đảng thỏa mãn, nam năm ngón tay thật xinh đẹp a. 】

【 Các ngươi không cảm thấy nam năm cái dạng này, làm người rất muốn lăng ngược anh ấy sao? Hứa Mộng Du cầm giữ không được đi. 】

Hứa Mộng Du đi trở về trong phòng tắm giặt khăn lông, cọ xát trong chốc lát mới đi ra, cậu đi đến bên cạnh Hạ Tư Lê, không biết nên hoàn thành nhiệm vụ thay quần áo kế tiếp như nào.

Cậu chần chừ không đi lên trước, cởi Hạ Tư Lê quần áo có phải quá lưu manh không?

Cậu ngập ngừng mà nói: "Nếu không, chúng ta vẫn là chờ ngày mai trừng phạt đi."

Hạ Tư Lê ngước mắt nhìn cậu: "Vì sao?"

"Bởi vì......" Cậu cắn cắn môi đỏ, nói: "Cảm giác giống như đang chiếm tiện nghi của anh."

【 Ha ha ha ha ha ha Du bảo thật đáng yêu a! 】

【 Không phải lau tay đổi quần áo thôi sao, nơi nào tính chiếm tiện nghi? 】

【 chân chính chiếm tiện nghi, cũng không phải là như vậy nga. 】

Hạ Tư Lê nói: "Cậu là người hầu của tôi, hầu hạ tôi là điều đương nhiên, sao có thể gọi là chiếm tiện nghi chứ? Chẳng lẽ cậu đối với bổn công tước sinh ra ý tưởng không nên có?"

Hứa Mộng Du: "????"

Học trưởng, anh nhập diễn thật sâu!

Anh không đi diễn phim đều là tổn thất của giới diễn viên, quá có tinh thần phụng hiến, rõ ràng thân thể thực kháng cự, lại còn muốn tiếp tục diễn.

Cậu cúi đầu nói: "Không dám."

"Vậy nhanh lên, bổn công tước có chút mệt nhọc."

"...... Vâng."

Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái.

Nhanh lên làm xong đi.

Về sau vẫn là làm cá mặn tốt hơn, đừng lại thắng hạng nhất.

"Vậy công tước đại nhân, tôi đỡ anh lên."

Đôi tay cậu xuyên qua nách anh, đem anh cả người ôm lên.

Trong phòng có cameras, cậu không muốn để nhiều người như vậy nhìn thấy thân thể Hạ Tư Lê, vì thế nói: "Chúng ta đi lên giường đi."

Trên giường có màn lụa rũ xuống, có thể tạo một chút tác dụng che đậy.

Những lời này cậu vừa vặn nói bên tai Hạ Tư Lê, nói được thực nhẹ, tràn ngập hương vị ái muội, Hạ Tư Lê lỗ tai nóng lên, khẽ lên tiếng "Ừ".

Hạ Tư Lê vừa đứng lên, liền thật cao, hai người cái trán thiếu chút nữa đụng vào nhau.

Cậu gian nan mà đỡ anh: "Anh có thể hơi dùng chút lực được không."

Hạ Tư Lê lại nói: "Tôi là phế nhân."

Ý ngoài lời, dùng không được.

【 A a a a! Hổ lang chi từ a! 】

【 Hai người các anh......】

【 Giường đều dọn cho các anh, nhanh lên cho tôi. 】

【 Nam năm, Du bảo đang kêu anh dùng sức a, anh có ánh mắt hay không a!!! 】

Hứa Mộng Du phế đi sức chín trâu hai hổ, rốt cuộc đỡ Hạ Tư Lê thân cao 189 tới trên giường đi.

Cậu ngồi quỳ trên giường thở dốc: "Ngô, mệt mỏi quá."

【??????? 】

【??????? 】

Làn đạn khu, thổi qua một mảnh dấu chấm hỏi.

Hạ Tư Lê: "............"

Hứa Mộng Du nghỉ ngơi một chút, nhảy xuống giường, cầm lấy áo ngủ trong tủ quần áo, đi trở về đến trên giường.

Trên giường che hai tầng hơi mỏng màu trắng màn lụa, bóng người mơ hồ bên trong, làn đạn sôi nổi tỏ vẻ bất mãn.

【 Không phải, có thể hay không đem màn giường dỡ xuống cho tôi a? 】

【 Làm cái gì? Ta muốn xem nam năm cơ bụng, màn ảnh kéo gần cho tôi a! 】

【 Tổ chương trình có phải chơi không nổi rồi không? 】

"Công tước đại nhân, tôi thay quần áo cho anh."

Hứa Mộng Du ngồi ở Hạ Tư Lê bên người, rối rắm nửa ngày, nói: "Công tước đại nhân, có thể tự mình cởi nút thắt một chút không?"

Hạ Tư Lê dựa ngồi trên thành giường, nâng tay cởi nút thắt trên áo sơmi, anh giương mắt lại phát hiện trước mặt người, đã đem đôi mắt nhắm lại.

"?"

Hứa Mộng Du tóc giả còn chưa có gỡ, trên đầu còn mang một đôi tai thỏ, bộ dáng an an tĩnh tĩnh như vậy, dịu ngoan thật sự như là một con thỏ con.

Anh hai tròng mắt hơi híp, từng sợi lông mi rũ xuống, hồng nhạt môi dùng sức mím, giống như có hơi khẩn trương.

Người bên cạnh trên người mặc trang phục hầu gái, phác họa ra vòng eo mềm nhỏ, đó là lần đầu anh tiên phát hiện, thì ra eo cậu nhỏ như vậy sao, phảng phất một bàn tay là có thể nắm lấy.

"Được rồi."

Hứa Mộng Du vẫn luôn ở bên tai nghe động tĩnh của anh, nghe thấy anh nói tốt, mới duỗi tay cởi áo sơmi cho anh.

Có thể là lo lắng anh có mâu thuẫn tâm lý, vì thế cậu tận lực dùng ôn nhu ngữ khí trấn an anh: "Tôi sẽ không chạm vào anh, đừng sợ."

Hạ Tư Lê: "???"

Hiện tại tình huống này, rốt cuộc là ai càng sợ hãi?

【 Ha ha ha ha ha ha ha. 】

【 Cứu mạng, vì sao cảm giác nam năm giờ phút này thật thẹn thùng a! 】

【 Công tước đại nhân: Tôi nên sợ hãi cái gì? Cậu sẽ không còn muốn ăn thịt người đi. 】

【 Tuy rằng hình ảnh thực mông lung, nhưng là thật sự thực hảo gặm a. Rất khó tưởng tượng bọn họ đêm nay có thể ngủ thế nào. 】

【 Ngủ không được liền làm một trận nha, xem ai làm được ai. 】

【 Lầu trên, bạn không thích hợp! 】

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top