16.2
【 Chính là chương trình PK bại bởi Tinh Hoài ca ca? 】
【 Được rồi, đã nhìn ra, này lại bắt đầu tẩy trắng, biết nguyên sang thì ghê gớm lắm sao? Thực lực không được chính là không được, cậu ta hát không dễ nghe bằng chúng ta Tinh Hoài ca ca. 】
Trên màn ảnh, Hứa Mộng Du mặc một kiện áo sơmi màu lam nhạt, ngồi đoan chính thẳng tắp, đầu ngón tay mảnh khảnh khiêu vũ trên phím đàn đen trắng, từng âm phù dễ nghe phát ra.
Trải qua nhiều lần nếm thử, cậu rốt cuộc phổ ra một đoạn giai điệu khiến mình vừa lòng, sau đó lưu sướng mà đàn một lần.
【 Oa, thật dễ nghe a!!! 】
【 Cầu Du bảo nhanh đem nó viết ra tới, tôi muốn nghe! 】
【 Một đoạn này thật sự rất êm tai nha, có chút giống sau khi cửu biệt gặp lại, không khí giống như trở nên ngọt ngào. 】
【 Điên cuồng liếm nhan, lão bà thật đẹp. 】
【 Ô ô ô, thanh xuân nam đại, tưởng nói. 】
Hứa Mộng Du gấp không chờ nổi muốn tìm Hạ Tư Lê chia sẻ, cậu đứng lên, hướng tới trong khoang thuyền đi đến.
Cậu phát hiện Hạ Tư Lê đã nửa giờ không hiện thân, cũng không biết chạy đến chỗ nào, cho nên cậu cũng chỉ có thể đi từng chỗ tìm kiếm.
Cuối cùng, cậu thấy anh trong một lối đi nhỏ.
Nhưng mà......
Giờ phút này Hạ Tư Lê thân mình thon dài dựa vào tường, đầu hơi hơi ngửa, trắng nõn đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc lá, trong miệng chậm rãi phun ra một vòng khói.
"Học...... trưởng?"
Cậu ngạc nhiên mà lẩm bẩm.
Cậu không nghĩ tới Hạ Tư Lê thế mà đang hút thuốc, khiếp sợ rất nhiều, cậu lập tức xoay người dùng tay chặn màn ảnh của camera đại ca.
【 Màn ảnh sao lại biến đen? Hứa Mộng Du che cái gì a? 】
【 Không biết, có cái gì không thể xem sao? 】
【 Tôi vừa rồi hình như thấy nam năm, nhưng mà có chậu hoa che lấp, không thấy rõ đang làm gì. 】
Giây tiếp theo, liền nghe thấy Hứa Mộng Du nói: "Anh ấy còn đang gọi điện thoại, không tiện quay, anh trước không cần lại đây."
Sau đó cậu liền đi hướng đến chỗ Hạ Tư Lê, nhân tiện đem cửa lối đi nhỏ cũng đóng lại.
Cậu đột nhiên đến làm Hạ Tư Lê cảm thấy kinh ngạc, hai người tầm mắt xuyên qua sương khói mỏng manh trên không trung giao nhau, Hứa Mộng Du trong nháy mắt, ở trong mắt anh thấy được một tia lương bạc.
Cậu kỳ thật rất kinh ngạc, bởi vì ở chung mấy ngày như vậy, trên người Hạ Tư Lê không có nửa điểm mùi thuốc lá, cậu cho rằng anh không hút thuốc lá.
Cho dù hôm nay hai người dựa vào gần nhau như vậy ăn bánh donut, cậu cũng không ngửi được một tia mùi thuốc lá.
Chỉ có thanh hương.
Hai người cũng không nói chuyện, Hạ Tư Lê rũ xuống tay, dập tắt đầu mẩu thuốc lá, mở miệng đánh vỡ yên lặng: "Không dễ ngửi, đúng hay không?"
"A?"
Sương khói từ cửa sổ phiêu tán ra ngoài, trong không khí tràn ngập một cổ nhàn nhạt thuốc lá hơi thở, Hứa Mộng Du lắc lắc đầu: "Còn được. Không khó ngửi."
Nơi này không gian nhỏ hẹp, hai người đứng chỗ này có hơi chen chúc, Hứa Mộng Du cùng anh đối mặt, ngẩng đầu nhìn anh, thần sắc anh bị khói bao phủ, có chút nhìn không rõ.
"Anh không cần dập, không cần bận tâm tôi, anh có thể tiếp tục."
Hạ Tư Lê đem tiêu diệt tàn thuốc ném vào thùng rác: "Không hút."
Hứa Mộng Du nói: "Nói thật, tôi vẫn luôn cho rằng anh không hút đâu."
"Ừ, rất ít."
Vậy vì sao hiện tại lại hút?
Là vì cuộc gọi điện thoại kia, cho nên tâm tình trở nên không tốt sao?
Hạ Tư Lê hỏi cậu: "Vừa rồi là cậu đang đánh đàn sao?"
"Anh nghe thấy được? Tôi vừa mới đang viết bài hát mới."
"Bài hát mới?" Hạ Tư Lê kinh ngạc, "Rất êm tai."
Thực chữa lành......
Hứa Mộng Du bởi vì được anh khen, gương mặt nóng lên, sau đó nghe thấy anh lại hỏi: "Nghĩ ra tên gọi là gì chưa?"
"Ân!" Cậu gật gật đầu, nhìn vào đôi mắt anh nói: "Gọi là......《 Cho nên chúng ta gặp lại 》."
Thời gian trôi đi bảy năm, chúng ta lại có thể ở chỗ này gặp lại nhau, nhất định là duyên phận khó có được.
Hạ Tư Lê ánh mắt hơi ngưng trệ.
Thật lâu sau, anh mới ngồi dậy, đẩy cửa đi ra ngoài: "Tôi đi rửa mặt một chút."
Hứa Mộng Du gọi anh lại: "Savion, có việc gì thì phải nói."
"Không cần nghẹn ở trong lòng."
Hạ Tư Lê dừng lại bước chân.
"Anh mới vừa về nước không có bạn bè, có thể xem tôi như bạn bè của anh."
Hạ Tư Lê quay đầu, cười nhạt nói: "Được a."
"Vậy anh mau đi đi, tôi đến phòng ăn chờ anh."
Hứa Mộng Du đi đến nơi bàn ăn chuyên dùng cơm, màn ảnh lại lần nữa xuất hiện người, làn đạn sôi nổi dò hỏi.
【 Người rốt cuộc đã trở lại, nam năm đâu, như thế nào còn không có trở về? 】
【 Nam năm cuộc điện thoại này đều gọi nửa giờ, cùng ai gọi đâu? 】
【 Vừa rồi vì sao lại đóng cửa a? Đang làm gì? 】
Chẳng được bao lâu, Hạ Tư Lê đã xuất hiện trong màn ảnh.
【 Tới tới, lão công tới. 】
【 Di, lão công đang lau miệng? Vừa rồi lúc hắc bình, hai ngươi sẽ không hôn đi? 】
【 Hôn???? 】
【 Hôm nay chơi trò chơi ăn bánh donut kích thích như vậy, hai người đều gác một chỗ diễn bình tĩnh đâu, hiện tại bình tĩnh không được, có phải hay không thừa dịp màn ảnh không chụp liền trộm hôn môi! 】
【 Nói hươu nói vượn cái gì, hủ nữ cũng phải có chút hạn cuối có được không? 】
Chờ hai người ngồi xuống, nhân viên công tác của tổ chương trình đưa tới ba tấm thẻ nhiệm vụ.
"Xin mời từ trong ba tấm thẻ rút ra một tấm, hoàn thành đêm nay sắm vai nhân vật hẹn hò."
"???"
Hứa Mộng Du hỏi: "Sắm vai nhân vật?"
"Đúng vậy. Nơi này có ba loại chủ đề, rút đến tấm nào, đó là chủ đề của đêm nay."
【 Ha ha ha ha, đề này tôi biết. Đêm qua Bạch nữ thần và ca ca đã rút. 】
【 Cầu xin, hôm nay rút trúng một cái kích thích. 】
"Xin hỏi có những chủ đề gì?"
Nhân viên công tác đem ba tấm thẻ bày lên bàn, trên mỗi tấm đều có một bức vẽ, bên trên vẽ thân phận đối ứng.
"Tấm thứ nhất là quốc vương và vương hậu."
"Tấm thứ hai là công chúa và kỵ sĩ."
"Tấm thứ ba là công tước và hầu gái."
Hứa Mộng Du liếc mắt một cái ngắm những bức họa đó, mặt sầu khổ hỏi: "Cho nên, đêm nay muốn giả thành như vậy?"
"Đúng vậy."
Cậu nuốt nuốt nước miếng, đôi mắt nhìn về phía Hạ Tư Lê, thầm nghĩ: Xem đi, đây là kết cục cùng tui tới nơi này. Lần sau còn muốn cố gắng hay không?
Này nếu cùng cô gái mình thích tới, khẳng định sẽ là một hồi thể nghiệm khó quên, đáng tiếc đêm nay là cùng mình tới.
Cậu nói: "Cái kia, tôi vận khí luôn luôn không tốt, anh tới rút đi."
Nhân viên công tác đem bài một lần nữa úp ngược đảo loạn, sau đó đưa tới trước mặt Hạ Tư Lê: "Mời rút ra tấm thẻ."
【 Cầu xin, rút trúng hầu gái! Tôi muốn xem hầu gái! 】
【 Ngàn vạn đừng lại rút trúng quốc vương, tối hôm qua chính là quốc vương. 】
【 Công chúa và kỵ sĩ cũng được a, tôi cũng ăn. 】
Lúc rút, Hứa Mộng Du trong lòng mặc niệm: Không cần hầu gái. Không cần hầu gái. Không cần hầu gái.
Hạ Tư Lê ngón tay ở ba tấm thẻ di động, cuối cùng rút ra một tấm, lật lên đặt trên bàn.
Trên tấm thẻ kia, chính là vẽ một vị công tước đại nhân ngồi trên ghế, bên cạnh quỳ một hầu gái, đang hầu hạ hắn.
Hứa Mộng Du: Treo tâm rốt cuộc đã chết.
Là hầu gái.
Dựa!!!!!!
Nhân viên công tác không sợ chết mà tiếp tục hỏi: "Xin hỏi hai người các cậu ai sắm vai công tước, ai sắm vai hầu gái?"
Hứa Mộng Du nhìn về phía Hạ Tư Lê, thanh thanh giọng nói, nói: "Vậy sao...... anh muốn nếm thử một chút một loại phong cách khác không? Vì ratings của chương trình, anh diễn hầu gái, hẳn là sẽ càng có tính tương phản đi."
【 Ha ha ha ha ha, Du bảo tưởng lừa nam năm chọn hầu gái, thật xấu xa a. 】
Ai ngờ Hạ Tư Lê lại nói: "Chúng ta nghe người xem."
【 A a a a, lão công, sao anh đột nhiên thông suốt vậy? 】
Sau đó, nhân viên công tác liền ở phòng phát sóng trực tiếp mở một cuộc bầu chọn ai sắm vai hầu gái.
【 Tuy rằng tôi cũng rất muốn xem tương phản, nhưng tôi càng muốn xem công tước đại nhân và tiểu kiều thê. 】
【 Thực xin lỗi, Du bảo. 】
Cuối cùng bỏ phiếu kết quả ra, Hứa Mộng Du sắm vai hầu gái, cao phiếu thủ thắng.
Hứa Mộng Du: "......"
"Mời hai vị theo tôi đi đổi trang phục."
Vì thế, hai người đi theo nhân viên công tác đến phòng khác nhau thay quần áo.
Khi Hứa Mộng Du đi đến phòng thay quần áo, nhìn đến cái gọi là trang phục hầu gái, bất động tại chỗ ước chừng một phút.
Tuy rằng cậu là cong, nhưng không yêu thích mặc nữ trang, này đại khái là cậu đời này duy nhất một lần mặc nữ trang, hơn nữa vẫn là trang phục hầu gái!
"Xác định phải mặc?"
"Xác định." Nhân viên công tác gật đầu.
Hứa Mộng Du: "......"
Vì chút tiền thông cáo, cậu dễ dàng sao?
Chờ làm tốt chuẩn bị tâm lý, cậu đi qua cầm lấy bộ y phục kia, đi vào trong phòng.
Đợi đổi xong, cậu đi ra, bên cạnh nhân viên công tác đều kinh ngạc cảm thán.
"Oa!"
Cậu hỏi: "Có tóc giả không?"
"Có có có. Bên này."
Mang tóc giả không vì nguyên nhân nào khác, cũng chỉ là vì che mặt.
Mặc thành như vậy, thật là quá cảm thấy thẹn.
"Muốn hoá trang không?" Nhân viên công tác ở bên cạnh hỏi.
"Không hóa trang."
Chờ đội tóc giả xong, nhân viên công tác còn cho cậu đeo một đôi tai thỏ, cậu đi đến trước gương liếc mắt nhìn, trong lòng như muốn chết.
"Như vậy là có thể ăn cơm đúng không?"
"Ừm. Trước khi ăn cơm còn có một thử thách nhỏ."
"Còn có?"
"Đúng vậy."
【 Màn ảnh đâu màn ảnh đâu? Nhanh lên cho tôi chụp a, quá đem người xem chúng tôi như người ngoài, tôi muốn xem. 】
Trong khoảng thời gian đổi trang phục này, màn hình phòng phát sóng trực tiếp không có vai chính, chính là vì bảo trì cảm giác kinh hỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top