14.2


Hứa Mộng Du kiên nhẫn đợi một chút, chờ khi bánh donut đung đưa lại đây, nhanh chóng mở miệng ra, cắn lên.

Cậu đáy mắt lộ ra doanh doanh ý cười, nhìn về phía Hạ Tư Lê, phảng phất đang nói: tui cắn, tới phiên anh.

Sau đó cậu thấy gương mặt tuấn mỹ không tì vết của Hạ Tư Lê nhích lại gần mình, tim cậu bỗng đập gia tốc, tròng mắt hoảng loạn chuyển động, lập tức không biết nhìn nơi nào.

"Thịch...... thịch...... thịch......"

Trái tim đập như sấm, gương mặt bắt đầu nóng lên.

Cậu ánh mắt mơ hồ bất định, từ Hạ Tư Lê mặt mày, mũi quét qua, rơi xuống đôi môi mỏng ửng đỏ của anh.

Đôi môi thật xinh đẹp, dáng môi hoàn mỹ, nhan sắc hồng nhuận, nhìn rất muốn cắn một ngụm.

Cậu bảy năm trước, thật sự từng nhào lên cắn qua.

Không dám thật sự cắn, chỉ là chạm chạm.

Đoạn ký ức kia, quá mức cảm thấy thẹn thùng.

Hạ Tư Lê há mồm cắn một nửa bánh donut, sau đó, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại một centimet.

Thật gần......

Thân cận quá......

Gần đến có thể thấy rõ lông mi tinh tế của anh.

Gần đến có thể nghe được tiếng hô hấp nhợt nhạt của anh.

Gần đến có thể ngửi được mùi hương mát lạnh trên người anh.

Hứa Mộng Du trợn to hai mắt, không thể tin được Hạ Tư Lê thật sự vì một nhiệm vụ có thể cùng cậu dựa gần như vậy.

Chỉ cần mình lại hướng phía trước một chút, là có thể hôn đến anh.

Thời gian phảng phất trở về mùa hè bảy năm trước, lúc ấy cậu cùng các bạn học chơi trò chơi thua, cần phải tiếp nhận Đại Mạo Hiểm trừng phạt.

Mà trừng phạt này là hướng giáo thảo Hạ Tư Lê thổ lộ, hơn nữa muốn hôn anh một cái.

Bởi vì Hạ Tư Lê ở trường học quá mức nổi danh, cho nên có rất nhiều người chơi Đại Mạo Hiểm, nhiệm vụ trừng phạt đều là hướng anh muốn số điện thoại hoặc là thổ lộ.

Ngày đó, cậu chạy tới trước mặt Hạ Tư Lê, khẩn trương đến hai chân phát run, cậu nhắm mắt, hạ quyết tâm, lớn tiếng nói: "Hạ học trưởng, em thích anh!"

"Xin hãy nhận thư tình của em!"

Hạ Tư Lê ngay lúc đó biểu tình có thể nói là kinh ngạc vạn phần, hẳn là chưa từng được một nam sinh thổ lộ.

Mà khi anh còn đang kinh sợ, cậu nhào lên hôn anh một ngụm.

Hôn xong sau đó cậu sửng sốt, Hạ Tư Lê cũng sửng sốt.

Qua thật lâu, Hạ Tư Lê mới giặt giật môi, gần như run rẩy mà trả lời cậu: "Xin lỗi a, tôi là thẳng nam."

Xong việc trở về, những bạn học của cậu trốn ở một chỗ nhìn lén mới chạy ra, kính trọng khen cậu sinh mãnh dũng cảm, giáo thảo đều dám phác gục.

Lúc ấy môi có cảm giác gì, cậu sớm đã quên, chỉ nhớ Hạ Tư Lê đôi mắt trừng to, tròng mắt đều sắp trừng ra.

Khi đó, cậu an ủi mình, Hạ Tư Lê là giáo thảo, đại soái ca toàn giáo công nhận, khẳng định từng trải qua rất nhiều cuộc tình, tiếp nhận hôn môi rất nhiều, cho nên, mình lần này chuồn chuồn lướt nước với anh mà nói không tạo thành ảnh hưởng gì.

Nhưng không bao lâu sau, truyền ra tin tức Hạ Tư Lê chuyển trường, các bạn học đều trêu chọc cậu là bởi vì bị mình dọa tới mức sợ đồng tính, cho nên mới chuyển đi.

Đối với điều này, cậu thực áy náy, vẫn luôn muốn xin lỗi anh, nhưng không có cơ hội.

Mà giờ này khắc này, Hạ Tư Lê đang đứng trước mặt mình, nhưng cậu không có dũng khí nói cho anh biết, mình chính là người năm đó thổ lộ với anh.

Nếu anh biết, khẳng định sẽ sợ tới mức chạy trốn đi.

"Hứa Mộng Du, cậu mau cắn a, ngẩn người làm gì a?" Tuyết Văn ở bên ngoài lớn tiếng kêu cậu.

Cậu lúc này mới phục hồi tinh thần, phát hiện Hạ Tư Lê đã ăn một phần bánh donut, mà mình còn không có bắt đầu ăn.

Cậu nhanh cắn miếng tiếp theo, Hạ Tư Lê khả năng cảm thấy cậu ăn quá chậm, cho nên lại tiếp tục hướng cậu bên này cắn.

Đôi môi hồng răng trắng, gương mặt càng thêm tới gần, Hạ Tư Lê hơi chớp mí mắt, lông mi dài rậm tạo thành một vòng tối, như là con bướm phất cánh.

Anh nhẹ nhàng mà cắn bánh donut, thần sắc vạn phần ôn nhu, giống như giáng thế thần minh.

Hứa Mộng Du toàn thân cứng còng, như bị ma pháp định trụ, từ thị giác của cậu nhìn lại, Hạ Tư Lê giờ phút này thật giống như đang...... hôn cậu.

Cứu mạng!!!

Cậu thật sự kiên trì không được!

Cầu trò chơi này nhanh kết thúc đi!

Đúng vào lúc này, Hạ Tư Lê cắn một miếng bánh donut trước mặt cậu, mà nhân viên công tác thanh âm cũng cùng thời gian vang lên.

"Đã hết giờ."

Hứa Mộng Du cơ hồ trong nháy mắt lui trở về, trong miệng cậu còn ngậm bánh donut chưa nhai xong, hoảng loạn nhảy xuống xích đu.

Nhân viên công tác tiến lên kiểm tra bánh donut, cười nói: "Chúc mừng các cậu thử thách thành công."

【 A a a a a a a! 】

【 Bọn họ vừa mới có phải hôn tới rồi không!!! 】

【 Ngọa tào! Này mẹ nó làm tôi thanh máu về không! 】

【 Tôi đôi mắt chính là thước, không hôn đến, còn kém một chút. 】

【 Nam 5 có biết anh vừa mới có bao nhiêu câu dẫn người không, tính sức dãn này, tôi dựa vào, tôi cảm giác tôi nhìn thấy một đoạn hôn diễn. 】

【 Tôi nguyện dùng viết mười năm tác nghiệp đổi lấy cùng nam năm hôn một cái. 】

【 Tôi mặc kệ, từ hôm nay trở đi tôi sẽ gặm CP của hai bọn họ. Hứa Mộng Du, cậu nỗ lực lên, bẻ cong nam năm cho tôi! 】

Hứa Mộng Du hắt xì một cái, cảm giác có người ở sau lưng mắng cậu.

Cậu hướng đối diện nhìn, thấy Hạ Tư Lê nâng tay, dùng lòng bàn tay lau vụn bánh ở khóe miệng, thần sắc tự nhiên, vẫn là bộ dáng vân đạm phong khinh như vậy.

Thật bình tĩnh a!

Hoàn toàn đoán không ra!

Nhân viên công tác vì bọn họ đóng con dấu, đưa vào trong tay Hạ Tư Lê: "Hãy đến nơi nhiệm vụ tiếp theo."

Hạ Tư Lê tiếp nhận thông quan văn điệp, đi về hướng bên người Hứa Mộng Du, nói: "Đi thôi."

Bên cạnh Tuyết Văn mắt nhìn ngây người, lúc này mới nói chuyện: "Các cậu thế mà thành công nha."

Mà Hàn Dịch lại trầm mặc không nói, mày nhíu lại.

"Các cậu làm xong mấy nhiệm vụ rồi?" Bốn người cùng đi tìm kiếm nơi nhiệm vụ tiếp theo, Tuyết Văn đi đến Hạ Tư Lê bên người cùng anh đáp lời.

"Hai cái."

"Các cậu đã hai cái? Chúng tôi một cái cũng chưa hoàn thành đâu."

Tuy rằng nhóm bọn họ cho tới bây giờ một nhiệm vụ cũng chưa hoàn thành, nhưng từ trên người bọn họ, lại không nhìn ra chút sốt ruột nào.

"Thời gian còn sớm." Hạ Tư Lê trả lời.

"Ai, tôi và Hàn lão sư không ăn ý lắm a, làm hai nhiệm vụ đều thất bại."

Lúc Tuyết Văn nói lời này con mắt sáng lên nhìn Hạ Tư Lê, nhìn như oán giận, kỳ thật làm nũng.

【 Ngày hôm qua một phiếu kia, khẳng định là Tuyết Văn bầu, không sai. Cô ấy đối nam năm là chân ái a! 】

【 Thì ra ngự tỷ làm nũng là như thế này a. Thật câu nhân. 】

Hàn Dịch và Hứa Mộng Du đi cùng một chỗ, nghe được lời này, nói một câu: "Ăn ý thứ này, vẫn là muốn cùng người mình thích phối hợp hòa hợp mới được. Đúng không? Tiểu Du?"

Hứa Mộng Du còn trong trạng thái phát ngốc, đột nhiên bị điểm danh, gặt gật đầu: "Ân ân."

Hạ Tư Lê thình lình đặt câu hỏi: "Các cậu ăn ý chính là một buổi trưa chỉ bắt được một con cá sao?"

Hứa Mộng Du: "......"

Hàn Dịch: "......"

【 Ha ha ha ha ha, cửa này không qua được đúng không? 】

【 Các bạn có phát hiện giữa nam năm và ảnh đế có điểm đối chọi gay gắt ý tứ? 】

【 Kia đương nhiên, nam năm không phải thẳng nam sao, anh ấy cho rằng ảnh đế đối ảnh có ý tưởng, tự nhiên không thích hắn. 】

【 nam năm có phải hay không còn không có ý thức được, ảnh đế kỳ thật là đối Hứa Mộng Du có ý tưởng nha. 】

【 Thẳng nam khẳng định nhìn không ra. 】

【 Nhà các ngươi thẳng nam sẽ chơi loại này trò chơi tranh đua như vậy sao? Tôi thấy anh ấy căn bản không thẳng. 】

【 Không, tôi cảm thấy hai người bọn họ như thế bức thiết muốn thắng, kỳ thật là vì không cho Tuyết Văn có cơ hội thắng. Cái này gọi là gì? Đi đường người khác, để người khác không đường có thể đi. Chỉ cần bọn họ thắng, thì có thể đi du thuyền, như vậy cô gái bọn họ thích sẽ không đi được, đây là bọn họ thắng ý nghĩa. 】

【 Oa dựa, tỷ muội, cô phân tích đến tôi cũng đều phải tin. 】

Kế tiếp trò chơi vượt ải, Hứa Mộng Du và Hạ Tư Lê chính là biểu diễn cá mặn làm sao bị nỗ lực vương mang bay.

Giống như bay đến có hơi quá cao.

Cậu nhìn con dấu trái tim màu đỏ trên văn điệp thông quan, không cẩn thận đã đóng nhiều con dấu như vậy.

Cậu yên lặng đếm, vậy mà đã đủ mười cái.

Vậy nhiệm vụ của cậu chẳng phải đã hoàn thành?

Không cần nắm tay! Dê!

Hạ Tư Lê nhìn cậu mừng thầm thần sắc, nói: "Cùng tôi đi du thuyền như vậy vui vẻ?"

"A? Du thuyền? Cái gì du thuyền?"

"Hạng nhất có thể được ở trên xa hoa hai người du thuyền."

"Anh nói chúng ta sẽ được hạng nhất sao?" Hứa Mộng Du cả kinh ra tiếng nói.

"Không xác định, cho nên chúng ta nhanh thắp sáng ba trái tim còn lại thôi."

"What???"

Hứa Mộng Du vội vàng kéo cánh tay anh: "Này, nếu không, chúng ta từ từ buông thả một lát đi."

"Từ cái gì?" Hạ Tư Lê quay đầu, ánh mắt nghiêm túc dò hỏi.

Hứa Mộng Du nhớ tới anh ở nước ngoài nhiều năm, đại khái là chưa từng thấy ngôn ngữ internet mới này.

"Chính là...... nói chuyện phiếm a. Nói chuyện phiếm ý tứ."

Hạ Tư Lê nghỉ chân hỏi cậu: "Muốn nói cái gì?"

【 tác giả có chuyện nói 】

Không chạy thoát được đâu, bao hạng nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top