🍁Chương 5🍁
"Cậu tên là Sầm Vãn An? Tên cậu thật đặc biệt. Chẳng phải mỗi lần ai đó chúc cậu ngủ ngon thì phải nói chúc ngủ ngon, chúc ngủ ngon tới hai lần sao?" rõ ràng là vậy.
Mùa hè năm đó, Úc Ngôn chơi quần vợt ở đó để chuẩn bị cho cuộc thi vật lý vào mùa thu. Và lý do tôi ở trong phòng piano là vì tôi không có nơi nào để đi.
Tai tôi vẫn còn nghe được. Mẹ tôi là giáo viên dạy nhạc ở một trường trung học trong thành phố, bà ấy đã dạy tôi chơi piano và những âm thanh đó là phát ra từ đầu ngón tay tôi.
Tôi rất tò mò về một loại nhạc cụ có thể tạo ra âm thanh chỉ bằng một cú chạm. Bà ấy biết rằng sẽ không có ai chơi trong kỳ nghỉ đông và hè nên bà ấy thường đưa tôi đến phòng piano ở thành phố này.
Một cậu học sinh trong lớp thi đấu đang vung vợt sau giờ học, và một quả bóng tennis không thể giải thích được đã lao tới và đánh vào số phận của tôi và Úc Ngôn.
Sau khi xuất viện, cửa sổ kính trong phòng piano đã được sửa lại, Úc Ngôn nói rằng ánh sáng buổi chiều tối mùa hè chiếu qua tấm rèm trong suốt màu vàng ấm áp.
Úc Ngôn nói rằng anh ấy không thích bầu không khí ngột ngạt trong phòng thi nên anh ấy tìm một chiếc bàn nhỏ trong phòng piano và đến đây giải đáp thắc mắc mỗi ngày sau giờ học.
Mùa hè năm đó dường như rất dài, mà cũng rất ngắn. Tiếng ve kêu trên hàng cây bên ngoài khung cửa sổ bằng kính trong suốt từ trần đến sàn khổng lồ, và chiếc máy điều hòa đang thổi từng luồng gió lạnh. Úc Ngôn mở cửa vào đúng lúc 4 giờ 30 chiều. Lúc đó, cơn gió nóng thổi qua hành lang cùng với anh, tâm trạng của anh trở nên dao động theo nhiệt độ.
Anh luyên thuyên và kể lại những câu chuyện của mình, từ việc té xuống vũng nước khi còn nhỏ đến việc đi nhầm lớp vào năm thứ nhất trung học, từ những người bạn thân chơi bóng cùng cho đến giáo viên nam trong lớp không ưa anh. Anh không phải là người địa phương mà là cùng mẹ đến thành phố C để làm ăn và học cấp 3 tại đây.
Anh cho biết anh thích nhất mùa hè dài ở thành phố C, với những tia nắng không bao giờ dứt. Nói xong, anh hỏi tôi đã gặp ai và tôi đã kể những câu chuyện gì. Tôi cố gắng kể câu chuyện đen tối và chính Úc Ngôn đã tô màu cho tôi.
"Bầu trời, bầu trời thường có màu xanh lam, buổi sáng thường có màu cam, đôi khi có màu xanh đậm vào buổi tối, thậm chí có màu tím."
Thực ra tôi đã nghe đi nghe lại những từ đó nhiều lần. Những người mô tả màu sắc không hề biết rằng người mù không thể cảm nhận được màu sắc, vậy có ích gì khi dùng những từ ngữ đẹp đẽ hơn để diễn tả chúng? Có người nói với tôi rằng bầu trời có màu xanh. Màu xanh là màu của đại dương. Đại dương có màu gì? Đại dương là màu của bầu trời, một màu xanh lam... Tôi lặp đi lặp lại những câu hỏi cùng đáp án đó cho đến khi không thể nói được nữa và tỏ ra xấu hổ.
Tôi chưa bao giờ ngắt lời ai vì những người đó có ý tốt. Chỉ có lúc này.
Tôi nói: "Úc Ngôn, mình không hiểu mô tả của cậu, bởi vì mình không biết màu xanh lam trông như thế nào, cũng không biết bầu trời xanh và đại dương trông như thế nào."
Úc Ngôn giật mình.
Đột nhiên anh ấy kéo tôi dậy và nói: "Mình sẽ đưa cậu đến đó".
Anh dắt tôi đi khắp nửa thành phố trên lưng con cừu nhỏ, dắt tay tôi vào khu chợ đầu mối thơm mùi trái cây. Vừa mở cửa, một luồng khí lạnh ập vào mặt.
Úc Ngôn đặt tay tôi gần tảng băng trong kho lạnh và yêu cầu tôi dùng tay chà xát tảng băng gồ ghề và có hình dạng khác nhau.
Anh nhẹ nhàng nắm tay tôi: "Đây là màu xanh, màu xanh là cảm giác băng giá." Anh đưa quả việt quất vào tay tôi: "Đây là quả việt quất, quả có màu xanh, màu xanh đậm đặc, có cảm giác ngọt ngào rất nhẹ."
Chúng tôi bước ra khỏi cửa hàng trái cây của người họ hàng anh ấy, và anh ấy dẫn tôi đi dạo dưới ánh nắng rực rỡ. Anh thản nhiên nhặt những chiếc lá xanh mướt, dùng bàn tay vẫn còn hơi ấm của chiếc lá chạm vào.
Màu xanh lá cây là một cảm giác hòa quyện với sự ấm áp, êm dịu và thậm chí có chút xanh tươi.
Đến cuối hè, anh và tôi đã cẩn thận sưu tầm từng màu sắc trên những con phố, khuôn viên cũ. Tôi đã nghe anh ấy đọc Fermi - Hertz - Lenz và lý thuyết Perry*, đồng thời nghe anh ấy kể nhiều câu chuyện về các nhà vật lý. Anh ấy nói rằng một con mèo có thể chết đi và sống lại, đồng thời anh ấy cũng nói rằng Chúa thích ném xúc xắc.
* Fermi - Hertz - Lenz: là các nhà nghiên cứu vật lý, trong đó (giải thích theo tài liệu mình tìm hiểu):
- Fermi: Enrico Fermi là nhà vật lý lý thuyết và thực nghiệm người Ý, nghiên cứu chủ yếu về cơ học lượng tử, vật lý hạt nhân, vật lý hạt. Ở đây, các nghiên cứu "Thống kê Fermi-Dirac" hoặc "Nghịch lý Fermi" đều được đặt tên dựa trên tên của ông.
- Hertz: Heinrich Rudolf Hertz là một nhà vật lý người Đức, là người làm sáng tỏ và mở rộng lý thuyết điện từ của ánh sáng đã được đề ra bởi James Clerk Maxwell. Tên của ông được dùng đặt tên cho đơn vị đo tần số Hertz viết tắt là Hz.
- Lenz: Heinrich Friedrich Emil Lenz là một nhà vật lý học người Đức - Nga - Estonia, ông là người đã viết ra "Định luật Lenz" trong điện động lực học.
* Perry: William G. Perry Jr là một nhà tâm lý học giáo dục đã nghiên cứu sự phát triển nhận thức của học sinh trong những năm học đại học. Trong đó, nghiên cứu của ông về sự phát triển trí tuệ và nhận thức của sinh viên trong độ tuổi đại học.
🔎Tham khảo nguồn: wikipedia và zhihu
Tôi thực sự không hiểu điều đó, nhưng anh ấy rất hạnh phúc. Khi vui anh sẽ xoa đầu, bóp mặt tôi. Tay anh luôn nắm chặt tay tôi không bao giờ buông ra: "Bởi vì cậu không nhìn thấy nên mình đương nhiên sẽ ôm cậu mãi mãi!"
Khi mùa thu đến, anh đến một thành phố khác để thi. Trước khi đi, anh nắm chặt tay tôi và nói khi về sẽ đưa tôi đi tìm sắc thu.
Tôi đợi mãi trong căn phòng piano yên tĩnh. Mùa thu đến, hoa nhài nở rộ, Úc Ngôn quay lại cùng cô gái thích uống trà hoa nhài.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top