Chương 16. Thần dược Hải Minh
"Đau chết mất, liệu tao có phải chống nạng đi không thế... Huhu đau, có để lại sẹo không vậy..." suốt chặng đường đi tôi vừa khóc vừa kêu.
Chống nạng thì sao lượn qua lớp Hải Minh được, có sẹo sẽ xấu chân sao mặc được váy xinh!
Ngày bé tôi cũng có một vết sẹo ở chân khi đi chơi cùng nó với Lục Minh Khang mà, không thể có thêm vết sẹo nữa đâu, xấu người đó!
Lại nhìn tên "bố già" Trịnh Khánh Nam này hôm trước còn đánh nhau với tôi, còn vứt tôi vào xe rác, hiện tại đang toát cả mồ hôi bế tôi chạy vội tới phòng y tế, cắn răng không nói một lời, cả gương mặt nghiêm lại, sắc mặt vô cùng không tốt.
"Khánh Nam, tao bảo này, không phải lỗi của mày đâu. Là tao cũng muốn vào đó chơi mà..." thấy nó nãy giờ vẫn chỉ một biểu cảm lạnh lùng miễn động tới, lại im lặng không nói một lời, tôi kéo kéo áo nó nói nhỏ.
Tôi biết, với 16 năm dính với nó như keo 502 thì tôi biết hiện tại tâm trạng nó như thế nào. Bởi vì ban nãy là nó đề xuất vào chơi cái này, lại còn đại gia bao hết vé mọi người vì sợ tôi kiếm cớ phải tiết kiệm tiền mà không chơi.
"Này, nói chuyện với tao đi chứ, cứ để người ta độc thoại một mình. À, nếu mày còn cảm thấy có lỗi thì mỗi ngày đút lót cho tao một cốc trà vải này, trà đào này, ô long cheese này, ổi hồng dưa lưới,... full topping nhân đôi thạch dừa là được mà. À còn phải có kem trị sẹo loại tốt nhất thế giới nữa nhé!" tôi lại liến thoắng một hồi
"Lục Linh Lan, mày nói nữa là chân mày vứt đi đó" lúc này hai bên lông mày của nó mới dãn ra được chút, chắc thấy tôi vẫn còn nói được nhiều như thế, liếc nhìn tôi thả từng từ
"Eo ơi đừng gọi cả họ tên ra thế chứ. Gọi là Chuông ấy, Chuông ơi, bé Chuông ơi cơ!" tôi nhăn mặt bĩu môi chê
Tự nhiên gọi cả họ cả tên người ta ra, người ta cũng sợ chứ!
Lúc này nó mới bật cười nhìn tôi, vẻ mặt bất lực mà không thể làm gì, bầu không khí mời hòa hoãn đi chút.
Thật ra là đau lắm, cũng rất rát, tôi cảm thấy chưa bao giờ đau như vậy luôn ấy, nhưng mà càng kêu thì anh bạn già của tôi lại càng cảm thấy có lỗi cho mà xem, sẽ trưng ra cái mặt ỉu xìu cả buổi đi chơi đấy!
Hải Minh đi ngay sau tôi và Trịnh Khánh Nam, ban nãy cậu ấy còn cởi áo khoác phủ lên người tôi để khi bế lên không bị lộ đó. Thật ra thì lúc đó tôi cũng lườm tên ngốc Trịnh Khánh Nam mấy lần rồi, từ từ bình tĩnh để yên cho crush người ta bế người ta đi, cứ nhanh nhảu lúc này.
"Teamwork" trừ 10 điểm!
Lúc chúng tôi tới thì chị nhân viên y tế lại không có ở đó, Hải Minh ban nãy đã chạy đi gọi rồi mới vào phòng. Tôi được đặt ở trên giường, nhăn mặt nhìn vết thương, bên cạnh là hai ánh mắt khác "nóng" không kém.
Kỉ niệm lần thứ 2 tôi ngã trước mặt Hải Minh yêu dấu!
Vài phút sau thì chị y tá cũng chạy vào, thấy tôi "đổ máu" nhiều như vậy cũng nhanh chóng khử trùng băng bó.
Eo ơi sót kinh khủng! Đau đến nhăn cả mặt mày, vạt áo bị nắm lấy cũng nhăn nhúm một mảng... À, tôi túm áo Hải Minh đứng cạnh đó chứ hôm nay tôi mặc crop top, không có vải mà túm cơ.
Còn lí do tại sao không túm áo Trịnh Khánh Nam á, đương nhiên là tôi không có dũng khí vò nát cái áo mấy củ của nó đâu, vào xe rác lần nữa như chơi! Với cả có crush ở đây phải tận dụng cơ hội chứ!
Mặc dù chị y tá xinh đẹp đã từng chút xử lí vết thương cho tôi vô cùng nhẹ nhàng nhưng vẫn là chịu không nổi mà nước mắt sinh lí ứa ra. Trực tiếp bỏ qua sự khinh bỉ đến cùng cực khi trông thấy cái điệu bộ điệu đà bánh bèo công chúa chưa từng thấy ở Lục Linh Lan trong mặt Trịnh Khánh Nam, tôi giương đôi mắt long lanh ánh nước nhìn Hải Minh đầy tủi thân...
Thật ra là nhiều phần tiếc nuối hơn.
Đau chết mất! Còn cả khu cảm giác mạnh tôi vẫn chưa được chơi mà...
Đúng là 18 tầng địa ngục!
"Chị ơi, liệu có để lại sẹo không ạ?" băng bó vết thương xong xuôi tôi mới ngừng suýt xoa mà hỏi, gần như đã chuẩn bị sẵn tâm lí đón nhận câu trả lời xấu nhất.
Cùng lắm thì mẹ Hà sẽ tìm mua cho tôi loại thuốc trị sẹo siêu siêu tốt, không sao!
"Ngã nặng thêm tí nữa là mày chọn nơi an nghỉ luôn được rồi đấy." chị y tá còn chưa nói được câu nào thì Dương Quốc Anh từ ngoài đi vào nhét vào tay tôi cốc nước rồi phun ngay câu.
Con chó này bị bệnh ngứa mồm hay mồm không liên thông với não thế!
Có thể để tôi cảm động lâu một tí được không vậy?
"Mày chơi với tao lâu như vậy rồi không thể giao tiếp với tao có tí tình được à" tôi lườm nó bất mãn.
Người ta là con gái yếu đuối, cần được chiều chuộng nâng niu đó!
"Có tình chứ, tình điền với mày!" nó phang thêm cho tôi câu nữa rồi ra ngoài dọn đồ.
À, tình điền là tiền đình đó...
Bày đặt boy lạnh lùng cơ!
"Linh Lan, đưa tay cho tớ!" Hải Minh cầm tay tôi sang bên cậu, gấp lại chiếc khăn lụa dịu dàng lau tay cho tôi.
Khăn lau ấm lắm, mà lòng tôi cũng vậy!
Trời ơi ngọt ngào!
Tôi cứ vậy yên lặng ngắm cậu ấy, tận hưởng cảm giác vui thích khi được cậu ấy cầm tay, nâng niu nhẹ nhàng lau lau... Không muốn rời mắt luôn!
Và thế là kế hoạch xông pha khu trò chơi cảm giác mạnh của chúng tôi phải dừng lại, quà tặng kèm là cái đầu gối băng bó trắng tinh cùng với mấy cái chữ kí của chúng nó trên đó.
...
Kết quả thi sẽ có sau bốn ngày thì đã có hai ngày đi tham quan Quảng Ninh Gate, ngày thứ ba chúng tôi đi học như bình thường. Nếu không có gì thay đổi thì bình thường thật...
Nhưng mà đương nhiên không bình thường rồi, tôi đến tháng! Từ lúc dậy thì đến giờ lần nào đến tháng cũng như tra tấn cả thể xác và tinh thần. Do cơ địa cùng thể hàn nên mỗi khi đến tháng tôi nhận đủ combo đau bụng, đau lưng, buồn nôn, chán ăn,... chỉ tùy theo ăn may thì nhẹ hơn chút. Tháng này thì không! Vì thời gian trước ôn thi stress ăn uống không điều độ, cộng thêm hôm trước đó ăn mỳ Modern hai hộp liền, sao mà nhẹ cho nổi.
Sáng đó trường có hội nghị, mỗi lớp cử 5 người đi đại diện. Lớp trưởng giao cho hai bàn chúng tôi đi luôn, trừ Dương Quốc Anh vì nó còn phải đi giúp cô giáo chuẩn bị thiết bị thao giảng. Chúng tôi thích lắm, vì đi cái này được trốn ít nhất là một tiết đầu.
Giờ có mặt là 10 rưỡi sáng, tính đi tính lại thì mất có khoảng 1 tiếng thôi, 11 rưỡi là xong nhưng chúng tôi vẫn quyết định xin lớp trưởng nghỉ tiết đầu luôn. Ban đầu định nghỉ 2 tiết đầu luôn nhưng mà do hôm nay học 4 tiết thôi, nghỉ hai tiết thì hơi "ô dề" quá bị chú ý nên chúng tôi quyết định dự xong thì kéo nhau đi ăn nem nướng rồi về nhà Trịnh Khánh Nam hát karaoke chán chê mới lên trường.
Buổi sáng tôi vẫn chưa cảm nhận được nhiều "sự đau" vì là ngày đầu. Vẫn vui vẻ uốn lại tóc, là áo đoàn đâu vào đó. Thật xinh đẹp chỉn chu mới ra ngoài. Chúng tôi đến đúng giờ nhưng hiện tại mọi người đã đến đông đủ rồi, còn mỗi mấy ghế cuối cùng. Ở hàng ghế cuối, một bàn sáu ghế thì có một bạn nữ ngồi giữa hàng từ trước. Chúng tôi kéo nhau lại gần thì tôi nhận ra... A, người quen!
Học cùng trường với tôi hồi cấp 2, cũng nổi lắm, ít hơn tôi một tuổi, là "người yêu cũ" của bạn Hải Minh nè! Trái đất này tròn ghê!
"Em ơi, em có thể ngồi vào bên trong kia hoặc ngoài đây có được không?" Trần Gia Cát Linh tiến lên hỏi, nó cũng biết em này ít tuổi hơn nên trực tiếp gọi em luôn.
"Thôi ạ, em ngồi đây rồi." em gái quay sang nhìn chúng tôi một lượt rồi thản nhiên nói
Mọe! Gì thế!
Em gái này...
Chúng tôi ngạc nhiên cực, nhưng cũng không nói thêm câu nào nữa, tôi với Cát Linh và Gia Kiệt vào trong ngồi, đến em gái đó ngồi giữa rồi bên ngoài là Gia Huy và Khánh Nam. Sau lễ chào cờ là bài phát biểu của từng bộ phận, chúng tôi chán quá mở Facebook chơi Sâm lốc. Vừa chơi vừa lờ đi "em gái nhỏ" ở giữa bơ vơ ngồi xem Album ảnh (vì không có mạng đó).
Tôi thì tôi có đại gia 4G Trần Gia Cát Linh ở đây, có xem Youtube cũng không hết được!
Chắc em gái kia khó chịu lắm, tôi thấy em ấy cứ nhăn mặt suốt, thỉnh thoảng còn cố tình chẹp miệng cho chúng tôi nghe thấy.
Mẹ tôi bảo rồi, chẹp miệng là một thói quen không đẹp!
Vừa chơi vừa lia camera nữa, chúng tôi đương nhiên vẫn cần hình tượng rồi. Câu lạc bộ Nhiếp Ảnh ở trường mà chụp được tấm cả năm đứa chúi đầu chơi bài thì có mà lên uống trà với hiệu trưởng như chơi. Nhưng là chúng tôi đi cùng Vũ Gia Kiệt nha, nó là MC của trường, hiểu mấy cái này lắm, cũng quen với cả cameramen hôm nay, lia cam đỉnh lắm nên khi nào chụp đến góc này thì nó nhắn luôn trong nhóm để chuẩn bị tươm tất đầu tóc mặt mũi, xinh đẹp rạng ngời lên ảnh thôi.
Đương nhiên không nói vì nói ra có ai đó ở giữa nghe thấy hết đấy, âm thầm lặng lẽ thui!
Đúng như dự đoán 1 tiếng sau đại hội cũng kết thúc, chúng tôi ra về là phi thẳng ra quán nem nướng gần hội trường luôn. À, nơi tổ chức đại hội cách trường chúng tôi học khoảng 4 cây nên mới có thể lên kế hoạch cúp tiết như thế.
Dự là ăn uống đánh chén no nê xong sẽ kéo nhau về nhà Trịnh Khánh Nam hát. Lúc đó karaoke chán chê mà tôi vẫn chưa có dấu hiệu đau bụng lắm, chỉ kén ăn, ăn ít hơn bình thường chút thôi.
"Nem nướng ở đây không ngon bằng ngoài Cửa Ông" Trần Gia Cát Linh vừa ăn vừa nói
"Sang Cửa Ông mà ăn" tôi đáp lại
"..."
"Ừ đúng đấy, nước chấm ở đây cũng không ngon bằng ở Nha Trang." nhưng vừa chấm miếng đầu tiên xong cũng phải đồng tình nói.
"Con này nữa, sang Nha Trang mà ăn!" Nguyễn Hoàng Gia Huy liếc tôi, trả lại nguyên văn câu ban nãy tôi còn nói cái Linh.
Mặt tôi đau quá, tự vả mặt chính mình.
"Tí nữa phải song ca Nơi tình yêu bắt đầu nhé! Hay Trót yêu cũng được"
"Song ca Tháng năm đi tao cho mày đoạn cuối!"
"Thôi phải chơi bài Ghệ yêu dấu của em chứ!"
"Người âm phủ!"
...
Lúc chúng tôi đến trường với năm cốc trà Mixue là đúng lúc chuông kêu ra chơi tiết 1. Cuối cùng thì hôm nay chúng tôi đã có thể thực hiện được một lần thản nhiên, thoải mái, từ tốn đi lối dốc lên lớp như thế. Vì sao ư? Vì bình thường đi sát giờ toàn phải chạy như điên lối cầu thang kia thôi, đi lối dốc có mà muộn học. Lối dốc chill chill ngắm được mặt trời chỉ là lựa chọn không đổi của chúng tôi khi về thôi!
Mà lúc này, đứng đợi mấy đứa kia gửi xe tôi mới cảm thấy cuộn trào trong lồng ngực, vừa buồn nôn vừa khó thở, lại còn đau bụng nữa. Mới đầu còn nghĩ sẽ hết nhanh thôi nhưng mà lúc vào lớp rồi, vừa nhận bài kiểm tra 15 phút Văn xong là tôi phải phi ngay vào nhà vệ sinh, vụt qua Hải Minh mà còn chẳng thể để ý, chỉ tâm tâm niệm niệm ôm nhà vệ sinh thôi. Trần Gia Cát Linh cũng chạy vội theo tôi, đang chạy thì Hạ Vy gọi lại hỏi sơ đồ tư duy mà hôm qua tôi làm hộ nó nên Cát Linh quay về lớp lấy xong mới chạy vào vệ sinh xem tôi. Lúc đấy nào còn thấy chân đau nữa, chỉ biết chạy thôi.
Chuông vào lớp được một lúc thì tôi với nó mới quay lại, mặt mũi trắng bệch như ma nên tôi có ngó vào tìm Hải Minh yêu dấu nữa đâu, chỉ nhanh nhanh quay về ngồi. Hình tượng hôm nay xuống dốc không phanh, không thể xuất hiện. Quá mệt, quá tã, quá xấu rồi!
Tiết Văn đó tôi chạy nhà vệ sinh hai lần, cuối cùng quyết định ôm nó luôn vì cả người cứ khó chịu, nôn nao, buồn nôn lại đau bụng mãi chẳng giảm. Hai tiết sau là tiết Toán, tôi đã chuẩn bị tinh thần chạy liên tục cả giờ học với giờ ra chơi rồi thì đến lúc chuẩn bị vào lớp tiết 3, con bé Hạ Vy gọi tôi ra đưa cho viên thuốc giảm đau mà nó coi là thần dược. Tôi đứng đợi nó lấy nước ấm luôn thì gặp Hải Minh lần đầu trong ngày. À lần đầu với tôi thôi chứ cậu ấy ngồi gần cửa, tôi chạy qua chạy lại như điên thế cậu ấy để ý từ đầu rồi. Chắc Hải Minh sẽ lại nhìn tôi bằng ánh mắt nhìn sinh vật lạ cho mà xem, ôm nhà vệ sinh trên dưới 10 lần rồi.
"Cậu sao..."
"Không phải tớ táo bón đâu!"
________________
Tác giả: Tiên cá biết bay
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top