Chuông Gió Lanh Canh

Title : Chuông Gió Lanh Canh - Truyện ngắn .

Author : Bút Chì ( Ít's me )

Genre : Truyện ngắn.

Rating: G

Warning: Rất mong mọi người nếu thích có thể nhấn vote. Còn không thì mong không dùng lời lẽ quá đáng với Chì. Chì rất hoan nghênh những lời nhận xét chân thực nhất. Vì đây là truyện ngắn đầu tay của Chì. Nghiêm cấm mọi hành động ăn cắp bản quyền. Nếu có copy xin hãy ghi rõ tên author + nguồn. Arigatou !.

                                                                    * * * 

Hôm nay là một ngày mưa nhẹ. Mới sáng sớm còn nắng nóng là thế , vậy mà tự dưng trời có thể mưa ngày được. Những đụm mây xám to như muốn nuốt chửng là một màu xanh của trời.

Sau buổi tập văn nghệ và Flash mod  để chuẩn bị cho ngày khai giảng của trường, người tôi như lả đi. Mệt mỏi len vào từng tế bào. Năm nay trường khai giảng điểm, cũng là cái khai giảng đầu tiên ở trường mới, lòng tôi bỗng xao xuyến lạ. Không phải đi diễu hành như các bạn khác cùng khối, đội văn nghệ được đặc cách cho tập ở phòng hội trường. Nghe thì có vẻ sung sướng lắm, nhưng áp lực thì thật nhiều.

Trời như muốn trêu ngươi con người. Cứ mưa từng đợt từng đợt một.  Mưa thì lại khiến lòng người như chùng xuống, chả ai có thể vui vẻ gì với thời tiết ẩm ương như thế.

Tôi cũng vậy ! Cũng lúc này lúc khác, không ai có thể đoán trước được tình cảm, tính cách của tôi sẽ thay đổi trong tươnglai gần là như thế nào. Nhiều lúc tôi thích sự thay đổi của mình vô cùng, nhưng đôi khi lại thấy ghét nó quá.  Điển hình như bây giờ đây, có một sự thay đổi nhẹ trong tôi.

Trời đẵ ngừng mưa. Tự pha cho mình một cốc cafe  sau buổi tập vất vả, tôi ngồi viết Blog và đọc truyện ngắn. Một lúc cùng làm hai công việc, thật là kì cục nhỉ?! Nhưng tôi mặc kệ, tôi chỉ muốn làm những gì mình thích, ngay lúc này đây. Tôi rất thích đọc truyện ngắn, và viết blog cũng vậy. Đa phần tôi chỉ lưu nháp nhưng bản blog còn dang dở của mình. Như một chốn riêng tư để trải lòng mình qua nhữngphím chữmà thôi. Tôi thích đọc truyện của Fuyu, của Mèo Đi Vớ và truyện Nhật Bản. Đôi khi còn thích đọc cả của NguyễnNhật Ánh nữa.  Qua những trang truyện đó, đoi khi tôi tìm thấy chinh tôi, tìm thấy những suy nghĩ trong đầu mà tôi ấp ủ bao lâu nay. Là một sự gần gũi  , là một cái an ủi hay một lời động viên,… ? Tất cả tôi đều tìm thấy ở những tập truyện dài hay truyện ngắn đó.

Đọc truyện, các bạn có hay liên tưởng không ? Tôi thì có đấy ! Tôi liên tưởng đến mọi thứ, từ cuộc sống hàng ngày, rồi đến bạn bè , gia đình. và cả Mũ Xanh nữa….

Mũ Xanh ở cách tôi xa tít. ỪMũ Xanh ở Hà Nôi đấy, nhưng thế đối với tôi thì khoảng cách đó xa lắm rồi. Thật là buồn khi Mũ Xanhkhông ở đây cùng với tôi. 

Tôi quen Mũ Xanh cũng được khá lâu rồi. Từ những ngày hai đứa còn ôn thi. LàMũ XAnh làm quen với tôi trước, là Mũ Xanh vì muốn hỏi kinh nghiệm vẽ vời của tôi. Dăm ba câu hỏi và trả lời, rồi mới phát hiện hai đứa cùng sở thích, cùng là otaku. Thế là thành bạn. Tôi quenMũ Xanh một cách giản đơn như vậy đấy.  

Mũ Xanh bằng tuổi tôi. Tôi và Mũ Xanh nói chuyện rất hợp nhau. Tôi thích cách cậu ấy chọc ghẹo tôi là Bé Con. Tôi thích vô cùng nhưng cứ giả vờ là không muốn như thế. Đúng là một đứa ngớ ngẩn ! 

Tôi thích cả những lúc được tâm sự với cậu ấy nữa. Có cảm giác nỗi buồn như tan biến sau khi nói hết một lèo với Mũ Xanh. Nhớ có lần tôi bị một đứa bạn phản bội, tôi đẵ rất buồn ! Buồn nhiều. Buồn đến nỗi không có giọt nước mắt nào có thể làm nguôi ngoai. Tôi kể vớiMũ Xanh. Tất cả mọi chuyện. Tôi cũng có kể với những người bạn khác , nhưng họ chỉ cười và an ủi kiểu : Buồn nhỉ ! ” Sao lại thế ? ” Những Mũ Xanh thì khác, cậu ấy phân tích cậu ấy đứng về phía tôi nhưng cũng trách tôi rằng sao phải buồn về một người như thế. Lòng tôi từ những mớ bòng bong, cứ như được tháo gỡ hết ra. Nhẹ lòng hơn hết thảy.

Dù không gặp được Mũ Xanh ở bên ngoài, nhưng mỗi ngày chỉ cần được nói chuyện với Mũ Xanh qua FB cũng đủ khiến tôi hạnh phúc biết bao. Cậu ấy lúc nào cũng vui tính, lúc nào cũng trêu tôi được. Tôi thích cậu ấy như thế, thích được cậu ấy trêu như thế. Tôi cũng có chút GATO nhẹ nếu cậu ấy quan tâm tới người khác, Đúng là khùng, tôi đâu có quyền cơ chứ?

Và thật không ngờ, ngày hôm ấy, Mũ Xanh – một người tôi nghĩ sẽ chẳng bao giờ biết buồn, vậy mà lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy suy sụp như thế. Cậu ấy đẵ khóc, cậu ấy buồn. Tôi không khóc, không la toáng lên , chỉ đơn giản là thấy cậu ấy buồn tôi cũng buồn nhiều lắm. CHẳng thể chạy đến bên để an ủi cậu ấy. Cậu ấy cũng cần có 1 mình, tôi cũng không nói gì nữa, chỉ khuyên cậu ấy vài câu và nói nếu không thích thì tôi không ép phải nói ra. Một icon mỉm cười kèm ba chấm. Cậu ấy, đang gượng cười với tôi đấy. . .

Tôi không biết tình cảm của tôi với Mũ Xanh là gì? Hay chỉ đơn giản là một tình bạn ? Nhưng mỗi ngày tôi đều nhìn xem nick của cậu ấy có sáng hay không ? Nhiều khi không có gì nói, tôi lại lặng lẽ vào FB của Mũ Xanh, ngắm những hình ảnh, những dòng stt, tôi lại tự mỉm cười với chính mình, với những gì của cậu ấyy….

Có lẽ tôi đang thích Mũ Xanh ?

Có lẽ vậy !

                                                                  * * *

Tháng 9 chào đón tôi là một cơn mưa nhẹ nhàng.

Tháng 9 chào đón tôi là những đụm mấy xám như quả chín trĩu nặng trên bầu trời như sắp rơi.

Liệu tôi và bất cứ ai cũng muốn một tháng 9 như thế ?

Có lẽ nhưng xúc cảm của tháng ngày qua vẫn muốn níu giữ để theo tôi mãi ?

Nhưng tôi lại không muốn như thế . Không muốn một chút nào.

Tôi cần một sự đổi thay, cần một cái gì đó khác đi ở tháng mới đầy mong đợi.

Tôi sẽ cố gắng, sẽ cố gắng hết cả phần của Mũ Xanh nữa .

————————————————-

Tôi như một con ngốc thỉnh thoảng lại mang nỗi buồn đến cho mọi người.

Đúng vậy ! Nhưng chính vì thế mà tôi chợt nhận ra những điều bí mật mà ai đó giữ thầm kín trong lòng bấy lâu nay.

Tối qua, như bất chợt, như ngỡ ngàng , tôi đem kể chuyện của tôi và ” cậu ấy ” cho Mũ Xanh nghe.  Đúng là chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, chỉ là một chút vô tình thôi mà tôi đẵ nói hết tất cả nỗi niềm của mình giấu sau khuôn mặt luôn tươi cười.

Là câu chuyện về một mối tình nhạt nhòa theo thời gian.

là câu chuyện về 1 đứa ngốc đẵ dần mất tình cảm với một chàng trai. Câu chuyện của hai người đó, dường như sẽ chẳng bao giờ chia cắt vậy mà giờ đây lại vô cùng tẻ nhạt.

Tình yêu ư ? Đó có phải tình yêu không ? Hay chỉ đơn giản là một cơn say nắng, rồi vì cái tính ngộ nhận của nó mà lầm tưởng đó là tình yêu ?

Một sự quyết định vội vàng, không một chút đắn đo, không một chút suy nghĩ . Nên mới dẫn tới sự chênh vênh không tìm được đường di tiếp cho một thứ tình cảm gọi là tình yêu như ngày hôm nay. Nhưng nó không hối hận, không cảm thấy hối hận khi đẵ quyết định như thế. Nó đẵ từng trải qua những tháng ngày hạnh phúc nhất vào năm học cuối cùng của cấp 2. Nó luôn thầm cảm ơn cậu ấy đẵ mang lại hạnh phúc cho nó. Nhưng cái gì cũng sẽ phải kết thúc. Chỉ là sớm hay muộn mà thôi. . .

Có lẽ nó cứ sẽ sống mãi trong tình yêu mà như không phải tình yêu. Sống mãi trong sự ràng buộc mà như được hưởng án treo. Nếu như , vào ngày ấy, tháng ấy , Mũ Xanh không bước vào cuộc sống của nó. Vốn dĩ nó đẵ định sống yên vị  nhưng chán ngắt như thế.

————————–

Tôi đẵ kể hết câu chuyện của ” Nó ” và cũng là của chính tôi, cho Mũ Xanh nghe. Tôi cứ tưởng Mũ Xanh sẽ thấy ghét tôi lắm. Cũng phải thôi khi một người đẵ có ny lại đi thích một người khác như vậy, ai cũng sẽ ghét cả. 

Những, Mũ Xanh thì không. Mũ Xanh không ghét tôi, Mũ Xanh nói cũng do một phần ” cậu ấy ” không chịu giữ tôi lại bên cậu mà thôi.  Mũ Xanh còn kể Mũ Xanh đẵ từng yêu một cô bé , qua mạng. Thật là ngốc nghếch khi lúc đó tôi cứ hi vọng đó chính là tôi đây này. Nhưng không, Mũ Xanh yêu một cô bé, và họ đẵ chia tay. Thật buồn, đáng tiếc là vậy, đó không phải TÔI rồi. 

Tôi đẵ khóc…

Không dưng tôi lại muốn khóc. Buồn lắm ! Biết Mũ Xanh chỉ coi tôi là bạn, là B.con. Mà B.Con thì sẽ mãi không lớn, sao lúc đó tôi không nghĩ được như vậy? Hay là do tôi đẵ biết nhưng lờ nó đi ?

Nghĩ lại, tôi có cái cớ gì mà phải khóc chứ ! Tôi, và Mũ Xanh, sẽ chẳng thể nào ! Có một bức tường chứa đầy rêu phong xanh mướt nhưng trơn tuột đẵ ngăn giữa hai chúng tôi. Hai chúng tôi ? Nực cười !

TÔI LÀ MỘT CON NGỐC  !

                                                              * * *

Tôi gặp ” cậu ấy ” vào một ngày gió se giữa tháng 9 trong một quán Cafe quen. Hai đứa ngồi đối diện, rồi chỉ nhìn nhau , không nói. Tôi để mặc cho hơi ấm của cafe đặc sánh thơm lừng cứ nguội dần đi trong ly sứ trắng tuyệt đẹp.

- Dạo này… cậu thế nào !

Tôi cất tiếng, nhưng giọng nói có chút gì đó gượng ép. Sau bao tháng xa cách và không nói chuyện, dường như có một khoảng cách vô hình chen ngang giữa hai đứa. Sẽ phải nói gì trong hoàn cảnh này đây ? Không gian quen thuộc, ly cafe trắng sữa quen thuộc, mùi hương nồng nàn và âm thanh của tiếng chuông gió,…. Mọi thứ vẫn như cũ, vẫn tuyệt vời và dịu dàng như thế. Vậy mà, tình cảm, tình cảm của hai đứa, còn như trước không ?

- Ổn ! Như trước thôi !

Một lời nói, như xé ngang trái tim của tôi. Đó đâu phải cách nói chuyện của ” cậu ấy “. Cậu ấy vốn rất nhẹ nhàng, từ tốn, ăn nói lịch sự lắm mà ? Một câu nói không đầu không cuối như vậy… Đẵ  thay đổi, tất cả đẵ thay đổi thật rồi !

- Nguyên à ! Cậu có nghĩ….

Tôi không thể nói? Hay có thể đây ? Tôi không biết, chỉ là . . .sao khó nói quá . Hai bàn tay bấu víu vào ly cafe, tôi có cảm giác nó rất vô dụng, trước hết là ngày bây giờ đây.

- Nghĩ sao?

- Chúng ta. . . liệu có thể . . . kéo dài tình cảm này, được  bao lâu ? Tớ..tớ..chán và nản lắm rồiii ! – Và cuối cùng, cái cổ họng của tôi, đôi môi tôi cũng bật ra thành tiếng nói. Tôi thầm tự phục sự dũng cảm của mình chăng ?

- Okay ! Kết thúc luôn đi ! Đây cũng nản lắm rồi ?! Gần tháng trời, không một tin nhắn, không một dòng hỏi thăm. Cô nghĩ tôi không mệt mỏi chắc ? Tôi ghét bị ràng buộc lắm ! Chấm hết luôn đi ? Sao cô không nói sớm ?

Xưng hô cô – tôi ư ?

- Cậu tưởng….. mỗi mình tớ… vô tâm chắc ? Thế ai là người gợi chuyện mỗi ngày ? Ai là người nhắn tin chúc ngủ ngonn mỗi ngày ? Đừng có giả bộ là không biết. Chỉ là..cậu không thèm quan tâm mà thôi. Không một dòng tin nhắn ư ?

Nói rồi, tôi như ngồi trên đệm lò xò, bật mạnh dậy. Nhìn thằng vào đôi mắt sâu mà tôi đẵ từng rất yêu mến và say mê nó, một lúc lâu, bằng ánh mắt thẳng thắn và kiên định. Lời chia tay? Đúng rồi, đó là lời chai tay, tôi đẵ nói được ra . Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, cảm thấy lòng như được an ủi và xoa dịu. Đeo lại balo trên vai, tôi đi về phía cửa ra vào, nơi có dàn chuông gió kêu lanh canh suốt bốn mùa….

* * *

 Từ sau hôm đó, tôi chỉ giam mình trong căn phòng nhỏ thân quen. Tôi sẽ phải làm gì đây, là ra ngoài đường cố nở một nụ cười tươi với tất thảy mọi người, là kể lể nói xấu Nguyên với tụi bạn thân,.. Không, tôi sẽ chẳng bao giờ chọn những cách đó.

Tôi ngồi tựa vào cánh cửa còn thơm mùi gỗ, hướng về phía ban công. Những âm thanh đặc trung của đô thị, của xe cộ tấp nập và vồn vã của một buổi sáng trong lành. Đầu óc tôi giờ này rỗng tuếch, bởi chăng tôi muốn gạt bỏ hết những ý nghĩ về Nguyên, về những kì niệm ấy,… ” Thôi thì mọi chuyện rồi cũng đẵ qua. Có lẽ nó tốt cho cả hai đứa ! ” – tôi thầm nghĩ .

Đang dần chìm vào vào giấc ngủ, tôi bỗng giật mình bởi tiếng chuông điện thoại đang ở cạnh bên.

  – Ơi ?

  – Không nhận ra tớ sao ? – Có tiếng bật cười nhẹ từ phía đầu dây bên kia.

  – Mũ Xanh ? Mũ Xanh sao ? – Tôi tỉnh hẳn, rồi ngạc nhiên đáp lại.

  – Mũ Xanh ? AI là Mũ Xanh chứ ? Không nhận ra tớ rồi. Buồn nhỉ. Là….

  – Là Khanh ! Tớ biết chứ, nhận ra chứ ! – Không để Mũ Xanh nói hết câu, tôi cắt ngang. Làm sao tôi có thể quên được giọng cậu ấy, trầm ấm như tia nắng  và nhẹ nhàng như ngọn gió .

  – Ừ ! Chuyện của cậu và” cậu ấy ” thế nào rồi ? – Giọng Mũ Xanh đột nhiên rất khác, rất nhỏ .

  – Kết thúc rồi ! Hết rồi ! Còn gì đâu. Một khi cả hai đẵ không còn cảm giác, thì việc chia tay là lựa chọn đúng đắn nhất . Phải không Khanh ?

  – Ừm…

  – Khanhh này . . . tớ thi……

Rồi Mũ Xanh đột ngột dập máy. Tôi cũng tắt điện thoại, tháo pin, nhìn trời trong rồi chợt ngủ thiếp đi. Lòng tôi không dưng lại trống trải, buồn tênh. Tôi chưa kịp nói hết câu mà. ” Đâu phải cậu ấy quan tâm gì đâu, chỉ là lâu lâu muốn hỏi tình hình mình thế nào thôi ! ” – tôi nhủ thầm. Giọt nước mặn chát và nóng bỏng từ khóe mắt rơi xuống, thấm vào áo. Đó gọi là nước mắt. Là nước mắt. Nước mắt . . .

* * *

Trời đẵ chuyện gió. Không còn những làn gió se se nữa mà thay vào đó là từng đợt gió mùa Đông Bắc nối tiếp nhau. Hải Phòng đẵ chuyển mình vào Đồng, Hải Phòng đẵ bước sang tháng 10, tháng 11 và giờ đây là Tháng 12. Bầu trời chẳng còn cao, trong xanh nữa, trời như phủ một lớp màu xám , âm u, lạnh lẽo.

 Thế là đẵ 3 tháng có lẻ, kể từ khi Mũ Xanh gọi điện cho tôi. CÓ lẽ giờ đây Hà Nội cũng đang ủ mình trong giá buốt. Hà Nội và Hải Phòng đều có sự đổi thay, chắc Mũ Xanh cũng vậy , và tôi cũng vậy. Tôi chẳng còn nghĩ về Nguyên nữa, cũng chẳng còn nghĩ về Mũ Xanh nhiều. Tôi biết, có nghi về Mũ Xanh nhiều đến mấy thì liệu cậu ấy có biết, có nghĩ về tôi không ? Chắc không. Vì cậu ấy cũng chỉ xem tôi là một người bạn xa, là một người xa lạ ?!  Tôi lao đầu vào học tập, để chuẩn bị cho thi Học Kì I. Thế đây, giờ đây, ngoài sách vở, bài tập, công thức, thì còn thời gian đâu mà nghĩ về những ai khác , những điều gì khác ?

Tôi nhận được một email từ một người lạ vào buổi tối Giáng Sinh . Đẵ rất lâu rồi tôi không nhận được email, và vì cũng chẳng ai biết email của tôi cả. Lại còn vào một đếm GIÁNG SINH như HÔM NAY . 

 Thật là xui xẻo khi vào tiết trời lạnh lẽo thế này, nhất là vào đêm Giáng Sinh lại chỉ có một mình. Cậu cũng nghĩ vậy chứ ? Tớ thì đang rất cần ai đó ở cùng bên vào đêm Giáng Sinh. Tớ đang rất cần có một hơi ấm dịu dàng, một bàn tay để nắm, một trái tim có cùng chung nhịp đập,… Cậu …có thể giúp tớ tìm những thứ đó, được không ? 

Nơi có tiếng chuông gió kêu lanh canh suốt bốn mùa.

Tớ sẽ chờ cậu ! Để cùng tớ đi tìm . “

Một email lạ, nhưng nội dung cứ ngỡ như từ người rất đỗi thân quen. Là ai ? Hay là Nguyên ? Hay là ……

Đôi mắt như sáng lên, tôi vội tắt máy, khoác áo choàng nỉ vào và chạy ra khỏi nhà. Tôi chỉ kịp nghe  thấy tiếng gọi với lại của mẹ : ” Đi đâu thế con ??? “ 

Chạy thật nhanh, và một mạch đến ” Nơi có tiếng chuông gió kêu lanh canh suốt bốn mùa.” Tôi biết nơi đó, biết rất rõ.  Tôi len lỏi qua dòng người đông đúc với nụ cười nở trên môi, nụ cười hạnh phúc đêm Giáng Sinh. Tôi mặc những lời mời chào mua hàng của những gánh dạo vỉa hè, mặc cho mùi mực nướng phơm phức như cuốn hút sự thèm muốn của tôi. . . Tất cả chẳng là gì, so với người đang đợi tôi nơi đó….

” Lời chuông như đưa tôi đến miền rất lạ, miền cổ tích dịu kỳ

Lời chuông như đưa tôi đến miền đất thanh bình,

miền cổ tích thần tiên … thần tiên … thần tiên … “

Âm thanh từ bài hát ” Chuông gió ” dường như lạc lõng hẳn với những bài hát khác về Giáng Sinh đang phát ở khắp nẻo đường. Nhưng với tôi, nó như một dấu hiệu, một dấu hiêu để nhận biết. 

Tôi đẵ thấy cậu ấy, thấy cái dáng đứng mà tôi đẵ từng chỉ nhìn trên những tấm ảnh, thấy đôi mắt lo lắng dáo dác như tìm ai đó, thấy sự bối rối không yên rất riêng biệt. Cậu ấy như bài hát kia, đứng giữa dòng tấp nập người qua lại, nhưng với tôi, cậu không lạc lõng, cậu vẫn toát lên cái riêng, toát lên cái sự thân quen mà tôi đẵ gạt bỏ từ rất lâu, giờ đây lại gặp lại.

Tôi cười. Không ngần ngại. Không e dè. CƯời một nụ cười mãn nguyện và tươi rói. Tôi đẵ cười nụ cười đầu tiên thực sự trong suốt mấy tháng qua.

Tôi vẫy tay, gọi to :

 - Mũ Xanhhhhhhhhh ! Khanhhhhhhhh àhhhhh !!!!!!!

 Mũ Xanh quay lại, mắt hướng về phía tôi. 

Giữa tiết trời lạnh lẽo và buốt lạnh của mùa Đông, tôi thấy ánh mắt cậu ấy , thấy đôi môi cậu ấy vẽ một nụ cười trong veo. Thật ấm áp, thật dễ thương…

Quán cafe đó – nơi có tiếng chuông gió kêu lanh canh suốt bốn mùa – vừa là nơi bắt đầu, rồi cũng là nơi kết thúc, và giờ…nó lại mở ra một câu chuyện mới, một câu chuyện khác , …. cho tôi, cho Mũ Xanh và cho cả hai chúng tôi….

                                                                   END

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top