Chương 322



Vòng thứ hai mươi bảy.

Mọi thứ đúng như Trần Tuấn Nam dự đoán, quả cầu sắt đập liên tục từ vị trí -2 đến 3, giết sạch những 'số chẵn' dọc đường, hiện giờ nó đã lướt qua 'cô gái mặc đồ trắng', và treo lơ lửng trên đầu người đàn ông bên tay trái cô ta.

Trong căn phòng đối diện Trần Tuấn Nam, một cô gái mặc đồ trắng cầm điện thoại, mỉm cười chờ đợi.

Không lâu sau, cô mở lời hỏi: "Đại ca, anh vừa nói anh tên gì nhỉ?"

"Tôi, tôi tên Chung Chấn..."

"Cái tên này không tệ, đại ca." Cô gái mặc đồ trắng gật đầu, "Lần này anh chọn gì?"

Chung Chấn nghiến răng, môi tái mét hỏi: "Có thể đừng hành hạ tôi nữa không...?"

"Sao lại thế được?" Cô gái mặc đồ trắng cười nói, "Anh có thể tiếp tục chọn Không mà, nếu không tin, chúng ta có thể thử lại lần nữa."

Cô gái mặc đồ trắng che miệng cười, còn Chung Chấn ở căn phòng khác cũng che miệng lại.

"Tôi tin rồi... Tôi hoàn toàn tin rồi..." Chung Chấn hoảng loạn gật đầu, "Cô nói gì tôi cũng đồng ý, bây giờ tôi chưa thể chết... Cô đừng bắt tôi chọn Có nữa..."

"Sao lại thế được?" Cô gái mặc đồ trắng cười rồi nhíu mày, "Đại ca, anh tự xem đi, là chính anh muốn chọn Có mà."

Chung Chấn cúi đầu nhìn xuống, lập tức lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.

Tay trái của anh ta không biết từ lúc nào đã duỗi ra, nhắm về phía nút Có.

"Cô gái... cô đừng... bây giờ tôi chưa thể chết..." Chung Chấn nói với vẻ mặt kinh hoàng, "Cô cứ để tôi Tiếng vọng đi... Chỉ cần tôi có thể giết được một người quen, chết thì chết thôi..."

"Ồ...?" Cô gái mặc đồ trắng vuốt mái tóc dài của mình, "Vậy anh mau rút tay lại đi, chậm trễ là ấn vào mất."

Chung Chấn nghe xong liền ném điện thoại đi, sau đó dùng tay phải giữ chặt tay trái của mình.

Lúc này tay trái của anh ta như bị ma ám, dũng mãnh tiến về phía nút bấm, anh ta khó khăn lắm mới dùng hết sức bình sinh để kéo tay trái lại, nhưng ngay giây tiếp theo toàn bộ cơ thể anh ta lại bắt đầu di chuyển về phía trước.

'Tách'.

Một âm thanh giòn tan vang lên, tay trái cuối cùng vẫn ấn nút Có.

Vẻ mặt Chung Chấn từ từ tối sầm lại... Rốt cuộc đây là cái thứ quái quỷ gì?

Trên mảnh đất này còn có Tiếng vọng bá đạo đến vậy sao?

"Đại ca, có muốn nói lời tạm biệt không?" Cô gái mặc đồ trắng cười nói, "Có vẻ như thời gian chúng ta có thể trò chuyện không còn nhiều nữa."

Chung Chấn vô hồn ngồi trên ghế, nhặt điện thoại lên lần nữa, bàng hoàng hỏi: "Tại sao Tiếng vọng của cô lại có thể kiểm soát tốt đến vậy? Mỗi lần đều không kích hoạt tiếng chuông... Cô đã giữ lại bao nhiêu ký ức?"

"Ha, đại ca, điều gì khiến anh nghĩ tôi sẽ tiết lộ bí mật cho anh?" Cô gái mặc đồ trắng lắc đầu, "Những người có thể tự do sử dụng Tiếng vọng trên mảnh đất này mà không kích động tiếng chuông chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Đây chính là cách sinh tồn của chúng tôi."

Chung Chấn nghe xong mím chặt môi: "Thì ra là vậy... Nếu như có thể... tôi thực sự không muốn quên sự tồn tại của cô. Ở Chung yên chi địa có nhân vật đáng sợ như cô, bất cứ lúc nào tôi cũng phải đề cao cảnh giác."

"Nhưng anh không làm được đâu." Cô gái mặc đồ trắng vẫn mỉm cười ngọt ngào, "Đó là lý do tại sao tôi chưa bao giờ giết Tiếng vọng giả, như anh bây giờ, chết thì chết thôi."

"Thế này đi..." Chung Chấn cười khổ, "Vì tôi sắp chết rồi, cô có thể cho tôi biết năng lực của cô là gì không?"

"Có ý nghĩa gì sao?"

"Tôi không biết." Chung Chấn lắc đầu nói, "Nhưng biết đâu có một phần vạn khả năng... tôi sẽ nhớ được cô."

"Được." Cô gái mặc đồ trắng gật đầu, "Đại ca, vì anh người sắp chết, tôi cũng để anh chết một cách rõ ràng, tôi là Đoạt Tâm Phách."

"Đoạt... Tâm Phách...?" Chung Chấn lộ ra một nụ cười khó coi, anh ta không ngờ người giao đấu với mình lại có Tiếng vọng ba chữ như vậy. "Cô dùng phương pháp gì để kiểm soát người khác...?"

"Cái đó thì tôi không thể nói, thật xin lỗi."

Cô gái đưa tay vuốt mái tóc của mình, điều kỳ lạ là cùng lúc đó, Chung Chấn ở căn phòng khác cũng đưa tay vuốt mái tóc dài không tồn tại của anh ta.

"Cô dùng năng lực này để kiểm soát những người gần chúng ta, khiến họ bị ép buộc đưa ra lựa chọn sao?"

"Tôi không mạnh đến mức đó, nên phạm vi kiểm soát cũng có giới hạn." Cô gái mặc đồ trắng nói, "Ngoài Tiếng vọng ra, tôi còn có thể dựa vào trí tuệ của mình, khi cả hai thứ này cùng phát huy tác dụng, tôi mới có thể thống trị tất cả các trò chơi cấp Địa."

"Thật lợi hại." Chung Chấn cuối cùng lại lộ ra vẻ mặt buông xuôi, "Nếu tôi có thể sống sót... nhất định sẽ tìm mọi cách để giết cô đầu tiên."

"Đây là di ngôn trước khi chết sao?" Cô gái mặc đồ trắng đưa tay xem móng tay của mình, nói với vẻ bình tĩnh, "Chính anh cũng đã chọn Có, anh nghĩ cơ hội sống sót trong vòng này lớn đến mức nào? Cho dù là có một phần vạn khả năng anh sống sót, thì đó là do đột nhiên xuất hiện Tiếng vọng giả nào đó, nhưng vòng này người chết là anh, về mặt lý thuyết thì không thể kích hoạt Tiếng vọng của bất kỳ ai khác ngoài chính anh."

"Haha!" Chung Chấn nghe xong cười một cách khó coi, sau đó đưa tay cởi cúc áo sơ mi ở cổ, "Nhưng biết đâu mọi việc đều có ngoại lệ, đã là một ván cược mạng thì tự nhiên phải nắm bắt mọi cơ hội nhỏ nhất. Dù nói sẽ không có Tiếng vọng giả mới xuất hiện, nhưng hiện tại trên màn hình chẳng phải vẫn đang có một Tiếng vọng giả sao."

Cô gái mặc đồ trắng nghe xong hơi suy tư, trên màn hình bên ngoài quả thực có một Tiếng vọng giả, tên là Thế Tội.

"Anh hi vọng rằng Thế Tội đó sẽ xuất hiện giúp anh?" Cô gái mặc đồ trắng che miệng cười phá lên, "Trời ơi, sao anh lại lạc quan đến mức này?"

"Đây chính là 'cọng rơm cứu mạng' mà." Chung Chấn nói, "Khi con người mất hết hy vọng, tự nhiên sẽ gửi gắm hy vọng vào những cọng rơm mờ mịt này."

"Nếu đã như vậy, tôi chúc anh nắm chặt lấy cọng rơm này."

Cô gái mặc đồ trắng đặt điện thoại xuống, nhắm mắt dưỡng thần, không lâu sau, cô từ từ mỉm cười: "Tất cả các người hãy chết hết đi... Dù sao thì Cực Đạo... mới là con đường duy nhất ở đây."

Ở phía bên kia sân đấu, trong phòng của Vân Dao.

Cô đã cứng đơ người tại chỗ nãy giờ rồi.

Những lời của Trần Tuấn Nam khi nói chuyện điện thoại lúc nãy khiến cô hoàn toàn không thể hiểu nổi.

"Đại minh tinh, tôi đã hiểu ra rồi, kẻ thù lớn nhất của chúng ta là cô gái mặc đồ trắng đối diện tôi, nếu đoán không sai, cô ta đang muốn giết chết người bên tay trái của mình."

"Chuyện đó đã không còn là điều chúng ta có thể can thiệp nữa rồi mà?"

"Không, hoàn toàn ngược lại..." Trần Tuấn Nam nói, "Trong sân đấu này, người có thể kiểm soát quả cầu sắt không chỉ có cô ta, mà còn có tôi."

"Anh...?"

"Cô tin không, từ giờ trở đi tôi có thể bất chấp mọi luật lệ, có thể khiến quả cầu sắt rơi tùy ý ở bất cứ đâu?"

"A?!" Vân Dao nhất thời không hiểu ý Trần Tuấn Nam, "Anh, anh có năng lực đó sao? Nhưng mục đích anh làm vậy là gì?"

"Tôi chuẩn bị cứu người đàn ông bên tay trái cô gái mặc đồ trắng." Trần Tuấn Nam cười nói, "Bây giờ tôi cứu anh ta, anh ta có thể trở thành người đồng đội mạnh nhất của cô."

"Trở thành đồng đội của tôi...? Anh định làm gì?"

"Cái đó thì không thể nói được, nói ra có thể sẽ thất bại."

"Chuyện này..." Vân Dao lộ ra vẻ lo lắng, "Anh có bao nhiêu phần chắc chắn?"

"Chắc chắn?" Trần Tuấn Nam hoạt động cổ một chút, "Tiểu gia đây làm việc chưa bao giờ xem xét 'phần trăm chắc chắn', thành công thì gọi tôi là Trần Tổng, chúng ta gặp nhau ở Dubai, không thành công thì gọi tôi là Trần Mỗ, chúng ta gặp nhau sau mười ngày."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top