Chương 11
Lưng Diêu Tư Bắc bị đập 1 cái, anh quay người lại, nhìn thấy một bộ mặt giận dữ.
“Anh cho rằng anh đang nắm tay ai? Cô ấy là người phụ nữ của tôi, anh cút đi cho tôi nhờ!” Tề Kiếm Vân vừa mở lời đã không khách khí, đẩy tay Diêu Tư Bác ra, thái độ thô lỗ.
La Vũ Tịnh nhìn thấy chồng trước nổi giận, cảm thấy tội lỗi không biết vì lý do gì, cô bây giờ lại không phải là vợ anh, cô nắm tay ai cũng đâu liên quan dến anh chứ?
Diêu Tư Bắc rất rõ nhiệm vụ của mình hôm nay, thậm chí còn muốn làm cho đến cùng, càng thú vị, vì vậy anh ôm lấy vai La Vũ Tịnh, khiêu chiến với Tề Kiếm Vân: “ Theo tôi được biết, Vũ tịnh đã ly hôn rồi, bây giờ cô ấy gặp gỡ ai đều tự do cả.”
Đầu tề Kiếm Vân đã bốc khói rồi, người đàn ông này vừa mới nắm tay Vũ Tịnh, bây giờ lại ôm vai Vũ Tịnh, xem ra là không muốn sống nữa rồi!
La Vũ Tịnh không ngờ Diêu Tư Bắc sẽ làm như vậy, ngạc nhiên một lúc rồi nói: “ Ừm…thực ra…hai người…các anh đều rất tốt, em rất vui vì quen hai anh.”
Lời này của cô không ủng hộ ai, tề Kiếm Vân nghe xong lại càng tức giận hơn nữa. “ Có anh thì không có hắn, anh muốn hắn biến mất ngay bây giờ!”
Tề Kiếm Vân đẩy tay Diêu Tư Bắc, ai biết anh không đơn giản, dùng 1 lực lớn hất ra, lạnh lùng cười: “ Nếu có bản lĩnh thì hãy quyết đấu như đàn ông với nhau.”
Tề Kiếm Vân không trả lời, lý trí đã tan biến, trước khi mở lời, nắm đấm của anh đã trả lời trước.
Hai tay La Vũ Tịnh che miệng, khó mà tin được việc này, hai người đàn ông ăn mặc chỉn chu này lại đi đánh nhau? Diêu Tư Bắc sao lại nói những lời này, Tề Kiếm Vân lại bị kích động như vậy chứ?
Có người đánh nhau, đương nhiên là có người nhìn thấy hỗn loạn, các vị khách quý xao động, cho dù trên khan đài đang bán cái gì, tất cả đều quay đầu lại tán thưởng.
“Nhiếp ảnh! Mau qua đây, chụp họ.” Bảo Hủy Hân lập tức chỉ thị, hai mắt bừng sang.
Trong trận hỗn chiến này, Tề Kiếm Vân không chiếm được ưu thế, Diêu Tư Bắc lớn lên trong lao động, sau khi tốt nghiệp lại làm ở công trường, đã tạo cho anh một thân hình cơ bắp rắn chắc, và một phản ứng linh hoạt.
“Vũ Tịnh là vợ tôi, cũng là mẹ của con trai tôi, anh là cái thá gì chứ?!”
“Anh thực sự đối tốt với cô ấy, cô ấy sao có thể rời xa anh chứ?” Diêu Tư Bắc tung ra một đòn nặng, cái đánh này là vì Vũ Tịnh, trong tâm tư của anh, cô nhất định đã nếm rất nhiều đau khổ.
Tề Kiếm Vân không có cách nào phủ nhận sự thật này, tuy nhiên vẫn nói: “ Bây giờ tôi muốn theo đuổi cô ấy, anh cản trở ít thôi!”
“Anh cho rằng việc đơn giản như vậy thôi sao? Bây giờ cô ấy độc thân, cô ấy có quyền có nhiều lựa chọn!”
“Chọn thế nào cũng phải chọn tôi, chỉ có tôi mới thật lòng yêu cô ấy! cả đời này tôi không để xa cô ấy.” Lúc Tề Kiếm Vân nói những lời này, hoàn toàn quên là đang đứng trước rất nhiều người, thậm chí thật là khéo, bên cạnh có micro làm cho những lời thú nhận của anh to gấp mấy lần.
Mọi người xung quanh đều cảm thấy xúc động, nhất là đương sự La Vũ Tịnh, cô còn cho rằng tim mình biết nhảy múa.
“Thật khéo, tôi cũng yêu cô ấy, anh có ý kiến gì không?” môi Diêu Tư Bắc nhếch lên, cười lạnh lẽo thê lương.
Anh sớm nhận ra, người đàn ông này có tình cảm với Vũ Tịnh, mà Vũ Tịnh cũng có tình cảm với người đàn ông này, nói cách khác, chỉ có anh là người thứ ba không có liên quan.
“Cực kỳ có ý kiến! Nói cho anh biết, dưới bầu trời này không có ai yêu cô ấy bằng tôi!” Tề Kiếm Vân kéo cà vạt sang một bên, tiến lên phía trước như phát điên.
Nghe lại những lời này, tim Vũ Tịnh đập như điên, hai chân run rẩy, lần này cô không còn nghi ngờ tai mình nữa, cô đã nghe thấy rất rõ ràng rồi, người đàn ông tự kiêu tự đại này, đang thú nhận tình cảm của mình với toàn thế giới.
Cái kiểu làm xuẩn ngốc này anh đã làm được, không giống phong cách chút nào, lại làm cho trái tim cô rất cảm động, nói là sốc cũng không quá.
Lúc này Bảo Hủy Hân đi đến bên cạnh cô, vỗ vỗ vai cô nói: “Thế nào? Nhìn thấy hai người đánh nhau vì mình, cảm thấy rất vui đúng không?”
“Ôi trời ơi…” La Vũ Tịnh dường như không dám nhìn tiếp, họ đánh quá kịch liệt rồi, cô không biết là nên vui hay nên buồn.
Vui vì tình cảm sâu đậm của chồng trước, buồn vì tình cảm của giám đốc Diêu, người trước cô phải đợi mất 10 năm, người sau có lẽ kiếp sau cô mới báo đáp được. duyên phận giữa người với nhau là kì diệu và hiếm có, cô chỉ có trân trọng và cảm ơn.
“ Nhìn kỹ chút, cả đời khó có cơ hội này!” Bảo Hủy Hân cực kỳ vui vì kế hoạch của mình thành công, lại có chút bối rối nói: “ Nhưng mà, tiền bối cũng thật nhập vai cơ, mình chỉ nói với anh ấy làm như vậy là được rồi, sao anh ấy có thể đánh thật như thế chứ?”
Chỉ có La Vũ Tịnh mới rõ, tình cảm chân thành của giám đốc Diêu đối với cô, nhưng cô không thể đáp trả được, chỉ có thể xin lỗi ở trong lòng.
Cuối cùng, Diêu Tư Bắc thắng cuộc chiến này, cúc đứt mấy cái, tóc rối 1 chút, không che dấu nổi sự đắc ý của người chiến thắng, anh bước đến trước LVT. “ Vũ Tịnh, em chọn ai?”
“Em…em rất xin lỗi…cám ơn anh đã chú ý đến em, nhưng…nhưng em…”
“Đi đi!” Diêu Tư Bắc sớm đã biết đáp án này, vỗ vỗ vai cô, khuôn mặt cởi mở. “Chúc em hạnh phúc.”
“Em…em cũng chúc anh vui vẻ.” Thứ cô có thể cho anh chỉ có chúc phúc, lời chúc phúc sâu sắc nhất.
Sau khi Diêu Tư Bắc lịch sự rời đi, La Vũ Tịnh mới quay đầu lại, đến bên cạnh Tề Kiếm Vân, đỡ tay anh hỏi: “ Kiếm Vân, anh không sao chứ? Anh bị thương ở đâu? "
Nhìn vết thương vì cô mà chảy máu, khóe mắt cô chua xót, nếu là 10 năm trước, đến nghĩ cũng không dám nghĩ anh vì yêu mà phát điên như này, ai biết được sau khi cô rời đi lại mới là bắt đầu câu chuyện, họ cuối cùng cũng đã yêu nhau rồi.
Trong lòng cô nỗi buồn phiền và lo lắng vướng bận nhiều năm, hôm nay đã hoàn toàn tan chảy, hóa thành cảm động sâu sắc.
“Lòng tự trọng của anh bị tổn thương rồi, anh không đánh lại được hắn…” Tề Kiếm Vân 1 tay ôm ngực, làm bộ dạng đau khổ: “ Nhưng anh biết em sẽ giúp anh trị thương, cho nên không có vấn đề gì.”
Lời của anh làm cô xấu hổ, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười. “Anh vừa mới nói yêu em, trên ti vi có thể đều phát rồi…”
“Ồ! Thì ra điều em muốn là như này?” Anh đột nhiên nhận ra, rộng lượng nói: “Nói sớm chút~~ anh nhất định sẽ phối hợp đến cùng.”
“Dạ?” cô vẫn không hiểu lời nói của anh, đã bị anh ôm vào lòng hôn nồng nhiệt.
Cho dù xung quanh vẫn có rất nhiều người, họ chỉ cảm thấy có mình họ, như thể đây là cái hôn đầu tiên của họ vậy, quay lại thời thanh niên nông nổi, sự nhiệt tình như được tăng thêm, nhưng cảm giác hoàn thiện hơn và sâu sắc hơn.
Cùng lúc này, Tề Khắc Hiên ngồi trên ghế sopha phòng khách, đang nhìn chằm chằm vào màn hình tv, ngồi cạnh cậu là ông và bà nội, cũng đều mắt chữ o miệng chữ a, không có cách nào chuyển sự chú ý.
“Tiểu Hiên, đó dường như thật sự là bố của cháu?” Diệp Đình Linh vỗ vai cháu trai, tự mình cũng không dám tin.
“ wow… lần đầu tiên thấy Tề Kiếm Vân kích động như vậy, từ trước đến giờ không biết rằng nó biết đánh nhau.”
Tề Triển Thần cũng ngạc nhiên đến nối không không ngậm được miệng lại, buổi phát sóng trực tiếp này thực thú vị, người dân cả nước cũng theo đó mà lên xuống trầm trọng.
“ Thì ra bố cũng không lạnh lùng chút nào, bố còn nói với cháu, lúc nào tức giận phải đếm từ 1 đến 10, bố rõ ràng là không đếm mà!”
“ Ừm, tuyệt đối không đếm.” Diệp Đình Linh và Tề Triển thần đều ủng hộ ý kiến cháu trai.
“Nhưng… bố thực sự rất tuyệt, cháu càng ngày càng thần tượng bố!” Tề Khắc Hiên nhìn trên màn hình, hình ảnh bố đang ôm hôn mẹ, cậu biết mơ ước của cậu đã trở thành hiện thực.
Tối đó, trong phòng tổng thống của khách sạn Kình Vũ, La Vũ Tịnh đích thân trị thương cho người đàn ông của cô.
“Đau chỗ nào? Để em hôn.”
“Chỗ này…còn có chỗ này…” Tề Kiếm Vân không mảnh vải che thân, kéo tay cô mơn trớn khắp nơi, khao khát nụ hôn của cô làm anh giảm đau, nhưng hôn mãi hôn mãi, một cảm xúc khó tả trào lên, anh không thể kìm chế nổi rồi.
Cô hôn lên các vết thương của anh, lòng rất đau xót. “Nhất định là rất đau, đúng không?”
“Còn nữa, khóe miệng anh cũng bị trầy da…”
“Đáng thương quá~~” cô không do dự hôn lên môi anh, , ngay lập tức phát hiện ra tình trạng vết thương không nghiêm trọng, vì anh còn có sức ôm cô vào lòng, không ngừng hôn cô giống như mê hoặc vậy.
Tình dục như lửa gần rơm, lần này họ lăn trên 1 cái giường lớn, xa cách biết bao lâu, hai người không thể chờ đợi lần khác, đây không chỉ là sự kết hợp của hai cơ thể, hai trái tim cũng đã gắn kết lại với nhau.
“Xin lỗi, anh có làm em đau không?” Thấy cô cau mày, anh hoang mang dừng động tác lại.
“Không có…” cô ôm lấy vai anh, không muốn anh tách ra. “Em chỉ hơi muốn khóc một chút.”
“ Đừng khóc!” Anh rất sợ nước mắt cô, điều đó so với vết cắt của anh đều đau giống nhau.
“Từ khi lần đầu gặp anh, đã qua 10 năm rồi, tối nay giống như nàm mơ vậy, em dường như quay lại hồi 15 tuổi, chỉ cần nhìn thấy anh là tim lại đập rất nhanh.” Quá nhiều cảm xúc đến cùng một lúc, cô cũng không thể giả thích được.
Anh hôn đuôi mắt cô, ngăn không cho nước mắt cô rơi. “Tiểu ngốc, chúng mình còn sống với nhau 30, 40 năm nữa, đến lúc đó em nhìn thấy anh, tim còn đập nhanh nữa không?”
“Vậy thì không chắc.” cô chớp chớp mắt, chảy cả nước mắt, biến thành vẻ mặt buồn cười.
“Anh sẽ cố gắng làm cho em mê muội, yên tâm đi!” anh đề xuất một điều kiện trao đổi. “Nhưng phải đáp ứng anh trước, em sau này đừng nhiệt tình như thế với người đàn ông khác đấy, anh không chịu được, tim anh như muốn nổ tung.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top