Chương 3: Khai Quan
"Thứ ngươi biết cũng không ít nhỉ, còn biết làm nghề của bọn ta đều rất xem trọng nhân quả. Được rồi, nếu đã như vậy ta cũng đành phải giúp hai ngươi khai quan vậy, nhưng nói trước, ta chỉ phụ trách việc khai quan, chuyện khác các người tự mình mà đi xử lý."
Không ngờ rằng Hồ Bát gia cuối cùng cũng đồng ý, chú của tôi và Đổng Ái Quốc đều vui vẻ vô cùng, cũng không nghĩ đến những chuyện khác mà Hồ Bát gia nói là chuyện gì.
Hai người họ lại nói thêm mấy câu với Hồ Bát gia rồi rời khỏi nhà của ông ấy, vừa đi đến ngoài cửa liền đụng phải một người, đó là một trong hai nhà tri thức đang ở trọ trong nhà Hồ Bát gia, tên gọi là Khổng Kiện.
"Anh không đi làm việc sao?"
Nhìn thấy Khổng Kiện, chú tôi và Đổng Ái Quốc đều giật mình. Còn Khổng Kiện thì lại mỉm cười hihi, nói: "Tôi về nhà lấy ít đồ, hai người sao lại ở đây? đang làm chuyện gì không dám để cho người khác nhìn thấy đúng không?"
Hai nhà trí thức ở trọ trong nhà Hồ Bát gia đều là người thích gây chuyện, không phải nói bọn họ thích cãi nhau, mà là cứ thích viết một vài bài văn gì đi hủy hoại thanh danh người ta, cha tôi đến bây giờ vẫn còn bị bắt nhốt cũng đều là vì hai người bọn họ.
Nếu không phải lúc đó ngày nào bọn họ cũng viết mấy bài phê phán gửi lên hiệp hội cải cách trên huyện, cha tôi cũng không đến nỗi bị bắt nhốt nhiều năm như vậy.
Trong lòng chú tôi rất hận hai tên này, nhưng lại không dám đắc tội bọn chúng. Mấy tên cầm bút khó đối phó hơn mấy tên cầm súng nhiều, bọn họ có thể âm thầm hại người ta trong vô hình khiến cho bạn chết lúc nào cũng không hay.
"Chúng tôi thì có thể làm được việc gì mà không thể cho ai biết, chỉ là đơn thuần đến thăm Bát gia, anh đừng có nói chuyện mù quáng."
Tính khí của chú tôi vốn không tốt là mấy, nghe thấy câu nói quái gở này của Khổng Kiện chú lập tức trừng mắt. Khổng Kiện là một tên anh hùng rơm, chú tôi vừa trừng mắt anh ta đã vội vàng cười trừ, rồi đi vào nhà cầm can nước quân dụng rời đi.
"Hổ Tử, tôi cứ cảm thấy anh ta hình như biết được chuyện gì đó rồi ?"
Nhìn theo bóng lưng của Khổng Kiện, Đổng Ái Quốc sờ cằm nói. Chú tôi lắc đầu, đáp: "Tôi phỏng chừng anh ta vừa mới quay về thôi, cho dù là có nghe thấy cũng chỉ dừng lại mấy chuyện thường nhật mà chúng ta tán phét, đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta đi thôi."
Nghe thấy chú tôi nói như thế, Đổng Ái Quốc cũng gật đầu đồng tình, cùng chú tôi rời khỏi nhà Hồ Bát gia.
Hai ngày sau đó chú tôi chưa từng gặp lại chị dâu, đến cả nằm mơ cũng mơ không thấy. Bởi vì đêm đó chị dâu từng nói với chú ba ngày sau mới được khai quan, cho nên đến ngày thứ ba chú tôi lại cố tình xin nghỉ việc, đợi người trong thôn đi làm việc hết, chú mới đi cùng với Đổng Ái Quốc đến nhà Hồ Bát gia.
"Đi thôi, tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, huyệt của Mỹ Vân nằm ở đâu?"
Trước đây Hồ Bát gia không ít lần làm mấy chuyện này, huyệt mộ của người trong thôn đều là ông ấy tìm cho. Có điều mấy năm lại đây ông ta không kiếm sống bằng nghề này nữa, cho nên chú tôi chôn cất chị dâu ở đâu ông cũng không rõ.
"Ở bên chỗ bác hai của tôi, là do anh trai tôi dặn dò, nhất định phải chôn ở chỗ đó."
"Ồ? Ở chỗ Âm lão gia sao? Đó là một mảnh đất có phúc khí, không phải chứ."
Lúc này trên lưng Bát Gia vác theo một cái túi bố lớn, túi bố cồng kềnh, bên trong dường như chứa không ít đồ đạc. Lúc trước chú tôi đã từng nhìn thấy ông ấy làm pháp sự, đại khái cũng biết thứ nằm trong túi chắc chắn là đạo bào và mấy thứ cần dùng lúc thi pháp.
Mảnh đất để chôn cất ông nội và bà nội là do Bát Gia chọn cho, theo như cách nói của Bát Gia, đó là mảnh đất tốt nhất trong mấy trăm dặm trở lại đây, con cháu chắc chắn sẽ có thể được hưởng phúc.
Nhưng mấy năm nay cha mẹ tôi lại chẳng hưởng được chút phúc khí nào, ngược lại còn liên tục gặp phải tai họa, cho nên Bát Gia vừa nói đó là phúc địa, sắc mặt chú tôi liền sa sầm khó coi.
Nếu thật sự là phúc địa sao lại khiến cho chị dâu tôi chết thảm như vậy, anh trai tôi bị bệnh nặng còn bị bắt giam, phúc địa cái rắm.
Dù trong lòng có nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng chú vẫn sẽ không nói ra, có điều biểu cảm trên mặt đã bán đứng chú ấy. Bát Gia sao có thể không biết suy nghĩ trong lòng của chú được, cầm ống điếu trong tay ông gõ nhẹ lên đầu chú tôi một cái, rồi nói:
"Nhãi con, có phải là cậu đang muốn nói anh trai và chị dâu của cậu đều không được hưởng chút phúc trạch nào không? Ông đây nói cho cậu biết, chỗ đất chôn cất bác cả của cậu đúng thật sự là phúc địa, nhưng rốt cuộc là tại sao anh trai và chị dâu cậu gặp phải họa tôi nghĩ đến đến nơi sẽ biết ngay thôi."
Nói xong ông cụ không thèm nói thêm gì nữa, thẳng một đường đi về hướng núi Đông Sơn. Gỗ trong thôn đều lấy ở núi Tây sơn, là hướng khác hẳn với con đường này, cho nên vốn không cần lo lắng bị mấy nhà trí thức nhìn thấy.
Bị người trong thôn nhìn thấy thì không sao, suy cho cùng đều là hàng xóm láng giềng nhiều năm, hơn nữa người trong thôn còn rất kính trọng Bát Gia, bọn họ chắc chắn sẽ không nói năng hàm hồ, cho nên Bát Gia rất yên tâm lên núi, hoàn toàn không hề chú ý đến một người vẫn cứ lấp lấp ló ló đi theo sau lưng bọn họ.
"Hướng đông có phúc khí, núi Đông sơn lại là núi cao nhất trong bốn ngọn núi, có thể đón nhận hết mọi phúc khí. Thôn chúng ta bốn phía bị núi bao vây, bốn ngọn núi này ví như tứ đại thần thú, hướng đông chính là thần vị của Thanh Long.
Chỗ bác cả của cậu chôn cất tên gọi Lão Gia lĩnh, rất phù hợp với thân phận của ông ấy, cho nên ta nói chỗ đó là miếng đất tốt chắc chắn không hề sai."
Vừa đi lên núi, Bát Gia vừa giảng giải với chú tôi, chú cũng chỉ nghe, chứ không nói gì.
"Tuy chỗ này không phải là thế đất Thanh Long chân chính, nhưng cũng có ngụ ý như thế. Chiếu theo lý mà nói anh trai cậu vẫn còn sống, chị dâu cậu không được chôn ở đó, phải đợi anh trai cậu chết đi mới có thể chôn ở chỗ đó, tôi phỏng đoán chính là bởi vì các cậu chôn chị dâu cậu ở đó phá hoại phong thủy phúc địa của miếng đất này."
Hạ táng cũng có muôn hình vạn trạng cách nói, ở đông bắc, đàn ông trong nhà còn sống, con dâu không thể chôn cùng với cha chồng, đây là điều không may mắn.
Cả đường đi, Bát Gia vẫn luôn nói về thế phong thủy trên ngọn núi này, nói Lão Gia lĩnh vừa có thể thu nhận mọi phúc khí, lại có thể tụ hợp dương khí, là một miếng đất dương trạch ( thế đất có dương khí lưu chuyển ) cực kỳ tốt.
Còn chú tôi và bạn chú chỉ gật đầu hưởng ứng theo, không nói nhiều thêm. Đi chừng hai tiếng đồng hồ, ba người họ cuối cùng cũng đến được đỉnh Lão Gia.
Vừa đến nơi, Bát Gia đã lo lắng đi lòng vòng xung quanh, rất lâu sau mới dừng lại, nói với chú: "A Hổ, tôi thấy hay là đừng mở quan tài thì hơn, mở ra rồi sợ sẽ xảy ra chuyện không hay."
Câu nói này khiến chú tôi có chút ngơ ngác, Bát Gia cũng không hề cho chú cơ hội phát ngôn, đã tiếp tục nói: "Chỗ này đã biến thành âm địa ( thế đất có âm khí lưu chuyển), rất dễ thu hút mấy thứ không sạch sẽ."
Bát Gia chỉ xung quanh phần mộ của ông nội tôi nói tiếp: "Lúc đầu tôi chôn bác cả của cậu xung huyệt mộ không hề có mấy cái cây này, cậu xem mấy cái cây này đã bao vây quan quách của bác cả cậu lại, ngăn chặn hết phúc khí lại bên ngoài.
Mấy cái cây này tuy không cao, nhưng lại vô cùng um tùm sầm uất, đến cả ánh nắng cũng không thể chiếu xuyên qua, vì thế chỗ này đã biến thành một vùng đất cực âm, chuyện khai quan không biết sẽ có chuyện gì xảy ra đâu."
Biểu cảm của Bát Gia vô cùng nghiêm túc, chú của tôi cũng biết ông ấy không phải đang nói chuyện tầm phào. Nhưng đến thì cũng đã đến rồi, càng huống chi chị dâu còn nói lại nhất định phải mở nắp quan tài cho chị ấy ngay hôm nay, nếu không mở sau này sợ rằng chị dâu sẽ còn đến tìm bọn họ dài dài.
"Bát Gia, chuyện đến nước này rồi không mở cùng phải mở thôi, tôi không lo được nhiều như vậy, nếu ông sợ vậy thì ông đi trước đi, tôi và lão Quốc sẽ tự mình khai quan."
Chú tôi đã không còn quan tâm được chuyện khác nữa, chú tin chắc nếu chị dâu đã bảo chú khai quan thì nhất định là có nguyên nhân của chị ấy. Thay vì cứ mãi thấp thỏm không yên vì chuyện này, tốt nhất vẫn là trực tiếp khai quan ra xem thử xem.
Thấy chú tôi kiên trì như thế, Bát Gia biết giờ có khuyên can thế nào cũng vô dụng. Cụ già này vốn không phải là một người lề mề, vừa thấy phương pháp thuyết phục không có kết quả đã lập tức đặt bao tải đồ nghề xuống, sau đó vội vàng bắt đầu lôi mấy thứ đồ từ bên trong đó ra.
"Đợi chút ta tế bái quỷ thần đã rồi chúng ta hẵng bắt đầu động thổ, động tác nhất định phải nhanh, trước mười hai giờ trưa nhất định phải nhìn thấy nắp quan tài."
Lúc này Bát Gia đã lôi ra một bộ đạo bào từ bên trong túi vải bố, động tác của ông cụ rất thuần thục, nhanh chóng khoác đạo bào lên người, sau đó lại cầm ra hương nén và giấy tiền, trước tiên đốt hương cắm lên đầu mộ lạy liền ba lạy.
Sau đó lại vung nắm giấy tiền bay tản phát ra bốn bề, trong miệng lầm bầm niệm từ, đám người chú tôi cũng không nghe rõ là Bát Gia rốt cuộc đang nói gì, nhưng nghĩ đi nghĩ lại chắc chắn cũng chỉ là mấy lời cung kính với quỷ thần.
"Các cậu cũng đến đây bái lại, rồi động thổ đi."
Gọi đám người chú tôi đến lạy ông bà nội của tôi xong, Bát Gia vội vàng bảo bọn họ bắt đầu động thổ. Hiện tại thời tiết vào đông chưa lâu, mặt đất bị đóng băng không đến mức quá cứng, cũng chỉ có một lớp mỏng trên mặt, khoảng chừng mười mili mét đầu bị đông lại khá cứng, gạt bỏ đi mười mili mét đó bên dưới chỉ cần dùng xẻng đào xới là được.
Chú của tôi và Đổng Ái Quốc đều là người sức dài vai rộng, đặc biệt là chú tôi, nói về làm việc, trong thôn không ai có thể sánh được.
Tuy mộ phần của ông tôi khá lớn, nhưng đào tầm ba tiếng đồng hồ, mộ phần của ông nội đã bị đào toang hoác ra, lộ ra một cỗ quan tài mau đen kịt như mực.
Bởi vì chuyện ma chay chôn cất của mẹ tôi đều do một tay chú cáng đáng, cho nên chú biết rất rõ chỗ chôn cất của mẹ. Lần khai quan này cũng chỉ mở quan tài của mẹ tôi, mộ phần của ông bà nội thì không hề động vào.
"Lúc chôn cất chị dâu của cậu quan tài sơn nước sơn thế nào?"
"Là nước sơn đỏ, tôi nhớ rất rõ ràng, bây giờ sao lại biến thành màu đèn rồi?"
Bát Gia vừa hỏi chú tôi liền vội vàng trả lời một câu, sau đó liền ngơ ngác nhìn trừng trừng vào quan tài, trên mặt toàn là nghi hoặc.
Lúc này Bát Gia móc từ trên người ra một chiếc đồng hồ quả quýt thoáng nhìn qua, rồi nói: "Bây giờ là mười một giờ mười lăm, còn chưa đến thời khắc âm khí cực thịnh. Quan tài của chị dâu cậu chắc chắn là bị âm khí ăn mòn ám vào biến thành màu sắc này, cỗ quan tài này mở ra không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa."
Đây là lần thứ ba Bát Gia dùng ngữ khí thế này để nói chuyện, đám người chú tôi tuy rằng không quá tin vào quỷ thần, nhưng suy cho cùng người trẻ tuổi, đều cho rằng mấy lời Bát Gia nói đều quá huyễn hoặc.
Huống hồ chú của tôi thật sự không muốn lại bị chị dâu tìm đến, cảm giác đó thật sự không thoải mái. Chú không hề đáp lời của Bát Gia, chỉ kiên định nhìn ông ấy, ý tứ rất rõ ràng, chính là nắp quan tài này nhất định phải mở.
"Đợi chút tôi nói các cậu làm thế nào thì các cậu làm thế đó, tuyệt đối không được xảy ra sai sót."
Sắc mặt Bát Gia nặng nề lấy từ trong túi vải ra ba ngọn đèn, chú tôi biết, ba ngọn đèn đó chính là là đèn mỡ heo.
Bề mặt cây đèn được làm từ da heo, dầu thắp bên trong là mỡ heo. Nghe nói loại đèn mỡ heo này có thể bắt giữ quỷ hồn, nhưng cũng chỉ là truyền thuyết, cụ thể là có thể bắt được quỷ hổn hay không thì chú tôi chắc chắn không biết.
"A Hổ, đi xuống dưới buộc dây thừng lên nắp quan tài, sau đó cậu nhanh chóng lên đây."
Xếp đèn mỡ heo thành hình tam giác đặt ngay bên cạnh huyệt mộ, Bát Gia thắp sáng hết cả ba ngọn đèn. Ba luồng khói đen đồng loạt bốc ra từ trong ba ngọn đèn, làm cho chú tôi và Đổng Ái Quốc đều không nhịn được khịt mũi mấy lượt, mùi vị đèn mỡ heo đốt cháy vẫn rất thơm.
"Bát Gia, sao bên cạnh quan tài lại có một cái hố, chuyện gì thế này?"
Xuống đến huyệt mộ, tay chú tôi vô tình lướt lên trên vách đất bên cạnh quan tài, một cái hố lớn hiện ra trước mắt chú.
Cái hố đó đủ để cho một người chui vào, cũng không biết là thông đến đâu. Bên trên miệng hố được dùng đất đắp lại, chú tôi đập vỡ lớp đất trên miệng hố, thì cái hố lập tức lộ ra.
"Vậy thì đúng rồi, ta nghĩ nắp quan tài chắc chắn cũng chưa được đóng kín kẽ, cậu chỉ cần buộc dây thừng lên trên, sau đó nhanh chóng lên đây."
Nghe thấy lời nói của Bát Gia chú tôi cũng không hề nói gì, trực tiếp quấn dây thừng lên trên nắp quan tài. Bát Gia nói không sai, nắp quan tài này đúng là chưa đóng kín, nếu như nắp quan tài đã được đóng đinh chặt chẽ, vậy thì phải dùng đồ gõ mạnh mới ra.
Buộc dây thừng xong, chú tôi đang chuẩn bị đi lên, nhưng ngay lúc này chú tôi lại nhìn thấy trên mặt quan tài có rất nhiều vết nứt. Những vết nứt này rất nhỏ, không nhìn kỹ vốn không thể nào nhìn thấy.
Chú tôi cũng không nghĩ nhiều, vội vàng trèo lên trên. Lúc này Bát Gia bảo chú tôi và Đổng Ái Quốc kéo dây thừng, hai người họ không chút do dự, đồng loạt dốc sức kéo nắp quan tài bật ra.
Nhưng nắp quan tài vừa mở ra ba người bọn họ lập tức trố mắt nhìn, bởi vì nằm bên trong quan tài không chỉ có một người phụ nữ, còn có một đứa trẻ nằm quấn trong tã lót.
Hồ Bát Gia chỉ nói một câu "Quỷ sinh người" rồi lập tức im bặt không nói được gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top