Chương 7

Những ngày tiếp theo trôi qua yên bình, nhưng Asa bắt đầu nhận thấy một sự thay đổi nhỏ trong chính mình. Mỗi lần Rora cười, trái tim cô đập nhanh hơn; mỗi lần Rora tiến lại gần, cô lại thấy lòng mình rộn ràng. Asa biết rằng cảm xúc này không đơn thuần chỉ là tình cảm chị em hay bạn bè. Nhưng điều đó khiến cô bối rối, và hơn hết là lo sợ.

Một buổi sáng, khi Rora chuẩn bị đi học, Asa đột ngột lên tiếng:

“Rora, hôm nay chị muốn ở nhà một mình.”

Rora dừng lại, ngạc nhiên nhìn Asa. “Sao vậy? Chị ốm à? Hay có chuyện gì?”

“Không, chị chỉ… chỉ muốn nghỉ ngơi một chút thôi.” Asa mỉm cười, cố tỏ ra bình thường.

Rora nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Nhưng cuối cùng, cô bé chỉ gật đầu: “Nếu vậy, chị nghỉ ngơi nhé. Em sẽ mang đồ ăn về cho chị sau giờ học.”

Khi Rora rời đi, Asa ngồi thẫn thờ trên ghế. Cô biết mình không thể tránh mặt mãi, nhưng hôm nay cô cần khoảng không gian riêng để suy nghĩ.

Chiều hôm đó, Asa quyết định đi dạo quanh khuôn viên trường. Gió nhẹ thổi qua, khiến những tán lá xào xạc. Asa ngồi xuống một chiếc ghế gần hồ nước, nhìn những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ.

“Unnie?”

Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau, khiến Asa giật mình. Quay lại, cô thấy Rami đang đứng đó, tay cầm một ly trà sữa.

“Rami? Sao em ở đây?” Asa ngạc nhiên.

“Em học xong sớm và định về, nhưng thấy chị ngồi đây một mình nên ghé qua.” Rami ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt như nhìn thấu tâm trạng của Asa. “Chị ổn chứ? Trông chị không giống mọi ngày.”

Asa khẽ thở dài. “Chị chỉ đang suy nghĩ một chút thôi. Không có gì đâu.”

Rami nhìn Asa, rồi đột ngột hỏi: “Có liên quan đến Rora đúng không?”

Câu hỏi khiến Asa ngỡ ngàng, không biết phản ứng ra sao.

“Chị không cần trả lời đâu. Em đoán được mà.” Rami cười nhẹ, như thể mọi chuyện đã rõ ràng. “Rora đặc biệt lắm, đúng không? Em nghĩ chị cảm nhận được điều đó.”

Asa im lặng, ánh mắt hướng về mặt hồ. “Nhưng nếu chị cảm thấy thế… có phải là sai không?”

“Không có gì sai cả, Unnie.” Rami đáp, giọng nói dịu dàng. “Cảm xúc là thứ tự nhiên. Quan trọng là chị cảm thấy hạnh phúc khi ở bên cô ấy, đúng không?”

Khi trở về nhà, Asa thấy Rora đã chuẩn bị sẵn một bàn đồ ăn đơn giản nhưng ấm cúng.

“Em về sớm hơn chị nghĩ.” Asa cười gượng, cố gắng giấu đi sự bối rối.

“Em lo chị đói, nên vội về chuẩn bị.” Rora đáp, mắt lấp lánh vẻ quan tâm.

Cả hai ngồi ăn tối trong im lặng, nhưng Asa cảm nhận được sự khác lạ trong không khí. Dường như Rora cũng nhận ra Asa đang có điều gì đó không ổn, nhưng không nói ra.

Sau bữa tối, khi Rora đang ngồi xem tài liệu trên máy tính, Asa tiến lại gần, ngập ngừng nói:

“Rora, em nghĩ… nếu chị có điều gì muốn nói, em sẽ lắng nghe chứ?”

Rora quay lại nhìn Asa, ánh mắt đầy sự tò mò. “Dĩ nhiên rồi, Unnie. Có chuyện gì sao?”

Asa khẽ cắn môi, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu. “Không có gì đâu. Chị chỉ hỏi vậy thôi.”

Rora không hỏi thêm, nhưng Asa biết mình không thể giấu cảm xúc mãi.

Tối hôm đó, khi cả hai đã nằm trên giường, Asa nằm trằn trọc. Cô lặng lẽ ngồi dậy, bước ra ban công để hít thở không khí.

Cô không ngờ, vài phút sau, Rora cũng xuất hiện, khoác chiếc áo len mỏng.

“Chị không ngủ được à?” Rora hỏi, giọng nhỏ nhẹ.

“Ừm… chị chỉ muốn suy nghĩ một chút.” Asa đáp, mắt nhìn xa xăm.

Rora đứng cạnh Asa, im lặng một lúc lâu. Sau đó, cô nhẹ nhàng nói:

“Unnie, chị có thể nói với em bất cứ điều gì. Em sẽ không bao giờ phán xét chị đâu.”

Asa quay sang nhìn Rora, ánh mắt cô bé lấp lánh dưới ánh đèn đường. Lời nói của Rora khiến trái tim Asa như chùng xuống, nhưng cô vẫn chưa đủ can đảm để bộc bạch tất cả.

“Chị biết. Cảm ơn em, Rora.” Asa khẽ mỉm cười, dù lòng cô vẫn ngổn ngang cảm xúc.

Đêm đó, Asa biết rằng khoảng cách giữa cô và Rora không phải là về không gian, mà là trong lòng cô. Nhưng Asa cũng hiểu rằng, sớm hay muộn, cô sẽ phải đối mặt với cảm xúc của chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top