PHIÊN NGOẠI
1.
Buổi trưa, Ban Thần Khanh và Y Toa Bối ngồi đối mặt trong một nhà hàng lớn, mỗi người cầm một tờ thực đơn.
"Anh là tên lừa đảo! Người xấu!" Y Toa Bối tức giận mắng Ban Thần Khanh qua tờ thực đơn.
"Ai, tiểu thư, em nói tân gia phải mời em ăn, không phải anh mời rồi sao." Ban Thần Khanh cười ha hả.
"Người xấu!"
"Ăn không phải trả tiền còn than phiền, đúng là phụ nữ khó nuôi." Ban Thần Khanh rung đùi đắc ý nói.
"Người xấu!" Y Toa Bối càng thêm phẫn nộ.
"Tiểu Du rất nhát, không muốn gặp người lạ."
"Chúng em đã gặp rồi."
"Cho nên cũng đâu cần gặp thêm một lần, đúng không." Ban Thần Khanh cười nói, tự gọi thức ăn.
"Người xấu!"
Y Toa Bối đang muốn nói gì nữa, phía sau lại truyền đến thanh âm: "Xin lỗi, em tới muộn."
Hạ Tiểu Du tay cầm một cái bao lớn đứng cách đó không xa, cậu vừa chạy vội đến.
"Tiểu Du!" Y Toa Bối vừa nhìn thấy Hạ Tiểu Du, lập tức mặt mày rạng rỡ.
Lấy con một hải sư bằng bông trong túi ra đưa cho Y Toa Bối, Hạ Tiểu Du cười nói với cô: "Cái này tặng chị."
Ban Thần Khanh ngồi bên cạnh nói: "Tiểu Du vì nó nên mới đến trễ, hừ. Đấy chính là làm riêng cho em, độc nhất vô nhị toàn cầu."
Y Toa Bối mừng rỡ nhận hải sư bông ôm vào lòng, vuốt ve: "A, thật đáng yêu, thật đáng yêu."
Thừa dịp Hạ Tiểu Du đi toilet, Ban Thần Khanh hạ giọng nói với Y Toa Bối: "Cảnh cáo em, không được nói xấu anh trước mặt Tiểu Du, bằng không giết không tha."
"Anh dám! Hừ!" Y Toa Bối làm mặt ngáo ộp với Ban Thần Khanh: "Không thèm sợ anh."
"Hừ, tiểu thư, nói cho cô biết, vật liệu và đồ trang trí trên con hải sư này là tôi cung cấp. Muốn giữ, thì im lặng, không thì trả lại cho tôi."
"Anh!" Y Toa Bối nhìn nhìn hải sư trong lòng, sau đó căm giận trừng Ban Thần Khanh: "Anh chắc chắn là cố ý!"
"Đáp đúng rồi. Tiểu Du nói muốn tự tay làm một con tặng em, anh phải đi mua vật liệu. Không muốn anh lấy lại, em ngoan ngoãn im tiếng đi, Y, Toa, Bối."
Y Toa Bối sờ sờ hải sư lông xù trong lòng, cuối cùng, cô bất đắc dĩ cong cong khóe môi: "Hừ, lần này em bỏ qua cho anh. Nhưng mà, nhất định em sẽ trả thù!" Nói xong nhướng mắt, hai mắt to không phục nhìn Ban Thần Khanh.
"Ân, tiểu thư, tôi đợi." Ban Thần Khanh nói xong, giơ thực đơn lên che mặt, đồng thời cũng che luôn ánh mắt Y Toa Bối
2.
"Tiểu Du, chúng ta cùng đi du lịch suối nước nóng nha."
Hạ Tiểu Du ngừng tay viết: "Du lịch? Gần đây đâu có thời gian."
"Oa..." Ban Thần Khanh khẽ kêu một tiếng, từ phía sau ôm lấy Hạ Tiểu Du, dán mặt vào lưng cậu: "Tiểu Du, chúng ta đã lâu không nghỉ rồi."
"Nào có, rõ ràng tuần nào cũng có ngày nghỉ."
"Cái đó đâu có giống, cái đó đâu có giống." Ban Thần Khanh ai oán nói.
"Được rồi, anh ngoan đi." Hạ Tiểu Du xoay nửa người lại, xoa xoa trên tóc Ban Thần Khanh, sau đó tiếp tục vẽ thiết kế của cậu.
Hạ Tiểu Du đã có công việc mới. Mang theo bản thiết kế cùng hàng mẫu đến không ít công xưởng, cuối cùng cậu cũng tìm được công việc mới, được một công ty đồ chơi hạng trung thuê, đảm nhiệm vai trò thiết kế viên.
Trong đó cũng có không ít công lao của Ban Thần Khanh. Hắn thay Hạ Tiểu Du viết một bản lý lịch sơ lược, lại đem khả năng tiêu thụ thú bông của cậu tại cửa hàng và chợ đêm viết thành một bản báo cáo, xem như là phụ kiện cho bản lý lịch.
Công việc mới khiến Hạ Tiểu Du trở nên bận rộn, hơn nữa cậu vẫn dành ra không ít thời gian tiếp tục làm thú bông thủ công đưa đến cửa hàng thú bông. Ban Thần Khanh từng khuyên cậu không nên làm nữa, muốn cậu có thêm thời gian nghỉ ngơi.
"Đây là tiền sinh hoạt a. Sao lại không làm được."
"Anh trả tiền nhà."
"Anh kiếm tiền cũng rất cực khổ, anh mới cần nghỉ ngơi nhiều hơn." Hạ Tiểu Du đưa tay vuốt tóc Ban Thần Khanh, sau đó tiếp tục làm thú bông.
"Tiểu Du..."
Ban Thần Khanh cực kì hoài niệm lần du lịch suối nước nóng trước đây, hắn muốn đi thêm một lần, hơn nữa còn muốn tìm một khu nghỉ mát suối nước nóng ở vài ngày, hảo hảo hưởng thụ.
...
Đến tối, Ban Thần Khanh vẫn chưa buông tha, tiếp tục bài diễn thuyết của hắn. Thấy Ban Thần Khanh đã thay áo ngủ, ngồi trên giường rồi vẫn lầm rầm niệm, Hạ Tiểu Du cười thầm không ngừng.
Đưa tay kéo chăn, Ban Thần Khanh rất là không cam lòng. Hiện tại, hai người đã chính thức dọn đến nhà mới, Ban Thần Khanh lấy rèm cửa và bộ chăn gối trước đây Hạ Tiểu Du tặng cho hắn ra dùng.
"Đừng kéo chăn nữa, sắp bị anh kéo rách rồi."
"Hừ ân..."
Nhìn vẻ mặt giận dỗi của Ban Thần Khanh, Hạ Tiểu Du đi tới ngồi bên cạnh hắn, Ban Thần Khanh dỗi quay mặt đi, Hạ Tiểu Du cúi đầu nghiêng mặt nhìn hắn.
"Giận?"
"Ân hừ..."
Hạ Tiểu Du bật cười, đặt tay lên vai Ban Thần Khanh, kề sát vào tai hắn nhẹ giọng nói: "... Anh đừng tưởng em không biết. Thật ra, đi suối nước nóng là vì anh muốn cho em mặc áo choàng tắm, sau đó làm... chuyện yêu đương, đúng không?"
Ban Thần Khanh bị nói trúng tim đen, mặt hơi đỏ lên, sau đó hừ một tiếng: "Đúng thì thế nào."
Hạ Tiểu Du đưa tay xoa xoa mặt Ban Thần Khanh: "Ở đây chờ em, ngoan ngoan."
Nhìn Hạ Tiểu Du bỏ đi, Ban Thần Khanh nhíu mày, không biết Hạ Tiểu Du định làm gì.
...
Một lát sau, Hạ Tiểu Du đã quay lại, đã thay một cái choàng tắm màu trắng hoa văn xanh nhạt, áo này mặc trên người cậu, giữa cảm giác thanh thuần lại toát ra một loại cám dỗ thuần khiết. Xương vai ẩn hiện, cổ chân mảnh khảnh dưới vạt áo, dây lưng buộc vòng quanh đường eo tinh tế, thực sự không có chỗ nào không gợi cảm.
"Tiểu Du..." Hai mắt Ban Thần Khanh nhìn chăm chăm, gần như sắp phun máu mũi.
Hạ Tiểu Du giơ tay, mô phỏng bước đi của người mẫu đi một chút: "Em làm đó, hoàn toàn thủ công, không tồi chứ. Cái của anh còn chưa xong, làm xong rồi sẽ đưa cho anh."
"Tiểu Du..."
Hạ Tiểu Du đi tới, ngồi khóa trên đùi Ban Thần Khanh, đưa tay ôm cổ hắn, gác trán lên trán Ban Thần Khanh, cười nói: "Ngốc, ở nhà cũng có thể mặc áo choàng tắm mà."
~~~
TOÀN VĂN HOÀN
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top