Quyển 4 - Chương 3: Di Vật Của Odakiri Yukiko

“Đã tìm đủ hết rồi?”

Bên trong căn hộ 404, Lý Ẩn đang nghe các chủ hộ báo cáo.

“Đúng.” Hoa Liên Thành lấy một tờ giấy giao cho Lý Ẩn, nói: ”Đã tìm ra thêm ba căn hộ mới có chủ khác. Trên vách tường cũng có cùng một chỉ thị, không được thề.”

“Vậy sao?” Lý Ẩn cầm lấy tờ giấy, trên đó ghi chép lại các chủ hộ đã mất thời gian hơn một ngày, gần như phá cửa tất cả các căn hộ còn trống chưa có người ở, mới xác định được những căn hộ có chủ mới.

Tất cả dòng chữ máu chỉ thị đều có cùng một nội dung như nhau. Nếu như bọn họ không có thề, thì trong vòng 48h nhất định phải quay trở về đây, mà bây giờ đã qua hơn 24h đồng hồ, nếu ngày mai mà không có thêm bất cứ manh mối nào thì bốn người đó nhất định phải chết.

“Oa... oáp...” Lúc này mí trên mí dưới của Hạ Tiểu Mỹ không ngừng tiếp xúc thân mật với nhau, con sâu ngủ từ từ khuất phục thân thể cô bé, nhưng mà, người đang đứng ở cửa ra vào chung cư là Doanh Tử Dạ lại vẫn giữ được bộ dáng vô cùng tỉnh táo.

“Chị Doanh ơi!” Hạ Tiểu Mỹ không biết vì sao lại rất thích Doanh Tử Dạ, bình thường không có việc gì rất hay quấn quít lấy cô, lúc nào cũng gọi “chị Doanh”, “chị Doanh”, lúc này còn nói: "Chị tỉnh táo quá nhỉ, em mệt quá chừng.”

“Buồn ngủ thì đi ngủ đi cưng.” Doanh Tử Dạ vẫn không rời mắt, chăm chú nhìn ra ngoài cửa chính, nói: ”Ngày mai em còn phải lên trường đó.”

“Không cần mà... em nhất định phải đợi đến lúc tìm được mấy chủ hộ mới!” Bỗng nhiên, Hạ Tiểu Mỹ chợt nghĩ ra gì đó, nói với Doanh Tử Dạ: ”Chị Doanh, hay là em vẽ cho chị một bức chân dung nha? Chị cứ đứng yên ở đó, còn em ngồi không ở đây thì rất buồn ngủ.”

“Không, ở yên đó đi, đợi chủ hộ mới quan trọng hơn.”

Lúc này, người đứng bên cạnh Doanh Tử Dạ trên đầu đội một chiếc nón đen, mặc một bộ âu phục màu tím sậm, là Âu Dương Tinh hé miệng cười, nói: ”Con bé thích cô nhỉ, cô Doanh. Nhưng hình như nó không thích tôi cho lắm. Thực là buồn quá.”

“Đừng nói như vậy, cô Âu Dương, theo tôi thấy, mọi người trong chung cư đều rất thích cô.”

“Đừng xưng hô với tôi như vậy. Gọi tôi A Tinh là được rồi.” Âu Dương Tinh nói đến đây, bỗng nhiên thở dài: ”Cô bé Yukiko... bị chết thật là đáng tiếc! Vốn là, tôi hy vọng nó có thể sống đến lúc kết thúc đó. Trong tòa nhà này, cô bé là người duy nhất mở rộng tấm lòng với tôi.”

“Hả?” Hạ Tiểu Mỹ hỏi: ”Cô và Odakiri Yukiko rất thân thiết sao?”

“Muốn không thân cũng không được, có lẽ bởi vì tôi sinh ra và lớn lên ở Nhật Bản, khoảng 12-13 tuổi tôi mới đến Trung Quốc. Cha mẹ tôi đều là Hoa kiều Nhật Bản, cho nên từ nhỏ tôi đã có cảm giác mình và người Nhật không có gì khác nhau. Có điều trong lòng tôi luôn hướng về tổ quốc. Hơn nữa bây giờ càng lúc càng hy vọng sau này có thể định cư lâu dài ở Trung Quốc luôn.”

“Như vậy à...”

“Yukiko thật ra là một người có tâm tư rất cẩn mật, sở dĩ cô ấy chết, chắc là do đã hoàn thành bốn lần chỉ thị, cho nên bắt đầu sinh ra chủ quan. Cô ấy thật sự rất thông minh, chuyện gì cũng có thể nhìn thông suốt, hơn nữa vô cùng dũng cảm. Một người như thế, vậy mà cũng đã chết.”

“Cái chết của cô ấy, có lẽ tôi cũng có trách nhiệm.” Doanh Tử Dạ đột nhiên xoay mặt đối diện với Âu Dương Tinh: ”Lúc đó tôi nên ngăn cản cô ấy tiến vào phòng vệ sinh. Nhưng bây giờ nói những lời này, cũng vô dụng rồi. Chỉ có nghĩ biện pháp tiếp tục sống sót, đây chính là chuyện chúng ta nhất định phải làm, cũng là chuyện duy nhất chúng ta có thể làm.”

Lúc này, nước mắt rõ ràng đã sắp rơi khỏi hốc mắt Âu Dương Tinh: “Tôi rất muốn rời khỏi đây, mỗi phút mỗi giây đều bị nỗi sợ hãi cực lớn này đè ép, tôi đã chứng kiến quá nhiều người chết rồi!”


--------------
Ngày hôm sau.

Doanh Tử Dạ đến trước cửa căn hộ 402 mà Odakiri Yukiko từng sống trước kia. Cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa về phía trước, cửa mở. Hình như hôm đó Odakiri Yukiko rời khỏi căn hộ không có khóa cửa.

Doanh Tử Dạ đi vào trong nhà. Gian phòng tương đối sạch sẽ, gần như không có vật gia dụng dư thừa. Doanh Tử Dạ đi đến tủ quần áo gần cửa, mở nó ra.

Trong tủ quần áo rất ít y phục. Chủ hộ chỉ cần viết ra kiểu dáng y phục mà mình muốn mặc, hoặc là tự tay thiết kế, sau đó dán tờ giấy lên trên cửa, trong tủ quần áo sẽ tự động xuất hiện y phục hoàn chỉnh.

Nổi bật trong tủ khiến người khác phải chú ý là hai bộ kimono. Một bộ màu lam nhạt, một bộ màu hồng nhạt.

Ở Nhật Bản, khi đến Tết Nguyên đán phụ nữ sẽ mặc lên người những bộ kimono thế này, qua hai tháng nữa là đến Tết Nguyên đán rồi. Chẳng lẽ cô ấy để dành mặc vào dịp đó sao?

Doanh Tử Dạ đóng tủ quần áo lại, đi vào phòng của Odakiri Yukiko. Trên bàn có một quyển sách, không biết vì sao, cô lại cầm quyển sách đó lên.

Truyền thuyết tâm linh Nhật Bản? Tuy là sách tiếng Nhật, nhưng mà Doanh Tử Dạ có học qua 4 năm tiếng Nhật, cho nên khả năng đọc hiểu rất tốt.

Cuốn sách viết rất chi tiết, hơn nữa còn có rất nhiều truyền thuyết tâm linh xa xưa, không ít câu chuyện xảy ra từ vài thập niên trước, khiến cho độc giả cảm thấy đặc biệt thần bí.

Ở trang mục lục, đột nhiên Doanh Tử Dạ chú ý một số tiêu đề đã được gạch chân.

Là Odakiri Yukiko gạch sao?

Trong đó có một tiêu đề, là “Ngôi nhà ma ở thành phố Kamakura, tỉnh Kanagawa”.

Trong lịch sử Nhật Bản, Kamakura chỉ đứng sau cố đô Kyoto, và cũng là trung tâm chính trị trọng yếu của thời kì Mạc Phủ. Doanh Tử Dạ lật sách đến tiêu đề đó, sau đó nhìn thấy...

“Đây là...”

Một tấm ảnh chụp đen trắng phủ toàn bộ trang sách, nhìn thấy mà giật cả mình.

Tấm ảnh này không hề được chỉnh sửa bởi máy tính. Doanh Tử Dạ căn cứ vào các điểm ảnh dễ dàng cho ra kết luận, tấm hình này không bị động tay động chân, là hình chụp tâm linh hàng thật giá thật!

“Đây là... thì ra từ lâu Odakiri Yukiko đã điều tra những chuyện có liên quan đến ma quỷ.”

Dưới tấm ảnh chụp có dòng chú thích: ”Đây là năm Showa 60, một cảnh sát đã chụp bức ảnh này. Mỗi đêm, oan hồn của nghệ nhân chế tác búp bê Shinozaki lại về đây.”

Doanh Tử Dạ khép quyển sách lại, đặt quyển sách dày nặng lên trên bàn.

Quyển sách này, rất có giá trị tham khảo.

Buổi tối, cô nhanh chóng thông qua máy tính tìm được trang web chính thức của quyển sách này. Không thể tưởng được quyển sách này bán rất chạy, thậm chí nó đã khiến cho nhiều người hoảng loạn, nên bị cấm. Đáng kể chính là, có không ít độc giả tự mình tìm đến những địa danh xảy ra hiện tượng tâm linh được nêu trong sách, cũng vì vậy mà xảy ra rất nhiều vụ mất tích.

Doanh Tử Dạ tương đối chú ý đến 3 nơi, một trong số đó chính là ngôi nhà ma ở Kamakura. Hai nơi còn lại, một là ở đảo Hokkaido, và một là ở thành phố Nagoya tỉnh Aichi.

Đây đều là những nơi Odakiri Yukiko đã gạch chân, và cũng được Doanh Tử Dạ đánh giá là những nơi có khả năng đã thực sự phát sinh hiện tượng tâm linh.

Tuy quyển sách này đã bị cấm, nhưng nó vẫn rất nổi tiếng.

Trong quá trình thẩm tra, đã xảy ra một chuyện khiến Doanh Tử Dạ lưu ý, căn nhà ma kia hình như gần đây có lên sóng trong một chương trình tâm linh. Xem ra là vì quyển sách này, ngôi nhà ma đó mới được được chọn. Cái này vừa hay giúp mình có thêm tư liệu hiện trường.

Cô và Odakiri Yukiko từng thảo luận qua một chuyện. Ma quỷ vốn đã tồn tại, hay là do chung cư cố tình tạo ra? Lúc đó cô ấy đã nói rằng mình đã nghiên cứu tòa nhà này rất kỹ lưỡng, như vậy nội dung bên trong quyển sách này cũng chính là một trong những nội dung nghiên cứu của cổ sao?

Có lẽ cô ấy đã nghĩ... những truyền thuyết tâm linh này nếu là thật, vậy nó có mối quan hệ gì với tòa nhà này không?

Trên thế giới có rất nhiều địa danh nổi tiếng phát sinh hiện tượng tâm linh, tương đối nổi tiếng có thể kể ra là tam giác quỷ Bermuda, với các giả thuyết người ngoài hành tinh, hay thế giới song song. Tuy đã có những giải thích khoa học, nhưng lại không có cái nào thuyết phục hoàn toàn. Doanh Tử Dạ bây giờ cho rằng, giả thuyết có ma quỷ có khi còn dễ tin hơn.

Hay bản thân tòa nhà này cũng chỉ là một trong vô số nơi có hiện tượng tâm linh trên thế giới mà thôi?

Lúc này, trên màn hình máy tính một đoạn video đã được mở ra. Trong video, là người dẫn chương trình mặc kimono Risa.

“Thực không thể tin được.” Cô cầm microphone, nói: ”Đáng lẽ vào lúc này, trong phòng phải tràn ngập tiếng khóc ai oán mới phải, hơn nữa những con búp bê kia cũng sẽ động đậy. Thế nhưng mà, bây giờ sao lại hoàn toàn bình thường, không xảy ra bất cứ chuyện gì. Ừm, quả thực... giống như tất cả hiện tượng tâm linh trong ngôi nhà này đã hoàn toàn biến mất.”

Tiếp theo MC lại pha trò nói: ”Tôi nghĩ, chắc là ~ quỷ đã rời khỏi ngôi nhà này, dọn đến chỗ khác rồi chăng?”

“Quỷ” đã rời khỏi nhà?

Từ năm Showa 60 đến nay quỷ vẫn ở trong ngôi nhà này sao bây giờ lại đột nhiên rời khỏi? Chuyện này thật khó giải thích! Quyển sách kia đã nói rất rõ ràng, mỗi đêm đều có tiếng khóc của oan hồn trong ngôi nhà đó truyền ra, chưa từng gián đoạn.

Vì sao đột nhiên lại khác thường thế này?

Vì sao chứ?

 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top