Quyển 2 - Chương 5: "Nó" Ở Nơi Nào? (3)
Odakiri Yukiko lạnh lùng cười cười: ”Quả là sáng kiến... Làm ra mấy thứ này để dọa chúng ta sao?” Sau khi nói xong cô lập tức rút ra cuốn [_Tim vỡ khi thần chết giáng xuống_] ném xuống đất, một chân dẫm mạnh lên!
“Đừng manh động.” Doanh Tử Dạ giữ chặt cô: ”Cái giá sách này chắc là có gì đó.” Sau đó cô ngồi xổm người xuống nhặt quyển sách kia lên, dựa theo thứ tự vốn có đặt lại vào giá sách.
Doanh Tử Dạ chụp ảnh giá sách, đồng thời, cô cũng thỉnh thoảng chú ý xem Hạ Uyên có thêm phản ứng khác thường gì không. Rốt cuộc là ở đâu... rốt cuộc là chỗ nào...
Cô biết rõ lo lắng chỉ tổ vô dụng, nên không ngừng suy nghĩ về những manh mối trước mắt đã thu lượm được. Thứ quỷ hóa thân có khả năng là bộ đồ đen hay không?
Vào lúc kiểm tra các phòng tiếp theo, cô cố tìm xem trong tủ treo quần áo có thêm bộ đồ đen nào không, nhưng dường như chỉ có một bộ đó, hơn nữa trong tất cả gian phòng đã tìm, toàn là y phục phụ nữ.
Sau khi tìm kiếm một lượt các gian phòng, bốn người lại quay về phòng khách.
Doanh Tử Dạ tiếp tục đi về phía đống tượng thạch cao bị nghiền nát, ý muốn kiểm tra xem có biến hóa gì không. Mà ngay lúc này...
Quang cảnh trước mắt, lại biến thành một mảng đỏ như máu! Ánh mắt tà ác kia lại lần nữa nhìn chăm chăm cô!
Doanh Tử Dạ chỉ cảm thấy một cơn buồn nôn mãnh liệt, thân mình không thể đứng vững nữa. Cô muốn quay đầu bỏ chạy, thế nhưng ánh mắt kia dường như đã khiến cho toàn bộ thân thể của cô hoàn toàn tê liệt.
Đôi mắt...
Cô đột nhiên cảm giác có một đôi tay vòng qua eo của mình! Chuyện này làm cho Doanh Tử Dạ kinh ngạc! Rốt cuộc cô cũng quay người lại được, đồng thời nhìn xuống phần eo xem xét, lại chẳng thấy bất cứ cái gì. Ba người sau lưng, đều đang nhìn cô khó hiểu.
Doanh Tử Dạ sắc mặt trắng như tờ giấy, bắt đầu thở dốc liên tục, mồ hôi từ trên trán không ngừng lăn xuống.
“Mọi người... có thấy không?” Giọng nói của cô giờ đây cũng đã run lẩy bẩy.
Odakiri Yukiko cảm thấy rất bất ngờ, cô chưa từng thấy Doanh Tử Dạ bị khủng hoảng đến thế này. Nhưng cô là một người thông minh, đã trải qua bốn lần chỉ thị, biết rõ rất nhiều chuyện. Cô lập tức hiểu Doanh Tử Dạ nhất định là đã nhìn thấy hoặc tiếp xúc với thứ gì, nhưng bọn họ thì lại không hề phát giác.
Doanh Tử Dạ bắt đầu cảm thấy mình hơi bị ngây thơ. Bốn người tụ tập lại cùng một chỗ thì sẽ không xảy ra chuyện sao? Cô đã đánh giá quá thấp chung cư rồi. Doanh Tử Dạ lập tức khôi phục thần sắc trấn định, lấy khăn tay ra lau mồ hôi, cố gắng ổn định lại tinh thần. Cô biết rõ, “nó” đã bắt đầu động thủ với cô. Tuy không biết ở đâu, nhưng có thể khẳng định, “nó” sẽ ra tay với cô! Nhất định phải nhanh chóng tìm ra “nó”!
Đã đến buổi trưa, bốn người tụ lại cùng một chỗ ăn một chút thức ăn coi như cơm trưa. Mặc dù đang ăn cơm, nhưng thần kinh người nào người nấy đều căng thẳng, lúc nào cũng chú ý đến xung quanh, chỉ sợ có đồ vật gì đó đột nhiên biến thành quỷ.
Ánh mắt Doanh Tử Dạ từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ thạch cao trên mặt đất, và những giá áo chỏng chơ trong phòng khách.
Đang lúc nhai bánh mì, đột nhiên sau lưng lại truyền tới một tiếng vang thật lớn. Bốn người đều giống như chim sợ ná đứng bật dậy, nhìn về phía gian phòng phát ra thanh âm, đồng loạt chạy ào đến!
Gian phòng đó chính là thư phòng. Mà cái giá sách có vấn đề kia, giờ phút này không hiểu sao đã ngã trên mặt đất! Vô số sách vở rơi đầy trên mặt đất.
Tình cảnh này càng làm cho bốn người cảm thấy rùng rợn. Cái giá sách này nặng như vậy, không có khả năng nó tự ngã. Hoàn toàn tương tự với việc mấy tượng thạch cao toàn bộ bị vỡ nát lần trước, đều chứng minh 'nó' đang ẩn nấp trong bóng tối, vừa đùa bỡn vừa tra tấn mỗi người bọn họ.
Odakiri Yukiko cắn chặt môi đến bật máu. Còn Doanh Tử Dạ cũng bắt đầu hiểu rõ... tại căn biệt thự này, mỗi một giây trôi qua đều không còn an toàn nữa!
Sau khi dời mắt khỏi giá sách, Doanh Tử Dạ ngồi xổm xuống nhìn kỹ mấy cuốn sách rơi vãi trên đất. Giống như mấy tượng thạch cao ban nãy... hiện tại cũng không có cách nào so sánh thứ tự mấy quyển sách này với ảnh chụp nữa rồi.
Là tượng thạch cao? Hay là sách vở? Quỷ rốt cuộc ẩn nấp ở đâu?
Doanh Tử Dạ cầm một cuốn sách lên, đại não nhanh chóng chuyển động. Nên làm thế nào mới tốt? Tình hình trước mắt, xem ra dù có làm gì thì cũng thể tìm ra nó. Hiển nhiên bản thân mình sẽ bị đùa bỡn, bị tra tấn.... rồi bị giết chết. Không có cách nào hết ư?
Đúng vào lúc này, đột nhiên gương mặt của một người xuất hiện trong đầu. Lý Ẩn! Không phải hắn cho mình một quyển bút ký sao?
Cô suy tư một phen, rút quyển sổ tay, mở ra nhìn. Đối với mỗi kinh nghiệm của bản thân, Lý Ẩn đã viết ra tất cả nội dung suy luận, mạch suy nghĩ thấu đáo rõ ràng, làm cho người ta tán thưởng không thôi. Cô quyết định thử nhờ cậy Lý Ẩn trợ giúp.
Doanh Tử Dạ vì vậy quay sang Odakiri Yukiko hỏi thăm: ”Cô Yukiko... cô biết số điện thoại Lý Ẩn chứ?” Dẫu sao bên ngoài không thể gọi cho số điện thoại cố định của chung cư được.
“Ừ, có.”
“Nói cho tôi biết với.” Vừa nói Doanh Tử Dạ vừa rút điện thoại của mình ra, bắt đầu bấm nhanh số điện thoại Lý Ẩn.
Lúc này, sau khi chuông điện thoại của Lý Ẩn reo lên, hắn lập tức nhấc máy, nhận cuộc gọi.
“Anh Lý Ẩn...”
“Là cô Doanh đó sao?” Lý Ẩn mỉm cười nói: ”Có phải cô hỏi Yukiko số của tôi không?”
“Ừ.” Cô gật đầu nói: ”Tôi nói cho anh nghe manh mối trong ngôi nhà ma, anh có thể suy luận ra hóa thân của quỷ ở chỗ nào không? Hiện tại tôi chẳng có biện pháp gì cả...”
“Được rồi, cô nói rõ ra đi.” Lý Ẩn đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bất chợt đối với an nguy của Doanh Tử Dạ lại cảm thấy vô cùng nóng ruột. Bất luận thế nào hắn cũng mong Doanh Tử Dạ sống sót.
“Ừ. Bộ đồ màu đen? Giá sách?” Lý Ẩn vừa nghe cô thuật lại, vừa ghi chép những manh mối này xuống, chân mày nhanh chóng nhíu chặt lại.
Manh mối quá ít.
Thế nhưng đợi đến khi manh mối nhiều hơn, chỉ sợ lúc đó đã có người hy sinh rồi.
'Nó' nấp ở đâu? Bức họa, giá sách, sách vở, tủ quần áo, quần áo, thảm, tượng thạch cao, cái ghế, giường, trần nhà, đèn chùm... Cái gì cũng có thể là hóa thân của quỷ! Không có manh mối làm sao tìm được!
Không... không đúng...
Không thể nào không có manh mối!
“Chung cư không có lý do gì lại cho chúng ta một cái đề khó giải như vậy.” Lý Ẩn nhấp ngụm nước, rồi lại tiếp tục nói vào điện thoại: ”Bằng không cứ trực tiếp yêu cầu mọi người ở lại biệt thự trong năm ngày là được rồi, còn bày vẽ ra chuyện này thật đúng là dư thừa. Đây là tôi căn cứ vào những kinh nghiệm trước đây mà rút ra kết luận. Nói cách khác, 'nó' muốn chúng ta tìm ra, thì tất nhiên sẽ cho mọi người một ít manh mối.”
“Manh mối...” Doanh Tử Dạ nhìn thoáng qua Hạ Uyên, nói vào điện thoại: ”Thực tế thì đúng là có manh mối hạng nhất...”
Giọng cô có vẻ hơi ấp a ấp úng, Lý Ẩn lập tức hỏi: ”Cô không muốn để người bên cạnh nghe được? Vậy được rồi, nói cho tôi biết, người nào cô không hy vọng y nghe thấy? 1, Hạ Uyên, 2, Đường Văn Sơn, 3, Odakiri Yukiko, 4, toàn bộ. Trả lời tôi.”
“1.”
“Đã rõ. Manh mối này có liên quan đến '1'?”
“Đúng, có liên quan đến bộ đồ đen.”
“Đã rõ. Cô nói tiếp đi.”
“Chuyện này...”
“Không nói được à? Để tôi đoán thử xem... vào lúc y nhìn thấy bộ đồ, thái độ có chút mất tự nhiên hả?”
“Anh... làm sao lại biết được?”
“Cô đã chú ý y khi nhắc tới manh mối trọng yếu, cũng có nghĩa là cả hai có mối liên hệ khá mật thiết. Nhưng mà Hạ Uyên lúc ra ngoài không có mặc đồ đen, hơn nữa bản thân y cũng rất ghét màu đen, do đó không lý nào trên người y lại có thứ làm cô liên tưởng đến đồ đen. Như vậy chỉ có thể kết luận rằng y đối với 'bộ đồ màu đen' có phản ứng gì đó. Nói chung, chung cư sắp xếp chỉ thị không có khả năng có mối liên hệ nào với chủ hộ cả, hoàn toàn tách bạch ra. Nói cách khác phản ứng của Hạ Uyên nhất định chỉ mới xảy ra trong lần chỉ thị này thôi. Như vậy... hôm qua y xuất phát sớm đến biệt thự, đoán chừng đã nhìn thấy cái gì đó. Ví dụ như, tại cửa ra vào biệt thự hoặc là cửa sổ, y thấy được quỷ đang mặc đồ đen, hay là bộ đồ đó đang bay lơ lửng chẳng hạn. Có điều khả năng sau là rất thấp, bởi vì nếu là như vậy, Hạ Uyên chắc chắn đã nhận định bản thân bộ đồ chính là hóa thân của quỷ rồi.”
“Thì ra là vậy, tôi đã hiểu.”
Lý Ẩn trầm mặc hồi lâu, nói: ”Nhưng mà sẽ không chỉ đơn giản là bộ đồ đâu. Cô đã niêm phong cái tủ treo quần áo kia chưa?”
“Rồi. Làm như vậy cũng là vì xác nhận...”
“Biết rồi.” Lý Ẩn mở cửa sổ ra, bộ não nhanh chóng tự hỏi, rốt cuộc nói với Doanh Tử Dạ: ”Tôi có một suy đoán. Có điều để chứng minh thì hơi khó khăn."
“Khó khăn?”
“Tôi hỏi cô chuyện này...”
Sau khi Lý Ẩn nói ra vấn đề đó, Doanh Tử Dạ lắc đầu, nói: ”Chưa, không có để ý đến.”
“Đưa điện thoại cho Odakiri Yukiko.”
Sau khi Doanh Tử Dạ đưa điện thoại cho Yukiko, Lý Ẩn lại hỏi cô bé một vấn đề khác. Odakiri Yukiko sau một lúc suy tư, trả lời: ”Không... Hình như không cảm thấy có gì đặc biệt cả.”
“Vậy sao? Tôi hiểu rồi. Đưa điện thoại lại cho cô Doanh.”
Thời điểm điện thoại trở lại trong tay của Tử Dạ, cô cầm lên và hỏi: ”Anh... rốt cuộc đang suy tính điều gì? Anh nghĩ ra cái gì rồi hả?”
“Tạm thời cô không cần nghĩ nhiều đến vấn đề tôi đã hỏi. Bất quá tôi cho rằng manh mối trọng yếu có lẽ đã xuất hiện, hoặc ít nhất là, trước khi giết chết người đầu tiên có lẽ sẽ xuất hiện.”
“Cái gì?”
“Cô nói là cô đã cảm nhận được một
đôi mắt màu đỏ máu nhìn chằm chằm vào cô đúng không?
“Ừ... Đúng vậy, tràn ngập ác ý đó...”
“Làm sao cô biết đó là một đôi mắt màu đỏ máu?”
“A...”
Vì sao lại biết là... đôi mắt có màu đỏ máu....
Đúng vậy, vì sao?
“Cô thật ra chỉ nói là khi đó trước mắt cô bỗng nhiên biến thành một mảng màu đỏ, sau đó cảm giác được ai đó đang nhìn chăm chú vào mình, nhưng cô cũng không nhìn thấy người đã nhìn chăm chú vào mình đúng không?” Lý Ẩn tiếp tục phân tích: ”Vậy vì sao cô lại có cảm giác này?”
Vì sao...
Vì sao lại có cảm giác này...
“Tôi, tôi không biết... Hình như tôi, tôi hoàn toàn bị đôi mắt kia khóa chặt lại, sau đó toàn thân giống như chìm vào biển máu vậy. Kiểu như...” Thật sự rất khó hình dung, rất trừu tượng.
Nhưng mà Lý Ẩn lại không thỏa mãn với đáp án này. “Không thể trừu tượng được. Phải có gì đó cụ thể hơn chứ?” Lý Ẩn nói tiếp: ”Tôi không cho rằng cô là loại người sẽ bị trực giác ảnh hưởng đến đến phán đoán của mình. Cái có thể làm cho cô quả quyết rằng đó là đôi mắt màu đỏ máu phải là một cái gì đó rất cụ thể!”
“Anh, anh nói rất đúng...”
“Hai lần cô phát sinh cảm giác như vậy, đều là ở phòng khách đúng không?”
“Ừ... Đúng vậy...”
Đúng lúc này, Doanh Tử Dạ đột nhiên chú ý tới một thứ.
Đó là... tấm thảm màu đỏ trên mặt đất. Trên mặt thảm có chỗ bị cô cắt đi một góc, lộ ra bên dưới mặt sàn đá cẩm thạch cực kỳ trơn bóng.
“Cô hiểu rõ chưa?” Lý Ẩn tiếp tục nói: ”Cô ắt hẳn không phải bị trực giác trừu tượng nào đó ảnh hưởng tới. Mà là cô đã nhìn thấy thứ gì đó rất cụ thể.” Lý Ẩn rốt cục nói đến chỗ then chốt: ”Cô nhìn xem có cái gì như vậy không?”
“Ừ... Đúng vậy.” Doanh Tử Dạ ngồi xổm xuống, nhìn về phía mặt sàn đá cẩm thạch trơn bóng đó.
Đúng lúc này, trước mắt lần nữa biến thành một mảng đỏ như máu, còn trên mặt đá cẩm thạch trơn bóng kia, bắn ra một ánh mắt tràn ngập ác ý, một đôi mắt vô cùng hung ác!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top