🐶 Lặp đi lặp lại ⭐

Ba phút sau.

Đậu má! Đây đúng là học kĩ năng sinh tồn! Thẩm Triệt hai tay đưa lại đằng sau víu chặt lấy chỗ ngồi của xe, cố gắng không cho thân thể mình đụng tới Tần Tu. Ngồi trên xe phân khối lớn chạy tới chạy lui như thế này cần phải có kỹ thuật cao cộng với tinh thần thép….

Cậu nhớ rằng hồi còn học cao trung từng có một Flash game rất thịnh hành gọi là 《 Con ma men về nhà 》, cậu cảm thấy mình bây giờ giống y hệt cái con ma men cứ xiêu xiêu vẹo vẹo kia, hết lộn trái rồi lại quay sang phải. May mà xe chạy cũng không quá nhanh, nếu không thì cậu chưa hiểu tại sao đã bị hất văng xuống dưới bánh xe rồi.

Đầu xe quay tròn lại một vòng, lúc đi qua trạm xe bus thì đột nhiên dừng lại không thèm báo trước. Thẩm Triệt bị bất ngờ, theo quán tính người dúi về phía trước, tay vẫn bám chặt đuôi xe nhưng đầu thì đập vào gáy Tần Tu một cái bốp. Thẩm Triệt đội mũ bảo hiểm nhưng Tần Tu chỉ đeo cái kính chắn gió. Lần này xem ra Tần Tu lãnh đủ rồi.

Thẩm Triệt nâng kính che của mũ bảo hiểm lên: “Anh không sao chứ? Không phải là tôi cố ý đâu”, lại dừng lại một chút, “Tại sao lại dừng lại vậy? Xe hỏng à?”

Tần Tu cong lưng cũng không quay đầu lại, một lúc lâu sau mới rầu rĩ nói: “..... Cậu có thể ôm tôi.”

Ở giữa đường lớn dòng xe cộ đi lại ồn ào, đầu lại còn đội mũ bảo hiểm, Thẩm Triệt đúng là không nghe rõ: “Anh nói gì cơ?”

Tần Tu trừng mắt sau cặp kính chắn gió nhìn cái mặt ngây thơ của Vượng Tài lông xù, hạ giọng thật thấp nói lại: “Cậu có thể ôm tôi.”

Thẩm Triệt mắt chữ O, cho rằng mình nghe nhầm, cái này chắc chắn là nghe nhầm mà! Cậu há miệng nửa ngày mới thốt ra được: “..... A? Anh vừa mới... nói gì cơ?”

Tần Tu kéo kính chắn gió xuống, xoay người rống lên tức giận: “Tôi nói cậu có thể ôm tôi! Có thể ôm tôi! Rõ ràng là nghe thấy rồi còn giả vờ điếc hả?!”

Thẩm Triệt há hốc mồm. Rất nhiều người đang đứng đợi ở trạm xe bus nghe thấy thế cũng choáng váng.

Mấy cậu thanh niên bây giờ đúng là phóng túng không biết kiềm chế gì cả…

“Anh vừa nãy không phải còn nói tôi nên biết điều một chút…” Thẩm Triệt hoàn toàn bối rối. Người ta nói lòng dạ mỹ nhân như kim rơi đáy bể, còn lòng dạ của Tần Tu kia có khi chỉ tính là cọng lông thôi. (*ý nói là lòng dạ khó đoán í)

“Cậu ngồi phía sau tôi như vậy tôi không thể tăng tốc được. Cậu có biết xe này mà lchạy với tốc độ rùa bò năm, sáu mươi mã (khoảng hơn 50km/h) là một chuyện rất mất mặt không?” Tần Tu nén giận nói.

“À. Bây giờ thì đã hiểu.” Thẩm Triệt gật gật đầu, hình như là nghe nói xe môtô phân khối lớn muốn đi chậm cũng không được, nhưng ôm thì miễn đi, “Tôi vịn vào anh được rồi.”

Tần Tu xoay người lại, khinh miệt hừ lạnh: “Lại còn giả bộ e dè như vậy nữa à.” Rõ ràng là mừng như mở cờ trong bụng rồi còn ra vẻ. Sau đó liền cảm thấy có mấy ngón tay một trái một phải bám thắt lưng mình, vừa căng thẳng nhưng ấm áp đầy sức sống, cách một lớp vải áo nhưng vẫn cảm thấy run rẩy như có một luồng điện truyền vào người, khiến cho Tần Tu khẽ vươn thẳng lưng.

“Thẩm Triệt, cậu đang làm cái gì vậy?!”

Thẩm Triệt hoảng hốt, vội rụt tay lại, mơ hồ hỏi: “Không phải anh bảo tui có thể vịn vào người anh sao?”

“Tôi cho cậu bám vào, chứ không phải cho cậu trêu ghẹo!”

Mấy người đang đứng ở trạm xe bus thấy băng sơn mỹ nhân lại bão nổi, tỏ vẻ quan ngại sâu sắc.

“Tui đâu có chòng ghẹo gì anh đâu?!” Thẩm Triệt dưới ánh mắt khinh bỉ của mọi người mặt đỏ cả lên: “Người ngồi sau không phải đều bám vào như vậy sao?!”

“Cậu còn dám cãi!” Tần Tu hung hăng trợn mắt lườm lại Thẩm Triệt, “Tại sao người khác bám vào tôi, tôi thấy rất bình thường. Đến lượt cậu bám vào thì tôi lại cảm thấy khó chịu như vậy?”

Thẩm Triệt vô tội nhìn chằm chằm hai bàn tay của mình, suy sụp nói: “Rốt cuộc tại sao lại khó chịu?!” T_T

“Thẩm Triệt, cậu dám nói lúc bám vào eo tôi cậu không nghĩ đến chuyện lần mò sờ mó không?” Thẩm Triệt híp mắt đánh giá kĩ càng người trước mặt

Nghĩ gì mà kì vậy? Thẩm Triệt giương mắt đối lại ánh mắt của Tần Tu, hồi tưởng lại cảm giác lúc bám vào thắt lưng Tần Tu. Nói thật thì cảm giác rất thích, mảnh dẻ, thon thả, đặc biệt còn rất đàn hồi, thật đúng là thân hình giống như rắn nước...

Mắt Tần Tu híp lại càng lúc càng hẹp, biểu tình như muốn dùng ánh mắt xuyên thủng người Thẩm Triệt. Thẩm Triệt đột nhiên khôi phục tinh thần, trong lòng kêu lớn oan uổng, lúc tôi bám vào anh căn bản còn chưa kịp nghĩ được cái gì, đây là anh đang bức tôi phải nhớ lại!

Tuy nhiên Thẩm Triệt rốt cuộc suy nghĩ tốt nhất là không nên nói ra mấy lời nói trong lòng đó. Cậu chớp chớp mắt, ậm ừ chuyển đề tài: “Vậy… bây giờ phải làm thế nào?”

Tần Tu nghĩ nghĩ một chút cũng tìm ra được cách: “Cậu lấy cánh tay ôm tôi là được rồi, nhưng phải chú ý bàn tay và ngón tay không được chạm vào người tôi.”

Thẩm Triệt gật đầu như bổ củi, vươn cổ để ý sắc mặt Tần Tu qua lớp kính chắn gió rồi mới dám vươn cánh tay, cẩn thận vòng qua thắt lưng Tần Tu: “Như này à?”

Cậu dùng hai cánh tay ôm lấy lưng Tần Tu, hai bàn tay thì nắm lên cánh tay mình, thân thể thì cố cách thật xa, không dám dán vào người Tần Tu. Mặc dù như vậy nhưng khi cánh tay chạm phải cơ thể Tần Tu, cậu có thể lập tức cảm thấy đối phương cả người cứng đờ, những thớ thịt trên thắt lưng rõ ràng căng cứng hẳn lên.

Tần Tu cúi đầu nhìn hai cánh tay màu tiểu mạch đang vòng lấy eo mình, lần này càng gay go rồi, anh gần như có thể cảm thấy khí huyết cuộn lên trong bụng, xông lên mặt khiến mặt Tần Tu nóng bừng.

Lúc này đây, không đợi Tần Tu nổi quạu, Thẩm Triệt đã tự giác rụt cánh tay về, hai tay giơ lên cao chứng minh mình vô tội.

Tần Tu quay lại lườm người ngồi phía sau, lấy tay vuốt vuốt cơ bụng còn đang nóng lên của mình, thầm nói, tên này rốt cuộc phải giải quyết sao giờ, cũng không thấy cậu ta có gì mờ ám cả?

Thẩm Triệt bị Tần Tu lườm trong lòng lại thầm sợ hãi. Ánh mặt trời thật rực rỡ, khoảng cách giữa hai người gần đến như vậy, cậu có thể nhìn thấy rõ ràng từng cái lông mi của Tần Tu. Đương nhiên là cả nốt ruồi trên khóe mắt kia nữa. Cậu gãi gãi mũi, lướt mắt nhìn thắt lưng vặn vẹo của Tần Tu nói: “Hix, tôi cảm thấy, thắt lưng có phải là nơi mẫn cảm của anh không?”

Tần Tu đen mặt: “Thẩm Triệt! Trong đầu cậu suốt ngày đều nghĩ cái gì thế hả?”

Thẩm Triệt nhận ra mình nói hớ: “Tôi nói nơi mẫn cảm không phải là ý nghĩa nơi mẫn cảm kia, ý tôi là, giống như tôi đặc biệt không chịu nổi khi có người cào cào vào cổ tôi vậy…”

Tần Tu quét mắt đến cổ Thẩm Triệt, yết hầu nói chuyện vẫn còn rung rung, trên làn da màu tiểu mạch là một lớp mồ hôi mỏng lấp lánh, Tần Tu không hiểu vì sao lại thêm điên tiết: “Im đi. Còn định nói cho tôi biết cái gì?!” Phía sau lưng là nơi mẫn cảm của cậu? Gan bàn chân cũng là nơi mẫn cảm của cậu? Tôi đều phải ghi nhớ à? Cũng nghĩ xa quá đấy nhỉ!”

Thẩm Triệt lập tức im miệng. Hai người tiến thoái lưỡng nan, giằng co nửa ngày cuối cùng Thẩm Triệt thấp giọng nói: “Nếu thắt lưng không phải nơi mẫn cảm của anh, vậy thì chỉ còn một cách giải thích.”

“Giải thích cái gì?”

“Anh rất ghét tôi, nên khi tôi động vào anh, anh mới phản ứng gay gắt như vậy.”

“Đúng rồi đấy.” Tần Tu lại trở vể với điệu bộ nhướn lông mi, chán ghét đánh giá mớ tóc xoăn: “Cuối cùng cũng nói đúng. Chính là nguyên nhân này đấy.”

Tần Tu vẻ mặt thoải mái xoay người lại, một lần nữa đeo kính chắn gió lên. Một giây kia, tâm tình Thẩm Triệt bỗng nhiên vô cùng sa sút, giống như có thứ gì đó đè nặng lên ngực. Tại sao mình lại nói ra cái nguyên nhân mà tất cả mọi người trong lòng đều hiểu rõ? Chẳng lẽ còn hi vọng sẽ có một phần vạn cơ hội Tần Tu sẽ nói với cậu rằng “Không, tôi không ghét cậu” à?

“Ôm đi. Tôi chịu được cậu.” Băng sơn mỹ nhân hào phóng khởi động xe.

Siêu mô tô BMW nổ máy ầm ầm, Thẩm Triệt không biết trong lòng mình cảm thấy thế nào khi lần thứ hai vươn tay ra ôm lấy Tần Tu. Cơ thể Tần Tu quả nhiên lại hơi run rẩy một chút, nhưng đúng như lời nói, anh ta vẫn nhẫn nhịn được.

Một giây đó, Thẩm Triệt bỗng nhiên nhận ra, một trong những điều đau khổ nhất trên thế giới này chính là khi người khác căm ghét bạn, nhưng bạn bất luận thế nào vẫn không thể căm ghét lại người đó được.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top