Chương 184: Đầu Người

Bịch một cái, một cái đầu rơi xuống, được Ninh Nghị bắt được, trong viện, vôi bắn tung tóe.

Một lát sau, Ninh Nghị cầm cái đầu người này lên nhìn nhìn, trong ánh nắng chiều, bắt đầu có tiếng thét chói tai vang lên, tiếng gà bay chó sủa.

Cảnh này phát sinh trong tiểu viện của Tần phủ, Ninh Nghị lại dự tiệc ở đây, đồng hành còn có thê tử Đàn Nhi và nha hoàn Tiểu Thiền. Trong tiểu viện có rất nhiều người, ngoại trừ mấy nha hoàn xách rương, hành lý ra, còn có Tần phu nhân, con trai lớn Tần Tự Nguyện ra nghênh đón. Cách đó không xa, một tiểu giáo chính mi thanh mục tú cùng với một đại hán nhanh nhẹn dũng mãnh đang đỡ rương ngơ ngác nhìn nhau.

Bữa tiệc hôm nay, vốn dĩ là hôm qua Tần lão nhận được tin tức của đứa con thứ hai Tần Thiệu Khiêm, nói chiều nay y về đến nhà, dĩ nhiên có thể xác định vì thế mới mời phu thê Ninh Nghị đến. Thứ nhất là để tẩy trần, hay là vì đại ân Ninh Nghị đã cứu Tần lão, mặc dù lão Tần chỉ để trong lòng trước nay chưa từng biểu hiện, nhưng phận làm con, Tần Thiệu Hòa, Tần Thiệu Khiêm đều vô cùng cảm kích việc này, mà quan hệ từ trước đến nay của Ninh Nghị và lão Tần cũng coi như bạn vong niên, nên lúc này mới đến, dùng hình thức yến tiệc gia đình để biểu thị sự thân cận của hai nhà.

Thế là, đây cũng là lần đầu tiên mà Ninh Nghị và Tần Thiệu Khiêm chạm mặt nhau.

Có thể vào Tần gia dự tiệc, lúc này đối với Đàn Nhi mà nói thực sự đã trở thành một sự kiện vô cùng trọng đại. Tuy mấy tháng trước đã cùng Ninh Nghị đến Tần phủ thăm hỏi một lần, mà khi đó Ninh Nghị đã trở thành người bạn đánh cờ với vị lão nhân này rồi.

Đàn Nhi là người biết chừng mực, cô biết vị lão nhân này là người có học vấn, có lẽ địa vị cũng không nhỏ, sùng bái những văn nhân mặc khách, cũng là quân tử chi giao với tướng công mình, lúc này mình là thê tử tới bái phỏng, không tồn tại chút lợi ích cá nhân gì, từ lúc làm vợ chưa từng có lợi lộc gì. Lúc này lại không giống như thế.

Thứ nhất, nàng cũng càng hiểu rõ hơn cuộc sống của lão nhân không còn phong quang như trước nữa, đây cũng là do gặp mặt Tần Thiệu Hòa đại khái là biết chút ít, từng là Lại bộ Thượng thư, trong lòng nàng đó là một chức quan lớn chỉ kém Hoàng thượng một bậc, nghe xong tên thì đầu óc choáng váng, tựa như một người Trung Quốc hiện đại chợt phát hiện ra mình quen vị thường ủy trong Cục chính trị vậy.

Về phương diện khác cũng bởi vì lần trước Tần Thiệu Hòa đến nhà, nàng cũng đã trò chuyện mấy câu, lúc đó phong thái của Tần Thiệu Hòa hết sức khiêm nhường, y biết Tô gia làm ăn buôn bán, thậm chí Tô Đàn Nhi còn là người quản lý, khó tránh khỏi nói dăm ba câu năm đã trở nên thân thiết. Trên quan trường mà, cách nói này rõ ràng là ám chỉ rồi. Tô Đàn Nhi sau khi nghe đương nhiên đã hiểu rằng công việc làm ăn sau này của Tô gia đã nhận được sự quan tâm của Tần Thiệu Hòa rồi.

Thật ra Tần Thiệu Hòa cũng không phải là để ban ân, Tô Đàn Nhi cũng không vì một chút ám chỉ đó mà lo sợ, mà dường như còn vui mừng vì có một Tri Châu làm chỗ dựa vững chắc, sau đó còn ý thức được Tần gia cũng rất có địa vị, từ nay về sau Tô gia đã không còn như nhà bình thường khác nữa. Vì vậy hôm nay lúc ra cửa, nàng đặc biệt trang điểm ăn mặc hết sức đoan trang thanh tú, ở trong phòng vất vả cả buổi chiều, giống như một học trò nhỏ vậy. Ninh Nghị ở bên nhìn cũng thấy buồn cười, thực ra trước kia Tô Đàn Nhi cũng được giáo dục là một tiểu thư khuê các, đương nhiên cũng có khí chất của một tiểu thư xinh đẹp, đoan trang học thức. Phí công như vậy làm nàng trẻ trung hơn nhưng lại che đậy đi chút khí chất tự tin thong dong của mình.

Nhưng như vậy cũng thú vị đấy.

Kết quả ba người vừa đến, cũng đúng lúc Nhị thiếu gia của Tần gia về nhà, nha hoàn trong phủ vội vàng chuyển hành lý vào. Một tiểu nha hoàn đi qua Ninh Nghị cũng chuyển cái hộp dài vào trong, một người đàn mặt đầy râu ở trong sân thấy vậy hô to:

"Cẩn thận, cẩn thận! Thúy nhi cẩn thận."

Rồi chạy như điên đến. Người nha hoàn chịu khó này tên là Thúy Nhi bị cái hộp dài che khuất tầm mắt kêu to, dừng lại đột ngột ở đằng kia rồi lảo đảo mấy vòng:

"Cái gì?... Nói cái gì Nhị gia nói cái gì..."

Ninh Nghị có lòng tốt đưa tay ra đỡ, người đàn ông mặt đầy râu bên kia cũng lao đến chân tay luống ca luống cuống, phịch một cái, mặt trên hộp dài bung ra, một quả cầu rơi ra, Ninh Nghị đưa tay ra bắt, trời đầy vôi, lúc đó hắn còn tưởng mình bị đánh lén cũng may là vôi không quá nhiều.

Lúc sau trong sân náo loạn, có người kêu lên:

"Đầu... đầu... đầu!"

Lại có người kêu:

"Người, người, người đầu người!"

Những tiếng kêu liên tiếp khiến người đàn ông mặt đầy râu có chút lúng túng, hình như muốn lấy vật này từ trong tay của Ninh Nghị, nhưng do dự không biết phải nói thế nào mới được, đang lúc định vươn tay ra thì tiểu tỳ nữ bên cạnh đang cầm cái hộp cứ thế nhìn vật ở ngay trước mình, ý thức được mình đang ôm cái hộp bên trong chứa thứ gì, chớp mắt liền ngã xuống mặt đất, người đàn ông mặt đầy râu vội vàng đỡ lấy cô:

"Tiểu Thúy, tiểu Thúy cô đừng ngất nhé, đã bảo cô đừng động vào..."

Cảm giác cầm một cái đầu người chết trên tay đương nhiên không thích thú chút nào, hơn nữa còn là một cái đầu cụt lủn, cũng may là bản lĩnh trấn tĩnh của Ninh Nghị cao cường, sau khi cầm cái đầu kia một lúc mới giơ lên nhìn, vừa nhìn hắn đã gật đầu, đưa mắt nhìn sang người đàn ông có râu đang ôm tiểu tỳ nữ:

"Đây là đầu của thích khách kia!"

Trong tay lúc này, đúng là một cái đầu đại hán bị thương một mắt. Ninh Nghị biết đám người này dũng mãnh, lúc trước đã từng hỏi Lục A Quý, chỉ thấy đám người này chạy trốn lên phía Bắc, trong đó có một người võ công cũng có thể nói là ngang với Lục Hồng Đề. Người đó tên là Lục Đà, cũng không phải là người Liêu, là một phỉ nhân nổi tiếng khu vực phía Nam, có hung danh là Diêm La, từng giết quan lại, tạo phản, sau đó nghe đó bị người ta thu phục, mai danh ẩn tích.

Lần này đám người Liêu đó có thể chạy thoát được cũng là vì có thế lực người Liêu ở trong đó hỗ trợ, nghĩ vậy cao thủ như Lục Đà cũng là bọn họ phái ra bảo vệ. Lần này bọn chúng chạy không thấy tung tích, không ngờ là Tần nhị thiếu gia về nhà một chuyến lại mang theo đầu của y trở về.

Trước kia đã từng nghe nói Tần Thiệu Khiêm trong quân đội giữ chức thiên tướng, cũng chỉ là một chức nhàn tản, không hề có chiến tích gì lớn lao. Nhưng xem ra bây giờ, hai con trai của Tần gia e rằng không đơn giản chút nào.

Lúc hắn cầm cái đầu người trên tay, Tần Tự Nguyên cũng đi đến, vì thế để lão nhìn một chút. Lão nhân này cũng không sợ đầu người chết lắm, chỉ nhíu mày nhìn hai mắt, gật đầu với Ninh Nghị, xác nhận là một trong những thích khách hôm đó, Tần Thiệu Hòa thì hết sức vui mừng. Người đàn ông mặt đầy râu đang ôm cô nha hoàn cười rộ lên:

"Ha ha, là bọn chúng hả, mấy tên không có mắt này trên đường chạy trốn, làm lộ hàng tung. ở Từ Châu phía Nam gần núi Ô Nha bị người vùng chung quanh phát hiện, đúng lúc ta đi qua, một đám dân tụ tập bao vây đánh cho bọn chúng một trận trí tử, ha ha ha nhưng một tên đầy sẹo rất lợi hại đã chạy thoát, thật con bà nó..."

Gã nói đến đây nhìn cha và mẹ cách đó không xa sửa lại:

"Không sao, sớm muộn gì cũng bắt được y."

Tần Thiệu Hòa xoa xoa cằm:

"Kẻ chạy thoát chính là Lục Đà, cũng là kẻ khó đối phó nhất, nhưng y chưa từng tham gia ám sát, còn ba tên khác giết cả rồi chứ?"

Tần Thiệu Khiêm gật đầu:

"Được nhiên rồi ạ, Tiểu Hổ mau tới đây, đưa cái đầu ở trên tay vị huynh đệ kia cho vào hộp, mẹ ta không thích nhìn thấy thứ này, Ta đã nói rồi, bọn họ giết thì cũng giết rồi, ngươi còn đưa ra chủ ý chẳng ra gì, mang đầu người về khoe chứ. Bọn họ ám sát cha, đây là vụ án nên giao cho quan phủ xử lý. Chúng ta mang đầu người về lại thành tư thù, lần sau nhất định không nên làm như vậy không đúng, không có lần sau nữa. Cha, đây không phải là chủ ý của con."

Tần Tự Nguyên nhìn con trai, thở dài, thật ra Tần Thiệu Hòa muốn cười cũng không cười được. Nam tử thanh tú được gọi là Tiểu Hổ vội vã chạy đến nhận đầu người, mang đầu người bỏ vào trong cái hộp lúc này còn đang được tỳ nữ Tiểu Thúy ôm trong lòng. Nàng tỉnh lại trong lòng Trần Thiệu Khiêm, mở trừng hai mắt nghiêng đầu lại hôn mê bất tỉnh, lại là một trận hỗn loạn, có người vội vàng đến giúp, ấn vào huyệt nhân trung giữa mũi và miệng. Tần Thiệu Khiêm buồn rầu nhíu mày:

"Như này không tốt cho sức khỏe đâu, mau gọi đại phu."

Trước kia ông ở trong quân đội, đối với người chết cũng chẳng có cảm giác gì chỉ là có chút thương tiểu nha hoàn, sợ là sẽ dọa cô ta sinh bệnh mất.

Có biến cố gà bay chó sủa này, sau đó là màn tự giới thiệu với nhau, cũng không tỏ vẻ xa lạ nữa. Tần Thiệu Khiêm nhỏ tuổi hơn rất nhiều so với đại ca Tần Thiệu Hòa của gã, năm nay mới ba mươi tuổi, nghe nói là giữa hai người vốn là còn có một người huynh đệ nữa nhưng sinh ra chưa được bao lâu đã chết. Gã để râu xồm nhìn có vẻ dữ dằn nhưng ánh mắt và dáng người thì vẫn còn trẻ, nếu cạo râu ria đi nhìn mặt còn như búp bê. Thanh niên đi cùng gã tên là Tiểu Hổ thân hình cao lớn tuấn tú, theo Tần Thiệu Khiêm nói thì võ nghệ rất cao cường. Vì thế, trong doanh trại có đánh lộn thường hay lôi kéo anh ra, vì thế họ thành huynh đệ sinh tử.

Mặc dù lời nói của Tần Thiệu Khiêm có ý miêu tả mình thành một binh sĩ càn quấy nhưng Ninh Nghị thấy hai người này giơ chân múa tay cũng vẫn không giống với một binh lính nổi loạn, hắn không quen với quân nhân thời kì này mà chỉ có cảm giác như vậy thôi.

Sau đó Tần phu nhân gọi Ninh Nghị trở lại nhà, dù sao thì đó cũng là đầu người chết, đồ đạc cũng ngổn ngang hết cả lên, phải rửa mấy lần mới được, Đàn Nhi cũng đi đến, muốn rửa vết bẩn trên tay Ninh Nghị. Từ lúc cô nhìn thấy cái đầu kia thì vẫn mím môi đứng bên cạnh Ninh Nghị, cố nhịn. Lúc này Ninh Nghị cũng thấy tay mình có dính dính, nàng lại muốn lau cho hắn, làm hắn có chút áy náy, nói tự mình làm là được, nhưng Đàn Nhi lắc đầu.

Hôm nay nàng ăn mặc đẹp đẽ, trang điểm cẩn thận, lúc lắc đầu môi đỏ mọng lên, biểu hiện kiên quyết, còn cầm khăn tay lau nước vôi trên tay Ninh Nghị đi. Hắn cảm thấy hơi ngại, cho rằng đó là hành động thân thiết của hai vợ chồng chốn phòng the còn đây là ở Tần gia. Nhưng lúc quay đầu nhìn, ngoài Tiểu Thiền chuẩn bị dội nước thì đám người Tần Tự Nguyên cũng không để ý bên này, lúc đang nghĩ, Đàn Nhi đã lôi tay hắn nhúng vào chậu nước, sau đó rửa, đổi nước mấy lần rửa sạch hai tay hắn.

Ninh Nghị cau mày hỏi mấy lần, vừa rồi còn mới thấy nàng buồn rầu nhíu mày:

"Kia là đầu người, nhìn mà sợ."

"Ừ!"

Đàn Nhi nhếch miệng:

"Tướng công lấy tay đụng vào đồ kia, đêm nay lại đụng vào người thiếp Thiếp nghĩ đến mà nổi cả da gà."

"Vậy mà còn tự mình muốn rửa tay cho ta?" Ở nhà người khác mà nói Ninh Nghị chạm vào người mình Đàn Nhi cũng hơi đỏ mặt, nhưng vẫn cúi đầu:

"Rửa rồi, tự mình rửa càng sạch, có sự chuẩn bị tâm lý rồi thì tối nay cũng không sợ nữa."

Ninh Nghị hơi ngẩn người ra, rồi bật cười, suy cho cùng thì Tô Đàn Nhi cũng là nữ nhi. Nếu là Ninh Nghị tự rửa tay, mà dù là rửa nhiều lần, chỉ e nàng vẫn cho rằng tay hắn chưa sạch, cũng hết cách thôi, nàng nghi ngờ, vậy thì nàng muốn tự mình rửa sạch tay cho hắn, hai người cũng một chậu nước, như thế nàng mới thấy sạch.

Ninh Nghị nhìn thấy chậu nước trong sạch thấy cả mười ngón tay trắng nõn của mình, trong lòng cũng có chút cảm động. Rửa qua mấy lần như vậy cũng khá sạch, mới nhìn thấy hai huynh đệ Trần Thiệu Hòa và Tần Thiệu Khiêm cười đi vào cửa.

Qua chào hỏi, Tần Thiệu Khiêm vỗ mạnh vào vai Ninh Nghị cười nói:

"Vừa rồi thật xin lỗi quá, nhưng mà Ninh huynh đệ cũng là một nam tử hán, từ trước đến giờ ta chưa từng thấy một vị văn sĩ thanh tú nào bắt phải vật đó mà sắc mặt không hề thay đổi. Đó vốn là đầu của người Liêu, trở thành đầu chó cho chúng ta xem rồi."

"Tất cả đều là nhờ huynh!"

Ninh Nghị cười chắp tay:

"Nhưng mà, vừa rồi Tần huynh nói đó là do dân bao vây đánh chí tử, chỉ e không phải là thực thôi."

Trong lòng hắn không nề hà gì, chỉ nhìn biểu hiện của Tần Thiệu Khiêm, thoáng thăm dò, hắn hỏi mấy câu, Tần Thiệu Khiêm liền phá lên cười, Tần Thiệu Hòa cũng cười nói:

"Cha ta nói, ánh mắt Lập Hằng rất lợi hại, quả nhiên không sai, tiểu tử bình thường múa đao lộng thương, không ngờ lúc này lại phát huy công dụng rồi."

Lúc này y đã gần bốn mươi, Tần Thiệu Khiêm cũng gần ba mươi, nhưng lại xưng là tiểu tử này. Quan hệ của hai huynh đệ của Tần gia cũng lục đục.

Tần Thiệu Khiêm cười bĩu môi:

"Hừ, cũng may là y chết ở trong tay của ta, bằng không, ta phải đi giết đến nước Liêu, lấy mạng của cả họ nhà y. Gã nói đến đây, trên mặt toát lên sát khí, vốn dĩ cái mặt trẻ trung dần dần đã bị thay thế bởi sự uy nghiêm như Tần lão. Chỉ là khí thế kia chỉ trong chớp mắt đã biến thành cái nhe răng do huynh trưởng vỗ lên vai y khen ngợi mấy cái, không biết vỗ mạnh thế nào mà khiến sắc mặt của gã thay đổi."

"Sao vậy?" Tần Thiệu Hòa nghi ngờ hỏi.

"Đại, đại ca Lưng đệ có vết thương Tần Thiệu Khiêm thở một hơi lạnh, giơ tay chỉ vào vai, Tần Thiệu Hòa vén áo gã nhìn nhìn hỏi:"

"Vết thương rất nặng? Đệ..."

"Đừng nói với mẹ, đừng nói với mẹ..."

Tần Thiệu Khiêm nhịn đau liều mạng vẫy tay, nhỏ giọng nói:

"Mẹ kiếp, lúc đó đệ cùng Tiểu Hổ giết đám người Liêu chó chết này không được cẩn thận lắm, sau lưng trúng một nhát đao mới đổi lại được tính mạng của ba tên đó. Ôi,ôi, ôi đau quá, tuyệt đối không được nói với mẹ, đệ cũng chưa dám bôi thuốc quá nhiều, sợ mẹ đoán ra, Ninh huynh đệ, cũng phiền huynh che dấu hộ ta, ta sợ nhất là mẹ khóc."

Tần Thiệu Hòa nhíu máy:

"Bị thương nặng như vậy, lại ở trong nhà nhiều ngày, mẹ quan tâm đệ nhất, làm sao mà giấu được?"

"Cố gắng chịu đựng..."

Câu này chính là câu vừa rồi Ninh Nghị nói, gã vừa nhe răng vừa nói khiến mấy người trong phòng đều bật cười, trong tiếng cười cũng có mấy phần nể phục. Ninh Nghị còn nhớ trong nhà mình còn có mấy viên thuốc trị thương mà Lục Hồng Đề để lại, có trị được ngoại thương, vị thuốc cũng không quá nặng, để tối mang đến, với tính cách của Tần Thiệu Khiêm, gã sẽ rất cảm kích.

Sau đó mấy người đi về phía phòng khách, vừa mới đi được một nửa đã thấy Vân Nương và hai cô gái bưng đồ đi qua. Tần Thiệu Hòa và Tần Thiệu Khiêm miệng đều gọi là dì Vân Nương thì đương nhiên tuổi của họ cũng xấp xỉ với tiểu thiếp của Tần lão, hai cô gái đi vào với bà ta khiến Ninh Nghị ngẩn người ra, một là Nhiếp Vân Trúc còn người kia là Nguyên Cẩm Nhi. Lần này Tần phủ mở gia yến là có ý cảm ơn, quan hệ của Vân Trúc và Cẩm Nhi với Tần phủ cũng rất tốt, lần này mời cả các nàng, Ninh Nghị cũng không biết, lúc này nhìn nhìn, hai nàng thật giống là người hầu của Tần phủ đang chuẩn bị tiệc tối.

Vân Nương mang theo các nàng còn có việc, giới thiệu qua rồi đi về phía hậu viện, đương nhiên là Đàn Nhi biết Nguyên Cẩm Nhi, nhưng những người khác trong nhà cũng không có biểu hiện gì là tò mò. Vân Trúc thấy bọn họ thì sớm đã biết là Ninh Nghị sẽ đưa Đàn Nhi đến thừa lúc Đàn Nhi không chú ý nàng đã lén lén cười với Ninh Nghị, cúi đầu hành lễ rồi đi về phía hậu viện.

Một lúc sau đi vào phòng khách, hàn huyên với Tần lão mấy câu thì Vân Trúc các nàng cũng tới, rõ ràng là lão Tần Tự Nguyên cũng cười với các nàng. Ninh Nghị cười bất đắc dĩ, lão nhân biết mối quan hệ buồn rầu của hắn và Vân Trúc, trước đó còn cười Ninh Nghị lo lắng không đâu, nhưng lão cũng có thiện cảm với cô gái Nhiếp Vân Trúc này. Lần này mở tiệc chiêu đãi, khiến cho Ninh Nghị có cảm giác lão ta đang chơi cờ sát chiêu với hai người vậy.

Lúc đánh cờ, Ninh Nghị hoặc "kiếm tẩu thiên phong" hoặc "đại khai đại hợp", phong cách rõ ràng, lão nhân này cũng bình thản, ung dung, lần này lão đặt một quân cờ thật sự khiến người khác có áp lực, nhưng về phương diện khác, lại sạch trơn không một tiếng động, khiến cho người ta không thể tức giận.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top