Chương 54: Phản kháng (3)

Hà Thích không thành thạo việc bếp núc mấy nhưng ngược lại anh là một phụ bếp giỏi. Bình thường Nhã Kỳ phụ trách nấu ăn, còn mấy việc như mổ cá thái thịt đều do Hà Thích làm. Nhã Kỳ vừa xào thức ăn vừa cất lời hỏi: “Sao bố không có ở nhà thế anh, lần trước anh có nói bố về rồi mà?”

“Bố sắp về rồi.” Hà Thích cầm thìa nếm thử nước canh: “Hơi nhạt. Em thêm chút muối đi.”

“Mùi vị như này còn chưa được á?”

“Tạm ổn rồi, nhưng có lẽ mẹ không thích ăn như vậy… Không sao, anh sẽ ăn hết.”

“…”

Một bữa cơm hết sức bình lặng, trong cả bữa cơm mẹ Hà không hề nói một câu nào nhưng lại dửng dưng thốt ra một câu sau khi ăn xong: “Cái đầu cá này vẫn chưa làm sạch, thịt cũng chưa chín.”

Nhã Kỳ cười gượng mấy tiếng: “Mẹ ơi, để con mang món tráng miệng cho mẹ ạ?” Món tráng miệng là sở trường của cô. Hồi còn ở nước ngoài, cô từng học qua cách làm của Chu Thăng Thăng nên món tráng miệng cũng không đến nỗi. Mẹ Hà lấy khăn lau tay và gật đầu nói: “Ừ.”

Hai tay Hà Thích ở dưới bàn khẽ kéo cô, Nhã Kỳ quay lại giơ ngón cái lên. Cô bưng món tráng miệng lên, chờ đến khi cả nhà cùng nhau ăn cô mới thở phào nhẹ nhõm từ từ dọn dẹp bát đũa, cô nghĩ trong lòng cuối cùng thì cũng ăn xong bữa cơm này.

Mẹ Hà đang kinh doanh một chuỗi siêu thị nên thời gian ở nhà của ba trong hai năm nay rất ít. Và buổi chiều hôm nay bà phải ra siêu thị. Trước khi đi, bà lấy hai tờ vé ca nhạc từ trong túi xách ra và đưa cho Nhã Kỳ: “Hai đứa đều còn trẻ, đừng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến công việc, thỉnh thoảng nên ra ngoài thư giãn.”

“Con cảm ơn mẹ.” Sau một lúc dọn dẹp cả người cô đã ướt mồ hôi, chỉ đến lúc mẹ Hà ra khỏi cửa cô mới thở phào nhẹ nhõm, ném chiếc khăn lau đang cầm trong tay sang một bên, đùn đẩy Hà Thích: “Em muốn tắm anh rửa bát cho em nhé!”

Ngược lại Hà Thích không từ chối, đi một vòng ngồi xuống cạnh cô: “Đã dọn sạch sẽ rồi!”

“Em mệt chết đi được.” Nhã Kỳ đẩy anh sang một bên nằm vật xuống sô-pha, sau đó đó cầm hai chiếc vé âm nhạc ngắm một lúc lâu. Hà Thích giật lấy chúng: “Anh thà đi ngủ còn hơn là đi xem buổi biểu diễn của Chu Thăng Thăng.”

“Anh không ăn được nên chê nho xanh đấy à!” Nhã Kỳ lầm bầm. Hà Thích nghe vậy tỏ vẻ không vui, anh sáp lại gần rồi kéo cổ áo cô lên: “Em chính là nho, vậy em nói xem ai là người không ăn được nho hả? Anh ăn được nho nhiều lần lắm rồi!”

Cô nhắm mắt giả chết, khả năng bóp méo sự việc của Hà Thích mạnh hơn cô.

“Đi nào, mình đi dạo một lúc. Chiều đến sẽ ăn đồ Nhật rồi tối đi xem phim, còn buổi biểu diễn âm nhạc thì bỏ đi.” Anh kéo tay cô ra ngoài, Nhã Kỳ vốn còn khó chịu muốn cãi nhau nhưng có thể thấy anh không có hứng thú muốn cãi nhau với cô. Vừa ra khỏi nhà, anh đã vào ngay cửa hàng bán kẹo hồ lô đường mua cho cô một ly nước hoa quả và một xiên kẹo hồ lô. Cô thỏa mãn ăn đến nỗi khắp tay đều là đường nhưng do không có khăn giấy nên bèn để nguyên một tay đầy đường nhớp nháp: “Anh không nhận ra em đang khó chịu à?”

“Thấy em phải giả vờ làm cô vợ ngoan hiền từ sáng đến giờ mệt chết được mà anh không nhường em tí nào à!” Anh không thèm để ý, lấy khăn tay từ trong túi ra rồi lau sạch đường trên tay cho cô: “Lâu lắm rồi không ra ngoài dạo phố. À, hôm qua đi làm về anh có nhìn thấy một bộ quần áo hợp với em lắm. Mình đi xem thôi.”

Nhã Kỳ cúi đầu nhìn động tác của anh, ánh nắng phản chiếu lên người anh y như một lớp kim loại phát sáng. Cô thấy anh cầm khăn bỏ vào trong túi thì mỉm cười hài lòng. Cô nắm tay kéo anh đi và chợt nhận ra hai người chưa từng cãi nhau bao giờ.

Cả hai đi chơi cả chiều, tối đến hai người lại đi xem một bộ phim điện ảnh tẻ ngắt. Trên đường về nhà, anh đưa cô đến một quán nhỏ ăn khuya. Hai người nhâm nhi ít đồ ăn vặt và uống bia. Nhã Kỳ hơi say nên dáng đi lảo đà lảo đảo, dựa hẳn người mình lên người chồng.

“Em cẩn thận chút nào!” Hà Thích ôm cô vào lòng, nheo mắt cười, nụ cười gian xảo y chang con cáo già. Cô vùi đầu vào trong ngực anh: “À, ngày kia em phải đi công tác rồi. Em đi Hương Cảng (Hồng Kông), anh có muốn em mua quà gì cho anh không?”

“Vừa hay hôm đó anh có tiết dạy.” Hà Thích chuyển tay ôm cô: “Nếu không có tiết thì anh còn có thể đi cùng em. Em về trong ngày không?”

“Chưa biết nữa. Nếu công việc trôi chảy thì một ngày là xong. Em lạ giường.”

“Có thật em bị lạ giường không?” Hà Thích tiến đến sát hà hơi đầy mùi rượu vào mặt cô. Anh cười xấu xa, ánh mắt rạng ngời có chút gian xảo.

Bỗng dưng tim cô liền đập mạnh loạn nhịp, người cô không tự chủ ngả về sau một chút. Đang định nói gì đó thì tiếng chuông điện thoại của Nhã Kỳ vang lên, là mẹ Hà: “Alo, mẹ ạ. Có chuyện gì vậy ạ?”

“Nhã Kỳ, nhẫn cưới của con rơi ở nhà mẹ.”

“Á?” Nhã Kỳ nhìn ngón tay mình trống không, cô nghĩ nhất định là hôm nay lúc nấu ăn cô tháo ra.

“Con đến lấy ngay ạ.”

Cô và anh lên tầng sáu trước. Bà Hà vừa mới tắm xong, mặc đồ ngủ và khoác thêm áo choàng và cầm sách trên tay. Đang uống nước thì nghe thấy tiếng chuông cửa, bà nhìn qua cửa chống trộm thấy là Nhã Kỳ và Hà Thích thì mở cửa cho hai người vào. Tuy nhiên, khi ngửi thấy mùi rượu trên người họ, bà hơi chau mày: “Sao muộn thế này rồi mới về nhà?”

Nhã Kỳ lúng túng, bèn cười giả ngu: “Bọn con mới đi ăn khuya về ạ.”

“Không nên ăn khuya trước khi ngủ, như vậy không tốt cho sức khỏe tí nào đâu.” Bà đưa nhẫn cho Nhã Kỳ rồi nhìn về phía Hà thích: “Cả con cũng không biết đường khuyên vợ à?”

Hà Thích cười cười ôm Nhã Kỳ đi về phía cửa: “Mẹ ơi, bọn con về ngủ được không ạ?”

“Về đi.”

Ra khỏi cửa, Nhã Kỳ hơi bực tức huých đầu vào cằm anh: “Khốn kiếp, lần nào em cũng là người bị bắt nạt.”

“Không sao mà, về nhà anh cho em bắt nạt.” Anh vừa dứt lời cô liền ngáp một, sau đó đi ra đằng sau trèo lên lưng anh, anh cũng cúi thấp người xuống cõng cô: “Lên nào!”

“Đi thang bộ được không anh?” Cô cười tủm tỉm vò tóc anh, đôi mắt như những vì sao trên trời. Anh nhận ra cơ thể mình có sự biến đổi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh không đợi kịp.”

Hai người đi thang máy lên. Đến cửa nhà, anh để cho cô xuống rồi mở cửa nhà. Cô bĩu môi tỏ vẻ không vui. Hà Thích mở cửa một cách khó khăn. Mới vào trong anh đã bế cô rồi “quăng” lên giường.

Nhã Kỳ ngáp ngủ: “Anh cố ý chuốc rượu em!”

“Anh rót rượu nho cho em mà, ừ, rượu nho…” Anh cười tủm tỉm và bắt đầu cởi quần áo.

“Á!” Nhã Kỳ ngạc nhiên một chút rồi chuồn vào phòng tắm: “Em tắm đây.”

“Ừ.” Anh theo cô vào.

Đang tắm, anh bất chợt ôm chầm lấy cô, dán chặt cơ thể cô vào cơ thể mình: “Nhã Kỳ, bây giờ em không thích làm với anh nữa sao?”

“Hả… Em không thích là sao?” Cô tỏ vẻ vô tội nháy mắt, tuy giờ đang cãi nhau với anh nhưng cô lại chẳng vui tẹo nào. Ngược lại, vừa đụng vào anh, tim cô bắt đầu đập loạn nhịp còn xuất hiện thêm cả sự choáng váng và cảm giác hạnh phúc nữa.

“Trước đây em đâu có đối xử vậy với anh.” Anh kéo tay cô đặt trên bụng mình. Bởi vì phòng tắm nhiều hơi nước nên vẻ mặt của anh trở nên mờ ảo: “Giỏi lắm, mặc dù kĩ thuật không lưu loát nhưng em vẫn miễn cưỡng chấp nhận.”

Chân của cô đứng không vững, không biết có phải do nguyên nhân uống rượu không. Hà Thích giữ đầu cô: “Em có muốn thử một chút không khí đã tắm rửa sạch sẽ không?”

“Em mệt rồi.” Nhã Kỳ ngượng ngùng quay đầu đi, dường như Hà Thích thấy cô gật đầu một: “Lên giường nằm thì sẽ thoải mái hơn.” Anh vừa nói vừa cầm khắn tắm lau khô người cho cô sau đó cấp tốc kéo cô lao thẳng lên giường…

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top