Chữ Trinh 48 !
Khải gật đầu:
- Con biết, má à. Sáu tháng qua con không đến thăm Dạ Thảo. Một là con muốn trừng phạt nàng. Hai là con muốn nàng hiểu được nổi khổ của cô đơn, để nàng hiểu sâu hơn về tình nghĩa mẹ con. Để từ đây về sauu, nàng phải biết giữ gìn. Hạnh phúc trogn tầm tay nhưng cũng rất dễ đánh mất.
Bà Tưư thở dài:
- Má e rằng Dạ Thảo không hiểu được như con đâu. Nó cứ ngỡ là con phụ bỏ.
Khải mỉm cười:
- Đó chính là con muốn nàng cảm nhận. Nàng đã ngỡ mất con rồi, khi con trở lại nàng sẽ phải giữ gìn nhiều hơn trước. Con tin là mình sẽ hạnh phúc nhiều hơn. – Ngưng 1 chút, chàng nói tiếp: - Má! Có lẽ giờ này Dạ Thảo đang khóc trên phòng, con xin phép được lên dỗ nàng.
Bà Tưư trố mắt:
- Sao con biết Dạ Thảo đang khóc?
Khải đan 2 bàn tay lại với nhau:
- Vì lúc nãy con đưa Trinh Trinh đi chợ mua 1 chút Ít đồ dùng thì gặp Thảo. Con sợ Thảo đã hiểu lầm rồi xảy ra chuyện không hay. Nên mặc dù thời hạn 6 tháng con đưa ra chưa hết, con cũng đến để làm hoà, nói cho nàng rõ lòng con.
Bà Tư lặng thinh không nói. BÀ biết nói gì đây khi Dạ Thảo con bà không nằm khóc trong phòng mà nhởn nhơ vui vẻ đi dự tiệc với bạn trai?
- Má, má làm sao vậy? – Khải lay mạnh vai bà.
Bà Tư giật mình nói lãng:
- À không, chết cha rồi nồi cơm! Nãy giờ nói chuyện chắc cháy khét đen cả rồi.
Nói xong, bà tất tả chạy nhanh ra sau bếp. Khải nhìn theo lạ lùng khó hiểu rồi bước vội lên lầu:
- Dạ Thảo, mở cửa cho anh vào.
Chàng động manh tay vào cánh cửa gọi lớn. Một lần, 2 lần, rồi 3 lần, chắng có tiếng người đáp lại. Khải đẩy chốt cửa bước vào. Chợt anh sững sờ đứng ngẩn người ra. Một cảm giác hụt hẩng làm người anh xơ cứng, khi trên gường nệm trống không, mênh mông lạnh lẽo.
Khải cứ ngỡ mình sẽ gặp nàng nằm sóng sượt trên gường mà khóc, vì câu chuyện hồi sáng nay. Và chàng sẽ đến bên gường ngọt ngào giải thích cho nàng nghe tất cả. Chàng muốn nàng hờn ghen giận dỗi, bắt chàng đền cho những nụ hôn tê dại môi nhau.
Vậy mà, như bị tạt gáo nước lạnh bất ngờ. Bao náo nức hớn hở trong lòng chàng nguội lạnh. Dạ Thảo, sao em chẳng ở đây chờ anh đến. Em đi đâu? Chàng bồi hồi nhớ đến giọt nước mắt và tiếng kêu uất nghẹn của nàng. Lúc đó, chàng chỉ muốn tha thứ cho nàng tất cả. Thế nhưng, cái gì đã ngăn tay chàng đưa ra phía trước để gương mặt lạnh tanh, quay lưng đi như người không quen biết?
Dạ Thảo ơi, em đâu biết anh và Trinh Trinh đi mua sắm quần áo cho bé Si Si. Là sao anh có thể làm đau lòng Trinh Trinh được chứ khi người ta quá tốt với mình. Trinh Trinh là người ơn của em, nàng đã giúp anh tha thứ cho em, không tìm được con, có lẽ trọn đời anh sẽ không nhìn mặt em đâu.
Thảo ơi, sao anh lại không hiểu lòng em lúc đó chứ! Gương mặt đẫm nước mắt đã làm lòng anh nhũn lại. Anh thương em, nhớ em biết mấy! Sáu tháng trời xa cách là 1 cố gắng tuyệt vời của anh. Lúc đó, anh đã muốn chạy lại bên em kể cho em nghe tất cả, từ bé Si Si đến cách trừng phạt của anh. Rồi xin lỗi, rồi đền bù tất cả. Nhưng đây đang là tuần trăng mật với anh và Trinh Trinh, anh phải để nàng vui trọn vẹn.
Nhưng đưa nàng về đến nhà là anh chạy đến đây ngay. Anh sợ em buồn, em quẩn trí, em làm điều dại dột. Thế mà em không chờ anh đến, em đi đâu?
Nhớ lại thái độ của bà Tưư lúc nảy, Khải đóan chừng bà có biết Dạ Thảo đi đâu, nhưng bà cố giấu. Tại sao bà lại giấu chàng? Hay là Dạ Thảo đang làm điều gì mờ ám?
Tính đa nghi phút chốc nổi lên làm lòng Khải bồnchồn khó chịu. Khải đưa mắt nhìn quanh phòng. Cchăn gối gọn gàng. Đâu rồi cái cảnh bề bộn đáng yêu hôm nọ, khăn áo con đâu vương vãi lung tung, chắc thời gian đã làm nàng nguôi nghĩ đến con?
Đôi mắt chàng lại lia qua bàn trang điểm. Son phấn để vương đầy. Chàng bước đến cầm lấy thỏi son còn ướt dấu môi nàng. Búp phấn còn tươi. Có lẽ nàng vừa mới điểm trang xong, nên vội vã quên cất vào bàn. Nàng đi đâu mà phải điểm trang? Nàng không ghen hờn buồn bả sao mà còn chưng diện? Một cảm giác khó chịu thoáng qua khi Khải mở tủ dựng quần áo của vợ. Thêm nhiều chiếc áo moden đắt tiền mà chàng chưa từng thấy. Dạ Thảo mới mua thêm? Trời ơi! Chồng bỏ, con thơ lưu lạc mà nàng chẳng buồn đau sao mà còn sắm sửa thế này?
Một bóng tối lảng vảng bay qua, Khải cau mày suy nghĩ. Nàng đi đâu mà phải sắm sửa nhiều quần áo xinh đẹp dường này? Quyết tâm tìm hiểu cho ra nổi nghi vấn đang mổi lúc mổi to dần. Khải mở nhă tủ riêng đựng những vật dụng riêng tư của Dạ Thảo mà từ bấy lâu nay vì tôn trọng chàng không đụng tới bao giờ.
Ngăn tủ bị khóa kín, không có chìa để mở. Khải chạy nhanh xuốgn lầu tìm cây búa. Vừa định mở cửa bước ra, Khải chợt nghe 2 cô nhân viên bán hàng trò chuyện:
- Ê! Cậu chủ về đó mậy. - Ngọc Tuyết vừa cười vừa nói với Ngọc Hoa.
- Ồ! – Ngọc Hoa kêu lên vừa ngạc nhiên vừa háo hức:- rồi sao? Cãi nhau dữ không mày?
Ngọc Tuyết trề môi:
- Có gặp nhau đâu mà cải. Bả đi rồi.
Ngọc Hoa hạ giọng thấp hơ 1 chút, khiến Khải phải dán tai vào cửa để nghe tiếp.
- Đi với thằng cha bữa hổm chứ gì? Tao thấy ông ấy đẹp trai hơn cậu chủ mình, lại giàu và sang hơn nữa.
- Còn phải nói, người ta là Việt Kiều chứ bộ. – Nàng cất giọng chê bai:- Nhưng tao thấy như vậy hổng được mày à! Bả có chồng rồi chứ bộ, còn con gái như mình sao. Trời ơi, phải mày lên sớm 1 chút, mùi hết biết. Coi mà xốn mắt. Mà tao đố mày họ đi đâu?
- khỏi đố, tao thấy mấy lần rồi, vũ trường, nhà hàng chứ ở đâu. Sang hết biết.
Ngọc Hoa thở dài:
- Nghĩ cũng tội nghiệp cậu Khải. Bị vợ cắm sừng mà hổng hay …
Hai nàng cười khúc khích, rồi chuyển sang chuyện khác. Nhưng Khải không còn nghe được gì cả. Toàn thân chàng nóng bừng bừng. Hai hàm răng nghiến vào nhau kèn kẹt. Khốn nạn! Dạ Thảo dám phản bội chàng à? Trờiơi, Lê khải mà lại là kẻ bị vợ cắm sừng ư? Từng lời nói của hai cô nhân viên cứ vang lên rõ mồn một như từng nhát búa bổ xuống đầu chàng.
Không! Không thể như vậy được. Chàng không tin. Dạ Thảo không bao giờ phản bội chàng. Đó là điều bịa đặt của những kẻ vô công rồi nghề vì hờn ghen, vì ganh ghét. Sự thật nằm trong chiếc tủ nhỏ của nàng. Nổi ghen hờn dâng lên đỏ mặt, chàng bậm môi vung mạnh tay búa, đập cho tan cái tủ nhỏ của nàng.
Chát, chát! Chàng đang đóng đinh vào chính trái tim mình đây. Khải rùng mình kinh sợ, nếu thật sự Dạ Thảo là người phản bội thì trời hởi! Tan nát tất cả rồi.
Quăng cây búa vào góc tường, Khải lấy hết sức bình sinh nắm lấy cái chốt tủ giật mạnh ra.
“Xoảng “ khoá tủ bị tung, chiếc hộp tủ bay mạnh tung toé. Khải chồm đến lật nhanh cái hộc tủ lên, bàn tay chàng lật điên cuồng trên đám giấy tờ lộn xộn. Từng dòng chữ nhẩy múa nhập nhòe. Hoá đơn mua vàng, mua hột xòan cùng những vật dụng linh tinh khác mà chàng không hay biết! Tiền ở đâu mà nàng mua sắm thế này? Khải tức phát run lên khi nghĩ rằng số tiền đó chính là do gã thanh niên đẹp trai, giàu có hơn chàng đưa tặng.
Khải đặt tay xuống quyển album lật vội vã, mắt chàng muốn nổ tung ra với những cảnh cười đùa hớn hở. Này là cảnh trong nhà hàng, Dạ Thảo tươi cười cụng ly cùng 1 gã thanh niên lạ mặt, nàng đẹp tuyệt vời với chiếc áo đầm màu xanh hở cổ. Này là cảnh nàng đưa tay cho gã khốn nạn kia nắm để bước xuống xe hơi. Trời ơi! Sao lúc ấy gương mặt nàng hồng lên đáng yêu 1 cách lạ lùng. Cặp đùi thon trắng nuốt nàng để cho hắn được nhìn 1 cách say sưa thích thú. Này là cảnh nàng đang khiêu vũ. Ngày xưa nàng chỉ là 1 cô gái gánh nước mướn đoan trang thùy mị. Nàng học bao giờ mà ra vẻ sành điệu thế kia? Tại sao nàng dám để cho hắn ôm trong lòng mà dìu theo điệu nhạc?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top