Chữ Trinh 47 !
Dạ Thảo thở dài:
- Em đi chợ mua 1 Ít đồ. Không ngờ …
Nàng chợt ngừng. Thanh tò mò hỏi tiếp:
- Không ngờ sao?
Nước mắt vòng quanh trên má, nàng lắc đầu:
- Anh đừng hỏi nửa.
Thanh mỉm cười:
- Có phải em không ngờ gặp lại Khải không?
Nàng giật mình:
- Sao anh biết?
chàng nheo mắt:
- Anh còn biết chuyện gì nửa kìa. Thôi em đừng buồn nửa. Tiếc làm gì cái hạng sở khanh đó. Đây mặc vào đi dư tiệc với anh.
Nàng lắc đầu thoái thác:
- Hôm nay em mệt lắm không đi được.
Thanh lòn tay xuống đỡ cổ nàng ngồi dậy, gọi chàng năng nỉ:
- Đi mà, em quên hôm nay sinh nhật Thúy sao? Em nở để anh cô độc 1 mình trong lúc mọi người ai cũng đủ cặp sao?
Dạ Thảo cắn môi:
- Thiếu gì người để anh mời!
Thanh nhăn nhó:
- Biết rồi, nhưng anh chỉ thích đi với em thôi. Dạ Thảo! Dậy thay áo đi đừng để anh phải thất hẹn với mọi người. Đi nghe em.
Chàng đến bên tủ lựa đồ cho nàng. Thấy chàng tự nhiên quá, Dạ Thảo vội nhổm dậy:
- Thôi được rồi, anh ra ngoài đợi em.
Thanh quay lại cười rạng rỡ:
- Có thế chứ. Nhanh lên nhe em.
Cánh cửa vừa khép lại, Dạ Thảo ôm bộ đồ kim tuyến ngồi phịch xuống ghế salon. Quan hệ giữa nàng và Thanh đã đi quá xa trong tình bạn. Tính chàng như vậy đó, thích... ng chạm vào người nàng lắm. Ban đầu, nàng cho rằng đó là do chàng quen sống ở Tây phương, nên tự nhiên như vậy. Nhưng lần lần nàng hiểu ra không phải chàng vô tình, những... ng chạm của chàng đều có dụng ý rõ ràng, nó như có điện thường tạo cho nàng những cảm giác lạ lùng, nhột nhạt.
Thanh là kẻ sành điệu ăn chơi. Chàng hào hoa phong nhã. Người yêu anh ta nhiều đến không thể đếm hết, thay đổi xoèn xoẹt như những chiếc áo đắt tiền. Anh ta không phải Việt kiều. Quanh năm sốgn phủ phê bằng tiền hàng từ nước ngòai gởi về, chỉ làm tùy hứng 1 cách nghệ Sĩ. Dạ Thảo nhận thấy từ lúc quen anh ta đến giờ, chỉ có mổi 1 tạp chí thời trang mà chàng làm mải không xong.
Dạ Thảo chợt nhớ đến ánh mắt Ngọc Lệ nhìn mình lúc tiển nàng lên máy bay về Úc. Đôi mắt buồn như muốn nói bao điều thương mến. Ngọc Lệ đã nắm lấy tay nàng nói nhỏ:
- Dạ Thảo, em tha lỗi cho chị nhé!
Lúc đó nàng đã ngơ ngác nhìn chị:
- Lỗi gì hả chị? Lẽ ra em phải cám ơn chị nhiều chứ.
Ngọc Lệ lắc đầu mỉm cười:
- Em chưa hiểu chị đâu. Cuộc đời không đơn giả. Chị khuyên em chớ quá tin người. Phải cẩn thận khi giao thiệp với Thanh. Chị hối hận khi đã giới thiệu em cho hắn.
Cánh cửa kính đóng lại. Thế là nàng không có dịp để hỏi thêm. Sao Ngọc Lệ lại dặn nàng phải cẩn thận với Thanh? Bao đêm rồi Dạ Thảo tự hỏi lòng, nhưng thời gian, vẻ hào hoa bên ngoài của Thanh, những chuyện buồn đau với Khải đã khiến nàng quên mất lời dặn sau cùng của Ngọc Lệ.
Nhưng, Thanh có gì ghê gớm đâu nhỉ? chàng vẫn đàng hoàng, tử tế. lic.h thiệp với nàng. Ngoài những cử chỉ thân mật hơi quá trớn, chàng chưa 1 lần suồng sã. Mặc dù có lần chàng ngỏ lời yêu, nhưng đó đâu phải là tội lỗi? chàng có con tim, chàng được quyền yêu. Còn đáp lại hay không là quyền của nàng mà!
Trút bỏ áo quần, mặc chiếc đầm kim tuyến vào. Dạ Thảo chợt rùng mình vì hơi lạnh của lới vải mịn màng áp vào da thịt. Không hiểu sao lòng nàng lại chợt hoang mang. Một linh tính bảo nàng sẽ gặp chuyện không lành trong buổi tối hôm nay. Nhưng không, nàng gạt phắng ý nghĩ sợ hải qua 1 bên. Có gì đâu, đó chẳng qua là do tâm thầ nàng bất ổn. Hơn lúc nào hết, lúc này nàng càng phải đi chơi cho khuây khỏa tâm hồn. Khải đã phụ bỏ nàng rôÌ, sao an'ng không tìm vui bên người khác.
- Kià Thảo, con lại đi đâu nữa vậy? – Bà Tưư nhìn nàng kêu lên sơ hải – Riết rồi con không ở nhà lấy 1 phút nữa sao? Con bỏ cơm canh nguội lạnh, bỏ má thui thủi có 1 mình.
Dạ Thảo quay người nhìn má, đôi mắt buồn thoáng vẻ ưu tư, nàng lại gần bà nói như năn nỉ:
- Má, con đến nhà anh Thanh dư tiệc 1 chút. Má ở nhà ăn cơm trước đi đừng đợi con. – Ngưng 1 chút nàng thơ dài nói tiếp: - Ở nhà con không chịu nổi, cô đơn và tẻ lạnh làm sao. Má ơi! Anh Khải ảnh bỏ con rôÌ!
Bà Tưư không biết nói sao, đành thở dài nhìn an'ng khoát tay gã thanh niên đẹp trai bước vào chiếc xe hơi láng bóng, không hiểu sao bà không có cảm tình với người đàn ông đó. Khắp người hắn tỏa ra 1 vẻ huyền bí lạ lùng. Dường như đàng sau bô ria mép là cả 1 âm mưu đen tối. Bà cảm thấy bất an khi nhìn con mình giao du với hắn.
Từ người đàn ông sang trọng đó và chuyển dần sang khải. Con rể của bà. Hơn cả con gái, bà Tưư hiểu Khải, hiểu 1 cách tận tường. Khải là 1 người đàn ông tiêu biểu. Anh mang trong người tất cả những đức tính mà người đàn ông trên đời này có. Anh chung tình, yêu vợ, lịch sự galant hết mực! Nhưng anh cũng độc tài, bảo thủ và Ích kỷ chẳng chỗ chê. Thế cho nên, nếu lần này Khải phụ bỏ Dạ Thảo, bà cũng không thể nào trách Khải, vì bà biết phần lỗi kia thuộc về con bà.
Dạ Thảo ngu dốt đã tự tay mình bứt bỏ sợi dây ràng buộc. Ngoài đứa con nàng còn gì để lôi kéo chồng đây? Nếu nói nhan sắc, Khải quá quen thuộc đến độ chán chê rồi, và nàng lấy gì làm bảo đảm nhan sắc kia không có ngày tàn úa? Thông minh, duyên dáng, lịch sự, biế t cách chiều chồng … Dạ Thảo hoàn toàn không có, thì làm sao nàng có thể giữ Khải được?
Nàng chỉ còn 1 vũ khí cuối cùng: Đó là lòng thương hại của chồng. Cái tình cái nghiã của 2 năm dài nồng mặn. Họa chăng cái trinh tiết lần đầu của người con gái nàng đã trao cho chồng, có thể làm chàng hồi tâm nghĩ lại. Nhưng bà Tư thở dài sợ hải cái hy vọng mỏng manh kia lại bị nàng từ bỏ. Tại sao nàng lại giao du với bọn người như Thanh? Một người con gái đã có chồng liệu có thể ngang nhiên cặp tay người đàn ông khác dạo chơi trên phố? Cùng đến nhà hàng và cùng nhau khiêu vủ? Dạ Thảo thật cứng đầu. Bao lần rồi bà bảo nàng cắt dứt mối quan hệ kia đi, nhưng nàng chỉ cười rồi chê bà lạc hậu, phong kiến. Nàng và Thanh chỉ quan hệ là bạn bè trong sáng, không có gì phải ngại.
Dạ Thảo! Con ơi, con có biết mình đang đùa với lửa? Bà Tư chợt có cảm giác ớn lạnh khi nhìn con đang nghịch với con dao bén thuở còn nhỏ, còn bây giờ đây, bà bất lực, chỉ biết ngồi nhìn cho đến khi lưỡi dao phạm vào thịt da con đau đớn.
- Dạ, thưa má con mới đến. Vợ con đâu rồi má?
Nghe tiếng Khải bà Tư ngỡ mình mê ngủ. Mãi đến khi chàng lặp lại lần 2 bà mới biết mình không bị ảo giác đánh lừa.
Thấy Khải, bà mừng quá chẳng biết nói gì, bỗng nhiên bà chợt oà khóc. Khải đến bên cạnh bà ngồi xuống vuốt vai bà nói dịu dàng:
- Má, có chuyện gì? Má giận con nhiều lắm phải không?
Bà chụp lấy tay chàng nói nhanh:
- Không, không, má không giận con. Gặp con má ngỡ ngàng, má mừng quá. Má ngỡ con đã giận Thảo, không bao giờ thèm đến đây nữa chứ.
Khải cảm động nhìn vào mắt bà Tưư:
- Má, thật tình con có giận Dạ Thảo, nhưng con không bỏ nàng đâu. Vợ con dại, con phải dạy cho nàng. Trong cuộc sống có lúc này lúc khác, đâu phải mỗi lần phạm lỗi là mỗi lần bỏ nhau.
Bà lấy khăn lau nước mắt nói sụt sùi:
- Con rộng lượng như vậy má mừng lắm. Theo má biết thì Dạ Thảo không phải nhẩn tâm đến độ cho con chẳng biết đau. Nó quá ngu ngơ, dại dột. Sáu tháng nay má thấy nó khóc nhiều. Có lẽ lương tâm người mẹ đã hành pha>t nó rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top