Chữ Trinh !
- Đám cưới. A, đám cưới!
- A! Cô dâu đẹp quá!
Tiếng trẻ nit reo vang ngoài ngõ. Dạ Thảo? Buông cái chén đang rửa xuống, lau nhanh tay vào một chiếc khăn treo trên vách, rồi vọt theo đám trẻ ra ngõ xem đám cưới.
Bà Tư nhìn theo con lắc đầu cười vui:
- Cái con, hai mươi mấy tuổi rồi mà cứ như con nít hổng bằng. Hễ nghe có đám cưới là lật đật chạy đi coi cô dâu, làm như lạ lùng lắm vậy? Người ta như nó, ít ra cũng con bồng con ẵm trên tay rồi.
Nói xong mấy câu đó, bà bỗng dưng thở dài buồn bã: “Tội nghiệp cho con bé, nhà nghèo nên nó mới phải háo hức chạy đi xem cô dâu như vậy. Chứ phải nhà bà dư dã như người ta thì giờ đây nó cũng lên kiệu hoa làm cô dâu mới như ai “
Bà hất chiếc khăn tay lên vai, khẽ ngồi xuống chiếc gường tre với lấy ô trầu nghĩ tiếp: So về nhan sắc con bà có thua kém gì ai. Chỉ tội quần áo mà bần hàn làm át hẳn đi vẻ đẹp tự nhiên trời phú. Gía mà nó có áo lụa quần là như bạn bè trang lứa thì nó đâu phải thui thủi một mình.”
Nói thì nói vậy chứ bà cũng tự hào về con lắm. Cả cái xóm này không có đứa nào được thằng bồ như nó, vừa đẹp trai, vừa khá giả, đàng hoàng, lại có học thức hơn người, nghe đâu nó học cái gì về dược thì phải. Mai sau ra trường làm ông dược sĩ chớ chơi đâu. Rồi bà lại mỉm cười so sánh. Đời đôi lúc cũng lạ lùng, làm sao mà một ông sinh viên đẹp trai học rộng như vậy lại có thể yêu một cô gái nhà nghèo chưa học hết lớp ba.
- Bà Tư ơi! Chị Thảo chỉ bị xỉu rồi nè.
Có tiếng con nít kêu lên nheo nhéo, bà Tư giật mình ngẩng dậy, chợt hồn phách rụng rời khi thấy con gái của mình mặt mày tái mét nằm lả người trong tay bọn trẻ.
- Trời ơi! Thảo con, con làm sao vậy nè?
Quýnh quáng bà đỡ con nằm xuống chiếc chõng tre ọp ẹp, giật tóc mai gọi con rối rít:
- Thảo, Thảo ơi tỉnh dậy đi con
Thằng Tèo đứng trước sân đang giải thích oang oang cho mọi người trong xóm:
- Tự nhiên, vừa thấy mặt chú rể là chỉ xỉu liền hà. Ai mà biết sao …
Thảo cũng vừa mở mắt, kịp nghe lời thằng Tèo nói. Nước mắt trào ra ràn rụa, nàng úp mặt vào lòng mẹ oà khóc:
- Má ơi!
Thấy nàng đã tỉnh, mọi người lập tức trở về công việc thường ngày. Vì đây là xóm nghèo lao động nên ai ai cũng đều bận bịu.
Bà Tư đưa tay vuốt mái tóc dài óng mượt của con, khàn giọng hỏi:
- Thảo có chuyện gì vậy con?
Nàng không ngẩng đầu dậy
- Má ơi con khổ quá
Bà lật người con lên âu yếm lau khô những giọt lệ long lanh, thương yêu hỏi:
- Tại sao con khổ? Kể Cho má nghe đi con.
Hàm răng ngọc cắn chặt bờ môi, lời nói đưọc thoát ra từ lồng ngực nghẹn ngào.
- Má ơi anh Khải … anh Khải …
- Thằng Khải làm sao? Bà sốt ruột hỏi nhanh.
- Anh Khải cưới vợ Rồi.
Nói xong câu này, nàng lại úp mặt xuống gối oà lên khóc nức nở, bờ vai cứ rung lên từng chập. Chai dầu tên tay rơi xuống chiếu. Bà Tư sững sờ: “ Trời đất, cái thằng bà mới vừa khen đẹp trai, học rộng, đàng hoàng mà giờ đây nó đành đoạn phụ con bà? Không có lý! Thường khi nó đến đây, bà thấy nó thương yêu quyến luyến con Thảo lắm mà. Bà lay vai con:
- Thảo con nghe ai nói? Đừng tin thiên hạ con à! Đôi khi họ ghét mình mà nói bậy …
- Không, má ơi!, Dạ Thảo nức nở lắc đầu cắt ngang, con thấy rõ ràng mà, má ơi!
Nàng ôm lấy tay bà kêu lên uất ức.
- Má ơi, người ta đẹp lắm má ơi! Đẹp hơn con gấp vạn lần. Hồi nãy … con đi ra xem đám cưới … con thấy anh Khải cặp tay người ta đi ngang qua đây.. Người ta mặc một chiếc xoa rê màu trắng … giàu mà đẹp lắm má ơi!
Sóng mũi cay xè, bà Tư len lén quay đi lau khô dòng nước mắt. Trong cảnh tình này, bà chỉ còn biết đổ lỗi cho mình. Tại bà nghèo nên con mới khổ, tại bà nghèo nên con phải lỡ dỡ duyên đầu.
- Má ơi, chắc con chết mất má ơi!
Chẳng phải Khải vô tâm hay ác ý khi cặp tay Trinh Trinh đi trên con đường đá đỏ. Làm sao mà chàng không nhớ con đường này dẫn mình tới nơi đâu? Con đường quen thuộc, từng hòn sỏi nhỏ mòn nhẵn dưới chân chàng. Nhắm mắt lại, chàng vẫn có thể bước đi không hề vấp ngã kia mà.
Trời ơi! Hòn đá này bao lần rồi chàng cùng Dạ Thảo ngồi bên nhau tình tự? Chính tàn cây kia, chàng đã vụng dại trao cho nàng nụ hôn đầu đời tê dại bờ môi. Làm sao mà chàng chẳng đau lòng khi dẫm lên kỷ Niệm.
Chỉ vì để đến nhà thờ làm lễ không còn con đường nào khác. Và chỉ vì con đường này hẹp quá, xe không thể chạy vào để Chàng co thể kéo dài giây phút đi bộ mà nghe đau từng viên đá.
Dạ Thảo ơi! Khi đi qua con hẻm nhỏ quẹo vào nhà của nàng. Chàng theo một thói quen không kìm được, đưa mắt vào tìm kiếm. Giữa đám đông chen chúc nhau bên đường, qua làn lệ long lanh, chàng như vừa nhìn thấy một bóng dáng thân quen gục xuống nghẹn ngào.
Tim thắt đau trong lòng ngực, mắt mờ lệ rưng rưng Lê Khải đưa tay lên chậm mắt. Ai đó vừa tung lên đầu chàng một nắm giấy hoa? Và cô dâu trẻ đi bên cạnh nào biết được tâm sự của chồng, mặt mày hớn hở nở, nụ Cười đẹp như hoa hàm tiếu.
Dạ Thảo ơi, anh có lỗi với em nhiều quá, anh đành phụ em rồi, hãy tha thứ cho anh, Thảo ơi! Duyên đã lỡ vì đâu? Xin hãy xem như ta không duyên nợ.
Tiếng pháo reo vang giòn gĩa để chúc mừng cho hạnh phúc của cô dâu chú rể? Hay là xác pháo lạnh lùng vừa vùi chôn một trái tim rướm máu? Thôi rồi, chẵng còn gì để mơ ước, câu hẹn hò từ đây lui vào quên lãng. Để Anh thành kẻ phụ tình, để anh thành tên phản bội, anh giẫm lên trái tim emm để Xây dựng cho mình một thiên đàng hạnh phúc.
Men bia nồng trong cổ, chàng uống như điên như dại, uống cho trời đất quay cuồng, uống cho tâm linh tê tái, uống để quên một chuyện tình buồn, uống để quên bóng hình một cô gái ngây thơ.
- Nè Khải, uống vừa thôi! – Một thằng bạn kéo tay chàng khẽ nhắc – Dành sức cho một lát nữa vào phòng hoa chúc với cô dâu chứ!
“Động phòng hoa chúc? “ Lê Khải giật mình ngơ ngác. Bốn tiếng đó dường như xa lạ lắm, dường như chàng chưa nghe tới nó bao giờ. Nếu thằng bạn kia không nhắc có lẽ chàng cũng không biết mình phải làm gì với cô dâu mới trong đêm tân hôn nữa? Tia mắt chàng khẽ đưa sang nhìn cô dâu trẻ, nàng như hiểu lòng chàng đôi má ửng hồng e thẹn.
Thế rồi tiệc cũng tan, thực khách lần lượt ra về.Ai cũng bắt tay chàng cười hớn hở, chúc cho đôi vợ Chồng được trăm năm hạnh phúc, bách niên giai loã.Song đáp lại họ, chỉ có nhừng cái gật đầu hờ hững, những cái bắt tay mệt mỏi như mời khách về nhanh cho.
Khi chỉ còn lại hai người, không khí bỗng ngập ngừng e thẹn. Trinh Trinh tần ngần đứng giữa phòng khách ngổn ngang bàn ghế, bỡ ngỡ chẳng biết mình phải làm gì. Thiên Trang bước lại gần, nàng tinh nghịch.
- Sao chị lại đứng đây? Sao anh Khải lại ngồi kia hút thuốc? Mẹ ơi!
Thiên Trang nghịch ngợm gọi to, bà Lệ Đang dọn dẹp ở nhà sau nghe con gọi lật đật chạy lên:
- Gì thế con?
- Mẹ ơi – Nàng chúm chím cười – Mẹ nhìn xem cô dâu chú rể chẵng biết mình phải làm gì?
Bà Lệ nhìn con trai hơi lạ lùng:
- Kìa con! Khuya rồi sao con không đưa vợ con vào phòng nghỉ?
- Dạ - Lê Khải dụi tắt điếu thuốc bước đến gần Trinh Trinh, nói ngượng ngùng – Trinh Trinh vâng lời mẹ đi em!
- Dạ – Nàng cúi đầu. Màu hồng đỏ hây hây trên má nàng. Quay người chào bà Lệ – Dạ, thưa mẹ con vào.
Chị đi nghe em Trang.
Thiên Trang cười khúc khích:
- Biết rồi nhanh lên đi! Anh Khải nóng ruột lắm rồi.
Bà Lệ mắng yêu con gái:
- Cái con ăn với nói, chẳng trách hay bị ăn đòn của thằng Khải.
Thiên Trang lè lưỡi cười hì hì.
Cánh cửa đóng sập lại sau lưng. Đây mới thật sự là giang sơn của đôi vợ chồng mới cưới. Lũ bạn chàng thật khéo đã trang trí tân phòng cho chàng thật tuyệt. Máy điều hòa chạy ro ro chùm đèn ngủ toả Ra một luồng ánh sáng hồng dìu dịu, trông thật nhẹ nhàng êm ái.
Trinh Trinh ngồi nép bên góc gường chờ đợi. Đôi mắt nàng lướt trên tấm ra trắng muốt, hẳn lòng cũng nôn nao phập phòng chờ đợi một đêm ân ái tuyệt vời từng được nghe nhiều nhưng chưa biết bao giờ.
Lê Khải tần ngần giây phút rồi bước đến đối diện cùng nàng. Đây lần đầu tiên chàng nhìn kỹ mặt cô vợ trẻ. Nàng đẹp quá! Bây giờ chàng mới tin lời của mẹ mình nói đúng. Đôi mắt đẹp dài dài ẩn sau hàng mi cong vút đang ngước nhìn chàng nồng nàn tình tứ như tin yêu, như chờ đợi được chàng che chở suốt cuộc đời.
Gương mặt bầu bĩnh hồng lên trong ánh đèn màu trông nàng thật ngây thơ bé bỏng. Một nét gì đó giống như các nàng công chúa trong chuyện đời xưa, khiến người ta cứ thích nhìn mãi vào chiếc mũi nhỏ thanh thanh. Bờ môi mọng đỏ, làn da trắng mịn màng, hơi thở ngọt ngào, thân hình nàng mảnh mai ẻo lả. Tất cả phối hợp hài hoà với nhau khiến nàng có sức thu hút lạ Lùng. Như mời chào, như hấp dẫn con người ta vào một cám dỗ ngọt ngào.
Lê Khải khẽ nhấc chiếc vương miện khỏi đầu nàng. Những búp tóc rơi xuống chảy dài trên chiếc xoa rê hở cổ càng làm cho nàng thêm phần quyến rũ. Chàng đặt tay trên vai nàng. Trinh Trinh rùng mình mắt nhắm nghiền khêu gợi.
Chiếc áo rơi nhanh xuống. Trong phút chốc, Lê Khải như quên đi hiện tại, hình bóng Dạ Thảo lùi xa vào tâm khảm chỉ còn có Trinh Trinh cô vợ bé bỏng xinh đẹp mà bất cứ gã đàn ông nào cũng trầm trồ thèm muốn.
Tuyệt vời bờ môi chàng trên bờ môi nàng ngất ngây say đắm. Lê Khải như ngụp lặn trong niềm vui sướng và hạnh phúc tràn trề trong tiếng nhạc du dương trầm bỗng. Chàng thả mình vào cảm giác đê mê. Âu cũng là duyên nợ. Trinh Trinh ơi! Em quả là một cô vợ tuyệt vời, ta yêu nàng biết mấy!
Nhưng như kẻ đang đi trên đất bằng bỗng dưng cuộn sóng. Lê Khải rơi đột ngột từ đỉnh cao ân ái xuống đáy vực bàng hoàng. Trời ơi! Phải chăng đấy là sự thật? Niềm cảm hứng tan nhanh. Chàng đẩy nàng ra xa, bâng khuâng tự hỏi mình có có bị ảo gíac đánh lừa không? Lẽ nào một cô gái thùy mị như nàng lại chẳg còn trinh tiết với chồng trong đêm hợp hôn.
Không! chàng không lầm đâu. Cái cảm giác này Lê Khải biết rõ ràng mà. Chàng có phải là một thằng ngốc đâu mà nàng hòng qua mặt? Hừ! To gan thật! Cái ý nghĩ bị lường gạt, cái cảm giác mình mới ôm trong tay một thân thể nhuốc nhơ đã từng nằm trong tay kẻ khác làm chàng tức sôi gan. Chàng nghiến răng:
- Hừ! Giỏi thiệt mà.
Đang mải ngất ngây với cảm giác chàng trao, Trinh Trinh chợt bàng hoàng trước thái độ thô bạo của chồng. Nàng nghiêng mình về phía chàng nhỏ nhẹ hỏi:
- Anh Khải, anh làm sao vậy?
Chàng nạt ngang:
- Làm sao à? Cô giỏi thật đấy, nhưng xin thưa với cô rằng: Tôi không phải là thằng ngốc đâu mà cô và gia đình cô toan cặm mũ hai sừng lên đầu nó.
“Trời ơi, chàng đã biết rồi sao? “ Trinh trinh sợ hãi ngã vật ra sau như người chẳng còn khí lực, giây lâu sau nàng chống tay, gắng gượng ngồi dậy, run run nói:
- Anh Khải, em … em…
Lê Khải cười lạt, ngồi bật dậy:
- Đừng giở trò khóc lóc, van vỉ với tôi làm gì. Chuẩn bị sáng sớm mai cuốn gói trở về với cha mẹ là vừa. Lê Khải này không biết xài của thừa đâu.
Nói xong chàng hầm hầm vén mùng đứng dậy mặc vội quần áo, ôm gối mở cửa. Chàng tiến thẳng ra phòng khách, châm một điếu thuốc, ngồi phịch xuống ghế salon, Lê Khải lặng yên rít từng hơi thuốc nặng nề.
Hừ! “ Cố đấm ăn xôi, xôi lại hỏng. Cầm bằng làm mướn, mướn không công “ thật mà. Hồ Xuân Hương thật tuyệt làm hai câu thơ này sao mà phù hợp vào tâm trạng của chàng quá! Phụ bỏ một tấm tình chung, ngỡ được đền bù bằng một cô vợ thùy mị nết na, ngoan hiền, tứ đức tam tòng đủ cả.Vậy mà … Ngay đêm hợp cẩn đầu tiên nàng lại chẳng tròn trinh tiết, có trời mới biết là cô ta đã trải qua bao nhiêu thằng đàn ông khốn nạn rồi mới tới tay chàng?
Trời ơi! Một mai này chuyện đổ bể ra, Lê Khải này còn mặt mũi nào nhìn bạn bè trang lứa? Dạ Thảo sẽ nghĩ sao? Nàng sẽ cười vào mũi chàng mà nói: “ Tưởng ngon lành gì, anh chỉ là hạng đi lượm lại của thừa mà thiên hạ chán chê.
Đáng đời mày chưa Khải, ai bảo mày tham sang phụ khó. Lẽ ra mày phải biết rằng, trên đời này làm gì có người tốt đến như vậy chứ? Đành rằng cha mẹ nàng có là bạn thân của cha chàng thuở niên thời đi nữa, họ cũng chẳng dại gì gả cô con gái cưng xinh đẹp của mình với một giá rẻ như vậy. Trời ơi! Sao mà chàng ngu đến thế?
Lê Khải gục đầu vào lòng bàn tay kêu lên phẫn uất khi nghĩ đến cảnh gia đình Trinh Trinh cười hớn hở, cứ ngỡ là đã lừa được chàng – một thằng ngốc tham tiền.
Không! Phải làm cho họ biết mặt. Lê Khải này dù sao cũng còn chút liêm sĩ, nó không thể vì tiền mà mặc ai muốn gì cũng được.
- Anh Khải, xin anh hãy nghe em nói.
Trinh Trinh qua giây phút bỡ ngỡ thẹn thùng. Nàng se sẽ bước ra phòng ngoài đến bên chàng bằng những bước chân dè dặt, cất tiếng dịu dàng. Nhưng vừa trông thấy mặt nàng, cơn giận trong lòng lập tức bùng lên, Lê Khải hét to:
- Cút khỏi mắt tôi ngay!
Giọng chàng lớn quá, vang lên giữa đêm khuya lanh lảnh. Trinh Trinh hốt hoảng, dùng tay vội bịt miệng chàng:
- Kìa anh Khải …
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top