Chữ Trinh 23 !

Khải vội trám miệng nàng bằng nụ hôn dài:
- Nói bậy, sao em lại nghĩ ra điều kỳ quái như vậy?
Dạ Thảo lật ngửa ra gường, xa vòng tay Khải, ngước nhìn chùm đèn ngủ nhiều màu, nàng thở dài khẽ nói:
- Không hiểu sao, em lại linh cảm ra điều đó. Khải! Anh có phụ bỏ em không?
Ừ nhỉ, Khải ngẩn ngơ tự hỏi: Mình có phụ bỏ Dạ Thảo không? Nhưng chàng bật cười ngay, choàng tay ôm lấy nàng, kéo nàng về phía mình, kề sát miệng vào tai nàng:
- Thảorăm lần không vạn lầ không! Dạ Thảo à, nếu em đừng bao giờ phản bội anh.
- Phản bội anh? – Dạ Thảo kêu lên phẩn uất – Không bao giờ.
- Vậy thì em còn sợ Gì nữa chứ?
Ánh đèn chợt tắt, Dạ Thảo thấy mình tan ra thành không khí, hồn lâng lâng bay bổng về cỏi hư vô..
Khải ngồiyên trên ghế salon, mỉm cười nhìn Dạ Thảo lăng xăng trong bếp. Đây là lần đầu tiên nàng chàng chứng kiến tài nội trợ của nàng, và cũng là lần đầu tiên chàng ở lại đêm tại nhà nàng. Sao mà lâu thế này! Khải buông tờ báo, nhóng cổ vào bếp hỏi vui:
- Xong chưa cô? Khách đói muốn xỉu rồi nè!
- Xong ngay, xong ngay.
Tiếng Dạ Thảo đáp vang vọng lên rồi nàng hiện ra bên khung cửa, 1 tay bưng đĩa bánh mì, 1 tay bưng đĩa trứng ốp la, món mà Khải thích nhất trên đời.
Nhìn nàng, Khải chợt không nhịn được, bật cười vang ha hả. Dạ Thảo cất tiếng ngạc nhiên:
- Anh cười gì em vậy?
Khải vẫn cười, gập cả bụng xuống bàn mà cười. Dạ Thảo đặt đỉa xuống bàn níu lấy vai chàng ngơ ngác:
- Anh cười gì em vậy?
Khải vừa cười vừa nói:
- Mèo con, Dạ Thảo em có thể nhìn lại mình xem.
Dạ Thảo chồm người qua lấy chiếc gương soi. Vừa nhìn thấy dung nhan trong gương, cũng như chàng, nàng buông gương cười ngặt nghẽo, họa theo tiếng cười sảng khoái của chàng.
Cười xong nàng đến gần chàng nủng nịu:
- Anh lau cho em đi.
- Đdược! Được!
Móc lấy khăn trong túi, chàng khẽ lau vết lọ cho nàng, nhưng vụng về chàng làm cho vết lọ chạy dài thêm. Trông buồn cười quá,
Khải không nín được lại phá lên cười. Dạ Thảo nhưo= ng mắt:
- Anh làm sao vậy?
Khải cười sặc sụa không trả lời nàng được. Dạ Thảo cầm lấy kiếng lên soi, nàng phì cười đánh nhẹ vào tay chàng:
- Anh hư quá!
Giật chiếc khăn trên tay chàng, lau sạch vết lọ đi, nàng mỉm cười hỏi chàng:
- Bây giờ trông có đáng cười nữa không?
Khải nghiêm mặt:
- Bây giờ không có đáng cười nữa chỉ đáng được hôn thôi.
Nói xong chàng vụt ôm lấy nàng, nhưng Dạ Thảo đã kịp lách mình tránh được:
- Rõ hư, giữa ban ngày ban mặt. Ăn đi kìa, kẻo nguội mất ngon.
Khải sửa người ngồi cho ngay ngắn:
- Xin tuân lệnh.
Khải bẻ 1 miếng bánh mì chấm vào giữa lòng đỏ hột gà. Anh thích nếm cái mùi vị beo béo của chất keo sền sệt của lòng đỏ trứng gà chưa chín hẳn.
- Ơ!
Khải kêu lên ngạc nhiên.
- Anh làm sao vậy?
Dạ Thảo không biết làm món này rồi, nàng chiên chín cả nhưng không muốn làm nàng buồn, Khải cười đánh trống lãng:
- Quên nữa, sao em hổng ăn đi?
Dạ Thảo cười khúc khích:
- Nhìn anh ăn thích hơn.
Chàng đưa tay vẩy nàng:
- Lại đây, lại đây ăn với anh cho vui nào.
Dạ Thảo đến ngồi vào lòng chàng. đón từng miếng bánh mì chàng đút cho. Rồi đút lại cho chàng. Cả 2 cười hớn hở. Hột gà ốp la thật chín, nàng lại quên nêm muối tiêu lạt nhách. Nhưng ăn trong tình yêu, Khải thấy nó thật tuyệt vời.
- Anh uống cà phê nhé?
Ăn xong Dạ Thảo hỏi chàng. Buồn ngủ mà gặp chiếu manh, Lê Khảihải reo to hớn hở:
- Hoan hô em,em pha cà phê hồi nào vậy?
Dạ Thảo đứng lên cười cười, đưa mắt lườm chàng:
- Anh mê ăn quá đi thôi.
Khải ngả người thoải mái ra ghế salon chàng nhìn theo dáng nàng cười tươi:
- Đdúng vậy đó, hổng mê ăn làm sao cô bán xôi dụ được chứ?
Nàng đặt ly cà phê xuống trước mặt chàng:
- Đdược rồi, có ngày em sẽ cho anh ăn xôi trừ cơm đó.
Khải nhấc chiếc phin ra, tay khuấy đều chiếc muổng:
- Ồ! thích thật, bao giờ em mới thi hành lời hăm dọa ấy.
Nàng béo mủi chàng:
- Anh thấy ghét quá đi thôi!
Khải cười hì hì, đưa ly cà phê lên môi uống 1 hớp to. Trơi ơi! Nàng cho chàng uống cái gì thế này? chè chăng? cà phê gì mà ngọt thế?
Nhìn chàng trợn mắt phùng mang, Dạ Thảo đấm mạnh tay chàng:
- Anh định giở Trò gì nữa vậy?
Nể nang quá, chàng nuốt ọt ngụm cà phê vào cổ họng, vờ nhăn nhó bảo:
- Ngon quá!
Tưởng chàng khen thật, Dạ Thảo cúi đầu e thẹn. Khải trỏ mặt đồng hồ:
- Dạ Thảo, anh về nhà 1 chút nhé!
Dạ Thảo phụng phịu:
- Anh bỏ em đi nữa hả?
Chàng bẹo má nàng:
- Một chút thôi mà.
Nàng níu tay chàng:
- Nhưng anh về bên ấy làm gì?
Khải đứng dậy:
- Thảoự dưng anh nóng ruột quá, hỗng biết có gì xảy ra ở nhà không?
Nàng nhún nhảy mình trên ghế salon:
- Lại nhớ người ta nữa rồi, mới xa có 1 tý đã nóng ruột rồi.
Khải ngồi xuống ghế đặt tay lên vai nàng:
- Không, anh không nhớ ai hết, em đừng ghen mà mất đẹp đi đấy.
- Kệ em
Nàng dẩu môi lên nủng nịu. Khải cúi xuống môi nàng nhẹ đặt lên đó 1 chiếc hôn rồi bảo:
- Thảohôi anh đi, 1 chút xíu anh về liền, nhớ nấu cơm cho anh ăn với.
- Hông
Dạ Thảo quay lưng, Khải phì cười rồi bước đi nhanh.
Sángsớm nắng hanh, trời dìu dịu gió, con đường vắng, không tấp nập ồn ào nhiều xe cộ nên dễ gợi vào người 1 cảm giác bình yên thong thả.
Khải cho xe chạy chầm chậm qua các dãy phố. Bao nhiêu phiền toái của ngày hôm qua lui vào quên lãng. Chàng dừng chân trước 1 quầy hàng bánh kẹo mua 1 hộp bánh ngon làm quà cho má. Dù sao chàng cũng hơi quá đáng trong chuyện này. Đêm hôm ấy chàng không về nhà chắc cả nhà lo lắng lắm. Khải mỉm cười: Cho tởn, từ nay nếu ở nhà có đá động gì đến chuyện của Dạ Thảo nữa là chàng sẽ bỏ đi đêm. Nhưng chuyện đó không còn tái diễn nữa đâu. Trinh Trinh cũng biết khôn sau cái tát của chàng.
Nghĩ đến Trinh Trinh, Khải cảm thấy lòng sôi lên 1 cảm giác kỳ lạ. Không hiểu sao chàng không thể ngọt ngào với nàng được dù chỉ là 1 cử chỉ giả tạo để nàng bớt tủi hờn.
Khải móc chià khóa mở cửa, thản nhiên đẩy xe vào mồm huýt sáo 1 bản nhạc tình vui vẻ.Nhà trống vắng, giờ này Thiên Trang đã đi học. Khải không ghét em nhưng chàng và nó luôn khắc khẩu nhau trên mọi phương diện.
Không có má ở nhà, Khải đoán chắc bà chợ lo bữa cơm trưa. Còn Trinh Trinh? Khải chợt thấy lạ lùng về sự vắng mặt của nàng. Thường thì giờ này nàng phải ngồi bên khung cửa mà thêu, đợi má chàng về rồi cùng xuống bếp nấu cơm. Lẽ nào dư âm của cát tát của chàng đã khiến nàng nằm liệt gường đến giờ này sao? Vô lý, Trinh Trinh không có những cử chỉ giận hờn trẻ Con như vậy. Vậy thì nàng đi đâu? Không chịu nổi Khải tông mạnh cửa xông vào.
Phòng trống không. Tự dưng Lê Khảihải rùng mình trước sự trống vắng lạ lùng của nó. Linh cảm như báo trước chuyện không lành sắp xẩu ra. Chàng đưa mắt nhìn quanh, chợt giật mình đánh thót. Trên bàn, 1 mảnh giấy trắng xé vội vàng được dằn dưới 1 cây bút. Chàng chạy vội đến bên bàn, hấp tấp chụp lấy mảnh giấy. Đúng là chữ của Trinh Trinh.! nét chữ nghiêng nghiêng đẹp như nàng

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top