Chữ Trinh 1 !
Chàng phũ phàng vung tay gạt mạnh làm Trinh Trinh té nằm dài trên nền gạch. Nàng cắn chặt môi, cố kìm tiếng kêu đau đớn, khẽ chống tay ngồi dậy. Lê Khải đưa mắt nhìn qua, tuy hối hận về hành động thô bạo của mình, chàng vẫn dửng dưng tàn nhẫn:
- Cô còn muốn nói gì nữa? Bướm chán ong chê rồi mới tới tay tôi, không đúng hay sao mà còn khóc lóc?
Trinh Trinh quỳ dưới chân chàng, trong chiếc áo ngủ mong manh, nàng thật là yếu đuối:
- Anh Khải, xin anh bớt nóng, trở Về phòng cho em thưa lại một lời. Kẻo Mẹ và em Trang hay được thì ...
Lê Khải cười lạt cắt ngang:
- Hay được thì có sao? Cô mà cũng biết nhục nhã, xấu hổ ư? Nếu biết sao cô lại còn để Cho hàng chục đàn ông ôm lấy trong tay như vậy? Cô chẳng còn xứng đáng mang tên Trinh một chút nào hết? Cha mẹ cô đã dạy cô như thế à?
Trinh Trinh quỳ gối xuống cúi gầm đầu, nước mắt tuôn chảy như mưa. Giây lâu, nàng cất giọng nghẹn ngào:
- Anh Khải ơi, tội em nặng lắm! Anh muốn đánh, muốn chửi hay hành hạ em cách nào cũng được. Chỉ xin anh đừng xúc phạm đến ba mẹ em. Họ không biết gì về chuyện của em làm.
Chàng ngả người ra sau ghế salon, chân gác chéo, hai tay dang ngang. Lê Khải đập đập xuống thành nệm hỏi gằn:
- Cô Tâm, cô nghĩ về tôi như thế nào mà lại làm như vậy? Một thằng ngốc hay một thằng nghèo khổ chẳng biết chi là liêm sĩ ư?
Trinh Trinh sợ Hãi lắc đầu nhanh:
- Em nào dám nghĩ vậy. Khải ơi, đừng nghĩ oan cho em tội nghiệp.
- Oan! - giọng chàng rít qua hai hàm răng nghiến chặt - Thế thì tại sao cô lại lừa dối tôi?
Nàng cúi gằm mặt lí nhí:
- Em sợ.
Lê Khải cười mỉa mai:
- Thế sao lúc nằm trong tay người ta cô không sợ? Tôi hỏi cô: Tôi là người thứ mấy vậy?
Trinh Trinh thoáng giật mình, đôi má nàng ửng hồng e thẹn, giây sau nàng cất tiếng ngẹn ngào:
- Khải ơi, đừng hỏi em một câu tàn nhẫn như vậy. Em xin thề, em chỉ lỡ dại một lần thôi. Em không phải là hạng gái trắc nết lăng loàn, em đã toan thú thật với anh rồi, nhưng em lại sợ anh khinh khi, rẻ rúng em. Anh Khải ơi, xin anh hãy rộng lượng tha thứ cho em. Em xin hứa ...
Lê Khải đưa tay che miệng ngáp, chàng ngã nằm dài xuống ghế, nheo mắt nhìn nàng khinh miệt:
- Cô tưởng là tôi sẽ tin lời cô vừa nói à? Mà dù cô có một lần hay một trăm lần cũng vậy thôi. Tôi không thể nào tha thứ cho cô được. Tự ái của một thằng đàn ông không cho phép tôi làm như vậy. Thôi, cô đi đi, tôi buồn ngủ lắm rồi.
Trinh Trinh đi bằng hai đầu gối, đến gần bên chàng run rẩy hỏi:
- Rồi anh đối xử với em thế nào?
Lê Khải nhắm mắt:
- Thế nào rồi biết sau, tôi ngủ đây!
Nói xong, chàng quay lưng, ngáy đều đều. Trinh Trinh không biết là phải làm sao hơn. Nàng quỳ đấy, quỳ mãi mong chàng động lòng thứ tha cho. Nhưng gần một tiếng trôi qua, Lê Khải không buồn cựa mình nhúc nhích mặc dù nàng biết chàng chưa ngủ.
Hai chân tê dại, Trinh Trinh lặng lẽ đứng dậy trở vào phòng lấy một chiếc khăn mỏng đắp cho chàng. Nhưng Lê Khải đã càu nhàu vo tròn chiếc khăn ném mạnh xuống đất:
- Cám ơn!
Nàng nghẹn ngào cúi lượm mảnh khăn bị vò nát dưới chân như cõi lòng tan nát. Bước vội về phòng, vùi mình với đống gối chăn lạnh lẽo oà khóc lên nức nở.
Là một cô gái nhà giàu, lại là đứa con cưng duy nhất của ông bà Vạn Hưng Long. Nàng vốn quen được nâng niu chiều chuộng. Nay lần đầu tiên gặp cảnh phũ phàng, nàng nghe như tan nát từng đoạn ruột.
Nhưng cũng tại nàng thôi, nàng không thể trách mẹ cha. Chỉ vì quá thương con, họ đã chọn cho nàng một tấm chồng xứng đáng. Tuy nhà Lê Khải có nghèo hơn nhà nàng đi nữa, mẹ cha nàng vẫn vì con đứng ra chu toàn tất cả. Họ có ngờ đâu hành động của mình đã làm cho Lê Khải nghi ngờ, cho rằng gia đình nàng cố tâm lừa gạt gả Cho chàng một đứa con hư hỏng.
Song nàng cũng không thể trách chàng. Có người đàn ông nào không ích kỷ? Có người chồng nào chấp nhận ôm trong tay một người vợ chẳng vẹn toàn trinh nguyên? Nàng đã làm chàng thất vọng, chàng có quyền đối xử Với nàng thậm tệ hơn như vậy một ngàn lần mà nàng không có quyền oán hận.
Trời ơi, bây giờ nàng mới hối hận việc mình đã làm, nàng mới biết cái trinh tiết quan trọng như thế nào đối với cuộc đời con gái. Trời ơi! Tại sao lúc đó nàng lại dại dột yếu lòng? Tại sao nàng lại trao trọn cái tiết trinh vào tay tên sở khanh ấy chứ?
Sự việc đó xảy ra từ lâu lắm rồi, hơn bốn năm nay rồi. Lúc đó nàng chỉ là một cô con gái ngây thơ mười tám tuổi. Ngỡ rằng tất cả sẽ vùi sâu trong dĩ vãng. Chỉ một lần thôi, làm sao mà chàng biết được? Ừ nhỉ, tại sao nàng lại quên, chàng là một dược sĩ, cơ thể của người con gái đối với chàng có lạ lùng gì?
Trinh Trinh nhớ lại ngày đầu chàng đến nhà nàng. Nàng đã nép mình sau bức mành the để nhìn trộm. Trái tim non rộn rã chữ ân tình, chàng về rồi còn để lại cả một trời thương nhớ.
Với cương vị của một vị Tiểu thơ, con cưng của một triệu phú Vạn Hưng Long, với nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn, nàng không thiếu người đến cầu hôn mong dựa dẫm cái gia tài đồ sộ ấy. Nhiều gia đình vọng tộc, muốn chọn dâu hộ đối môn đăng, đã cậy nhờ mai mối đến xin dạm hỏi. Nhưng nàng như con chim một lần bị tên thấy cây cong đã sợ. Từ khi bị gã sở Khanh kia lừa gạt rồi thi rớt đại học. Nàng chẳng còn ước mơ gì nữa, suốt ngày chỉ quanh quẩn bên mẹ hiền, lo học câu tề gia nội trợ, công dung ngôn hạnh, chờ cho vết thương lòng lành hẳn.
Thế rồi nàng lại gặp chàng. Chàng trai kỳ lạ có tia nhìn bối rối, song gương mặt lại nghiêm nghị khác người. Mẹ chàng là bạn thân của mẹ cha nàng lúc trước, họ đến nhờ cha mẹ nàng giúp đỡ, cho vay vốn để mở hiệu thuốc ngoài giờ, vì vừa nghe đâu chàng vừa tốt nghiệp trường Dại học Y Dược.
Và lần gặp gỡ hôm đó đã để lại ấn tượng đẹp trong lòng ông chủ Vạn Hưng Long. Từ lâu, ông đã từng ngắm nghé chọn cho con một tấm chồng xứng đáng. Ông không cần chọn rể giàu, bởi ông đã quá giàu rồi. Ông chỉ ước ao chọn cho con một chàng rễ đàng hoàng, có học, lại có một tương lai sáng sủa để con mình được sung sướng bản thân.
Vậy là Lê Khải lọt vào mắt ông, sau khi hỏi ý kiến vợ con. Ông quyết định thương lượng cùng bà Lệ - vợ người bạn thân quá cố của ông. Lẽ dĩ nhiên, bà Lệ mừng đến mức run lên được. Bà không ngờ vận đỏ lại rơi xuống tay con mình một cách dễ dàng như vậy. Làm sui gia với triệu phú Vạn Hưng Long có nằm mơ bà cũng không ngờ tới.
Song tất cả đều lầm một cách nghiêm trọng. Lê Khải cưới Trinh Trinh chẳng phải vì yêu. Chàng cưới nàng vì chữ hiếu cùng mẹ, vì tương lai. Và sự thất vọng về sự không tròn trinh tiết của nàng chỉ là một nguyên nhân tình cờ, giúp chàng có dịp trút cơn phẫn hận.
Nghĩ đến một ngày sắt cầm tan vỡ, keo rã hồ tan, Trinh Trinh ruột thắt gan bào, nước mắt tuôn dầm ướt gối. Không, Khải ơi, em yêu anh, xin anh đừng phụ bỏ em tội nghiệp. Rồi nàng lại rùng mình kêu lên kinh sợ. Trời ơi, nếu mẹ cha biết được việc này họ sẽ chết ngay vì nhục nhã. Không! Khải ơi, em van cầu, xin anh giữ kín giùm em, rồi anh đầy đọa thân em thế nào em cũng bằng lòng mà. Khải ơi, ơn anh en sẽ ghi khắc trọn đời.
Khải Lại trở mình, chiếc ghế salon chật cùng cái lạnh se da của cơn gió mùa đông làm chàng khó chịu vô cùng. Mẹ kiếp! Có thằng đàn ông nào khốn nạn như chàng không? Có thằng đàn ông nào trong đêm tân hôn lại phải chịu nằm queo trên ghế salon lạnh lẽo?
Không ngủ được, Lê Khải trở dậy bật quẹt châm thuốc hút, nghe lòng bực tức. Lòng thầm tính một kế hoạch trả thù. Hừ! Họ tưởng rằng đồng tiền đã làm chàng quáng mắt, quên tất cả để dễ dàng ôm ấp một cành hoa héo rữa à? Không đâu! Lê Khải này không phải hạng người vô liêm sĩ.
Nhưng làm cách nào đây? Nếu làm lớn chuyện rùm beng lên, chàng còn mặt mũi nào nhìn bạn bè trang lứa, còn Dạ Thỏa nàng sẽ nghĩ sao.Trời ơi! Đáng đời mày chưa Khải? Ai bảo mày tham sang phụ khó. Từ chối một chân tình trong sáng, để nuốt lấy nhục nhã đắng cay này.
Chàng nghĩ mãi, nghĩ mãi vẫn không tìm ra một giải pháp nào cả.
- Ủa! Anh Khải, sao anh lại ngồi đây?
Thiên Trang em gái của chàng, con bé vừa ngủ dậy, tươi mát như một đóa hoa đồng nội rực rỡ trong chiếc đầm ngủ màu vàng chanh, đang đứng ở lưng chừng cầu thang, tươi cười trêu chọc:
- Cha, coi bộ Có vợ rồi anh Hai đổi khác rồi đa. Siêng năng dậy sớm.
Khải chồm lên bỏ cái đầu thuốc vào gạt tàn, không trả lời. Con bé đi xuống gần anh, khều khều vai hỏi nhỏ:
- Cô dâu đâu rồi?
Nghe nhắc đến Trinh Trinh, cơn giận trong lòng chàng lại sục sôi căm hận, Lê Khải quay lại toan quát, nhưng không biết nghĩ sao chàng hạ giọng cụt ngủn:
- Ngủ.
Đôi mắt nó mở To kinh ngạc:
- Chú rể thức và cô dâu ngủ. Chuyện lạ khó tin mà có thật! Rồi nó cười khúc khích kéo áo chàng hỏi nhỏ:
- Lấy vợ có vui không vậy? Kể cho em nghe với
Bị chạm tự ái trúng chỗ đau, Lê Khải trợn mắt hét vang:
- Mày có câm họng đi không? Con gái mà bép xép tao vả cho không còn một cái răng ăn cháo.
Bà Lệ từ dưới bếp đi lên, tay bà cầm theo cái bình thủy. Nghe Khải nạt em, bà dừng lại ngạc nhiên:
- Gì nữa đây? Mới sáng ra là đã gây lộn với nhau rồi. Thằng Khải lớn chồng ngồng cái đầu, có vợ rồi mà còn ăn hiếp em vậy đó hả? Còn con Trang, sáng dậy không lo đi học, chọc nó làm gì?
Thiên Trang đẩy mạnh người Khải sang bên phụng phịu nói:
- Ai mà thèm chọc, làm như lấy vợ rồi là ngon lắm à! Người ta hỏi lấy vợ có vui không? Vậy mà cũng nạt.
Bà Lệ phì cười đặt bình thủy xuống bàn:
- Ai bảo con hỏi nó vậy chi? Nó mắc cỡ nạt con là đúng rồi.
Thiên Trang dẩu môi cãi lại:
- Nhưng mà con muốn biết chứ bộ.
Khải bực mình chen vào:
- Con nít muốn biết làm gì. Đồ hư thân mất nết!
Con bé tức quá nắm áo Khải lắc mạnh, la lớn:
- Ai hư thân mất nết, người ta mười bẩy tuổi rồi mà con nít hả? Hu ... hu ... nó ngồi phịch xuống ghế salon khóc lớn - Má, má nghe anh Khải ảnh nói con không ?
Bà Lệ chỉ biết lắc đầu thở dài, cái cảnh này bà chứng kiến thường ngày như cơm bữa. Khải thì nóng mà Thiên Trang lại ngang tàng, bà chẳng biết phải binh ai bỏ ai được nữa.
Tiếng ồn ào đã làm Trinh Trinh giật mình thức giấc. Ánh nắng tràn vào phòng gay gắt. Trời ơi! sáng bét mắt rồi. Nàng hốt hoảng tung chăn ngồi dậy, lật đật cuốn mùng mền để gọn vào một góc.
Nhìn đôi mắt sưng to, mọng đỏ của mình trong gương, Trinh Trinh thầm lo mẹ và em chồng đoán được sự tình. Đêm qua, nàng khóc mãi, đến khi gần sáng mới mỏi mòn thiếp đi được một chút.
Tiếng Khải hét vang ngoài trước, làm Trinh Trinh giật bắn người đánh rơi cây lược xuống đất, câu hư thân mất nết đó chàng mắng Thiên Trang, chứ thật ra để mắng nàng. Trinh Trinh bỗng ngập ngừng do dự, sợ rằng sự có mặt của mình sẽ làm chàng thêm tức giận. Chàng mà nói ra nửa lời về sự việc hồi hôm là nàng cắn lưỡi chết ngay tại chỗ.
- Ủa! Má ơi, chị Trinh Trinh chưa dậy nữa à? - Tiếng Thiên Trang vang vang ở trước rồi tiếng mẹ chồng nàng hiền dịu:
- Chắc tại hôm qua chị con đãi khách nhiều nên mệt.
Không thể nán lại trong phòng lâu hơn nữa, Trinh Trinh đành đẩy cửa ra nhà sau. Lẳng lặng đập trứng làm món điểm tâm, rồi pha một thau nước nóng bưng để bên bồn nước, máng chiếc khăn mới lên gía cho chồng, nàng rón rén đi lên trước, cúi đầu nhỏ nhẹ nói:
- Dạ, Con mời mẹ và em Trang vào dùng điểm tâm - Rồi len lén nhìn chồng ngập ngừng nói - Anh Khải, em đã chuẩn bị xong rồi, mời anh vào rửa mặt.
Bà Lệ vui vẻ:
- Ừa, con để đó, bày vẽ Làm gì? Hồi đêm, con có ngủ được không?
Trinh Trinh cúi thấp đầu cố che vẻ hốc hác:
- Dạ, con cảm ơn mẹ, hồi đêm con ngủ ngon lắm.
Lê Khải vụt đứng dậy, vắt chiếc áo lên vai hầm hầm bước ra sau. Thiên Trang xì môi nói theo:
- Xì! Làm như ngon lắm vậy! - Nó nắm tay Trinh Trinh nói hồn nhiên - Chị đừng buồn tại ảnh giận em đó.
Trinh Trinh mỉm cười:
- Chị đâu dám buồn. Thôi, thưa mẹ, mình vào bàn đi, anh Khải rửa mặt xong ra ngồi luôn là vừa. Em Trang, một lát chị sẽ đưa em đi học.
Thiên Trang nhảy chân sáo kêu lên:
- Ô! chị dâu của em tuyệt quá.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top