Chương 5

[Chu Ôn] Thiên Sơn Mộ Tuyết 5 (sinh tử)

Ôn đại thiện nhân ngất xỉu vì đau bụng để bảo vệ hài tử và A Nhứ!  A Nhứ biết có hài tử!  Trong chương này, lão Ôn bị ta làm cho khốn đốn (nhưng thật là tuyệt qwq, bushi)

Đã lâu rồi tôi không viết nó. Hãy cùng nhìn lại tất cả.

Nhân tiện, mọi người có thể xem qua phụ bản của ta và giới thiệu cốt truyện của bộ private tiếp theo ~

————————————————

Buổi sáng trước khi rời khỏi nhà trọ, Ôn Khách Hành chỉ mặc một kiện áo mỏng, đung đưa trước gương, uốn éo không ngừng.

Y dùng tay véo thắt lưng, nhìn trái nhìn phải, cảm thấy rất phiền muộn: "Đứa nhỏ này mới ở trong bụng có hơn hai tháng, tại sao A Nhứ lại nói là eo của ta dày."

Ôn đại mỹ nhân nghĩ đến "A Nhứ nhà mình chân dài eo thon", lại sợ chính mình tiếp tục mặc quần áo rộng rãi lỏng loẹt giấu đầu hở đuôi bị A Nhứ nhà hắn nhìn ra. Dứt khoát cắn răng trực tiếp thay đổi kiện trang phục bó sát eo quá mức, trang điểm xinh đẹp như chỉ Khổng tước.

★khổng tước: chim công

Mặc dù cảm thấy bụng hơi thắt lại, nhưng Ôn Khách Hành nhìn vòng eo thon thả vẫn còn đầy quyến rũ trong gương, hết sức hài lòng.

Nhưng trước khi ra khỏi nhà, Diệp Bạch Y quở trách hắn chuyện tối qua uống rượu.

Bất quá Ôn đại mỹ nhân khẳng định, mang thai eo cũng phải mảnh.

mảnh ở đây mang nghĩa mảnh khảnh, gầy, có thể hiểu là vòng eo chuẩn 60 của phái nữ cũng được 😅

Diệp Bạch Y tỏ vẻ vợ của đồ đệ Tần Hoài Chương chính hắn quản, hắn là không quản được.

Đã hơn nửa tháng kể từ khi đại hội anh hùng khởi hành đến nay lung lay đến Thục Trung.

Mọi người cuối cùng cũng đến trước Long Uyên Các. Trước mắt là vực thẳm mênh mông, cây cầu treo đơn độc run rẩy nối hai bên vách núi.

Một đám sương mù dưới vách núi khiến người nhìn kinh hãi.

Ôn Khách Hành lắc đầu, lắc lắc cây quạt, muốn tiến lên thăm dò thật giả.

Nhưng Diệp Bạch Y đã đè nó lại.

Diệp Bạch Y liếc nhìn vách núi không đáy, sau đó chỉ vào đai lưng đang quấn lấy bụng dưới của Ôn Khách Hành, "hừ" một tiếng nói: "Có ta ở đây, còn chưa tới phiên ngươi cái tiểu ngu xuẩn cậy mạnh xung phong tại đây."

Ôn Khách Hành giật mình, nhưng hiếm thấy hắn không có trả lời, mím môi, để cho Diệp Bạch Y đi qua trước.

Thầy trò ba người mắt thấy Diệp Bạch Y nhàn nhã đi qua, liền cũng yên tâm lên cầu.

Ai bảo lúc này xảy ra chuyện đột xuất.

Ôn Khách Hành giẫm phải cơ quan không biết từ lúc nào xuất hiện, "oanh" một tiếng, toàn bộ mặt cầu sụp đổ ngay lập tức, mùn cưa bay tứ tung, vỡ vụn!

Ba người trở tay không kịp, rơi thẳng xuống dưới.

Bằng tốc độ ánh sáng, Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành chỉ kịp ném Trương Thành Lĩnh lên trên bằng một tay, lần này cả hai còn rơi nhanh hơn.

Vào lúc bụi đất tung bay cát đá sụp đổ, không kịp nghĩ ra biện pháp đối phó, Ôn Khách Hành nhìn vực thẳm rùng rợn bên dưới, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Không thể để A Nhứ bị thương lần nữa!

Nghĩ vậy, hắn bay lên không trung ôm lấy Chu Tử Thư, một cánh dùng sức ôm chặt lấy Chu Tử Thư, một nửa nội lực đang bảo vệ người trong tay, nửa nội lực còn lại bảo vệ hài tử trong bụng. Cả hai nhanh chóng ngã xuống.

Ông trời không có mắt, khoảnh khắc Ôn Khách Hành bảo vệ Chu Tử Thư, thắt lưng đập mạnh vào cầu treo, cơn đau truyền từ đốt sống thắt lưng xuống bụng dưới khiến y phải thốt lên một tiếng "ưm" thật thấp, Chu Tử Thư trong lòng nghe được thanh âm này trong vòng tay của hắn, thân thể lập tức co cứng.

Phía trên vách núi, "Sư phụ" và "Ôn thúc" của Trương Thành Lĩnh gào thét không ngừng.

Không biết rơi xuống bao lâu, Ôn Khách Hành chỉ cảm thấy cao mấy trăm mét, hai người rơi vào trong hang động mù mịt một tiếng "Bành".

Ôn Khách Hành ôm chặt người trong lòng, đáp xuống trước đệm thịt.

Chu Tử Thư bị hắn ôm lấy, dùng nửa phần nội lực bảo vệ, ngược lại là toàn bộ tu toàn bộ vĩ.

Ngược lại là Ôn Khách Hành khổ, nội lực toàn thân dùng sức bảo vệ đứa nhỏ chết tiệt trong bụng cùng phụ thân hắn, lúc này chỉ cảm thấy nội tạng đều chuyển, sau lưng đã bị thương cũng là lại một lần nữa hung hăng đâm vào cứng rắn trên thạch bích, theo phân bụng truyền đến một hồi kịch liệt đau nhức xông trước mắt hắn biến thành màu đen, há miệng nôn ra một búng máu đen liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Điều này khiến Chu Tử Thư hoàn toàn hoảng sợ, đã bao lâu rồi anh ta mới nhìn thấy Ôn Khách Hành trông chật vật và yếu ớt như vậy?

Vội vàng nâng người lên, đưa người tựa vào trong lồng ngực, sau đó bắt đầu liên tục truyền nội lực cho Ôn Khách Hành.

Thật lâu sau, Ôn Khách Hành rốt cục từ từ tỉnh lại.

Lông mi của hắn run lên, sau đó chậm rãi mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là vẻ mặt lo lắng của Chu Tử Thư.

Ôn Khách Hành miễn cưỡng giật giật khóe miệng, nhếch môi: "A Nhứ, đừng lo lắng, ta không sao."

Chu Tử Thư lo lắng: "Lão Ôn! Đừng an ủi ta nữa, ngươi đau ở đâu? Với nội lực của ngươi, làm sao có thể bị thương nặng như vậy!"

Ôn Khách Hành cảm thấy bất lực: Không phải tất cả để bảo vệ hài tử của ngươi sao.

Hắn cố gắng chịu đựng cơn đau từ bụng và lưng, cố gắng nở một nụ cười tí tửng: "A Nhứ thân yêu của ta, ngươi rất quan tâm đến vi phu sao? Ta thật đúng là thụ sủng nhược kinh a."

Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ

Chu Tử Thư tức giận không kềm được: "Bây giờ ngươi còn nói giỡn được!"

Ôn Khách Hành yếu ớt nói: "A Nhứ, ta không sao, nhưng ta cảm thấy nội tạng của mình đã chuyển dời rất nhiều, cần hảo hảo thích ứng một chút. Khục, khục, khục!"


Lời còn chưa nói hết, Ôn Khách Hành lại nôn ra một ngụm máu.  Lúc này, ngay cả cơn đau dày đặc ở bụng dưới cũng trở nên rõ ràng, nhất thời sắc mặt Ôn Khách Hành tái nhợt, trán đầy mồ hôi, hai tay dưới ống tay áo đè lên bụng không dễ dàng phát giác run rẩy.


Chu Tử Thư vừa lo lắng vừa đau khổ, ngoài miệng mắng: “Còn nói không có việc gì!” Hắn không ngừng truyền nội lực cho Ôn Khách Hành.


Một lúc sau, Ôn Khách Hành cảm thấy cơn đau âm ỉ ở bụng bớt dữ dội, xoa xoa bụng bình tĩnh, từ từ ngồi dậy.  Nắm lấy bàn tay đã truyền nội lực của Chu Tử Thư xuống, nói: "A Nhứ, đừng lãng phí nội lực. Chúng ta không biết ở đây có nguy hiểm gì đâu. Bảo vệ bản thân là điều quan trọng nhất."


Chu Tử Thư đau khổ sờ sờ mặt của hắn, nói: "Lần sau không cho phép dùng mệnh đánh cược để bảo vệ ta."


Ôn Khách Hành thuận thế nắm lấy Chu Tử Thư cổ tay, nhẹ nhàng hôn hắn đầu ở trong lòng bàn tay, giật giật khóe miệng, không thích hợp nói: "Vi phu đã biết, nương tử không cần nhọc lòng."


Không ngờ rằng nụ cười này đã ảnh hưởng đến vết thương, lại nhe răng trợn mắt đứng lên.


Nhìn thấy bộ dạng của hắn, Chu Tử Thư vừa buồn cười vừa đau khổ nên tiến tới nắm tay y.  Tuy nhiên, hắn phát hiện ra rằng hai tay của y một mực chăm chú che lại phần bụng, như thể rất khó chịu.


Trái tim Chu Tử Thư thắt lại: "Lão Ôn? Sao vậy? Bụng bị thương à?"


Ôn Khách Hành trái tim nhảy dựng, nhanh chóng bình tĩnh bỏ tay xuống, cười đùa tí tửng nói: "Không có việc gì, không có việc gì, vấn đề nhỏ, A Nhứ không cần lo lắng."


Nhưng mà, Chu Tử Thư sẽ không ăn hắn cái gì tổn thương cái gì đau nhức đều chết chính mình chống đỡ một bộ, đem người ôm chầm, hai tay đặt lên bụng Ôn Khách Hành, ngưng tụ nội lực, nhẹ nhàng xoa xoa.


Lúc đầu Ôn Khách Hành cảm thấy khó xử muốn che giấu, nhưng sau đó cảm thấy tháng còn nhỏ không cảm giác được gì, hiện tại lại rất đau, đứa nhỏ trong bụng cũng đừng xảy ra việc gì, liền để cho Chu Tử Thư xoa xoa.


Một dòng nước ấm áp chậm rãi từ lòng bàn tay Chu Tử Thư truyền vào bụng dưới của Ôn Khách Hành, khiến cơ thể gần như cong lên vì đau đớn cuối cùng cũng thả lỏng một chút.


Tuy nhiên, nhìn đôi lông mày và đôi mắt dịu dàng của người trước mặt, trong lòng không khỏi chua xót: Không biết A Nhứ biết rõ hiện tại chính mình động vào địa phương, đã có con của hắn, sẽ có cảm tưởng gì. Hắn có muốn sống không?


Chu Tử Thư không biết suy nghĩ phức tạp và mẫn cảm của chửa phu trước mặt, chỉ nghĩ: Lão Ôn dạo này hơi lơ là tập thể dục, sao da thịt trên eo càng ngày càng mềm.

Chửa phu: người phụ nữ mang thai (nghĩa thường dùng). Nhưng vì lão Ôn là nam nên mình để nguyên với "phu" có nghĩa là chồng (phu quân) chứ không phải "phu" (phu nhân) là vợ 😁

Chu Tử Thư xoa xoa Ôn Khách Hành một hồi rồi bế Ôn Khách Hành lên, đốt lửa, đang muốn tìm hiểu xem xung quanh phát sinh chuyện gì thì phát hiện sắc mặt của Ôn Hình Viễn không ổn.


"Lão Ôn? Lão Ôn!"


"Nôn" một tiếng, Ôn Khách Hành giật giật khóe miệng, sắc mặt tái nhợt, trực tiếp cúi người nôn ra.


“Ngươi sao vậy!” Chu Trạch Khải sợ tới mức sắc mặt trắng bệch hơn cả Ôn Khách Hành.


Ôn Khách Hành lúc này từ từ nhắm mắt lại, thân thể lắc lư, có cảm giác sắp ngất đi.


Chu Tử Thư nhanh chóng đỡ eo của người đó rồi nhẹ nhàng cho hắn theo khí.  Thầm nghĩ: "Có lẽ bệnh dạ dày của Lão Ôn lại tái phát."


Khi ngửi thấy nơi đó thoang thoảng mùi hôi thối, xen lẫn chút máu, quả thực không phải là điều chửa phu có thể chịu đựng được.


Long Hiếu không có chết xoay chuyển ghế cơ quan, cười xấu xa một mặt chậm rãi đi tới đỉnh động, trên cao nhìn xuống nhìn xem hai người.


Trong động nguy cơ tứ phía, vô số dược nhân đáng sợ rục rịch vây quanh bọn hắn.


Lúc này Long Hiếu nhìn thấy tình thế tiến thoái lưỡng nan của hai đại cao thủ, bật cười, những tràng cười âm trầm vang vọng trong hang động trống rỗng.


Chu Tử Thư khó thở: "Long bá bá cả đời ngay thẳng chính trực, làm sao lại sinh ra ngươi như vậy!"

"Chính trực?" Long Hiếu nói: "Cái kia là ngu không ai bằng! Biết rất rõ ràng Âm Dương sách có thể chữa trị thương thế của ta, nhưng lại để mặc  cho ta bộ dạng không ra người không ra quỷ sống nhiều năm như vậy?"


Ôn Khách Hành nôn thốc nôn tháo rút cạn sức lực trả lời: "Chết tiệt! Đã bị Âm Dương sách chữa lành, cũng là đi ngược lại, điên cuồng trở thành yêu quái!"


Long Hiếu nghiêng người về phía trước, vội vàng không quá tin tưởng hỏi: "Chuyện năm đó ngươi biết cái gì?"


Nhìn thấy mối hận của Long Hiếu đối với Âm Dương sách quá sâu, Ôn Khách Hành cũng cân nhắc đến tình trạng thể chất hiện tại của hắn và A Nhứ, vì vậy hắn nghĩ nếu có thể dùng trí cũng đừng động thủ.



Hắn nói: “Đúng vậy, nhưng ta không thích ngẩng cao đầu nói chuyện với người khác. Ta sẽ nói chuyện với ngươi khi ngươi đi xuống.” Ôn Khách Hành chớp mắt với Chu Tử Thư.



"Ngươi là hậu duệ của Thần Y cốc?"



"Hừ, xem như thế đi."



Không nghĩ tới, Long Hiếu kích động nở nụ cười chế giễu: "Ngươi gạt ta! Thần Y Cốc đã sớm không có người kế tục! Hài tử, đi!"



Chơi thoát khỏi.  Ôn Khách Hành nghĩ thầm: "Chuyện này xong rồi."



Những tiếng chuông quỷ dị lơ lửng trong không trung, như để báo động cho hai người họ.  Vô số dược nhân trong nháy mắt hét lên đánh tới.



Chu Tử Thư cổ tay xoay chuyển, bạch kiếm bắn ra.  Ôn Khách Hành dùng sức nâng cây quạt trong tay lên, hai người nhìn nhau phi thân thẳng lên.



Kiếm quang và mặt quạt đột nhiên xuất hiện giữa y phục bay phấp phới, từng hàng dược nhân không ngừng ngã xuống, lại liên tục không ngừng tiến lên.



Ôn Khách Hành lúc này đã là nỏ mạnh hết đà, mỗi một cử động đều khiến hắn khó chịu đến muốn chết trình độ.


Đau.



Nó đau như chết.  Đã bao lần bị đập vào xác, bị thương đều không có đau như vậy.


Sau lưng đau nhói, cơn đau quặn thắt ở bụng dưới càng lúc càng rõ khiến hắn sợ không thôi.



Ôn Khách Hành vừa mất tập trung, hai người vốn là lưng tựa lưng kề vai chiến đấu, cái này là sau lưng của Chu Tử Thư hoàn toàn bại lộ ra nguy hiểm đến.


Một cái dược nhân nên chết không chết bắt lấy không môn, liền nhào tới.



Ôn Khách Hành không có thời gian suy nghĩ lung tung, chỉ nắm lấy Chu Tử Thư vai, đem người ôm vào trong lòng.



"Ách ... a!"



"Lão Ôn! Ngươi làm gì vậy!"


Ôn Khách Hành chặn cái này cho Chu Tử Thư, đau đớn thở ra, hai vai đã bị móng vuốt sắc bén của dược nhân xé toạc ra vài mảnh xương máu.



Chu Tử Thư đau khổ đến mức nổi gân xanh trên trán, hắn xuất kiếm đánh bay tất cả dược nhân, thận trọng qua người bên cạnh nhìn vết thương.



Ôn Khách Hành nhất quyết không cho hắn di chuyển, đau đến mức thở hổn hển còn cười haha, "A Nhứ, nếu hôm nay ta thật sự không thành, có thể cảm nhận được cảm giác" chết cùng huyệt "với ngươi rồi, hiz-khà-zzz."


"Còn có tâm tư châm chọc! Có ta ở đây, ta sẽ không để cho ngươi gặp chuyện không may!" Chu Tử Thư thấy Ôn Khách Hành thật sự không chịu được nữa, liền không chống cự nữa, ôm chặt lấy người ta, vận khinh công, phi thân ra ngoài.



Để tránh dược nhân, Chu Tử Thư nửa kéo nửa ôm Ôn Khách Hành, hoảng sợ chạy loạn.


Ôn Khách Hành vẫn có thể đánh, nhưng thực sự không thể chạy.  Mỗi lần thất tha thất thểu bước ra một bước, cơn đau xé rách ở bụng khiến trước mắt biến thành màu đen, khi hạ thể truyền đến một cảm giác ấm áp, Ôn Khách Hành biết không ổn.



Thấy không có cách nào tiến lên, Ôn Khách Hành từ trong lồng ngực lấy ra một viên dạ minh châu, ném xuống.  Trời không tuyệt đường người, có một cái hang tối bên dưới.



Chu Tử Thư ôm Ôn Khách Hành suy yếu trong lồng ngực nhảy xuống, không ngờ giữa không trung lại bị dược nhân bắt được mắt cá chân.  Trọng tâm không ổn định, hai người nặng nề rơi xuống đất.





Vào lúc trước mắt tối sầm, tất cả những gì Ôn Khách Hành có thể làm là dùng cánh tay che chở bụng, hắn nghĩ: "Nhóc con, lần này là phụ thân xin lỗi ngươi, ngươi nhất định phải kiên cường hơn."



Cả hai lăn hết cỡ khỏi hang, và rơi thẳng xuống một bãi đất phẳng trước khi dừng lại.



Chu Tử Thư vừa mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn sang bên cạnh, tim anh lập tức dâng lên cổ họng.  "Lão Ôn!"



Ôn Khách Hành vai đẫm máu, sắc mặt tái nhợt, đau đớn ngất đi.  Y dùng tay ôm chặt bụng mình, vài vệt máu đỏ tươi từ đáy quần rỉ ra, chảy ra làm mắt Chu Tử Thư đau nhói.



Lúc này, một bóng trắng từ trên trời rơi xuống, chạy tới Ôn Khách Hành.

————————————————————————

Ta xin lỗi vì đã đến muộn, em yêu.  "Chu Kiên cường" Tôi xin lỗi bạn hahahahahaha

Lão Chu sẽ sớm biết!

Đếm ngược quay người Lão Ôn lúc, ta để cho A Nhứ thú nhận trước với hắn rằng y đã biết thân phận của hắn, sau đó ôm cục cưng của mình mà đau vào lòng!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top